Chương 28: Chương 25: Anh ghen!!!
NoharaMia
11/10/2018
- Ông bà chủ, tiểu thư...tiểu thư trở về rồi. Cô quản gia trẻ tuổi chạy vào thở dốc nói, tay đặt lên ngực, cố điều chỉnh lại nhịp thở không đều
Huỳnh Hồng An nghe thế, liền vội vàng chạy ra ngoài đưa Phi Yến vào nhà. Phúc Lợi đặt tờ báo lên bàn, khuôn mặt ông ta tỏ vẻ lo lắng, hốt hoảng hỏi
- Trời, sao con lại bị thương vậy? Ai đã đánh con?
- Người của anh Thuận. Phi Yến đáp gỏn lọn, đôi mắt hằn lên tia tức giận, sâu thẳm bên trong đôi mắt đó là sự thù hận.
- Tại sao lại bị đánh? Không phải Ưng thiếu gia rất thương con sao?! Hồng An hỏi
- Con bắt cóc Tiểu Nhi nên bị đánh. Cô ta vẫn thế, vẫn đáp gỏn lọn, giọng điệu rất bực bội
"Chát"
Một bạt tai giáng xuống má Phi Yến, năm ngón tay in hằn trên gò má gầy gò. Nó đau và rát! Phi Yến rất bất ngờ, nước mắt nơi khóe mi bỗng chực trào ra.
Không nhanh không chậm xoay đầu nhìn Phúc Lợi, cô ta như không thể tin được đây là lần đầu tiên ông ta đánh cô.
- Ông bị điên sao? Tại sao lại đánh con bé chứ? Hồng An giận dữ hỏi, ôm con gái vào lòng
- Sao không đánh được hả? Lần trước hắn đã cảnh cáo mà không chịu nghe, đi hãm hại nó để làm gì, bây giờ thì sao hả? Tự chuốc họa vào thân rồi đó! Chừa chưa? Nếu mà hắn san bằng Loan thị thì hai mẹ con lo mà chuẩn bị đi xin ăn đi!
Ông ta quát, tay chỉ vào mặt Phi Yến, giọng điệu vô cùng khinh thường.
Cô ta nhìn ông, nước mắt ngày càng rơi nhiều. Cười khẩy, cô ta nhếch môi, nở nụ cười cay đắng, nói
- Ngay cả cha mà cũng....Được thôi, nếu cha đã không muốn giúp đỡ tôi, tôi cũng chẳng cần. Một ngày nào đó, tôi sẽ ngồi lên cái ghế Thiếu Phu Nhân của Ưng gia, tới lúc đó, ông đừng hòng lấy được một đồng tiền của tôi.
Nói xong, cô ta lườm ông ta một cái, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, sự thù hận ngày càng tăng, cô ta bỏ lên lầu. Hồng An đứng nhìn bóng lưng Phi Yến khuất dần, bà ta quay sang trách móc rồi cũng chạy lên lầu
Phúc Lợi thở dài, lên thư phòng lấy chìa khóa xe rồi chạy xuống tầng hầm. Nhấn ga, phóng xe chạy thẳng ra đường lớn với tốc độ cao, tiến về phía quán Bar Ảo Mộng
………………………………………
Hoàng Thuận cùng mọi người lái xe đến công viên giải trí Hà Nam. Đỗ xe xong, anh đặt Tiểu Nhi lên vai mình, nắm lấy bàn tay cô, cùng cô tiến thẳng vào sâu bên trong công viên
Công viên giải trí Hà Nam luôn khóac lên mình một màu xanh tươi trẻ và thật rộng lớn với những con phố nho nhỏ bày bán đủ loại và tổ chức những trò chơi thú vị. Mỗi con phố nhỏ luôn có các gian hàng, các gian hàng luôn luôn thu hút các khách đến chơi. Tiếng trò chuyện trộn lẫn vào nhau, người qua kẻ lại đông như kiến cỏ, những bản nhạc không lời mang sắc thái vui tươi tạo nên cảm giác thoải mái và tăng sự phấn khích. Điều này đều thu hết vào tầm mắt của Tiểu Nhi, cô như đứa trẻ mê chơi, tròn mắt thích thú với nơi náo nhiệt này.
- Đẹp quá! Tuyệt quá! Tiểu Nhi muốn chơi muốn chơi muốn chơi.
Tiểu Nhi ngồi trên vai anh, nhảy nhót liên tục. Khả Ái và Vĩnh Hi sợ Hoàng Thuận sẽ không chịu nổi liền ngăn cản sự phấn khởi của Tiểu Nhi
- Bây giờ còn sớm, tụi mình đi ăn đi rồi hẵng chơi. Nghiên Phong vừa xem đồng hồ vừa nói
- Ăn gà rán, ăn khoai tây, ăn bánh xếp, ăn bào ngư, ăn bánh nướng, ăn bánh kem, ăn cá nướng, ăn khoai lang...
Tiểu Nhi như con mèo đói, cô lôi toàn bộ thực phẩm chiên, xào, rán, nướng ra, đòi ăn đủ thứ. Mọi người lại phải cản sự phấn khởi của cô thêm một lần nữa.
Hoàng Thuận cùng mọi người đến phố thực phẩm trước. Nhìn những món ngon bắt mắt bày trên đĩa, Tiểu Nhi thèm chảy cả nước miếng. Mùi hương của chúng quyến rũ lấy cô, cái bụng nhỏ bỗng nhiên kêu "ọc ọc" làm cô mắc cỡ hết sức.
Cái mặt nhỏ đỏ lựng, mọi người bật cười trước sự trẻ con của cô. Đi đến gian hàng đầu tiên, là gian hàng bán trái cây gồm năm loại đó là chuối, cam, xoài, mận, và ổi.
Năm loại trái cây này rất quen thuộc với tất cả mọi người và tất nhiên, ai cũng thích cả. Vì thế mà gian hàng này rất đông khách. Khả Ái cùng Nghiên Phong mua một nải chuối rồi cùng mọi người đến phố nước.
Phố nước, nơi bán rất nhiều loại nước uống như nước suối, sữa, sinh tố....Và cũng đông khách không kém gì phố thực phẩm. Mua vài hộp sữa tươi, tất cả đến chỗ ghế đá dành cho khách và bắt đầu ăn.
Tiểu Nhi hồi còn nhỏ chưa từng ăn chuối, thế nên cô chẳng biết ăn thế nào, liền cầm trái chuối chưa lột vỏ mà ăn. Khả Ái và Mỹ Dung ôm bụng cười.
Hoàng Thuận dạy cô lột vỏ chuối, và cách ăn như thế nào cho đúng. Tiểu Nhi gật gật đầu, cô bắt đầu ăn.
- Ngon quá! Chuội ngon quá! Tiểu Nhi nói
Mọi người lại cười lớn, Hắc Phong ôm bụng cười suýt té ghế. Hoàng Thuận nói
- Không phải "chuội", là "chuối" mới đúng.
- Vậy sao? Hihi. Tiểu Nhi cười tinh nghịch. Ăn chuối xong, Tiểu Nhi thi uống sữa với Thành Quang và Nghiên Phong.
- Yeah, anh thắng rồi, Nhi Nhi thua rồi. Thành Quang cười lớn
- A, anh kì cục. Tiểu Nhi thắng mà, Tiểu Nhi thắng mà. Cô giậm chân xuống nền đất, như đứa trẻ háo thắng mà phụng phịu nói
- Ừ ừ, Tiểu Nhi thắng ha, Tiểu Nhi thắng ha. Hắc Phong dỗ cô. Mỹ Dung đánh vào vai Thành Quang đang xụ mặt buồn bã
- Anh này, kì quá! Tiểu Nhi còn nhỏ, nhường con bé chút đi.
- Nhỏ gì? 24 tuổi rồi, lớn rồi chứ bộ. Thành Quang buồn bã nói
- Aizz, bảo bối của Thuận là trẻ con hiểu chưa? Nói thế mà cũng không hiểu nữa! Nghiên Phong vỗ vai Thành Quang nói.
Mọi người vì chuyện này mà cười tiếp. Xong xuôi, cho Tiểu Nhi uống sữa xong, mọi người cùng đến phố chơi cảm giác mạnh.
Những trò chơi mang cảm giác mạnh khiến Tiểu Nhi thích thú vô cùng. Vĩnh Hi nói
- Bây giờ chơi tàu lượn siêu tốc đi.
- Được đó được đó. Chơi đi, chơi đi. Tiểu Nhi nói. Mọi người cùng nhau đi mua vé xong, rồi ngồi chờ lượt.
Tiểu Nhi nhìn con tàu to dài khoác trên mình màu đỏ vàng rực lửa đang chạy siêu tốc trên đường ray dài ngoằn ngoèo, hết lượn lên dốc rồi lại lao xuống dốc nhanh như chớp.
Cô thích quá, nhiều lần muốn nhảy lên tàu lúc nó đang chạy, may mà mọi người cản cô lại. Đến lượt, Tiểu Nhi ngồi ghế nhất cùng Hoàng Thuận. Thắt dây an toàn lại, cô nhìn thấy vô lăng tàu, liền nghĩ cái này dùng để tăng tốc độ, cô liền như một tay lái chuyên nghiệp, khuôn mặt tỏ vẻ lạnh lùng, tay nắm chặt vô lăng, chân để trên bàn đạp. Tàu bắt đầu khởi động, từng chút một trèo lên con dốc cao 1000m. Khi lên đến đỉnh, đầu tàu từ từ di chuyển xuống dốc và...
- ÁAAAAAAA. Khả Ái và Vĩnh Hi la om sòm khi mà tàu lao xuống dốc với tốc độ cực kì cao, và như Tiểu Nhi nghĩ, cô bắt đầu điều khiển vô lăng và tốc độ ngày càng cao hơn. Tiểu Nhi vui sướng, càng ngày càng tăng tốc. Hắc Phong sợ xanh mặt, anh run lên bần bật. Hoàng Thuận cảm thấy có gì đó là lạ, lúc nãy anh ngồi dưới nhìn lên, tàu không hề nhanh đến mức này, hay là do cảm giác ngồi nhìn và khi chơi lại khác nhau một trời một vực.
Nhìn sang Tiểu Nhi, anh giật nảy mình, mặt bỗng tái mét, cô là....đang điều khiển vô lăng ư?! Đáng sợ đáng sợ!!!
Bây giờ anh mới thấy sợ, mặt tái xanh y Hắc Phong và Nghiên Phong. Tiểu Nhi càng vui hơn, cô phóng như bay lượn hết chỗ này đến chỗ kia
Ôi trời, anh đã sai lầm khi để cô ngồi chỗ ghế chính, lí do mà anh không để ý đến cái vô lăng này chính là do anh để ý đến một nữ nhân khá giống Nhiễu Chi. Ngu quá ngu quá!
Bây giờ thì muộn rồi!!!!
Tàu lên dốc xuống dốc, uốn như một con rắn nước, tốc độ cao đến đỉnh điểm, mọi người sợ đến xanh mặt, từ xanh chuyển qua tím và tất cả đều đã...ngủm củ tỏi hết!
Hết lượt chơi, tàu từ dừng lại. Tiểu Nhi cười hì hì, cô quay sang nhìn tất cả mọi người, ngơ ngác như một con nai vàng khi mà tất cả đều đã ngất!
Cô quay sang nhìn Hoàng Thuận, anh cũng ngất luôn rồi! Lắc lắc cánh tay vững chắc, vỗ "bộp, bộp" vào má anh nhưng chẳng thấy tỉnh.
Cô quay sang hỏi mấy người soát vé
- Họ ngất rồi! Có chuyện gì thế?
- À thì....ừm...à thì...mấy người soát vé cũng xanh mặt, chưa hết kinh ngạc với cô. Vì đây là lần đầu tiên có một cô gái quá bạo gan, dám đụng tay vào vô lăng và lái với tốc độ cao cực đỉnh mà chẳng sợ gì!!!! =.="
Chờ cả đám đó tỉnh lại cũng 1 tiếng, sau khi họ tỉnh lại, tất cả đều nôn mửa. Mọi thức ăn sáng nay đều chạy hết. Tiểu Nhi mặt ngơ ngơ ngác ngác chẳng biết gì, cô mặc kệ luôn!
- Aizz, tàu lượn siêu tốc có khác, đáng sợ quá! Nghiên Phong nói, vẫn chưa hết sợ
- Thuận, em muốn đi vệ sinh. Tiểu Nhi nói, lắc lắc cánh tay anh
- Ừ, để anh đưa em đi.
- Dạ thôi, em tự đi cũng được. Tiểu Nhi huơ tay nói
- Nhưng mà chân em...Anh lo lắng nói
- Không sao không sao. Em ổn mà. Em cảm thấy chân mình có sức hơn rồi. Em đi nha. Cô cười nói rồi đứng lên rời đi
- Nhớ về sớm đấy. Anh nói
- Dạ, em biết rồi. Cô cười, rồi chạy đi.
Đến nhà vệ sinh nữ, cô đi xong rồi đi rửa tay bằng xà phòng. Xong xuôi, cô rời khỏi đó rồi nhanh chóng chạy về phía mọi người. Nhưng không may, cô đụng trúng một nam nhân liền không đứng vững mà té.
- A, đau quá. Tiểu Nhi xoa mông nói, lông mày cau chặt
- Cô gái, cô có sao không? Một giọng nói trầm ấm vang lên. Tiểu Nhi theo bản năng liền ngẩng mặt lên nhìn nam nhân trước mắt.
Hai mắt cô lộ vẻ ngạc nhiên khi nam nhân trước mắt đẹp trai không kém gì Hoàng Thuận.
Nam nhân này sở hữu chiều cao rất tốt và làn da trắng mịn như da em bé. Mái tóc đỏ rực mềm mại được chải kiểu bảy ba. Đôi mắt nâu hẹp dài, cặp lông mi cong vút và đen nhánh. Cặp lông mày thanh tú mang sắc đỏ không quá đậm. Sóng mũi cao thẳng tắp, đôi môi bạc mỏng khẽ mỉm cười. Anh mặc một chiếc áo thun nâu, trên đó là dòng chữ đỏ I Love You, và quần jeans, anh còn khoác cả áo khoác đỏ khá dày nữa. Trong anh toát lên vẻ ấm áp và dịu dàng, lại cộng thêm vẻ đẹp nam thần khiến anh rất hút gái.
Giơ tay ra, anh ta dịu dàng cất lên giọng nói ấm áp
- Cô gái, em không sao chứ?
- Ơ...dạ không, em...em không sao ạ. Tiểu Nhi đỏ mặt, cô đặt tay nhỏ lên tay anh, anh liền đỡ cô đứng lên.
Chân của Tiểu Nhi run lên, cô không đứng vững liền trượt chân, cũng may là anh đỡ cô nên cô không té nữa. Nam nhân ôm Tiểu Nhi vào lòng, ôn nhu xoa đầu cô nói
- Em thật đẹp, và bé nhỏ! Anh thích em rồi đấy
- Ờ...dạ. Tiểu Nhi gật đầu, cô chẳng biết nên nói gì cho phải. Hoàng Thuận ngồi chờ cô, đã 30 phút rồi mà cô chưa quay lại, anh lo lắng định đứng lên tìm cô thì Vĩnh Hi chỉ tay về phía gần nhà vệ sinh nữ, nói
- Đó không phải là...Tiểu Nhi sao?
Anh nhìn về phía Tiểu Nhi theo lời Vĩnh Hi thì bỗng nhiên cơn ghen bùng phát, Tiểu Nhi nhà anh là đang nằm trọn trong vòng tay nam nhân khác ư?!
Ghen rồi, anh thực sự là ghen rồi đó!!!!
Hùng hổ bước đến chỗ cô, hai mắt anh vô cùng lạnh lẽo, anh gằn giọng
- Lý_Tiểu_Nhi, em_đang_làm_gì_vậy_hả?
Tiểu Nhi nghe giọng anh, cô xoay mặt nhìn thì có chút run sợ. Cô lắp bắp
- A, Thuận, anh...anh đừng hiểu lầm...người này...là..là
Chưa kịp nói hết câu, anh bắt lấy tay cô, kéo cô đưa vào lòng, bá đạo nói
- Cơ thể của em, chỉ mình tôi được chạm!
Huỳnh Hồng An nghe thế, liền vội vàng chạy ra ngoài đưa Phi Yến vào nhà. Phúc Lợi đặt tờ báo lên bàn, khuôn mặt ông ta tỏ vẻ lo lắng, hốt hoảng hỏi
- Trời, sao con lại bị thương vậy? Ai đã đánh con?
- Người của anh Thuận. Phi Yến đáp gỏn lọn, đôi mắt hằn lên tia tức giận, sâu thẳm bên trong đôi mắt đó là sự thù hận.
- Tại sao lại bị đánh? Không phải Ưng thiếu gia rất thương con sao?! Hồng An hỏi
- Con bắt cóc Tiểu Nhi nên bị đánh. Cô ta vẫn thế, vẫn đáp gỏn lọn, giọng điệu rất bực bội
"Chát"
Một bạt tai giáng xuống má Phi Yến, năm ngón tay in hằn trên gò má gầy gò. Nó đau và rát! Phi Yến rất bất ngờ, nước mắt nơi khóe mi bỗng chực trào ra.
Không nhanh không chậm xoay đầu nhìn Phúc Lợi, cô ta như không thể tin được đây là lần đầu tiên ông ta đánh cô.
- Ông bị điên sao? Tại sao lại đánh con bé chứ? Hồng An giận dữ hỏi, ôm con gái vào lòng
- Sao không đánh được hả? Lần trước hắn đã cảnh cáo mà không chịu nghe, đi hãm hại nó để làm gì, bây giờ thì sao hả? Tự chuốc họa vào thân rồi đó! Chừa chưa? Nếu mà hắn san bằng Loan thị thì hai mẹ con lo mà chuẩn bị đi xin ăn đi!
Ông ta quát, tay chỉ vào mặt Phi Yến, giọng điệu vô cùng khinh thường.
Cô ta nhìn ông, nước mắt ngày càng rơi nhiều. Cười khẩy, cô ta nhếch môi, nở nụ cười cay đắng, nói
- Ngay cả cha mà cũng....Được thôi, nếu cha đã không muốn giúp đỡ tôi, tôi cũng chẳng cần. Một ngày nào đó, tôi sẽ ngồi lên cái ghế Thiếu Phu Nhân của Ưng gia, tới lúc đó, ông đừng hòng lấy được một đồng tiền của tôi.
Nói xong, cô ta lườm ông ta một cái, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, sự thù hận ngày càng tăng, cô ta bỏ lên lầu. Hồng An đứng nhìn bóng lưng Phi Yến khuất dần, bà ta quay sang trách móc rồi cũng chạy lên lầu
Phúc Lợi thở dài, lên thư phòng lấy chìa khóa xe rồi chạy xuống tầng hầm. Nhấn ga, phóng xe chạy thẳng ra đường lớn với tốc độ cao, tiến về phía quán Bar Ảo Mộng
………………………………………
Hoàng Thuận cùng mọi người lái xe đến công viên giải trí Hà Nam. Đỗ xe xong, anh đặt Tiểu Nhi lên vai mình, nắm lấy bàn tay cô, cùng cô tiến thẳng vào sâu bên trong công viên
Công viên giải trí Hà Nam luôn khóac lên mình một màu xanh tươi trẻ và thật rộng lớn với những con phố nho nhỏ bày bán đủ loại và tổ chức những trò chơi thú vị. Mỗi con phố nhỏ luôn có các gian hàng, các gian hàng luôn luôn thu hút các khách đến chơi. Tiếng trò chuyện trộn lẫn vào nhau, người qua kẻ lại đông như kiến cỏ, những bản nhạc không lời mang sắc thái vui tươi tạo nên cảm giác thoải mái và tăng sự phấn khích. Điều này đều thu hết vào tầm mắt của Tiểu Nhi, cô như đứa trẻ mê chơi, tròn mắt thích thú với nơi náo nhiệt này.
- Đẹp quá! Tuyệt quá! Tiểu Nhi muốn chơi muốn chơi muốn chơi.
Tiểu Nhi ngồi trên vai anh, nhảy nhót liên tục. Khả Ái và Vĩnh Hi sợ Hoàng Thuận sẽ không chịu nổi liền ngăn cản sự phấn khởi của Tiểu Nhi
- Bây giờ còn sớm, tụi mình đi ăn đi rồi hẵng chơi. Nghiên Phong vừa xem đồng hồ vừa nói
- Ăn gà rán, ăn khoai tây, ăn bánh xếp, ăn bào ngư, ăn bánh nướng, ăn bánh kem, ăn cá nướng, ăn khoai lang...
Tiểu Nhi như con mèo đói, cô lôi toàn bộ thực phẩm chiên, xào, rán, nướng ra, đòi ăn đủ thứ. Mọi người lại phải cản sự phấn khởi của cô thêm một lần nữa.
Hoàng Thuận cùng mọi người đến phố thực phẩm trước. Nhìn những món ngon bắt mắt bày trên đĩa, Tiểu Nhi thèm chảy cả nước miếng. Mùi hương của chúng quyến rũ lấy cô, cái bụng nhỏ bỗng nhiên kêu "ọc ọc" làm cô mắc cỡ hết sức.
Cái mặt nhỏ đỏ lựng, mọi người bật cười trước sự trẻ con của cô. Đi đến gian hàng đầu tiên, là gian hàng bán trái cây gồm năm loại đó là chuối, cam, xoài, mận, và ổi.
Năm loại trái cây này rất quen thuộc với tất cả mọi người và tất nhiên, ai cũng thích cả. Vì thế mà gian hàng này rất đông khách. Khả Ái cùng Nghiên Phong mua một nải chuối rồi cùng mọi người đến phố nước.
Phố nước, nơi bán rất nhiều loại nước uống như nước suối, sữa, sinh tố....Và cũng đông khách không kém gì phố thực phẩm. Mua vài hộp sữa tươi, tất cả đến chỗ ghế đá dành cho khách và bắt đầu ăn.
Tiểu Nhi hồi còn nhỏ chưa từng ăn chuối, thế nên cô chẳng biết ăn thế nào, liền cầm trái chuối chưa lột vỏ mà ăn. Khả Ái và Mỹ Dung ôm bụng cười.
Hoàng Thuận dạy cô lột vỏ chuối, và cách ăn như thế nào cho đúng. Tiểu Nhi gật gật đầu, cô bắt đầu ăn.
- Ngon quá! Chuội ngon quá! Tiểu Nhi nói
Mọi người lại cười lớn, Hắc Phong ôm bụng cười suýt té ghế. Hoàng Thuận nói
- Không phải "chuội", là "chuối" mới đúng.
- Vậy sao? Hihi. Tiểu Nhi cười tinh nghịch. Ăn chuối xong, Tiểu Nhi thi uống sữa với Thành Quang và Nghiên Phong.
- Yeah, anh thắng rồi, Nhi Nhi thua rồi. Thành Quang cười lớn
- A, anh kì cục. Tiểu Nhi thắng mà, Tiểu Nhi thắng mà. Cô giậm chân xuống nền đất, như đứa trẻ háo thắng mà phụng phịu nói
- Ừ ừ, Tiểu Nhi thắng ha, Tiểu Nhi thắng ha. Hắc Phong dỗ cô. Mỹ Dung đánh vào vai Thành Quang đang xụ mặt buồn bã
- Anh này, kì quá! Tiểu Nhi còn nhỏ, nhường con bé chút đi.
- Nhỏ gì? 24 tuổi rồi, lớn rồi chứ bộ. Thành Quang buồn bã nói
- Aizz, bảo bối của Thuận là trẻ con hiểu chưa? Nói thế mà cũng không hiểu nữa! Nghiên Phong vỗ vai Thành Quang nói.
Mọi người vì chuyện này mà cười tiếp. Xong xuôi, cho Tiểu Nhi uống sữa xong, mọi người cùng đến phố chơi cảm giác mạnh.
Những trò chơi mang cảm giác mạnh khiến Tiểu Nhi thích thú vô cùng. Vĩnh Hi nói
- Bây giờ chơi tàu lượn siêu tốc đi.
- Được đó được đó. Chơi đi, chơi đi. Tiểu Nhi nói. Mọi người cùng nhau đi mua vé xong, rồi ngồi chờ lượt.
Tiểu Nhi nhìn con tàu to dài khoác trên mình màu đỏ vàng rực lửa đang chạy siêu tốc trên đường ray dài ngoằn ngoèo, hết lượn lên dốc rồi lại lao xuống dốc nhanh như chớp.
Cô thích quá, nhiều lần muốn nhảy lên tàu lúc nó đang chạy, may mà mọi người cản cô lại. Đến lượt, Tiểu Nhi ngồi ghế nhất cùng Hoàng Thuận. Thắt dây an toàn lại, cô nhìn thấy vô lăng tàu, liền nghĩ cái này dùng để tăng tốc độ, cô liền như một tay lái chuyên nghiệp, khuôn mặt tỏ vẻ lạnh lùng, tay nắm chặt vô lăng, chân để trên bàn đạp. Tàu bắt đầu khởi động, từng chút một trèo lên con dốc cao 1000m. Khi lên đến đỉnh, đầu tàu từ từ di chuyển xuống dốc và...
- ÁAAAAAAA. Khả Ái và Vĩnh Hi la om sòm khi mà tàu lao xuống dốc với tốc độ cực kì cao, và như Tiểu Nhi nghĩ, cô bắt đầu điều khiển vô lăng và tốc độ ngày càng cao hơn. Tiểu Nhi vui sướng, càng ngày càng tăng tốc. Hắc Phong sợ xanh mặt, anh run lên bần bật. Hoàng Thuận cảm thấy có gì đó là lạ, lúc nãy anh ngồi dưới nhìn lên, tàu không hề nhanh đến mức này, hay là do cảm giác ngồi nhìn và khi chơi lại khác nhau một trời một vực.
Nhìn sang Tiểu Nhi, anh giật nảy mình, mặt bỗng tái mét, cô là....đang điều khiển vô lăng ư?! Đáng sợ đáng sợ!!!
Bây giờ anh mới thấy sợ, mặt tái xanh y Hắc Phong và Nghiên Phong. Tiểu Nhi càng vui hơn, cô phóng như bay lượn hết chỗ này đến chỗ kia
Ôi trời, anh đã sai lầm khi để cô ngồi chỗ ghế chính, lí do mà anh không để ý đến cái vô lăng này chính là do anh để ý đến một nữ nhân khá giống Nhiễu Chi. Ngu quá ngu quá!
Bây giờ thì muộn rồi!!!!
Tàu lên dốc xuống dốc, uốn như một con rắn nước, tốc độ cao đến đỉnh điểm, mọi người sợ đến xanh mặt, từ xanh chuyển qua tím và tất cả đều đã...ngủm củ tỏi hết!
Hết lượt chơi, tàu từ dừng lại. Tiểu Nhi cười hì hì, cô quay sang nhìn tất cả mọi người, ngơ ngác như một con nai vàng khi mà tất cả đều đã ngất!
Cô quay sang nhìn Hoàng Thuận, anh cũng ngất luôn rồi! Lắc lắc cánh tay vững chắc, vỗ "bộp, bộp" vào má anh nhưng chẳng thấy tỉnh.
Cô quay sang hỏi mấy người soát vé
- Họ ngất rồi! Có chuyện gì thế?
- À thì....ừm...à thì...mấy người soát vé cũng xanh mặt, chưa hết kinh ngạc với cô. Vì đây là lần đầu tiên có một cô gái quá bạo gan, dám đụng tay vào vô lăng và lái với tốc độ cao cực đỉnh mà chẳng sợ gì!!!! =.="
Chờ cả đám đó tỉnh lại cũng 1 tiếng, sau khi họ tỉnh lại, tất cả đều nôn mửa. Mọi thức ăn sáng nay đều chạy hết. Tiểu Nhi mặt ngơ ngơ ngác ngác chẳng biết gì, cô mặc kệ luôn!
- Aizz, tàu lượn siêu tốc có khác, đáng sợ quá! Nghiên Phong nói, vẫn chưa hết sợ
- Thuận, em muốn đi vệ sinh. Tiểu Nhi nói, lắc lắc cánh tay anh
- Ừ, để anh đưa em đi.
- Dạ thôi, em tự đi cũng được. Tiểu Nhi huơ tay nói
- Nhưng mà chân em...Anh lo lắng nói
- Không sao không sao. Em ổn mà. Em cảm thấy chân mình có sức hơn rồi. Em đi nha. Cô cười nói rồi đứng lên rời đi
- Nhớ về sớm đấy. Anh nói
- Dạ, em biết rồi. Cô cười, rồi chạy đi.
Đến nhà vệ sinh nữ, cô đi xong rồi đi rửa tay bằng xà phòng. Xong xuôi, cô rời khỏi đó rồi nhanh chóng chạy về phía mọi người. Nhưng không may, cô đụng trúng một nam nhân liền không đứng vững mà té.
- A, đau quá. Tiểu Nhi xoa mông nói, lông mày cau chặt
- Cô gái, cô có sao không? Một giọng nói trầm ấm vang lên. Tiểu Nhi theo bản năng liền ngẩng mặt lên nhìn nam nhân trước mắt.
Hai mắt cô lộ vẻ ngạc nhiên khi nam nhân trước mắt đẹp trai không kém gì Hoàng Thuận.
Nam nhân này sở hữu chiều cao rất tốt và làn da trắng mịn như da em bé. Mái tóc đỏ rực mềm mại được chải kiểu bảy ba. Đôi mắt nâu hẹp dài, cặp lông mi cong vút và đen nhánh. Cặp lông mày thanh tú mang sắc đỏ không quá đậm. Sóng mũi cao thẳng tắp, đôi môi bạc mỏng khẽ mỉm cười. Anh mặc một chiếc áo thun nâu, trên đó là dòng chữ đỏ I Love You, và quần jeans, anh còn khoác cả áo khoác đỏ khá dày nữa. Trong anh toát lên vẻ ấm áp và dịu dàng, lại cộng thêm vẻ đẹp nam thần khiến anh rất hút gái.
Giơ tay ra, anh ta dịu dàng cất lên giọng nói ấm áp
- Cô gái, em không sao chứ?
- Ơ...dạ không, em...em không sao ạ. Tiểu Nhi đỏ mặt, cô đặt tay nhỏ lên tay anh, anh liền đỡ cô đứng lên.
Chân của Tiểu Nhi run lên, cô không đứng vững liền trượt chân, cũng may là anh đỡ cô nên cô không té nữa. Nam nhân ôm Tiểu Nhi vào lòng, ôn nhu xoa đầu cô nói
- Em thật đẹp, và bé nhỏ! Anh thích em rồi đấy
- Ờ...dạ. Tiểu Nhi gật đầu, cô chẳng biết nên nói gì cho phải. Hoàng Thuận ngồi chờ cô, đã 30 phút rồi mà cô chưa quay lại, anh lo lắng định đứng lên tìm cô thì Vĩnh Hi chỉ tay về phía gần nhà vệ sinh nữ, nói
- Đó không phải là...Tiểu Nhi sao?
Anh nhìn về phía Tiểu Nhi theo lời Vĩnh Hi thì bỗng nhiên cơn ghen bùng phát, Tiểu Nhi nhà anh là đang nằm trọn trong vòng tay nam nhân khác ư?!
Ghen rồi, anh thực sự là ghen rồi đó!!!!
Hùng hổ bước đến chỗ cô, hai mắt anh vô cùng lạnh lẽo, anh gằn giọng
- Lý_Tiểu_Nhi, em_đang_làm_gì_vậy_hả?
Tiểu Nhi nghe giọng anh, cô xoay mặt nhìn thì có chút run sợ. Cô lắp bắp
- A, Thuận, anh...anh đừng hiểu lầm...người này...là..là
Chưa kịp nói hết câu, anh bắt lấy tay cô, kéo cô đưa vào lòng, bá đạo nói
- Cơ thể của em, chỉ mình tôi được chạm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.