Ông Xã Hoàng Thất Chuyên Sủng Tiểu Tâm Can Mơ Hồ
Chương 28: Không buông tay
Phác Sóc _ Mê Ly
12/03/2017
Edit: ღDuღ
"An Cẩn Dật? An Cẩn Dật! Anh tỉnh lại đi!" Bạch Chỉ Ưu bối rối lay động thân thể An Cẩn Dật, nhưng anh không có một dấu hiệu gì tỉnh lại.
Đột nhiên Bạch Chỉ Ưu nhìn trên cánh tay trắng nõn của An Cẩn Dật có một dấu vết kỳ lạ, có hai lỗ nhỏ, chẳng qua khoảng cách không lớn, mặc dù Bạch Chỉ Ưu hơi đần vụng về ngốc ngếch một chút, mơ hồ thì có chút mơ hồ, nhưng mấy chuyện này thường xuyên được đăng trên TV, cô vẫn biết!
Bị rắn cắn! Có lẽ rắn độc!
"An Cẩn Dật, anh tỉnh lại đi mà!" Biết sự thật trong lòng Bạch Chỉ Ưu luống cuống, đối mặt tình huống đột nhiên xuất hiện, cô thật sự trở tay không kịp.
Bạch Chỉ Ưu sờ loạn lên túi trên người An Cẩn Dật, rốt cuộc lấy ra điện thoại di động của anh, đang lúc lòng cô đầy vui mừng may mắn tìm được cứu trợ, thấy màn hình điện thoại biểu hiện không tín hiệu, thân thể đến trong lòng của cô toàn bộ đều lạnh như băng, tâm càng kiên quyết không thể để cho An Cẩn Dật có việc gì!
"An Cẩn Dật, em sẽ không để anh xảy ra chuyện gì đâu! Tin tưởng em!"
Vì vậy Bạch Chỉ Ưu phát huy tiềm năng lớn nhất đời này của mình, cõng một người đàn ông cao 1m9 nặng hơn một trăm cân, việc này thật khó khăn với đôi tay chân gầy của cô.
Mỗi đi một bước Bạch Chỉ Ưu đều cảm thấy bất an, sợ An Cẩn Dật ngã xuống, vì vậy cô dựa vào ven đường đi.
Đi khoảng hơn mười bước, quần áo Bạch Chỉ Ưu đã dính đầy bùn đất, cánh tay bị tảng đá kéo lê một đường dấu vết dữ tỡn, cô vẫn không cảm giác được đau nhức, bởi vì cô biết rõ hiện tại có người còn đau hơn cô! Cho nên cô phải kiên cường.
Khi đi đến một sườn rất dốc, Bạch Chỉ Ưu vẫn còn thể lực chống đỡ, dưới chân mềm nhũn, cả người liền ngã lăn xuống.
"A." Bạch Chỉ Ưu cảm giác An Cẩn Dật từ trên lưng của mình trượt khỏi lưng mình, sợ hãi kêu ra tiếng, nhưng tay vẫn giữ chặt An Cẩn Dật.
Thân thể An Cẩn Dật không có lực chống đỡ, cả người gần như vô lực lăn xuống đất, Bạch Chỉ Ưu còn có một chút khí lực, cho nên nhanh giữ chặt tay của anh, cô không phải làm sao, chỉ biết mình tuyệt đối không thể buông tay!
Nhưng do An Cẩn Dật thật sự quá nặng, cả người cô cũng bị kéo trượt mấy mét.
Ở trên sườn dốc... Rất rõ ràng có thể nhìn thấy cánh tay Bạch Chỉ Ưu bị ma xát đến chảy máu...
Quần áo trên người Bạch Chỉ Ưu đều bị rách, cả người cô đều đau và nóng rát.
"An Cẩn Dật? An Cẩn Dật! Anh tỉnh lại đi!" Bạch Chỉ Ưu bối rối lay động thân thể An Cẩn Dật, nhưng anh không có một dấu hiệu gì tỉnh lại.
Đột nhiên Bạch Chỉ Ưu nhìn trên cánh tay trắng nõn của An Cẩn Dật có một dấu vết kỳ lạ, có hai lỗ nhỏ, chẳng qua khoảng cách không lớn, mặc dù Bạch Chỉ Ưu hơi đần vụng về ngốc ngếch một chút, mơ hồ thì có chút mơ hồ, nhưng mấy chuyện này thường xuyên được đăng trên TV, cô vẫn biết!
Bị rắn cắn! Có lẽ rắn độc!
"An Cẩn Dật, anh tỉnh lại đi mà!" Biết sự thật trong lòng Bạch Chỉ Ưu luống cuống, đối mặt tình huống đột nhiên xuất hiện, cô thật sự trở tay không kịp.
Bạch Chỉ Ưu sờ loạn lên túi trên người An Cẩn Dật, rốt cuộc lấy ra điện thoại di động của anh, đang lúc lòng cô đầy vui mừng may mắn tìm được cứu trợ, thấy màn hình điện thoại biểu hiện không tín hiệu, thân thể đến trong lòng của cô toàn bộ đều lạnh như băng, tâm càng kiên quyết không thể để cho An Cẩn Dật có việc gì!
"An Cẩn Dật, em sẽ không để anh xảy ra chuyện gì đâu! Tin tưởng em!"
Vì vậy Bạch Chỉ Ưu phát huy tiềm năng lớn nhất đời này của mình, cõng một người đàn ông cao 1m9 nặng hơn một trăm cân, việc này thật khó khăn với đôi tay chân gầy của cô.
Mỗi đi một bước Bạch Chỉ Ưu đều cảm thấy bất an, sợ An Cẩn Dật ngã xuống, vì vậy cô dựa vào ven đường đi.
Đi khoảng hơn mười bước, quần áo Bạch Chỉ Ưu đã dính đầy bùn đất, cánh tay bị tảng đá kéo lê một đường dấu vết dữ tỡn, cô vẫn không cảm giác được đau nhức, bởi vì cô biết rõ hiện tại có người còn đau hơn cô! Cho nên cô phải kiên cường.
Khi đi đến một sườn rất dốc, Bạch Chỉ Ưu vẫn còn thể lực chống đỡ, dưới chân mềm nhũn, cả người liền ngã lăn xuống.
"A." Bạch Chỉ Ưu cảm giác An Cẩn Dật từ trên lưng của mình trượt khỏi lưng mình, sợ hãi kêu ra tiếng, nhưng tay vẫn giữ chặt An Cẩn Dật.
Thân thể An Cẩn Dật không có lực chống đỡ, cả người gần như vô lực lăn xuống đất, Bạch Chỉ Ưu còn có một chút khí lực, cho nên nhanh giữ chặt tay của anh, cô không phải làm sao, chỉ biết mình tuyệt đối không thể buông tay!
Nhưng do An Cẩn Dật thật sự quá nặng, cả người cô cũng bị kéo trượt mấy mét.
Ở trên sườn dốc... Rất rõ ràng có thể nhìn thấy cánh tay Bạch Chỉ Ưu bị ma xát đến chảy máu...
Quần áo trên người Bạch Chỉ Ưu đều bị rách, cả người cô đều đau và nóng rát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.