Chương 414
Vô Danh
03/05/2019
“Nguyễn Ca em biết cảm giác yêu một người là như thế nào không?” Dư Thiệu Lâm đau khổ nhìn Nguyễn Ca, bất giác cảm thấy, Nguyễn Ca có lẻ thật sự đã quên đi cái cảm giác thích một người là như thế nào rồi.
Nguyễn Ca mỉm cười, không hề quan tâm đến tâm trạng của Dư Thiệu Lâm: “Tôi không biết, tôi không có đa tình như Dư thiếu gia,thì tôi làm sao biết được?”
Cô thích hắn lâu như thế, bây giờ hắn dột nhiên hỏi cô, biết cảm giác thích một người là như thế nào không, thật buồn cười.
Dư Thiệu Lâm không cảm thấy Nguyễn Ca chưa từng yêu hắn, chỉ là sự thù hận mà Nguyễn Ca đối với hắn đã vượt qua cả tình yêu.
Dư Thiệu Lâm không để tâm, hắn chỉ muốn với Nguyễn Ca tâm trạng của mình: “yêu một người thì cho dù có lãng phí cả một đời để ở bên cạnh cô ấy làm những chuyện chẳng đâu vào đâu, cũng cảm thấy rất vui vẻ.”
Bây giò hắn chính là như thế.
Chỉ cần Nguyễn Ca cần hắn, hắn thật sẽ bỏ hết công việc của mình để ở bên cạnh Nguyễn Ca, không một lời than vãn.
Nguyễn Ca chỉ mỉm cười, đối với tình yêu như thế này, cô cũng đã từng trải qua, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi: “Dư Thiệu Lâm, tôi kể cho anh nghe một câu chuyện.”
“Anh không thích nghe kể chuyện cũng không thích nghe “canh gà”. Hắn biết, câu chuyện của cô nhất định là lại khuyên hắn từ bỏ cô.
Nguyễn Ca không hề có ý định từ bỏ việc bóp miệng hắn cho hắn uống “canh gà”: “được, vậy không kể chuyện, lấy một ví dụ. Anh biết tình trạng anh bây giờ là như thế nào không? Giống như một đứa bé học mẫu giáo, có một ngày, một bạn nữ cho anh một viên kẹo, nhưng lúc đó anh đã ăn rất no căn bản là không cần, cho nên anh rất nghiêm túc từ chối viên kẹo đó. Nhưng đến chiều, cô bé đã không còn kẹo nữa, anh lại bám theo cô bé đòi, bởi vì anh muốn ăn, anh lại không hề quan tâm cô bé tại sao lại hết kẹo rồi. Sau cùng để có được viên kẹo của cô bé anh dùng rất nhiều đồ vật thử đến đổi kẹo, nhưng anh không hề biết, cô bé đó đã không thể lấy ra một viên kẹo nào nữa.”
Nguyễn Ca nói là lấy một ví dụ, nhưng cô đang nói gid chính cô cũng không biết. Nhưng hắn cảm thấy hắn có thể nghe hiểu.
“Tôi chỉ nói đến đây, tiếp tục làm phiền hay là từ bỏ thì là quyết định của anh.” Nguyễn Ca biết chuyện giữa cô và Dư Thiệu Lâm không kết thúc nhanh như vậy đươc, bây giờ cô cũng không quan tâm hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào.
Dư Thiệu Lâm cũng rất rõ, lúc này hắn có nói gì với Nguyễn Ca, Nguyễn Ca cũng không nghe.
Nguyễn Ca lướt qua Dư Thiệu Lâm, cô muốn bắt xe về, nhưng lại chẳng thấy một chiếc taxi nào, chỉ biết từ từ mà đi bộ.
Dư Thiệu Lâm giữ khoảng cách tầm 200m đi theo cô, biết là cô không muốn nói chuyện với hắn, nhưng Dư Thiệu Lâm phải bảo đảm sự an tòn của cô, bây giờ đã muộn lắm rồi.
Ánh mắt của Nguyễn Ca nhìn sang một bên, nhìn thấy vùng đất trống sáng đèn. Cô lại nhớ đến những lời Dư Thiệu Lâm nói đêm đó.
Thật ra, Dư Thiệu Lâm gặp cô đêm đó không phải là tình cờ. Mà là cô cố tình xuất hiện, lúc đó cô đã rất thích Dư Thiệu Lâm, vì muốn giành được sự chú ý của hắn, cô cũng tốn không ít tâm tư.
Chỉ là cô không ngờ, đêm đó Dư Thiệu Lâm lại có tiếp xúc. Cô cứ tưởng kế hoạch của cô thất bại rồi. Cho dù cô rất hưởng thụ thời gian cùng đi tản bộ với hắn, trong lòng càng là khúc khích cười thầm, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy ấn tưởng của cô trong lòng Dư Thiệu Lâm không được mạnh.
Nhưng lúc đó, cho dù chỉ có như thế, cô cũng đã rất vui rồi.
Đêm đó, sau khi Dư Thiệu Lâm lên lầu, cô một mình đạp xe giống như buổi tối hôm nay lao đi.
Bây giờ nghĩ lại, cô còn cảm nhận được tâm trạng lúc đó, lúc đó cô thực sự cảm thấy cả thế giới này đều thuộc về cô, cứ như thế thành phố không còn ai khác, chính là của cô.
Nguyễn ca bước đi, cô đang nghĩ gì, chính cô cũng hỗn loạn rồi, nhưng khi cô đưa tay sò mặt mình thì phát hiện cô đã rơi lệ.
Quả nhiên, quên đi không phải là chuyện dễ dàng, hòa hợp lại càng giống như vết thương tái phát lại càng đau hơn.
Nguyễn Ca cứ thế bước đi, xe của Dư Thiệu Lâm cuối cùng cũng dừng lại trước mặt Nguyễn Ca.
Lúc này Nguyễn Ca đã đi gần đến bãi đỗ xe, Dư Thiệu Lâm chạy xe đến.
“Anh đưa em về, anh bảo đảm xe không nói một câu nào nữa, chỉ đưa em về.” Lúc Dư Thiêu Lâm mởi lời, hắn biết Nguyễn Ca sẽ từu chối, lập tức nói thêm một câu.
Nguyễn Ca nhìn Dư Thiệu Lâm, không từ chối, lên xe.
Giờ này không thể bắt xe được nũa, cô cũng không thể lãng phí cả đêm trên đường.
Sau khi Nguyễn Ca lên xe, Dư Thiệu Lâm đã hứa là không nói thật là không nói gì cả, yên lặng đưa cô về nhà.
Nguyễn Ca xuống xe chỉ nói một câu: “cảm ơn.”
Sau đó, Nguyễn Ca đi thẳng vào khu chung cư.
Về đến nhà, Nguyễn Ca dường như cũng không suy nghĩ gì, ngã ra giường là ngủ.
Ngày mai Nguyễn Ca còn phải ghi hình.
Lúc Vạn Tố Y và Nguyễn Ca gặp nhau, Nguyễn Ca một mặt tiều tụy, rất rõ ràng là ngủ không đủ giấc, quầng thâm mắt vô cùng nghiêm trọng.
“Đêm qua cậu làm gì? Sao lại mệt như thế này?” Vạn Tố Y nghi ngờ nhìn Nguyễn Ca, luôn cảm thấy Nguyễn Ca đêm qua vì một vài chuyện mà mất ngủ.
Nguyễn Ca lắc đầu: “ra ngoài ăn khuya với bạn, về hơi trễ một chút.”
Vừa nói, Nguyễn Ca ngồi vào bàn trang điểm cầm đồ trang điểm che đi quầng thâm mắt, tiện thể làm quảng cáo cho công ty: “thật sự là hiệu quả che quầng thâm vô cùng tốt.”
“ừm, tớ dùng cũng thấy rất tốt.”
“Tình trạng hiện tại của cậu dùng được không?”
Nguyễn Ca có chút nghi ngờ nhìn Vạn Tố Y, Vạn Tố Y lại vđang mang thai.
Vạn Tố Y gật đầu, cười nói: “có thể dùng, không có thành phần gì đáng ngại, hoàn toàn từ thiên nhiên.”
Hai người chỉ là nói chuyện nình thường mà vô hình chung đã làm cho công ty một bài quảng cáo.
Nguyễn Ca và Vạn Tố Y nói xong, hai người dường như cũng cảm thấy rất giống đang quảng cáo, nhìn nhau bật cười.
Đợi đến lúc chương trình bắt đầu ghi hình, sau khi công bố cảm hứng trang điểm hôm nay, Vạn Tố Y lập tức bắt đầu.
Tất cả cũng giống như thường ngày, Vạn Tố Y vẫn đi theo con đường của chính mình.
Vạn Tố Y phụ trách trang điểm cho diễn viên, Nguyễn Ca phụ trách hoàn thiện.
Sau khi trang điểm xong, Vạn Tố Y là người đạt giải nhất ở vòng loại, vòng này, Vạn Tố Y là người đầu tiên lên hình.
Người mẫu của Vạn Tố Y vừa bước lên sân khấu, vẫn chưa bắt đầu trình bày, đã giành được rất nhiều pháo tay.
Bây giờ, mọi người dường như đã quen với lối trang điểm của Vạn Tố Y.
Không có gì ngoại lệ, ban giám khảo cũng đánh giá rất cao Vạn Tố Y..
Tất cả tình hình so với vòng loại không có gì khác biệt, ngay lúc Nguyễn Ca cho rằng vòng này sẽ thắng một cách dễ dàng thì Đổng Tiểu Khiết đưa người mẫu của cô xuất hiện.
Lần này, Đổng Tiểu Khiết khiến Nguyễn Ca kinh ngạc một chút.
Mấy kì trước, Đổng Tiểu Khiết vẫn cố chấp với quan điểm thẩm mĩ của mình, dường như cũng chỉ đi một đường duy nhất, Đổng Tiểu Khiết lại thay đổi chính mình, cô đã trang điểm theo nước trang điểm trước đây cô căn bẳn không dám thử nghiệm.
Hơn nữa, lối trang điểm nhẹ nhàng này với lối trang điểm của Vạn Tố Y rất giống, nhưng cụ thể nói giống ở chỗ nào thì không nói được.
Nguyễn Ca mỉm cười, không hề quan tâm đến tâm trạng của Dư Thiệu Lâm: “Tôi không biết, tôi không có đa tình như Dư thiếu gia,thì tôi làm sao biết được?”
Cô thích hắn lâu như thế, bây giờ hắn dột nhiên hỏi cô, biết cảm giác thích một người là như thế nào không, thật buồn cười.
Dư Thiệu Lâm không cảm thấy Nguyễn Ca chưa từng yêu hắn, chỉ là sự thù hận mà Nguyễn Ca đối với hắn đã vượt qua cả tình yêu.
Dư Thiệu Lâm không để tâm, hắn chỉ muốn với Nguyễn Ca tâm trạng của mình: “yêu một người thì cho dù có lãng phí cả một đời để ở bên cạnh cô ấy làm những chuyện chẳng đâu vào đâu, cũng cảm thấy rất vui vẻ.”
Bây giò hắn chính là như thế.
Chỉ cần Nguyễn Ca cần hắn, hắn thật sẽ bỏ hết công việc của mình để ở bên cạnh Nguyễn Ca, không một lời than vãn.
Nguyễn Ca chỉ mỉm cười, đối với tình yêu như thế này, cô cũng đã từng trải qua, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi: “Dư Thiệu Lâm, tôi kể cho anh nghe một câu chuyện.”
“Anh không thích nghe kể chuyện cũng không thích nghe “canh gà”. Hắn biết, câu chuyện của cô nhất định là lại khuyên hắn từ bỏ cô.
Nguyễn Ca không hề có ý định từ bỏ việc bóp miệng hắn cho hắn uống “canh gà”: “được, vậy không kể chuyện, lấy một ví dụ. Anh biết tình trạng anh bây giờ là như thế nào không? Giống như một đứa bé học mẫu giáo, có một ngày, một bạn nữ cho anh một viên kẹo, nhưng lúc đó anh đã ăn rất no căn bản là không cần, cho nên anh rất nghiêm túc từ chối viên kẹo đó. Nhưng đến chiều, cô bé đã không còn kẹo nữa, anh lại bám theo cô bé đòi, bởi vì anh muốn ăn, anh lại không hề quan tâm cô bé tại sao lại hết kẹo rồi. Sau cùng để có được viên kẹo của cô bé anh dùng rất nhiều đồ vật thử đến đổi kẹo, nhưng anh không hề biết, cô bé đó đã không thể lấy ra một viên kẹo nào nữa.”
Nguyễn Ca nói là lấy một ví dụ, nhưng cô đang nói gid chính cô cũng không biết. Nhưng hắn cảm thấy hắn có thể nghe hiểu.
“Tôi chỉ nói đến đây, tiếp tục làm phiền hay là từ bỏ thì là quyết định của anh.” Nguyễn Ca biết chuyện giữa cô và Dư Thiệu Lâm không kết thúc nhanh như vậy đươc, bây giờ cô cũng không quan tâm hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào.
Dư Thiệu Lâm cũng rất rõ, lúc này hắn có nói gì với Nguyễn Ca, Nguyễn Ca cũng không nghe.
Nguyễn Ca lướt qua Dư Thiệu Lâm, cô muốn bắt xe về, nhưng lại chẳng thấy một chiếc taxi nào, chỉ biết từ từ mà đi bộ.
Dư Thiệu Lâm giữ khoảng cách tầm 200m đi theo cô, biết là cô không muốn nói chuyện với hắn, nhưng Dư Thiệu Lâm phải bảo đảm sự an tòn của cô, bây giờ đã muộn lắm rồi.
Ánh mắt của Nguyễn Ca nhìn sang một bên, nhìn thấy vùng đất trống sáng đèn. Cô lại nhớ đến những lời Dư Thiệu Lâm nói đêm đó.
Thật ra, Dư Thiệu Lâm gặp cô đêm đó không phải là tình cờ. Mà là cô cố tình xuất hiện, lúc đó cô đã rất thích Dư Thiệu Lâm, vì muốn giành được sự chú ý của hắn, cô cũng tốn không ít tâm tư.
Chỉ là cô không ngờ, đêm đó Dư Thiệu Lâm lại có tiếp xúc. Cô cứ tưởng kế hoạch của cô thất bại rồi. Cho dù cô rất hưởng thụ thời gian cùng đi tản bộ với hắn, trong lòng càng là khúc khích cười thầm, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy ấn tưởng của cô trong lòng Dư Thiệu Lâm không được mạnh.
Nhưng lúc đó, cho dù chỉ có như thế, cô cũng đã rất vui rồi.
Đêm đó, sau khi Dư Thiệu Lâm lên lầu, cô một mình đạp xe giống như buổi tối hôm nay lao đi.
Bây giờ nghĩ lại, cô còn cảm nhận được tâm trạng lúc đó, lúc đó cô thực sự cảm thấy cả thế giới này đều thuộc về cô, cứ như thế thành phố không còn ai khác, chính là của cô.
Nguyễn ca bước đi, cô đang nghĩ gì, chính cô cũng hỗn loạn rồi, nhưng khi cô đưa tay sò mặt mình thì phát hiện cô đã rơi lệ.
Quả nhiên, quên đi không phải là chuyện dễ dàng, hòa hợp lại càng giống như vết thương tái phát lại càng đau hơn.
Nguyễn Ca cứ thế bước đi, xe của Dư Thiệu Lâm cuối cùng cũng dừng lại trước mặt Nguyễn Ca.
Lúc này Nguyễn Ca đã đi gần đến bãi đỗ xe, Dư Thiệu Lâm chạy xe đến.
“Anh đưa em về, anh bảo đảm xe không nói một câu nào nữa, chỉ đưa em về.” Lúc Dư Thiêu Lâm mởi lời, hắn biết Nguyễn Ca sẽ từu chối, lập tức nói thêm một câu.
Nguyễn Ca nhìn Dư Thiệu Lâm, không từ chối, lên xe.
Giờ này không thể bắt xe được nũa, cô cũng không thể lãng phí cả đêm trên đường.
Sau khi Nguyễn Ca lên xe, Dư Thiệu Lâm đã hứa là không nói thật là không nói gì cả, yên lặng đưa cô về nhà.
Nguyễn Ca xuống xe chỉ nói một câu: “cảm ơn.”
Sau đó, Nguyễn Ca đi thẳng vào khu chung cư.
Về đến nhà, Nguyễn Ca dường như cũng không suy nghĩ gì, ngã ra giường là ngủ.
Ngày mai Nguyễn Ca còn phải ghi hình.
Lúc Vạn Tố Y và Nguyễn Ca gặp nhau, Nguyễn Ca một mặt tiều tụy, rất rõ ràng là ngủ không đủ giấc, quầng thâm mắt vô cùng nghiêm trọng.
“Đêm qua cậu làm gì? Sao lại mệt như thế này?” Vạn Tố Y nghi ngờ nhìn Nguyễn Ca, luôn cảm thấy Nguyễn Ca đêm qua vì một vài chuyện mà mất ngủ.
Nguyễn Ca lắc đầu: “ra ngoài ăn khuya với bạn, về hơi trễ một chút.”
Vừa nói, Nguyễn Ca ngồi vào bàn trang điểm cầm đồ trang điểm che đi quầng thâm mắt, tiện thể làm quảng cáo cho công ty: “thật sự là hiệu quả che quầng thâm vô cùng tốt.”
“ừm, tớ dùng cũng thấy rất tốt.”
“Tình trạng hiện tại của cậu dùng được không?”
Nguyễn Ca có chút nghi ngờ nhìn Vạn Tố Y, Vạn Tố Y lại vđang mang thai.
Vạn Tố Y gật đầu, cười nói: “có thể dùng, không có thành phần gì đáng ngại, hoàn toàn từ thiên nhiên.”
Hai người chỉ là nói chuyện nình thường mà vô hình chung đã làm cho công ty một bài quảng cáo.
Nguyễn Ca và Vạn Tố Y nói xong, hai người dường như cũng cảm thấy rất giống đang quảng cáo, nhìn nhau bật cười.
Đợi đến lúc chương trình bắt đầu ghi hình, sau khi công bố cảm hứng trang điểm hôm nay, Vạn Tố Y lập tức bắt đầu.
Tất cả cũng giống như thường ngày, Vạn Tố Y vẫn đi theo con đường của chính mình.
Vạn Tố Y phụ trách trang điểm cho diễn viên, Nguyễn Ca phụ trách hoàn thiện.
Sau khi trang điểm xong, Vạn Tố Y là người đạt giải nhất ở vòng loại, vòng này, Vạn Tố Y là người đầu tiên lên hình.
Người mẫu của Vạn Tố Y vừa bước lên sân khấu, vẫn chưa bắt đầu trình bày, đã giành được rất nhiều pháo tay.
Bây giờ, mọi người dường như đã quen với lối trang điểm của Vạn Tố Y.
Không có gì ngoại lệ, ban giám khảo cũng đánh giá rất cao Vạn Tố Y..
Tất cả tình hình so với vòng loại không có gì khác biệt, ngay lúc Nguyễn Ca cho rằng vòng này sẽ thắng một cách dễ dàng thì Đổng Tiểu Khiết đưa người mẫu của cô xuất hiện.
Lần này, Đổng Tiểu Khiết khiến Nguyễn Ca kinh ngạc một chút.
Mấy kì trước, Đổng Tiểu Khiết vẫn cố chấp với quan điểm thẩm mĩ của mình, dường như cũng chỉ đi một đường duy nhất, Đổng Tiểu Khiết lại thay đổi chính mình, cô đã trang điểm theo nước trang điểm trước đây cô căn bẳn không dám thử nghiệm.
Hơn nữa, lối trang điểm nhẹ nhàng này với lối trang điểm của Vạn Tố Y rất giống, nhưng cụ thể nói giống ở chỗ nào thì không nói được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.