Ông Xã Không Thuần Bà Xã Lưu Manh
Chương 59: Lễ đính hôn (Đầu)
Trần Tiểu Na
10/11/2015
Tiễn một đoàn thân
thích trong nhà về xong, Mạc Bảo Bối cảm thấy còn mệt mỏi hơn so với
mình ra ngoài đánh nhau. Được Lộ Bán Hạ dìu lên lầu ba cô chiếm hữu dành riêng cho mình, nằm lỳ trên giường hoàn toàn không suy nghĩ muốn nhúc
nhích.
Mạc Bảo Bối nhìn sàn nhà, không còn hơi sức nghĩ rằng: chút tình huống thế này cũng mệt như vậy rồi, lại còn ngày đính hôn nữa, thần à, một phát súng giết chết con đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày đính hôn, Mạc Bảo Bối căn bản không có cơ hội lấy sức. Trở về thành phố X ngày thứ hai lập tức bị một đám người bao quanh giáo huấn một số chuyện về làm vợ, sau đó đến thẫm mĩ viện chỉnh sửa từ đầu đến chân cho thật tốt một phen.
Sáng sớm ngày thứ ba, trời còn mờ tối Mạc Bảo Bối đã bị dựng dậy trang điểm, làm tóc, mặc lễ phục, đợi khi cô tỉnh táo không sai biệt lắm thì những người thợ trang điểm và chuyên gia lễ phục cũng chuẩn bị không sai sót gì rồi.
Nhìn mình trong gương, Mạc Bảo Bối khẽ cười đắc ý.
- Do trang điểm đấy. - Lộ Bán Hạ cầm một ly sữa tươi đến phòng hóa trang của Mạc Bảo Bối, liền trêu nói.
- Trang điểm cái gì, cái này gọi là thưởng thức, mỹ nhân như hoa, đúng là không nhịn được muốn hái xuống ngắm một chút. - Mạc Bảo Bối không đứng đắn, ánh mắt quyến rũ nhìn Lộ Bán Hạ trong gương, trong miệng âm dương quái khí nắm lỗ mũi nói chuyện, nghiễm nhiên là đang nói lời thoại trên sân khấu kịch.
- Được, mau chóng uống, sáng sớm thấy cậu không ăn cái gì, cậu lại có thể nằm ở đây. - Lộ Bán Hạ vỗ mặt của Mạc Bảo Bối một cái, không để cho cô đùa bỡn như kẻ dở hơi.
- Vẫn là Bán Hạ cậu đau lòng cho tớ, thật ra thì tớ thật sự thấy mình đói bụng đến cực hạn rồi, còn không cho tớ ăn cái gì, tớ cảm giác được tớ sẽ biến thành thây khô. - Mạc Bảo Bối nhận lấy sữa tươi, uống một hớp nói.
Lộ Bán Hạ liếc Mạc Bảo Bối một cái:
- Đừng nói những điềm xấu này, đứng đắn một chút, hôm nay là ngày vui của cậu, sao cậu như người không liên quan gì cả?
- Nếu không thì muốn tớ như thế nào? Chẳng qua đính hôn mà thôi, cũng không phải kết hôn. - Nói không chừng đến lúc đó hoàn toàn sẽ không có chuyện kết hôn. Mạc Bảo Bối lại đang len lén bồi thêm một câu trong lòng.
Mới vừa uống sữa xong, Viên Tử vô cùng lo lắng chạy vào.
- Mang giày cao gót đấy, không sợ té à, chậm một chút. - Lộ Bán Hạ nhìn thấy vội vàng tiến lên đỡ một cái. Trong lòng cô rất yêu thích đối với Viên Tử đơn thuần đáng yêu này, rất ngay thơ hồn nhiên, khiến cho cô cảm thấy tất cả mọi chuyện trên thế giới này đều rất tốt đẹp.
- Không có chuyện gì, tớ đây luyện hai ngày ở trong nhà rồi, hiện tại cấp bậc cao lên, giày cao gót nho nhỏ này không làm gì được tớ. - Viên Tử tự hào vỗ ngực nói.
- Cậu cho rằng cậu bắt quỷ sao, còn không làm gì được cậu, thế nào mà vừa rồi có chuyện gì gấp gáp như vậy? - Mạc Bảo Bối trừng mắt liếc Viên Tử, hỏi, nếu không nói toạc ra không chừng Viên Tử sẽ quên mất mục đích của cô ấy.
- Ôi, đúng rồi, xe Ross đã đến bên ngoài rồi, chúng ta phải đến hội trường. Đi thôi đi thôi! - Viên Tử vỗ ót một cái, lại gấp gáp muốn xốc Mạc Bảo Bối đi nhanh lên.
Mạc Bảo Bối bị Viên Tử lôi kéo chạy chậm, giày cao gót dưới chân còn chưa kịp mang đã chạy ra ngoài. Váy đuôi dài khiến cô đi lại có chút khó khăn, một tay nhấc làn váy lên một tay bị Viên Tử kéo, phía sau là Lộ Bán Hạ cầm túi và giày cao gót đuổi theo.
Khách sạn Shangri-La.
Sâm banh, rượu ngon, món ngon.
Âm nhạc, ánh đèn, cười vui.
Lộ Bán Hạ mặc lễ phục màu hồng đào lệch vai, Viên Tử mặc lễ phục thấp ngực màu xanh nhạt, Tề Giai mặc lễ phục màu tím bó sát người, đứng ở bên người Mạc Bảo Bối vừa xinh đẹp lại không đoạt nổi bật của Mạc Bảo Bối.
Mạc Bảo Bối một thân váy thấp ngực màu trắng, đuôi váy kéo dài xa tới một mét trên sàn nhà, bước đi rất không dễ dàng, cho nên cố gắng đứng bất động, trên mặt nỗ lực duy trì mỉm cười, nhưng trong lòng đang mắng.
Người đính hôn rõ ràng là lão nương, tại sao người lên đài đọc diễn văn đầu tiên lại là người ngoại quốc, tại sao Mạc Trường Thắng lại là thứ hai, tại sao người lên đài thứ ba còn chưa tới phiên cô mà là một người chứng hôn không biết đâu ra.
Cái người ngoại quốc đó là cấp trên của Ross, từ nước ngoài xa xôi chạy tới tham gia buổi lễ đính hôn của Ross, để tỏ lòng kính trọng cho nên lên đài đọc diễn văn đầu tiên, nói toàn là những lời nói tốt cho Ross, đơn giản chính là cha mẹ Ross đều mất á..., rất hiểu chuyện á..., rất tích cực hướng lên á..., là vinh dự tổ quốc bọn họ nữa ....
Cha mẹ Ross vì quốc gia cống hiến tính mạng mình. Mẹ là một thành viên nghiên cứu khoa học, lúc Ross mười ba tuổi trong một lần thí nghiệm trúng độc bỏ mình. Cha là đặc công, trong một lần khi hành động bị nổ sập mà hy sinh, khi đó chính là thời điểm Ross thi đại học.
Cấp trên của cha tìm anh, nói không mong muốn anh gặp phải nguy hiểm, cho nên hi vọng anh có thể tham chính, làm một quan ngoại giao là ổn rồi. Ross đồng ý, hơn nữa rất cố gắng, trở thành người trẻ tuổi nhất trong các quan chức cao, còn đi tới Trung Quốc, gặp cô gái quan trọng trong sinh mệnh của anh.
Lúc ấy trong lòng Mạc Bảo Bối ê ẩm, cảm thấy Ross rất đáng thương, cũng nhất thời mềm lòng để Ross chiếm hữu giường lớn của cô.
Sau khi các loại diễn văn đều nói xong rồi, nụ cười của Mạc Bảo Bối cũng sắp chống đỡ không nổi nữa, không giải thích được bảo cô cười khúc khích nửa ngày thật đúng là cô không làm được.
- Mệt mỏi sao? - Ross săn sóc xoa bóp lưng, eo Mạc Bảo Bối.
- Mát xa mặt cho em đi, sắp cứng ngắc. - Nhìn người điều khiển chương trình bắt đầu phô trương trên đài, chọc cho tất cả khách dưới đài cười ha ha, Mạc Bảo Bối giận tái mặt, nghĩ thầm tại sao mỗi người đều đã thể hiện một chút rồi, thậm chí một người điều khiển chương trình không danh phận cũng dám để cho cô đứng ở dưới đài ngây ngốc đủ loại, đúng là phản.
- Đừng có gấp, sắp ổn rồi, đợi lát nữa anh đỡ em đến khu nghỉ ngơi. - Ross không đành lòng nói, nhưng nghi thức đính hôn chính là như vậy, anh cũng không có biện pháp.
Mạc Bảo Bối không thể làm gì khác hơn là len lén nửa tựa vào trên người Ross, để Ross giúp cô xoa bóp cơ thịt phần hông đã bắt đầu ê ẩm. Hôm nay cô đã ngồi cho tới trưa rồi, sớm đã đau lưng, còn phải mặc bộ lễ phục bó buộc cách thức châu Âu, nếu không phải là Ross nói gì mà đây là lễ phục căn cứ vào lễ nghi quốc gia bọn họ chế tác, nếu đính hôn đã định, không thể không mặc, cô cũng đã sớm xé rách.
Lễ phục hoàng gia châu Âu này mặc cũng không quá tốt, thắt lưng khiến cô sắp thở không được, không thể không ưỡn thẳng lưng, nhưng lại làm cô đau lưng đến muốn đánh người.
Thật vất vả đi qua hết quá trình của lễ đính hôn, Mạc Bảo Bối bày dáng vẻ rất chán, khuôn mặt thối giả cười, làm cho người ta nhìn một cái cũng biết cô mất hứng.
- Ôi chao, tiểu thư Bảo Bối đây là thế nào vậy, mất hứng sao, sẽ không phải có vấn đề gì chứ! - Một phu nhân đi tới nói chua chát.
Mạc Bảo Bối ngẩng đầu liếc nhìn, đó là một trong những người ức hiếp Lộ Bán Hạ ở đại sứ quán Nga lần trước, xem ra, người này đến không có ý gì tốt.
- Không cần cô lo lắng, cô lo tốt mình là được. - Sắc mặt Mạc Bảo Bối lạnh lẽo, ánh mắt khinh miệt. Cô xem thường nhất loại người cứ loay hoay thị phi này, chẳng lẽ một ngày cô ta không bà tám sẽ cảm thấy sống không có ý nghĩa sao?
Mạc Bảo Bối nhìn sàn nhà, không còn hơi sức nghĩ rằng: chút tình huống thế này cũng mệt như vậy rồi, lại còn ngày đính hôn nữa, thần à, một phát súng giết chết con đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày đính hôn, Mạc Bảo Bối căn bản không có cơ hội lấy sức. Trở về thành phố X ngày thứ hai lập tức bị một đám người bao quanh giáo huấn một số chuyện về làm vợ, sau đó đến thẫm mĩ viện chỉnh sửa từ đầu đến chân cho thật tốt một phen.
Sáng sớm ngày thứ ba, trời còn mờ tối Mạc Bảo Bối đã bị dựng dậy trang điểm, làm tóc, mặc lễ phục, đợi khi cô tỉnh táo không sai biệt lắm thì những người thợ trang điểm và chuyên gia lễ phục cũng chuẩn bị không sai sót gì rồi.
Nhìn mình trong gương, Mạc Bảo Bối khẽ cười đắc ý.
- Do trang điểm đấy. - Lộ Bán Hạ cầm một ly sữa tươi đến phòng hóa trang của Mạc Bảo Bối, liền trêu nói.
- Trang điểm cái gì, cái này gọi là thưởng thức, mỹ nhân như hoa, đúng là không nhịn được muốn hái xuống ngắm một chút. - Mạc Bảo Bối không đứng đắn, ánh mắt quyến rũ nhìn Lộ Bán Hạ trong gương, trong miệng âm dương quái khí nắm lỗ mũi nói chuyện, nghiễm nhiên là đang nói lời thoại trên sân khấu kịch.
- Được, mau chóng uống, sáng sớm thấy cậu không ăn cái gì, cậu lại có thể nằm ở đây. - Lộ Bán Hạ vỗ mặt của Mạc Bảo Bối một cái, không để cho cô đùa bỡn như kẻ dở hơi.
- Vẫn là Bán Hạ cậu đau lòng cho tớ, thật ra thì tớ thật sự thấy mình đói bụng đến cực hạn rồi, còn không cho tớ ăn cái gì, tớ cảm giác được tớ sẽ biến thành thây khô. - Mạc Bảo Bối nhận lấy sữa tươi, uống một hớp nói.
Lộ Bán Hạ liếc Mạc Bảo Bối một cái:
- Đừng nói những điềm xấu này, đứng đắn một chút, hôm nay là ngày vui của cậu, sao cậu như người không liên quan gì cả?
- Nếu không thì muốn tớ như thế nào? Chẳng qua đính hôn mà thôi, cũng không phải kết hôn. - Nói không chừng đến lúc đó hoàn toàn sẽ không có chuyện kết hôn. Mạc Bảo Bối lại đang len lén bồi thêm một câu trong lòng.
Mới vừa uống sữa xong, Viên Tử vô cùng lo lắng chạy vào.
- Mang giày cao gót đấy, không sợ té à, chậm một chút. - Lộ Bán Hạ nhìn thấy vội vàng tiến lên đỡ một cái. Trong lòng cô rất yêu thích đối với Viên Tử đơn thuần đáng yêu này, rất ngay thơ hồn nhiên, khiến cho cô cảm thấy tất cả mọi chuyện trên thế giới này đều rất tốt đẹp.
- Không có chuyện gì, tớ đây luyện hai ngày ở trong nhà rồi, hiện tại cấp bậc cao lên, giày cao gót nho nhỏ này không làm gì được tớ. - Viên Tử tự hào vỗ ngực nói.
- Cậu cho rằng cậu bắt quỷ sao, còn không làm gì được cậu, thế nào mà vừa rồi có chuyện gì gấp gáp như vậy? - Mạc Bảo Bối trừng mắt liếc Viên Tử, hỏi, nếu không nói toạc ra không chừng Viên Tử sẽ quên mất mục đích của cô ấy.
- Ôi, đúng rồi, xe Ross đã đến bên ngoài rồi, chúng ta phải đến hội trường. Đi thôi đi thôi! - Viên Tử vỗ ót một cái, lại gấp gáp muốn xốc Mạc Bảo Bối đi nhanh lên.
Mạc Bảo Bối bị Viên Tử lôi kéo chạy chậm, giày cao gót dưới chân còn chưa kịp mang đã chạy ra ngoài. Váy đuôi dài khiến cô đi lại có chút khó khăn, một tay nhấc làn váy lên một tay bị Viên Tử kéo, phía sau là Lộ Bán Hạ cầm túi và giày cao gót đuổi theo.
Khách sạn Shangri-La.
Sâm banh, rượu ngon, món ngon.
Âm nhạc, ánh đèn, cười vui.
Lộ Bán Hạ mặc lễ phục màu hồng đào lệch vai, Viên Tử mặc lễ phục thấp ngực màu xanh nhạt, Tề Giai mặc lễ phục màu tím bó sát người, đứng ở bên người Mạc Bảo Bối vừa xinh đẹp lại không đoạt nổi bật của Mạc Bảo Bối.
Mạc Bảo Bối một thân váy thấp ngực màu trắng, đuôi váy kéo dài xa tới một mét trên sàn nhà, bước đi rất không dễ dàng, cho nên cố gắng đứng bất động, trên mặt nỗ lực duy trì mỉm cười, nhưng trong lòng đang mắng.
Người đính hôn rõ ràng là lão nương, tại sao người lên đài đọc diễn văn đầu tiên lại là người ngoại quốc, tại sao Mạc Trường Thắng lại là thứ hai, tại sao người lên đài thứ ba còn chưa tới phiên cô mà là một người chứng hôn không biết đâu ra.
Cái người ngoại quốc đó là cấp trên của Ross, từ nước ngoài xa xôi chạy tới tham gia buổi lễ đính hôn của Ross, để tỏ lòng kính trọng cho nên lên đài đọc diễn văn đầu tiên, nói toàn là những lời nói tốt cho Ross, đơn giản chính là cha mẹ Ross đều mất á..., rất hiểu chuyện á..., rất tích cực hướng lên á..., là vinh dự tổ quốc bọn họ nữa ....
Cha mẹ Ross vì quốc gia cống hiến tính mạng mình. Mẹ là một thành viên nghiên cứu khoa học, lúc Ross mười ba tuổi trong một lần thí nghiệm trúng độc bỏ mình. Cha là đặc công, trong một lần khi hành động bị nổ sập mà hy sinh, khi đó chính là thời điểm Ross thi đại học.
Cấp trên của cha tìm anh, nói không mong muốn anh gặp phải nguy hiểm, cho nên hi vọng anh có thể tham chính, làm một quan ngoại giao là ổn rồi. Ross đồng ý, hơn nữa rất cố gắng, trở thành người trẻ tuổi nhất trong các quan chức cao, còn đi tới Trung Quốc, gặp cô gái quan trọng trong sinh mệnh của anh.
Lúc ấy trong lòng Mạc Bảo Bối ê ẩm, cảm thấy Ross rất đáng thương, cũng nhất thời mềm lòng để Ross chiếm hữu giường lớn của cô.
Sau khi các loại diễn văn đều nói xong rồi, nụ cười của Mạc Bảo Bối cũng sắp chống đỡ không nổi nữa, không giải thích được bảo cô cười khúc khích nửa ngày thật đúng là cô không làm được.
- Mệt mỏi sao? - Ross săn sóc xoa bóp lưng, eo Mạc Bảo Bối.
- Mát xa mặt cho em đi, sắp cứng ngắc. - Nhìn người điều khiển chương trình bắt đầu phô trương trên đài, chọc cho tất cả khách dưới đài cười ha ha, Mạc Bảo Bối giận tái mặt, nghĩ thầm tại sao mỗi người đều đã thể hiện một chút rồi, thậm chí một người điều khiển chương trình không danh phận cũng dám để cho cô đứng ở dưới đài ngây ngốc đủ loại, đúng là phản.
- Đừng có gấp, sắp ổn rồi, đợi lát nữa anh đỡ em đến khu nghỉ ngơi. - Ross không đành lòng nói, nhưng nghi thức đính hôn chính là như vậy, anh cũng không có biện pháp.
Mạc Bảo Bối không thể làm gì khác hơn là len lén nửa tựa vào trên người Ross, để Ross giúp cô xoa bóp cơ thịt phần hông đã bắt đầu ê ẩm. Hôm nay cô đã ngồi cho tới trưa rồi, sớm đã đau lưng, còn phải mặc bộ lễ phục bó buộc cách thức châu Âu, nếu không phải là Ross nói gì mà đây là lễ phục căn cứ vào lễ nghi quốc gia bọn họ chế tác, nếu đính hôn đã định, không thể không mặc, cô cũng đã sớm xé rách.
Lễ phục hoàng gia châu Âu này mặc cũng không quá tốt, thắt lưng khiến cô sắp thở không được, không thể không ưỡn thẳng lưng, nhưng lại làm cô đau lưng đến muốn đánh người.
Thật vất vả đi qua hết quá trình của lễ đính hôn, Mạc Bảo Bối bày dáng vẻ rất chán, khuôn mặt thối giả cười, làm cho người ta nhìn một cái cũng biết cô mất hứng.
- Ôi chao, tiểu thư Bảo Bối đây là thế nào vậy, mất hứng sao, sẽ không phải có vấn đề gì chứ! - Một phu nhân đi tới nói chua chát.
Mạc Bảo Bối ngẩng đầu liếc nhìn, đó là một trong những người ức hiếp Lộ Bán Hạ ở đại sứ quán Nga lần trước, xem ra, người này đến không có ý gì tốt.
- Không cần cô lo lắng, cô lo tốt mình là được. - Sắc mặt Mạc Bảo Bối lạnh lẽo, ánh mắt khinh miệt. Cô xem thường nhất loại người cứ loay hoay thị phi này, chẳng lẽ một ngày cô ta không bà tám sẽ cảm thấy sống không có ý nghĩa sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.