Chương 10: Hãm hại
Cẩm Ngọc Lan Anh
02/10/2023
Cô nằng nặc đòi gả? Như thế nào gọi là nằng nặc đòi gả kia chứ?
Trong trí nhớ của cô, từ nhỏ đến lớn, cô không hề có cảm tình hay có ý định kết hôn với ai hết.
Thế mà...
Lạc Du Nhiên nâng mắt sang nhìn Lệ Tiêu đang đứng bên cạnh cô. Quả nhiên là do tên này làm hết, hắn ta không chỉ có thể thay đổi được quá khứ, mà còn có thể khiến cho những người không liên quan cũng bị điều khiển theo.
Cô nắm chặt tay, liệu một thầy đồng vài chục tuổi có thể đấu lại được hắn ta hay không?
Lạc Du Nhiên không biết, nhưng cô hiểu rằng bây giờ muốn làm thì phải làm cho thật gọn gẽ, không được phép có sai lầm...
Đương lúc Lạc Du Nhiên còn đang hoang mang thì bàn tay người đàn ông kia đã rờ đến, hắn ta nhanh chóng nắm được tay cô, khi cô còn chưa kịp hiểu thì đã bị hắn kéo khỏi đám người.
Lạc Du Nhiên bị hắn đẩy vào tường, khuôn mặt điển trai dí sát mặt cô, trên đó là vẻ âm trầm cô thường thấy mỗi khi hắn xị mặt vì tức giận hoặc không vui vì một điều gì đó.
Lạc tiểu thư không hiểu, đang yên đang lành mà tức giận cái gì kia chứ?
"Anh làm gì vậy?"
Cô đưa tay muốn đẩy hắn ta, dù hắn có là một con quỷ thì vẫn là nam nữ thụ thụ bất thân!
Thế nhưng hành động này của cô lại càng khiến cho Lệ Tiêu cảm thấy tức giận hơn, đôi mắt hắn nhuốm sắc đỏ, không cam lòng mà nói.
"Em đẩy tôi ra để đi tìm tên đàn ông trắng nhợt ẻo lả kia?"
Lạc Du Nhiên thực sự không hiểu nổi.
Cái gì mà trắng nhợt ẻo lả? Rồi đàn ông gì ở đây?
Hóa ra hồi nãy lúc cô đang thất thần thì tầm mắt không may dừng lại ở một cậu thanh niên gần đó, Lệ Tiêu lại nghĩ cô vừa ý người kia, thấy cô cứ nhìn tên đó mãi nên máu ghen mới nổi lên vùn vụt. Thật là...
Lạc Du Nhiên đẩy hắn ra, ở đây tuy là góc khuất nhưng không thể tránh khỏi việc có người đi qua đi lại, cô không muốn bị chú ý.
"Tôi không nhìn ai cả, anh buông ra được chưa?"
Thấy cô đáp chắc nịch như vậy, người đàn ông nửa tin nửa ngờ.
"Em nói thật chứ?"
Lạc Du Nhiên quay người rời đi, còn không quên bỏ lại một câu.
"Thật, tôi không thích đàn ông."
Câu nói này hiển nhiên là bao gồm cả tên quỷ ngàn năm là hắn đây, thế nhưng Lệ Tiêu chẳng tức giận. Hắn sóng vai đi bên cạnh cô.
"Vậy là tốt."
Ở một góc khuất khác, Lạc Du Nhiên không hề biết rằng có một đôi mắt đang dõi theo hai người từ đầu đến cuối.
Người ấy nhìn cảnh Lệ Tiêu thân mật với Lạc Du Nhiên mà nắm chặt tay, đôi mắt đen mơ hồ trong bóng đêm ánh lên một tia tàn độc.
Khi hai người đi vào bên trong, Lạc Du Nhiên đương muốn tránh xa Lệ Tiêu ra một chút thì đột nhiên màn hình chiếu đang chạy một vài đoạn video kỉ niệm gia đình ở góc giữa phòng lại chuyển cảnh.
Ánh đèn mờ tối, vì lí do đó nên màn hình sáng lấp lóe càng khiến cho người ta phải chú ý hơn.
Cô bỗng thấy chuyện sắp tới không ổn chút nào.
Quả nhiên...
Màn hình sáng rồi tối, ngay lập tức, khung cảnh quen thuộc với Lạc Du Nhiên hiện ra trước tầm mắt của mọi người.
Đó là núi Nhật Lệ, ngọn núi mà Lệ Tiêu được nằm trong đó, hiện đã thức tỉnh và đứng bên cạnh cô.
Khung cảnh tối muộn, tuy vậy nhưng người quay được cảnh tượng đó lại có thể chỉnh một góc sáng tuyệt vời, khiến cho hai người trong video hiện rõ mồn một trước mặt tất cả các quan khách ở đây, trông vừa mập mờ lại vừa rõ ràng.
Trong video, Lạc Du Nhiên đang dựa vào một cậu thanh niên, tuy hai người không có nhiều cử chỉ thân mật, nhưng ánh mắt si tình của cậu thanh niên kia lại được người ta chú ý tới.
Khách mời ở sảnh tiệc đều ngạc nhiên nhìn cô gái trên màn hình, sau đó bọn họ dường như đều nhất trí mà nhìn cô gái đang đứng bên cạnh Lệ Tiêu, tuy không nói gì nhưng ánh mắt dò xét và xem cuộc vui cực kì rõ ràng.
Lệ Tiêu đứng bên cạnh cô cũng tức đến điên, không phải tức giận vì mấy hình ảnh vớ vẩn kia, mà hắn tức giận vì có người cố tình gài hắn, dám vào đây phá đám, không những thế còn dám bôi nhọ hình ảnh của cô.
Hắn vừa ra hiệu cho người làm mau tắt video thì nó lại tiếp tục chuyển cảnh.
Lúc này, Lạc Du Nhiên đang được cậu thanh niên kia cõng lên núi, hai người nói nói cười cười trông vô cùng tự nhiên và vui vẻ.
Có người thấy được còn trêu ghẹo đôi câu, âm thanh đó truyền khắp đại sảnh, khiến cho những người có mặt ở chỗ này phải dừng lại một chút rồi mới tiếp tục bàn tán, những lời khinh bỉ công khai liên tục truyền đến tai cô.
"Không ngờ cô gái họ Lạc kia lại như thế, cắm sừng Lệ thiếu gia công khai như vậy mà cũng dám hả?"
"Lệ thiếu gia đẹp trai giàu có như vậy còn không muốn, lại muốn đi ra ngoài tìm thanh niên khác? Đúng là kì lạ."
"Ai biết người ta muốn trái ôm phải ấp, một lúc muốn hai người thì sao?"
Trong trí nhớ của cô, từ nhỏ đến lớn, cô không hề có cảm tình hay có ý định kết hôn với ai hết.
Thế mà...
Lạc Du Nhiên nâng mắt sang nhìn Lệ Tiêu đang đứng bên cạnh cô. Quả nhiên là do tên này làm hết, hắn ta không chỉ có thể thay đổi được quá khứ, mà còn có thể khiến cho những người không liên quan cũng bị điều khiển theo.
Cô nắm chặt tay, liệu một thầy đồng vài chục tuổi có thể đấu lại được hắn ta hay không?
Lạc Du Nhiên không biết, nhưng cô hiểu rằng bây giờ muốn làm thì phải làm cho thật gọn gẽ, không được phép có sai lầm...
Đương lúc Lạc Du Nhiên còn đang hoang mang thì bàn tay người đàn ông kia đã rờ đến, hắn ta nhanh chóng nắm được tay cô, khi cô còn chưa kịp hiểu thì đã bị hắn kéo khỏi đám người.
Lạc Du Nhiên bị hắn đẩy vào tường, khuôn mặt điển trai dí sát mặt cô, trên đó là vẻ âm trầm cô thường thấy mỗi khi hắn xị mặt vì tức giận hoặc không vui vì một điều gì đó.
Lạc tiểu thư không hiểu, đang yên đang lành mà tức giận cái gì kia chứ?
"Anh làm gì vậy?"
Cô đưa tay muốn đẩy hắn ta, dù hắn có là một con quỷ thì vẫn là nam nữ thụ thụ bất thân!
Thế nhưng hành động này của cô lại càng khiến cho Lệ Tiêu cảm thấy tức giận hơn, đôi mắt hắn nhuốm sắc đỏ, không cam lòng mà nói.
"Em đẩy tôi ra để đi tìm tên đàn ông trắng nhợt ẻo lả kia?"
Lạc Du Nhiên thực sự không hiểu nổi.
Cái gì mà trắng nhợt ẻo lả? Rồi đàn ông gì ở đây?
Hóa ra hồi nãy lúc cô đang thất thần thì tầm mắt không may dừng lại ở một cậu thanh niên gần đó, Lệ Tiêu lại nghĩ cô vừa ý người kia, thấy cô cứ nhìn tên đó mãi nên máu ghen mới nổi lên vùn vụt. Thật là...
Lạc Du Nhiên đẩy hắn ra, ở đây tuy là góc khuất nhưng không thể tránh khỏi việc có người đi qua đi lại, cô không muốn bị chú ý.
"Tôi không nhìn ai cả, anh buông ra được chưa?"
Thấy cô đáp chắc nịch như vậy, người đàn ông nửa tin nửa ngờ.
"Em nói thật chứ?"
Lạc Du Nhiên quay người rời đi, còn không quên bỏ lại một câu.
"Thật, tôi không thích đàn ông."
Câu nói này hiển nhiên là bao gồm cả tên quỷ ngàn năm là hắn đây, thế nhưng Lệ Tiêu chẳng tức giận. Hắn sóng vai đi bên cạnh cô.
"Vậy là tốt."
Ở một góc khuất khác, Lạc Du Nhiên không hề biết rằng có một đôi mắt đang dõi theo hai người từ đầu đến cuối.
Người ấy nhìn cảnh Lệ Tiêu thân mật với Lạc Du Nhiên mà nắm chặt tay, đôi mắt đen mơ hồ trong bóng đêm ánh lên một tia tàn độc.
Khi hai người đi vào bên trong, Lạc Du Nhiên đương muốn tránh xa Lệ Tiêu ra một chút thì đột nhiên màn hình chiếu đang chạy một vài đoạn video kỉ niệm gia đình ở góc giữa phòng lại chuyển cảnh.
Ánh đèn mờ tối, vì lí do đó nên màn hình sáng lấp lóe càng khiến cho người ta phải chú ý hơn.
Cô bỗng thấy chuyện sắp tới không ổn chút nào.
Quả nhiên...
Màn hình sáng rồi tối, ngay lập tức, khung cảnh quen thuộc với Lạc Du Nhiên hiện ra trước tầm mắt của mọi người.
Đó là núi Nhật Lệ, ngọn núi mà Lệ Tiêu được nằm trong đó, hiện đã thức tỉnh và đứng bên cạnh cô.
Khung cảnh tối muộn, tuy vậy nhưng người quay được cảnh tượng đó lại có thể chỉnh một góc sáng tuyệt vời, khiến cho hai người trong video hiện rõ mồn một trước mặt tất cả các quan khách ở đây, trông vừa mập mờ lại vừa rõ ràng.
Trong video, Lạc Du Nhiên đang dựa vào một cậu thanh niên, tuy hai người không có nhiều cử chỉ thân mật, nhưng ánh mắt si tình của cậu thanh niên kia lại được người ta chú ý tới.
Khách mời ở sảnh tiệc đều ngạc nhiên nhìn cô gái trên màn hình, sau đó bọn họ dường như đều nhất trí mà nhìn cô gái đang đứng bên cạnh Lệ Tiêu, tuy không nói gì nhưng ánh mắt dò xét và xem cuộc vui cực kì rõ ràng.
Lệ Tiêu đứng bên cạnh cô cũng tức đến điên, không phải tức giận vì mấy hình ảnh vớ vẩn kia, mà hắn tức giận vì có người cố tình gài hắn, dám vào đây phá đám, không những thế còn dám bôi nhọ hình ảnh của cô.
Hắn vừa ra hiệu cho người làm mau tắt video thì nó lại tiếp tục chuyển cảnh.
Lúc này, Lạc Du Nhiên đang được cậu thanh niên kia cõng lên núi, hai người nói nói cười cười trông vô cùng tự nhiên và vui vẻ.
Có người thấy được còn trêu ghẹo đôi câu, âm thanh đó truyền khắp đại sảnh, khiến cho những người có mặt ở chỗ này phải dừng lại một chút rồi mới tiếp tục bàn tán, những lời khinh bỉ công khai liên tục truyền đến tai cô.
"Không ngờ cô gái họ Lạc kia lại như thế, cắm sừng Lệ thiếu gia công khai như vậy mà cũng dám hả?"
"Lệ thiếu gia đẹp trai giàu có như vậy còn không muốn, lại muốn đi ra ngoài tìm thanh niên khác? Đúng là kì lạ."
"Ai biết người ta muốn trái ôm phải ấp, một lúc muốn hai người thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.