Chương 249
Vô Danh
18/04/2019
“Anh xong việc rồi, bao giờ thì đến đón anh?”giọng nói quyến rủ của Mạnh Kiều Dịch từ đầu dây bên kia truyền đến.
Vạn Tố Y nghe Mạnh Kiều Dịch nói làm cô rất buồn cười, tạm đừng chân tiếp lời mạnh kiều Dịch: “Mạnh tiên sinh, anh chơi xấu, chúng ta vừa mới xa nhau chưa được 10 phút. “
Bây giờ Mạnh Kiều Dịch còn ở khu chung cư, anh nói xông việc xong xuôi rồi, Vạn Tố Y có muốn tin cũng không tin đươc.
“chỉ mói 10 phút thôi sao?” giọng nói Mạnh Kiều Dịch mang chút kinh ngạc, Vạn Tố Y biết là anh cố tình trêu chọc cô.
Nụ cười trên môi Vạn Tố Y từ nảy giờ chưa hề tắt đi: ”nếu không phải thì là như thế nào??”
“Chỉ là một khoảng thời gian ngắn nhu thế thôi sao? Nhưng anh cảm thấy...đã rất nhó em rồi.” Mạnh Kiều Dịch thở dài, giọng nói chân thật có chút uất ức.
Nụ cười trên môi Vạn Tố Y nhue được hòa them mật ong, người nhìn thấy cũng cảm thấy ngọt ngào: “em sẽ nhó câu nói này, giục mình giải quyết nhanh chóng công việc, đón Mạnh tiên sinh về nhà.”
“Tốt lắm” Nghe được câu nói này của Vạn Tố Y phản ứng rất dút khoát, không nói thêm một câu vòng vo nào nữa.
Vạn Tố Y thì lại vì câu nói này của Mạnh Kiều Dịch mà cười: “ấu trĩ”
“Làm sao nào?” Mạnh Kiều Dịch cố ý đối đầu.
“Mạnh tiên sinh biết bây giờ ngài đang giống cái gì không?” Vạn Tố Y vùa cười vùa hỏi Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch lần này không biết Vạn Tố Y muốn nói gì: “giống cái gì?”
Vạn Tố Y quay đầu nhìn về hướng cổng của khu chung cư, mạc dù không nhìn thấy, nhung là ở dướng đó giống như có thể nhìn thấy Mạnh Kiều Dịch: “giống như học sinh tiểu học không muốn đến trường nên giả bệnh, cuối cùng bị bố mẹ phát hiện, vận bị đưa đến trường còn muốn bố mẹ sớm đến đón về nhà.”
“Nhưng không có ai dám nói anh là học sinh tiểu học.” Giọng nói Mạnh Kiều Dịch nghe có vẻ rất nghiên túc nhấn Mạnh với Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y nhún vai, cho dù Mạnh Kiều Dịch không nhìn thấy, nhưng biểu cảm rất chân thật: “em đâu có nói ngài giống học sinh tiểu học, mà là các bạn nhỏ lóp mẫu giáo.”
“……”
Vạn Tố Y bây giò rất biết tiếp lời, không để mình roi vào thé bí.
Hôm nay nếu như cô có thể sớm kết thúc công việc để gặp anh, anh có thể chấp nhận tất cả nhũng gì Vạn Tố Y nói: “được rồi, đã đáng thương như thế, thì đừng để anh đo quá lâu, đến đón sớm một chút.”
“Yên tâm đi. Trước khi các bạn nhỏ khác về nhà, em nhất định đã đón ngài về nhà.” Vạn Tố Y thật giống đang dỗ dành một bạn học sinh mẫu giáo, giọng nói vô cùng ôn hòa dịu dàng.
Mạnh kiều Dịch ỏ đầu dây bên này, nụ cười trên mặt hiện rõ khong hề che giấu, chuẩn bị ngắt điện thoại: “ok, vậy em bận việc của mình anh chờ“
Cuốc điện thoại này nếu cú thế nói mãi, Mạnh Kiều Dịch chắc đứng cả ngày ở cổng khu chung cu không rời được.
Vạn Tố Y cũng tắt điện thoại, chăm chú nhìn vào điện thoại hai giây, tiếp đó nụ cười trên môi càng ngọt ngào tiếp tục lên lầu.
Lúc này nguễn ca và Nhạc Nhất Nhạc vùa mới ngủ dậy, nhìn thấy Vạn Tố Y, hỏi cô: “cậu ăn sáng chưa?”
“Tó ăn rồi.” Vạn Tố Y thay giày nhìn hai con người vẫn đang ngáp ngán ngáp dài chua tỉnh ngủ.
Nhạc Nhất Nhạc uốn người lười biếng, mắt mỏ không ra: “Tớ vói Nguyễn Ca vẫn chua ăn, để tó đi chuẩn bị.”
“Để tớ làm cho” Van Tố Y nhìn bộ dạng còn chua tỉnh ngủ của cô, rất lo ngại tay nghề của cô trong lúc này còn được như bình thường: “không phải tó còn nợ cậu một bữa ăn sao, lần này coi nhu trả nợ, cậu cũng biết đó tó không biết làm những món phúc tạp.”
Mấy món ăn phức tạp cô không biết, nhưng bũa sáng cô có biết một chút, cái này không khó.
Nhạc Nhất nHạc không từ chối Vạn Tố Y, nhụi mắt nói: “đồ ăn trong tủ lạnh ỏ phòng bếp, cậu muốn làm gì thì tự tìm.”
“ừm” Vạn Tố Y đưa tay “ok” nói vơi Nhạc Nhất Nhạc rồi đi vào phòng bếp. Cô tù phòng bếp nói vọng ra: “hai cậu nhanh đi rửa ráy, bũa sáng rất nhanh sẽ có.”
“Tớ biết rồi”
“OK”
Bên ngoài hai người đồng thanh trả lời
Vạn Tố Y dùng các thiết bị ỏ nhà Nhạc Nhất Nhạc cũng được xem là quen thuộc, lúc trước ỏ nhà cô cũng có nấu ăn, nhưng không được ngon cho lắm.
Bũa sáng cũng thế, Vạn Tó Y mất 30 phút chuẩn bị bữa sáng cho hai bạn com chiên và sũa đậu nành, còn thêm mottj món ăn nhẹ nhung dường như hai người này khôn dám ăn.
“À...Tố Y, sũa đậu nhành sao lại có màu xám” Nhạc Nhất Nhạc hai tay đặt trên đùi mình, bất an nhìn bũa sáng mà Vạn Tố Y chuẩn bị.
Điều này đối vói Nhạc Nhất Nhạc được cho là thực phẩm đen, Nhạc Nhất Nhạc rất lo lắng vói những món chua từng nếm qua, càng không phải nói đến những món ăn chưa tùng nhìn thấy như thế này.
“Sao tớ cũng chẳng muốn ăn thế này...” Nguyễn Ca hình như cngx giống Nhạc Nhất Nhạc, đối với mấy món ăn này không có hứng thú.
“Các cậu ăn còn chưa ăn thử mà đã đánh giá như thế thật không thích hợp cho lắm phải không?” Vạn Tố Y đối với bữa sáng mà cô tụ tay làm không có phản ứng mạnh như thế.
Cô thùa nhận, cô nấu ăn không ngon bằng Nhạc Nhất Nhạc, cũng không đẹp mắt bằng, nhưng nhất định có thể ăn được.
Nhạc Nhất Nhạc nhìn Nguyễn Ca, hai người cuối cùng cũng muốn giũ thể diện cho Vạn Tố Y, ít ra...Vạn Tố Y nhìn có vẻ như biết nấu ăn.
Nhạc Nhất Nhạc uống một ngụm, có lẻ là kỳ vọng quá ít, cô cảm thấy uống cũng rất ngon: “ừm, không tệ, không dở như trong tưởng tượng.”
“Cảm giác không tệ.” Nguyễn Ca cũng cảm thấy không tệ, mặc dù không ngon như thường ngày được uống, nhưng cũng khong đến nổi nuốt không trôi.
Nhạc Nhất Nhạc vừa uống vừa tò mò: “cái này làm như thế nào?”
“Rất đơn giản, đậu phộng cùng, gạo lứt, đậu xanh, đậu nành, đâu đỏ bỏ vào máy say sinh tố say.” Vạn Tố Y vừa rót cho mình một ly nước, trả lời hai cô bạn.
Nhạc Nhất Nhạc vừa uống sũa đậu, có chút muốn rứt lại lời khen dành cho Vạn Tố Y lúc nảy.
Cô còn tưởng Vạn Tố Y có cách làm riêng của mình, ai ngò cô chỉ là đêm tất cả các loại đậu nhìn thấy trong tủ lạnh bỏ vào máy sau sinh tố.
“Tố Y, cậu như thế này, lúc trước làm sao sống xót được ở nhà Lương Dần vậy, cái bà mẹ vọ độc ác đó không đánh chết cậu?” Nguyễn Ca ôm đầu, bộ dạng nghi ngờ nhìn Vạn Tố Y.
“Tào phu nhân tất cả mọi việc đề không rộng luongj nhưng riêng chuyện này bà rất rộng lượng, tớ chỉ nấu ăn hai thnags đầu, sau đó đều do bà làm, sau đó nữa thì mời cô giúp cô giúp việc,.” Vạn Tố Y thuận miệng trả lời Nguyễn Ca.
Trả lời xong, Vạn Tố Y mới phát hiện có gì không đúng, trừng mắt nhìn Nguyễn Ca nói: “tớ nho là chưa hề nói với cậu chuyện trước đây, sao cậu lại biết?’
Nguyễn Ca đơ người, cô chỉ lo thuận miêng hỏi Vạn Tố Y mà quên mất điểm này.
Nguyễn Ca trong chốc lát có chút chột dạ, cười gượng nhìn Nhạc Nhất Nhạc.
Nhạc Nhất Nhạc càng ngượng, bởi vì Vạn Tố Y đã nhìn sang phía Nhạc Nhất Nhạc. Chuyện này chỉ có thể là Nhạc Nhất Nhạc nói vói Nguyễn Ca, người khác không thể nào.
“Cái đó, chúng ta bây giwof là bạn tốt với nhau mà, tó biết cậu không giấu Nguyễn Ca chuyện gì cả, cho nên giúp câu nói biết vói Nguyễn Ca.” Nhạc Nhất Nhạc cũng không phải là cô sý nói với Nguyễn Ca mà là vô tình nhắc đến Lương Dần, Nhạc Nhất Nhạ vẫn còn ấm ức thay Vạn Tố Y cho nên...không cẩn thận nối nhiều quá rồi.
Vạn Tố Y nghe Mạnh Kiều Dịch nói làm cô rất buồn cười, tạm đừng chân tiếp lời mạnh kiều Dịch: “Mạnh tiên sinh, anh chơi xấu, chúng ta vừa mới xa nhau chưa được 10 phút. “
Bây giờ Mạnh Kiều Dịch còn ở khu chung cư, anh nói xông việc xong xuôi rồi, Vạn Tố Y có muốn tin cũng không tin đươc.
“chỉ mói 10 phút thôi sao?” giọng nói Mạnh Kiều Dịch mang chút kinh ngạc, Vạn Tố Y biết là anh cố tình trêu chọc cô.
Nụ cười trên môi Vạn Tố Y từ nảy giờ chưa hề tắt đi: ”nếu không phải thì là như thế nào??”
“Chỉ là một khoảng thời gian ngắn nhu thế thôi sao? Nhưng anh cảm thấy...đã rất nhó em rồi.” Mạnh Kiều Dịch thở dài, giọng nói chân thật có chút uất ức.
Nụ cười trên môi Vạn Tố Y nhue được hòa them mật ong, người nhìn thấy cũng cảm thấy ngọt ngào: “em sẽ nhó câu nói này, giục mình giải quyết nhanh chóng công việc, đón Mạnh tiên sinh về nhà.”
“Tốt lắm” Nghe được câu nói này của Vạn Tố Y phản ứng rất dút khoát, không nói thêm một câu vòng vo nào nữa.
Vạn Tố Y thì lại vì câu nói này của Mạnh Kiều Dịch mà cười: “ấu trĩ”
“Làm sao nào?” Mạnh Kiều Dịch cố ý đối đầu.
“Mạnh tiên sinh biết bây giờ ngài đang giống cái gì không?” Vạn Tố Y vùa cười vùa hỏi Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch lần này không biết Vạn Tố Y muốn nói gì: “giống cái gì?”
Vạn Tố Y quay đầu nhìn về hướng cổng của khu chung cư, mạc dù không nhìn thấy, nhung là ở dướng đó giống như có thể nhìn thấy Mạnh Kiều Dịch: “giống như học sinh tiểu học không muốn đến trường nên giả bệnh, cuối cùng bị bố mẹ phát hiện, vận bị đưa đến trường còn muốn bố mẹ sớm đến đón về nhà.”
“Nhưng không có ai dám nói anh là học sinh tiểu học.” Giọng nói Mạnh Kiều Dịch nghe có vẻ rất nghiên túc nhấn Mạnh với Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y nhún vai, cho dù Mạnh Kiều Dịch không nhìn thấy, nhưng biểu cảm rất chân thật: “em đâu có nói ngài giống học sinh tiểu học, mà là các bạn nhỏ lóp mẫu giáo.”
“……”
Vạn Tố Y bây giò rất biết tiếp lời, không để mình roi vào thé bí.
Hôm nay nếu như cô có thể sớm kết thúc công việc để gặp anh, anh có thể chấp nhận tất cả nhũng gì Vạn Tố Y nói: “được rồi, đã đáng thương như thế, thì đừng để anh đo quá lâu, đến đón sớm một chút.”
“Yên tâm đi. Trước khi các bạn nhỏ khác về nhà, em nhất định đã đón ngài về nhà.” Vạn Tố Y thật giống đang dỗ dành một bạn học sinh mẫu giáo, giọng nói vô cùng ôn hòa dịu dàng.
Mạnh kiều Dịch ỏ đầu dây bên này, nụ cười trên mặt hiện rõ khong hề che giấu, chuẩn bị ngắt điện thoại: “ok, vậy em bận việc của mình anh chờ“
Cuốc điện thoại này nếu cú thế nói mãi, Mạnh Kiều Dịch chắc đứng cả ngày ở cổng khu chung cu không rời được.
Vạn Tố Y cũng tắt điện thoại, chăm chú nhìn vào điện thoại hai giây, tiếp đó nụ cười trên môi càng ngọt ngào tiếp tục lên lầu.
Lúc này nguễn ca và Nhạc Nhất Nhạc vùa mới ngủ dậy, nhìn thấy Vạn Tố Y, hỏi cô: “cậu ăn sáng chưa?”
“Tó ăn rồi.” Vạn Tố Y thay giày nhìn hai con người vẫn đang ngáp ngán ngáp dài chua tỉnh ngủ.
Nhạc Nhất Nhạc uốn người lười biếng, mắt mỏ không ra: “Tớ vói Nguyễn Ca vẫn chua ăn, để tó đi chuẩn bị.”
“Để tớ làm cho” Van Tố Y nhìn bộ dạng còn chua tỉnh ngủ của cô, rất lo ngại tay nghề của cô trong lúc này còn được như bình thường: “không phải tó còn nợ cậu một bữa ăn sao, lần này coi nhu trả nợ, cậu cũng biết đó tó không biết làm những món phúc tạp.”
Mấy món ăn phức tạp cô không biết, nhưng bũa sáng cô có biết một chút, cái này không khó.
Nhạc Nhất nHạc không từ chối Vạn Tố Y, nhụi mắt nói: “đồ ăn trong tủ lạnh ỏ phòng bếp, cậu muốn làm gì thì tự tìm.”
“ừm” Vạn Tố Y đưa tay “ok” nói vơi Nhạc Nhất Nhạc rồi đi vào phòng bếp. Cô tù phòng bếp nói vọng ra: “hai cậu nhanh đi rửa ráy, bũa sáng rất nhanh sẽ có.”
“Tớ biết rồi”
“OK”
Bên ngoài hai người đồng thanh trả lời
Vạn Tố Y dùng các thiết bị ỏ nhà Nhạc Nhất Nhạc cũng được xem là quen thuộc, lúc trước ỏ nhà cô cũng có nấu ăn, nhưng không được ngon cho lắm.
Bũa sáng cũng thế, Vạn Tó Y mất 30 phút chuẩn bị bữa sáng cho hai bạn com chiên và sũa đậu nành, còn thêm mottj món ăn nhẹ nhung dường như hai người này khôn dám ăn.
“À...Tố Y, sũa đậu nhành sao lại có màu xám” Nhạc Nhất Nhạc hai tay đặt trên đùi mình, bất an nhìn bũa sáng mà Vạn Tố Y chuẩn bị.
Điều này đối vói Nhạc Nhất Nhạc được cho là thực phẩm đen, Nhạc Nhất Nhạc rất lo lắng vói những món chua từng nếm qua, càng không phải nói đến những món ăn chưa tùng nhìn thấy như thế này.
“Sao tớ cũng chẳng muốn ăn thế này...” Nguyễn Ca hình như cngx giống Nhạc Nhất Nhạc, đối với mấy món ăn này không có hứng thú.
“Các cậu ăn còn chưa ăn thử mà đã đánh giá như thế thật không thích hợp cho lắm phải không?” Vạn Tố Y đối với bữa sáng mà cô tụ tay làm không có phản ứng mạnh như thế.
Cô thùa nhận, cô nấu ăn không ngon bằng Nhạc Nhất Nhạc, cũng không đẹp mắt bằng, nhưng nhất định có thể ăn được.
Nhạc Nhất Nhạc nhìn Nguyễn Ca, hai người cuối cùng cũng muốn giũ thể diện cho Vạn Tố Y, ít ra...Vạn Tố Y nhìn có vẻ như biết nấu ăn.
Nhạc Nhất Nhạc uống một ngụm, có lẻ là kỳ vọng quá ít, cô cảm thấy uống cũng rất ngon: “ừm, không tệ, không dở như trong tưởng tượng.”
“Cảm giác không tệ.” Nguyễn Ca cũng cảm thấy không tệ, mặc dù không ngon như thường ngày được uống, nhưng cũng khong đến nổi nuốt không trôi.
Nhạc Nhất Nhạc vừa uống vừa tò mò: “cái này làm như thế nào?”
“Rất đơn giản, đậu phộng cùng, gạo lứt, đậu xanh, đậu nành, đâu đỏ bỏ vào máy say sinh tố say.” Vạn Tố Y vừa rót cho mình một ly nước, trả lời hai cô bạn.
Nhạc Nhất Nhạc vừa uống sũa đậu, có chút muốn rứt lại lời khen dành cho Vạn Tố Y lúc nảy.
Cô còn tưởng Vạn Tố Y có cách làm riêng của mình, ai ngò cô chỉ là đêm tất cả các loại đậu nhìn thấy trong tủ lạnh bỏ vào máy sau sinh tố.
“Tố Y, cậu như thế này, lúc trước làm sao sống xót được ở nhà Lương Dần vậy, cái bà mẹ vọ độc ác đó không đánh chết cậu?” Nguyễn Ca ôm đầu, bộ dạng nghi ngờ nhìn Vạn Tố Y.
“Tào phu nhân tất cả mọi việc đề không rộng luongj nhưng riêng chuyện này bà rất rộng lượng, tớ chỉ nấu ăn hai thnags đầu, sau đó đều do bà làm, sau đó nữa thì mời cô giúp cô giúp việc,.” Vạn Tố Y thuận miệng trả lời Nguyễn Ca.
Trả lời xong, Vạn Tố Y mới phát hiện có gì không đúng, trừng mắt nhìn Nguyễn Ca nói: “tớ nho là chưa hề nói với cậu chuyện trước đây, sao cậu lại biết?’
Nguyễn Ca đơ người, cô chỉ lo thuận miêng hỏi Vạn Tố Y mà quên mất điểm này.
Nguyễn Ca trong chốc lát có chút chột dạ, cười gượng nhìn Nhạc Nhất Nhạc.
Nhạc Nhất Nhạc càng ngượng, bởi vì Vạn Tố Y đã nhìn sang phía Nhạc Nhất Nhạc. Chuyện này chỉ có thể là Nhạc Nhất Nhạc nói vói Nguyễn Ca, người khác không thể nào.
“Cái đó, chúng ta bây giwof là bạn tốt với nhau mà, tó biết cậu không giấu Nguyễn Ca chuyện gì cả, cho nên giúp câu nói biết vói Nguyễn Ca.” Nhạc Nhất Nhạc cũng không phải là cô sý nói với Nguyễn Ca mà là vô tình nhắc đến Lương Dần, Nhạc Nhất Nhạ vẫn còn ấm ức thay Vạn Tố Y cho nên...không cẩn thận nối nhiều quá rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.