Chương 333
Vô Danh
18/04/2019
Trên đường về, Vạn Tố Y lại ngủ thiếp đi ngay trên xe. Mãi đến khi Mạnh Kiều Dịch chuẩn bị bế cô vào trong sân, cô mới tỉnh lại.
Hai tay Vạn Tố Y tự nhiên ôm lấy Mạnh Kiều Dịch, chậm rãi mở mắt ra. Trông cô vẫn có phần ngái ngủ: "Về đến nhà rồi sao?"
Trong giọng nói của Vạn Tố Y có phần lười nhác làm cho giọng nói của Mạnh Kiều Dịch vô thức cũng dịu xuống: "Đến nhà rồi, em cứ ngủ thêm một lát nữa đi."
"Anh đưa em lên, em ngủ đi." Mạnh Kiều Dịch ôm Vạn Tố Y và cúi đầu hôn lên trán cô rồi nói.
Vạn Tố Y yên lòng ôm lấy cổ Mạnh Kiều Dịch và nhắm mắt lại.
Thật ra cô đã ngủ suốt trên đường về nên bây giờ đã có tinh thần hơn rất nhiều.
Mạnh Kiều Dịch vừa bế Vạn Tố Y đi vào phòng khách, đã nghe giọng nói của Tôn Ích vọng tới: "Cô chủ, hóa đơn của cô Thẩm..."
Tôn Ích còn chưa nói hết lời liền thấy ánh mắt Mạnh Kiều Dịch nhìn qua, đành im lặng. Nhưng Vạn Tố Y ngủ không quen đã mở mắt ra, cô nhìn Tôn Ích hỏi: "Hóa đơn gì?"
Nói xong, tay Vạn Tố Y đang khoác trên cổ của Mạnh Kiều Dịch thả xuống: "Em không sao, đã không còn quá mệt nữa rồi."
Tôn Ích đưa giấy tờ cho Vạn Tố Y: "Đây là số tiền cô Thẩm tiêu trong mấy ngày nay."
Thẩm Nghi San không khách sáo với Vạn Tố Y, bởi vì Vạn Tố Y là người chăm sóc cô ta nên tất cả số tiền cô ta chi đều do người chăm sóc chịu trách nhiệm, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ.
Vạn Tố Y liếc mắt nhìn qua hóa đơn, rất nhanh đã nhíu mày. Thật ra, Thẩm Nghi San ở đây chi tiêu rất bình thường, nhưng cô ta vừa đi ra ngoài ở chỉ có hai ngày cuối tuần mà đã tiêu tới một triệu tệ...
Vạn Tố Y nhìn mấy con này, chân mày càng nhíu chặt. Đến cuối cùng vẫn là Mạnh Kiều Dịch phải trả số tiền này.
Đối phương là người nhà của Vạn Tố Y, Mạnh Kiều Dịch bằng lòng trả tiền thay cô, nhưng cô không muốn làm như vậy. Hơn nữa, Thẩm Nghi San cũng không có tư cách tiêu nhiều tiền của nhà họ Mạnh như vậy.
"Ai đang ở đó vậy?" Vẻ mặt Vạn Tố Y thật sự không dễ nhìn, hỏi Tôn Ích.
Tôn Ích lắc đầu: "Tôi cũng không biết. Chỉ biết là cô ta dẫn theo phó quản gia bên cạnh, thường lui tới ở các cửa hàng cao cấp, thỉnh thoảng cũng sẽ đi quán bar."
Lại còn đi quán bar, cô ta còn chưa học được bài học từ chuyện lúc trước sao?
Vạn Tố Y hít sâu một hơi: "Gọi phó quản gia về, về sau không cần thanh toán hóa đơn của chị ấy nữa."
Tất cả sẽ do Thẩm Nghi San tự mình chi trả, cô không có nghĩa vụ trả thay cho Thẩm Nghi San.
Thẩm Nghi San vẫn luôn nhấn mạnh quan hệ giữa mình và Vạn Tố Y không tốt, nhưng trên phương diện dùng tiền thì đặc biệt không khách sáo với cô, rõ ràng là đang bắt nạt cô.
"Vậy cô Thẩm bên kia..." Tôn Ích hơi do dự nhìn Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y nhìn Tôn Ích: "Nói cho chị ấy biết, đây là ý của tôi."
Tôn Ích lập tức mỉm cười đáp lời và rời đi.
Theo Tôn Ích, đây là một chuyện tốt. Dù sao, nhà họ Mạnh và Thẩm Nghi San không có quan hệ gì. Con dâu thật sự của nhà họ Mạnh là Vạn Tố Y. Cô chủ còn chưa bao giờ xài tiền bậy bạ, ngược lại Thẩm Nghi San sống như một người phụ nữ giàu có.
"Không sao chứ?" Mạnh Kiều Dịch nhìn vẻ mặt Vạn Tố Y rất tệ liền ôm cô vào trong lòng và hỏi.
Vạn Tố Y lắc đầu: "Em chỉ có chút tức giận thôi."
Cô vẫn không hiểu, sao Thẩm Nghi San có thể làm chuyện này với khí thế như vậy.
Ở trước tiền, quả nhiên da mặt của người ta cũng dày thêm mấy lần.
"Không sao, em biết giải quyết như thế nào là tốt rồi." Đây là chuyện giữa Vạn Tố Y và Thẩm Nghi San, Mạnh Kiều Dịch rất lý trí giao cho Vạn Tố Y tự mình xử lý, mà không can thiệp vào.
Bên này, Vạn Tố Y vừa ngừng trả tiền cho Thẩm Nghi San, cô ta đã lập tức gọi tới.
Vạn Tố Y liếc nhìn dãy số, vừa cầm lên: "Alo?"
"Cô nói vậy là có ý gì?" Thẩm Nghi San rất thái độ mở miệng nói với Vạn Tố Y: "Thế nào? Bây giờ còn mở miệng phân biệt rõ ràng với tôi sao? Của cô là của cô? Của tôi là của tôi? Không có quan hệ sao?"
Thẩm Nghi San nói rất loạn, giống như giữa các cô chưa từng phân biệt rõ ràng vậy.
"Nếu như chỉ là chi tiêu thường ngày, em sẽ trả tiền giúp chị, nhưng với tốc độ như vậy thì em không có cách nào làm được. Dù sao bây giờ chị tiêu là tiền của nhà họ Mạnh, nhưng nhà họ Mạnh chẳng có lý do gì phải trả số tiền này thay chị cả." Vạn Tố Y rất lý trí nói cho Thẩm Nghi San biết.
Nói một cách nghiêm khắc, Thẩm Nghi San chẳng qua là một người ngoài. Nhà họ Mạnh không phải chuyên môn kiếm tiền cho người ngoài tiêu.
"Ha ha, không có quan hệ gì? Ý của cô là tôi và cô cũng không có quan hệ gì sao?" Lúc này Thẩm Nghi San ngược lại nhận thức rõ quan hệ giữa mình và Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y im lặng vài giây, sau đó nói với Thẩm Nghi San: "Chị cũng nói chúng ta không thân mật như vậy, từ nhỏ đến lớn, chúng ta sẽ không có thói quen tiêu tiền của nhau. Từ trước đến nay chị chưa từng cho em, từ trước đến nay em cũng chưa từng cho chị, khi còn bé đã phân chia rõ ràng như vậy, lớn lên cũng không cần dính dáng vào thì tương đối tốt hơn."
Vạn Tố Y có nghĩa vụ nuôi dưỡng cha mẹ mình, nhưng không có nghĩ vụ nuôi dưỡng Thẩm Nghi San.
Lúc đầu Thẩm Nghi San chỉ nói sẽ tới đây làm việc mấy ngày. Nhưng bây giờ vẫn không thấy cô ta ra ngoài làm bất cứ chuyện gì, nhưng cô ta đã ở trong nước hai tháng, đồng thời hoàn toàn không có ý muốn đi.
Nếu Vạn Tố Y còn tiếp tục trả tiền cho Thẩm Nghi San, như vậy đợi đến khi cô ta đi, Thẩm Nghi San có lẽ không phải chỉ tiêu một triệu thôi đâu.
Từ danh sách quét thẻ đã thấy được, lúc đầu Thẩm Nghi San còn e ngại, nhưng bây giờ đã sớm không nữa. Cô ta cứ quen như vậy, sẽ có ngày cô ta có thể quét thẻ cho Vạn Tố Y trả rất nhiều triệu.
Thẩm Nghi San đặt mua đồ cho mình rất đồng bộ, chỉ còn thiếu mua xe mua phòng. Nhưng dù vậy, Thẩm Nghi San vẫn không thấy thỏa mãn.
Cô ta nghe được giọng nói của Vạn Tố Y rất dứt khoát, biết Vạn Tố Y không có khả năng thay đổi liền nói ra lời đe dọa: "Được, đây chính là cô nói đấy. Đến lúc đó cô đừng hối hận! Từ hôm nay trở đi, cô không cần liên hệ với tôi nữa, tôi cũng sẽ không liên hệ với cô!"
Cô vẫn ở đây nhưng tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại cho Vạn Tố Y.
Ý của cô ta chi tiêu hàng ngày vẫn sẽ do Vạn Tố Y trả, nhưng không liên hệ cùng Vạn Tố Y.
Thẩm Nghi San nói xong bèn cúp điện thoại, Vạn Tố Y thở ra một hơi.
Nhưng cuộc điện thoại này kết thúc không có nghĩa là Vạn Tố Y có thể nghỉ ngơi. Chẳng bao lâu, Vạn Nhân Mật lại gọi điện thoại qua oanh tạc.
Vạn Tố Y liếc nhìn số điện thoại cũng biết tại sao Vạn Nhân Mật gọi cho mình. Nhưng cô vẫn nhận nghe: "Mẹ."
"Tố Y, con làm sao thế? Sao con phải tuyệt tình với chị con như vậy? Không phải chỉ là tiêu chút tiền sao? Sao con có thể vì tiền trở mặt như vậy? Bây giờ con cũng không phải là không có tiền." Vạn Nhân Mật rất tức giận nói tiếp: "Mấy ngày hôm trước con trả tiền rất hào phóng, sao bây giờ lòng dạ trở nên hẹp hòi vậy?"
"Mấy ngày hôm trước?" Vạn Tố Y không rõ, hỏi ngược lại. Cô không biết Vạn Nhân Mật muốn nói chuyện gì.
Ở trong điện thoại, Vạn Nhân Mật cười lạnh, thái độ không tốt lắm: "Con muốn mẹ nói lại lần nữa sao?"
Hai tay Vạn Tố Y tự nhiên ôm lấy Mạnh Kiều Dịch, chậm rãi mở mắt ra. Trông cô vẫn có phần ngái ngủ: "Về đến nhà rồi sao?"
Trong giọng nói của Vạn Tố Y có phần lười nhác làm cho giọng nói của Mạnh Kiều Dịch vô thức cũng dịu xuống: "Đến nhà rồi, em cứ ngủ thêm một lát nữa đi."
"Anh đưa em lên, em ngủ đi." Mạnh Kiều Dịch ôm Vạn Tố Y và cúi đầu hôn lên trán cô rồi nói.
Vạn Tố Y yên lòng ôm lấy cổ Mạnh Kiều Dịch và nhắm mắt lại.
Thật ra cô đã ngủ suốt trên đường về nên bây giờ đã có tinh thần hơn rất nhiều.
Mạnh Kiều Dịch vừa bế Vạn Tố Y đi vào phòng khách, đã nghe giọng nói của Tôn Ích vọng tới: "Cô chủ, hóa đơn của cô Thẩm..."
Tôn Ích còn chưa nói hết lời liền thấy ánh mắt Mạnh Kiều Dịch nhìn qua, đành im lặng. Nhưng Vạn Tố Y ngủ không quen đã mở mắt ra, cô nhìn Tôn Ích hỏi: "Hóa đơn gì?"
Nói xong, tay Vạn Tố Y đang khoác trên cổ của Mạnh Kiều Dịch thả xuống: "Em không sao, đã không còn quá mệt nữa rồi."
Tôn Ích đưa giấy tờ cho Vạn Tố Y: "Đây là số tiền cô Thẩm tiêu trong mấy ngày nay."
Thẩm Nghi San không khách sáo với Vạn Tố Y, bởi vì Vạn Tố Y là người chăm sóc cô ta nên tất cả số tiền cô ta chi đều do người chăm sóc chịu trách nhiệm, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ.
Vạn Tố Y liếc mắt nhìn qua hóa đơn, rất nhanh đã nhíu mày. Thật ra, Thẩm Nghi San ở đây chi tiêu rất bình thường, nhưng cô ta vừa đi ra ngoài ở chỉ có hai ngày cuối tuần mà đã tiêu tới một triệu tệ...
Vạn Tố Y nhìn mấy con này, chân mày càng nhíu chặt. Đến cuối cùng vẫn là Mạnh Kiều Dịch phải trả số tiền này.
Đối phương là người nhà của Vạn Tố Y, Mạnh Kiều Dịch bằng lòng trả tiền thay cô, nhưng cô không muốn làm như vậy. Hơn nữa, Thẩm Nghi San cũng không có tư cách tiêu nhiều tiền của nhà họ Mạnh như vậy.
"Ai đang ở đó vậy?" Vẻ mặt Vạn Tố Y thật sự không dễ nhìn, hỏi Tôn Ích.
Tôn Ích lắc đầu: "Tôi cũng không biết. Chỉ biết là cô ta dẫn theo phó quản gia bên cạnh, thường lui tới ở các cửa hàng cao cấp, thỉnh thoảng cũng sẽ đi quán bar."
Lại còn đi quán bar, cô ta còn chưa học được bài học từ chuyện lúc trước sao?
Vạn Tố Y hít sâu một hơi: "Gọi phó quản gia về, về sau không cần thanh toán hóa đơn của chị ấy nữa."
Tất cả sẽ do Thẩm Nghi San tự mình chi trả, cô không có nghĩa vụ trả thay cho Thẩm Nghi San.
Thẩm Nghi San vẫn luôn nhấn mạnh quan hệ giữa mình và Vạn Tố Y không tốt, nhưng trên phương diện dùng tiền thì đặc biệt không khách sáo với cô, rõ ràng là đang bắt nạt cô.
"Vậy cô Thẩm bên kia..." Tôn Ích hơi do dự nhìn Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y nhìn Tôn Ích: "Nói cho chị ấy biết, đây là ý của tôi."
Tôn Ích lập tức mỉm cười đáp lời và rời đi.
Theo Tôn Ích, đây là một chuyện tốt. Dù sao, nhà họ Mạnh và Thẩm Nghi San không có quan hệ gì. Con dâu thật sự của nhà họ Mạnh là Vạn Tố Y. Cô chủ còn chưa bao giờ xài tiền bậy bạ, ngược lại Thẩm Nghi San sống như một người phụ nữ giàu có.
"Không sao chứ?" Mạnh Kiều Dịch nhìn vẻ mặt Vạn Tố Y rất tệ liền ôm cô vào trong lòng và hỏi.
Vạn Tố Y lắc đầu: "Em chỉ có chút tức giận thôi."
Cô vẫn không hiểu, sao Thẩm Nghi San có thể làm chuyện này với khí thế như vậy.
Ở trước tiền, quả nhiên da mặt của người ta cũng dày thêm mấy lần.
"Không sao, em biết giải quyết như thế nào là tốt rồi." Đây là chuyện giữa Vạn Tố Y và Thẩm Nghi San, Mạnh Kiều Dịch rất lý trí giao cho Vạn Tố Y tự mình xử lý, mà không can thiệp vào.
Bên này, Vạn Tố Y vừa ngừng trả tiền cho Thẩm Nghi San, cô ta đã lập tức gọi tới.
Vạn Tố Y liếc nhìn dãy số, vừa cầm lên: "Alo?"
"Cô nói vậy là có ý gì?" Thẩm Nghi San rất thái độ mở miệng nói với Vạn Tố Y: "Thế nào? Bây giờ còn mở miệng phân biệt rõ ràng với tôi sao? Của cô là của cô? Của tôi là của tôi? Không có quan hệ sao?"
Thẩm Nghi San nói rất loạn, giống như giữa các cô chưa từng phân biệt rõ ràng vậy.
"Nếu như chỉ là chi tiêu thường ngày, em sẽ trả tiền giúp chị, nhưng với tốc độ như vậy thì em không có cách nào làm được. Dù sao bây giờ chị tiêu là tiền của nhà họ Mạnh, nhưng nhà họ Mạnh chẳng có lý do gì phải trả số tiền này thay chị cả." Vạn Tố Y rất lý trí nói cho Thẩm Nghi San biết.
Nói một cách nghiêm khắc, Thẩm Nghi San chẳng qua là một người ngoài. Nhà họ Mạnh không phải chuyên môn kiếm tiền cho người ngoài tiêu.
"Ha ha, không có quan hệ gì? Ý của cô là tôi và cô cũng không có quan hệ gì sao?" Lúc này Thẩm Nghi San ngược lại nhận thức rõ quan hệ giữa mình và Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y im lặng vài giây, sau đó nói với Thẩm Nghi San: "Chị cũng nói chúng ta không thân mật như vậy, từ nhỏ đến lớn, chúng ta sẽ không có thói quen tiêu tiền của nhau. Từ trước đến nay chị chưa từng cho em, từ trước đến nay em cũng chưa từng cho chị, khi còn bé đã phân chia rõ ràng như vậy, lớn lên cũng không cần dính dáng vào thì tương đối tốt hơn."
Vạn Tố Y có nghĩa vụ nuôi dưỡng cha mẹ mình, nhưng không có nghĩ vụ nuôi dưỡng Thẩm Nghi San.
Lúc đầu Thẩm Nghi San chỉ nói sẽ tới đây làm việc mấy ngày. Nhưng bây giờ vẫn không thấy cô ta ra ngoài làm bất cứ chuyện gì, nhưng cô ta đã ở trong nước hai tháng, đồng thời hoàn toàn không có ý muốn đi.
Nếu Vạn Tố Y còn tiếp tục trả tiền cho Thẩm Nghi San, như vậy đợi đến khi cô ta đi, Thẩm Nghi San có lẽ không phải chỉ tiêu một triệu thôi đâu.
Từ danh sách quét thẻ đã thấy được, lúc đầu Thẩm Nghi San còn e ngại, nhưng bây giờ đã sớm không nữa. Cô ta cứ quen như vậy, sẽ có ngày cô ta có thể quét thẻ cho Vạn Tố Y trả rất nhiều triệu.
Thẩm Nghi San đặt mua đồ cho mình rất đồng bộ, chỉ còn thiếu mua xe mua phòng. Nhưng dù vậy, Thẩm Nghi San vẫn không thấy thỏa mãn.
Cô ta nghe được giọng nói của Vạn Tố Y rất dứt khoát, biết Vạn Tố Y không có khả năng thay đổi liền nói ra lời đe dọa: "Được, đây chính là cô nói đấy. Đến lúc đó cô đừng hối hận! Từ hôm nay trở đi, cô không cần liên hệ với tôi nữa, tôi cũng sẽ không liên hệ với cô!"
Cô vẫn ở đây nhưng tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại cho Vạn Tố Y.
Ý của cô ta chi tiêu hàng ngày vẫn sẽ do Vạn Tố Y trả, nhưng không liên hệ cùng Vạn Tố Y.
Thẩm Nghi San nói xong bèn cúp điện thoại, Vạn Tố Y thở ra một hơi.
Nhưng cuộc điện thoại này kết thúc không có nghĩa là Vạn Tố Y có thể nghỉ ngơi. Chẳng bao lâu, Vạn Nhân Mật lại gọi điện thoại qua oanh tạc.
Vạn Tố Y liếc nhìn số điện thoại cũng biết tại sao Vạn Nhân Mật gọi cho mình. Nhưng cô vẫn nhận nghe: "Mẹ."
"Tố Y, con làm sao thế? Sao con phải tuyệt tình với chị con như vậy? Không phải chỉ là tiêu chút tiền sao? Sao con có thể vì tiền trở mặt như vậy? Bây giờ con cũng không phải là không có tiền." Vạn Nhân Mật rất tức giận nói tiếp: "Mấy ngày hôm trước con trả tiền rất hào phóng, sao bây giờ lòng dạ trở nên hẹp hòi vậy?"
"Mấy ngày hôm trước?" Vạn Tố Y không rõ, hỏi ngược lại. Cô không biết Vạn Nhân Mật muốn nói chuyện gì.
Ở trong điện thoại, Vạn Nhân Mật cười lạnh, thái độ không tốt lắm: "Con muốn mẹ nói lại lần nữa sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.