Chương 438
Vô Danh
03/05/2019
"Tôi bảo cậu làm thống kê tình hình tài chính tháng này cậu đã làm chưa?" Lý Đức Nghĩa hút thuốc, liếc mắt nhìn Lương Dần hỏi.
Lương Dần rất cung kính cúi đầu gật đầu: "Con làm xong rồi, đã bảo thư ký đưa đến văn phòng của cha."
Công tác thống kê liên quan tới số liệu, vẫn luôn do người chuyên thống kê, làm nhưng Lý Đức Nghĩa một mực muốn Lương Dần làm chuyện này, không phải bởi vì muốn đánh đòn phủ đầu hắn sao?
Lý Đức Nghĩa lo lắng về sau hắn sẽ đắc ý vênh váo, nên thỉnh thoảng lại nhắc nhở hắn một chút.
Lương Dần hình như đã quen bị Lý Đức Nghĩa thỉnh thoảng sỉ nhục, nên cũng không nói gì về chuyện này.
"Về sau tôi bảo cậu để ở đâu thì cậu để ở đó, tôi không bảo cậu để văn phòng, sao cậu lại làm vậy?" Thái độ của Lý Đức Nghĩa với Lương Dần vẫn không tốt, nhưng hôm nay nể tình tất cả mọi người đến đông đủ, ông ta cũng không làm quá mức, còn nén giận.
Lương Dần không có thây đổi gì, chỉ trả lời: "Vâng, con biết rồi."
Lý Đức Nghĩa nói xong lời muốn nói, liếc nhìn Lương Dần rồi đứng dậy rời đi.
Lương Dần thấy ông ta đi rồi mới nhìn theo. Ông ta nói chuyện với con trai mình rất ôn hoà, không nhìn ra có chút gì mất hứng.
Còn Lý Nhược Hàm hình như không quan tâm Lý Đức Nghĩa và hắn nói gì, bây giờ đang vui vẻ cười đùa với người nhà.
Ở đây, Lý Đức Nghĩa chính là một người ngoài, bất kể người của Lý gia phạm sai lầm gì đều có thể bị tha thứ, nhưng hắn thì không thể.
Cho dù thời gian trước, Lý Nhược Hàm làm nhà họ Lý mất mặt, nhưng Lý Đức Nghĩa cũng chỉ nói cô ta vài câu, phần nhiều là chỉ trích Lương Dần không chăm sóc tốt cho vợ mình...
Lương Dần nhìn nhà họ vui hoà thuận vui vẻ một, bàn tay chợt xiết chặt.
Hi vọng một nhà này có thể mãi vui vẻ như vậy, tốt nhất là đừng có ngày phải rơi nước mắt!
Cuối tháng, Vạn Tố Y cũng đã hết thời gian ở cữ. Vạn Tố Y âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem như đã hoàn toàn được giải thoát.
Mạnh Kiều Dịch đã báo trước hai vợ chồng sẽ về nhà vào ngày hôm nay, Dương Thục Nghi tất nhiên muốn hoãn lại mấy ngày, nhưng anh rất kiên quyết, bà cũng chỉ đành phải bất lực cho đi.
Ngày trở lại Hải Viên, Dương Thục Nghi ngồi trên xe lăn luyến tiếc không chịu rời Yến Yến: "Mẹ đã trông con bé nhiều ngày như vậy, bây giờ mang đi, đến lúc đó mẹ sẽ nhớ nó lắm."
Nghĩ đến sau này không còn được nhìn thấy bảo bối trong lòng mỗi ngày, Dương Thục Nghi lại càng không muốn.
Thấy viền mắt Dương Thục Nghi đã đỏ hoe, Mạnh Kiều Dịch dở khóc dở cười mở miệng: "Nếu như mẹ nhớ cháu thì lúc nào cũng có thể gặp mà, chúng con sẽ lập tức đưa cháu về."
"Đúng vậy, không cần nhớ quá." Mạnh Niên Nguyên cũng không nỡ xa, nhưng vẫn an ủi vợ mình. Cháu chẳng qua chuyển về chỗ ở cũ thôi, cũng không phải dọn ra nước ngoài, bọn họ muốn thăm cháu cũng rất tiện.
Dương Thục Nghi lo lắng tâm trạng của mình sẽ ảnh hưởng đến Vạn Tố Y, vẫn đành nén khóc: "Tôi không phải là luyến tiếc sao, cũng không phải thật sự muốn khóc, đi nhanh đi, nếu như ở nhà không quen thì lại về đây."
Dương Thục Nghi thật sự hi vọng bọn họ có thể ở Hải Viên không quen và quay về đây, như vậy về sau bà có thể thường xuyên nhìn thấy cháu. Nhưng bà biết, sau khi trở lại Hải Viên, bọn họ có thể thoải mái hơn ở đây rất nhiều.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Hải Viên là nhà của bọn họ.
Sau khi Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch rời đi, trong lòng Dương Thục Nghi tự nhiên thấy buồn.
Vạn Tố Y đã lâu chưa về Hải Viên, lần này cảm giác như quay về quê hương, về đến nhà, Yến Yến vẫn chưa có tỉnh lại, cô ôm con về phòng ngủ, sau đó nhìn gian phòng của mình mở miệng: "Sao mình có cảm giác như cả năm chưa về vậy."
"Bởi vì trong tháng này em cứ quanh quẩn mãi một nơi mới có cảm giác như vậy thôi." Mạnh Kiều Dịch rót chén nước cho Vạn Tố Y và nói.
Vạn Tố Y gật đầu, đồng ý với lời anh nói.
Cho dù nói như vậy không lịch sự, nhưng đối với Vạn Tố Y, một tháng này quả thật không mấy thoải mái, cũng không tự do, cô không ra cửa, ngoại trừ nhà cũ, cô đều sắp quên mất cảnh vật và không khí ở nơi khác thế nào rồi.
Vạn Tố Y dỗ Yến Yến đang muốn thức dậy và nói với Mạnh Kiều Dịch: "Hay anh trông con một lát đi? Thật vất vả mới về nhà, em muốn đi tắm cái đã."
Ở nhà cũ, Vạn Tố Y cũng tắm, nhưng bởi vì trong tháng nên Dương Thục Nghi không đồng ý cho cô tắm nhiều, căn bản là một tuần chỉ được một lần, lần này, Vạn Tố Y đã một tuần không tắm nên cả người khó chịu, chỉ muốn rắm rửa sạch sẽ.
Mạnh Kiều Dịch gật đầu, rất sảng khoái đồng ý với Vạn Tố Y: "Em đi đi, ở đây có anh rồi."
Vạn Tố Y nghe anh nói vậy thì vui mừng cầm quần áo sạch đi vào phòng tắm.
Vạn Tố Y đã lâu không tắm cẩn thận, lần này nhất định phải tắm từ từ.
Vạn Tố Y vào phòng tắm, Mạnh Kiều Dịch chịu trách nhiệm để ý Yến Yến đang ngủ say.
Bình thường Yến Yến rất ngoan, nhưng mỗi ngày sẽ tình lại một giờ thì luôn quấy khóc rất lâu mới chịu nghỉ ngơi. Vạn Tố Y còn tưởng hôm nay cũng không ngoại lệ, con sẽ quấy khóc. Dù sao hôm nay về nhà vẫn là một nơi mới với Yến Yến, có thể cô bé sẽ chưa thích ứng được.
Nhưng trong lúc Vạn Tố Y đang tắm cũng không nghe thấy tiếng Yến khóc.
Vạn Tố Y mặc quần áo, sấy tóc xong còn cho rằng mình chỉ không nghe được tiếng con mà thôi. Nhưng ra khỏi phòng tắm, cô vẫn không nghe thấy gì.
Có lẽ bởi vì hôm nay chuyển về nhà nên cô bé quá mệt, còn chưa tỉnh ngủ.
Vạn Tố Y có rất nhiều suy đoán, nhưng khi đi ra mới phát hiện cô bé đã tỉnh, nghịch đầu ngón tay của Mạnh Kiều Dịch, trên mặt vẫn đang cười rất sung sướng, hoàn toàn không có vẻ gì đã khóc.
Vạn Tố Y hơi giật mình khi thấy biểu hiện cô bé như vậy, cô nghi ngờ hỏi: "Con bé không khóc sao?"
Vạn Tố Y cầm khăn khô qua, vừa lau tóc vừa tò mò hỏi.
"Tại sao em nghĩ con phải khóc chứ?" Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y với vẻ không hiểu hỏi.
"Anh đi làm đương nhiên không biết, con bé luôn vậy, cứ khóc một tiếng lại ngủ một tiếng, em vốn tưởng con bé ngoan, nhưng tính tình thật bướng bỉnh." Khi Vạn Tố Y nói chuyện, giọng nói có phần bất lực, giống như con gái mình thật giống anh vậy.
Vạn Tố Y có ý này, cô cũng không khó hầu hạ giống con bé, bởi vậy rõ ràng không giống cô, vậy nhất định là giống anh rồi.
Mạnh Kiều Dịch cười khẽ, tranh luận cho con gái của mình: "Nhưng khi anh ở nhà, từ trước đến nay có thấy con khóc đâu."
Mạnh Kiều Dịch quay đầu lại tiếp tục đùa con gái của mình, giống như con gái của mình và con gái của Vạn Tố Y không phải là cùng một người, đứa nhỏ này ở trong miệng cha mẹ hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau.
Vạn Tố Y dở khóc dở cười, có lẽ từ nhỏ con bé đã tương đối thiên vị Mạnh Kiều Dịch rồi...
Lương Dần rất cung kính cúi đầu gật đầu: "Con làm xong rồi, đã bảo thư ký đưa đến văn phòng của cha."
Công tác thống kê liên quan tới số liệu, vẫn luôn do người chuyên thống kê, làm nhưng Lý Đức Nghĩa một mực muốn Lương Dần làm chuyện này, không phải bởi vì muốn đánh đòn phủ đầu hắn sao?
Lý Đức Nghĩa lo lắng về sau hắn sẽ đắc ý vênh váo, nên thỉnh thoảng lại nhắc nhở hắn một chút.
Lương Dần hình như đã quen bị Lý Đức Nghĩa thỉnh thoảng sỉ nhục, nên cũng không nói gì về chuyện này.
"Về sau tôi bảo cậu để ở đâu thì cậu để ở đó, tôi không bảo cậu để văn phòng, sao cậu lại làm vậy?" Thái độ của Lý Đức Nghĩa với Lương Dần vẫn không tốt, nhưng hôm nay nể tình tất cả mọi người đến đông đủ, ông ta cũng không làm quá mức, còn nén giận.
Lương Dần không có thây đổi gì, chỉ trả lời: "Vâng, con biết rồi."
Lý Đức Nghĩa nói xong lời muốn nói, liếc nhìn Lương Dần rồi đứng dậy rời đi.
Lương Dần thấy ông ta đi rồi mới nhìn theo. Ông ta nói chuyện với con trai mình rất ôn hoà, không nhìn ra có chút gì mất hứng.
Còn Lý Nhược Hàm hình như không quan tâm Lý Đức Nghĩa và hắn nói gì, bây giờ đang vui vẻ cười đùa với người nhà.
Ở đây, Lý Đức Nghĩa chính là một người ngoài, bất kể người của Lý gia phạm sai lầm gì đều có thể bị tha thứ, nhưng hắn thì không thể.
Cho dù thời gian trước, Lý Nhược Hàm làm nhà họ Lý mất mặt, nhưng Lý Đức Nghĩa cũng chỉ nói cô ta vài câu, phần nhiều là chỉ trích Lương Dần không chăm sóc tốt cho vợ mình...
Lương Dần nhìn nhà họ vui hoà thuận vui vẻ một, bàn tay chợt xiết chặt.
Hi vọng một nhà này có thể mãi vui vẻ như vậy, tốt nhất là đừng có ngày phải rơi nước mắt!
Cuối tháng, Vạn Tố Y cũng đã hết thời gian ở cữ. Vạn Tố Y âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem như đã hoàn toàn được giải thoát.
Mạnh Kiều Dịch đã báo trước hai vợ chồng sẽ về nhà vào ngày hôm nay, Dương Thục Nghi tất nhiên muốn hoãn lại mấy ngày, nhưng anh rất kiên quyết, bà cũng chỉ đành phải bất lực cho đi.
Ngày trở lại Hải Viên, Dương Thục Nghi ngồi trên xe lăn luyến tiếc không chịu rời Yến Yến: "Mẹ đã trông con bé nhiều ngày như vậy, bây giờ mang đi, đến lúc đó mẹ sẽ nhớ nó lắm."
Nghĩ đến sau này không còn được nhìn thấy bảo bối trong lòng mỗi ngày, Dương Thục Nghi lại càng không muốn.
Thấy viền mắt Dương Thục Nghi đã đỏ hoe, Mạnh Kiều Dịch dở khóc dở cười mở miệng: "Nếu như mẹ nhớ cháu thì lúc nào cũng có thể gặp mà, chúng con sẽ lập tức đưa cháu về."
"Đúng vậy, không cần nhớ quá." Mạnh Niên Nguyên cũng không nỡ xa, nhưng vẫn an ủi vợ mình. Cháu chẳng qua chuyển về chỗ ở cũ thôi, cũng không phải dọn ra nước ngoài, bọn họ muốn thăm cháu cũng rất tiện.
Dương Thục Nghi lo lắng tâm trạng của mình sẽ ảnh hưởng đến Vạn Tố Y, vẫn đành nén khóc: "Tôi không phải là luyến tiếc sao, cũng không phải thật sự muốn khóc, đi nhanh đi, nếu như ở nhà không quen thì lại về đây."
Dương Thục Nghi thật sự hi vọng bọn họ có thể ở Hải Viên không quen và quay về đây, như vậy về sau bà có thể thường xuyên nhìn thấy cháu. Nhưng bà biết, sau khi trở lại Hải Viên, bọn họ có thể thoải mái hơn ở đây rất nhiều.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Hải Viên là nhà của bọn họ.
Sau khi Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch rời đi, trong lòng Dương Thục Nghi tự nhiên thấy buồn.
Vạn Tố Y đã lâu chưa về Hải Viên, lần này cảm giác như quay về quê hương, về đến nhà, Yến Yến vẫn chưa có tỉnh lại, cô ôm con về phòng ngủ, sau đó nhìn gian phòng của mình mở miệng: "Sao mình có cảm giác như cả năm chưa về vậy."
"Bởi vì trong tháng này em cứ quanh quẩn mãi một nơi mới có cảm giác như vậy thôi." Mạnh Kiều Dịch rót chén nước cho Vạn Tố Y và nói.
Vạn Tố Y gật đầu, đồng ý với lời anh nói.
Cho dù nói như vậy không lịch sự, nhưng đối với Vạn Tố Y, một tháng này quả thật không mấy thoải mái, cũng không tự do, cô không ra cửa, ngoại trừ nhà cũ, cô đều sắp quên mất cảnh vật và không khí ở nơi khác thế nào rồi.
Vạn Tố Y dỗ Yến Yến đang muốn thức dậy và nói với Mạnh Kiều Dịch: "Hay anh trông con một lát đi? Thật vất vả mới về nhà, em muốn đi tắm cái đã."
Ở nhà cũ, Vạn Tố Y cũng tắm, nhưng bởi vì trong tháng nên Dương Thục Nghi không đồng ý cho cô tắm nhiều, căn bản là một tuần chỉ được một lần, lần này, Vạn Tố Y đã một tuần không tắm nên cả người khó chịu, chỉ muốn rắm rửa sạch sẽ.
Mạnh Kiều Dịch gật đầu, rất sảng khoái đồng ý với Vạn Tố Y: "Em đi đi, ở đây có anh rồi."
Vạn Tố Y nghe anh nói vậy thì vui mừng cầm quần áo sạch đi vào phòng tắm.
Vạn Tố Y đã lâu không tắm cẩn thận, lần này nhất định phải tắm từ từ.
Vạn Tố Y vào phòng tắm, Mạnh Kiều Dịch chịu trách nhiệm để ý Yến Yến đang ngủ say.
Bình thường Yến Yến rất ngoan, nhưng mỗi ngày sẽ tình lại một giờ thì luôn quấy khóc rất lâu mới chịu nghỉ ngơi. Vạn Tố Y còn tưởng hôm nay cũng không ngoại lệ, con sẽ quấy khóc. Dù sao hôm nay về nhà vẫn là một nơi mới với Yến Yến, có thể cô bé sẽ chưa thích ứng được.
Nhưng trong lúc Vạn Tố Y đang tắm cũng không nghe thấy tiếng Yến khóc.
Vạn Tố Y mặc quần áo, sấy tóc xong còn cho rằng mình chỉ không nghe được tiếng con mà thôi. Nhưng ra khỏi phòng tắm, cô vẫn không nghe thấy gì.
Có lẽ bởi vì hôm nay chuyển về nhà nên cô bé quá mệt, còn chưa tỉnh ngủ.
Vạn Tố Y có rất nhiều suy đoán, nhưng khi đi ra mới phát hiện cô bé đã tỉnh, nghịch đầu ngón tay của Mạnh Kiều Dịch, trên mặt vẫn đang cười rất sung sướng, hoàn toàn không có vẻ gì đã khóc.
Vạn Tố Y hơi giật mình khi thấy biểu hiện cô bé như vậy, cô nghi ngờ hỏi: "Con bé không khóc sao?"
Vạn Tố Y cầm khăn khô qua, vừa lau tóc vừa tò mò hỏi.
"Tại sao em nghĩ con phải khóc chứ?" Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y với vẻ không hiểu hỏi.
"Anh đi làm đương nhiên không biết, con bé luôn vậy, cứ khóc một tiếng lại ngủ một tiếng, em vốn tưởng con bé ngoan, nhưng tính tình thật bướng bỉnh." Khi Vạn Tố Y nói chuyện, giọng nói có phần bất lực, giống như con gái mình thật giống anh vậy.
Vạn Tố Y có ý này, cô cũng không khó hầu hạ giống con bé, bởi vậy rõ ràng không giống cô, vậy nhất định là giống anh rồi.
Mạnh Kiều Dịch cười khẽ, tranh luận cho con gái của mình: "Nhưng khi anh ở nhà, từ trước đến nay có thấy con khóc đâu."
Mạnh Kiều Dịch quay đầu lại tiếp tục đùa con gái của mình, giống như con gái của mình và con gái của Vạn Tố Y không phải là cùng một người, đứa nhỏ này ở trong miệng cha mẹ hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau.
Vạn Tố Y dở khóc dở cười, có lẽ từ nhỏ con bé đã tương đối thiên vị Mạnh Kiều Dịch rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.