Chương 161
Vô Danh
18/04/2019
Mạnh Kiều Dịch không biết mình sợ cái gì, nghe thấy Vạn Tố Y nói vậy thì khẽ gật đầu: "Đúng, anh cũng rất muốn biết có cái gì có thể làm cho anh sợ hãi được."
Vạn Tố Y khẽ cười, giọng điệu rất thoải mái: "Trên thế giới này, mỗi người đều không phải là không sợ hãi, em có rất nhiều nỗi sợ. Ông chủ Mạnh không có nhiều thì cũng phải có một thứ?"
"Có thể lắm." Mạnh Kiều Dịch vốn rất chắc chắn mình không sợ hãi, nhưng Vạn Tố Y nói vậy lại làm cho anh nghi ngờ.
Có lẽ anh thật sự có một nỗi sợ nào đó, nhưng anh còn chưa gặp phải. Có lẽ đã gặp được, chẳng qua tiềm thức không thừa nhận mà thôi.
Mạnh Kiều Dịch lấy tốc độ nhanh nhất để kết thúc đề tài này, anh kéo Vạn Tố Y lên xe: "Nói trước là hôm nay em phải nghe theo sự sắp xếp của anh, anh sẽ dẫn em tới một nơi thú vị."
Sau khi Vạn Tố Y ở với Mạnh Kiều Dịch đã thật sự đi rất nhiều nơi thú vị. Lần này, cô còn không biết anh muốn dẫn cô đi đâu, nhưng trong lòng lại vô cùng chờ mong. Những nơi anh dẫn cô đi qua, cô cơ bản đều rất thích, đồng thời cũng thấy rất thú vị.
Mạnh Kiều Dịch dẫn theo Vạn Tố Y lên xe, những người khác rất thức thời đều tự giác né tránh.
Vạn Tố Y cài dây an toàn, trong mắt cố giấu vẻ chờ mong: "Lần này chúng ta đi đâu vậy?"
"Lần trước là bầu trời, lần này đi tới một nơi em chưa từng đi qua." Mạnh Kiều Dịch nhướng mày cười và khởi động xe.
"Nơi em chưa từng đi à..." Vạn Tố Y tò mò nhìn Mạnh Kiều Dịch, cô hiểu rất rõ nơi anh nói tuyệt đối không phải là một địa chỉ. Mà là một loại lý do rất không rõ ràng, ví dụ như bầu trời, mặt đất. Nhưng cô đều đã đi qua hai nơi này, tạm thời chưa nghĩ ra được còn có cái gì khác nữa.
"Điện thoại di động của em kìa."
Mạnh Kiều Dịch nghe được điện thoại của Vạn Tố Y cứ kêu suốt thì nhắc nhở cô.
Vạn Tố Y liếc nhìn số điện thoại và nhận nghe, giọng điệu rất bình tĩnh thản nhiên, giống như người vừa kích động kia không phải là cô vậy: "Alo."
"Cô Dương, là tôi." Trong điện thoại, giọng nói của Lương Dần có phần áy náy nói: "Hôm nay đã làm cho cô phải chê cười rồi."
"Mọi nhà đều có một quyển kinh khó đọc, tôi hiểu." Giọng điệu cô trả lời đặc biệt "ân cần".
Lương Dần rất cảm ơn Dương Chi Thủy sẵn lòng nói về chuyện này, chẳng qua hắn vẫn phải nhờ Dương Chi Thủy: "Đây cũng tính là việc xấu trong nhà, tôi hi vọng cô Dương không nhắc chuyện ngày hôm nay với bên ngoài."
Theo Lương Dần thấy, mối quan hệ xã giao của Vạn Tố Y không đơn giản, hắn không hy vọng chuyện của mình được truyền khắp.
"Tôi vẫn biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, anh yên tâm đi." Vạn Tố Y nói tới đây, không hiểu sao giọng lại lạnh đi.
Hắn rõ ràng không tin tưởng cô mới nói những lời này, Lương Dần nghe được vẻ mất hứng trong giọng nói của Vạn Tố Y thì hơi ngượng ngùng: "Tôi không phải không tin tưởng cô Dương, mà tôi thật sự lo lắng về chuyện này."
Trong nửa năm này, việc xấu trong nhà Lương Dần vẫn luôn bị người ta nhắc tới, hắn không muốn lại bị bêu xấu nữa.
"Tôi biết." Chỉ nói mấy câu cũng không hóa giải được cảm giác không vui trong lòng Dương Chi Thủy.
"Hôm nay cảm ơn cô Dương, nếu không nhờ có cô, tôi cũng không biết giải quyết chuyện này như thế nào."
"Anh không cần cảm ơn, bất kể ai gặp phải chuyện như vậy, tôi đều sẽ hỗ trợ thôi." Vạn Tố Y xoay người, nhìn về phía Mạnh Kiều Dịch đang lái xe.
Lương Dần nghe Vạn Tố Y nói giống như có ý định phủi sạch quan hệ, làm hắn cũng không biết nói gì hơn.
"Nếu như không có chuyện gì khác, tôi phải cúp điện thoại trước đây, tôi đang rất bận." Vạn Tố Y cúp điện thoại, mắt vẫn nhìn về phía Mạnh Kiều Dịch.
Cô nhìn anh, chỉ cần là lúc ở bên cạnh anh, cô không muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn tất cả mọi chuyện đều liên quan đến anh.
Mạnh Kiều Dịch vừa lái xe, vừa nghiêng người về phía Vạn Tố Y và mỉm cười. Anh thấy cô cúp điện thoại thì cũng không hỏi xem là ai gọi tới. Chẳng bao lâu, anh đã dừng xe và nói với vẻ rất thần bí: "Em nhắm mắt lại đi."
"Làm gì chứ? Là chuyện ngạc nhiên sao?" Vạn Tố Y rất tò mò và chờ mong vào chuyện tiếp theo của Mạnh Kiều Dịch, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Mạnh Kiều Dịch rút ra khăn tay trong bộ comple và bịt mắt Vạn Tố Y. Lúc cô mở mắt thì không nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, chỉ có một tầng tấm vải mỏng che mắt mình.
"Anh dẫn em đi."
Cô có chút sợ hãi vì không nhìn thấy được, nhưng nghe anh nói vậy, nỗi sợ đều biến mất.
Cô đưa tay của mình cho Mạnh Kiều Dịch, luôn luôn tin tưởng anh vô điều kiện. Cho dù xung quanh cô đều là sói, nhưng khi giao tay của mình cho anh rồi, cô lại không sợ nữa.
Vạn Tố Y không nhìn thấy được, bước chân đi theo Mạnh Kiều Dịch, bên tai nghe những tiếng sóng biển.
Tiếng sóng biển làm cho Vạn Tố Y cười rất tươi. Cô đã đoán được Mạnh Kiều Dịch muốn dẫn mình làm gì. Anh nhất định là dẫn cô đi ngắm cảnh biển.
Vạn Tố Y chỉ đoán đúng một nửa. Mạnh Kiều Dịch đưa cô đến nơi thì lấy khăn che mắt của cô xuống, giọng nói đầy quyến rũ khẽ vang lên bên tai cô: "Em có thể mở mắt được rồi."
Vạn Tố Y nghe thấy Mạnh Kiều Dịch nói vậy, trái lại hơi luyến tiếc mở mắt. Cô biết mình bây giờ sẽ đối mặt với cảnh tượng rất đẹp, nhưng không muốn liếc mắt là nhìn hết.
Cô từ từ mở mắt ra, lọt vào tầm mắt cô cũng không phải là cảnh biển như cô tưởng tượng, mà là một biển rộng mênh mông, xanh ngắt không thấy được bờ.
"Có chuyện gì vậy?" Vạn Tố Y ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Mạnh Kiều Dịch và hỏi anh với cảm giác không thể tin được.
Giờ phút này cô ở trên tàu du lịch, hơn nữa còn là giữa biển, nhưng cô căn bản không cảm nhận được sóng biển lên xuống.
"Anh dẫn em một đường đi lên tàu du lịch thôi." Mạnh Kiều Dịch xoa trán cô, vui sướng khi nhìn thấy cô ngạc nhiên.
Du thuyền lắc lư rất khó đứng vững, nhưng tàu du lịch thì khác, ở dưới tình huống bị bịt mắt, chút dao động trên tàu rất dễ dàng bị bỏ qua.
Vạn Tố Y vẫn nhìn xung quanh, cô có cảm giác trái tim và cơ thể cũng như được mở rộng, nhẹ bỗng: "Đẹp quá! Ông chủ Mạnh, nơi đây đẹp quá!"
Vạn Tố Y có chút kích động nắm tay Mạnh Kiều Dịch. Cô vẫn chưa từng thấy qua biển đẹp như vậy.
"Em thích là tốt rồi." Mạnh Kiều Dịch ôm lấy Vạn Tố Y và hôn lên trán cô, cười ra tiếng: "Anh phải cảm ơn ngài Lương kia không làm cho cô Vạn thấy được cuộc sống muôn hình muôn vẻ, làm cho anh có thể thuận lợi tặng cho cô Vạn nhiều điều ngạc nhiên như vậy."
"Hừ, hôm nay nếu như đổi lại là cao thủ tình trường cũng sẽ bị ngạc nhiên như vậy thôi." Vạn Tố Y bĩu môi giải thích thay mình.
Sóng biển đập vào trên thân tàu du lịch, xung quanh đều là gió biển mang theo hơi nước khiến người ta có cảm giác thật sự rất tuyệt, giống như đi tới thế giới thứ hai, làm người ta hoàn toàn được phóng thích. Không chỉ có Vạn Tố Y, bất kỳ một người phụ nữ nào cũng sẽ cảm động trước sự lãng mạn như vậy.
Vạn Tố Y khẽ cười, giọng điệu rất thoải mái: "Trên thế giới này, mỗi người đều không phải là không sợ hãi, em có rất nhiều nỗi sợ. Ông chủ Mạnh không có nhiều thì cũng phải có một thứ?"
"Có thể lắm." Mạnh Kiều Dịch vốn rất chắc chắn mình không sợ hãi, nhưng Vạn Tố Y nói vậy lại làm cho anh nghi ngờ.
Có lẽ anh thật sự có một nỗi sợ nào đó, nhưng anh còn chưa gặp phải. Có lẽ đã gặp được, chẳng qua tiềm thức không thừa nhận mà thôi.
Mạnh Kiều Dịch lấy tốc độ nhanh nhất để kết thúc đề tài này, anh kéo Vạn Tố Y lên xe: "Nói trước là hôm nay em phải nghe theo sự sắp xếp của anh, anh sẽ dẫn em tới một nơi thú vị."
Sau khi Vạn Tố Y ở với Mạnh Kiều Dịch đã thật sự đi rất nhiều nơi thú vị. Lần này, cô còn không biết anh muốn dẫn cô đi đâu, nhưng trong lòng lại vô cùng chờ mong. Những nơi anh dẫn cô đi qua, cô cơ bản đều rất thích, đồng thời cũng thấy rất thú vị.
Mạnh Kiều Dịch dẫn theo Vạn Tố Y lên xe, những người khác rất thức thời đều tự giác né tránh.
Vạn Tố Y cài dây an toàn, trong mắt cố giấu vẻ chờ mong: "Lần này chúng ta đi đâu vậy?"
"Lần trước là bầu trời, lần này đi tới một nơi em chưa từng đi qua." Mạnh Kiều Dịch nhướng mày cười và khởi động xe.
"Nơi em chưa từng đi à..." Vạn Tố Y tò mò nhìn Mạnh Kiều Dịch, cô hiểu rất rõ nơi anh nói tuyệt đối không phải là một địa chỉ. Mà là một loại lý do rất không rõ ràng, ví dụ như bầu trời, mặt đất. Nhưng cô đều đã đi qua hai nơi này, tạm thời chưa nghĩ ra được còn có cái gì khác nữa.
"Điện thoại di động của em kìa."
Mạnh Kiều Dịch nghe được điện thoại của Vạn Tố Y cứ kêu suốt thì nhắc nhở cô.
Vạn Tố Y liếc nhìn số điện thoại và nhận nghe, giọng điệu rất bình tĩnh thản nhiên, giống như người vừa kích động kia không phải là cô vậy: "Alo."
"Cô Dương, là tôi." Trong điện thoại, giọng nói của Lương Dần có phần áy náy nói: "Hôm nay đã làm cho cô phải chê cười rồi."
"Mọi nhà đều có một quyển kinh khó đọc, tôi hiểu." Giọng điệu cô trả lời đặc biệt "ân cần".
Lương Dần rất cảm ơn Dương Chi Thủy sẵn lòng nói về chuyện này, chẳng qua hắn vẫn phải nhờ Dương Chi Thủy: "Đây cũng tính là việc xấu trong nhà, tôi hi vọng cô Dương không nhắc chuyện ngày hôm nay với bên ngoài."
Theo Lương Dần thấy, mối quan hệ xã giao của Vạn Tố Y không đơn giản, hắn không hy vọng chuyện của mình được truyền khắp.
"Tôi vẫn biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, anh yên tâm đi." Vạn Tố Y nói tới đây, không hiểu sao giọng lại lạnh đi.
Hắn rõ ràng không tin tưởng cô mới nói những lời này, Lương Dần nghe được vẻ mất hứng trong giọng nói của Vạn Tố Y thì hơi ngượng ngùng: "Tôi không phải không tin tưởng cô Dương, mà tôi thật sự lo lắng về chuyện này."
Trong nửa năm này, việc xấu trong nhà Lương Dần vẫn luôn bị người ta nhắc tới, hắn không muốn lại bị bêu xấu nữa.
"Tôi biết." Chỉ nói mấy câu cũng không hóa giải được cảm giác không vui trong lòng Dương Chi Thủy.
"Hôm nay cảm ơn cô Dương, nếu không nhờ có cô, tôi cũng không biết giải quyết chuyện này như thế nào."
"Anh không cần cảm ơn, bất kể ai gặp phải chuyện như vậy, tôi đều sẽ hỗ trợ thôi." Vạn Tố Y xoay người, nhìn về phía Mạnh Kiều Dịch đang lái xe.
Lương Dần nghe Vạn Tố Y nói giống như có ý định phủi sạch quan hệ, làm hắn cũng không biết nói gì hơn.
"Nếu như không có chuyện gì khác, tôi phải cúp điện thoại trước đây, tôi đang rất bận." Vạn Tố Y cúp điện thoại, mắt vẫn nhìn về phía Mạnh Kiều Dịch.
Cô nhìn anh, chỉ cần là lúc ở bên cạnh anh, cô không muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn tất cả mọi chuyện đều liên quan đến anh.
Mạnh Kiều Dịch vừa lái xe, vừa nghiêng người về phía Vạn Tố Y và mỉm cười. Anh thấy cô cúp điện thoại thì cũng không hỏi xem là ai gọi tới. Chẳng bao lâu, anh đã dừng xe và nói với vẻ rất thần bí: "Em nhắm mắt lại đi."
"Làm gì chứ? Là chuyện ngạc nhiên sao?" Vạn Tố Y rất tò mò và chờ mong vào chuyện tiếp theo của Mạnh Kiều Dịch, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Mạnh Kiều Dịch rút ra khăn tay trong bộ comple và bịt mắt Vạn Tố Y. Lúc cô mở mắt thì không nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, chỉ có một tầng tấm vải mỏng che mắt mình.
"Anh dẫn em đi."
Cô có chút sợ hãi vì không nhìn thấy được, nhưng nghe anh nói vậy, nỗi sợ đều biến mất.
Cô đưa tay của mình cho Mạnh Kiều Dịch, luôn luôn tin tưởng anh vô điều kiện. Cho dù xung quanh cô đều là sói, nhưng khi giao tay của mình cho anh rồi, cô lại không sợ nữa.
Vạn Tố Y không nhìn thấy được, bước chân đi theo Mạnh Kiều Dịch, bên tai nghe những tiếng sóng biển.
Tiếng sóng biển làm cho Vạn Tố Y cười rất tươi. Cô đã đoán được Mạnh Kiều Dịch muốn dẫn mình làm gì. Anh nhất định là dẫn cô đi ngắm cảnh biển.
Vạn Tố Y chỉ đoán đúng một nửa. Mạnh Kiều Dịch đưa cô đến nơi thì lấy khăn che mắt của cô xuống, giọng nói đầy quyến rũ khẽ vang lên bên tai cô: "Em có thể mở mắt được rồi."
Vạn Tố Y nghe thấy Mạnh Kiều Dịch nói vậy, trái lại hơi luyến tiếc mở mắt. Cô biết mình bây giờ sẽ đối mặt với cảnh tượng rất đẹp, nhưng không muốn liếc mắt là nhìn hết.
Cô từ từ mở mắt ra, lọt vào tầm mắt cô cũng không phải là cảnh biển như cô tưởng tượng, mà là một biển rộng mênh mông, xanh ngắt không thấy được bờ.
"Có chuyện gì vậy?" Vạn Tố Y ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Mạnh Kiều Dịch và hỏi anh với cảm giác không thể tin được.
Giờ phút này cô ở trên tàu du lịch, hơn nữa còn là giữa biển, nhưng cô căn bản không cảm nhận được sóng biển lên xuống.
"Anh dẫn em một đường đi lên tàu du lịch thôi." Mạnh Kiều Dịch xoa trán cô, vui sướng khi nhìn thấy cô ngạc nhiên.
Du thuyền lắc lư rất khó đứng vững, nhưng tàu du lịch thì khác, ở dưới tình huống bị bịt mắt, chút dao động trên tàu rất dễ dàng bị bỏ qua.
Vạn Tố Y vẫn nhìn xung quanh, cô có cảm giác trái tim và cơ thể cũng như được mở rộng, nhẹ bỗng: "Đẹp quá! Ông chủ Mạnh, nơi đây đẹp quá!"
Vạn Tố Y có chút kích động nắm tay Mạnh Kiều Dịch. Cô vẫn chưa từng thấy qua biển đẹp như vậy.
"Em thích là tốt rồi." Mạnh Kiều Dịch ôm lấy Vạn Tố Y và hôn lên trán cô, cười ra tiếng: "Anh phải cảm ơn ngài Lương kia không làm cho cô Vạn thấy được cuộc sống muôn hình muôn vẻ, làm cho anh có thể thuận lợi tặng cho cô Vạn nhiều điều ngạc nhiên như vậy."
"Hừ, hôm nay nếu như đổi lại là cao thủ tình trường cũng sẽ bị ngạc nhiên như vậy thôi." Vạn Tố Y bĩu môi giải thích thay mình.
Sóng biển đập vào trên thân tàu du lịch, xung quanh đều là gió biển mang theo hơi nước khiến người ta có cảm giác thật sự rất tuyệt, giống như đi tới thế giới thứ hai, làm người ta hoàn toàn được phóng thích. Không chỉ có Vạn Tố Y, bất kỳ một người phụ nữ nào cũng sẽ cảm động trước sự lãng mạn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.