Chương 281
Vô Danh
18/04/2019
Thẩm Nghi San nhịn một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Ngài Mạnh, thật ra trên người vật nuôi có rất nhiều vi khuẩn... Trong nhà không nên nuôi vật nuôi, đặc biệt là người tôn quý giống như ngài vậy."
Thẩm Nghi San quan tâm, nhưng Mạnh Kiều Dịch hình như cũng không cảm kích: "Bàn về vi khuẩn, trên cơ thể con người còn có nhiều vi khuẩn hơn vật nuôi, Ui Da này là con trai tôi, tôi cao quý, nó cũng cao quý, động vật đều cần hít thở nên không phân biệt thành nhiều loại như vậy."
Từ đầu đến cuối, Mạnh Kiều Dịch cũng không chủ động nói chuyện với Thẩm Nghi San, cũng không biết rõ về Thẩm Nghi San, nhưng Thẩm Nghi San mở miệng nói một câu như vậy, anh đã nhanh chóng hiểu rõ người phụ nữ này là kiểu người thế nào.
Chuyện không có căn cứ cũng mang ra nói, thậm chí chửi bới sở thích của người khác, có thể thấy được nhân phẩm ra sao.
"Ha ha, là như vậy sao? Tôi không biết trên cơ thể con người có vi khuẩn đấy." Thẩm Nghi San bị Mạnh Kiều Dịch oán giận một câu, bèn ngượng ngùng đáp lại.
Ở trong mắt của cô ta, con người là tôn quý nhất, trong đám người lại chia ra làm nhiều loại. Mạnh Kiều Dịch tất nhiên là ở tầng cao nhất, anh nói gì thì chính là cái đó.
Thẩm Nghi San im lặng uống canh, ánh mắt nhìn Mạnh Kiều Dịch có phần dò xét nhưng che giấu rất kỹ, không để cho người khác phát hiện.
"Tố Y, bây giờ em làm gì? Chị thấy em ở nhà hình như không có làm chuyện gì cả thì phải." Thẩm Nghi San nghe Vạn Nhân Mật nói một chút về những chuyện Vạn Tố Y làm, hình như là trang điểm cho người chết ở nhà tang lễ. Nhưng công việc như vậy phải rất bận rộn mới đúng. Tại sao cả ngày nay cũng không thấy Vạn Tố Y ra cửa vậy?
"Bây giờ em... xem như là một thợ trang điểm." Vạn Tố Y bị Thẩm Nghi San hỏi vậy, chính cô cũng không tiện xác định vị trí của mình.
Cô không tiện đánh giá mình là nhân vật nổi tiếng trên mạng như vậy, tối thiểu cô không cho rằng mình có quá nhiều người ái mộ.
"Thợ trang điểm à..." Thẩm Nghi San lặp lại một lần nữa đầy ẩn ý, gật đầu xem như đã nghe được.
Theo Thẩm Nghi San nghĩ, Vạn Tố Y nói mình là thợ trang điểm, nhưng không có ý thừa nhận mình trang điểm cho người chết ở nhà tang lễ.
"Đúng vậy." Vạn Tố Y cẩn thận suy nghĩ một lát rồi gật đầu, cô ta nói như vậy cũng không tính là sai.
"Vậy bây giờ em đi làm vào lúc nào?" Thẩm Nghi San không muốn bữa cơm quá yên tĩnh như vậy, muốn nói vài lời với cô, nhưng lúc nhỏ giữa bọn họ cũng không điểm nào chung, muốn trò chuyện về lúc còn nhỏ cũng rất khó, chỉ có thể nói về một vài chuyện bây giờ.
Vạn Tố Y dừng thìa lại và có chút do dự. Cô phát hiện Thẩm Nghi San luôn lựa chọn những vấn đề mà mình khó có thể trả lời: "Bây giờ em làm việc trong nhà, công ty đang sửa chữa nhưng sắp xong rồi."
"A..." Trong ánh mắt Thẩm Nghi San có phần mơ hồ, trả lời.
Cô ta luôn cảm thấy Vạn Tố Y nói chuyện trước sau không giống nhau, chắc lo lắng cô ta biết làm việc ở đâu nên mới cố ý nói như vậy.
Người phụ nữ giống như Vạn Tố Y làm sao có thể có công ty của mình chứ? Hơn nữa, cô còn làm công nhân lao động đơn giản, cô ta không tin cô có thể đi mở một nhà tang lễ.
"Em ăn xong rồi." Vạn Tố Y uống xong phần canh của mình thì để chén đũa xuống.
Mạnh Kiều Dịch liếc mắt nhìn cô, anh vuốt lông Ui Da trên đùi, sau đó thả nó xuống đất và nói với Tôn Ích: "Bữa trưa hôm nay cho Ui Da ăn ít một chút, nó đã quá béo rồi."
"Làm gì có! Em gầy thì sao nó béo được. Nó không quá nặng." Vạn Tố Y biểu thị phản kháng, cô cũng không có gầy như vậy.
Mạnh Kiều Dịch không cho cô ăn ít cơm nên luôn thay đổi cách nói cô gầy.
"Không có sao? Vậy thì thật kỳ lạ, vì sao anh ôm nó thấy mệt như vậy, còn ôm Y Y thì không nhỉ?" Mạnh Kiều Dịch nhướng mày, một tay gõ nhẹ lên bàn, chân mày hơi nhướng lên đầy ý cười, làm cho anh trông càng thêm đẹp trai.
Vạn Tố Y không biết làm sao đành cười. Anh khen như vậy, cô thật sự không biết nên tiếp lời thế nào nữa.
"Em đi lấy áo khoác đây. Đã sắp tới giờ hẹn với bác sĩ rồi." Vạn Tố Y đúng lúc kết thúc đề tài này, đứng dậy chuẩn bị lên tầng.
Lúc này, một tay Mạnh Kiều Dịch kéo Vạn Tố Y, tay còn lại đã đưa Ui Da cho Tôn Ích.
Ui Da rất thích được Mạnh Kiều Dịch ôm. Giờ anh bỗng nhiên thả nó xuống khiến nó khẽ kêu vài tiếng phản đối, nhưng anh không để ý tới nó, trực tiếp giao con mèo cho Tôn Ích, một tay khác ôm thật chặt lấy Vạn Tố Y và mở miệng nói: "Em cứ để anh đi lấy, em ngồi ở đây chờ là được."
"Hôm nay em mặc cái nào?" Nói xong, Mạnh Kiều Dịch không cho Vạn Tố Y có cơ hội phản đối đã mở miệng.
Vạn Tố Y cũng không có ý từ chối, đáp lại: "Là cái màu trắng anh mới mua hôm trước đấy."
"Được." Mạnh Kiều Dịch nhanh chóng nhớ ra chiếc áo mà Vạn Tố Y đã nói, anh đứng dậy rời đi.
Thẩm Nghi San nghe hai người nói chuyện mà hoàn toàn không chen lời được, chờ hai người nói xong cô ta mới mở miệng hỏi: "Hai người muốn đi đâu vậy?"
"Bọn em đi tới bệnh viện, em phải đi kiểm tra." Vạn Tố Y quên chưa nói cho Thẩm Nghi San biết chuyện mình mang thai, nói chuyện rất tùy ý.
Thẩm Nghi San không biết Vạn Tố Y mang thai, nghe cô nói vậy thì không nhịn được lầm bầm vài câu: "Thật đúng là bệnh nhà giàu."
Trước đây khi ở nhà, Vạn Tố Y đã nhiều năm không bị cảm mạo lần nào, thế nào sau khi lấy Mạnh Kiều Dịch, trái lại dễ bị bệnh được chứ?
Vạn Tố Y đi bệnh viện cũng không tiện dẫn theo Thẩm Nghi San. Ngày đầu tiên đã bảo cô ta đi cùng mình tới bệnh viện thì không tốt lắm.
"Đúng rồi, hôm nay chị thích đi đâu thì có thể nói với Tôn Ích, không ai hiểu rõ về nơi đây hơn anh ấy. Chị muốn đi ra ngắm cảnh cũng có thể dẫn theo anh ấy. Anh ấy biết hết các tuyến đường." Vạn Tố Y không ở nhà, chỉ có thể giao Thẩm Nghi San cho Tôn Ích.
Tôn Ích đứng ở bên cạnh lập tức gật đầu đồng ý. Anh ta vốn nên làm chuyện như vậy.
Thật ra Tôn Ích càng muốn dẫn theo Thẩm Nghi San đi ra ngoài hơn, ở nhà, anh ta chỉ lo lắng Thẩm Nghi San sẽ làm phiền Ui Da.
Thẩm Nghi San gật đầu trả lời: "Chị biết rồi."
Cô ta trả lời như vậy, trên gương mặt rốt cuộc có suy sụp hay không thì có lẽ chính cô ta cũng không biết.
"Vậy em đi trước đây." Vạn Tố Y thấy Mạnh Kiều Dịch xuống tầng thì lập tức lên tiếng nói.
Thẩm Nghi San gật đầu, nhìn Mạnh Kiều Dịch giúp Vạn Tố Y mặc áo vào, hâm mộ nhìn theo hai người kia ra cửa.
Thẩm Nghi San có mù mấy cũng có thể nhìn ra Mạnh Kiều Dịch tốt với Vạn Tố Y đến mức nào.
Mạnh Kiều Dịch không phải là người đàn ông không có cá tính. Anh chẳng qua không cáu kỉnh với Vạn Tố Y, nhưng lại đặc biệt kiêu ngạo trước người khác.
"Ở đây thì có gì hay để chơi chứ?" Nhìn hai người rời đi, cô ta đột nhiên căm giận nói.
Từ nhỏ đến lớn, Vạn Tố Y làm chuyện gì cũng không bằng mình. Nhưng trên phương diện ông xã này, Vạn Tố Y lại may mắn hơn cô ta. Chỉ dựa vào điểm này cũng đủ làm cho cô ta thấy không cam lòng.
"Cô muốn hỏi trong nhà hay bên ngoài?" Tôn Ích không rõ ý của Thẩm Nghi San.
"Thế nào cũng được." Thẩm Nghi San dùng sức cắt thức ăn và lên tiếng.
Thẩm Nghi San quan tâm, nhưng Mạnh Kiều Dịch hình như cũng không cảm kích: "Bàn về vi khuẩn, trên cơ thể con người còn có nhiều vi khuẩn hơn vật nuôi, Ui Da này là con trai tôi, tôi cao quý, nó cũng cao quý, động vật đều cần hít thở nên không phân biệt thành nhiều loại như vậy."
Từ đầu đến cuối, Mạnh Kiều Dịch cũng không chủ động nói chuyện với Thẩm Nghi San, cũng không biết rõ về Thẩm Nghi San, nhưng Thẩm Nghi San mở miệng nói một câu như vậy, anh đã nhanh chóng hiểu rõ người phụ nữ này là kiểu người thế nào.
Chuyện không có căn cứ cũng mang ra nói, thậm chí chửi bới sở thích của người khác, có thể thấy được nhân phẩm ra sao.
"Ha ha, là như vậy sao? Tôi không biết trên cơ thể con người có vi khuẩn đấy." Thẩm Nghi San bị Mạnh Kiều Dịch oán giận một câu, bèn ngượng ngùng đáp lại.
Ở trong mắt của cô ta, con người là tôn quý nhất, trong đám người lại chia ra làm nhiều loại. Mạnh Kiều Dịch tất nhiên là ở tầng cao nhất, anh nói gì thì chính là cái đó.
Thẩm Nghi San im lặng uống canh, ánh mắt nhìn Mạnh Kiều Dịch có phần dò xét nhưng che giấu rất kỹ, không để cho người khác phát hiện.
"Tố Y, bây giờ em làm gì? Chị thấy em ở nhà hình như không có làm chuyện gì cả thì phải." Thẩm Nghi San nghe Vạn Nhân Mật nói một chút về những chuyện Vạn Tố Y làm, hình như là trang điểm cho người chết ở nhà tang lễ. Nhưng công việc như vậy phải rất bận rộn mới đúng. Tại sao cả ngày nay cũng không thấy Vạn Tố Y ra cửa vậy?
"Bây giờ em... xem như là một thợ trang điểm." Vạn Tố Y bị Thẩm Nghi San hỏi vậy, chính cô cũng không tiện xác định vị trí của mình.
Cô không tiện đánh giá mình là nhân vật nổi tiếng trên mạng như vậy, tối thiểu cô không cho rằng mình có quá nhiều người ái mộ.
"Thợ trang điểm à..." Thẩm Nghi San lặp lại một lần nữa đầy ẩn ý, gật đầu xem như đã nghe được.
Theo Thẩm Nghi San nghĩ, Vạn Tố Y nói mình là thợ trang điểm, nhưng không có ý thừa nhận mình trang điểm cho người chết ở nhà tang lễ.
"Đúng vậy." Vạn Tố Y cẩn thận suy nghĩ một lát rồi gật đầu, cô ta nói như vậy cũng không tính là sai.
"Vậy bây giờ em đi làm vào lúc nào?" Thẩm Nghi San không muốn bữa cơm quá yên tĩnh như vậy, muốn nói vài lời với cô, nhưng lúc nhỏ giữa bọn họ cũng không điểm nào chung, muốn trò chuyện về lúc còn nhỏ cũng rất khó, chỉ có thể nói về một vài chuyện bây giờ.
Vạn Tố Y dừng thìa lại và có chút do dự. Cô phát hiện Thẩm Nghi San luôn lựa chọn những vấn đề mà mình khó có thể trả lời: "Bây giờ em làm việc trong nhà, công ty đang sửa chữa nhưng sắp xong rồi."
"A..." Trong ánh mắt Thẩm Nghi San có phần mơ hồ, trả lời.
Cô ta luôn cảm thấy Vạn Tố Y nói chuyện trước sau không giống nhau, chắc lo lắng cô ta biết làm việc ở đâu nên mới cố ý nói như vậy.
Người phụ nữ giống như Vạn Tố Y làm sao có thể có công ty của mình chứ? Hơn nữa, cô còn làm công nhân lao động đơn giản, cô ta không tin cô có thể đi mở một nhà tang lễ.
"Em ăn xong rồi." Vạn Tố Y uống xong phần canh của mình thì để chén đũa xuống.
Mạnh Kiều Dịch liếc mắt nhìn cô, anh vuốt lông Ui Da trên đùi, sau đó thả nó xuống đất và nói với Tôn Ích: "Bữa trưa hôm nay cho Ui Da ăn ít một chút, nó đã quá béo rồi."
"Làm gì có! Em gầy thì sao nó béo được. Nó không quá nặng." Vạn Tố Y biểu thị phản kháng, cô cũng không có gầy như vậy.
Mạnh Kiều Dịch không cho cô ăn ít cơm nên luôn thay đổi cách nói cô gầy.
"Không có sao? Vậy thì thật kỳ lạ, vì sao anh ôm nó thấy mệt như vậy, còn ôm Y Y thì không nhỉ?" Mạnh Kiều Dịch nhướng mày, một tay gõ nhẹ lên bàn, chân mày hơi nhướng lên đầy ý cười, làm cho anh trông càng thêm đẹp trai.
Vạn Tố Y không biết làm sao đành cười. Anh khen như vậy, cô thật sự không biết nên tiếp lời thế nào nữa.
"Em đi lấy áo khoác đây. Đã sắp tới giờ hẹn với bác sĩ rồi." Vạn Tố Y đúng lúc kết thúc đề tài này, đứng dậy chuẩn bị lên tầng.
Lúc này, một tay Mạnh Kiều Dịch kéo Vạn Tố Y, tay còn lại đã đưa Ui Da cho Tôn Ích.
Ui Da rất thích được Mạnh Kiều Dịch ôm. Giờ anh bỗng nhiên thả nó xuống khiến nó khẽ kêu vài tiếng phản đối, nhưng anh không để ý tới nó, trực tiếp giao con mèo cho Tôn Ích, một tay khác ôm thật chặt lấy Vạn Tố Y và mở miệng nói: "Em cứ để anh đi lấy, em ngồi ở đây chờ là được."
"Hôm nay em mặc cái nào?" Nói xong, Mạnh Kiều Dịch không cho Vạn Tố Y có cơ hội phản đối đã mở miệng.
Vạn Tố Y cũng không có ý từ chối, đáp lại: "Là cái màu trắng anh mới mua hôm trước đấy."
"Được." Mạnh Kiều Dịch nhanh chóng nhớ ra chiếc áo mà Vạn Tố Y đã nói, anh đứng dậy rời đi.
Thẩm Nghi San nghe hai người nói chuyện mà hoàn toàn không chen lời được, chờ hai người nói xong cô ta mới mở miệng hỏi: "Hai người muốn đi đâu vậy?"
"Bọn em đi tới bệnh viện, em phải đi kiểm tra." Vạn Tố Y quên chưa nói cho Thẩm Nghi San biết chuyện mình mang thai, nói chuyện rất tùy ý.
Thẩm Nghi San không biết Vạn Tố Y mang thai, nghe cô nói vậy thì không nhịn được lầm bầm vài câu: "Thật đúng là bệnh nhà giàu."
Trước đây khi ở nhà, Vạn Tố Y đã nhiều năm không bị cảm mạo lần nào, thế nào sau khi lấy Mạnh Kiều Dịch, trái lại dễ bị bệnh được chứ?
Vạn Tố Y đi bệnh viện cũng không tiện dẫn theo Thẩm Nghi San. Ngày đầu tiên đã bảo cô ta đi cùng mình tới bệnh viện thì không tốt lắm.
"Đúng rồi, hôm nay chị thích đi đâu thì có thể nói với Tôn Ích, không ai hiểu rõ về nơi đây hơn anh ấy. Chị muốn đi ra ngắm cảnh cũng có thể dẫn theo anh ấy. Anh ấy biết hết các tuyến đường." Vạn Tố Y không ở nhà, chỉ có thể giao Thẩm Nghi San cho Tôn Ích.
Tôn Ích đứng ở bên cạnh lập tức gật đầu đồng ý. Anh ta vốn nên làm chuyện như vậy.
Thật ra Tôn Ích càng muốn dẫn theo Thẩm Nghi San đi ra ngoài hơn, ở nhà, anh ta chỉ lo lắng Thẩm Nghi San sẽ làm phiền Ui Da.
Thẩm Nghi San gật đầu trả lời: "Chị biết rồi."
Cô ta trả lời như vậy, trên gương mặt rốt cuộc có suy sụp hay không thì có lẽ chính cô ta cũng không biết.
"Vậy em đi trước đây." Vạn Tố Y thấy Mạnh Kiều Dịch xuống tầng thì lập tức lên tiếng nói.
Thẩm Nghi San gật đầu, nhìn Mạnh Kiều Dịch giúp Vạn Tố Y mặc áo vào, hâm mộ nhìn theo hai người kia ra cửa.
Thẩm Nghi San có mù mấy cũng có thể nhìn ra Mạnh Kiều Dịch tốt với Vạn Tố Y đến mức nào.
Mạnh Kiều Dịch không phải là người đàn ông không có cá tính. Anh chẳng qua không cáu kỉnh với Vạn Tố Y, nhưng lại đặc biệt kiêu ngạo trước người khác.
"Ở đây thì có gì hay để chơi chứ?" Nhìn hai người rời đi, cô ta đột nhiên căm giận nói.
Từ nhỏ đến lớn, Vạn Tố Y làm chuyện gì cũng không bằng mình. Nhưng trên phương diện ông xã này, Vạn Tố Y lại may mắn hơn cô ta. Chỉ dựa vào điểm này cũng đủ làm cho cô ta thấy không cam lòng.
"Cô muốn hỏi trong nhà hay bên ngoài?" Tôn Ích không rõ ý của Thẩm Nghi San.
"Thế nào cũng được." Thẩm Nghi San dùng sức cắt thức ăn và lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.