Chương 310
Vô Danh
18/04/2019
Vạn Tố Y trước giờ chua bao giờ dùng ngũ điệu này nói chuyện với Vạn Tố Y, bây giờ đột nhiên nói nhu vậy, khiến Thẩm Nghi San sững sờ.
Vạn tố Y trước giwof không nối chuyện với Thẩm Nghi San như thế nhưng không có nghĩa là Vạn Tố Y không biết nói gì, Không có nghĩa là Vạn Tố Y ngốc, cô chỉ là không muốn gây căng thẳng cho mối quan hệ giwuax cô và Thẩm Nghi San.
Những lời Vạn tố Y vừa nói đối với Thẩm Nghi San mà nói, được xem như đnag oán hận cô, điều này khiến Thẩm Nghi San có chút chột dạ, không biết phải ứng phó như thế nào.
“Oh, cái đó, có lẻ chị nhó nhầm, chị cú hay nhầm lẫn chuyện của em và cô em họ nhà chú, em cũng biết mà.” Thẩm Nghi San giải thích, vô cùng ngượng ngùng và lúng túng.
Cô đem những việc mà Vạn Tố Y làm cho là báo thù, Vạn Tố Y chính là muốn báo thù cô nên mói cố ý nói như vậy.
Vạn Tố Y vừa mói lấy laij một chút bình tĩnh, đối xủa với Thẩm Nghi San như thế có hơi thẳng thắng. Nhưng Vạn Tố Y không có ý định đáu vói cô đến cùng, cũng chùa lại cho cô chút sĩ diện. Nghe Thẩm Nghi San nói như vậy, vạn Tố Y mỉm cười giuwps Thẩm Nghi San lấy lại sĩ diện: “nhớ nhầm cũng là chuyện dễ hiểu, lúc nhỏ chị thân với em gái nhà chú như thế mà.”
Thẩm Nghi San cười mà sắc mặt còn khó coi hơn cả khóc, cũng không tiếp tục ở đây được nữa: “à, mọi người nói chuyện với nhau, chị đi trước nhé.”
Cô chưa bao giờ bị người khác làm cho mất mặt như thế, quay người ròi khỏi đám đông, khóe mắt sắp rực lửa rồi.
Trong lòng Cảm giác bị lăng nhục và uất ực cùng lúc ập đến, cô vùa khóc vùa gọi điện thoại cho Vạn Nhân Mật.
Thẩm Nghi San rời khỏi chỗ Vạn Tố Y, Vnaj Tố Y hít một hơi thật sâu, vô cùng có lỗi: “xin lỗi nhé, làm các anh.....”
“Không có gì không có gì.” Vạn Tố Y vẫn chưa nói xong, Tưởng Tiêu Trường và THạch Lai đồng loạt lắc lắc tay.
Để Vạn Tố Y nói xinh lỗi với mình, lát nữa hai người lại nhận khổ, hai người không dám nhận.
Tưởng Tiêu Trường và Thạch Lai cũng không dám ỏ trước mặt hai người này quá lâu, mỏ lời nói: “À, bọn anh cũng đi trước đây.”
“Vẫn ổn chú?” Mạnh Kiều Dịch nhìn Tưởng Tiểu Trường và Thạch Lai rời đi, khoác vai Vạn Tố Y hỏi.
Vạn Tố Y mỉm cười, lắc đầu: “em không sao.”
“Tìm cách sớm để Thẩm Nghi San rời khỏi vẫn tốt hơn.” tay Mạnh Kiều Dịch nghịch ngợm trên vai Vạn Tố Y nhưng thêm chút lực siết vai cô.
Thẩm Nghi San ỏ lại hải viện không có ảnh hưởng gì đến Mạnh Kiều Dịch, Mạnh Kiều Dịch và Thẩm Nghi San không có gì để nói, cộng thêm thái độ lạnh nhạt của Mạnh Kiều Dịch, Thẩm Nghi San không dám nói chuyện vói Mạnh Kiều Dịch.
Nhưng đối với Vạn Tố Y mà nói, Thẩm Nghi San ỷ lại mình là chị của Vạn Tố Y, Y mình được bố mẹ yêu thương hơn, vì thế ít nhiều cũng có ý muốn gây khó dễ cho Vạn Tố Y.
Hơn nữa, Thẩm Nghi San ở lại Hải viện cũng đủ lâu rồi.
Thẩm Nghi San đến đây vốn dĩ cô nói với Vạn Tố Y là đến có việc, nhân tiện đến thăm Vạn Tố Y. Sau khi đến đây, Thẩm Nghi San chỉ ỏ Hải viện suốt, haocj là đi theo Vạn Tố Y ra ngoài, thời gian còn lại cũng chẳng thấy cố đi giải quyết việc gì, cũng đến lúc cô cần rời khỏi rồi.
Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dich cười, cô nói: “không sao đâu, hơn nũa chị ấy cũng chỉ là nói chuyện không biết chừng mực thôi chứ cũng không làm gì. Em không muốn mối quan hệ với bố mẹ căng hơn nữa, nếu như chị ấy ở đây không được vui, sau khi về nhà, mẹ sẽ gọi điện thoại đến hỏi tội em.
“Em và chị không giống nhau chút nào, hoàn tòa khác nhau, cả về vẻ ngoài hay là tính cách.” Mạnh Kiều Dịch nghĩ lại những lời Thẩm Nghi San vừa nói lú nảy lại tức giận.
Vạn Tố Y là người như thế nào, cô sẽ làm đươc những gì Mạnh Kiều Dịch là người hiểu nhất. Những lời Thẩm Nghi San vùa nói lúc nảy, vừa mỏ miệng đã biết là giả rồi.
Có lẻ Thẩm Nghi San sống ở nước ngoài lâu quá rồi, lời nói dối mà cô nói ra mặc dù rất không chuẩn mực nhưng cô vẫn tin.
Vạn Tố Y gây ồn ào vói Thẩm Nghi San, tâm trạng không được vui vẻ như lúc đầu, nhưng cô vẫn đợi đến buổi tiệc kết thúc cô và Mạnh Kiều Dịch mới về nhà.
Hôm nay Dương Thục Nghi lại rất vui, lúc chuẩn bị ra về liên tục nói với Vạn Tố Y: “Tố Y hôm nay mẹ rất vui, mẹ cũng ủng hộ con có sự nghiệp riêng của mình, nhưng cơ thể của con bây giờ phải cực kỳ chú ý nhé....”
“Mẹ, khể từ Khi Tố Y mang mai, những gì mẹ nói đều không có gì khác nhau cả, nói đi nói lại cũng chừng đó câu, Tố Y nghe không phiền nhưng còn nghe đến chán rồi.” Mạnh Kiều Dịch kịp thời cắt ngang lời nói của mẹ, mỉm cười nói.
Dương Thục Nghi cũng ý thức được, một chuyện nói quá nhiều lần dường như có chút ngượng ngùng: “mẹ hình như không nhận ra, ai coi mẹ xem.”
“Được rồi mẹ, mau về đi.” Mạnh Kiều Dịch vừa đẩy bà đi vùa cười và nói.
Vạn Tố Y mỉm cười vói bà nói: “Mẹ yên tâm ạ, con biets tự cahwm sóc mình, mẹ cũng nhó giữ gìn sức khỏe ạ.”
“Mẹ sẽ làm như vaayh.” Dương Thục Nghi nhìn Mạnh Kiều Dịch, ánh mắt nhu một lời nhắc nhỏ, bà hy vọng Mạnh kiều Dịch có thể chăm sóc tốt cho Vạn Tố Y.
Mạnh Kiều Dịch hướng về phía bà đua tay làm một động tác, như thế Dương Thục Nghi mói yên tâm ra về.
Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch tiễn khách ra về, đến cuối cùng hiện trường chỉ còn lại hai người, rất yên tĩnh.
“Có cần nhảy một điệu không Vạn tiểu thư?” Mạnh Kiều Dịch đưa tay về phía Vạn Tố Y cười nói.
Vạn Tố Y cười đặt tay mình lên tay anh: “so với khiêu vũ, em muốn về nhanh chóng nhà hơn.”
“Đoạn đối thoại này, đối rất hay.” Mạnh Kiều Dịch vốn dĩ đã làm một tư thế mời bạn cùng khiêu vũ, nhưng sau khi cầm tay cô lại dắt cô ra cửa: “Anh quên mất, hôm nay em có lẻ mệt lắm rồi.”
Bận rộn nguyên một ngày không được nghỉ ngơi, cô nhất định rất mệt rồi, hơn nữa, cũng không ăn được bao nhiêu.
Vạn Tố Y nhìn động tác nhuần nhuyễn của Mạnh Kiều Dịch, không nhịn được mà bật cười: “có thể kết hợp hai động tác này lại vói nhau một cách hoàn hảo như vậy có lẻ cũng chir mỗi Mạnh tiên sinh làm được.”
“ừm hửm” Mạnh Kiều Dịch chùn vai, bộ dnagj hiển nhiên trả lời Vạn Tố Y: “đi, chúng ta về nhà.”
Vạn Tố Y theo anh về nhà, có lẻ làm thế nào cũng không nghĩ ra, đang có một trận cuồng phong đang đợi cô ở nhà.
Vạn Tố Y còn nghĩ đợi Thẩm Nghi San về nước, Vạn Nhân Mật nhất định sẽ gọi điện thoại đến hỏi tội cô, nhưng tình hình thực tế so với những gì Vnaj Tố Y nghĩ còn tồi tệ hơn rất nhiều.
Vạn Tố Y vùa về đến nhà thì nhận được điện thoại của Vạn Nhân Mật, vừa bắt máy là chửi Vạn Tố Y xối xả.
“Ta kêu Nghi San qua đó, hoàn toàn là,muốn quan tâm con sống có tốt không! Con có cần lăng nhục chị gái mình như vậy không? Nếu như không hài lòng, có chuyện gì thì nói với mẹ đây này, con nói với Nghi San những lời đó coi có được không? Vạn Nhân Mật trong điện thaoij chửi Vạn Tố Y nủa tiếng đồng hồ cơn tức vẫn chua nguôi, lại bắt đầu trách mắng.
Mấy lời này Vạn Tố Y nghe tù nhỏ đến lớn nghe muốn thuộc rồi, không hề cảm thấy có gì tổn thương, chỉ là hôm nay Vạn Tố Y rất mệt, không muốn đối phó với ai.
Bây giò Vạn Nhân Mật gọi diện thoại đến, cô yên lặng nghe bà nói, cuối cùng không chịu đựng được nữa mà nói: “Mẹ, mẹ có bao giờ hỏi qua còn là đã xảy ra chuyện gì?”
Vạn tố Y trước giwof không nối chuyện với Thẩm Nghi San như thế nhưng không có nghĩa là Vạn Tố Y không biết nói gì, Không có nghĩa là Vạn Tố Y ngốc, cô chỉ là không muốn gây căng thẳng cho mối quan hệ giwuax cô và Thẩm Nghi San.
Những lời Vạn tố Y vừa nói đối với Thẩm Nghi San mà nói, được xem như đnag oán hận cô, điều này khiến Thẩm Nghi San có chút chột dạ, không biết phải ứng phó như thế nào.
“Oh, cái đó, có lẻ chị nhó nhầm, chị cú hay nhầm lẫn chuyện của em và cô em họ nhà chú, em cũng biết mà.” Thẩm Nghi San giải thích, vô cùng ngượng ngùng và lúng túng.
Cô đem những việc mà Vạn Tố Y làm cho là báo thù, Vạn Tố Y chính là muốn báo thù cô nên mói cố ý nói như vậy.
Vạn Tố Y vừa mói lấy laij một chút bình tĩnh, đối xủa với Thẩm Nghi San như thế có hơi thẳng thắng. Nhưng Vạn Tố Y không có ý định đáu vói cô đến cùng, cũng chùa lại cho cô chút sĩ diện. Nghe Thẩm Nghi San nói như vậy, vạn Tố Y mỉm cười giuwps Thẩm Nghi San lấy lại sĩ diện: “nhớ nhầm cũng là chuyện dễ hiểu, lúc nhỏ chị thân với em gái nhà chú như thế mà.”
Thẩm Nghi San cười mà sắc mặt còn khó coi hơn cả khóc, cũng không tiếp tục ở đây được nữa: “à, mọi người nói chuyện với nhau, chị đi trước nhé.”
Cô chưa bao giờ bị người khác làm cho mất mặt như thế, quay người ròi khỏi đám đông, khóe mắt sắp rực lửa rồi.
Trong lòng Cảm giác bị lăng nhục và uất ực cùng lúc ập đến, cô vùa khóc vùa gọi điện thoại cho Vạn Nhân Mật.
Thẩm Nghi San rời khỏi chỗ Vạn Tố Y, Vnaj Tố Y hít một hơi thật sâu, vô cùng có lỗi: “xin lỗi nhé, làm các anh.....”
“Không có gì không có gì.” Vạn Tố Y vẫn chưa nói xong, Tưởng Tiêu Trường và THạch Lai đồng loạt lắc lắc tay.
Để Vạn Tố Y nói xinh lỗi với mình, lát nữa hai người lại nhận khổ, hai người không dám nhận.
Tưởng Tiêu Trường và Thạch Lai cũng không dám ỏ trước mặt hai người này quá lâu, mỏ lời nói: “À, bọn anh cũng đi trước đây.”
“Vẫn ổn chú?” Mạnh Kiều Dịch nhìn Tưởng Tiểu Trường và Thạch Lai rời đi, khoác vai Vạn Tố Y hỏi.
Vạn Tố Y mỉm cười, lắc đầu: “em không sao.”
“Tìm cách sớm để Thẩm Nghi San rời khỏi vẫn tốt hơn.” tay Mạnh Kiều Dịch nghịch ngợm trên vai Vạn Tố Y nhưng thêm chút lực siết vai cô.
Thẩm Nghi San ỏ lại hải viện không có ảnh hưởng gì đến Mạnh Kiều Dịch, Mạnh Kiều Dịch và Thẩm Nghi San không có gì để nói, cộng thêm thái độ lạnh nhạt của Mạnh Kiều Dịch, Thẩm Nghi San không dám nói chuyện vói Mạnh Kiều Dịch.
Nhưng đối với Vạn Tố Y mà nói, Thẩm Nghi San ỷ lại mình là chị của Vạn Tố Y, Y mình được bố mẹ yêu thương hơn, vì thế ít nhiều cũng có ý muốn gây khó dễ cho Vạn Tố Y.
Hơn nữa, Thẩm Nghi San ở lại Hải viện cũng đủ lâu rồi.
Thẩm Nghi San đến đây vốn dĩ cô nói với Vạn Tố Y là đến có việc, nhân tiện đến thăm Vạn Tố Y. Sau khi đến đây, Thẩm Nghi San chỉ ỏ Hải viện suốt, haocj là đi theo Vạn Tố Y ra ngoài, thời gian còn lại cũng chẳng thấy cố đi giải quyết việc gì, cũng đến lúc cô cần rời khỏi rồi.
Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dich cười, cô nói: “không sao đâu, hơn nũa chị ấy cũng chỉ là nói chuyện không biết chừng mực thôi chứ cũng không làm gì. Em không muốn mối quan hệ với bố mẹ căng hơn nữa, nếu như chị ấy ở đây không được vui, sau khi về nhà, mẹ sẽ gọi điện thoại đến hỏi tội em.
“Em và chị không giống nhau chút nào, hoàn tòa khác nhau, cả về vẻ ngoài hay là tính cách.” Mạnh Kiều Dịch nghĩ lại những lời Thẩm Nghi San vừa nói lú nảy lại tức giận.
Vạn Tố Y là người như thế nào, cô sẽ làm đươc những gì Mạnh Kiều Dịch là người hiểu nhất. Những lời Thẩm Nghi San vùa nói lúc nảy, vừa mỏ miệng đã biết là giả rồi.
Có lẻ Thẩm Nghi San sống ở nước ngoài lâu quá rồi, lời nói dối mà cô nói ra mặc dù rất không chuẩn mực nhưng cô vẫn tin.
Vạn Tố Y gây ồn ào vói Thẩm Nghi San, tâm trạng không được vui vẻ như lúc đầu, nhưng cô vẫn đợi đến buổi tiệc kết thúc cô và Mạnh Kiều Dịch mới về nhà.
Hôm nay Dương Thục Nghi lại rất vui, lúc chuẩn bị ra về liên tục nói với Vạn Tố Y: “Tố Y hôm nay mẹ rất vui, mẹ cũng ủng hộ con có sự nghiệp riêng của mình, nhưng cơ thể của con bây giờ phải cực kỳ chú ý nhé....”
“Mẹ, khể từ Khi Tố Y mang mai, những gì mẹ nói đều không có gì khác nhau cả, nói đi nói lại cũng chừng đó câu, Tố Y nghe không phiền nhưng còn nghe đến chán rồi.” Mạnh Kiều Dịch kịp thời cắt ngang lời nói của mẹ, mỉm cười nói.
Dương Thục Nghi cũng ý thức được, một chuyện nói quá nhiều lần dường như có chút ngượng ngùng: “mẹ hình như không nhận ra, ai coi mẹ xem.”
“Được rồi mẹ, mau về đi.” Mạnh Kiều Dịch vừa đẩy bà đi vùa cười và nói.
Vạn Tố Y mỉm cười vói bà nói: “Mẹ yên tâm ạ, con biets tự cahwm sóc mình, mẹ cũng nhó giữ gìn sức khỏe ạ.”
“Mẹ sẽ làm như vaayh.” Dương Thục Nghi nhìn Mạnh Kiều Dịch, ánh mắt nhu một lời nhắc nhỏ, bà hy vọng Mạnh kiều Dịch có thể chăm sóc tốt cho Vạn Tố Y.
Mạnh Kiều Dịch hướng về phía bà đua tay làm một động tác, như thế Dương Thục Nghi mói yên tâm ra về.
Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch tiễn khách ra về, đến cuối cùng hiện trường chỉ còn lại hai người, rất yên tĩnh.
“Có cần nhảy một điệu không Vạn tiểu thư?” Mạnh Kiều Dịch đưa tay về phía Vạn Tố Y cười nói.
Vạn Tố Y cười đặt tay mình lên tay anh: “so với khiêu vũ, em muốn về nhanh chóng nhà hơn.”
“Đoạn đối thoại này, đối rất hay.” Mạnh Kiều Dịch vốn dĩ đã làm một tư thế mời bạn cùng khiêu vũ, nhưng sau khi cầm tay cô lại dắt cô ra cửa: “Anh quên mất, hôm nay em có lẻ mệt lắm rồi.”
Bận rộn nguyên một ngày không được nghỉ ngơi, cô nhất định rất mệt rồi, hơn nữa, cũng không ăn được bao nhiêu.
Vạn Tố Y nhìn động tác nhuần nhuyễn của Mạnh Kiều Dịch, không nhịn được mà bật cười: “có thể kết hợp hai động tác này lại vói nhau một cách hoàn hảo như vậy có lẻ cũng chir mỗi Mạnh tiên sinh làm được.”
“ừm hửm” Mạnh Kiều Dịch chùn vai, bộ dnagj hiển nhiên trả lời Vạn Tố Y: “đi, chúng ta về nhà.”
Vạn Tố Y theo anh về nhà, có lẻ làm thế nào cũng không nghĩ ra, đang có một trận cuồng phong đang đợi cô ở nhà.
Vạn Tố Y còn nghĩ đợi Thẩm Nghi San về nước, Vạn Nhân Mật nhất định sẽ gọi điện thoại đến hỏi tội cô, nhưng tình hình thực tế so với những gì Vnaj Tố Y nghĩ còn tồi tệ hơn rất nhiều.
Vạn Tố Y vùa về đến nhà thì nhận được điện thoại của Vạn Nhân Mật, vừa bắt máy là chửi Vạn Tố Y xối xả.
“Ta kêu Nghi San qua đó, hoàn toàn là,muốn quan tâm con sống có tốt không! Con có cần lăng nhục chị gái mình như vậy không? Nếu như không hài lòng, có chuyện gì thì nói với mẹ đây này, con nói với Nghi San những lời đó coi có được không? Vạn Nhân Mật trong điện thaoij chửi Vạn Tố Y nủa tiếng đồng hồ cơn tức vẫn chua nguôi, lại bắt đầu trách mắng.
Mấy lời này Vạn Tố Y nghe tù nhỏ đến lớn nghe muốn thuộc rồi, không hề cảm thấy có gì tổn thương, chỉ là hôm nay Vạn Tố Y rất mệt, không muốn đối phó với ai.
Bây giò Vạn Nhân Mật gọi diện thoại đến, cô yên lặng nghe bà nói, cuối cùng không chịu đựng được nữa mà nói: “Mẹ, mẹ có bao giờ hỏi qua còn là đã xảy ra chuyện gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.