Chương 10
An Tĩnh
23/01/2015
Đối với lời nói của cô, anh vờ như không nghe thấy, chỉ nghe theo khát vọng của mình mà hôn cô mãnh liệt, in lại dấu vết trên chiếc gáy trắng nõn, nơi nào cũng xuất hiện dấu hôn của anh.
“Ghét. . .” Cô thở khẽ, nỉ non nói.
“Ghét thật không?” Anh hỏi ngược lại, bàn tay đặt trước ngực cô, tùy ý xoa nắn.
“Ưm. . . .” Không, cô không hề ghét chút nào, hầu như đêm nào anh và cô cũng triền miên, thân thể cô đối với sự trêu đùa của anh ngày càng quen thuộc, đối với hành động kích tình của anh thì ngay lập tức đã có phản ứng.
“Vậy cũng tốt!” Khóe môi nở một nụ cười, Đường Huân đột nhiên buông cô ra: “Nếu em không muốn, vậy chúng ta ăn cơm trước đi!”
Anh khiến cô thở dốc rồi lại bảo là cô không muốn? Kỷ Trừng Thần bị anh buông ra khiến cô cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Lửa tình bị anh khơi mào vẫn đang bừng bừng trong cơ thể, cô khép chặt hai chân, muốn đè nén cảm giác xấu hổ này, thế nhưng càng kẹp chặt lại càng kích thích tiểu hạch nhạy cảm giữa hai chân, khiến cho cô càng nóng, càng muốn anh hơn.
Nhìn dáng vẻ chuyên tâm ăn uống của anh, cô cắn môi, không biết mình nên bổ nhào về phía trước, không cho anh tiếp tục ăn mà phải giải quyết sự ‘thèm ăn’ của cô trước, hay là nhẫn nại chờ đợi anh ăn xong rồi tính.
Đôi chân không nghe lời càng kẹp chặt hơn, càng kích thích tiểu hạch giữa hai chân, khiến cho quần lót của cô sắp ướt đẫm.
Lúc này, Đường Huân lấy một miếng rau xà lách mà cô thích ăn nhất, để sát bên môi cô,
dụ dỗ cô ăn: "Sao em không ăn? Một mình anh ăn sắp hết nồi lẩu rồi, ngoan, mau ăn đi!"
Kỷ Trừng Thần không chịu nổi, cô đang rất căng thẳng, nhừng khi thấy anh nhìn mình cười dịu dàng thì tất cả đều hóa thành hư không, cô không ăn đồ ăn trên đũa, ngược lại lại vòng lên cổ anh, hôn lên môi anh tựa như một cô gái nhỏ đang đói khát lên cơn động tình.
Dường như đã sớm đoán được cô sẽ phản ứng như vậy, Đường Huân thuận thế ôm cô đặt trên đùi mình, bàn tay nâng mông cô, nặng nề để lên phái nam cứng rắn của anh.
Cách một lớp quần áo, phái nam cứng rắn nhô lên, chậm rãi cọ sát ở nơi mẫn cảm của cô, khiến cô rên rỉ càng thêm yêu kiều.
Kỷ Trừng Thần đang ôm mặt anh, không đành lòng rời khỏi môi anh, vừa hôn vừa chỉ trích: "Anh thật quá đáng... thật quá đáng..." Hành động của anh khiến cô rất nhanh đã hiểu ra, người đàn ông này là đang chờ cô tự chui đầu vào lưới.
Anh thừa nhận, anh cũng cố gắng kìm nén lửa tình trong người mình, cố tình buông cô ra để kích thích lửa tình trong cô, chẳng qua là khi bàn tay cô vòng lên cổ anh, anh biết tất cả những điều đó đều đáng giá.
Anh vòng một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại nhân lúc cô đang ý loạn tình mê thì bao trọn nơi đẫy đà mềm mại, bởi vì ở nhà nên cô không mặc áo lót, bên trong trần như nhộng, anh vừa đặt tay lên là đã có thể chạm vào nụ hoa bên dưới lớp áo của cô.
"Trừng Thần, em đã hiểu thế nào là lửa tình khó nhịn chưa?" Anh khàn giọng hỏi.
Khi anh nghiêng đầu, muốn thưởng thức da thịt mềm mại ở những nơi khác trên cơ thể cô thì cô lại 'ưm' một tiếng kháng nghị, không cho phép anh dời đi đôi môi mỏng mà cô thích nhất.
"Đừng..." Cô còn chưa hôn anh đủ đâu.
Cô vừa kháng nghị, vừa lắc lắc eo nhỏ, khiến cho vị trí mẫn cảm của hai người đồng thời cọ sát.
Vươn tay tắt bếp, anh xoay người đặt cô nằm lên ghế sofa đằng sau lưng, khiến cô trở thành 'thức ăn ngon' mà anh sắp thưởng thức.
Anh chen thân vào giữa hai chân cô, khiến cô không cách nào khép chân lại, chỉ có thể bất lực nằm trên ghế sofa, nhìn anh cởi từng thứ từng thứ trên người mình xuống, trong nháy mắt, trên người cô chỉ còn sót lại một chiếc quần lót nhỏ màu xanh biếc vừa mới mặc chưa được bao lâu.
"Mới mua à?" Anh kéo quần lót nhỏ sang một bên, khàn giọng hỏi.
"Vâng..." Cô lúng túng trả lời.
"Anh thích màu này." Anh cúi đầu, hôn liên tiếp mấy cái xuống quần lót nhỏ của cô.
Lần này, ánh mắt của anh rất dọa người, giống như muốn biến cô thành thức ăn rồi nuốt hết vào bụng.
"Em thật sự muốn anh." Cô khao khát được anh lấp đầy trong cơ thể mình.
Kỷ Trừng Thần phát hiện, mình vậy mà lại nói những lời thế này, khiến cô vừa xấu hổ vừa lúng túng nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh.
"Mở mắt ra, không cho phép em nhắm mắt lại!" Đôi môi anh khẽ hôn lên mi mắt cô, buộc cô phải mở mắt ra.
"Không muốn..." Cô không muốn mở mắt, cố cất giọng cự tuyệt mềm nhũn, đầu lắc lắc như chẳng còn chút sức lực nào.
"Không muốn sao?" Anh nhẹ giọng hỏi, vươn tay cầm chiếc áo vừa mới cởi xuống của cô, buộc quanh mắt cô, che đi tầm nhìn.
"A!" Cô hô lên một tiếng, đưa tay nhỏ bé muốn tháo xuống.
"Che rồi, đừng tháo xuống!" Anh giữ tay cô lại, ngậm chặt nụ hoa trước ngực cô, đầu lưỡi nóng bỏng đảo quanh đỉnh đỏ hồng, tiếp đó lại liếm sang bên còn lại như muốn thưởng thức trọn vẹn, sau đó mới dùng hàm răng trắng tinh nhẹ nhàng gặm cắn.
"A... đừng..." Không thể nhìn thấy anh đang làm gì, ở trong bóng tối, thân thể của cô càng thêm nhạy cảm.
Khi đôi môi anh lướt qua vùng bụng trắng mịn thì cả người cô không khỏi run lên, mở miệng cầu xin tha thứ: "Đừng... đừng như vậy, em sợ..."
......
Cô đón nhận tất cả của anh, rồi sau đó vô lực nằm trên ghế sofa, ngay cả một chút hơi sức để kháng nghị sức nặng thân thể của anh cũng không có, chỉ có thể để anh giúp mình cởi xuống áo đang che mắt, ôm vào phòng tắm giúp mình tắm rửa.
Khóe môi cô nở nụ cười ngọt ngào, thoải mái để anh hầu hạ.
Ôm cô trở về giường, Đường Huân cúi người, nhẹ giọng hỏi: "Ngủ quên à?"
"Ừm..." Cô khó khắn mở mắt, nhìn người đàn ông đáng ra so với mình phải mệt mỏi hơn.
Tại sao lúc nào nhìn anh cũng khí thế bừng bừng như vậy? Rõ ràng trong cuộc hoan ái kịch liệt kia, anh tốn 'sức' nhiều hơn cô cơ mà? Kỷ Trừng Thần không nhịn được đỏ mặt.
"Anh không mệt sao?" Cô có chút ngưỡng mộ hỏi.
"Không mệt, em ngoan ngoãn ngủ đi, đã khuya lắm rồi!" Đưa tay vuốt ve khuôn mặt mềm mịn của cô, anh dịu dàng nói.
"Vâng." Lúc này đối với cô mà nói, nghỉ ngơi là vô cùng quan trọng.
Cô cũng không kiên trì nữa, nhắm mắt ngủ say.
Còn anh, thì lại mê mẩn nhìn dáng vẻ say ngủ này của cô, thật lâu cũng không rời mắt.
Gần đây, Đường Huân không ngừng làm thêm giờ, mặc dù anh có nói gần đây đang phải xử lý gấp hồ sơ sáp nhập của công ty, nhưng anh luôn đi sớm về trễ, có khi cả đêm không về khiến Kỷ Trừng Thần không nhịn được mà cảm thấy có chút mất mát.
Sau khi kết hôn, cô đã có thói quen cùng ai đó ngủ chung một giường, đắp chung một chăn, lại còn có thói quen được ai đó ôm vào trong ngực, hôm nay không có anh ôm cô, cô ngủ không được ngon giấc.
Đưa tay che miệng ngáp, dạo gần đây cô năm lần bảy lượt rất hay mệt mỏi, rõ ràng đêm hôm trước đã ngủ rất nhiều, thế nhưng sáng sớm lại không muốn rời khỏi chiếc giường ấm áp, vậy nên đã mấy ngày nay cô không rời giường làm bữa sáng tình yêu cho Đường Huân rồi.
Mà sáng nay cô còn ngủ thẳng một lèo tới mười giờ, bây giờ lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nếu như bên cạnh cô là chiếc giường thì cô nhất định sẽ không nói hai lời mà nằm xuống ngay lập tức, sau đó ngủ một giấc thật ngon, quả nhiên, con người ta hạnh phúc quá thì sẽ đâm ra lười biếng.
Nhưng mà. . . liếc mắt nhìn một dãy đơn đặt hàng, cô than nhẹ một tiếng, cô càng ngày càng không xứng với danh hiệu bà chủ mà, sáng sớm để Tiểu Khải dọn hàng đã rất xấu hổ rồi, nếu bây giờ cô còn đi ngủ thì thật là không còn mặt mũi nào để đối mặt với ‘nhân viên chăm chỉ’ Tiểu Khải nữa rồi.
Cô đưa tay vỗ nhẹ vào mặt mình để lấy chút tinh thần, sau đó xắn ống tay áo, dáng vẻ phấn chấn, như rất cố gắng làm việc chăm chỉ, Tiểu Khải thấy thế thì không khỏi mở miệng trêu chọc: “Chị Kỷ, xem ra chị và anh Đường hàng đêm ân ái, có phải sắp sửa ‘tòng thử Quân Vương bất tảo triều’ rồi hay không?” (*)
Mấy ngày nay, cô đều ngủ đến trưa mới dậy, hoàn toàn phù hợp với câu ‘tòng thử Quân Vương bất tảo triều’ rồi đấy.
(*) từ đó Quân Vương không tảo triều (một câu thơ trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị) : câu này ý chỉ làm vua nhưng lại đam mê lạc thú, không quan tâm đến việc triều chính.
Bị Tiểu Khải nói vậy, trong đầu cô lại hiện ra cảnh ngày hôm qua mình và Đường Huân triền miên trên giường, hai má tự nhiên đỏ bừng, trợn mắt nhìn Tiểu Khải một cái: “Cái gì mà hàng đêm ân ái, tòng thử Quân Vương bất tảo triều? Nhóc con không hiểu văn thơ thì mau về nhà học lại đi, đừng có áp dụng lung tung.”
“Chậc chậc, bị em nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận chứ gì?” Tiểu Khải cười xấu xa, nhìn thấy sắc mặt bà chủ càng lúc càng hồng, cậu biết mình nói không sai rồi.
“Nếu như chị nhớ anh Đường như vậy thì cứ gọi điện thoại cho anh ấy, nói với anh ấy là chị rất cô đơn, rất nhớ anh ấy đi! Em nghĩ anh Đường của chị sẽ rất cao hứng, sau đó dùng thời gian ngắn nhất để chạy như bay đến bên cạnh chị. Như lần trước ấy, vì người đẹp mà anh Đường
lại áp giải chị đi đăng ký kết hôn. Chậc chậc, anh Đường quả thực là thần tượng của em!"
"Cậu, cái thằng nhóc này, đang nói linh tinh cái gì vậy? Tôi cô đơn lúc nào? Nhớ anh ấy lúc nào? Hơn nữa tôi cũng quên mất số điện thoại của anh ấy rồi làm sao mà gọi được?" Cô liếc Tiểu Khải một cái, cố tình nói mình đã quên số điện thoại của Đường Huân.
Nhưng thật sự, cô làm sao có thể quên mất số điện thoại của anh? Mỗi một thứ thuộc về anh, cô đều khắc sâu ở trong đầu, ghi lòng tạc dạ, nhớ mãi không quên.
"Sao chị lại giống em vậy? Không thể nào nhớ rõ số điện thoại người khác. Chẳng lẽ chị không biết, một khi mất điện thoại di động thì sẽ đáng sợ thế nào sao?" Tiểu Khải dùng vẻ mặt 'hoa dung thất sắc' nói, cậu rút kinh nghiệm từ lần trước, khi mình bị mất điện thoại di động.
"Cậu nghĩ tôi là cậu sao?" Thường ngày cô sắp xếp đồ đạc của mình rất ngăn nắp, không giống Tiểu Khải, bạ đâu để đấy, lúc cần cũng phải đi tìm rất cực khổ.
Có vẻ như cuộc sống không cùng đẳng cấp nên cậu nói không lại cô, Tiểu Khải phải thay đổi sách lược, thuận miệng nói: "Nói thật, dạo này tình thần của chị rất sa sút, có cần nên nói anh Đường bớt phóng túng một chút, để bà chủ của em có tinh thần làm việc được không?" Cậu tuyệt đối sợ chết, tiếp tục mở miệng chế nhạo.
Bởi vì cậu sớm đã biết, Kỷ Trừng Thần chỉ là con cọp giấy, bình thường chỉ hay gào thét vài tiếng bất lực, cho nên cậu cũng rất yên tâm, lá gan cũng lớn hơn rất nhiều.
"Cậu... cậu đi lấy hạt giống ra đây cho tôi!"
Không nói được tiếng nào cũng không dám nghe tiếp nữa, cô thẹn quá hóa giận, bắt cậu đi lấy hạt giống.
Tiểu Khải cũng rất biết rõ chừng mực, cho nên trước khi bà chủ kịp thật sự tức giận, cậu mau chóng ngậm miệng lại, nếu không, chẳng may Kỷ Trừng Thần thật sự bị chọc tức thì món nợ này Đường Huân nhất định sẽ tính sổ với cậu.
Cậu không sợ Kỷ Trừng Thần, nhưng đối với Đường Huân thì lại rất sùng bái và kính sợ.
Sau khi đuổi Tiểu Khải đi rồi, cô bắt đầu xử lí đơn đặt hàng, bắt đầu lựa hoa theo yêu cầu của khách hàng, rất nhanh, một bó hoa xinh đẹp ưu nhã đã được đặt ở trên bàn.
Cửa kính đang đóng chặt, đột nhiên bị ai đó từ bên ngoài đẩy vào, chuông treo ngoài cửa phát ra vài tiếng leng keng, Kỷ Trừng Thần ngẩng đầu, lại bất ngờ trông thấy người đàn ông lẽ ra giờ này phải ở trong công ty làm việc mới đúng.
"Sao anh lại tới đây?" Cô ngoài ý muốn để bó hoa xuống, lau tay rồi đi về phía anh, thấy sắc mặt anh có chút u ám, cô lo lắng vuốt ve khuôn mặt anh: "Sao vậy? Huân, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thấy cô lo lắng, anh đem khuôn mặt mệt mỏi dán sát vào bàn tay mềm mại của cô, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Không có gì, chỉ là anh nhớ em nên mới tới đây thôi."
Kỷ Trừng Thần có chút nghi ngờ lời nói của anh, chỉ là bây giờ trông thấy anh mệt mỏi như vậy, khiến cô cũng không muốn tra hỏi đến cùng, chỉ muốn để anh ở bên cạnh mình, muốn anh hiểu cho dù có phát sinh chuyện gì thì cô cũng sẽ ở bên cạnh anh, ủng hộ anh.
Cô nhìn anh, khẽ cong khóe môi nở ra một nụ cười yếu ớt, nắm lấy tay anh, để anh ngồi xuống cạnh bàn.
"Anh ngồi đây đợi em một chút, để em giải quyết xong mấy đơn đặt hàng rồi chúng mình ra ngoài, để Tiểu Khải coi tiệm." Cô nghịch ngợm đặt ngón trỏ trước miệng, ra hiệu anh nói nhỏ một chút.
"Được!" Đường Huân đương nhiên không phản đối, bởi vì bây giờ anh thật sự rất cần cô bên cạnh, rất cần một khoảng thời gian dành riêng cho hai người.
"Chị Kỷ, em nghe thấy rồi đấy!" Tiểu Khải đột nhiên xuất hiện như một bóng ma, dùng vẻ mặt và giọng nói u oán nói với Kỷ Trừng Thần.
"Tôi là chủ tiệm, tôi muốn tạm nghỉ!" Cô bá đạo nói.
"Em biết là em rất đáng thương mà, để xem nào, chị và anh Đường cứ đi trước đi, đơn đặt hàng cứ để em xử lí, em cũng biết hai người như tia chớp, làm lóa mắt kẻ cô đơn là em đây, đi đi đi đi, đừng ở nơi này chiếu sáng nữa, em sẽ ghen tị chết mất!" Cầm túi xách đưa cho cô, cậu giơ tay đẩy hai vợ chồng bọn họ ra khỏi tiệm hoa.
Nhìn cửa kiếng đóng lại trước mặt mình, Kỷ Trừng Thần cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại cô còn có chút cảm kích Tiểu Khải.
Mặc dù còn trẻ tuổi nhưng Tiểu Khải đã trải qua rất nhiều việc, chẳng những thông minh, lại còn rất hiểu tình cảnh, biết nhìn sắc mặt của người khác, hẳn là cậu ấy đã trông thấy vẻ mặt u ám và mệt mỏi của Đường Huân cho nên mới xua bọn họ ra ngoài.
Khoác túi lên vai, cô nắm tay Đường Huân, ngẩng đầu hỏi anh: "Anh có chỗ nào muốn đến không? Nếu như không có thì chúng ta cùng đến một nơi, có được không?"
"Được." Anh không chút nghĩ ngợi đã đồng ý.
"Chưa biết đi đâu mà đã đồng ý, không sợ em sẽ gạt bán anh sao?" Kỷ Trừng Thần vươn tay nhéo mũi anh.
“Ghét. . .” Cô thở khẽ, nỉ non nói.
“Ghét thật không?” Anh hỏi ngược lại, bàn tay đặt trước ngực cô, tùy ý xoa nắn.
“Ưm. . . .” Không, cô không hề ghét chút nào, hầu như đêm nào anh và cô cũng triền miên, thân thể cô đối với sự trêu đùa của anh ngày càng quen thuộc, đối với hành động kích tình của anh thì ngay lập tức đã có phản ứng.
“Vậy cũng tốt!” Khóe môi nở một nụ cười, Đường Huân đột nhiên buông cô ra: “Nếu em không muốn, vậy chúng ta ăn cơm trước đi!”
Anh khiến cô thở dốc rồi lại bảo là cô không muốn? Kỷ Trừng Thần bị anh buông ra khiến cô cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Lửa tình bị anh khơi mào vẫn đang bừng bừng trong cơ thể, cô khép chặt hai chân, muốn đè nén cảm giác xấu hổ này, thế nhưng càng kẹp chặt lại càng kích thích tiểu hạch nhạy cảm giữa hai chân, khiến cho cô càng nóng, càng muốn anh hơn.
Nhìn dáng vẻ chuyên tâm ăn uống của anh, cô cắn môi, không biết mình nên bổ nhào về phía trước, không cho anh tiếp tục ăn mà phải giải quyết sự ‘thèm ăn’ của cô trước, hay là nhẫn nại chờ đợi anh ăn xong rồi tính.
Đôi chân không nghe lời càng kẹp chặt hơn, càng kích thích tiểu hạch giữa hai chân, khiến cho quần lót của cô sắp ướt đẫm.
Lúc này, Đường Huân lấy một miếng rau xà lách mà cô thích ăn nhất, để sát bên môi cô,
dụ dỗ cô ăn: "Sao em không ăn? Một mình anh ăn sắp hết nồi lẩu rồi, ngoan, mau ăn đi!"
Kỷ Trừng Thần không chịu nổi, cô đang rất căng thẳng, nhừng khi thấy anh nhìn mình cười dịu dàng thì tất cả đều hóa thành hư không, cô không ăn đồ ăn trên đũa, ngược lại lại vòng lên cổ anh, hôn lên môi anh tựa như một cô gái nhỏ đang đói khát lên cơn động tình.
Dường như đã sớm đoán được cô sẽ phản ứng như vậy, Đường Huân thuận thế ôm cô đặt trên đùi mình, bàn tay nâng mông cô, nặng nề để lên phái nam cứng rắn của anh.
Cách một lớp quần áo, phái nam cứng rắn nhô lên, chậm rãi cọ sát ở nơi mẫn cảm của cô, khiến cô rên rỉ càng thêm yêu kiều.
Kỷ Trừng Thần đang ôm mặt anh, không đành lòng rời khỏi môi anh, vừa hôn vừa chỉ trích: "Anh thật quá đáng... thật quá đáng..." Hành động của anh khiến cô rất nhanh đã hiểu ra, người đàn ông này là đang chờ cô tự chui đầu vào lưới.
Anh thừa nhận, anh cũng cố gắng kìm nén lửa tình trong người mình, cố tình buông cô ra để kích thích lửa tình trong cô, chẳng qua là khi bàn tay cô vòng lên cổ anh, anh biết tất cả những điều đó đều đáng giá.
Anh vòng một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại nhân lúc cô đang ý loạn tình mê thì bao trọn nơi đẫy đà mềm mại, bởi vì ở nhà nên cô không mặc áo lót, bên trong trần như nhộng, anh vừa đặt tay lên là đã có thể chạm vào nụ hoa bên dưới lớp áo của cô.
"Trừng Thần, em đã hiểu thế nào là lửa tình khó nhịn chưa?" Anh khàn giọng hỏi.
Khi anh nghiêng đầu, muốn thưởng thức da thịt mềm mại ở những nơi khác trên cơ thể cô thì cô lại 'ưm' một tiếng kháng nghị, không cho phép anh dời đi đôi môi mỏng mà cô thích nhất.
"Đừng..." Cô còn chưa hôn anh đủ đâu.
Cô vừa kháng nghị, vừa lắc lắc eo nhỏ, khiến cho vị trí mẫn cảm của hai người đồng thời cọ sát.
Vươn tay tắt bếp, anh xoay người đặt cô nằm lên ghế sofa đằng sau lưng, khiến cô trở thành 'thức ăn ngon' mà anh sắp thưởng thức.
Anh chen thân vào giữa hai chân cô, khiến cô không cách nào khép chân lại, chỉ có thể bất lực nằm trên ghế sofa, nhìn anh cởi từng thứ từng thứ trên người mình xuống, trong nháy mắt, trên người cô chỉ còn sót lại một chiếc quần lót nhỏ màu xanh biếc vừa mới mặc chưa được bao lâu.
"Mới mua à?" Anh kéo quần lót nhỏ sang một bên, khàn giọng hỏi.
"Vâng..." Cô lúng túng trả lời.
"Anh thích màu này." Anh cúi đầu, hôn liên tiếp mấy cái xuống quần lót nhỏ của cô.
Lần này, ánh mắt của anh rất dọa người, giống như muốn biến cô thành thức ăn rồi nuốt hết vào bụng.
"Em thật sự muốn anh." Cô khao khát được anh lấp đầy trong cơ thể mình.
Kỷ Trừng Thần phát hiện, mình vậy mà lại nói những lời thế này, khiến cô vừa xấu hổ vừa lúng túng nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh.
"Mở mắt ra, không cho phép em nhắm mắt lại!" Đôi môi anh khẽ hôn lên mi mắt cô, buộc cô phải mở mắt ra.
"Không muốn..." Cô không muốn mở mắt, cố cất giọng cự tuyệt mềm nhũn, đầu lắc lắc như chẳng còn chút sức lực nào.
"Không muốn sao?" Anh nhẹ giọng hỏi, vươn tay cầm chiếc áo vừa mới cởi xuống của cô, buộc quanh mắt cô, che đi tầm nhìn.
"A!" Cô hô lên một tiếng, đưa tay nhỏ bé muốn tháo xuống.
"Che rồi, đừng tháo xuống!" Anh giữ tay cô lại, ngậm chặt nụ hoa trước ngực cô, đầu lưỡi nóng bỏng đảo quanh đỉnh đỏ hồng, tiếp đó lại liếm sang bên còn lại như muốn thưởng thức trọn vẹn, sau đó mới dùng hàm răng trắng tinh nhẹ nhàng gặm cắn.
"A... đừng..." Không thể nhìn thấy anh đang làm gì, ở trong bóng tối, thân thể của cô càng thêm nhạy cảm.
Khi đôi môi anh lướt qua vùng bụng trắng mịn thì cả người cô không khỏi run lên, mở miệng cầu xin tha thứ: "Đừng... đừng như vậy, em sợ..."
......
Cô đón nhận tất cả của anh, rồi sau đó vô lực nằm trên ghế sofa, ngay cả một chút hơi sức để kháng nghị sức nặng thân thể của anh cũng không có, chỉ có thể để anh giúp mình cởi xuống áo đang che mắt, ôm vào phòng tắm giúp mình tắm rửa.
Khóe môi cô nở nụ cười ngọt ngào, thoải mái để anh hầu hạ.
Ôm cô trở về giường, Đường Huân cúi người, nhẹ giọng hỏi: "Ngủ quên à?"
"Ừm..." Cô khó khắn mở mắt, nhìn người đàn ông đáng ra so với mình phải mệt mỏi hơn.
Tại sao lúc nào nhìn anh cũng khí thế bừng bừng như vậy? Rõ ràng trong cuộc hoan ái kịch liệt kia, anh tốn 'sức' nhiều hơn cô cơ mà? Kỷ Trừng Thần không nhịn được đỏ mặt.
"Anh không mệt sao?" Cô có chút ngưỡng mộ hỏi.
"Không mệt, em ngoan ngoãn ngủ đi, đã khuya lắm rồi!" Đưa tay vuốt ve khuôn mặt mềm mịn của cô, anh dịu dàng nói.
"Vâng." Lúc này đối với cô mà nói, nghỉ ngơi là vô cùng quan trọng.
Cô cũng không kiên trì nữa, nhắm mắt ngủ say.
Còn anh, thì lại mê mẩn nhìn dáng vẻ say ngủ này của cô, thật lâu cũng không rời mắt.
Gần đây, Đường Huân không ngừng làm thêm giờ, mặc dù anh có nói gần đây đang phải xử lý gấp hồ sơ sáp nhập của công ty, nhưng anh luôn đi sớm về trễ, có khi cả đêm không về khiến Kỷ Trừng Thần không nhịn được mà cảm thấy có chút mất mát.
Sau khi kết hôn, cô đã có thói quen cùng ai đó ngủ chung một giường, đắp chung một chăn, lại còn có thói quen được ai đó ôm vào trong ngực, hôm nay không có anh ôm cô, cô ngủ không được ngon giấc.
Đưa tay che miệng ngáp, dạo gần đây cô năm lần bảy lượt rất hay mệt mỏi, rõ ràng đêm hôm trước đã ngủ rất nhiều, thế nhưng sáng sớm lại không muốn rời khỏi chiếc giường ấm áp, vậy nên đã mấy ngày nay cô không rời giường làm bữa sáng tình yêu cho Đường Huân rồi.
Mà sáng nay cô còn ngủ thẳng một lèo tới mười giờ, bây giờ lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nếu như bên cạnh cô là chiếc giường thì cô nhất định sẽ không nói hai lời mà nằm xuống ngay lập tức, sau đó ngủ một giấc thật ngon, quả nhiên, con người ta hạnh phúc quá thì sẽ đâm ra lười biếng.
Nhưng mà. . . liếc mắt nhìn một dãy đơn đặt hàng, cô than nhẹ một tiếng, cô càng ngày càng không xứng với danh hiệu bà chủ mà, sáng sớm để Tiểu Khải dọn hàng đã rất xấu hổ rồi, nếu bây giờ cô còn đi ngủ thì thật là không còn mặt mũi nào để đối mặt với ‘nhân viên chăm chỉ’ Tiểu Khải nữa rồi.
Cô đưa tay vỗ nhẹ vào mặt mình để lấy chút tinh thần, sau đó xắn ống tay áo, dáng vẻ phấn chấn, như rất cố gắng làm việc chăm chỉ, Tiểu Khải thấy thế thì không khỏi mở miệng trêu chọc: “Chị Kỷ, xem ra chị và anh Đường hàng đêm ân ái, có phải sắp sửa ‘tòng thử Quân Vương bất tảo triều’ rồi hay không?” (*)
Mấy ngày nay, cô đều ngủ đến trưa mới dậy, hoàn toàn phù hợp với câu ‘tòng thử Quân Vương bất tảo triều’ rồi đấy.
(*) từ đó Quân Vương không tảo triều (một câu thơ trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị) : câu này ý chỉ làm vua nhưng lại đam mê lạc thú, không quan tâm đến việc triều chính.
Bị Tiểu Khải nói vậy, trong đầu cô lại hiện ra cảnh ngày hôm qua mình và Đường Huân triền miên trên giường, hai má tự nhiên đỏ bừng, trợn mắt nhìn Tiểu Khải một cái: “Cái gì mà hàng đêm ân ái, tòng thử Quân Vương bất tảo triều? Nhóc con không hiểu văn thơ thì mau về nhà học lại đi, đừng có áp dụng lung tung.”
“Chậc chậc, bị em nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận chứ gì?” Tiểu Khải cười xấu xa, nhìn thấy sắc mặt bà chủ càng lúc càng hồng, cậu biết mình nói không sai rồi.
“Nếu như chị nhớ anh Đường như vậy thì cứ gọi điện thoại cho anh ấy, nói với anh ấy là chị rất cô đơn, rất nhớ anh ấy đi! Em nghĩ anh Đường của chị sẽ rất cao hứng, sau đó dùng thời gian ngắn nhất để chạy như bay đến bên cạnh chị. Như lần trước ấy, vì người đẹp mà anh Đường
lại áp giải chị đi đăng ký kết hôn. Chậc chậc, anh Đường quả thực là thần tượng của em!"
"Cậu, cái thằng nhóc này, đang nói linh tinh cái gì vậy? Tôi cô đơn lúc nào? Nhớ anh ấy lúc nào? Hơn nữa tôi cũng quên mất số điện thoại của anh ấy rồi làm sao mà gọi được?" Cô liếc Tiểu Khải một cái, cố tình nói mình đã quên số điện thoại của Đường Huân.
Nhưng thật sự, cô làm sao có thể quên mất số điện thoại của anh? Mỗi một thứ thuộc về anh, cô đều khắc sâu ở trong đầu, ghi lòng tạc dạ, nhớ mãi không quên.
"Sao chị lại giống em vậy? Không thể nào nhớ rõ số điện thoại người khác. Chẳng lẽ chị không biết, một khi mất điện thoại di động thì sẽ đáng sợ thế nào sao?" Tiểu Khải dùng vẻ mặt 'hoa dung thất sắc' nói, cậu rút kinh nghiệm từ lần trước, khi mình bị mất điện thoại di động.
"Cậu nghĩ tôi là cậu sao?" Thường ngày cô sắp xếp đồ đạc của mình rất ngăn nắp, không giống Tiểu Khải, bạ đâu để đấy, lúc cần cũng phải đi tìm rất cực khổ.
Có vẻ như cuộc sống không cùng đẳng cấp nên cậu nói không lại cô, Tiểu Khải phải thay đổi sách lược, thuận miệng nói: "Nói thật, dạo này tình thần của chị rất sa sút, có cần nên nói anh Đường bớt phóng túng một chút, để bà chủ của em có tinh thần làm việc được không?" Cậu tuyệt đối sợ chết, tiếp tục mở miệng chế nhạo.
Bởi vì cậu sớm đã biết, Kỷ Trừng Thần chỉ là con cọp giấy, bình thường chỉ hay gào thét vài tiếng bất lực, cho nên cậu cũng rất yên tâm, lá gan cũng lớn hơn rất nhiều.
"Cậu... cậu đi lấy hạt giống ra đây cho tôi!"
Không nói được tiếng nào cũng không dám nghe tiếp nữa, cô thẹn quá hóa giận, bắt cậu đi lấy hạt giống.
Tiểu Khải cũng rất biết rõ chừng mực, cho nên trước khi bà chủ kịp thật sự tức giận, cậu mau chóng ngậm miệng lại, nếu không, chẳng may Kỷ Trừng Thần thật sự bị chọc tức thì món nợ này Đường Huân nhất định sẽ tính sổ với cậu.
Cậu không sợ Kỷ Trừng Thần, nhưng đối với Đường Huân thì lại rất sùng bái và kính sợ.
Sau khi đuổi Tiểu Khải đi rồi, cô bắt đầu xử lí đơn đặt hàng, bắt đầu lựa hoa theo yêu cầu của khách hàng, rất nhanh, một bó hoa xinh đẹp ưu nhã đã được đặt ở trên bàn.
Cửa kính đang đóng chặt, đột nhiên bị ai đó từ bên ngoài đẩy vào, chuông treo ngoài cửa phát ra vài tiếng leng keng, Kỷ Trừng Thần ngẩng đầu, lại bất ngờ trông thấy người đàn ông lẽ ra giờ này phải ở trong công ty làm việc mới đúng.
"Sao anh lại tới đây?" Cô ngoài ý muốn để bó hoa xuống, lau tay rồi đi về phía anh, thấy sắc mặt anh có chút u ám, cô lo lắng vuốt ve khuôn mặt anh: "Sao vậy? Huân, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thấy cô lo lắng, anh đem khuôn mặt mệt mỏi dán sát vào bàn tay mềm mại của cô, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Không có gì, chỉ là anh nhớ em nên mới tới đây thôi."
Kỷ Trừng Thần có chút nghi ngờ lời nói của anh, chỉ là bây giờ trông thấy anh mệt mỏi như vậy, khiến cô cũng không muốn tra hỏi đến cùng, chỉ muốn để anh ở bên cạnh mình, muốn anh hiểu cho dù có phát sinh chuyện gì thì cô cũng sẽ ở bên cạnh anh, ủng hộ anh.
Cô nhìn anh, khẽ cong khóe môi nở ra một nụ cười yếu ớt, nắm lấy tay anh, để anh ngồi xuống cạnh bàn.
"Anh ngồi đây đợi em một chút, để em giải quyết xong mấy đơn đặt hàng rồi chúng mình ra ngoài, để Tiểu Khải coi tiệm." Cô nghịch ngợm đặt ngón trỏ trước miệng, ra hiệu anh nói nhỏ một chút.
"Được!" Đường Huân đương nhiên không phản đối, bởi vì bây giờ anh thật sự rất cần cô bên cạnh, rất cần một khoảng thời gian dành riêng cho hai người.
"Chị Kỷ, em nghe thấy rồi đấy!" Tiểu Khải đột nhiên xuất hiện như một bóng ma, dùng vẻ mặt và giọng nói u oán nói với Kỷ Trừng Thần.
"Tôi là chủ tiệm, tôi muốn tạm nghỉ!" Cô bá đạo nói.
"Em biết là em rất đáng thương mà, để xem nào, chị và anh Đường cứ đi trước đi, đơn đặt hàng cứ để em xử lí, em cũng biết hai người như tia chớp, làm lóa mắt kẻ cô đơn là em đây, đi đi đi đi, đừng ở nơi này chiếu sáng nữa, em sẽ ghen tị chết mất!" Cầm túi xách đưa cho cô, cậu giơ tay đẩy hai vợ chồng bọn họ ra khỏi tiệm hoa.
Nhìn cửa kiếng đóng lại trước mặt mình, Kỷ Trừng Thần cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại cô còn có chút cảm kích Tiểu Khải.
Mặc dù còn trẻ tuổi nhưng Tiểu Khải đã trải qua rất nhiều việc, chẳng những thông minh, lại còn rất hiểu tình cảnh, biết nhìn sắc mặt của người khác, hẳn là cậu ấy đã trông thấy vẻ mặt u ám và mệt mỏi của Đường Huân cho nên mới xua bọn họ ra ngoài.
Khoác túi lên vai, cô nắm tay Đường Huân, ngẩng đầu hỏi anh: "Anh có chỗ nào muốn đến không? Nếu như không có thì chúng ta cùng đến một nơi, có được không?"
"Được." Anh không chút nghĩ ngợi đã đồng ý.
"Chưa biết đi đâu mà đã đồng ý, không sợ em sẽ gạt bán anh sao?" Kỷ Trừng Thần vươn tay nhéo mũi anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.