Chương 244
Vô Danh
18/04/2019
"Nhưng người đó là mẹ nhỏ mà." Kha Kha không thể hiểu nổi thế giới của người lớn, cô bé không biết vì sao mẹ nhỏ lại không có liên quan gì đến mình!
Cho dù tất cả mọi người nói cho cô bé biết, chỉ có mẹ ruột mới thật lòng tốt với cô bé, về sau Vạn Tố Y sẽ không tới gặp cô bé nữa, sẽ thích đứa trẻ khác, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới nhận thức của cô bé về Vạn Tố Y. Ở trong lòng của cô bé, không ai có thể thay đổi sự thật Vạn Tố Y là mẹ nhỏ của cô bé.
"Kha Kha, bà nội không phải đã kể cho cháu nghe về câu chuyện công chúa bạch tuyết và người mẹ kế ác độc sao? Mẹ kế đã lén làm vài chuyện xấu ở sau lưng công chúa bạch tuyết..."
Tào Lan ôm Kha Kha kiên nhẫn nói một lần nữa, nhưng bị cô bé cản lại. Cô bé dùng một tay che ngoài miệng bà ta và nói: "Bà nội, cháu không tin, mẹ nhỏ không phải là mẹ kế, mẹ nhỏ chính là mẹ nhỏ."
Vẻ mặt Kha Kha nghiêm túc nói với bà ta, hai người đều muốn thay đổi suy nghĩ của người kia.
Tào Lan đã nói với Kha Kha rất nhiều lần, nhưng cô bé rất bướng bỉnh, dù thế nào cũng không chịu thay đổi ấn tượng của mình về Vạn Tố Y.
Tào Lan nhìn ánh mắt trong veo của Kha Kha khi nói chuyện và thở dài, cảm thấy quá mệt mỏi để tiếp tục nói tới vấn đề này, nên cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Bà ta nhìn lên ti vi. Trong ti vi, Vạn Tố Y khẽ hỏi Mạnh Kiều Dịch: "Nói vậy, những gì chúng ta làm hôm nay đều sẽ bị quay lại làm tư liệu sống sao?"
"Ừ đúng vậy." Trong ánh mắt Mạnh Kiều Dịch đầy yêu thương, ôm vai của Vạn Tố Y và trả lời: "Nếu quay một ngày thì có lẽ là vậy."
"Nếu mẹ và Mạnh Kỳ Nhu cảm thấy làm như vậy là cách giải quyết tốt nhất thì tùy bọn họ đi. Dù quay thế nào đi nữa cũng sẽ không theo chúng ta về nhà, quay cảnh đi ngủ." Mạnh Kiều Dịch biết Vạn Tố Y khẩn trương nên lắc vai cô và nói đùa.
Vạn Tố Y cho anh một ánh mắt "Tàn bạo": "Ngài Mạnh đúng là giỏi tưởng tượng thật."
"..."
Tào Lan tập trung xem chương trình này, thấy Vạn Tố Y và chồng bây giờ ngọt ngào như vậy, trong lòng càng thấy khó chịu hơn.
Trong tòa nhà này không chỉ có Tào Lan đang xem. Lý Nhược Hàm cũng vừa uống rượu vừa xem chương trình này ở trong phòng ngủ.
Trên mặt Lý Nhược Hàm đầy những vết bầm xanh, tím. Cô ta ngồi uống rượu, phòng ngủ vang lên tiếng chương trình phát sóng ầm ĩ. Lần trước cô ta và Lương Dần xảy ra tranh chấp lớn nhất từ trước tới nay. Hắn thậm chí còn ra tay đánh cô ta. Mấy ngày nay, bất kể thế nào, đáng lẽ Lương Dần phải xin lỗi cô ta, nhưng không có.
Sau chuyện ầm ĩ qua lần trước, hết giờ làm Lương Dần vẫn sẽ về nhà, nhưng chờ người trong nhà đi nghỉ hết, hắn lại ra ngoài, căn bản chưa từng ngủ lại trong phòng.
Lý Nhược Hàm uống hết chén rượu này tới chén rượu khác. Lúc rót rượu, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía ti vi, vừa vặn nhìn thấy chương trình "Một ngày sinh hoạt của tôi".
Trong chương trình đó, cả nhà họ Mạnh đang ăn cơm, Mạnh Kiều Dịch gắp rau cho Vạn Tố Y: "Em thích ăn món này."
"Tố Y, con phải ăn nhiều vào, con gầy quá rồi." Dương Thục Nghi cũng gắp thức ăn cho Vạn Tố Y.
Bà gắp cho cô là món thịt kho tàu. Cô do dự nhìn miếng thịt kho tàu trong bát. Cô không thích ăn thịt kho tàu lắm, nhưng Dương Thục Nghi gắp cho thì cô không thể không ăn được.
"Cảm ơn mẹ." Vạn Tố Y dè dặt gắp miếng thịt kho tàu chuẩn bị bỏ vào trong miệng, lại bị Mạnh Kiều Dịch dùng đũa chặn lại.
Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y cười ân cần nói: "Nó quá ngấy, để anh."
"Kiều Dịch, em thích ăn thịt kho tàu từ bao giờ vậy? Mỗi lần mẹ gắp thịt cho tàu cho Tố Y là em đều muốn cướp. Nhưng anh nhớ trước đây em không thích ăn nhất là mấy món ngọt mà." Thiệu Phong nhìn Mạnh Kiều Dịch nhai thịt kho tàu thì thấy kỳ lạ mở miệng hỏi anh.
Mạnh Kỳ Nhu nghe vậy thì không chờ Mạnh Kiều Dịch trả lời đã mỉm cười gắp một miếng thịt kho tàu cho Thiệu Phong: "Ông xã, anh thật là ngốc. Đến bây giờ anh còn không nhìn ra sao? Ở nhà, Tố Y không thích ăn gì thì Kiều Dịch lại thích ăn cái đó. Nó thà là để mình ăn cũng không muốn khiến Tố Y có chút không thoải mái nào."
"Kiều Dịch đúng là hiếm có!" Nghe Mạnh Kỳ Nhu nói như vậy, Thiệu Phong rất giật mình.
Trước đây Mạnh Kiều Dịch không mấy khi gần nữ sắc, bây giờ Thiệu Phong đương nhiên đã biết Mạnh Kiều Dịch bình thường lại, nhưng anh vẫn để tâm tới một người phụ nữ như vậy thì thật khiến người ta phải giật mình.
Lúc này, ống kính quay về phía mặt Vạn Tố Y, đó là gương mặt trắng mịn, hoàn mĩ đang mỉm cười thản nhiên. Cô không nói nhiều nhưng không hiểu sao lại khiến người ta có thiện cảm. Dù cô không nói, nhưng qua màn hình, tất cả khán giả đều có thể cảm nhận được cô đang hạnh phúc, trong đó có cả Lý Nhược Hàm lúc này đang nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi.
Cô ta lảo đảo đứng lên, trong tay còn cầm theo chai rượu. Khi đến trước ti vi, cô ta nhìn xuống Vạn Tố Y trong ti vi và bỗng nhiên dùng hết sức đập mạnh chai rượu.
Cô ta đập rất mạnh, giống như trong tay cô ta không phải là đang cầm chai rượu, mà là đang cầm một con dao sắc bén, không ngừng đập vào trên đầu Vạn Tố Y trong ti vi. Nếu như lúc này Vạn Tố Y ở trước mắt, sợ rằng Lý Nhược Hàm đã sớm băm thây Vạn Tố Y thành nhiều mảnh.
"Cho cô cười này! Cô dựa vào đâu mà cười hả!" Giọng nói của Lý Nhược Hàm giống như bị nhét đá, mỗi tiếng phát ra đều khàn khàn lại nặng nề: "Thấy tôi khóc thì cô thấy rất vui vẻ à? Vạn Tố Y, vì sao lại có người phụ nữ như cô chứ? Vì sao hả?"
Áo khoác của Lý Nhược Hàm rũ xuống bên người, mái tóc rối bời vì đập quá mạnh.
Hình ảnh một gia đình vui vẻ hoà thuận trong ti vi đã nhanh chóng biến mất. Tiếp theo chính là màn hình tối đen, vỡ mất một mảnh, còn tóe ra tia điện.
Lý Nhược Hàm đã kiệt sức rồi. Lúc này, cô ta dừng tay, chật vật nằm tê liệt dưới nền nhà.
Mặt cô ta cúi xuống, móng tay cào trên nền đá cẩm thạch và phát ra âm thanh chói tai, vai run rẩy.
Mấy ngày nay, nước mắt của Lý Nhược Hàm sắp làm lụt cả nhà họ Lương rồi, nhưng không có người nào tỏ ra quan tâm cô ta. Lương Dần không có, mà ngay cả Tào Lan bây giờ cũng không.
Bất kể nghe được tiếng động gì ở trong phòng ngủ này vọng ra, bà ta cũng sẽ không qua hỏi thăm, mỗi lần đều giả vờ ngủ mà thôi.
Lương Dần và Lý Nhược Hàm tranh cãi đã là chuyện như cơm bữa. Tào Lan ngăn cản nhiều tới mức phát chán, quyết định mặc cho bọn họ tranh cãi, không tham dự nữa.
Nghe được trong phòng của Lý Nhược Hàm lại có tiếng động vọng ra, Tào Lan tắt đèn, ôm Kha Kha nói: "Tối nay cháu ngủ với bà nội nhé! Ngoan."
"Bà nội, vì sao dì nhỏ luôn cãi nhau với daddy vậy?" Kha Kha nghe lời nằm ở trong lòng bà và hỏi.
Tào Lan vỗ vào lưng cô bé dỗ ngủ và trả lời qua loa: "Bởi vì bọn họ có rất nhiều chuyện phải thảo luận, có đôi khi sẽ nói hơi lớn tiếng một chút."
"Bà nội lừa người! Ngoại trừ cãi nhau, mỗi lần dì nhỏ đều ném đồ." Kha Kha mất hứng trề môi: "Rất dọa người đấy."
"Đó là bởi vì dì nhỏ thua cha cháu nên mới như vậy." Tào Lan đã bắt đầu mất kiên nhẫn trước những câu hỏi của cô bé: "Được rồi, đó không phải là việc của cháu. Cháu mau ngủ đi."
"Nhưng... từ trước tới nay mẹ nhỏ chưa bao giờ tranh cãi với cha, mẹ nhỏ rất tốt với cháu, tốt với cha, còn tốt với bà nội mà." Mỗi ngày Kha Kha đều phải đối mặt với Lý Nhược Hàm, nên khiến cô bé càng nhớ Vạn Tố Y hơn.
Bàn tay Tào Lan đang vỗ vào lưng Kha Kha chợt dừng lại. Có đôi khi mặc dù là lời nói của trẻ con, nhưng không phải không có đạo lý.
Cho dù tất cả mọi người nói cho cô bé biết, chỉ có mẹ ruột mới thật lòng tốt với cô bé, về sau Vạn Tố Y sẽ không tới gặp cô bé nữa, sẽ thích đứa trẻ khác, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới nhận thức của cô bé về Vạn Tố Y. Ở trong lòng của cô bé, không ai có thể thay đổi sự thật Vạn Tố Y là mẹ nhỏ của cô bé.
"Kha Kha, bà nội không phải đã kể cho cháu nghe về câu chuyện công chúa bạch tuyết và người mẹ kế ác độc sao? Mẹ kế đã lén làm vài chuyện xấu ở sau lưng công chúa bạch tuyết..."
Tào Lan ôm Kha Kha kiên nhẫn nói một lần nữa, nhưng bị cô bé cản lại. Cô bé dùng một tay che ngoài miệng bà ta và nói: "Bà nội, cháu không tin, mẹ nhỏ không phải là mẹ kế, mẹ nhỏ chính là mẹ nhỏ."
Vẻ mặt Kha Kha nghiêm túc nói với bà ta, hai người đều muốn thay đổi suy nghĩ của người kia.
Tào Lan đã nói với Kha Kha rất nhiều lần, nhưng cô bé rất bướng bỉnh, dù thế nào cũng không chịu thay đổi ấn tượng của mình về Vạn Tố Y.
Tào Lan nhìn ánh mắt trong veo của Kha Kha khi nói chuyện và thở dài, cảm thấy quá mệt mỏi để tiếp tục nói tới vấn đề này, nên cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Bà ta nhìn lên ti vi. Trong ti vi, Vạn Tố Y khẽ hỏi Mạnh Kiều Dịch: "Nói vậy, những gì chúng ta làm hôm nay đều sẽ bị quay lại làm tư liệu sống sao?"
"Ừ đúng vậy." Trong ánh mắt Mạnh Kiều Dịch đầy yêu thương, ôm vai của Vạn Tố Y và trả lời: "Nếu quay một ngày thì có lẽ là vậy."
"Nếu mẹ và Mạnh Kỳ Nhu cảm thấy làm như vậy là cách giải quyết tốt nhất thì tùy bọn họ đi. Dù quay thế nào đi nữa cũng sẽ không theo chúng ta về nhà, quay cảnh đi ngủ." Mạnh Kiều Dịch biết Vạn Tố Y khẩn trương nên lắc vai cô và nói đùa.
Vạn Tố Y cho anh một ánh mắt "Tàn bạo": "Ngài Mạnh đúng là giỏi tưởng tượng thật."
"..."
Tào Lan tập trung xem chương trình này, thấy Vạn Tố Y và chồng bây giờ ngọt ngào như vậy, trong lòng càng thấy khó chịu hơn.
Trong tòa nhà này không chỉ có Tào Lan đang xem. Lý Nhược Hàm cũng vừa uống rượu vừa xem chương trình này ở trong phòng ngủ.
Trên mặt Lý Nhược Hàm đầy những vết bầm xanh, tím. Cô ta ngồi uống rượu, phòng ngủ vang lên tiếng chương trình phát sóng ầm ĩ. Lần trước cô ta và Lương Dần xảy ra tranh chấp lớn nhất từ trước tới nay. Hắn thậm chí còn ra tay đánh cô ta. Mấy ngày nay, bất kể thế nào, đáng lẽ Lương Dần phải xin lỗi cô ta, nhưng không có.
Sau chuyện ầm ĩ qua lần trước, hết giờ làm Lương Dần vẫn sẽ về nhà, nhưng chờ người trong nhà đi nghỉ hết, hắn lại ra ngoài, căn bản chưa từng ngủ lại trong phòng.
Lý Nhược Hàm uống hết chén rượu này tới chén rượu khác. Lúc rót rượu, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía ti vi, vừa vặn nhìn thấy chương trình "Một ngày sinh hoạt của tôi".
Trong chương trình đó, cả nhà họ Mạnh đang ăn cơm, Mạnh Kiều Dịch gắp rau cho Vạn Tố Y: "Em thích ăn món này."
"Tố Y, con phải ăn nhiều vào, con gầy quá rồi." Dương Thục Nghi cũng gắp thức ăn cho Vạn Tố Y.
Bà gắp cho cô là món thịt kho tàu. Cô do dự nhìn miếng thịt kho tàu trong bát. Cô không thích ăn thịt kho tàu lắm, nhưng Dương Thục Nghi gắp cho thì cô không thể không ăn được.
"Cảm ơn mẹ." Vạn Tố Y dè dặt gắp miếng thịt kho tàu chuẩn bị bỏ vào trong miệng, lại bị Mạnh Kiều Dịch dùng đũa chặn lại.
Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y cười ân cần nói: "Nó quá ngấy, để anh."
"Kiều Dịch, em thích ăn thịt kho tàu từ bao giờ vậy? Mỗi lần mẹ gắp thịt cho tàu cho Tố Y là em đều muốn cướp. Nhưng anh nhớ trước đây em không thích ăn nhất là mấy món ngọt mà." Thiệu Phong nhìn Mạnh Kiều Dịch nhai thịt kho tàu thì thấy kỳ lạ mở miệng hỏi anh.
Mạnh Kỳ Nhu nghe vậy thì không chờ Mạnh Kiều Dịch trả lời đã mỉm cười gắp một miếng thịt kho tàu cho Thiệu Phong: "Ông xã, anh thật là ngốc. Đến bây giờ anh còn không nhìn ra sao? Ở nhà, Tố Y không thích ăn gì thì Kiều Dịch lại thích ăn cái đó. Nó thà là để mình ăn cũng không muốn khiến Tố Y có chút không thoải mái nào."
"Kiều Dịch đúng là hiếm có!" Nghe Mạnh Kỳ Nhu nói như vậy, Thiệu Phong rất giật mình.
Trước đây Mạnh Kiều Dịch không mấy khi gần nữ sắc, bây giờ Thiệu Phong đương nhiên đã biết Mạnh Kiều Dịch bình thường lại, nhưng anh vẫn để tâm tới một người phụ nữ như vậy thì thật khiến người ta phải giật mình.
Lúc này, ống kính quay về phía mặt Vạn Tố Y, đó là gương mặt trắng mịn, hoàn mĩ đang mỉm cười thản nhiên. Cô không nói nhiều nhưng không hiểu sao lại khiến người ta có thiện cảm. Dù cô không nói, nhưng qua màn hình, tất cả khán giả đều có thể cảm nhận được cô đang hạnh phúc, trong đó có cả Lý Nhược Hàm lúc này đang nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi.
Cô ta lảo đảo đứng lên, trong tay còn cầm theo chai rượu. Khi đến trước ti vi, cô ta nhìn xuống Vạn Tố Y trong ti vi và bỗng nhiên dùng hết sức đập mạnh chai rượu.
Cô ta đập rất mạnh, giống như trong tay cô ta không phải là đang cầm chai rượu, mà là đang cầm một con dao sắc bén, không ngừng đập vào trên đầu Vạn Tố Y trong ti vi. Nếu như lúc này Vạn Tố Y ở trước mắt, sợ rằng Lý Nhược Hàm đã sớm băm thây Vạn Tố Y thành nhiều mảnh.
"Cho cô cười này! Cô dựa vào đâu mà cười hả!" Giọng nói của Lý Nhược Hàm giống như bị nhét đá, mỗi tiếng phát ra đều khàn khàn lại nặng nề: "Thấy tôi khóc thì cô thấy rất vui vẻ à? Vạn Tố Y, vì sao lại có người phụ nữ như cô chứ? Vì sao hả?"
Áo khoác của Lý Nhược Hàm rũ xuống bên người, mái tóc rối bời vì đập quá mạnh.
Hình ảnh một gia đình vui vẻ hoà thuận trong ti vi đã nhanh chóng biến mất. Tiếp theo chính là màn hình tối đen, vỡ mất một mảnh, còn tóe ra tia điện.
Lý Nhược Hàm đã kiệt sức rồi. Lúc này, cô ta dừng tay, chật vật nằm tê liệt dưới nền nhà.
Mặt cô ta cúi xuống, móng tay cào trên nền đá cẩm thạch và phát ra âm thanh chói tai, vai run rẩy.
Mấy ngày nay, nước mắt của Lý Nhược Hàm sắp làm lụt cả nhà họ Lương rồi, nhưng không có người nào tỏ ra quan tâm cô ta. Lương Dần không có, mà ngay cả Tào Lan bây giờ cũng không.
Bất kể nghe được tiếng động gì ở trong phòng ngủ này vọng ra, bà ta cũng sẽ không qua hỏi thăm, mỗi lần đều giả vờ ngủ mà thôi.
Lương Dần và Lý Nhược Hàm tranh cãi đã là chuyện như cơm bữa. Tào Lan ngăn cản nhiều tới mức phát chán, quyết định mặc cho bọn họ tranh cãi, không tham dự nữa.
Nghe được trong phòng của Lý Nhược Hàm lại có tiếng động vọng ra, Tào Lan tắt đèn, ôm Kha Kha nói: "Tối nay cháu ngủ với bà nội nhé! Ngoan."
"Bà nội, vì sao dì nhỏ luôn cãi nhau với daddy vậy?" Kha Kha nghe lời nằm ở trong lòng bà và hỏi.
Tào Lan vỗ vào lưng cô bé dỗ ngủ và trả lời qua loa: "Bởi vì bọn họ có rất nhiều chuyện phải thảo luận, có đôi khi sẽ nói hơi lớn tiếng một chút."
"Bà nội lừa người! Ngoại trừ cãi nhau, mỗi lần dì nhỏ đều ném đồ." Kha Kha mất hứng trề môi: "Rất dọa người đấy."
"Đó là bởi vì dì nhỏ thua cha cháu nên mới như vậy." Tào Lan đã bắt đầu mất kiên nhẫn trước những câu hỏi của cô bé: "Được rồi, đó không phải là việc của cháu. Cháu mau ngủ đi."
"Nhưng... từ trước tới nay mẹ nhỏ chưa bao giờ tranh cãi với cha, mẹ nhỏ rất tốt với cháu, tốt với cha, còn tốt với bà nội mà." Mỗi ngày Kha Kha đều phải đối mặt với Lý Nhược Hàm, nên khiến cô bé càng nhớ Vạn Tố Y hơn.
Bàn tay Tào Lan đang vỗ vào lưng Kha Kha chợt dừng lại. Có đôi khi mặc dù là lời nói của trẻ con, nhưng không phải không có đạo lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.