Chương 187
Vô Danh
18/04/2019
Nguyễn Ca nói dứt lời thì thậm chí không mời Dư Thiệu Lâm vào trong ngồi đã trực tiếp đóng cửa lại.
Dư Thiệu Lâm nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cô nhưng trước sau không đi tới gõ cửa. Nếu như hắn muốn nói thêm với cô mấy câu, hoặc cố gắng ngăn cản cô, vừa rồi hắn đã có cơ hội tiến lên kéo cô lại, nhưng hắn không làm vậy.
Hai cánh tay Dư Thiệu Lâm vô thức nắm chặt, hắn cũng không bình tĩnh và thản nhiên như vẻ bề ngoài, thật ra hắn muốn làm rất nhiều chuyện, nhưng từ trước tới nay không dám làm.
Trong quan hệ giữa Dư Thiệu Lâm và Nguyễn Ca trông có vẻ như cô ấy luôn chủ động, nhưng thật ra không phải vậy. Người bị động là người có chỗ dựa nên không sợ hãi gì cả. Nhưng từ trước tới nay hắn không phải không sợ. Mọi thứ bây giờ hắn có được đều không dễ dàng gì, cho nên hắn mới sợ mất đi, thường càng sợ mất đi thì càng không biết cần phải chủ động tranh thủ.
Mấy năm qua Nguyễn Ca vẫn luôn ở bên cạnh Dư Thiệu Lâm, hắn vẫn lo lắng cô ấy sẽ rời đi nhưng luôn giả vờ thản nhiên, cho rằng mình làm vậy thì dù có một ngày cô ấy rời đi, hắn cũng có thể làm như không biết, một mình giấu tất cả khổ sở. Hắn không phải là người không sợ hãi, hắn cũng sợ cô ấy bỏ đi. Hắn vốn luôn tự ti khi ở trước mặt cô ấy, nếu như cô ấy không còn yêu hắn nữa vậy hắn có thể sẽ trở nên tầm thường.
Nhưng chuyện tình yêu là như vậy, con người sao có thể khống chế được? Nếu bọn họ kết hôn thì chính là mong muốn của hai người. Dù Dư Thiệu Lâm không thừa nhận nhưng trong ý thức đã bị Nguyễn Ca thu hút.
Trong hành lang yên tĩnh, đèn nhanh chóng tắt đi, bóng tối một lần nữa bao phủ. Dư Thiệu Lâm đứng ở trong bóng tối giống như chưa bao giờ xuất hiện ở trên hành lang này.
Chỗ thang máy vọng đến một tiếng ho khan xa lạ. Đợi đến khi đèn trong hàng lang sáng lên thì đã không nhìn thấy Dư Thiệu Lâm nữa.
Lúc này Nguyễn Ca ở trong phòng cũng không có vẻ thoải mái như ngoài hành lang, cô ấy đứng bên cửa sổ ngắm nhìn thành phố trong cảnh đêm.
Dư Thiệu Lâm là diễn viên tốt, Nguyễn Ca cũng vậy. So với kỹ năng diễn xuất, cô ấy không giỏi hơn hắn không biết bao nhiêu lần. Hắn ít nhiều không giấu được tâm trạng của mình, nhưng cô ấy hoàn toàn che giấu được, thậm chí ngay cả qua ánh mắt cũng không thể thấy được.
Trong đầu Nguyễn Ca không ngừng nhớ lại cảnh tượng gặp mặt Dư Thiệu Lâm, cô ấy bỗng nhiên bật cười lẩm bẩm: "Lừa gạt lâu thì có thể trở thành thật."
Nguyễn Ca tỏ ra không yêu hắn, chỉ cần giống như diễn kịch, tập trung một thời gian dài, cô ấy sẽ thật sự có thể không yêu hắn nữa.
Cũng giống như lúc trước khi cô ấy diễn kịch, cô ấy luôn có thể hòa mình vào nhân vật chính. Sau một thời gian như vậy, cô ấy luôn cảm giác mình là nhân vật sắm vai, cũng dần thích ứng với nhân vật được lập ra. Ở trong cuộc sống, cô ấy muốn vậy cũng có thể làm được.
Cảnh đêm bên ngoài vẫn muôn màu muôn vẻ, không hề thay đổi. Cho dù Nguyễn Ca không nhìn thấy được vẻ đẹp của nó, nhưng người khác lại thấy đẹp. Giống như cuộc sống, một khi nó đã hình thành thì không thay đổi, cần thay đổi vĩnh viễn là con người.
Nguyễn Ca vẫn luôn có thể khống chế được tâm trạng của mình. Khi cô ấy nhận được tin tức Vạn Tố Y mời live stream, cô ấy rất vui sướng giống như chuyện tối nay chưa từng xảy ra vậy.
Tối thiểu qua điện thoại, Vạn Tố Y không cảm giác được tâm trạng của Nguyễn Ca có gì thay đổi.
Vạn Tố Y muốn live stream hoá trang, Nguyễn Ca vẫn rất sẵn lòng hỗ trợ. Gần đây cô ấy rảnh rỗi như vậy, luôn muốn tìm một vài chuyện không có liên quan gì đến mình để làm, Vạn Tố Y chính là cân nhắc tốt nhất.
Vạn Tố Y nói chuyện Nguyễn Ca tham dự vào live stream của mình xong liền quyết định luôn ngày giờ. Bản thân cô có thể kéo dài thời gian, nhưng cô ấy lại không thể.
Ngoại trừ Nguyễn Ca, Vạn Tố Y còn tính mời cả Nhạc Nhất Nhạc. Ngày đó, Nhạc Nhất Nhạc có thể giúp cô rất nhiều chuyện, nhưng tạm thời cô còn chưa nói cô ấy cần làm gì.
Vạn Tố Y đã bắt đầu chuẩn bị chuyện live stream, nhưng Lý Nhược Hàm và Lương Dần đều chú ý tới tin tức về Dương Chi Thủy.
Sáng sớm, cả nhà Lương Dần đang ăn sáng, trong ti vi lại bình luận về tin tức tấm ảnh chụp chung của Nguyễn Ca và Vạn Tố Y.
Kha Kha chỉ vào vô tuyến, rất vui mừng nói: "Là mẹ nhỏ, mẹ nhỏ kìa!"
Lương Dần nghe được Kha Kha nói vậy thì liếc nhìn về phía ti vi, thấy tấm ảnh chụp chung của Vạn Tố Y, Nguyễn Ca và Mạnh Kiều Dịch. Hôm qua hắn đã xem qua tấm ảnh này nên bây giờ không có cảm giác gì đặc biệt cả.
Ngược lại, Lý Nhược Hàm vừa nhìn ti vi thì lập tức liếc sang Lương Dần, giả vờ lẩm bẩm nhưng thật sự là đang nói cho hắn nghe: "Cho dù rất không muốn thừa nhận, nhưng Vạn Tố Y này thật lợi hại. Dương Chi Thủy quan hệ tốt với ai, cô ta lại có thể quan hệ tốt với người đó. Người bình thường sợ rằng không thể có được bản lĩnh này đâu."
Lương Dần chỉ im lặng ăn cơm. Tào Lan sợ bầu không khí trở nên căng thẳng nên đành trả lời: "Đúng vậy, trước đây mẹ thật sự đã coi thường cô ta."
"Con đoán cô ta ít nhiều cũng phải chỉnh hình chứ?" Lý Nhược Hàm nói với Tào Lan, nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn Lương Dần: "Mạnh Kiều Dịch thích Dương Chi Thủy, mà gần đây con thấy Vạn Tố Y càng ngày càng giống Dương Chi Thủy."
"Mẹ, lát nữa mẹ đưa Kha Kha đến trường nhé." Lương Dần dùng khăn ăn lau miệng, không muốn tiếp tục đề tài này.
Nhưng chỉ cần Lý Nhược Hàm thấy Lương Dần có thái độ trốn tránh thì chắc chắn sẽ không dừng lại, có ý muốn thử hắn: "Vạn Tố Y và Dương Chi Thủy càng ngày càng giống nhau, không chỉ giống bề ngoài, ngay cả bạn thân và chồng cũng giống nhau. Cứ tiếp tục như vậy nữa, con thấy hai người kia chắc là muốn thành sinh đôi rồi. Ngoại trừ chồng cũ không giống thì còn gì không giống nữa chứ?"
"Nhược Hàm." Tào Lan ý thức được Lý Nhược Hàm nói như vậy không thỏa đáng lắm, kêu một tiếng nhắc nhở.
"Mẹ nhớ đưa Kha Kha đi học đấy." Lương Dần hình như đã quen với những lời này của Lý Nhược Hàm nên không có quá nhiều cảm xúc, trực tiếp đứng dậy đi làm, giống như không nghe được vậy.
Lý Nhược Hàm nhìn thấy Lương Dần như vậy cũng không tức giận, rất thảnh thơi ngồi ăn sáng. Chỉ cần Lương Dần không bị Vạn Tố Y ảnh hưởng, tâm trạng của Lý Nhược Hàm sẽ không bị ảnh hưởng.
Sau khi Lương Dần ra khỏi nhà thì lên xe, mở điện thoại nhìn tấm ảnh duy nhất của Vạn Tố Y một lúc lâu.
Mấy hôm trước hắn tình cờ phát hiện ra tấm ảnh này. Trước đây không biết thì thôi, từ sau khi biết, gần như mỗi ngày hắn đều nhìn vài lần.
Bây giờ Vạn Tố Y cười rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Khi cô còn ở bên cạnh hắn, hình như hắn chưa từng thấy cô vui vẻ như vậy. Hắn vốn nghĩ vậy cho đến khi hắn nhìn thấy tấm ảnh này.
Thật ra, Vạn Tố Y ở bên cạnh hắn đã từng vui vẻ và hạnh phúc, chẳng qua rất ngắn và hắn không phát hiện ra.
Vạn Tố Y trong hình cười vui vẻ như vậy là vì có hắn ở bên cạnh, mà bây giờ thì không còn vậy nữa. Hạnh phúc của cô đã không còn liên quan gì tới hắn nữa, chỉ có thể dành cho một mình Mạnh Kiều Dịch mà thôi.
Dư Thiệu Lâm nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cô nhưng trước sau không đi tới gõ cửa. Nếu như hắn muốn nói thêm với cô mấy câu, hoặc cố gắng ngăn cản cô, vừa rồi hắn đã có cơ hội tiến lên kéo cô lại, nhưng hắn không làm vậy.
Hai cánh tay Dư Thiệu Lâm vô thức nắm chặt, hắn cũng không bình tĩnh và thản nhiên như vẻ bề ngoài, thật ra hắn muốn làm rất nhiều chuyện, nhưng từ trước tới nay không dám làm.
Trong quan hệ giữa Dư Thiệu Lâm và Nguyễn Ca trông có vẻ như cô ấy luôn chủ động, nhưng thật ra không phải vậy. Người bị động là người có chỗ dựa nên không sợ hãi gì cả. Nhưng từ trước tới nay hắn không phải không sợ. Mọi thứ bây giờ hắn có được đều không dễ dàng gì, cho nên hắn mới sợ mất đi, thường càng sợ mất đi thì càng không biết cần phải chủ động tranh thủ.
Mấy năm qua Nguyễn Ca vẫn luôn ở bên cạnh Dư Thiệu Lâm, hắn vẫn lo lắng cô ấy sẽ rời đi nhưng luôn giả vờ thản nhiên, cho rằng mình làm vậy thì dù có một ngày cô ấy rời đi, hắn cũng có thể làm như không biết, một mình giấu tất cả khổ sở. Hắn không phải là người không sợ hãi, hắn cũng sợ cô ấy bỏ đi. Hắn vốn luôn tự ti khi ở trước mặt cô ấy, nếu như cô ấy không còn yêu hắn nữa vậy hắn có thể sẽ trở nên tầm thường.
Nhưng chuyện tình yêu là như vậy, con người sao có thể khống chế được? Nếu bọn họ kết hôn thì chính là mong muốn của hai người. Dù Dư Thiệu Lâm không thừa nhận nhưng trong ý thức đã bị Nguyễn Ca thu hút.
Trong hành lang yên tĩnh, đèn nhanh chóng tắt đi, bóng tối một lần nữa bao phủ. Dư Thiệu Lâm đứng ở trong bóng tối giống như chưa bao giờ xuất hiện ở trên hành lang này.
Chỗ thang máy vọng đến một tiếng ho khan xa lạ. Đợi đến khi đèn trong hàng lang sáng lên thì đã không nhìn thấy Dư Thiệu Lâm nữa.
Lúc này Nguyễn Ca ở trong phòng cũng không có vẻ thoải mái như ngoài hành lang, cô ấy đứng bên cửa sổ ngắm nhìn thành phố trong cảnh đêm.
Dư Thiệu Lâm là diễn viên tốt, Nguyễn Ca cũng vậy. So với kỹ năng diễn xuất, cô ấy không giỏi hơn hắn không biết bao nhiêu lần. Hắn ít nhiều không giấu được tâm trạng của mình, nhưng cô ấy hoàn toàn che giấu được, thậm chí ngay cả qua ánh mắt cũng không thể thấy được.
Trong đầu Nguyễn Ca không ngừng nhớ lại cảnh tượng gặp mặt Dư Thiệu Lâm, cô ấy bỗng nhiên bật cười lẩm bẩm: "Lừa gạt lâu thì có thể trở thành thật."
Nguyễn Ca tỏ ra không yêu hắn, chỉ cần giống như diễn kịch, tập trung một thời gian dài, cô ấy sẽ thật sự có thể không yêu hắn nữa.
Cũng giống như lúc trước khi cô ấy diễn kịch, cô ấy luôn có thể hòa mình vào nhân vật chính. Sau một thời gian như vậy, cô ấy luôn cảm giác mình là nhân vật sắm vai, cũng dần thích ứng với nhân vật được lập ra. Ở trong cuộc sống, cô ấy muốn vậy cũng có thể làm được.
Cảnh đêm bên ngoài vẫn muôn màu muôn vẻ, không hề thay đổi. Cho dù Nguyễn Ca không nhìn thấy được vẻ đẹp của nó, nhưng người khác lại thấy đẹp. Giống như cuộc sống, một khi nó đã hình thành thì không thay đổi, cần thay đổi vĩnh viễn là con người.
Nguyễn Ca vẫn luôn có thể khống chế được tâm trạng của mình. Khi cô ấy nhận được tin tức Vạn Tố Y mời live stream, cô ấy rất vui sướng giống như chuyện tối nay chưa từng xảy ra vậy.
Tối thiểu qua điện thoại, Vạn Tố Y không cảm giác được tâm trạng của Nguyễn Ca có gì thay đổi.
Vạn Tố Y muốn live stream hoá trang, Nguyễn Ca vẫn rất sẵn lòng hỗ trợ. Gần đây cô ấy rảnh rỗi như vậy, luôn muốn tìm một vài chuyện không có liên quan gì đến mình để làm, Vạn Tố Y chính là cân nhắc tốt nhất.
Vạn Tố Y nói chuyện Nguyễn Ca tham dự vào live stream của mình xong liền quyết định luôn ngày giờ. Bản thân cô có thể kéo dài thời gian, nhưng cô ấy lại không thể.
Ngoại trừ Nguyễn Ca, Vạn Tố Y còn tính mời cả Nhạc Nhất Nhạc. Ngày đó, Nhạc Nhất Nhạc có thể giúp cô rất nhiều chuyện, nhưng tạm thời cô còn chưa nói cô ấy cần làm gì.
Vạn Tố Y đã bắt đầu chuẩn bị chuyện live stream, nhưng Lý Nhược Hàm và Lương Dần đều chú ý tới tin tức về Dương Chi Thủy.
Sáng sớm, cả nhà Lương Dần đang ăn sáng, trong ti vi lại bình luận về tin tức tấm ảnh chụp chung của Nguyễn Ca và Vạn Tố Y.
Kha Kha chỉ vào vô tuyến, rất vui mừng nói: "Là mẹ nhỏ, mẹ nhỏ kìa!"
Lương Dần nghe được Kha Kha nói vậy thì liếc nhìn về phía ti vi, thấy tấm ảnh chụp chung của Vạn Tố Y, Nguyễn Ca và Mạnh Kiều Dịch. Hôm qua hắn đã xem qua tấm ảnh này nên bây giờ không có cảm giác gì đặc biệt cả.
Ngược lại, Lý Nhược Hàm vừa nhìn ti vi thì lập tức liếc sang Lương Dần, giả vờ lẩm bẩm nhưng thật sự là đang nói cho hắn nghe: "Cho dù rất không muốn thừa nhận, nhưng Vạn Tố Y này thật lợi hại. Dương Chi Thủy quan hệ tốt với ai, cô ta lại có thể quan hệ tốt với người đó. Người bình thường sợ rằng không thể có được bản lĩnh này đâu."
Lương Dần chỉ im lặng ăn cơm. Tào Lan sợ bầu không khí trở nên căng thẳng nên đành trả lời: "Đúng vậy, trước đây mẹ thật sự đã coi thường cô ta."
"Con đoán cô ta ít nhiều cũng phải chỉnh hình chứ?" Lý Nhược Hàm nói với Tào Lan, nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn Lương Dần: "Mạnh Kiều Dịch thích Dương Chi Thủy, mà gần đây con thấy Vạn Tố Y càng ngày càng giống Dương Chi Thủy."
"Mẹ, lát nữa mẹ đưa Kha Kha đến trường nhé." Lương Dần dùng khăn ăn lau miệng, không muốn tiếp tục đề tài này.
Nhưng chỉ cần Lý Nhược Hàm thấy Lương Dần có thái độ trốn tránh thì chắc chắn sẽ không dừng lại, có ý muốn thử hắn: "Vạn Tố Y và Dương Chi Thủy càng ngày càng giống nhau, không chỉ giống bề ngoài, ngay cả bạn thân và chồng cũng giống nhau. Cứ tiếp tục như vậy nữa, con thấy hai người kia chắc là muốn thành sinh đôi rồi. Ngoại trừ chồng cũ không giống thì còn gì không giống nữa chứ?"
"Nhược Hàm." Tào Lan ý thức được Lý Nhược Hàm nói như vậy không thỏa đáng lắm, kêu một tiếng nhắc nhở.
"Mẹ nhớ đưa Kha Kha đi học đấy." Lương Dần hình như đã quen với những lời này của Lý Nhược Hàm nên không có quá nhiều cảm xúc, trực tiếp đứng dậy đi làm, giống như không nghe được vậy.
Lý Nhược Hàm nhìn thấy Lương Dần như vậy cũng không tức giận, rất thảnh thơi ngồi ăn sáng. Chỉ cần Lương Dần không bị Vạn Tố Y ảnh hưởng, tâm trạng của Lý Nhược Hàm sẽ không bị ảnh hưởng.
Sau khi Lương Dần ra khỏi nhà thì lên xe, mở điện thoại nhìn tấm ảnh duy nhất của Vạn Tố Y một lúc lâu.
Mấy hôm trước hắn tình cờ phát hiện ra tấm ảnh này. Trước đây không biết thì thôi, từ sau khi biết, gần như mỗi ngày hắn đều nhìn vài lần.
Bây giờ Vạn Tố Y cười rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Khi cô còn ở bên cạnh hắn, hình như hắn chưa từng thấy cô vui vẻ như vậy. Hắn vốn nghĩ vậy cho đến khi hắn nhìn thấy tấm ảnh này.
Thật ra, Vạn Tố Y ở bên cạnh hắn đã từng vui vẻ và hạnh phúc, chẳng qua rất ngắn và hắn không phát hiện ra.
Vạn Tố Y trong hình cười vui vẻ như vậy là vì có hắn ở bên cạnh, mà bây giờ thì không còn vậy nữa. Hạnh phúc của cô đã không còn liên quan gì tới hắn nữa, chỉ có thể dành cho một mình Mạnh Kiều Dịch mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.