Ông Xã Không Thuần Bà Xã Lưu Manh
Chương 27: Á! Có đàn ông ở trần
Trần Tiểu Na
17/09/2015
Rũ bả vai, Mạc Bảo
Bối trở về phòng, nhìn thấy Ross đã cởi bỏ đồng phục thái cực quyền rách mướp, chỉ mặc một cái quần lót ngồi trên ghế sofa xem ti vi, mà trên ti vi đang chiếu《 Hồng Lâu Mộng 》.
Ross đang xem nhiệt tình nhìn thấy Mạc Bảo Bối quay lại, ngẩng đầu cười một tiếng với cô.
- Tôi vừa mới giúp anh giặt sạch quần áo, bây giờ đang để người làm sấy khô thật nhanh giúp anh rồi, nếu không sao anh chờ một chút? - Mạc Bảo Bối cười nói, lời nói úp mở.
- Được, vậy anh đi tắm trước. - Ross phối hợp đứng dậy tiến vào phòng tắm.
Lúc này Mạc Bảo Bối mới xụi lơ trên ghế sofa, hai chân đặt trên mặt bàn gỗ nghệ thuật, khẩn cầu ngàn vạn lần đừng có người không có chuyện gì chạy đến tìm cô, chỉ cần quản lý gia đình tạm thời Tiểu Mỹ nhanh chóng đem quần áo hong khô tới mặc vào thì không có vấn đề nữa rồi.
Mà sở dĩ dụ Ross đi tắm thật sự là bởi vì dáng người anh ta đúng là quá tốt.
Mạc Bảo Bối nuốt ngụm nước miếng, trong lòng phiền muộn khát nước cầm ly nước trên mặt bàn lên, ngửa đầu uống sạch.
- Róc rách. . . . . . - Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, chọc cho Mạc Bảo Bối không khỏi khát nước, không biết rõ bản thân xảy ra chuyện gì, nhìn thấy cơ thể Ross lại phản ứng lớn vậy.
Không nhịn được muốn nhìn một cái, biết rất rõ ràng cách một cánh cửa cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng ánh mắt Mạc Bảo Bối cứ không nhịn được nhìn sang.
- Cũng không phải chưa từng nhìn qua cơ thể đàn ông, có cái gì khác biệt đâu, chẳng qua là cao một chút, cường tráng một chút, tỷ lệ tốt hơn một chút mà thôi, làm gì mà kinh hoảng, Mạc Bảo Bối mày tỉnh táo một chút cho tao! - d,i.ễn đàn lệquý đ,,ôn Tự trách vỗ ót, Mạc Bảo Bối tự lẩm bẩm.
"Cốc cốc cốc!" đang lúc Mạc Bảo Bối ảo não không thôi, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
- Chuyện gì? - Mạc Bảo Bối cất giọng hỏi.
- Bảo Bối con ở trong phòng à, ba nói thế nào cùng không giúp được con, anh Viên Bân của con cũng đã tới, nói lát nữa sẽ lên tìm con. - Ngoài cửa truyền đến tiếng Mạc Trường Thắng.
- Ôi, con biết rõ rồi, đợi lát con sẽ xuống ngay thôi, con và Ross đang xem Hồng Lâu Mộng, con và anh ta đang bàn luận về ý tứ trong đó! - Mạc Bảo Bối hốt hoảng trả lời, chột dạ vội chỉnh âm thanh ti vi lớn một chút.
- Vậy thì tốt, ba đi xuống trước, các con chờ xem hết hãy xuống, hai cô bé cũng ở đây! – Tiếng Mạc Trường Thắng dần dần đi xa.
Mạc Bảo Bối thả lỏng, vội vàng chạy đến cửa phòng tắm:
- Này, tay chân anh nhanh nhẹn lên, tôi đi lấy quần áo cho anh.
- Ừ, được, chuyện đó làm phiền em. – Giọng Ross cùng với tiếng nước chảy truyền ra.
Sờ sờ trái tim nhỏ, Mạc Bảo Bối đã quẳng những thứ tâm tình lòng phiền ý loạn ra sau đầu, giờ khắc này cô chỉ nghĩ mau đóng gói xong Ross, đưa xuống lầu dưới, cũng không ai biết cô đã từng đổ hết khí giận vì rời giường lên trên người Ross, hơn nữa còn làm ra một đống vấn đề xấu hổ ở phía sau.
- Téng teng! Có thêm vui mừng ngoài ý muốn hay không hả? – Vừa mới đẩy cửa phòng ra, Viên Tử đột nhiên nhảy ra, sung sướng ôm eo Mạc Bảo Bối, giọng vui vẻ biểu hiện ra tâm tình tốt của cô.
- Viên Tử, sao cậu lên đây, tớ lập tức đi xuống với cậu, đi thôi. - Mạc Bảo Bối sửng sốt một trận, không ngờ cô nàng này lại đột nhiên xuất hiện, lo lắng chuyện lộ tẩy, lập tức kéo cô ấy muốn đi ra ngoài.
- Không gấp gáp, chúng ta cũng đều tới, đi vào trong ngồi một chút đi! - Tề Giai mỉm cười từ phương hướng quầy rượu đi tới, sau lưng còn có Viên Bân đi theo.
- Đã lâu không gặp, Bảo Bối! - Viên Bân sảng lãng chào hỏi, người cao một mét tám hợp với da thịt màu đồng cổ khiến cho anh có vẻ đẹp trai rực rỡ như ánh mặt trời.
- Đã lâu không gặp. . . . . . mọi người đều tới. - Trong lòng Mạc Bảo Bối chợt thoáng qua một loại ý niệm không tốt.
- Đúng vậy, cái ngạc nhiên này rất lớn chứ, anh trai tớ anh ấy nghỉ lễ quân đội cho nên về nhà. Sau này cậu về đại học sẽ không gặp anh tớ nữa, đúng dịp gặp lại, đi, chúng ta đi vào nói chuyện phiếm thôi. - Viên Tử hưng phấn ôm cánh tay Mạc Bảo Bối, thân thiết nói.
- Phòng tớ quá buồn chán, hay là chúng ta ra đại sảnh phía ngoài đi, nơi đó rộng rãi, hơn nữa còn có thức uống. - Mạc Bảo Bối liều chết bảo vệ cửa, không để cho đám người Viên Tử đi vào.
- Chỗ của cậu ngoại trừ trà hoa tớ mang tới thì chính là các loại rượu, ở đâu ra cái thức uống gì khác, ít nhất trong phòng cậu còn có nước tinh khiết, vẫn là vào phòng thôi! - Tề Giai kéo cánh tay khác của Mạc Bảo Bối, cười híp mắt nhìn Mạc Bảo Bối, chen vào trong cửa phòng.
- Tình cảm mấy cô nàng các em vẫn tốt như vậy, giống hệt trước kia. - Viên Bân nhìn một nhóm các cô gái, cười lộ ra hàm răng.
- Đúng vậy đúng vậy, tình cảm của bọn em. . . . . . thật sự rất tốt! - Mạc Bảo Bối vừa trả lời, vừa dùng sức đẩy hai người ra khỏi cửa phòng, không cho các cô vào cửa. Viên Tử thì luôn luôn tùy tiện nhiệt tình quá mức, nhưng hành động của Tề Giai cảm giác là lạ ở chỗ nào đó, nhất là nhìn khuôn mặt Tề Giai tươi cười dịu dàng như vậy, trong lòng Mạc Bảo Bối cảm thấy bộc phát một luồng âm u khó nói lên lời.
- Đi vào nhanh một chút, chúng ta đã rất lâu không cùng nhau vào trong phòng cậu vừa nghe ca nhạc vừa tán gẫu rồi, nhanh lên một chút nhanh lên một chút, tớ cũng sắp đợi không kịp rồi đây! – Người Viên Tử đã chen vào đến bên trong, vô cùng nôn nóng nói.
- Đúng vậy đó Bảo Bối, cũng lâu như vậy không gặp được Viên Bân, cậu phải chiêu đãi người ta thật tốt mới được. - Mặt mày Tề Giai hớn hở như cũ, nhìn Viên Bân, một dáng vẻ khéo hiểu lòng người.
- Ưm, đúng là như vậy. Viên Bân em nhớ anh cũng thích uống rượu, trong tủ rượu của em còn để một chai Trúc Diệp Thanh 86 năm, anh nhất định sẽ thích. - Mạc Bảo Bối vội vàng nháy mắt về phía Viên Bân.
- Được. . . . . . - Viên Bân không hiểu vì sao Mạc Bảo Bối không cho vào cửa phòng, chẳng qua ngay sau đó lại nghĩ, hiện giờ cô gái nhỏ trưởng thành đương nhiên có không gian nhỏ của mình **, không thích người khác tùy tiện vào phòng, trong lòng cũng không để ý, lập tức hùa theo.
- Mấy đứa tụi con ở chỗ này loạn thành một đám, đã xảy ra chuyện gì sao? – Giọng của Tề Quốc Đống đột nhiên tham gia vào, giọng ông vẫn vậy, tao nhã lịch sự.
- Bảo Bối, mấy đứa nhỏ này sao đứng hết ở cửa ra vào mà không vào trong nói chuyện phiếm? Ba với bác Tề của con đang chuẩn bị ra đình ở vườn hoa đánh bóng bàn, lại nhìn thấy mấy đứa ầm ĩ ồn ào ở chỗ này. - Mạc Trường Thắng phóng khoáng mà cười nói, từ sau lưng Tề Quốc Đống đi ra.
- À, bởi vì con. . . . . . - Mạc Bảo Bối mở miệng chuẩn bị giải thích.
- Bảo Bối, em ở ngoài cửa làm gì thế? – Tiếng Ross bất ngờ từ trong cửa phòng truyền ra.
Lòng Mạc Bảo Bối lập tức mát lạnh, tự nhiên sinh ra dự cảm xấu.
Tề Giai thừa dịp thời khắc Mạc Bảo Bối sững sờ, đưa tay đẩy cửa phòng ra.
- Ôi! - Mọi người miệng đồng thanh sợ hãi than.
Chỉ thấy tóc Ross ướt nhẹp, nửa người dưới chỉ dùng một cái khăn tắm bao quanh, đứng ở trong phòng, kỳ quái nhìn mọi người đứng ở ngoài cửa, mở miệng, lộ ra hàm răng trắng bóc, cười chào hỏi:
- Mọi người tốt lành!
Mạc Bảo Bối nhức đầu quay người, kinh hoảng nhìn thấy Ross lại có thể chỉ dùng khăn tắm của cô bọc bộ phận quan trọng, Tề Giai lập tức đỏ mặt quay qua chỗ khác.
- Á. . . . . . có đàn ông ở trần! - Viên Tử kêu lên, hai tay che mắt, đỏ mặt đến mang tai.
Ross đang xem nhiệt tình nhìn thấy Mạc Bảo Bối quay lại, ngẩng đầu cười một tiếng với cô.
- Tôi vừa mới giúp anh giặt sạch quần áo, bây giờ đang để người làm sấy khô thật nhanh giúp anh rồi, nếu không sao anh chờ một chút? - Mạc Bảo Bối cười nói, lời nói úp mở.
- Được, vậy anh đi tắm trước. - Ross phối hợp đứng dậy tiến vào phòng tắm.
Lúc này Mạc Bảo Bối mới xụi lơ trên ghế sofa, hai chân đặt trên mặt bàn gỗ nghệ thuật, khẩn cầu ngàn vạn lần đừng có người không có chuyện gì chạy đến tìm cô, chỉ cần quản lý gia đình tạm thời Tiểu Mỹ nhanh chóng đem quần áo hong khô tới mặc vào thì không có vấn đề nữa rồi.
Mà sở dĩ dụ Ross đi tắm thật sự là bởi vì dáng người anh ta đúng là quá tốt.
Mạc Bảo Bối nuốt ngụm nước miếng, trong lòng phiền muộn khát nước cầm ly nước trên mặt bàn lên, ngửa đầu uống sạch.
- Róc rách. . . . . . - Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, chọc cho Mạc Bảo Bối không khỏi khát nước, không biết rõ bản thân xảy ra chuyện gì, nhìn thấy cơ thể Ross lại phản ứng lớn vậy.
Không nhịn được muốn nhìn một cái, biết rất rõ ràng cách một cánh cửa cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng ánh mắt Mạc Bảo Bối cứ không nhịn được nhìn sang.
- Cũng không phải chưa từng nhìn qua cơ thể đàn ông, có cái gì khác biệt đâu, chẳng qua là cao một chút, cường tráng một chút, tỷ lệ tốt hơn một chút mà thôi, làm gì mà kinh hoảng, Mạc Bảo Bối mày tỉnh táo một chút cho tao! - d,i.ễn đàn lệquý đ,,ôn Tự trách vỗ ót, Mạc Bảo Bối tự lẩm bẩm.
"Cốc cốc cốc!" đang lúc Mạc Bảo Bối ảo não không thôi, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
- Chuyện gì? - Mạc Bảo Bối cất giọng hỏi.
- Bảo Bối con ở trong phòng à, ba nói thế nào cùng không giúp được con, anh Viên Bân của con cũng đã tới, nói lát nữa sẽ lên tìm con. - Ngoài cửa truyền đến tiếng Mạc Trường Thắng.
- Ôi, con biết rõ rồi, đợi lát con sẽ xuống ngay thôi, con và Ross đang xem Hồng Lâu Mộng, con và anh ta đang bàn luận về ý tứ trong đó! - Mạc Bảo Bối hốt hoảng trả lời, chột dạ vội chỉnh âm thanh ti vi lớn một chút.
- Vậy thì tốt, ba đi xuống trước, các con chờ xem hết hãy xuống, hai cô bé cũng ở đây! – Tiếng Mạc Trường Thắng dần dần đi xa.
Mạc Bảo Bối thả lỏng, vội vàng chạy đến cửa phòng tắm:
- Này, tay chân anh nhanh nhẹn lên, tôi đi lấy quần áo cho anh.
- Ừ, được, chuyện đó làm phiền em. – Giọng Ross cùng với tiếng nước chảy truyền ra.
Sờ sờ trái tim nhỏ, Mạc Bảo Bối đã quẳng những thứ tâm tình lòng phiền ý loạn ra sau đầu, giờ khắc này cô chỉ nghĩ mau đóng gói xong Ross, đưa xuống lầu dưới, cũng không ai biết cô đã từng đổ hết khí giận vì rời giường lên trên người Ross, hơn nữa còn làm ra một đống vấn đề xấu hổ ở phía sau.
- Téng teng! Có thêm vui mừng ngoài ý muốn hay không hả? – Vừa mới đẩy cửa phòng ra, Viên Tử đột nhiên nhảy ra, sung sướng ôm eo Mạc Bảo Bối, giọng vui vẻ biểu hiện ra tâm tình tốt của cô.
- Viên Tử, sao cậu lên đây, tớ lập tức đi xuống với cậu, đi thôi. - Mạc Bảo Bối sửng sốt một trận, không ngờ cô nàng này lại đột nhiên xuất hiện, lo lắng chuyện lộ tẩy, lập tức kéo cô ấy muốn đi ra ngoài.
- Không gấp gáp, chúng ta cũng đều tới, đi vào trong ngồi một chút đi! - Tề Giai mỉm cười từ phương hướng quầy rượu đi tới, sau lưng còn có Viên Bân đi theo.
- Đã lâu không gặp, Bảo Bối! - Viên Bân sảng lãng chào hỏi, người cao một mét tám hợp với da thịt màu đồng cổ khiến cho anh có vẻ đẹp trai rực rỡ như ánh mặt trời.
- Đã lâu không gặp. . . . . . mọi người đều tới. - Trong lòng Mạc Bảo Bối chợt thoáng qua một loại ý niệm không tốt.
- Đúng vậy, cái ngạc nhiên này rất lớn chứ, anh trai tớ anh ấy nghỉ lễ quân đội cho nên về nhà. Sau này cậu về đại học sẽ không gặp anh tớ nữa, đúng dịp gặp lại, đi, chúng ta đi vào nói chuyện phiếm thôi. - Viên Tử hưng phấn ôm cánh tay Mạc Bảo Bối, thân thiết nói.
- Phòng tớ quá buồn chán, hay là chúng ta ra đại sảnh phía ngoài đi, nơi đó rộng rãi, hơn nữa còn có thức uống. - Mạc Bảo Bối liều chết bảo vệ cửa, không để cho đám người Viên Tử đi vào.
- Chỗ của cậu ngoại trừ trà hoa tớ mang tới thì chính là các loại rượu, ở đâu ra cái thức uống gì khác, ít nhất trong phòng cậu còn có nước tinh khiết, vẫn là vào phòng thôi! - Tề Giai kéo cánh tay khác của Mạc Bảo Bối, cười híp mắt nhìn Mạc Bảo Bối, chen vào trong cửa phòng.
- Tình cảm mấy cô nàng các em vẫn tốt như vậy, giống hệt trước kia. - Viên Bân nhìn một nhóm các cô gái, cười lộ ra hàm răng.
- Đúng vậy đúng vậy, tình cảm của bọn em. . . . . . thật sự rất tốt! - Mạc Bảo Bối vừa trả lời, vừa dùng sức đẩy hai người ra khỏi cửa phòng, không cho các cô vào cửa. Viên Tử thì luôn luôn tùy tiện nhiệt tình quá mức, nhưng hành động của Tề Giai cảm giác là lạ ở chỗ nào đó, nhất là nhìn khuôn mặt Tề Giai tươi cười dịu dàng như vậy, trong lòng Mạc Bảo Bối cảm thấy bộc phát một luồng âm u khó nói lên lời.
- Đi vào nhanh một chút, chúng ta đã rất lâu không cùng nhau vào trong phòng cậu vừa nghe ca nhạc vừa tán gẫu rồi, nhanh lên một chút nhanh lên một chút, tớ cũng sắp đợi không kịp rồi đây! – Người Viên Tử đã chen vào đến bên trong, vô cùng nôn nóng nói.
- Đúng vậy đó Bảo Bối, cũng lâu như vậy không gặp được Viên Bân, cậu phải chiêu đãi người ta thật tốt mới được. - Mặt mày Tề Giai hớn hở như cũ, nhìn Viên Bân, một dáng vẻ khéo hiểu lòng người.
- Ưm, đúng là như vậy. Viên Bân em nhớ anh cũng thích uống rượu, trong tủ rượu của em còn để một chai Trúc Diệp Thanh 86 năm, anh nhất định sẽ thích. - Mạc Bảo Bối vội vàng nháy mắt về phía Viên Bân.
- Được. . . . . . - Viên Bân không hiểu vì sao Mạc Bảo Bối không cho vào cửa phòng, chẳng qua ngay sau đó lại nghĩ, hiện giờ cô gái nhỏ trưởng thành đương nhiên có không gian nhỏ của mình **, không thích người khác tùy tiện vào phòng, trong lòng cũng không để ý, lập tức hùa theo.
- Mấy đứa tụi con ở chỗ này loạn thành một đám, đã xảy ra chuyện gì sao? – Giọng của Tề Quốc Đống đột nhiên tham gia vào, giọng ông vẫn vậy, tao nhã lịch sự.
- Bảo Bối, mấy đứa nhỏ này sao đứng hết ở cửa ra vào mà không vào trong nói chuyện phiếm? Ba với bác Tề của con đang chuẩn bị ra đình ở vườn hoa đánh bóng bàn, lại nhìn thấy mấy đứa ầm ĩ ồn ào ở chỗ này. - Mạc Trường Thắng phóng khoáng mà cười nói, từ sau lưng Tề Quốc Đống đi ra.
- À, bởi vì con. . . . . . - Mạc Bảo Bối mở miệng chuẩn bị giải thích.
- Bảo Bối, em ở ngoài cửa làm gì thế? – Tiếng Ross bất ngờ từ trong cửa phòng truyền ra.
Lòng Mạc Bảo Bối lập tức mát lạnh, tự nhiên sinh ra dự cảm xấu.
Tề Giai thừa dịp thời khắc Mạc Bảo Bối sững sờ, đưa tay đẩy cửa phòng ra.
- Ôi! - Mọi người miệng đồng thanh sợ hãi than.
Chỉ thấy tóc Ross ướt nhẹp, nửa người dưới chỉ dùng một cái khăn tắm bao quanh, đứng ở trong phòng, kỳ quái nhìn mọi người đứng ở ngoài cửa, mở miệng, lộ ra hàm răng trắng bóc, cười chào hỏi:
- Mọi người tốt lành!
Mạc Bảo Bối nhức đầu quay người, kinh hoảng nhìn thấy Ross lại có thể chỉ dùng khăn tắm của cô bọc bộ phận quan trọng, Tề Giai lập tức đỏ mặt quay qua chỗ khác.
- Á. . . . . . có đàn ông ở trần! - Viên Tử kêu lên, hai tay che mắt, đỏ mặt đến mang tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.