Chương 10: Chương 8: Giấu chuyện
NoharaMia
11/10/2018
Vào buổi trưa nóng bức oi ả, bên ngoài biệt thự Ưng gia, bầu trời trong xanh, mây trôi bồng bềnh.
Cái nắng oi ả khó chịu đó khiến người đi đường không khỏi mệt mỏi, cái cảm giác nóng bức này cứ như đang ở trong phòng bếp kín
Trời nóng tới nổi không có một miếng gió nào thoảng qua để xua tan cái nóng, cây cối xanh tươi như muốn chết khô dưới "thần lửa"
Trong biệt thự Ưng gia, trên lầu 2, trong căn phòng được làm mát bởi máy điều hòa, Hoàng Thuận ngồi ngay bàn làm việc, ánh mắt chăm chú nhìn vào văn kiện
Bề ngoài thì cứ tưởng là anh đang xem văn kiện, nhưng đã 2 giờ đồng hồ trôi qua, trong tâm trí anh liên tục nhớ đến cuộc trò chuyện giữa anh và Lãnh Nghiên Phong
"- Có chuyện gì rất nghiêm trọng sao? Hoàng Thuận hỏi
- Phải. Tôi nói xong thì đừng đánh đấy nhé. Nghiên Phong mỉm cười nói
Hoàng Thuận gật nhẹ đầu, anh nhìn Nghiên Phong như đang chờ đợi. Đôi tai cứ dỏng lên lắng nghe từng chữ một
Nghiên Phong hít một hơi thật sâu, anh ta chuẩn bị tinh thần xong, chậm rãi nói
- Thật ra...Tiểu Nhi nhà cậu do đã trải qua một thời gian sống khủng hoảng, khiến tâm tình cô ấy luôn căng thẳng, lo lắng. Cũng vì thế, mà những dòng ký ức xưa cũ giống như một đoạn phim trình chiếu lại một cách rõ rệt, biến thành cơn ác mộng khiến Tiểu Nhi hoảng sợ.
Từng câu từng chữ tuôn ra từ miệng Nghiên Phong đều được Hoàng Thuận thu hết vào tai
Thấy anh ta không nói gì, Hoàng Thuận cau mày, thở dài hỏi
- Chỉ có vậy thôi sao?
Nghiên Phong suy nghĩ một hồi, anh lắc đầu, nói tiếp
- Không, thật ra thì trong lúc khám cho Tiểu Nhi, tôi cảm thấy có chút lo lắng bất an.
- Tại sao? Hoàng Thuận hỏi
- Đây chỉ là suy đoán của tôi nhưng...khi về nhà, cậu hãy hỏi Tiểu Nhi xem cô ấy có...bị đau đầu không nhé? Nghiên Phong trầm giọng nói
Hoàng Thuận tỏ vẻ khó chịu trước câu nói của Nghiên Phong. Anh hỏi tiếp
- Rốt cục là cậu muốn nói gì?
- Hiện tại đây chỉ là suy đoán thôi. Nếu cô ấy thường hay đau đầu, hãy đưa đến bệnh viện. Tôi sẽ cho cậu biết rõ hơn. Nghiên Phong đáp
Hoàng Thuận cau mày lại, không hiểu sao chỉ vì câu nói này mà anh lại cảm thấy bất an.
- Tôi hiểu rồi. Về đây. Hoàng Thuận đứng lên, anh đút tay vào túi quần, nhanh chóng rời khỏi quán cafe
Nghiên Phong nhìn bóng lưng anh khuất dần, đôi mắt xanh cụp xuống, thở dài một tiếng để trút sự lo lắng ra khỏi mình."
Nhớ đến cuộc trò chuyện đó, có thể thấy hành động và biểu cảm của Nghiên Phong có gì đó rất lạ.
Cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, anh đặt văn kiện lên bàn rồi rời khỏi phòng
Bên dưới phòng khách, Tiểu Nhi ngồi xem tạp chí thời trang. Đôi mắt nâu xinh đẹp liên tục sáng lên khi nhìn những tác phẩm thời trang tuyệt đẹp.
Hoàng Thuận đi xuống, thấy cô đang chăm chú vào những bộ dạ phục tuyệt đẹp, anh mỉm cười đi đến ôm lấy eo nhỏ của cô
Tiểu Nhi giật nảy mình, cô quay sang nhìn anh, chu môi nói
- A, anh đáng ghét quá!
Hoàng Thuận nhìn cái môi nhỏ đáng yêu của cô, thật chỉ muốn hôn lên môi nhỏ này một cái cho đã thôi.
Ngắt mũi nhỏ của cô, anh cưng chiều hỏi
- Bảo bối sao nói thế?
- Anh xuống thì cũng lên tiếng chứ! Làm em giật mình à! Cô phụng phịu nói
Anh hôn lên trán nhẵn nhụi một cách ngọt ngào, điều này làm Tiểu Nhi có chút thích thú và vui
Cô chui vào lòng anh, đưa cho anh xem ảnh một nữ người mẫu đang mặc một bộ váy cúp ngực màu đỏ, mang giày cao gót màu đỏ rất đẹp
- Đẹp không? Tiểu Nhi hỏi
- Đẹp nhưng không bằng tiểu mỹ nhân của anh. Hoàng Thuận nói
Tiểu Nhi đỏ mặt. Cô vùi đầu vào lòng anh để che đi khuôn mặt đã đỏ lựng từ bao giờ
Hoàng Thuận biết cô ngại, anh ôn nhu vuốt ve cô, hỏi
- Dạo gần đây em có thường bị nhức đầu không?
Tiểu Nhi nghe anh hỏi, cô nói
- Dạ có. Thường bị đau nửa đầu. Nhưng mà nhờ có chị Dung cho uống thuốc nên chắc là ổn rồi
Hoàng Thuận cau mày, có lẽ anh phải gọi điện cho Nghiên Phong rồi
Nghĩ là làm, anh ôm cô vào lòng, lấy điện thoại ra và bấm một dãy số
"- Alo.
- Chuẩn bị đi. Ngày mai tôi đưa Tiểu Nhi đến bệnh viện
- Mấy giờ?
- Khoảng 9 giờ sáng.
- Biết rồi."
Cúp máy, anh quay sang hỏi cô
- Ngày mai đến bệnh viện nhé?
- Tại sao? Cô hỏi. Không phải sức khỏe của cô rất bình thường sao? Đến bệnh viện làm chi?!
- Em nói là bị đau đầu. Anh lo nên muốn đưa em đến bệnh viện khám. Hoàng Thuận nói
Tiểu Nhi vui vẻ gật đầu. Cô thích sự chiều chuộng và sự quan tâm của anh. Nó rất ấm áp!
Tiểu Nhi nằm trong lòng anh một hồi, cô ngáp dài. Lồng ngực anh vừa to lại rất ấm, cô vùi thân hình nhỏ bé vào sâu trong lồng ngực ấm. Cảm giác buồn ngủ ập đến, đôi mắt nâu cụp xuống, cô dần thiếp đi lúc nào không hay
Hoàng Thuận định lấy remote để bật tivi nhưng khi nghe tiếng thở đều đều cùng tiếng khò khò của cô, anh nhìn xuống.
Tiểu Nhi khi ngủ trông rất đáng yêu! Vẻ đẹp thuần khiết này ngay từ đầu đã hút hồn anh, bây giờ nhìn dáng vẻ đáng yêu này của cô, anh không khỏi mê mẩn
Nhìn bé con ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, Hoàng Thuận đưa bàn tay thô ráp nhẹ nhàng đặt lên má cô, anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô
- Anh thề sẽ dùng cả đời để bảo vệ em, bé con ạ!
Hoàng Thuận trầm giọng, anh nhẹ nhàng kéo cơ thể nhỏ của cô vào sâu trong lồng ngực mình nhiều hơn. Vén những lọn tóc lòa xòa trên khuôn mặt nhỏ, anh mỉm cười
Lấy reomote bật tivi lên, anh nhấn nút - VOL để âm thanh đi xuống còn con số 20. Làm như thế sẽ tốt hơn, giúp Tiểu Nhi nhà anh không bị đánh thức bởi tiếng ồn
Đang ngồi coi đá bóng, chợt Hắc Phong từ ngoài cổng đi vào, anh cầm một tờ giấy, đi đến ngồi đối diện Hoàng Thuận
- Điều tra xong rồi sao?
- Ừ. Xem đi. Hắc Phong đưa tờ giấy cho Hoàng Thuận
Đôi mắt anh lướt nhanh trên dòng chữ nguệch ngoạc của ban thân
" Năm 17 tuổi, mẹ ruột mất do bị tai nạn giao thông. Một tuần sau nhập viện do bị đánh đập dã man và bị bỏ đói.
Ngày nào cũng như ngày nấy, luôn bị đánh đập, bị hành hạ, phải lao động nhiều và thường xuyên mất sức do mệt mỏi và thiếu chất
Năm 21 tuổi, sau khi bị mẹ kế đánh, cô bị cha ruột cưỡng hiếp trong lúc dọn phòng cho Loan Phi Yến và lại bị mẹ kế đánh do tội quyến rũ chồng bà ta nhưng đó là oan
Năm 23 tuổi, bị cha mẹ cho vào chuồng chó sống vì tội làm hỏng đôi giày quý của Loan Phi Yến. Ngày ngày phải dành ăn với chó, chơi với chó
Đầu năm 24 tuổi, suýt chết vì bị mẹ kế xô ngã từ tầng 2 xuống vườn. May mắn là té xuống bụi cây, bị xây xát khá nặng.
Trước 1 tuần khi về Ưng gia, bị cha ruột hành hạ và cưỡng hiếp lần 2. "
- Có vẻ như Tiểu Nhi đã bị mất đi đời con gái rồi. Hắc Phong nói
Hoàng Thuận tức giận vò nát tờ giấy, máu nóng sôi sùng sục, anh chỉ muốn chạy đến Loan gia để giết chết lũ máu lạnh
Nhìn xuống cô gái nhỏ bé đã bị hành hạ dã man, trái tim anh đau đớn tột độ, cứ như là hàng nghìn mũi tên đâm sâu vào trái tim anh
Cô đã sống một cuộc đời đầy đau khổ. Trái tim của cô hẳn đã chịu quá nhiều tổn thương.
Nhìn cô gái bé nhỏ này, anh thương xót cho cuộc đời đầy đau đớn của cô.
- Nếu bọn chúng đã không muốn sống, chúng ta sẽ từ từ chơi với chúng. Hoàng Thuận nói, giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương
Hắc Phong rùng mình, lúc Hoàng Thuận tức giận là cái lúc mà anh trông giống như tử thần nhất, có thể lấy đi hàng ngàn mạng người!
Bế Tiểu Nhi đi lên phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường lớn.
Tiểu Nhi ngủ say không biết gì, Hoàng Thuận đặt lên má cô một nụ hôn, anh đắp chăn cho cô thật cẩn thận rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng
Hắc Phong ngồi trên ghế sofa chờ Hoàng Thuận. Thấy anh xuống, anh ta đứng lên hỏi
- Vậy cậu tính làm gì?
- Tôi sẽ chờ thời cơ thích hợp để xử lí chúng. Về đi. Hoàng Thuận nói
Hắc Phong tức giận. "Về đi " là ý gì chứ? Rõ ràng là muốn đuổi người
Ôm sự giận dữ rời khỏi Ưng gia, anh lấy xe phóng nhanh đến quán Bar A Hoàng.
Hoàng Thuận ngồi phịch xuống ghế, hai tay anh đan lại, đôi mắt trở nên lạnh lẽo, sắc bén.
Trong thâm tâm anh hiện tại chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là trả thù cho Tiểu Nhi!
Buổi chiều, Tiểu Nhi sau khi tỉnh dậy, được Hoàng Thuận dắt đi chơi, cô cảm thấy rất vui.
Lái xe đưa cô đến công viên Bạch Lam, anh cùng cô tay trong tay dạo mát
Tiểu Nhi thích thú ngắm những bồn hoa tươi đẹp, nghịch nước với anh, chơi đùa với bọn trẻ sống gần công viên
Đến tối, anh đưa cô về nhà sớm để nghỉ ngơi.
Cả đêm hôm đó, Tiểu Nhi nằm trong vòng tay của anh, cô ngủ rất ngon.
Nhưng ác mộng thì lại xuất hiện trong giấc mơ của cô, khiến Tiểu Nhi lo sợ và luôn khó chịu cả buổi sáng
- Bảo bối, thay đồ rồi đến bệnh viện thôi. Hoàng Thuận nói, anh lấy trong tủ quần áo một chiếc đầm đỏ hai dây.
Tiểu Nhi nhận lấy rồi chạy vào phòng tắm thay đồ.
Xong xuôi, cô cùng anh đến bệnh viện LA. Bước xuống xe, Tiểu Nhi nhìn bệnh viện.
Bệnh viên LA là bệnh viện lớn nhất ở Bắc Kinh. Bệnh viện này tuyển người rất kĩ, Nghiên Phong là người đứng đầu bệnh viện, anh thường duy trì tác phong làm việc Nhanh - Gọn - Hiệu quả.
Vì thế bệnh viện anh rất có danh tiếng, kĩ thuật máy móc và quy mô đều rất tốt, rất đáng tin cậy.
Tiểu Nhi nhìn bệnh viện lớn này, trong lòng không khỏi thán phục. Trước đây khi đến bệnh viện này, cô không có cơ hội được nhìn vì lúc đó đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh
Hoàng Thuận nhìn vẻ thích thú của cô, anh ôn eo cô và nói
- Đi thôi.
Tiểu Nhi gật nhẹ đầu, cô cùng anh sải bước vào trong bệnh viện
Vừa vào bệnh trong đã thấy hai đội ngũ gồm một đội y tá chuyên nghiệp và một đội bác sĩ với chuyên môn cao.
Tiểu Nhi hơi bất ngờ, chỉ là khám bệnh bình thường thôi, sao lại cần nhiều người đến thế?!
Bỏ qua chuyện đó, cô cùng anh đi đến chỗ họ, Nghiên Phong từ trong đội bước ra, nói
- Chào em, chúng ta bắt đầu được rồi chứ?
- Dạ. Cô gật nhẹ đầu, rồi cùng anh ta đi vào phòng. Hoàng Thuận ngồi ngoài ghế chờ.
Tiểu Nhi nằm trên giường lớn, sau khi trả lời vài câu hỏi của Nghiên Phong, cô được y tá tiêm thuốc mê.
Tiểu Nhi dần chìm sâu vào giấc ngủ, Nghiên Phong cùng mọi người bắt đầu tiến hành xét nghiệm chẩn đoán
Sau hai tiếng đồng hồ thì đợt xét nghiệm chẩn đoán cũng xong, Tiểu Nhi tỉnh dậy thì thấy Hoàng Thuận đang ngồi kế bên
Anh nhìn cô, mỉm cười hỏi
- Thế nào?
- Em ổn rồi ạ. Cô trả lời, cố gắng ngồi dậy, lưng dựa vào thành giường.
- Bác sĩ nói thế nào vậy anh? Cô hỏi
Hoàng Thuận nhìn cô, anh nhớ đến cuộc trò chuyện
"- Tiểu Nhi thế nào? Hoàng Thuận hỏi
- Cô ấy....đã mắc phải một căn bệnh khá nguy hiểm, cần phải phẫu thuật gấp. Nghiên Phong nói
- Rốt cục là bệnh gì? Hoàng Thuận mất kiên nhẫn, anh đập mạnh tay xuống bàn, tiếng "rầm" nghe thật rát!
- Là...bệnh khối u. Anh ta trầm giọng
Hoàng Thuận như không tin vào tai mình, anh lắp bắp
- K..kh..ối..u..u sao?
- Phải. Nghiên Phong gật đầu.
Một tiếng sét đánh ngang tai anh, bỗng dưng hơi thở anh trở nên gấp gáp và nặng nề. Tay anh đặt lên lồng ngực, hơi thở ngày càng dồn dập và nặng hơn.
Trán anh đổ đầy mồ hôi, lông mày cau chặt lại. Nghiên Phong hoảng lên, liền nhanh chóng lấy thuốc ra, cho anh uống. "
Nhớ đến chuyện đó, trong lòng anh không khỏi đau đớn. Hoàng Thuận giả vờ như không có gì xảy ra, anh nói
- Em chỉ là bị thiếu máu nên thường chóng mặt và đau đầu thôi. Sẽ ổn mà.
Tiểu Nhi nhìn anh khó hiểu, cô gật nhẹ đầu. Mặc dù cô cảm thấy hơi nghi ngờ lời nói của anh!
Cái nắng oi ả khó chịu đó khiến người đi đường không khỏi mệt mỏi, cái cảm giác nóng bức này cứ như đang ở trong phòng bếp kín
Trời nóng tới nổi không có một miếng gió nào thoảng qua để xua tan cái nóng, cây cối xanh tươi như muốn chết khô dưới "thần lửa"
Trong biệt thự Ưng gia, trên lầu 2, trong căn phòng được làm mát bởi máy điều hòa, Hoàng Thuận ngồi ngay bàn làm việc, ánh mắt chăm chú nhìn vào văn kiện
Bề ngoài thì cứ tưởng là anh đang xem văn kiện, nhưng đã 2 giờ đồng hồ trôi qua, trong tâm trí anh liên tục nhớ đến cuộc trò chuyện giữa anh và Lãnh Nghiên Phong
"- Có chuyện gì rất nghiêm trọng sao? Hoàng Thuận hỏi
- Phải. Tôi nói xong thì đừng đánh đấy nhé. Nghiên Phong mỉm cười nói
Hoàng Thuận gật nhẹ đầu, anh nhìn Nghiên Phong như đang chờ đợi. Đôi tai cứ dỏng lên lắng nghe từng chữ một
Nghiên Phong hít một hơi thật sâu, anh ta chuẩn bị tinh thần xong, chậm rãi nói
- Thật ra...Tiểu Nhi nhà cậu do đã trải qua một thời gian sống khủng hoảng, khiến tâm tình cô ấy luôn căng thẳng, lo lắng. Cũng vì thế, mà những dòng ký ức xưa cũ giống như một đoạn phim trình chiếu lại một cách rõ rệt, biến thành cơn ác mộng khiến Tiểu Nhi hoảng sợ.
Từng câu từng chữ tuôn ra từ miệng Nghiên Phong đều được Hoàng Thuận thu hết vào tai
Thấy anh ta không nói gì, Hoàng Thuận cau mày, thở dài hỏi
- Chỉ có vậy thôi sao?
Nghiên Phong suy nghĩ một hồi, anh lắc đầu, nói tiếp
- Không, thật ra thì trong lúc khám cho Tiểu Nhi, tôi cảm thấy có chút lo lắng bất an.
- Tại sao? Hoàng Thuận hỏi
- Đây chỉ là suy đoán của tôi nhưng...khi về nhà, cậu hãy hỏi Tiểu Nhi xem cô ấy có...bị đau đầu không nhé? Nghiên Phong trầm giọng nói
Hoàng Thuận tỏ vẻ khó chịu trước câu nói của Nghiên Phong. Anh hỏi tiếp
- Rốt cục là cậu muốn nói gì?
- Hiện tại đây chỉ là suy đoán thôi. Nếu cô ấy thường hay đau đầu, hãy đưa đến bệnh viện. Tôi sẽ cho cậu biết rõ hơn. Nghiên Phong đáp
Hoàng Thuận cau mày lại, không hiểu sao chỉ vì câu nói này mà anh lại cảm thấy bất an.
- Tôi hiểu rồi. Về đây. Hoàng Thuận đứng lên, anh đút tay vào túi quần, nhanh chóng rời khỏi quán cafe
Nghiên Phong nhìn bóng lưng anh khuất dần, đôi mắt xanh cụp xuống, thở dài một tiếng để trút sự lo lắng ra khỏi mình."
Nhớ đến cuộc trò chuyện đó, có thể thấy hành động và biểu cảm của Nghiên Phong có gì đó rất lạ.
Cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, anh đặt văn kiện lên bàn rồi rời khỏi phòng
Bên dưới phòng khách, Tiểu Nhi ngồi xem tạp chí thời trang. Đôi mắt nâu xinh đẹp liên tục sáng lên khi nhìn những tác phẩm thời trang tuyệt đẹp.
Hoàng Thuận đi xuống, thấy cô đang chăm chú vào những bộ dạ phục tuyệt đẹp, anh mỉm cười đi đến ôm lấy eo nhỏ của cô
Tiểu Nhi giật nảy mình, cô quay sang nhìn anh, chu môi nói
- A, anh đáng ghét quá!
Hoàng Thuận nhìn cái môi nhỏ đáng yêu của cô, thật chỉ muốn hôn lên môi nhỏ này một cái cho đã thôi.
Ngắt mũi nhỏ của cô, anh cưng chiều hỏi
- Bảo bối sao nói thế?
- Anh xuống thì cũng lên tiếng chứ! Làm em giật mình à! Cô phụng phịu nói
Anh hôn lên trán nhẵn nhụi một cách ngọt ngào, điều này làm Tiểu Nhi có chút thích thú và vui
Cô chui vào lòng anh, đưa cho anh xem ảnh một nữ người mẫu đang mặc một bộ váy cúp ngực màu đỏ, mang giày cao gót màu đỏ rất đẹp
- Đẹp không? Tiểu Nhi hỏi
- Đẹp nhưng không bằng tiểu mỹ nhân của anh. Hoàng Thuận nói
Tiểu Nhi đỏ mặt. Cô vùi đầu vào lòng anh để che đi khuôn mặt đã đỏ lựng từ bao giờ
Hoàng Thuận biết cô ngại, anh ôn nhu vuốt ve cô, hỏi
- Dạo gần đây em có thường bị nhức đầu không?
Tiểu Nhi nghe anh hỏi, cô nói
- Dạ có. Thường bị đau nửa đầu. Nhưng mà nhờ có chị Dung cho uống thuốc nên chắc là ổn rồi
Hoàng Thuận cau mày, có lẽ anh phải gọi điện cho Nghiên Phong rồi
Nghĩ là làm, anh ôm cô vào lòng, lấy điện thoại ra và bấm một dãy số
"- Alo.
- Chuẩn bị đi. Ngày mai tôi đưa Tiểu Nhi đến bệnh viện
- Mấy giờ?
- Khoảng 9 giờ sáng.
- Biết rồi."
Cúp máy, anh quay sang hỏi cô
- Ngày mai đến bệnh viện nhé?
- Tại sao? Cô hỏi. Không phải sức khỏe của cô rất bình thường sao? Đến bệnh viện làm chi?!
- Em nói là bị đau đầu. Anh lo nên muốn đưa em đến bệnh viện khám. Hoàng Thuận nói
Tiểu Nhi vui vẻ gật đầu. Cô thích sự chiều chuộng và sự quan tâm của anh. Nó rất ấm áp!
Tiểu Nhi nằm trong lòng anh một hồi, cô ngáp dài. Lồng ngực anh vừa to lại rất ấm, cô vùi thân hình nhỏ bé vào sâu trong lồng ngực ấm. Cảm giác buồn ngủ ập đến, đôi mắt nâu cụp xuống, cô dần thiếp đi lúc nào không hay
Hoàng Thuận định lấy remote để bật tivi nhưng khi nghe tiếng thở đều đều cùng tiếng khò khò của cô, anh nhìn xuống.
Tiểu Nhi khi ngủ trông rất đáng yêu! Vẻ đẹp thuần khiết này ngay từ đầu đã hút hồn anh, bây giờ nhìn dáng vẻ đáng yêu này của cô, anh không khỏi mê mẩn
Nhìn bé con ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, Hoàng Thuận đưa bàn tay thô ráp nhẹ nhàng đặt lên má cô, anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô
- Anh thề sẽ dùng cả đời để bảo vệ em, bé con ạ!
Hoàng Thuận trầm giọng, anh nhẹ nhàng kéo cơ thể nhỏ của cô vào sâu trong lồng ngực mình nhiều hơn. Vén những lọn tóc lòa xòa trên khuôn mặt nhỏ, anh mỉm cười
Lấy reomote bật tivi lên, anh nhấn nút - VOL để âm thanh đi xuống còn con số 20. Làm như thế sẽ tốt hơn, giúp Tiểu Nhi nhà anh không bị đánh thức bởi tiếng ồn
Đang ngồi coi đá bóng, chợt Hắc Phong từ ngoài cổng đi vào, anh cầm một tờ giấy, đi đến ngồi đối diện Hoàng Thuận
- Điều tra xong rồi sao?
- Ừ. Xem đi. Hắc Phong đưa tờ giấy cho Hoàng Thuận
Đôi mắt anh lướt nhanh trên dòng chữ nguệch ngoạc của ban thân
" Năm 17 tuổi, mẹ ruột mất do bị tai nạn giao thông. Một tuần sau nhập viện do bị đánh đập dã man và bị bỏ đói.
Ngày nào cũng như ngày nấy, luôn bị đánh đập, bị hành hạ, phải lao động nhiều và thường xuyên mất sức do mệt mỏi và thiếu chất
Năm 21 tuổi, sau khi bị mẹ kế đánh, cô bị cha ruột cưỡng hiếp trong lúc dọn phòng cho Loan Phi Yến và lại bị mẹ kế đánh do tội quyến rũ chồng bà ta nhưng đó là oan
Năm 23 tuổi, bị cha mẹ cho vào chuồng chó sống vì tội làm hỏng đôi giày quý của Loan Phi Yến. Ngày ngày phải dành ăn với chó, chơi với chó
Đầu năm 24 tuổi, suýt chết vì bị mẹ kế xô ngã từ tầng 2 xuống vườn. May mắn là té xuống bụi cây, bị xây xát khá nặng.
Trước 1 tuần khi về Ưng gia, bị cha ruột hành hạ và cưỡng hiếp lần 2. "
- Có vẻ như Tiểu Nhi đã bị mất đi đời con gái rồi. Hắc Phong nói
Hoàng Thuận tức giận vò nát tờ giấy, máu nóng sôi sùng sục, anh chỉ muốn chạy đến Loan gia để giết chết lũ máu lạnh
Nhìn xuống cô gái nhỏ bé đã bị hành hạ dã man, trái tim anh đau đớn tột độ, cứ như là hàng nghìn mũi tên đâm sâu vào trái tim anh
Cô đã sống một cuộc đời đầy đau khổ. Trái tim của cô hẳn đã chịu quá nhiều tổn thương.
Nhìn cô gái bé nhỏ này, anh thương xót cho cuộc đời đầy đau đớn của cô.
- Nếu bọn chúng đã không muốn sống, chúng ta sẽ từ từ chơi với chúng. Hoàng Thuận nói, giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương
Hắc Phong rùng mình, lúc Hoàng Thuận tức giận là cái lúc mà anh trông giống như tử thần nhất, có thể lấy đi hàng ngàn mạng người!
Bế Tiểu Nhi đi lên phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường lớn.
Tiểu Nhi ngủ say không biết gì, Hoàng Thuận đặt lên má cô một nụ hôn, anh đắp chăn cho cô thật cẩn thận rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng
Hắc Phong ngồi trên ghế sofa chờ Hoàng Thuận. Thấy anh xuống, anh ta đứng lên hỏi
- Vậy cậu tính làm gì?
- Tôi sẽ chờ thời cơ thích hợp để xử lí chúng. Về đi. Hoàng Thuận nói
Hắc Phong tức giận. "Về đi " là ý gì chứ? Rõ ràng là muốn đuổi người
Ôm sự giận dữ rời khỏi Ưng gia, anh lấy xe phóng nhanh đến quán Bar A Hoàng.
Hoàng Thuận ngồi phịch xuống ghế, hai tay anh đan lại, đôi mắt trở nên lạnh lẽo, sắc bén.
Trong thâm tâm anh hiện tại chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là trả thù cho Tiểu Nhi!
Buổi chiều, Tiểu Nhi sau khi tỉnh dậy, được Hoàng Thuận dắt đi chơi, cô cảm thấy rất vui.
Lái xe đưa cô đến công viên Bạch Lam, anh cùng cô tay trong tay dạo mát
Tiểu Nhi thích thú ngắm những bồn hoa tươi đẹp, nghịch nước với anh, chơi đùa với bọn trẻ sống gần công viên
Đến tối, anh đưa cô về nhà sớm để nghỉ ngơi.
Cả đêm hôm đó, Tiểu Nhi nằm trong vòng tay của anh, cô ngủ rất ngon.
Nhưng ác mộng thì lại xuất hiện trong giấc mơ của cô, khiến Tiểu Nhi lo sợ và luôn khó chịu cả buổi sáng
- Bảo bối, thay đồ rồi đến bệnh viện thôi. Hoàng Thuận nói, anh lấy trong tủ quần áo một chiếc đầm đỏ hai dây.
Tiểu Nhi nhận lấy rồi chạy vào phòng tắm thay đồ.
Xong xuôi, cô cùng anh đến bệnh viện LA. Bước xuống xe, Tiểu Nhi nhìn bệnh viện.
Bệnh viên LA là bệnh viện lớn nhất ở Bắc Kinh. Bệnh viện này tuyển người rất kĩ, Nghiên Phong là người đứng đầu bệnh viện, anh thường duy trì tác phong làm việc Nhanh - Gọn - Hiệu quả.
Vì thế bệnh viện anh rất có danh tiếng, kĩ thuật máy móc và quy mô đều rất tốt, rất đáng tin cậy.
Tiểu Nhi nhìn bệnh viện lớn này, trong lòng không khỏi thán phục. Trước đây khi đến bệnh viện này, cô không có cơ hội được nhìn vì lúc đó đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh
Hoàng Thuận nhìn vẻ thích thú của cô, anh ôn eo cô và nói
- Đi thôi.
Tiểu Nhi gật nhẹ đầu, cô cùng anh sải bước vào trong bệnh viện
Vừa vào bệnh trong đã thấy hai đội ngũ gồm một đội y tá chuyên nghiệp và một đội bác sĩ với chuyên môn cao.
Tiểu Nhi hơi bất ngờ, chỉ là khám bệnh bình thường thôi, sao lại cần nhiều người đến thế?!
Bỏ qua chuyện đó, cô cùng anh đi đến chỗ họ, Nghiên Phong từ trong đội bước ra, nói
- Chào em, chúng ta bắt đầu được rồi chứ?
- Dạ. Cô gật nhẹ đầu, rồi cùng anh ta đi vào phòng. Hoàng Thuận ngồi ngoài ghế chờ.
Tiểu Nhi nằm trên giường lớn, sau khi trả lời vài câu hỏi của Nghiên Phong, cô được y tá tiêm thuốc mê.
Tiểu Nhi dần chìm sâu vào giấc ngủ, Nghiên Phong cùng mọi người bắt đầu tiến hành xét nghiệm chẩn đoán
Sau hai tiếng đồng hồ thì đợt xét nghiệm chẩn đoán cũng xong, Tiểu Nhi tỉnh dậy thì thấy Hoàng Thuận đang ngồi kế bên
Anh nhìn cô, mỉm cười hỏi
- Thế nào?
- Em ổn rồi ạ. Cô trả lời, cố gắng ngồi dậy, lưng dựa vào thành giường.
- Bác sĩ nói thế nào vậy anh? Cô hỏi
Hoàng Thuận nhìn cô, anh nhớ đến cuộc trò chuyện
"- Tiểu Nhi thế nào? Hoàng Thuận hỏi
- Cô ấy....đã mắc phải một căn bệnh khá nguy hiểm, cần phải phẫu thuật gấp. Nghiên Phong nói
- Rốt cục là bệnh gì? Hoàng Thuận mất kiên nhẫn, anh đập mạnh tay xuống bàn, tiếng "rầm" nghe thật rát!
- Là...bệnh khối u. Anh ta trầm giọng
Hoàng Thuận như không tin vào tai mình, anh lắp bắp
- K..kh..ối..u..u sao?
- Phải. Nghiên Phong gật đầu.
Một tiếng sét đánh ngang tai anh, bỗng dưng hơi thở anh trở nên gấp gáp và nặng nề. Tay anh đặt lên lồng ngực, hơi thở ngày càng dồn dập và nặng hơn.
Trán anh đổ đầy mồ hôi, lông mày cau chặt lại. Nghiên Phong hoảng lên, liền nhanh chóng lấy thuốc ra, cho anh uống. "
Nhớ đến chuyện đó, trong lòng anh không khỏi đau đớn. Hoàng Thuận giả vờ như không có gì xảy ra, anh nói
- Em chỉ là bị thiếu máu nên thường chóng mặt và đau đầu thôi. Sẽ ổn mà.
Tiểu Nhi nhìn anh khó hiểu, cô gật nhẹ đầu. Mặc dù cô cảm thấy hơi nghi ngờ lời nói của anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.