Chương 6: Bông vải
Thuỷ Mạt Duyên Thiển
08/01/2015
Hai người vừa trò chuyện vừa sóng vai cùng đi, có Ryan dẫn đường, Mộ Sa hái được rất nhiều trái cây, nhưng hạt giống thực vật cô cần tìm lại không tìm được.
Đồ ngốc, Mộ Sa thầm mắng mình, bây giờ đang mùa xuân, làm gì có hạt giống chứ, muốn tìm hạt giống cũng phải mùa thu mới có.
Ryan ở gần đó đang tìm trái cây, lúc hắn cúi xuống cô hỏi: “Ở đây có cây nào kết trái màu trắng, mềm mềm, tròn tròn không?”
Ryan nghĩ nghĩ, rồi vừa đi vừa tìm một hồi, mới chỉ một bụi rậm nói với cô: “Chắc là chúng đó, chúng tôi gọi nó là ‘bạch đoàn tử’, kết trái tròn trắng mềm, loài chim rất thích đem chúng về lót tổ lắm.”
Mộ Sa mừng rỡ, chắc chắn là bông rồi, tuy cô không biết cây giống bông vải ra sao, nhưng theo sự mô tả của hắn thì chắc là đúng rồi.
Nhanh nhẹn ngồi xuống, đào bụi cây luôn cả đất lên, cẩn thận bỏ vào giỏ sau lưng.
Ryan nhìn động tác của cô thì rất tò mò: “Cô lấy chúng làm gì vậy? Đâu ăn được.”
Mộ Sa không ngẩng lên, vui vẻ đáp: “Tôi không đem về để ăn, tôi muốn làm quần áo. Chờ tôi thành công rồi sẽ làm một bộ tặng cho anh.”
Nghe cô nói định làm quần áo tặng mình, tuy không biết quần áo cô nói với da thú trên người hắn có gì khác nhau, nhưng cô muốn tặng đồ, lòng hắn vẫn rất thích thú, âm thầm ghi nhớ trong lòng, đợi sau này ra ngoài đi săn chỉ cần thấy bạch đoàn tử sẽ đào về hết cho cô.
Mộ Sa vừa lấy được bông vải, lơ đãng liếc sang bên cạnh, kinh ngạc kêu lên: “Khoai lang, ở đây cũng có khoai lang kìa.” Khoai thì cô biết, trước kia ở phía sau cô nhi viện có rất nhiều.
Ba chân bốn cẳng đào cả gốc khoai lên, Mộ Sa mừng rỡ không thôi, ngày hôm nay thu hoạch nhiều ghê. Thấy trong giỏ cũng gần đầy, hai người vừa nói chuyện vừa đi về.
Vì không đi xa nên về đến thôn rất nhanh, buổi sáng Mộ Sa không ăn gì, nên hơi đói bụng, thấy tay Ryan còn bị thương, cũng không tiện nấu ăn, liền mời hắn đến nhà cô cùng ăn cơm trưa.
Ryan vui vẻ nhận lời, Mộ Sa đem hai khúc xương đã lóc hết thịt ra nấu một nồi xương hầm, lấy thêm hai tảng thịt tươi, cẩn thận khứa mấy dao lên đó, lấy trái cây gia vị, vắt lấy nước ướp vào thịt, để lên lửa nướng.
Ryan ngồi gần đó nhìn cô bận rộn làm bếp, lòng không khỏi ghen tỵ, ghen tỵ Chelsea chẳng cần làm gì cũng có được bạn đời tốt thế này, rõ ràng là hắn cứu cô về, có phối thì phải phối cho hắn, chứ sao là Chelsea được chứ.
Mộ Sa làm xong cơm trưa rất nhanh, nướng thịt xong đưa cho Ryan, rồi lấy chén gỗ đựng canh xương. Ryan cắn miếng thịt nướng, ngồm ngoàm nói: “Ừm, ngon, thật sự ngon lắm.”
Đồ ngốc, Mộ Sa thầm mắng mình, bây giờ đang mùa xuân, làm gì có hạt giống chứ, muốn tìm hạt giống cũng phải mùa thu mới có.
Ryan ở gần đó đang tìm trái cây, lúc hắn cúi xuống cô hỏi: “Ở đây có cây nào kết trái màu trắng, mềm mềm, tròn tròn không?”
Ryan nghĩ nghĩ, rồi vừa đi vừa tìm một hồi, mới chỉ một bụi rậm nói với cô: “Chắc là chúng đó, chúng tôi gọi nó là ‘bạch đoàn tử’, kết trái tròn trắng mềm, loài chim rất thích đem chúng về lót tổ lắm.”
Mộ Sa mừng rỡ, chắc chắn là bông rồi, tuy cô không biết cây giống bông vải ra sao, nhưng theo sự mô tả của hắn thì chắc là đúng rồi.
Nhanh nhẹn ngồi xuống, đào bụi cây luôn cả đất lên, cẩn thận bỏ vào giỏ sau lưng.
Ryan nhìn động tác của cô thì rất tò mò: “Cô lấy chúng làm gì vậy? Đâu ăn được.”
Mộ Sa không ngẩng lên, vui vẻ đáp: “Tôi không đem về để ăn, tôi muốn làm quần áo. Chờ tôi thành công rồi sẽ làm một bộ tặng cho anh.”
Nghe cô nói định làm quần áo tặng mình, tuy không biết quần áo cô nói với da thú trên người hắn có gì khác nhau, nhưng cô muốn tặng đồ, lòng hắn vẫn rất thích thú, âm thầm ghi nhớ trong lòng, đợi sau này ra ngoài đi săn chỉ cần thấy bạch đoàn tử sẽ đào về hết cho cô.
Mộ Sa vừa lấy được bông vải, lơ đãng liếc sang bên cạnh, kinh ngạc kêu lên: “Khoai lang, ở đây cũng có khoai lang kìa.” Khoai thì cô biết, trước kia ở phía sau cô nhi viện có rất nhiều.
Ba chân bốn cẳng đào cả gốc khoai lên, Mộ Sa mừng rỡ không thôi, ngày hôm nay thu hoạch nhiều ghê. Thấy trong giỏ cũng gần đầy, hai người vừa nói chuyện vừa đi về.
Vì không đi xa nên về đến thôn rất nhanh, buổi sáng Mộ Sa không ăn gì, nên hơi đói bụng, thấy tay Ryan còn bị thương, cũng không tiện nấu ăn, liền mời hắn đến nhà cô cùng ăn cơm trưa.
Ryan vui vẻ nhận lời, Mộ Sa đem hai khúc xương đã lóc hết thịt ra nấu một nồi xương hầm, lấy thêm hai tảng thịt tươi, cẩn thận khứa mấy dao lên đó, lấy trái cây gia vị, vắt lấy nước ướp vào thịt, để lên lửa nướng.
Ryan ngồi gần đó nhìn cô bận rộn làm bếp, lòng không khỏi ghen tỵ, ghen tỵ Chelsea chẳng cần làm gì cũng có được bạn đời tốt thế này, rõ ràng là hắn cứu cô về, có phối thì phải phối cho hắn, chứ sao là Chelsea được chứ.
Mộ Sa làm xong cơm trưa rất nhanh, nướng thịt xong đưa cho Ryan, rồi lấy chén gỗ đựng canh xương. Ryan cắn miếng thịt nướng, ngồm ngoàm nói: “Ừm, ngon, thật sự ngon lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.