Chương 470
Vô Danh
19/05/2019
Bất luận trêu chọc, nói đùa thế nào, cả nhà ăn cơm tối vẫn rất vui vẻ.
Chẳng qua từ sau khi Dương Thục Nghi bế được Yến Yến thì không chịu rời tay, ngay cả lúc ăn cơm cũng ôm trong lòng.
Quan hệ máu mủ là không thể ngăn cản được, Yến Yến rất thân thiết với Dương Thục Nghi, ở trong lòng bà nghỉ ngơi rất lâu cũng không hề thấy khó chịu.
"Mẹ, mẹ thiên vị Yến Yến thì con không nói làm gì, nhưng mẹ làm vậy ở ngay trước mặt con, có phải là quá đáng không?" Mạnh Kỳ Nhu đút thức ăn vào trong miệng mình, vẻ mặt không hài lòng nhìn Dương Thục Nghi nói.
Từ khi Mạnh Kỳ Nhu tới đến bây giờ còn chưa được bế Yến Yến đâu đấy.
Như vậy thì cũng thôi đi, nhưng Dương Thục Nghi thương yêu Yến Yến quá mức, cả hai cậu con trai của cô ấy cộng lại còn không bằng được đâu.
Dương Thục Nghi biết rõ Mạnh Kỳ Nhu đang ghen tị điều gì, nhưng bà vẫn có lý lẽ riêng của mình, cho dù nghe có chút già mồm át lẽ phải: "Không phải mọi người đều nói, con trai phải nuôi nghèo, con gái phải nuôi giàu à? Con gái thì tất nhiên phải nuông chiều một chút rồi."
"Thật sao? Vậy con cũng sinh cho mẹ một cô cháu gái vậy?" Mạnh Kỳ Nhu cố ý thăm dò mẹ của mình.
Dương Thục Nghi biết rõ Mạnh Kỳ Nhu sẽ không sinh nên không thể ý, bằng lòng ngay: "Được."
"Ai muốn sinh con gái vậy?"
Dương Thục Nghi vừa đồng ý xong thì Mạnh Niên Nguyên liền từ đi vào cửa.
Mạnh Kỳ Nhu thấy ông đi tới, không nhịn được cười, cố ý nói đùa: "Mẹ đấy, mẹ nói muốn sinh cho con thêm một cô em gái."
"Con nhóc chết tiệt này nói bậy bạ gì đấy, mẹ con mà con cũng dám đùa à." Dương Thục Nghi dở khóc dở cười, nếu không phải đang bế Yến Yến trong lòng, hẳn bà đã sớm đánh cô rồi.
Mạnh Kỳ Nhu thè lưỡi, có đôi khi nói đùa thì thật sư cái gì cũng dám nói.
Mạnh Niên Nguyên lại cười và chỉ vào con gái mình: "Con đấy, cũng may là mẹ con bây giờ đi lại không tiến, nếu là mấy chục năm trước, bà ấy đã sớm kéo con qua đánh một trận rồi."
"Vậy thì chưa chắc đâu, mấy chục năm trước con còn là trẻ con, mẹ muốn đánh thế nào cũng được, nhưng bây giờ lại khác, con đã làm mẹ rồi, mẹ sẽ không làm vậy đâu." Cho dù Mạnh Kỳ Nhu đã từng này tuổi, nhưng thỉnh thoảng vẫn thích làm nũng.
Dương Thục Nghi nhìn cô ấy với vẻ oán trách, nhưng ánh mắt lại đầy thương yêu: "Lớn hơn nữa, mẹ cũng có thể đánh con, đối với mẹ, con trước sau vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi."
"..."
Vạn Tố Y cười nhìn Mạnh Kỳ Nhu làm nũng với Dương Thục Nghi, Mạnh Niên Nguyên một lúc thì nói đỡ cho con gái, một lúc lại nói đỡ cho vợ mình.
Thật ra, Vạn Tố Y nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng ít nhiều vẫn có chút mất mát.
Cho dù, nhà họ Mạnh đối xử tốt với cô, Mạnh Niên Nguyên và Dương Thục Nghi đối xử tốt với cô đi nữa, nhưng cuối cùng vẫn không phải là người ở bên cạnh cô từ nhỏ tới lớn, cha mẹ của cô chính là một tiếc nuối trong cuộc đời cô.
Thấy Mạnh Niên Nguyên và Dương Thục Nghi đối xử với con gái như vậy, Vạn Tố Y đặc biệt hâm mộ, bởi vì cô chưa từng được hưởng cảm giác ấy khi ở bên cạnh cha mẹ mình, sau sự hâm mộ còn có chút bi thương.
"Để tôi bế con bé một lát."
Mạnh Niên Nguyên nghe bọn họ nói chuyện, đã đón lấy Yến Yến từ trong lòng Dương Thục Nghi. Bà không để ý tới ông đã bị ông từ phía sau đón mất, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
"Nhà họ Mạnh ai cũng rất xinh đẹp, Yến Yến là xinh đẹp nhất." Mạnh Niên Nguyên ôm Yến Yến, bỗng nhiên làm ra vẻ mặt đáng yêu, ngay cả giọng nói khi nói chuyện với cũng ít nói có phần con gái hơn.
"..."
Tất cả những người khác lặng im nhìn Mạnh Niên Nguyên, bọn họ chưa từng nghe nói ông nói chuyện kỳ lạ như vậy. Ngay lập tức, bầu không khí trở nên yên tĩnh khác thường.
Mạnh Niên Nguyên hình như cũng phát hiện ra điểm không thích hợp, lúng túng ho khan vài tiếng và nhìn về phía bọn họ, nhưng khi đối mặt với cháu gái của mình lại bị đốn ngã chỉ trong một giây, giọng điệu lập tức giống như cô gái trẻ: "Yến Yến của chúng ta là công chúa nhỏ, mắt to, miệng nhỏ, da trắng, mũi cao, lông mi dài, công chúa xinh đẹp..."
Vạn Tố Y cúi đầu mím môi cười trộm, cố gắng che giấu không để cho Mạnh Niên Nguyên phát hiện ra mình đang cười.
Cô không phải cố ý muốn cười, nhưng Mạnh Niên Nguyên như vậy thật đáng yêu. Một ông già nghiêm túc mà khi đối mặt với đứa trẻ, không biết sao lại biến thành đứa trẻ to xác vậy? Hơn nữa, từ trước đến nay Vạn Tố Y chưa từng nghe ông nói qua nhiều từ tả hình dáng như vậy, điều này thật sự quá khó tin.
Ngoại trừ Mạnh Niên Nguyên ra, mọi người trong nhà đều không nhịn được cười, chỉ có điều cố gắng dùng động tác ăn cơm để che giấu.
Mạnh Niên Nguyên đã ăn ở bên ngoài nên không ăn cùng bọn họ, bế Yến Yến đi rong khắp phòng.
Ui Da nhìn thấy hôm nay trong nhà có nhiều người thì cũng tham gia náo nhiệt, Yến Yến thấy Ui Da bò trên kệ thì nhảy tới nhảy lui cực kỳ hưng phấn, lại giống như thấy người lớn cố ý đùa cô bé, cười khúc khích không ngừng.
Mạnh Niên Nguyên nhìn theo ánh mắt của Yến Yến và lập tức nhìn thấy Ui Da béo múp míp.
Bản thân Mạnh Niên Nguyên không thích vật nuôi lắm, nhưng thấy cháu gái thích Ui Da như thế, ông vẫn bế Yến Yến tới gần: "Cháu nói đi, đây là con mèo, mèo lớn."
"Meo..."
Yến Yến học cách phát âm theo Mạnh Niên Nguyên nhưng không gọi ra mèo, trái lại học được tiếng mèo kêu. Mạnh Niên Nguyên nghe được thì cười không ngừng, không nhịn được gật đầu: "Không tệ, không tệ, năng lực học tập của nhóc con này rất tốt."
"Mèo." Yến Yến xoay người lại bắt mèo, lần này phát âm đặc biệt chính xác.
Mạnh Niên Nguyên có chút kinh ngạc đến, xoay người nói với Vạn Tố Y: "Con bé học nói sớm như vậy sao?"
Vạn Tố Y bất lực gật đầu: "Chắc vậy, mấy ngày hôm trước con bé còn nói không với con, không cho con bế đấy."
Nói lên chuyện này, Vạn Tố Y vẫn rất đau lòng, đứa trẻ khác nói từ đầu tiên đều là mẹ, mà con gái của cô tương đối kỳ lạ, trực tiếp từ chối cô.
Trong đôi mắt già nua của Mạnh Niên Nguyên lộ ra ánh mắt dịu dàng: "Đúng rồi, điểm này giống với Kiều Dịch, lúc Kiều Dịch còn rất nhỏ đã bắt đầu học nói, về sau chắc hẳn có thể thông minh giống như cha vậy."
Từ trước đến nay, Mạnh Niên Nguyên chưa từng trực tiếp khen Mạnh Kiều Dịch.
Lúc này, ông nói ra những lời như vậy khiến ánh mắt anh cũng vô thức trở nên dịu dàng.
Cho dù từ trước đến nay Mạnh Niên Nguyên không nói ra, nhưng trong lòng ông vẫn rất hài lòng về người con trai Mạnh Kiều Dịch của mình.
"Con mèo này nuôi thật tốt, mũm ma mũm mĩm giống như con hổ nhỏ vậy." Lúc ăn cơm, Dương Thục Nghi nhìn về phía Ui Da trước mặt Yến Yến và nói.
Khi Ui Da sống ở trong Hải Viên đặc biệt thoải mái, nhìn mũm ma mũm mĩm không nói, ngay cả hình dáng cũng lớn hơn rất nhiều, tính cách cũng làm cho người ta đặc biệt yêu thích.
Ví dụ như bây giờ nó chơi cùng Yến Yến, chỉ biết dùng đầu mình cà cà vào cô bé, sẽ không tránh cô bé, càng không sẽ giơ móng vuốt của mình về phía cô bé, sẽ không cho rằng cô bé đang trêu mình mà há miệng đùa giỡn với ngón tay của cô bé.
Mạnh Niên Nguyên thấy Ui Da không gây hại cho Yến Yến thì cũng yên lòng để cho nó chơi cùng cô bé, trong ánh mắt rất ôn hòa.
Đối với cô cháu nhỏ này, không chỉ Dương Thục Nghi không có cách nào, ngay cả ông già từng trải rất nhiều chức vụ cao cũng không có cách nào kìm chế được mà yêu thích cô bé.
Chẳng qua từ sau khi Dương Thục Nghi bế được Yến Yến thì không chịu rời tay, ngay cả lúc ăn cơm cũng ôm trong lòng.
Quan hệ máu mủ là không thể ngăn cản được, Yến Yến rất thân thiết với Dương Thục Nghi, ở trong lòng bà nghỉ ngơi rất lâu cũng không hề thấy khó chịu.
"Mẹ, mẹ thiên vị Yến Yến thì con không nói làm gì, nhưng mẹ làm vậy ở ngay trước mặt con, có phải là quá đáng không?" Mạnh Kỳ Nhu đút thức ăn vào trong miệng mình, vẻ mặt không hài lòng nhìn Dương Thục Nghi nói.
Từ khi Mạnh Kỳ Nhu tới đến bây giờ còn chưa được bế Yến Yến đâu đấy.
Như vậy thì cũng thôi đi, nhưng Dương Thục Nghi thương yêu Yến Yến quá mức, cả hai cậu con trai của cô ấy cộng lại còn không bằng được đâu.
Dương Thục Nghi biết rõ Mạnh Kỳ Nhu đang ghen tị điều gì, nhưng bà vẫn có lý lẽ riêng của mình, cho dù nghe có chút già mồm át lẽ phải: "Không phải mọi người đều nói, con trai phải nuôi nghèo, con gái phải nuôi giàu à? Con gái thì tất nhiên phải nuông chiều một chút rồi."
"Thật sao? Vậy con cũng sinh cho mẹ một cô cháu gái vậy?" Mạnh Kỳ Nhu cố ý thăm dò mẹ của mình.
Dương Thục Nghi biết rõ Mạnh Kỳ Nhu sẽ không sinh nên không thể ý, bằng lòng ngay: "Được."
"Ai muốn sinh con gái vậy?"
Dương Thục Nghi vừa đồng ý xong thì Mạnh Niên Nguyên liền từ đi vào cửa.
Mạnh Kỳ Nhu thấy ông đi tới, không nhịn được cười, cố ý nói đùa: "Mẹ đấy, mẹ nói muốn sinh cho con thêm một cô em gái."
"Con nhóc chết tiệt này nói bậy bạ gì đấy, mẹ con mà con cũng dám đùa à." Dương Thục Nghi dở khóc dở cười, nếu không phải đang bế Yến Yến trong lòng, hẳn bà đã sớm đánh cô rồi.
Mạnh Kỳ Nhu thè lưỡi, có đôi khi nói đùa thì thật sư cái gì cũng dám nói.
Mạnh Niên Nguyên lại cười và chỉ vào con gái mình: "Con đấy, cũng may là mẹ con bây giờ đi lại không tiến, nếu là mấy chục năm trước, bà ấy đã sớm kéo con qua đánh một trận rồi."
"Vậy thì chưa chắc đâu, mấy chục năm trước con còn là trẻ con, mẹ muốn đánh thế nào cũng được, nhưng bây giờ lại khác, con đã làm mẹ rồi, mẹ sẽ không làm vậy đâu." Cho dù Mạnh Kỳ Nhu đã từng này tuổi, nhưng thỉnh thoảng vẫn thích làm nũng.
Dương Thục Nghi nhìn cô ấy với vẻ oán trách, nhưng ánh mắt lại đầy thương yêu: "Lớn hơn nữa, mẹ cũng có thể đánh con, đối với mẹ, con trước sau vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi."
"..."
Vạn Tố Y cười nhìn Mạnh Kỳ Nhu làm nũng với Dương Thục Nghi, Mạnh Niên Nguyên một lúc thì nói đỡ cho con gái, một lúc lại nói đỡ cho vợ mình.
Thật ra, Vạn Tố Y nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng ít nhiều vẫn có chút mất mát.
Cho dù, nhà họ Mạnh đối xử tốt với cô, Mạnh Niên Nguyên và Dương Thục Nghi đối xử tốt với cô đi nữa, nhưng cuối cùng vẫn không phải là người ở bên cạnh cô từ nhỏ tới lớn, cha mẹ của cô chính là một tiếc nuối trong cuộc đời cô.
Thấy Mạnh Niên Nguyên và Dương Thục Nghi đối xử với con gái như vậy, Vạn Tố Y đặc biệt hâm mộ, bởi vì cô chưa từng được hưởng cảm giác ấy khi ở bên cạnh cha mẹ mình, sau sự hâm mộ còn có chút bi thương.
"Để tôi bế con bé một lát."
Mạnh Niên Nguyên nghe bọn họ nói chuyện, đã đón lấy Yến Yến từ trong lòng Dương Thục Nghi. Bà không để ý tới ông đã bị ông từ phía sau đón mất, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
"Nhà họ Mạnh ai cũng rất xinh đẹp, Yến Yến là xinh đẹp nhất." Mạnh Niên Nguyên ôm Yến Yến, bỗng nhiên làm ra vẻ mặt đáng yêu, ngay cả giọng nói khi nói chuyện với cũng ít nói có phần con gái hơn.
"..."
Tất cả những người khác lặng im nhìn Mạnh Niên Nguyên, bọn họ chưa từng nghe nói ông nói chuyện kỳ lạ như vậy. Ngay lập tức, bầu không khí trở nên yên tĩnh khác thường.
Mạnh Niên Nguyên hình như cũng phát hiện ra điểm không thích hợp, lúng túng ho khan vài tiếng và nhìn về phía bọn họ, nhưng khi đối mặt với cháu gái của mình lại bị đốn ngã chỉ trong một giây, giọng điệu lập tức giống như cô gái trẻ: "Yến Yến của chúng ta là công chúa nhỏ, mắt to, miệng nhỏ, da trắng, mũi cao, lông mi dài, công chúa xinh đẹp..."
Vạn Tố Y cúi đầu mím môi cười trộm, cố gắng che giấu không để cho Mạnh Niên Nguyên phát hiện ra mình đang cười.
Cô không phải cố ý muốn cười, nhưng Mạnh Niên Nguyên như vậy thật đáng yêu. Một ông già nghiêm túc mà khi đối mặt với đứa trẻ, không biết sao lại biến thành đứa trẻ to xác vậy? Hơn nữa, từ trước đến nay Vạn Tố Y chưa từng nghe ông nói qua nhiều từ tả hình dáng như vậy, điều này thật sự quá khó tin.
Ngoại trừ Mạnh Niên Nguyên ra, mọi người trong nhà đều không nhịn được cười, chỉ có điều cố gắng dùng động tác ăn cơm để che giấu.
Mạnh Niên Nguyên đã ăn ở bên ngoài nên không ăn cùng bọn họ, bế Yến Yến đi rong khắp phòng.
Ui Da nhìn thấy hôm nay trong nhà có nhiều người thì cũng tham gia náo nhiệt, Yến Yến thấy Ui Da bò trên kệ thì nhảy tới nhảy lui cực kỳ hưng phấn, lại giống như thấy người lớn cố ý đùa cô bé, cười khúc khích không ngừng.
Mạnh Niên Nguyên nhìn theo ánh mắt của Yến Yến và lập tức nhìn thấy Ui Da béo múp míp.
Bản thân Mạnh Niên Nguyên không thích vật nuôi lắm, nhưng thấy cháu gái thích Ui Da như thế, ông vẫn bế Yến Yến tới gần: "Cháu nói đi, đây là con mèo, mèo lớn."
"Meo..."
Yến Yến học cách phát âm theo Mạnh Niên Nguyên nhưng không gọi ra mèo, trái lại học được tiếng mèo kêu. Mạnh Niên Nguyên nghe được thì cười không ngừng, không nhịn được gật đầu: "Không tệ, không tệ, năng lực học tập của nhóc con này rất tốt."
"Mèo." Yến Yến xoay người lại bắt mèo, lần này phát âm đặc biệt chính xác.
Mạnh Niên Nguyên có chút kinh ngạc đến, xoay người nói với Vạn Tố Y: "Con bé học nói sớm như vậy sao?"
Vạn Tố Y bất lực gật đầu: "Chắc vậy, mấy ngày hôm trước con bé còn nói không với con, không cho con bế đấy."
Nói lên chuyện này, Vạn Tố Y vẫn rất đau lòng, đứa trẻ khác nói từ đầu tiên đều là mẹ, mà con gái của cô tương đối kỳ lạ, trực tiếp từ chối cô.
Trong đôi mắt già nua của Mạnh Niên Nguyên lộ ra ánh mắt dịu dàng: "Đúng rồi, điểm này giống với Kiều Dịch, lúc Kiều Dịch còn rất nhỏ đã bắt đầu học nói, về sau chắc hẳn có thể thông minh giống như cha vậy."
Từ trước đến nay, Mạnh Niên Nguyên chưa từng trực tiếp khen Mạnh Kiều Dịch.
Lúc này, ông nói ra những lời như vậy khiến ánh mắt anh cũng vô thức trở nên dịu dàng.
Cho dù từ trước đến nay Mạnh Niên Nguyên không nói ra, nhưng trong lòng ông vẫn rất hài lòng về người con trai Mạnh Kiều Dịch của mình.
"Con mèo này nuôi thật tốt, mũm ma mũm mĩm giống như con hổ nhỏ vậy." Lúc ăn cơm, Dương Thục Nghi nhìn về phía Ui Da trước mặt Yến Yến và nói.
Khi Ui Da sống ở trong Hải Viên đặc biệt thoải mái, nhìn mũm ma mũm mĩm không nói, ngay cả hình dáng cũng lớn hơn rất nhiều, tính cách cũng làm cho người ta đặc biệt yêu thích.
Ví dụ như bây giờ nó chơi cùng Yến Yến, chỉ biết dùng đầu mình cà cà vào cô bé, sẽ không tránh cô bé, càng không sẽ giơ móng vuốt của mình về phía cô bé, sẽ không cho rằng cô bé đang trêu mình mà há miệng đùa giỡn với ngón tay của cô bé.
Mạnh Niên Nguyên thấy Ui Da không gây hại cho Yến Yến thì cũng yên lòng để cho nó chơi cùng cô bé, trong ánh mắt rất ôn hòa.
Đối với cô cháu nhỏ này, không chỉ Dương Thục Nghi không có cách nào, ngay cả ông già từng trải rất nhiều chức vụ cao cũng không có cách nào kìm chế được mà yêu thích cô bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.