Ông Xã Không Thuần Bà Xã Lưu Manh
Chương 54: Ross ghen (Giữa)
Trần Tiểu Na
28/10/2015
Răng rắc chọn một bàn lớn đồ ăn ngon, Mạc Bảo Bối không hề đau lòng cho tiền của Ross chút
nào. Dù sao các quan chức nước ngoài đang giữ mức lương gấp đôi, ăn thế
nào cũng không đảo ngã được anh, ngược lại bản thân cô là một sinh viên
nghèo, có thể có bữa ăn ngon thì lo ăn, bữa tiếp theo còn không biết ở
đâu nữa.
Ngẫm lại thử mùa hè này đã qua hơn phân nửa, tuy nhiên chưa hề làm ra một chuyện có ý nghĩa gì, cảm thấy mình nghèo túng tới cực điểm, chẳng qua thật may là tới Tam Á đua xe giành được vô địch đầu tiên trong đời, đáng để chúc mừng.
Hào hùng hăng hái ăn xong bữa tối, Mạc Bảo Bối hài lòng vỗ vỗ bụng rời đi.
- Xem ra, ngài Ross còn phải gia tăng hành động truy đuổi vợ một chút, hình như cô ấy vẫn chưa hiểu anh tràn chứa đầy tình ý. - Trịnh Hạo nhìn bóng lưng Mạc Bảo Bối nghênh ngang, nói.
- Cái này không nhọc ngài Trịnh phí tâm, nếu ngài Trịnh tới thành phố X mà nói, tôi sẽ dẫn cô vợ nhỏ của tôi mở tiệc chiêu đãi, toàn tâm toàn ý hoan nghênh anh đến chơi. - Ross cười cười, lễ phép gật đầu, sau đó sải bước đuổi theo về phía trước.
Kéo cổ tay Mạc Bảo Bối, Ross cản một chiếc tắc xi lại, chiếc xe Mạc Bảo Bối thuê được đã do người của đại lý xe thu hồi. Ross cho rằng ra ngoài đón tắc xi rất dễ dàng, cho nên cũng không lái xe của mình.
Trời đã tối xuống, có điều bầu trời tháng tám cho dù vào lúc tám giờ vẫn có thể cảm thấy hình như chân trời còn có chút ánh sáng.
Sau khi chia tay Trịnh Hạo ở cửa nhà hàng, Mạc Bảo Bối rất tự nhiên đi qua một chỗ ở hướng khác trên hành lang, trở về tòa nhà cô ở.
Ross đương nhiên sẽ không để cho cô như ý, trực tiếp nhấc cả người Mạc Bảo Bối lên như không, dùng cánh tay vòng quanh eo của Mạc Bảo Bối đi đến sảnh phía trước. Phòng của Ross ở khách sạn chính, cho nên nơi ở gần đấy.
- Này, phòng của em ở phía sau. - Mạc Bảo Bối đá đá chân, có phần buồn bực nói.
Đến tột cùng là người đàn ông này xảy ra chuyện gì? Tại sao ở Tam Á chưa tới hai ngày đã động một tý là ôm cô, chẳng lẽ muốn châm chọc chân cô ngắn sao? Nghĩ tới đây, Mạc Bảo Bối hung hăng trợn mắt nhìn Ross một cái.
- Là phòng của Lộ Bán Hạ ở phía sau. - Ross thong thả nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng đã quay cuồng lên rồi.
Ở bên cạnh cô gái này, nếu không biết còn tưởng rằng cô không thích hội họp sẽ rất an toàn, nhưng hôm nay xem ra, cái cô gái yêu tinh này bất luận có thích hội họp hay không cũng rất nguy hiểm, anh vẫn quyết định phải canh chặt một chút.
- Sao em lại cảm thấy hôm nay anh là lạ? Có phải anh không thích Hạo Tử không? Em nói sao mà anh hẹp hòi quá vậy, do người ta lái xe giỏi hơn anh đúng không, phải là như vậy không? - Hôm nay trên bàn cơm, Trịnh Hạo và cô trò chuyện chuyện có liên quan đến đua xe, trò chuyện cực kỳ vui vẻ, nhưng Ross lại chen được rất ít lời nói vào. Vì vậy, Mạc Bảo Bối kết luận, nhất định là Ross vì thế mà bực mình không thôi, bởi thế hành động mới có thể kỳ quái đến cực điểm vậy.
- Hạo Tử? - Ánh mắt của Ross híp lại nguy hiểm, mới quen biết bao lâu mà đã kêu đối phương thân mật như vậy. Hơn nữa, Bảo Bối luôn nổi tiếng là lưu manh, nhưng hình như chung đụng với Trịnh Hạo đó rất thân thiện.
- Anh đừng nói với em anh ăn cả bữa cơm với người ta mà vẫn không biết người ta tên Trịnh Hạo đấy. Khuôn mặt anh tuấn như ánh mặt trời, chỗ nào cũng rất hấp dẫn ánh mắt người khác, anh cứ như vậy mà không để ý? - Mạc Bảo Bối không nghĩ ra hỏi, cả nhà ăn thì bàn của họ hấp dẫn mắt nhìn của người khác nhất, hơn nữa Trịnh Hạo còn rất hấp dẫn ánh mắt cả các thiếu nữ, không đến nỗi không nhớ được chứ.
Ross ghen và biểu hiện nguy hiểm lại bị Mạc Bảo Bối hiểu lầm, hiểu lầm còn chưa tính, còn vô ý hay cố tình nói tới Trịnh Hạo hấp dẫn người, trong lòng Ross càng thêm không chắc chắn. Tuổi Trịnh Hạo thoạt nhìn hình như không khác biệt với Bảo Bối lắm, chủ đề giữa những người trẻ tuổi quả thật cũng nhiều hơn, một điểm này khiến Ross rất để ý.
Thật ra thì, Ross tự nhận cũng không phải là một người hẹp hòi, nhưng lúc này anh đích thực lại nổi lên để ý đáng chết.
- Anh ta, rất hấp dẫn em sao? - Ross thử hỏi.
- Nói nhảm, không có người hấp dẫn em, em còn là bạn của anh ấy đấy. - Mạc Bảo Bối liếc Ross một cái, lúc này vừa lúc Ross vào thang máy, Mạc Bảo Bối lập tức thuận tay nhấn phím lên tầng mười một.
Ross nghe Mạc Bảo Bối trả lời vậy, tức giận dồn một chỗ cộng ghen tức cả ngày phải ẩn nhẫn nhịn xuồng, nhất thời phát ra hết.
Khuôn mặt âm trầm, ánh mắt của Ross bắt đầu mờ đi, có điều anh cũng không phải là một người dễ dàng bị người khác đánh gục, anh có sự nhẫn nại và lòng kiên trì.
Cảm giác Ross bình tĩnh lại, Mạc Bảo Bối cũng lười nói chuyện với anh, nhìn gương trong thang máy ở sau, tự ngắm ngía khuôn mặt mình, sau cùng là phụ nữ thì đều thích đẹp, thấy gương sẽ không nhịn được.
Ross mặc một chiếc quần kaki đơn giản vả T-shirt màu trắng, làm anh càng thêm tuấn lãng to lớn. Mạc Bảo Bối nhìn cái mông vểnh lên trong gương của Ross, không nhịn được vươn tay vỗ một cái.
"Tinh!" trong tích tắc Mạc Bảo Bối vỗ một cái đó, đúng lúc cửa thang máy mở ra.
Ross vội vàng không kịp chuẩn bị bị Mạc Bảo Bối đùa giỡn như vậy, hít một hơi tức thật sâu, xốc Mạc Bảo Bối lên một chút, khuôn mặt âm u, lấy thẻ ra mở cửa phòng.
Mạc Bảo Bối trừng mắt nhìn Ross hít sâu, nhìn lại sắc mặt đen kịt, kinh ngạc, không phải vừa rồi vẫn rất tốt sao? Không phải chỉ vỗ cái mông một cái thôi à, anh còn đến mức thay đổi sắc mặt nhanh vậy, quả nhiên hẹp hòi.
Tốt! Anh càng không để cho tôi vỗ, lão nương càng cố tình muốn vỗ cái mông anh đấy, tôi xem anh có thể làm được gì nào.
"Bốp!" Mạc Bảo Bối nhìn Ross đang quét thẻ mở cửa phòng qua khe, lại vỗ một cái, sau đó cười dương dương tự đắc, cái cười này có mùi vị khiêu khích.
Chẳng qua ở trong mắt của Ross đó lại không phải là khiêu khích, mà là **.
Mở cửa, trở tay đóng cửa, đi tới ghế sofa, ném thành đường vòng cung ra ngoài.
- Á á á. . . . . . sắp chết rồi, lần nào cũng là một chiêu này, không biết lá gan của lão nương em không nhịn được sẽ sợ sao? - Lần này Mạc Bảo Bối bị ném ra nhanh chóng lăn lộn ngay tại chỗ, kế tiếp nửa quỳ trên ghế sofa. Lần đầu tiên không dám nhúc nhích là vì hoàn cảnh địa lý chưa quen thuộc, chỉ sợ lăn mình một cái té sẽ sưng mặt sưng mũi, nhưng nếu cô đã biết ghế sofa này vừa rộng vừa lớn giống như giường, có liều mạng cũng không sợ.
Ross mở đèn trong phòng lên, sau đó cúi người tới trước mặt của Mạc Bảo Bối, cúi đầu nâng cằm Mạc Bảo Bối lên.
Mạc Bảo Bối bị động tác đến bất thình lình của Ross cho làm cho bối rối, sửng sốt một chút, lui rất nhanh về sau một bước, chỉ là Ross đã sớm nhìn ra hành động của Mạc Bảo Bối, trước Mạc Bảo Bối một bước giữ chặt eo cô, không để cho cô lui lại phía sau.
Đáng tiếc, Mạc Bảo Bối cũng không phải là người mặc cho người khác nắm trong tay, anh không muốn để cô động, cô lại càng muốn động, vì vậy, Mạc Bảo Bối ra sức lui về phía sau, bởi vậy tình huống là Ross cúi người trọng tâm không vững vàng, bị Mạc Bảo Bối kéo ngã theo.
- Ối. . . . . . eo của tôi! - Ghế sofa lớn hơn nữa vẫn là ghế sofa, không gian có hạn, đã lăn lộn còn lui về phía sau thì hoàn toàn không thể. Mạc Bảo Bối lại mạnh mẽ cố muốn lui về phía sau, kết quả chính là từ trên ghế sofa té xuống, mà trên người cô còn có một người cao lớn là Ross nằm đè lên.
Ngẫm lại thử mùa hè này đã qua hơn phân nửa, tuy nhiên chưa hề làm ra một chuyện có ý nghĩa gì, cảm thấy mình nghèo túng tới cực điểm, chẳng qua thật may là tới Tam Á đua xe giành được vô địch đầu tiên trong đời, đáng để chúc mừng.
Hào hùng hăng hái ăn xong bữa tối, Mạc Bảo Bối hài lòng vỗ vỗ bụng rời đi.
- Xem ra, ngài Ross còn phải gia tăng hành động truy đuổi vợ một chút, hình như cô ấy vẫn chưa hiểu anh tràn chứa đầy tình ý. - Trịnh Hạo nhìn bóng lưng Mạc Bảo Bối nghênh ngang, nói.
- Cái này không nhọc ngài Trịnh phí tâm, nếu ngài Trịnh tới thành phố X mà nói, tôi sẽ dẫn cô vợ nhỏ của tôi mở tiệc chiêu đãi, toàn tâm toàn ý hoan nghênh anh đến chơi. - Ross cười cười, lễ phép gật đầu, sau đó sải bước đuổi theo về phía trước.
Kéo cổ tay Mạc Bảo Bối, Ross cản một chiếc tắc xi lại, chiếc xe Mạc Bảo Bối thuê được đã do người của đại lý xe thu hồi. Ross cho rằng ra ngoài đón tắc xi rất dễ dàng, cho nên cũng không lái xe của mình.
Trời đã tối xuống, có điều bầu trời tháng tám cho dù vào lúc tám giờ vẫn có thể cảm thấy hình như chân trời còn có chút ánh sáng.
Sau khi chia tay Trịnh Hạo ở cửa nhà hàng, Mạc Bảo Bối rất tự nhiên đi qua một chỗ ở hướng khác trên hành lang, trở về tòa nhà cô ở.
Ross đương nhiên sẽ không để cho cô như ý, trực tiếp nhấc cả người Mạc Bảo Bối lên như không, dùng cánh tay vòng quanh eo của Mạc Bảo Bối đi đến sảnh phía trước. Phòng của Ross ở khách sạn chính, cho nên nơi ở gần đấy.
- Này, phòng của em ở phía sau. - Mạc Bảo Bối đá đá chân, có phần buồn bực nói.
Đến tột cùng là người đàn ông này xảy ra chuyện gì? Tại sao ở Tam Á chưa tới hai ngày đã động một tý là ôm cô, chẳng lẽ muốn châm chọc chân cô ngắn sao? Nghĩ tới đây, Mạc Bảo Bối hung hăng trợn mắt nhìn Ross một cái.
- Là phòng của Lộ Bán Hạ ở phía sau. - Ross thong thả nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng đã quay cuồng lên rồi.
Ở bên cạnh cô gái này, nếu không biết còn tưởng rằng cô không thích hội họp sẽ rất an toàn, nhưng hôm nay xem ra, cái cô gái yêu tinh này bất luận có thích hội họp hay không cũng rất nguy hiểm, anh vẫn quyết định phải canh chặt một chút.
- Sao em lại cảm thấy hôm nay anh là lạ? Có phải anh không thích Hạo Tử không? Em nói sao mà anh hẹp hòi quá vậy, do người ta lái xe giỏi hơn anh đúng không, phải là như vậy không? - Hôm nay trên bàn cơm, Trịnh Hạo và cô trò chuyện chuyện có liên quan đến đua xe, trò chuyện cực kỳ vui vẻ, nhưng Ross lại chen được rất ít lời nói vào. Vì vậy, Mạc Bảo Bối kết luận, nhất định là Ross vì thế mà bực mình không thôi, bởi thế hành động mới có thể kỳ quái đến cực điểm vậy.
- Hạo Tử? - Ánh mắt của Ross híp lại nguy hiểm, mới quen biết bao lâu mà đã kêu đối phương thân mật như vậy. Hơn nữa, Bảo Bối luôn nổi tiếng là lưu manh, nhưng hình như chung đụng với Trịnh Hạo đó rất thân thiện.
- Anh đừng nói với em anh ăn cả bữa cơm với người ta mà vẫn không biết người ta tên Trịnh Hạo đấy. Khuôn mặt anh tuấn như ánh mặt trời, chỗ nào cũng rất hấp dẫn ánh mắt người khác, anh cứ như vậy mà không để ý? - Mạc Bảo Bối không nghĩ ra hỏi, cả nhà ăn thì bàn của họ hấp dẫn mắt nhìn của người khác nhất, hơn nữa Trịnh Hạo còn rất hấp dẫn ánh mắt cả các thiếu nữ, không đến nỗi không nhớ được chứ.
Ross ghen và biểu hiện nguy hiểm lại bị Mạc Bảo Bối hiểu lầm, hiểu lầm còn chưa tính, còn vô ý hay cố tình nói tới Trịnh Hạo hấp dẫn người, trong lòng Ross càng thêm không chắc chắn. Tuổi Trịnh Hạo thoạt nhìn hình như không khác biệt với Bảo Bối lắm, chủ đề giữa những người trẻ tuổi quả thật cũng nhiều hơn, một điểm này khiến Ross rất để ý.
Thật ra thì, Ross tự nhận cũng không phải là một người hẹp hòi, nhưng lúc này anh đích thực lại nổi lên để ý đáng chết.
- Anh ta, rất hấp dẫn em sao? - Ross thử hỏi.
- Nói nhảm, không có người hấp dẫn em, em còn là bạn của anh ấy đấy. - Mạc Bảo Bối liếc Ross một cái, lúc này vừa lúc Ross vào thang máy, Mạc Bảo Bối lập tức thuận tay nhấn phím lên tầng mười một.
Ross nghe Mạc Bảo Bối trả lời vậy, tức giận dồn một chỗ cộng ghen tức cả ngày phải ẩn nhẫn nhịn xuồng, nhất thời phát ra hết.
Khuôn mặt âm trầm, ánh mắt của Ross bắt đầu mờ đi, có điều anh cũng không phải là một người dễ dàng bị người khác đánh gục, anh có sự nhẫn nại và lòng kiên trì.
Cảm giác Ross bình tĩnh lại, Mạc Bảo Bối cũng lười nói chuyện với anh, nhìn gương trong thang máy ở sau, tự ngắm ngía khuôn mặt mình, sau cùng là phụ nữ thì đều thích đẹp, thấy gương sẽ không nhịn được.
Ross mặc một chiếc quần kaki đơn giản vả T-shirt màu trắng, làm anh càng thêm tuấn lãng to lớn. Mạc Bảo Bối nhìn cái mông vểnh lên trong gương của Ross, không nhịn được vươn tay vỗ một cái.
"Tinh!" trong tích tắc Mạc Bảo Bối vỗ một cái đó, đúng lúc cửa thang máy mở ra.
Ross vội vàng không kịp chuẩn bị bị Mạc Bảo Bối đùa giỡn như vậy, hít một hơi tức thật sâu, xốc Mạc Bảo Bối lên một chút, khuôn mặt âm u, lấy thẻ ra mở cửa phòng.
Mạc Bảo Bối trừng mắt nhìn Ross hít sâu, nhìn lại sắc mặt đen kịt, kinh ngạc, không phải vừa rồi vẫn rất tốt sao? Không phải chỉ vỗ cái mông một cái thôi à, anh còn đến mức thay đổi sắc mặt nhanh vậy, quả nhiên hẹp hòi.
Tốt! Anh càng không để cho tôi vỗ, lão nương càng cố tình muốn vỗ cái mông anh đấy, tôi xem anh có thể làm được gì nào.
"Bốp!" Mạc Bảo Bối nhìn Ross đang quét thẻ mở cửa phòng qua khe, lại vỗ một cái, sau đó cười dương dương tự đắc, cái cười này có mùi vị khiêu khích.
Chẳng qua ở trong mắt của Ross đó lại không phải là khiêu khích, mà là **.
Mở cửa, trở tay đóng cửa, đi tới ghế sofa, ném thành đường vòng cung ra ngoài.
- Á á á. . . . . . sắp chết rồi, lần nào cũng là một chiêu này, không biết lá gan của lão nương em không nhịn được sẽ sợ sao? - Lần này Mạc Bảo Bối bị ném ra nhanh chóng lăn lộn ngay tại chỗ, kế tiếp nửa quỳ trên ghế sofa. Lần đầu tiên không dám nhúc nhích là vì hoàn cảnh địa lý chưa quen thuộc, chỉ sợ lăn mình một cái té sẽ sưng mặt sưng mũi, nhưng nếu cô đã biết ghế sofa này vừa rộng vừa lớn giống như giường, có liều mạng cũng không sợ.
Ross mở đèn trong phòng lên, sau đó cúi người tới trước mặt của Mạc Bảo Bối, cúi đầu nâng cằm Mạc Bảo Bối lên.
Mạc Bảo Bối bị động tác đến bất thình lình của Ross cho làm cho bối rối, sửng sốt một chút, lui rất nhanh về sau một bước, chỉ là Ross đã sớm nhìn ra hành động của Mạc Bảo Bối, trước Mạc Bảo Bối một bước giữ chặt eo cô, không để cho cô lui lại phía sau.
Đáng tiếc, Mạc Bảo Bối cũng không phải là người mặc cho người khác nắm trong tay, anh không muốn để cô động, cô lại càng muốn động, vì vậy, Mạc Bảo Bối ra sức lui về phía sau, bởi vậy tình huống là Ross cúi người trọng tâm không vững vàng, bị Mạc Bảo Bối kéo ngã theo.
- Ối. . . . . . eo của tôi! - Ghế sofa lớn hơn nữa vẫn là ghế sofa, không gian có hạn, đã lăn lộn còn lui về phía sau thì hoàn toàn không thể. Mạc Bảo Bối lại mạnh mẽ cố muốn lui về phía sau, kết quả chính là từ trên ghế sofa té xuống, mà trên người cô còn có một người cao lớn là Ross nằm đè lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.