Ông Xã Hắc Đạo: Kế Hoạch Đưa Vợ Yêu Về Nhà
Chương 22: Bình minh trên biển
Loài Hoa Quỷ Dữ
11/07/2022
Doãn Mạt Hy cố gắng lục lọi lại ký ức của mình. Cô nhớ tối hôm qua cô ngồi bên ngoài ghế lưới, nhưng hình như cô đã ngủ quên. Nhưng tại sao hôm nay thức dậy lại ngủ trên giường. Lại còn là nằm trong vòng tay của Âu Dương Chính Thần. Lẽ nào là anh đã bế cô vào.
Chắc là vậy, vì ở đây làm gì còn ai ngoài anh và cô. Nhưng rồi cô cũng tặc lưỡi cho qua. Suy nghĩ thoáng một chút thì chỉ là ôm nhau ngủ thôi mà, hai người còn từng hôn nhau nữa là. Chỉ là ngủ chung chứ có làm gì mờ ám đâu mà phải ngại.
Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay cho mình một bộ đồ mà anh đã cho người chuẩn bị sẵn. Cô bước về phía trước của du thuyền, anh đã đứng đó chờ cô.
Mặt trời vẫn còn ham ngủ, chưa chịu thức dậy đánh thức mặt biển xanh. Trong không khí, hơi lạnh, và sương mù ẩm thấp vẫn còn rất rõ rệt. Hai người đứng cạnh nhau nhưng không ai nói bất cứ câu gì. Cả hai đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn vào khoảng trời biển vô tận còn ẩn mình trong sương.
Chỉ một lát sau mặt trời cũng chịu thức giấc, nhuộm đỏ cả một vùng mặt biển. Mặt trời vừa nhú lên khỏi mặt biển vùng xa vẫn còn tròn vành vạnh, chưa bị vỡ nét. Đỏ rực rỡ như một quả cầu lửa khổng lồ. Khoảnh khắc ấy thật rực rỡ và huy hoàng.
Sương mờ trên mặt biển vẫn còn chưa kịp tan hết, được mặt biển phủ thêm một tầng ánh sáng bên ngoài càng trở nên lung linh, tráng lệ. Mặt trời càng lên cao bao nhiêu, mặt biển càng được dát ánh vàng lấp lánh bấy nhiêu.
Hòa mình giữa thiên nhiên, không gian biển trời rộng lớn, hai con người trở nên thật bé nhỏ. Doãn Mạt Hy không cầm lòng được trước cảnh đẹp mà phải thốt lên.
- Đẹp quá đi!
Cô phải thừa nhận rằng, đây không phải lần đầu tiên cô ngắm bình minh, nhưng mà ngắm ở tận giữa biển khơi, trọn vẹn cả hình dáng của mặt trời như thế này thì đúng thật sự là lần đầu tiên trong cuộc đời cô. Cô khẽ chẹp chẹp cái miệng nhỏ của mình vẻ tiếc rẻ:" Đúng là người giàu có thật biết cách hưởng thụ."
Mặt trời dần dần nhô cao lên khỏi mặt biển, ánh sáng càng trở nên loang lổ, mặt trời càng không rõ hình dạng. Những tia nắng mặt trời chiếu sáng xuyên qua những đám mây trời, hoà quyện thành một khung cảnh đan xen. Rực rỡ và diễm lệ, đơn giản nhưng vẫn tráng lệ.
Trong khung cảnh ấy, cô ngắm nhìn trời và biển, còn anh lại nhìn cô. Ánh mắt mỗi người đều hướng về một điểm khác nhau, nhưng đều có chung một điểm đó là niềm vui và hứng thú không thể che giấu.
Mặt biển mênh mông, sắc đỏ rực rỡ như nhuộm thêm một màu tình ái giữa không gian lãng mạng. Đến một người hoạt bát như Doãn Mạt Hy cũng không đành lòng cất tiếng phá vỡ không gian yên bình ấy.
Chín giờ sáng, mặt trời đã hoàn toàn tan vào với mây trời, không còn thấy hình dạng. Chỉ lưu lại những ánh nắng vàng, chiếc du thuyền từ từ quay đầu vào đất liền, mang theo cả hai con người vẫn còn nặng hơi thở vương vấn.
Tuy vậy, Âu Dương Chính Thần vẫn chu đáo khi chuẩn bị sẵn bữa sáng cho Doãn Mạt Hy. Cô vô cùng hưởng thụ sự săn sóc chu đáo này của anh. Chưa bao giờ cô thấy bản thân mình ỷ lại đến vậy. Nhưng nói chung là, cũng cảm thấy thích thú đi.
Cứ mỗi lần đưa Doãn Mạt Hy về là một lần lưu luyến. Không biết cảm giác của cô có giống với của anh hay không, nhưng đối với anh, anh chẳng muốn rời xa cô chút nào. Mỗi lần đưa cô về là một lần anh có hụt hẫng. Mắt thấy cô chuẩn bị xuống xe rời đi, anh muốn tìm một câu chuyện gì đó để giữ cô ở lại. Anh hỏi cô.
- Thật ra chuyện thực tập, em có thể suy nghĩ lại những gì anh nói.
- Không cần thật mà. Tôi không muốn nhờ một chuyện bé xíu vậy đâu. Nếu đã mở miệng nhờ, phải nhờ chuyện lớn hơn. Không biết anh có sẵn lòng giúp không?
- Rất sẵn lòng, chỉ cần là việc của em.
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc đến căng thẳng của anh làm cho cô phải bật cười. Không phải chứ, anh có cần cường điệu vấn đề lên như vậy không? Điều này làm cho cô cảm thấy không tự nhiên chút nào.
- Không cần đâu. À mà, ở công ty anh có thể coi như không quen biết tôi được hay không?
- Vì sao? Không phải nếu quen biết với sếp lớn sẽ được nâng đỡ nhiều hơn, mọi việc cũng thuận lợi hơn sao?
- Cái này thì khỏi cần đi. Chút việc nhỏ này tôi vẫn là lo nổi. Một nhân viên thực tập nhỏ bé mà lại có mối quan hệ gì đó hơi mập mờ với sếp tổng. Tôi sợ nếu mọi người biết, tôi lại càng khó có ngày tháng yên bình ở công ty anh hơn đó. Nói gì đến nâng đỡ.
- Mập mờ? Từ đâu em có suy nghĩ quan hệ giữa chúng ta là mập mờ? Em không thấy tôi đang rất nghiêm túc sao? Nếu muốn, em...
- Thôi khỏi, tôi không muốn gì hết. Cảm ơn anh về mọi việc nhé, tạm biệt.
Lời chuẩn bị muốn nói ra đều bị cô cắt ngang. Anh đàng phải nuốt ngược lại những lời của mình vào trong bụng. Cô nhanh chóng mở cửa xe bước xuống. Trước khi đi cô còn ghé qua cửa kính xe nói thêm với anh.
- Mai đi làm anh không cần đón tôi đâu, tôi không thích gây sự chú ý. Lái xe an toàn nhé.
Còn mình anh ngồi lại trên xe, anh nhìn theo bóng dáng cô dần khuất vào sảnh khu chung cư mà không ngừng suy nghĩ. Chưa bao giờ anh thấy đầu óc mình vô dụng đến vậy. Rốt cuộc là anh đã sai ở đâu? Cự ly, tốc độ, phong độ, sự ân cần, chẳng phải anh đã đều bộc lộ ra hết rồi sao?
Chẳng lẽ cảm nhận của anh là sai. Rõ ràng mỗi lần hai người ở bên cạnh nhau, anh cảm nhận được cô không còn bài xích anh nữa, thậm chí nếu không muốn nói cô cũng có chút thiện cảm, hay xa hơn là rung động với anh. Vậy tại sao, cứ sau mỗi lần như vậy, cô đều tạm biệt anh một cách không thương tiếc.
Hay cái gọi là rung động mà anh cảm nhận được nơi cô chỉ là chút cảm giác nhất thời. Anh phải làm thế nào để có thể khiến thứ tình cảm đó nơi cô sâu đậm hơn một chút, lâu dài hơn một chút, và nếu có thể thì bộc lộ với anh một chút thì thật sự đối với anh chẳng còn điều gì cưỡng cầu.
Mở cửa căn hộ của mình, Doãn Mạt Hy uể oải xoay cái cổ mỏi nhừ của mình. Đúng là ngắm cảnh đẹp thì có đẹp, thích thì có thích, nhưng đêm qua cô ngủ ít quá. Giờ hai mí mắt của cô thật sự muốn biểu tình rồi. Cô chẳng buồn để ý đến việc gì, vứt bừa túi xách lên chiếc ghế sofa, cô chui ngay vào phòng mình. Nơi có chiếc giường quen thuộc và tấm chăn ấm áp đang chờ đợi cô.
Doãn Mạt Hy ngủ một giấc ngon lành, chẳng biết trời biết đất. Chỉ đến khi tiếng lộc cộc bên ngoài đánh thức giấc ngủ của cô. Nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ phòng ngủ, cô mới biết mình đã ngủ từ trưa mà cho đến lúc trời đã tối.
Cô rời khỏi cái kén ấm áp của mình, đèn phòng khách đã được bật hết lên. Cô nhớ khi mình đi ngủ, cô không hề bật bất cứ một ngọn đèn nào. Cô đi thêm vài bước chân nữa, Cẩm Linh đang loay hoay trong bếp, cô mở lời trước.
- Cậu về rồi à?
- Ừm, về từ chiều, nhưng thấy cậu đang ngủ nên không đánh thức.
- Ừ. Cuối tuần mà, muốn ngủ nhiều thêm một chút. Sao về sớm vậy? Lăng Vũ nỡ trả cậu về với mình sao?
- Cậu nói đi đâu vậy? Là mình muốn về. Chẳng phải mai bắt đầu thực tập rồi sao? Mau, lại đây phụ mình một chút, ăn cơm thôi. Mình mà không về, chắc con sâu lười nhà cậu chết đói.
- Hì hì.
Doãn Mạt Hy mở miệng cười chừ. Đúng là Cẩm Linh quá hiểu bạn của mình. Hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, nhưng tính cách chẳng giống nhau chút nào. Nếu Doãn Mạt Hy ham chơi và năng động. Thì Cẩm Linh lại dịu dàng, trầm tĩnh chẳng khác gì một bà mẹ thu nhỏ tuổi tác.
Cẩm Linh luôn là người chú ý đến từng bữa ăn, giấc ngủ của Doãn Mạt Hy nếu có cơ hội. Hai người ở chung, Cẩm Linh cũng là người phụ trách dọn dẹp nhà cửa. Chứ mà để chờ lại cho Doãn Mạt Hy thì chắc căn nhà đã ngập trong bãi rác
- Vẫn là Cẩm Linh thương mình nhất.
- Thôi dẹp cậu đi, không phía nịnh nọt mình. Mình nghe nói, mấy ngày mình không ở đây, ai đó ngày nào cũng qua đây đưa đón cậu. Và còn...
- Còn gì?
- Còn ngắm bình minh trên du thuyền nữa. Thật lãng mạng đó nha, tiểu Hy Hy.
- Cậu, sao cậu biết được? Không lẽ là... Lăng Vũ?
Cẩm Linh khẽ gật gù cái đầu của mình, biểu hiện cho sự chính xác trong suy đoán của Doãn Mạt Hy. Đánh chết cô cũng không ngờ, người lạnh lùng kín tiếng như Âu Dương Chính Thần lại có thể gọi điện để nói chuyện với Lăng Vũ những chuyện như vậy.
Thật ra, nếu bình thường, anh sẽ không chia sẻ với ai những chuyển riêng tư như vậy. Nhưng thật sự đối với chuyện của cô, sự tự tin của anh đã bị đánh trả về con số âm. Hơn nữa, anh cũng chẳng thân thiết với ai hơn ngoài Lăng Vũ.
Từ khi Lăng Vũ xác định mối quan hệ yêu đương chính thức với Cẩm Linh, anh càng nghi ngờ sức hút của mình. Rõ ràng, thời gian anh biết cô sớm hơn, gặp gỡ cũng nhiều hơn. Vậy vì sao, Lăng Vũ có thể dễ dàng chinh phục Cẩm Linh, mà Doãn Mạt Hy đối với anh bây giờ vẫn đang là một ẩn số.
Chung quy cho cùng cái sai của anh chính là chọn sai đối tượng. Còn cái đúng của Lăng Vũ chính là chọn đúng người phù hợp với mình. Lăng Vũ là một người ít nói, không lãng mạn. Nhưng Cẩm Linh lại là người khá đơn giản, không cần những thứ hào nhoáng thể hiện ra bên ngoài. Chỉ cần đủ chân thành và cho cô ấy đủ cảm giác an toàn cô sẽ không ngần ngại mà tiến tới.
Và điều quan trọng nhất là người thích cuộc sống ổn trọng và bình thường như Cẩm Linh sẽ luôn muốn yên ổn ở bên một người nào đó. Còn đối với những người phía trước luôn là bầu trời mới như Doãn Mạt Hy, thật là khó để cô chịu dừng chân ở một bến đỗ. Chỉ biết, chân trời nào cũng là miền đất hứa. Thật khiến người khác phải đau đầu.
Chắc là vậy, vì ở đây làm gì còn ai ngoài anh và cô. Nhưng rồi cô cũng tặc lưỡi cho qua. Suy nghĩ thoáng một chút thì chỉ là ôm nhau ngủ thôi mà, hai người còn từng hôn nhau nữa là. Chỉ là ngủ chung chứ có làm gì mờ ám đâu mà phải ngại.
Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay cho mình một bộ đồ mà anh đã cho người chuẩn bị sẵn. Cô bước về phía trước của du thuyền, anh đã đứng đó chờ cô.
Mặt trời vẫn còn ham ngủ, chưa chịu thức dậy đánh thức mặt biển xanh. Trong không khí, hơi lạnh, và sương mù ẩm thấp vẫn còn rất rõ rệt. Hai người đứng cạnh nhau nhưng không ai nói bất cứ câu gì. Cả hai đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn vào khoảng trời biển vô tận còn ẩn mình trong sương.
Chỉ một lát sau mặt trời cũng chịu thức giấc, nhuộm đỏ cả một vùng mặt biển. Mặt trời vừa nhú lên khỏi mặt biển vùng xa vẫn còn tròn vành vạnh, chưa bị vỡ nét. Đỏ rực rỡ như một quả cầu lửa khổng lồ. Khoảnh khắc ấy thật rực rỡ và huy hoàng.
Sương mờ trên mặt biển vẫn còn chưa kịp tan hết, được mặt biển phủ thêm một tầng ánh sáng bên ngoài càng trở nên lung linh, tráng lệ. Mặt trời càng lên cao bao nhiêu, mặt biển càng được dát ánh vàng lấp lánh bấy nhiêu.
Hòa mình giữa thiên nhiên, không gian biển trời rộng lớn, hai con người trở nên thật bé nhỏ. Doãn Mạt Hy không cầm lòng được trước cảnh đẹp mà phải thốt lên.
- Đẹp quá đi!
Cô phải thừa nhận rằng, đây không phải lần đầu tiên cô ngắm bình minh, nhưng mà ngắm ở tận giữa biển khơi, trọn vẹn cả hình dáng của mặt trời như thế này thì đúng thật sự là lần đầu tiên trong cuộc đời cô. Cô khẽ chẹp chẹp cái miệng nhỏ của mình vẻ tiếc rẻ:" Đúng là người giàu có thật biết cách hưởng thụ."
Mặt trời dần dần nhô cao lên khỏi mặt biển, ánh sáng càng trở nên loang lổ, mặt trời càng không rõ hình dạng. Những tia nắng mặt trời chiếu sáng xuyên qua những đám mây trời, hoà quyện thành một khung cảnh đan xen. Rực rỡ và diễm lệ, đơn giản nhưng vẫn tráng lệ.
Trong khung cảnh ấy, cô ngắm nhìn trời và biển, còn anh lại nhìn cô. Ánh mắt mỗi người đều hướng về một điểm khác nhau, nhưng đều có chung một điểm đó là niềm vui và hứng thú không thể che giấu.
Mặt biển mênh mông, sắc đỏ rực rỡ như nhuộm thêm một màu tình ái giữa không gian lãng mạng. Đến một người hoạt bát như Doãn Mạt Hy cũng không đành lòng cất tiếng phá vỡ không gian yên bình ấy.
Chín giờ sáng, mặt trời đã hoàn toàn tan vào với mây trời, không còn thấy hình dạng. Chỉ lưu lại những ánh nắng vàng, chiếc du thuyền từ từ quay đầu vào đất liền, mang theo cả hai con người vẫn còn nặng hơi thở vương vấn.
Tuy vậy, Âu Dương Chính Thần vẫn chu đáo khi chuẩn bị sẵn bữa sáng cho Doãn Mạt Hy. Cô vô cùng hưởng thụ sự săn sóc chu đáo này của anh. Chưa bao giờ cô thấy bản thân mình ỷ lại đến vậy. Nhưng nói chung là, cũng cảm thấy thích thú đi.
Cứ mỗi lần đưa Doãn Mạt Hy về là một lần lưu luyến. Không biết cảm giác của cô có giống với của anh hay không, nhưng đối với anh, anh chẳng muốn rời xa cô chút nào. Mỗi lần đưa cô về là một lần anh có hụt hẫng. Mắt thấy cô chuẩn bị xuống xe rời đi, anh muốn tìm một câu chuyện gì đó để giữ cô ở lại. Anh hỏi cô.
- Thật ra chuyện thực tập, em có thể suy nghĩ lại những gì anh nói.
- Không cần thật mà. Tôi không muốn nhờ một chuyện bé xíu vậy đâu. Nếu đã mở miệng nhờ, phải nhờ chuyện lớn hơn. Không biết anh có sẵn lòng giúp không?
- Rất sẵn lòng, chỉ cần là việc của em.
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc đến căng thẳng của anh làm cho cô phải bật cười. Không phải chứ, anh có cần cường điệu vấn đề lên như vậy không? Điều này làm cho cô cảm thấy không tự nhiên chút nào.
- Không cần đâu. À mà, ở công ty anh có thể coi như không quen biết tôi được hay không?
- Vì sao? Không phải nếu quen biết với sếp lớn sẽ được nâng đỡ nhiều hơn, mọi việc cũng thuận lợi hơn sao?
- Cái này thì khỏi cần đi. Chút việc nhỏ này tôi vẫn là lo nổi. Một nhân viên thực tập nhỏ bé mà lại có mối quan hệ gì đó hơi mập mờ với sếp tổng. Tôi sợ nếu mọi người biết, tôi lại càng khó có ngày tháng yên bình ở công ty anh hơn đó. Nói gì đến nâng đỡ.
- Mập mờ? Từ đâu em có suy nghĩ quan hệ giữa chúng ta là mập mờ? Em không thấy tôi đang rất nghiêm túc sao? Nếu muốn, em...
- Thôi khỏi, tôi không muốn gì hết. Cảm ơn anh về mọi việc nhé, tạm biệt.
Lời chuẩn bị muốn nói ra đều bị cô cắt ngang. Anh đàng phải nuốt ngược lại những lời của mình vào trong bụng. Cô nhanh chóng mở cửa xe bước xuống. Trước khi đi cô còn ghé qua cửa kính xe nói thêm với anh.
- Mai đi làm anh không cần đón tôi đâu, tôi không thích gây sự chú ý. Lái xe an toàn nhé.
Còn mình anh ngồi lại trên xe, anh nhìn theo bóng dáng cô dần khuất vào sảnh khu chung cư mà không ngừng suy nghĩ. Chưa bao giờ anh thấy đầu óc mình vô dụng đến vậy. Rốt cuộc là anh đã sai ở đâu? Cự ly, tốc độ, phong độ, sự ân cần, chẳng phải anh đã đều bộc lộ ra hết rồi sao?
Chẳng lẽ cảm nhận của anh là sai. Rõ ràng mỗi lần hai người ở bên cạnh nhau, anh cảm nhận được cô không còn bài xích anh nữa, thậm chí nếu không muốn nói cô cũng có chút thiện cảm, hay xa hơn là rung động với anh. Vậy tại sao, cứ sau mỗi lần như vậy, cô đều tạm biệt anh một cách không thương tiếc.
Hay cái gọi là rung động mà anh cảm nhận được nơi cô chỉ là chút cảm giác nhất thời. Anh phải làm thế nào để có thể khiến thứ tình cảm đó nơi cô sâu đậm hơn một chút, lâu dài hơn một chút, và nếu có thể thì bộc lộ với anh một chút thì thật sự đối với anh chẳng còn điều gì cưỡng cầu.
Mở cửa căn hộ của mình, Doãn Mạt Hy uể oải xoay cái cổ mỏi nhừ của mình. Đúng là ngắm cảnh đẹp thì có đẹp, thích thì có thích, nhưng đêm qua cô ngủ ít quá. Giờ hai mí mắt của cô thật sự muốn biểu tình rồi. Cô chẳng buồn để ý đến việc gì, vứt bừa túi xách lên chiếc ghế sofa, cô chui ngay vào phòng mình. Nơi có chiếc giường quen thuộc và tấm chăn ấm áp đang chờ đợi cô.
Doãn Mạt Hy ngủ một giấc ngon lành, chẳng biết trời biết đất. Chỉ đến khi tiếng lộc cộc bên ngoài đánh thức giấc ngủ của cô. Nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ phòng ngủ, cô mới biết mình đã ngủ từ trưa mà cho đến lúc trời đã tối.
Cô rời khỏi cái kén ấm áp của mình, đèn phòng khách đã được bật hết lên. Cô nhớ khi mình đi ngủ, cô không hề bật bất cứ một ngọn đèn nào. Cô đi thêm vài bước chân nữa, Cẩm Linh đang loay hoay trong bếp, cô mở lời trước.
- Cậu về rồi à?
- Ừm, về từ chiều, nhưng thấy cậu đang ngủ nên không đánh thức.
- Ừ. Cuối tuần mà, muốn ngủ nhiều thêm một chút. Sao về sớm vậy? Lăng Vũ nỡ trả cậu về với mình sao?
- Cậu nói đi đâu vậy? Là mình muốn về. Chẳng phải mai bắt đầu thực tập rồi sao? Mau, lại đây phụ mình một chút, ăn cơm thôi. Mình mà không về, chắc con sâu lười nhà cậu chết đói.
- Hì hì.
Doãn Mạt Hy mở miệng cười chừ. Đúng là Cẩm Linh quá hiểu bạn của mình. Hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, nhưng tính cách chẳng giống nhau chút nào. Nếu Doãn Mạt Hy ham chơi và năng động. Thì Cẩm Linh lại dịu dàng, trầm tĩnh chẳng khác gì một bà mẹ thu nhỏ tuổi tác.
Cẩm Linh luôn là người chú ý đến từng bữa ăn, giấc ngủ của Doãn Mạt Hy nếu có cơ hội. Hai người ở chung, Cẩm Linh cũng là người phụ trách dọn dẹp nhà cửa. Chứ mà để chờ lại cho Doãn Mạt Hy thì chắc căn nhà đã ngập trong bãi rác
- Vẫn là Cẩm Linh thương mình nhất.
- Thôi dẹp cậu đi, không phía nịnh nọt mình. Mình nghe nói, mấy ngày mình không ở đây, ai đó ngày nào cũng qua đây đưa đón cậu. Và còn...
- Còn gì?
- Còn ngắm bình minh trên du thuyền nữa. Thật lãng mạng đó nha, tiểu Hy Hy.
- Cậu, sao cậu biết được? Không lẽ là... Lăng Vũ?
Cẩm Linh khẽ gật gù cái đầu của mình, biểu hiện cho sự chính xác trong suy đoán của Doãn Mạt Hy. Đánh chết cô cũng không ngờ, người lạnh lùng kín tiếng như Âu Dương Chính Thần lại có thể gọi điện để nói chuyện với Lăng Vũ những chuyện như vậy.
Thật ra, nếu bình thường, anh sẽ không chia sẻ với ai những chuyển riêng tư như vậy. Nhưng thật sự đối với chuyện của cô, sự tự tin của anh đã bị đánh trả về con số âm. Hơn nữa, anh cũng chẳng thân thiết với ai hơn ngoài Lăng Vũ.
Từ khi Lăng Vũ xác định mối quan hệ yêu đương chính thức với Cẩm Linh, anh càng nghi ngờ sức hút của mình. Rõ ràng, thời gian anh biết cô sớm hơn, gặp gỡ cũng nhiều hơn. Vậy vì sao, Lăng Vũ có thể dễ dàng chinh phục Cẩm Linh, mà Doãn Mạt Hy đối với anh bây giờ vẫn đang là một ẩn số.
Chung quy cho cùng cái sai của anh chính là chọn sai đối tượng. Còn cái đúng của Lăng Vũ chính là chọn đúng người phù hợp với mình. Lăng Vũ là một người ít nói, không lãng mạn. Nhưng Cẩm Linh lại là người khá đơn giản, không cần những thứ hào nhoáng thể hiện ra bên ngoài. Chỉ cần đủ chân thành và cho cô ấy đủ cảm giác an toàn cô sẽ không ngần ngại mà tiến tới.
Và điều quan trọng nhất là người thích cuộc sống ổn trọng và bình thường như Cẩm Linh sẽ luôn muốn yên ổn ở bên một người nào đó. Còn đối với những người phía trước luôn là bầu trời mới như Doãn Mạt Hy, thật là khó để cô chịu dừng chân ở một bến đỗ. Chỉ biết, chân trời nào cũng là miền đất hứa. Thật khiến người khác phải đau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.