Chương 372
Vô Danh
03/05/2019
Bà quay sang nhìn khắp người Thẩm Nghi San mà hỏi: “Thẩm tiểu thư, cho hỏi cô có thật là tốt nghiệp trường đại học danh tiếng bên nước ngoài không?”
Thẩm Nghi San ngây người, không ngờ mẹ Sử Tác lại có thể hỏi câu hỏi này một trực tiếp như vậy: “ ý mẹ là gì ạ?”
“Cô không cần biết tôi có ý gì, cứ trả lời câu hỏi của tôi đi đã.” Bà không muốn tranh luận với Thẩm Nghi San mà chỉ muốn cô trả lời câu hỏi.
“Đúng.” Thẩm Nghi San xác nhận, xem ra không có biểu hiện gì là cô đang nói dối.
Thế nhưng, mẹ Sử Tác sau khi nhận được câu trả lời từ cô liền cười: “tốt lắm, vậy tôi hỏi tiếp, bố cô có một công ty nước ngoài, mẹ cô là chủ một chuỗi viện thẩm mĩ có đúng không?”
Nghe vậy gương mặt Thẩm Lập bỗng tối sầm lại, ánh mắt Vạn Nhân Mật cũng mở to.
Họ không hề có những thứ đó, hơn nữa Thẩm Nghi San không hề nói trước với họ điều này, họ không biết gì cả.
Lúc này đây, mẹ Sử tác hỏi vậy trước mặt bố mẹ mình khiến vẻ mặt Thẩm Nghi San vô cùng khó coi, nhưng vì để hôn lễ thuận lợi diễn ra cô im miệng không trả lời.
“Vậy thì kỳ lạ nha, bố mẹ cô hình như không thừa nhận những gì cô nói đâu, mẹ cô kể với tôi họ chỉ là công nhân nghỉ hưu thôi!”
Vạn Nhân Mật nhắm mắt lại, bị người khác nói vậy bà cảm thấy vô cùng tủi nhục.
Thẩm Nghi San cau mày, có chút hối hận. Lúc đón bố mẹ đến đây, cô nên nói trước với họ mới đúng.
Nhưng với tình huống trước mắt, cô ta không thể nghĩ chuyện đó nữa.
Bởi vì sau khi cô nói những lời nói dối đó, nhà họ Sử đối xử với cô rất tốt, không hề nghi ngờ gì cả, nên cô mowisphonsg đại là nhà họ đối với cô tốt như thế nào.
Nhưng cô thật sự không ngờ rằng, mẹ Sử Tác lại không hoàn toàn tin tưởng mà điều tra cô.
“Nói năng tầm bậy! Nếu thật sự là vậy, chắc là bố mẹ của Thẩm tiểu thư đây không chỉ có hai người họ nhỉ, nếu không tại sao những gì cô nói hộ lại chưa từng trải qua?”
“Còn nữa, bằng tốt nghiệp trường đại học danh tiếng của cô đâu?” từ khi nào mà trên mạng bắt đầu tra không ra bằng đại học của trường danh tiếng rồi vậy?” Mẹ Sử Tác không vội mà từng cái từng cái liệt kê ra.
Nghe vậy, Sử Tác liền ngây ra mà quay sang nhìn Thẩm Nghi San, anh ta chắc không thể nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như thế này.
“Nghi San! Mẹ nói đều là thật sao?” mặt Sử Tác nghiêm lại mà quay sang hỏi Thẩm Nghi San.
Cô ta lắc đầu nguầy nguậy: “đương nhiên là không phải rồi, trong chuyện này chắc chắn có hiểu nhầm, bây giờ em không thể giải thích, chúng ta tổ chức cho xong hôn lễ đã rồi em từ từ kể với anh được không?”
Thẩm Nghi San bây giờ mà thừa nhận mình nói dối thì khác gì tự tát vào mặt mình.
Cô ta không những không thừa nhận mà còn muốn ngăn cản mẹ Sử Tác tiếp tục nói, tránh làm trò cười cho mọi người.
“Chưa giải thích rõ ràng mà muốn bước vào nhà này sao? Thật là nực cười!” Mẹ Sử Tác đương nhiên không để mọi chuyện diễn ra theo ý cô, mà nói: “tôi nói cho cô biết, hôm nay cô mà không nói rõ mọi chuyện, mơ mà tiếp tục hôn lễ.”
“mẹ nhất định phải để con mất mặt vậy sao?” Thẩm Nghi San cuối cùng cũng không nhịn được mà nói một câu khó nghe.
“Nghi San! Không được cãi lời mẹ!” Sử Tác lên tiếng ngăn Thẩm Nghi San lại, từ tận đáy lòng anh vẫn tin tưởng cô.
“Khiến cô mất mặt á? Hôm nay tôi mà để cô gả cho con trai tôi thì mới là khiến nhà tôi mất mặt! Tôi nói cho cô biết, có tôi ở đây, cô còn lâu mới gả vào nhà tôi được!” mẹ Sử Tác nói những lời khiến Thẩm Nghi San đỏ bừng mặt. Bà tiếp tục chỉ vào bụng cô mà nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì cô đã từng sinh con rồi nhỉ?”
“Không có.” Thẩm Nghi San phủ nhận.
“Không phải, vậy vết sẹo trên bụng cô là gì?” mẹ Sử tác đâu có mù, bà quyết tâm không để Thẩm Nghi San khiến cho hồ đồ nữa.
Lúc đầu, cũng vì thấy vết sẹo trên bụng cô, bà mới bắt đầu hoài nghi mà cố tình thử Vạn Nhân Mật., nếu không đến tận bây giờ vẫn không hề biết sự thật
Lúc này, bà cảm thấy may mắn khi cùng Thẩm Nghi San đến tiệm áo cưới thử đồ, mới có cơ hội nhìn thấy vết sẹo trên người cô.
“Nghi San, là thật sao?” Sử Tác không còn bình tĩnh như vừa nãy nữa mà nghiêm mặt lại hỏi Thẩm Nghi San: “em nói đi, không được nói dối anh, phải hay không phải đều phải nói thật”
“Thật sự không phải mà.” Thẩm Nghi San biết Sử Tác chỉ nói vậy thôi, chỉ cần cô thừa nhận thì Sử Tác lập tức sẽ có lập trường y như mẹ anh mà không đứng về phía cô nữa.
“Còn không thừa nhận? Vậy có cần tôi nói cho cô biết không đay, chuyện cô đã từng kết hôn tôi cũng đã biết.” Mẹ Sử Tác ngay từ đầu đã không có ý định buông tha cho Thẩm Nghi San.
Thẩm Nghi San chưa biết giải thích câu trên như nào, lại thêm câu dưới.
Cô quay sang cau mày nhìn Sử Tác, mẹ Sử Tác quá tinh ranh, sao bà ấy biết được nhiều chuyện đến vậy.
“Mẹ đừng nói bậy, phải có chứng cứ.” Thẩm Nghi San khua tay bác bỏ mà nhấn mạnh với mẹ Sử Tác.
Bà bình tĩnh nở nụ cười: “Tôi gọi một cuộc gọi đến cục đăng ký kết hôn ngoài nước là biết ngay mà, cô có muốn xem không?”
Phút chốc, Thẩm Nghi San không còn dũng khí chống cự nữa, hai chân cô ta mềm nhũn ra,cộng thêm chân đi giày cao gót, cô đứng không vững nữa mà ngã nhào ra.
“Cô còn gì để nói không?” Mặt mẹ Sử Tác lạnh như sắt, y như bắt quả tang Thẩm Nghi San ngoại tình vậy.
Sử Tác cắn răng, Thẩm Nghi San ngước lên nhìn anh mà không dám đưa tay ra, cô biết, lúc này đây, Sử Tác chắc chắn sẽ không tha thứ cho cô.
“Em... em không phải cố ý làm vậy đâu, Sử Tác, là vì em yêu anh, em thực sự rất yêu anh....” Lúc này đây, cô biết có giải thích cũng không có tác dụng nữa.
Mẹ Sử Tác thấy vẻ dở khóc dở cười của Thẩm Nghi San mà buồn cười.
Nhưng Thẩm Nghi San vẫn cố gắng như níu kéo chút hy vọng cuối cùng mà nói: “Sử Tác! Em yêu anh, anh biết mà, anh nghĩ xem lúc đầu sao chúng ta lại đến với nhau, anh thực sự để ý tình cảnh gia đình em sao? Anh đã nói là yêu em từ cái nhìn đầu tiên cơ mà, vậy thì anh yêu con người em chứ không phải vị thế gia đình em, anh không được lừa dối em như thế.”
Sử Tác nhìn Thẩm Nghi San đang bám lấy chân anh mà nói những lời đó, lúc này đây, ánh mắt anh ta khinh thường cô đến cùng cực.
Không sai, đúng là lúc đầu Sử Tác thích cô nên mới chủ động tiếp cận, nhưng chưa từng có ý định cưới cô. Sau khi Thẩm Nghi San nói với anh ta gia đình mình giàu có và có vị thế như thế nào, Sử Tác mới động lòng mà có ý định cưới cô làm vợ.
Nhiều lúc, tiền bạc và địa vị đúng là thứ có thể khiến con người ta thay đổi suy nghĩ ban đầu. Sử Tác không còn nhớ lúc đầu vì sao mà thích Thẩm Nghi San nữa, nhưng anh ta nhớ rất rõ, cưới cô chỉ vì gia cảnh nhà cô tốt như những gì cô nói.
Bây giờ đây, những gì cô nói đều không có thật, Sử Tác không thể nào mà cưới cô.
Thẩm Nghi San ngây người, không ngờ mẹ Sử Tác lại có thể hỏi câu hỏi này một trực tiếp như vậy: “ ý mẹ là gì ạ?”
“Cô không cần biết tôi có ý gì, cứ trả lời câu hỏi của tôi đi đã.” Bà không muốn tranh luận với Thẩm Nghi San mà chỉ muốn cô trả lời câu hỏi.
“Đúng.” Thẩm Nghi San xác nhận, xem ra không có biểu hiện gì là cô đang nói dối.
Thế nhưng, mẹ Sử Tác sau khi nhận được câu trả lời từ cô liền cười: “tốt lắm, vậy tôi hỏi tiếp, bố cô có một công ty nước ngoài, mẹ cô là chủ một chuỗi viện thẩm mĩ có đúng không?”
Nghe vậy gương mặt Thẩm Lập bỗng tối sầm lại, ánh mắt Vạn Nhân Mật cũng mở to.
Họ không hề có những thứ đó, hơn nữa Thẩm Nghi San không hề nói trước với họ điều này, họ không biết gì cả.
Lúc này đây, mẹ Sử tác hỏi vậy trước mặt bố mẹ mình khiến vẻ mặt Thẩm Nghi San vô cùng khó coi, nhưng vì để hôn lễ thuận lợi diễn ra cô im miệng không trả lời.
“Vậy thì kỳ lạ nha, bố mẹ cô hình như không thừa nhận những gì cô nói đâu, mẹ cô kể với tôi họ chỉ là công nhân nghỉ hưu thôi!”
Vạn Nhân Mật nhắm mắt lại, bị người khác nói vậy bà cảm thấy vô cùng tủi nhục.
Thẩm Nghi San cau mày, có chút hối hận. Lúc đón bố mẹ đến đây, cô nên nói trước với họ mới đúng.
Nhưng với tình huống trước mắt, cô ta không thể nghĩ chuyện đó nữa.
Bởi vì sau khi cô nói những lời nói dối đó, nhà họ Sử đối xử với cô rất tốt, không hề nghi ngờ gì cả, nên cô mowisphonsg đại là nhà họ đối với cô tốt như thế nào.
Nhưng cô thật sự không ngờ rằng, mẹ Sử Tác lại không hoàn toàn tin tưởng mà điều tra cô.
“Nói năng tầm bậy! Nếu thật sự là vậy, chắc là bố mẹ của Thẩm tiểu thư đây không chỉ có hai người họ nhỉ, nếu không tại sao những gì cô nói hộ lại chưa từng trải qua?”
“Còn nữa, bằng tốt nghiệp trường đại học danh tiếng của cô đâu?” từ khi nào mà trên mạng bắt đầu tra không ra bằng đại học của trường danh tiếng rồi vậy?” Mẹ Sử Tác không vội mà từng cái từng cái liệt kê ra.
Nghe vậy, Sử Tác liền ngây ra mà quay sang nhìn Thẩm Nghi San, anh ta chắc không thể nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như thế này.
“Nghi San! Mẹ nói đều là thật sao?” mặt Sử Tác nghiêm lại mà quay sang hỏi Thẩm Nghi San.
Cô ta lắc đầu nguầy nguậy: “đương nhiên là không phải rồi, trong chuyện này chắc chắn có hiểu nhầm, bây giờ em không thể giải thích, chúng ta tổ chức cho xong hôn lễ đã rồi em từ từ kể với anh được không?”
Thẩm Nghi San bây giờ mà thừa nhận mình nói dối thì khác gì tự tát vào mặt mình.
Cô ta không những không thừa nhận mà còn muốn ngăn cản mẹ Sử Tác tiếp tục nói, tránh làm trò cười cho mọi người.
“Chưa giải thích rõ ràng mà muốn bước vào nhà này sao? Thật là nực cười!” Mẹ Sử Tác đương nhiên không để mọi chuyện diễn ra theo ý cô, mà nói: “tôi nói cho cô biết, hôm nay cô mà không nói rõ mọi chuyện, mơ mà tiếp tục hôn lễ.”
“mẹ nhất định phải để con mất mặt vậy sao?” Thẩm Nghi San cuối cùng cũng không nhịn được mà nói một câu khó nghe.
“Nghi San! Không được cãi lời mẹ!” Sử Tác lên tiếng ngăn Thẩm Nghi San lại, từ tận đáy lòng anh vẫn tin tưởng cô.
“Khiến cô mất mặt á? Hôm nay tôi mà để cô gả cho con trai tôi thì mới là khiến nhà tôi mất mặt! Tôi nói cho cô biết, có tôi ở đây, cô còn lâu mới gả vào nhà tôi được!” mẹ Sử Tác nói những lời khiến Thẩm Nghi San đỏ bừng mặt. Bà tiếp tục chỉ vào bụng cô mà nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì cô đã từng sinh con rồi nhỉ?”
“Không có.” Thẩm Nghi San phủ nhận.
“Không phải, vậy vết sẹo trên bụng cô là gì?” mẹ Sử tác đâu có mù, bà quyết tâm không để Thẩm Nghi San khiến cho hồ đồ nữa.
Lúc đầu, cũng vì thấy vết sẹo trên bụng cô, bà mới bắt đầu hoài nghi mà cố tình thử Vạn Nhân Mật., nếu không đến tận bây giờ vẫn không hề biết sự thật
Lúc này, bà cảm thấy may mắn khi cùng Thẩm Nghi San đến tiệm áo cưới thử đồ, mới có cơ hội nhìn thấy vết sẹo trên người cô.
“Nghi San, là thật sao?” Sử Tác không còn bình tĩnh như vừa nãy nữa mà nghiêm mặt lại hỏi Thẩm Nghi San: “em nói đi, không được nói dối anh, phải hay không phải đều phải nói thật”
“Thật sự không phải mà.” Thẩm Nghi San biết Sử Tác chỉ nói vậy thôi, chỉ cần cô thừa nhận thì Sử Tác lập tức sẽ có lập trường y như mẹ anh mà không đứng về phía cô nữa.
“Còn không thừa nhận? Vậy có cần tôi nói cho cô biết không đay, chuyện cô đã từng kết hôn tôi cũng đã biết.” Mẹ Sử Tác ngay từ đầu đã không có ý định buông tha cho Thẩm Nghi San.
Thẩm Nghi San chưa biết giải thích câu trên như nào, lại thêm câu dưới.
Cô quay sang cau mày nhìn Sử Tác, mẹ Sử Tác quá tinh ranh, sao bà ấy biết được nhiều chuyện đến vậy.
“Mẹ đừng nói bậy, phải có chứng cứ.” Thẩm Nghi San khua tay bác bỏ mà nhấn mạnh với mẹ Sử Tác.
Bà bình tĩnh nở nụ cười: “Tôi gọi một cuộc gọi đến cục đăng ký kết hôn ngoài nước là biết ngay mà, cô có muốn xem không?”
Phút chốc, Thẩm Nghi San không còn dũng khí chống cự nữa, hai chân cô ta mềm nhũn ra,cộng thêm chân đi giày cao gót, cô đứng không vững nữa mà ngã nhào ra.
“Cô còn gì để nói không?” Mặt mẹ Sử Tác lạnh như sắt, y như bắt quả tang Thẩm Nghi San ngoại tình vậy.
Sử Tác cắn răng, Thẩm Nghi San ngước lên nhìn anh mà không dám đưa tay ra, cô biết, lúc này đây, Sử Tác chắc chắn sẽ không tha thứ cho cô.
“Em... em không phải cố ý làm vậy đâu, Sử Tác, là vì em yêu anh, em thực sự rất yêu anh....” Lúc này đây, cô biết có giải thích cũng không có tác dụng nữa.
Mẹ Sử Tác thấy vẻ dở khóc dở cười của Thẩm Nghi San mà buồn cười.
Nhưng Thẩm Nghi San vẫn cố gắng như níu kéo chút hy vọng cuối cùng mà nói: “Sử Tác! Em yêu anh, anh biết mà, anh nghĩ xem lúc đầu sao chúng ta lại đến với nhau, anh thực sự để ý tình cảnh gia đình em sao? Anh đã nói là yêu em từ cái nhìn đầu tiên cơ mà, vậy thì anh yêu con người em chứ không phải vị thế gia đình em, anh không được lừa dối em như thế.”
Sử Tác nhìn Thẩm Nghi San đang bám lấy chân anh mà nói những lời đó, lúc này đây, ánh mắt anh ta khinh thường cô đến cùng cực.
Không sai, đúng là lúc đầu Sử Tác thích cô nên mới chủ động tiếp cận, nhưng chưa từng có ý định cưới cô. Sau khi Thẩm Nghi San nói với anh ta gia đình mình giàu có và có vị thế như thế nào, Sử Tác mới động lòng mà có ý định cưới cô làm vợ.
Nhiều lúc, tiền bạc và địa vị đúng là thứ có thể khiến con người ta thay đổi suy nghĩ ban đầu. Sử Tác không còn nhớ lúc đầu vì sao mà thích Thẩm Nghi San nữa, nhưng anh ta nhớ rất rõ, cưới cô chỉ vì gia cảnh nhà cô tốt như những gì cô nói.
Bây giờ đây, những gì cô nói đều không có thật, Sử Tác không thể nào mà cưới cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.