Chương 19: Chương 16: Cuộc đua marathon trên đường phố, thật vui nha
NoharaMia
11/10/2018
- Hi Nhi, em...đang làm gì ở đây vậy?
Vĩnh Hi nghe giọng nói của Hắc Phong liền xoay mặt lại nhìn anh. Khuôn mặt cô bỗng tái mét, cô chỉ định sẽ đến thăm và làm quen Tiểu Nhi một chút rồi sẽ đi, ai ngờ lại...
Do bị cuốn vào cuộc trò chuyện nên mới thế, bây giờ anh đang ở một khoảng cách khá xa với cô, phải chuồn trước khi bị bắt kịp.
Nghĩ là làm, Vĩnh Hi nhanh chóng chào tạm biệt Tiểu Nhi rồi chạy đi. Hắc Phong đen mặt, anh nghiến răng đuổi theo cô
- Triều Vĩnh Hi, em giỏi lắm. Để xem em chạy được bao xa.
Nói xong liền đuổi theo cô. Tốc độ dưới chân tăng một cách chóng mặt, trong phút chốc, bóng dáng của hai người một nam một nữ khuất trong làn người đông đúc
Tiểu Nhi ngơ ngác nhìn họ, Hoàng Thuận mỉm cười nói
- Họ thường như vậy lắm. Em có muốn biết...hình phạt mà Hắc Phong thường dành cho Vĩnh Hi là gì không?
Anh ghé sát xuống tai cô hỏi. Tiểu Nhi vì tò mò nên gật đầu. Anh nhếch môi, phả hơi nóng vào tai cô và nói
- Là "tình tứ" đấy. Sau này anh cũng làm thế với em nhé? Bảo bối!
Mặt Tiểu Nhi bỗng nhiên đỏ đến nóng bừng, cô chu môi nói
- Anh là đồ biến thái. Y chang ông ta vậy
"Ông ta"?!
- Ông ta là ai? Hoàng Thuận nhíu mày hỏi
- Là Loan Phúc Lợi. Anh và ông ta đều biến thái. Cô nói
Khuôn mặt của Hoàng Thuận có phần đen lại, khóe môi anh giật giật
Anh yêu chiều cô như thế này, vậy mà còn nói anh giống ông ta, cô là đang muốn chọc tức anh sao?!
Tiểu Nhi thấy anh không vui, cô biết mình lỡ lời, chợt cô nhớ đến cái chuyện đó, liền túm lấy áo anh, nói
- Anh, em có chuyện này muốn nói. Đưa tai anh xuống đây
Hoàng Thuận nhìn cô, cái khuôn mặt làm ra vẻ đáng yêu này lúc nào mà chẳng đổ gục trái tim băng lãnh của anh chứ.
- Chuyện gì? Anh hỏi
- Chuyện này là...à ừm....là một bí mật của em a. Cô trả lời
Hoàng Thuận có chút ngạc nhiên. Vì muốn biết bí mật của cô, anh đưa tai xuống, hơi thở nóng ấm từ miệng cô nhẹ nhàng phả vào tai anh, cô nhỏ giọng
- Em vẫn còn trong sạch lắm. Đến khi Tiểu Nhi làm vợ anh, giống như anh nói á. Em sẽ cho anh nha?
Hoàng Thuận đỏ mặt. Tiểu yêu tinh này cũng biết dụ dỗ anh đấy. Hoàng Thuận nhếch môi, cứ tưởng cô mất rồi, ai ngờ vẫn còn. Anh vui đến phát điên rồi kìa
Gật nhẹ đầu, anh hôn lên má cô một nụ hôn ngọt ngào. Mỹ Dung và Thành Quang từ nãy giờ đứng nhìn cặp đôi sến súa tình tứ, cô nói
- Anh ấy còn lãng mạn hơn cả anh nữa đấy
Thành Quang nghe vậy, khóe môi giật mạnh, anh cúi xuống bế xốc cô lên tức giận nói
- Anh yêu chiều em còn chưa đủ hay sao mà đem anh đi so sánh với hắn, lần này thì biết tay anh.
Nói xong liền bế cô đi, mặc cho cô có giãy giụa đánh đấm anh
Lại thêm một cặp nữa rời đi. Chỉ còn Nghiên Phong, Khả Ái, Hoàng Thuận và Tiểu Nhi
Khả Ái thở dài, cô đi đến nói với Tiểu Nhi
- Nhi Nhi, muốn chơi bóng không?
Tiểu Nhi nghe nhắc tới bóng, cô vui vẻ gật đầu. Hoàng Thuận can ngăn nói
- Không được. Sức khỏe của em còn yếu, không được chơi
- Không sao cả. Tiểu Nhi cứ ngồi, em sẽ chuyền bóng với lực vừa đủ để cậu ấy có thể chụp được bóng. Khả Ái nói
- A, cho em chơi nha. Dù sao chân em bị yếu, chứ tay em còn khỏe lắm, cho em chơi nha. Tiểu Nhi túm lấy áo anh nói
Hoàng Thuận liếc mắt nhìn Khả Ái, cô rõ ràng là muốn làm khó anh mà! Biết là không thể ngăn Tiểu Nhi, anh đành gật đầu đồng ý.
Rồi Khả Ái tạo cho Tiểu Nhi và cô một khoảng cách đủ xa, cô đứng đối diện Tiểu Nhi, bàn tay chạm vào quả bóng, như có lực hút, quả bóng dính chặt vào bàn tay cô
Cánh tay Khả Ái giơ cao, cô dùng lực và ném. Tiểu Nhi nhanh nhẹn đưa tay lên chụp lấy bóng, vì là ngồi cho nên cô muốn ném kiểu gì thì ném
Chơi đến khoảng 13 giờ, Hoàng Thuận đẩy cô về căn-tin bệnh viện để ăn trưa
Còn Nghiên Phong thì lái xe đưa Khả Ái đến nhà hàng. Ăn trưa xong, anh cho Tiểu Nhi uống thuốc và đưa cô về phòng ngủ
Buổi chiều, mẹ anh vào viện thăm cô sau khi bà đến tập đoàn anh để xử lí một số việc
Vừa ngồi gọt táo cho cô, vừa ngồi trò chuyện, nụ cười ấm áp hạnh phúc nở trên môi hai nữ nhân xinh đẹp, cảm giác này...thật ấm áp và bình yên!
Bên ngoài đường phố, tiếng ồn ào náo nhiệt của xe cộ đông đúc hòa lại với nhau. Đồng hồ điểm 5 giờ cũng là lúc mọi người trong sở làm viêc ùa ra đường như ong vỡ tổ
Tiếng trò chuyện, tiếng kèn của xe cộ phát ra những âm thanh ồn ào đến nhức tai. Mà cũng phải công nhận đô thị lúc nào cũng ô nhiễm như vậy
Khói bụi do xe thải ra ngoài đường, những con người yêu thiên nhiên luôn phải bịt khẩu trang để tránh hít phải những mùi khói ô nhiễm gây nguy hại đến sức khỏe
Dù là vậy nhưng những người sử dụng phương tiện giao thông rất chú ý đến sự an toàn
Khi đèn đỏ đã hiện lên trên cột đèn giao thông, tất cả các xe lưu thông đều dừng lại. Người qua đường nhanh chóng cũng như tuân thủ giao thông, cứ như thể quy luật đã thấm vào sâu trong tân trí họ
Trên những vạch qua đường màu trắng, làn người đi qua đông như kiến cỏ
Và khác với những người đang thong thả đi bộ, trò chuyện thì một nữ nhân xinh đẹp mặc áo sơ mi trắng tay dài và quần đùi ngắn đang chạy như điên để thoát khỏi nam nhân chạy đằng sau
- Triều Vĩnh Hi, em đứng lại cho tôi. Hắc Phong tức giận quát, cái cô gái này, chạy từ trưa tới giờ bộ chưa mệt hay sao hả trời?!
Anh quát cô từ lúc trưa đến giờ là đã khàn cả cổ họng, làm anh phải uống biết bao nhiêu là nước, tốn hơi bị nhiều tiền. Đã vậy còn khiến anh xấu hổ khi mà tất cả mọi người đều hướng sự chú ý đến anh khi anh quát tháo
- Ble, em đâu có ngu để anh bắt dễ vậy. Vĩnh Hi xoay mặt ra phía sau nhìn anh, cô lè lưỡi trêu chọc
Hắc Phong tức điên lên, tốc độ dưới chân ngày càng tăng. Chạy không ngừng nghỉ để đuổi theo cô khiến anh mất sức khá nhiều
Còn cô, cô đâu có mệt. Cô vẫn có thể chạy thêm 5km/giờ đấy nhé. Biết tại sao không? Để mình bật mí cho các bạn biết
Đó là tại vì trong lúc chạy, Vĩnh Hi mỗi lần muốn nghỉ mệt mà không lo bị Hắc Phong bắt, cô thường chọn cho mình những con hẻm để ẩn nấp, những nơi đông đúc như công viên hay trạm xe buýt để lẩn trốn trong đám đông....
Và nếu muốn như thế, cô cần phải chạy nhanh hơn để trốn và quả nhiên, cô luôn có thể nghỉ mệt khoảng 1 tiếng, còn Hắc Phong thì phải chạy đi tìm
Nghỉ ngơi xong cô mới lú đầu ra chọc anh rồi chạy tiếp.
Cả hai chạy như thế cũng đã 5 tiếng đồng hồ rồi. Vĩnh Hi nhanh chân chạy vào khu trung tâm mua sắm. Hắc Phong điên lên, anh chạy hết sức với tốc độ cực nhanh.
Vào khu trung tâm, Vĩnh Hi không ít lần đụng phải người này, trúng phải người kia, làm cho việc chạy trốn của cô gặp nhiều rắc rối
Hắc Phong chạy theo cô, anh nhanh chóng kiệt sức. Chạy đến quầy giải khát, anh đi đến mua một chai nước suối và uống
Chai nước đầy chỉ trong phút chốc đã cạn. Anh ngồi xuống ghế nghỉ mệt, cố gắng điều chỉnh nhịp tim trở lại bình thường.
Vĩnh Hi trốn ở gần đó, cô cười hì hì, trong lúc anh đang nghỉ mệt, cô chạy đến quầy bán quần áo để chơi
Và cô đâu biết được, anh đã nhanh chân hơn một bước, đứng chờ cô ở đó. Vĩnh Hi đang lựa đồ, bỗng từ đằng sau, một cánh tay to lớn vòng qua eo cô, ôm chặt lấy cô và bế xốc cô lên
- A, cứu tôi với. Vĩnh Hi la lớn, liên tục đạp chân giãy giụa
- Cứu cái con khỉ! Bây giờ tôi nhất định sẽ phạt em. Hắc Phong lớn tiếng
Vĩnh Hi giật mình. Rõ ràng là anh ở quầy giải khát, sao đến đây nhanh thế. Biết vậy cô đã thừa cơ hội thoát khỏi khu trung tâm là được rồi. Trời ơi, ngu quá đi!!!
Hắc Phong chẳng thèm quan tâm, anh bế cô rời khỏi khu trung tâm. Vĩnh Hi nằm trong lòng anh, cô chu môi hờn dỗi, miệng không ngừng lầm bầm
- Tên chết tiệt, dám lừa em.
- Ai lừa ai? Em không lo đi làm việc, dám chạy đến công viên chơi, bây giờ bị tôi bắt được lại còn hờn. Em hư quá đấy. Hắc Phong nói
- Chơi gì chứ? Em chỉ là đi thăm Tiểu Nhi thôi mà. Cô nói
- Thăm? Bộ em không sợ Phi Yến thấy rồi biết được sự thật này sao? Anh lạnh lùng hỏi
- Cô ta đang ở nhà nằm ngủ. Có biết cái khỉ gì đâu?! Cô quát
Anh nghiến răng tức giận, đem cô về khách sạn gần đó. Vĩnh Hi biết mình sắp "chết", cô vội vã sợ hãi nhảy ra khỏi người anh.
Hắc Phong tuột tay, anh bực bội khi tạo cơ hội cho cô chạy trốn. Nghỉ ngơi thế cũng đủ, đây là lúc anh chơi đùa với cô
Anh nhanh chân đuổi theo. Vì cô chạy không được bao xa, nên anh nhanh chóng đuổi kip cô
Vĩnh Hi sợ hãi, cô chạy sang ngã khác. Anh cũng dí theo đến cùng. Cả hai lại chạy hết 3 tiếng đồng hồ nữa, vì anh đuổi gắt quá nên Vĩnh Hi không có cơ hội thở
Cô điên cuồng chạy hết chỗ này đến chỗ kia mà không để ý mình chạy đi đâu, rốt cục là chạy vào tổ chức Hắc Gia.
Hắc Phong cười tươi, lần này thì em chết với tôi.
Chạy sâu vào bên trong, Vĩnh Hi thấy chỗ này hơi quen, cô dừng lại nhìn một lúc, rồi lại nhìn thấy hình Hắc Phong, Hoàng Thuận, Nghiên Phong và Thành Quang đứng chụp chung với nhau
- Aaa, mình điên rồi. Cô la lớn, hoảng sợ chạy ra khỏi tổ chức nhưng đâu còn kịp
Đứng trước mặt cô hiện tại là anh đang dựa vào tường, đằng sau lưng lại còn là đường dẫn tới căn phòng tra khảo và hang rắn, hang cọp nữa chứ.
Ôi trời ạ, lần này thì tiêu chắc?!
- Aizz, bảo bối à, chạy marathon trên đường phố, thật vui nha!
Vĩnh Hi nhìn anh, vui ư?! Vui cái nỗi gì chứ?!
…………………………………………
Chap sau có cảnh H+ á nha mọi người. ^///^
Vĩnh Hi nghe giọng nói của Hắc Phong liền xoay mặt lại nhìn anh. Khuôn mặt cô bỗng tái mét, cô chỉ định sẽ đến thăm và làm quen Tiểu Nhi một chút rồi sẽ đi, ai ngờ lại...
Do bị cuốn vào cuộc trò chuyện nên mới thế, bây giờ anh đang ở một khoảng cách khá xa với cô, phải chuồn trước khi bị bắt kịp.
Nghĩ là làm, Vĩnh Hi nhanh chóng chào tạm biệt Tiểu Nhi rồi chạy đi. Hắc Phong đen mặt, anh nghiến răng đuổi theo cô
- Triều Vĩnh Hi, em giỏi lắm. Để xem em chạy được bao xa.
Nói xong liền đuổi theo cô. Tốc độ dưới chân tăng một cách chóng mặt, trong phút chốc, bóng dáng của hai người một nam một nữ khuất trong làn người đông đúc
Tiểu Nhi ngơ ngác nhìn họ, Hoàng Thuận mỉm cười nói
- Họ thường như vậy lắm. Em có muốn biết...hình phạt mà Hắc Phong thường dành cho Vĩnh Hi là gì không?
Anh ghé sát xuống tai cô hỏi. Tiểu Nhi vì tò mò nên gật đầu. Anh nhếch môi, phả hơi nóng vào tai cô và nói
- Là "tình tứ" đấy. Sau này anh cũng làm thế với em nhé? Bảo bối!
Mặt Tiểu Nhi bỗng nhiên đỏ đến nóng bừng, cô chu môi nói
- Anh là đồ biến thái. Y chang ông ta vậy
"Ông ta"?!
- Ông ta là ai? Hoàng Thuận nhíu mày hỏi
- Là Loan Phúc Lợi. Anh và ông ta đều biến thái. Cô nói
Khuôn mặt của Hoàng Thuận có phần đen lại, khóe môi anh giật giật
Anh yêu chiều cô như thế này, vậy mà còn nói anh giống ông ta, cô là đang muốn chọc tức anh sao?!
Tiểu Nhi thấy anh không vui, cô biết mình lỡ lời, chợt cô nhớ đến cái chuyện đó, liền túm lấy áo anh, nói
- Anh, em có chuyện này muốn nói. Đưa tai anh xuống đây
Hoàng Thuận nhìn cô, cái khuôn mặt làm ra vẻ đáng yêu này lúc nào mà chẳng đổ gục trái tim băng lãnh của anh chứ.
- Chuyện gì? Anh hỏi
- Chuyện này là...à ừm....là một bí mật của em a. Cô trả lời
Hoàng Thuận có chút ngạc nhiên. Vì muốn biết bí mật của cô, anh đưa tai xuống, hơi thở nóng ấm từ miệng cô nhẹ nhàng phả vào tai anh, cô nhỏ giọng
- Em vẫn còn trong sạch lắm. Đến khi Tiểu Nhi làm vợ anh, giống như anh nói á. Em sẽ cho anh nha?
Hoàng Thuận đỏ mặt. Tiểu yêu tinh này cũng biết dụ dỗ anh đấy. Hoàng Thuận nhếch môi, cứ tưởng cô mất rồi, ai ngờ vẫn còn. Anh vui đến phát điên rồi kìa
Gật nhẹ đầu, anh hôn lên má cô một nụ hôn ngọt ngào. Mỹ Dung và Thành Quang từ nãy giờ đứng nhìn cặp đôi sến súa tình tứ, cô nói
- Anh ấy còn lãng mạn hơn cả anh nữa đấy
Thành Quang nghe vậy, khóe môi giật mạnh, anh cúi xuống bế xốc cô lên tức giận nói
- Anh yêu chiều em còn chưa đủ hay sao mà đem anh đi so sánh với hắn, lần này thì biết tay anh.
Nói xong liền bế cô đi, mặc cho cô có giãy giụa đánh đấm anh
Lại thêm một cặp nữa rời đi. Chỉ còn Nghiên Phong, Khả Ái, Hoàng Thuận và Tiểu Nhi
Khả Ái thở dài, cô đi đến nói với Tiểu Nhi
- Nhi Nhi, muốn chơi bóng không?
Tiểu Nhi nghe nhắc tới bóng, cô vui vẻ gật đầu. Hoàng Thuận can ngăn nói
- Không được. Sức khỏe của em còn yếu, không được chơi
- Không sao cả. Tiểu Nhi cứ ngồi, em sẽ chuyền bóng với lực vừa đủ để cậu ấy có thể chụp được bóng. Khả Ái nói
- A, cho em chơi nha. Dù sao chân em bị yếu, chứ tay em còn khỏe lắm, cho em chơi nha. Tiểu Nhi túm lấy áo anh nói
Hoàng Thuận liếc mắt nhìn Khả Ái, cô rõ ràng là muốn làm khó anh mà! Biết là không thể ngăn Tiểu Nhi, anh đành gật đầu đồng ý.
Rồi Khả Ái tạo cho Tiểu Nhi và cô một khoảng cách đủ xa, cô đứng đối diện Tiểu Nhi, bàn tay chạm vào quả bóng, như có lực hút, quả bóng dính chặt vào bàn tay cô
Cánh tay Khả Ái giơ cao, cô dùng lực và ném. Tiểu Nhi nhanh nhẹn đưa tay lên chụp lấy bóng, vì là ngồi cho nên cô muốn ném kiểu gì thì ném
Chơi đến khoảng 13 giờ, Hoàng Thuận đẩy cô về căn-tin bệnh viện để ăn trưa
Còn Nghiên Phong thì lái xe đưa Khả Ái đến nhà hàng. Ăn trưa xong, anh cho Tiểu Nhi uống thuốc và đưa cô về phòng ngủ
Buổi chiều, mẹ anh vào viện thăm cô sau khi bà đến tập đoàn anh để xử lí một số việc
Vừa ngồi gọt táo cho cô, vừa ngồi trò chuyện, nụ cười ấm áp hạnh phúc nở trên môi hai nữ nhân xinh đẹp, cảm giác này...thật ấm áp và bình yên!
Bên ngoài đường phố, tiếng ồn ào náo nhiệt của xe cộ đông đúc hòa lại với nhau. Đồng hồ điểm 5 giờ cũng là lúc mọi người trong sở làm viêc ùa ra đường như ong vỡ tổ
Tiếng trò chuyện, tiếng kèn của xe cộ phát ra những âm thanh ồn ào đến nhức tai. Mà cũng phải công nhận đô thị lúc nào cũng ô nhiễm như vậy
Khói bụi do xe thải ra ngoài đường, những con người yêu thiên nhiên luôn phải bịt khẩu trang để tránh hít phải những mùi khói ô nhiễm gây nguy hại đến sức khỏe
Dù là vậy nhưng những người sử dụng phương tiện giao thông rất chú ý đến sự an toàn
Khi đèn đỏ đã hiện lên trên cột đèn giao thông, tất cả các xe lưu thông đều dừng lại. Người qua đường nhanh chóng cũng như tuân thủ giao thông, cứ như thể quy luật đã thấm vào sâu trong tân trí họ
Trên những vạch qua đường màu trắng, làn người đi qua đông như kiến cỏ
Và khác với những người đang thong thả đi bộ, trò chuyện thì một nữ nhân xinh đẹp mặc áo sơ mi trắng tay dài và quần đùi ngắn đang chạy như điên để thoát khỏi nam nhân chạy đằng sau
- Triều Vĩnh Hi, em đứng lại cho tôi. Hắc Phong tức giận quát, cái cô gái này, chạy từ trưa tới giờ bộ chưa mệt hay sao hả trời?!
Anh quát cô từ lúc trưa đến giờ là đã khàn cả cổ họng, làm anh phải uống biết bao nhiêu là nước, tốn hơi bị nhiều tiền. Đã vậy còn khiến anh xấu hổ khi mà tất cả mọi người đều hướng sự chú ý đến anh khi anh quát tháo
- Ble, em đâu có ngu để anh bắt dễ vậy. Vĩnh Hi xoay mặt ra phía sau nhìn anh, cô lè lưỡi trêu chọc
Hắc Phong tức điên lên, tốc độ dưới chân ngày càng tăng. Chạy không ngừng nghỉ để đuổi theo cô khiến anh mất sức khá nhiều
Còn cô, cô đâu có mệt. Cô vẫn có thể chạy thêm 5km/giờ đấy nhé. Biết tại sao không? Để mình bật mí cho các bạn biết
Đó là tại vì trong lúc chạy, Vĩnh Hi mỗi lần muốn nghỉ mệt mà không lo bị Hắc Phong bắt, cô thường chọn cho mình những con hẻm để ẩn nấp, những nơi đông đúc như công viên hay trạm xe buýt để lẩn trốn trong đám đông....
Và nếu muốn như thế, cô cần phải chạy nhanh hơn để trốn và quả nhiên, cô luôn có thể nghỉ mệt khoảng 1 tiếng, còn Hắc Phong thì phải chạy đi tìm
Nghỉ ngơi xong cô mới lú đầu ra chọc anh rồi chạy tiếp.
Cả hai chạy như thế cũng đã 5 tiếng đồng hồ rồi. Vĩnh Hi nhanh chân chạy vào khu trung tâm mua sắm. Hắc Phong điên lên, anh chạy hết sức với tốc độ cực nhanh.
Vào khu trung tâm, Vĩnh Hi không ít lần đụng phải người này, trúng phải người kia, làm cho việc chạy trốn của cô gặp nhiều rắc rối
Hắc Phong chạy theo cô, anh nhanh chóng kiệt sức. Chạy đến quầy giải khát, anh đi đến mua một chai nước suối và uống
Chai nước đầy chỉ trong phút chốc đã cạn. Anh ngồi xuống ghế nghỉ mệt, cố gắng điều chỉnh nhịp tim trở lại bình thường.
Vĩnh Hi trốn ở gần đó, cô cười hì hì, trong lúc anh đang nghỉ mệt, cô chạy đến quầy bán quần áo để chơi
Và cô đâu biết được, anh đã nhanh chân hơn một bước, đứng chờ cô ở đó. Vĩnh Hi đang lựa đồ, bỗng từ đằng sau, một cánh tay to lớn vòng qua eo cô, ôm chặt lấy cô và bế xốc cô lên
- A, cứu tôi với. Vĩnh Hi la lớn, liên tục đạp chân giãy giụa
- Cứu cái con khỉ! Bây giờ tôi nhất định sẽ phạt em. Hắc Phong lớn tiếng
Vĩnh Hi giật mình. Rõ ràng là anh ở quầy giải khát, sao đến đây nhanh thế. Biết vậy cô đã thừa cơ hội thoát khỏi khu trung tâm là được rồi. Trời ơi, ngu quá đi!!!
Hắc Phong chẳng thèm quan tâm, anh bế cô rời khỏi khu trung tâm. Vĩnh Hi nằm trong lòng anh, cô chu môi hờn dỗi, miệng không ngừng lầm bầm
- Tên chết tiệt, dám lừa em.
- Ai lừa ai? Em không lo đi làm việc, dám chạy đến công viên chơi, bây giờ bị tôi bắt được lại còn hờn. Em hư quá đấy. Hắc Phong nói
- Chơi gì chứ? Em chỉ là đi thăm Tiểu Nhi thôi mà. Cô nói
- Thăm? Bộ em không sợ Phi Yến thấy rồi biết được sự thật này sao? Anh lạnh lùng hỏi
- Cô ta đang ở nhà nằm ngủ. Có biết cái khỉ gì đâu?! Cô quát
Anh nghiến răng tức giận, đem cô về khách sạn gần đó. Vĩnh Hi biết mình sắp "chết", cô vội vã sợ hãi nhảy ra khỏi người anh.
Hắc Phong tuột tay, anh bực bội khi tạo cơ hội cho cô chạy trốn. Nghỉ ngơi thế cũng đủ, đây là lúc anh chơi đùa với cô
Anh nhanh chân đuổi theo. Vì cô chạy không được bao xa, nên anh nhanh chóng đuổi kip cô
Vĩnh Hi sợ hãi, cô chạy sang ngã khác. Anh cũng dí theo đến cùng. Cả hai lại chạy hết 3 tiếng đồng hồ nữa, vì anh đuổi gắt quá nên Vĩnh Hi không có cơ hội thở
Cô điên cuồng chạy hết chỗ này đến chỗ kia mà không để ý mình chạy đi đâu, rốt cục là chạy vào tổ chức Hắc Gia.
Hắc Phong cười tươi, lần này thì em chết với tôi.
Chạy sâu vào bên trong, Vĩnh Hi thấy chỗ này hơi quen, cô dừng lại nhìn một lúc, rồi lại nhìn thấy hình Hắc Phong, Hoàng Thuận, Nghiên Phong và Thành Quang đứng chụp chung với nhau
- Aaa, mình điên rồi. Cô la lớn, hoảng sợ chạy ra khỏi tổ chức nhưng đâu còn kịp
Đứng trước mặt cô hiện tại là anh đang dựa vào tường, đằng sau lưng lại còn là đường dẫn tới căn phòng tra khảo và hang rắn, hang cọp nữa chứ.
Ôi trời ạ, lần này thì tiêu chắc?!
- Aizz, bảo bối à, chạy marathon trên đường phố, thật vui nha!
Vĩnh Hi nhìn anh, vui ư?! Vui cái nỗi gì chứ?!
…………………………………………
Chap sau có cảnh H+ á nha mọi người. ^///^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.