Ông Xã Không Thuần Bà Xã Lưu Manh
Chương 20: Sóng gió dạ tiệc
Trần Tiểu Na
07/09/2015
Đêm nay là ngày kỷ
niệm tròn 10 năm Đại sứ quán ở Nga Trung Quốc, tham gia bữa tiệc đều là
những nhân vật nổi tiếng, tuổi lớn, Mạc Bảo Bối nhìn lướt qua một cái
thấy không quen biết mấy ai, tức thì vô cùng buồn chán bước theo Ross đi vào hội trường bữa tiệc.
- Jane. Ross! - Mới vừa vào trong đã có người tiến lên mở lời - I haven’t seen you for along time. (đã lâu không gặp)
- Simon! - Ross nhìn thấy Simon rất vui mừng.
- Hey, how is everything going with you recently? (Hey, gần đây như thế nào?) - Simon tiến lên vỗ vỗ bả vai Ross, sau đó ôm nhiệt tình.
- Im fine, but very miss you. (Tôi rất khỏe, mặt khác rất nhớ anh.) - Ross cười nói, có thể nhìn thấy đồng bào là một việc khiến anh hết sức vui mừng, nhưng anh vẫn không quên giới thiệu Mạc Bảo Bối bên cạnh, đổi thành tiếng Trung giới thiệu - d=iễn đàn.lê. q.uý-đ.ôn Đây là tiểu thư Mạc Bảo Bối, bạn gái tối nay của tôi. Vị này là thượng tá Simon, lần này làm đại diện đặc biệt tới Trung Quốc chúc mừng tròn 10 năm vui vẻ.
- Rất hân hạnh được biết cô, cô gái Trung Quốc xinh đẹp. - Simon cười niềm nở, khen ngợi Mạc Bảo Bối.
- Tôi cũng rất hân hạnh được biết anh, hi vọng chuyến đi của anh đến Trung Quốc đầy hài lòng, vui vẻ. - Mạc Bảo Bối cười ngọt ngào đáp lời, lấy tư thái chủ nhân quốc gia trước mặt người ngoại quốc, hào phóng vươn tay ra bắt tay.
- Nhất định rồi, Trung Quốc lịch sử lâu đời, mỗi một sự vật đều làm người ta cảm thấy mới lạ, khó trách Ross bất luận như thế nào cũng muốn tới Trung Quốc của các cô. – Tiếng Simon trong trẻo, có sang sảng của quân nhân, mặc dù khẩu âm từng lời tiếng Trung Quốc rất nặng hơn nữa âm điệu cực kỳ không đúng tiêu chuẩn, nhưng không xấu hổ.
Mạc Bảo Bối nghe Simon cật lực nói tiếng Trung Quốc, mặc dù tiếng Anh của cô cũng không tệ lắm, nhưng cũng không tính dùng tiếng Anh nói chuyện với anh ta, bởi vì hiện tại bọn họ đang đứng trên lãnh thổ thuộc về Trung quốc.
- Nhìn ra được, tình cảm hai người rất tốt, anh đến khiến Ross rất vui mừng. - Mạc Bảo Bối nhìn ánh mắt kích động và hành động thân thiết trên cơ thể hai người, tự đáy lòng nói.
- Đúng vậy, lúc chàng trai này vừa mới tham gia chính trị, đã từng làm việc dưới tay tôi. Nhưng thiên phú ngoại giao của cậu ta cực cao, rất nhanh một đường thăng tiến, đi tới Trung Quốc. - Mặc dù Simon cố hết sức uốn nắn khẩu âm, nói chữ không rõ ràng lắm, nhưng kiêu ngạo để lộ ra ngoài từ lời nói lại vô cùng chân thực.
Trong lòng Mạc Bảo Bối hiện một trận xúc động, giao tình chính trị như vậy ở trên mảnh đất Trung Quốc này cực kỳ hiếm thấy, nhìn thấy tình nghĩa trong đôi mắt Simon đối với Ross, cũng có chút cảm động.
- Tôi muốn tới bên kia nghỉ ngơi trước một chút, chờ bữa tiệc chính thức bắt đầu anh đi tìm tôi được không? - Mạc Bảo Bối muốn để thời gian lại cho hai người ngoại quốc vừa gặp đồng hương này.
- Được, anh sẽ mau chóng đi tìm em. - Ross cũng không giữ lại, cười nhìn bóng lưng Mạc Bảo Bối rời đi.
Cách lúc bữa tiệc bắt đầu còn có mười phút, Mạc Bảo Bối thuận tay cầm một ly hồng trà ở khu thức uống, một mình ngồi trên ghế sofa bằng da thật trong khu nghỉ ngơi, nhìn bóng người di chuyển rất náo nhiệt trong hội trường bữa tiệc.
Người trong giới chính trị mượn thời cơ tiệc tùng, hoặc là hỏi thăm lẫn nhau, hoặc là nịnh nọt a dua, trên mặt của mỗi người đều tràn đầy tươi cười.
- Bốp! - Một tiếng vang thật nhỏ từ rèm cửa sổ phía sau ghế sa lon truyền đến.
Bởi vì bữa tiệc chưa bắt đầu, mọi người đang di chuyển khắp nơi trong khu đối diện nói chuyện, cũng không có người nghe thấy âm thanh rất nhỏ này. Nhưng đang yên tĩnh trong khu nghỉ ngơi, Mạc Bảo Bối lại nghe được cực kỳ rõ ràng.
Tò mò đi ra rèm cửa sổ phía sau, Mạc Bảo Bối chậm rãi kéo một góc rèm ra.
Một cô gái mặc váy dài đỏ rực bị hai người khác xô đẩy. Cô gái kia nhìn qua cùng lắm chỉ hai mươi tuổi đầu, hai người khác nhìn trên mặt tối thiểu cũng đã ba mấy tuổi rồi, không biết làm khó cô gái kia vì chuyện gì.
Chỉ có một cái khe hở nhỏ của bộ phận cửa sổ thủy tinh ngăn cách toàn bộ âm thanh, Mạc Bảo Bối không thể nào nghe tỉ mỉ rõ ràng nội dung đối thoại, nhưng theo cử chỉ nhìn ra được hai phụ nữ kia đang gây khó dễ cho cô thiếu nữ nọ, nhất thời khai hỏa toàn bộ lửa nóng, buông rèm cửa sổ xuống, nhấc chân đẩy cửa đi ra.
- Cái đồ tiện nhân nhà cô, lại có thể quyến rũ chồng của người khác, có xấu hổ hay không hả?
- Ỷ vào khuôn mặt hồ ly tinh, cũng không biết dùng thủ đoạn đùa bỡn gì đi mê hoặc đàn ông, thứ người như thế làm sao có thể muốn mặt được mặt, muốn đàn ông được đàn ông?
Hai phụ nữ đưa lưng về phía Mạc Bảo Bối chanh chua nói, thiếu nữ váy đỏ dựa lưng vào lan can cũng không tức giận, chỉ cao ngạo nâng cằm, giống như không hề nghe vào âm thanh của hai người phụ nữ này.
- Nói chuyện đi, cái con hồ ly tinh này, bày bộ dạng đó cho ai nhìn hả, thật là không đáng cho chị La, ban đầu đối với mày tốt như vậy, ai biết vừa quay đầu lại mày đã quyến rũ chồng người ta, bây giờ làm cho gia đình không được yên bình, mà mày vẫn có mặt mũi chạy tới tham gia bữa tiệc, cũng không nhìn một chút thân phận mình là gì!
- Đúng thế, loại người giống như mày sẽ không có kết cục tốt, mày cẩn thận làm tiểu tam sẽ không được chết tử tế!
Lời nói của hai phụ nữ hết sức cay nghiệt, nhưng cô gái váy đỏ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, mặc dù không dám mở miệng phản bác nhưng cũng không chịu cúi đầu, quật cường nâng cằm, thời điểm nghe hai chữ "tiểu tam" mắt đẹp mày tú hơi nhíu.
- Thế nào, có mặt đi làm tiểu tam người ta, không có mặt thừa nhận à? - Một phụ nữ chỉ vào mặt cô gái váy đỏ đó, ngón tay hung tợn chọc gương mặt cô gái, mặc dù da không rách, nhưng để lại một dấu móng tay rất sâu.
- Các người nói xong rồi sao? Nói xong tôi phải vào, bữa tiệc sẽ lập tức bắt đầu. - Người thiếu nữ kia chậm rãi mở miệng hỏi.
- Muốn đi vào quyến rũ người hả, ở đây tất cả đàn ông mày thích đều đã kết hôn, thế nào, bây giờ đã không chờ đợi được nữa sao? - Âm thanh chói tai vang dội phập phồng trong gió, nội dung trong lời nói khiến trong mắt cô gái váy đỏ có một chút nhếch nhác.
Nói xong lời nói chanh chua, này hai phụ nữ còn chưa hả giận, động tay lộn xộn trên người cô gái váy đỏ, mà cô gái kia cũng không tránh không né, mặc cho hai người phát tiết.
- Đủ rồi! - Mạc Bảo Bối rốt cuộc không nhìn nổi nữa, lên tiếng quát lớn.
Hai phụ nữ kia quay đầu lại nhìn thấy người ngăn cản lại là Mạc Bảo Bối, lập tức thu tay:
- Tiểu thư Mạc cô ra ngoài hóng gió sao?
- Đúng là ngại quá, để cho cô nhìn thấy loại người khó coi này, đều là thiếu nữ một tuổi, tiểu thư Mạc thật là đoan trang, phóng khoáng, hơn nữa lại giữ lễ yêu nước, lại có người lại chẳng biết xấu hổ quyến rũ đàn ông có vợ, đúng là khác nhau một trời một vực.
Mạc Bảo Bối thường thay Lý Tố Tố tham gia các bữa tiệc chính trị, bởi vì tính tình nóng nảy và tình cảm yêu nước sâu đậm của Mạc Bảo Bối, cộng thêm Mạc Trường Thắng quyền cao chức trọng, trong xã hội thượng lưu thành phố X đã có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy rồi, vì vậy hai người phụ nữ này nịnh hót lấy lòng.
- Tôi mặc kệ giữa chuyện giữa mấy người, nhưng nơi này là Đại sứ quán Nga, không cần làm tôi mất thể diện trước mặt những người ngoại quốc. - Mạc Bảo Bối ngầm bi thương nói, trong mắt lộ ra vẻ không nhịn được.
- Chúng tôi đã cẩn thận, nhìn thấy nơi này không có ai phát hiện, hơn nữa âm thanh cũng không truyền vào được mới dám. Tiểu thư Mạc cô đừng để ý, bây giờ chúng tôi đi ngay! – Lúc này hai phụ nữ mới ý thức được đây đang ở trong Đại sứ quán, ngộ nhỡ hành động thế này bị người phát hiện, khó tránh khỏi sinh ra sóng gió.
- Jane. Ross! - Mới vừa vào trong đã có người tiến lên mở lời - I haven’t seen you for along time. (đã lâu không gặp)
- Simon! - Ross nhìn thấy Simon rất vui mừng.
- Hey, how is everything going with you recently? (Hey, gần đây như thế nào?) - Simon tiến lên vỗ vỗ bả vai Ross, sau đó ôm nhiệt tình.
- Im fine, but very miss you. (Tôi rất khỏe, mặt khác rất nhớ anh.) - Ross cười nói, có thể nhìn thấy đồng bào là một việc khiến anh hết sức vui mừng, nhưng anh vẫn không quên giới thiệu Mạc Bảo Bối bên cạnh, đổi thành tiếng Trung giới thiệu - d=iễn đàn.lê. q.uý-đ.ôn Đây là tiểu thư Mạc Bảo Bối, bạn gái tối nay của tôi. Vị này là thượng tá Simon, lần này làm đại diện đặc biệt tới Trung Quốc chúc mừng tròn 10 năm vui vẻ.
- Rất hân hạnh được biết cô, cô gái Trung Quốc xinh đẹp. - Simon cười niềm nở, khen ngợi Mạc Bảo Bối.
- Tôi cũng rất hân hạnh được biết anh, hi vọng chuyến đi của anh đến Trung Quốc đầy hài lòng, vui vẻ. - Mạc Bảo Bối cười ngọt ngào đáp lời, lấy tư thái chủ nhân quốc gia trước mặt người ngoại quốc, hào phóng vươn tay ra bắt tay.
- Nhất định rồi, Trung Quốc lịch sử lâu đời, mỗi một sự vật đều làm người ta cảm thấy mới lạ, khó trách Ross bất luận như thế nào cũng muốn tới Trung Quốc của các cô. – Tiếng Simon trong trẻo, có sang sảng của quân nhân, mặc dù khẩu âm từng lời tiếng Trung Quốc rất nặng hơn nữa âm điệu cực kỳ không đúng tiêu chuẩn, nhưng không xấu hổ.
Mạc Bảo Bối nghe Simon cật lực nói tiếng Trung Quốc, mặc dù tiếng Anh của cô cũng không tệ lắm, nhưng cũng không tính dùng tiếng Anh nói chuyện với anh ta, bởi vì hiện tại bọn họ đang đứng trên lãnh thổ thuộc về Trung quốc.
- Nhìn ra được, tình cảm hai người rất tốt, anh đến khiến Ross rất vui mừng. - Mạc Bảo Bối nhìn ánh mắt kích động và hành động thân thiết trên cơ thể hai người, tự đáy lòng nói.
- Đúng vậy, lúc chàng trai này vừa mới tham gia chính trị, đã từng làm việc dưới tay tôi. Nhưng thiên phú ngoại giao của cậu ta cực cao, rất nhanh một đường thăng tiến, đi tới Trung Quốc. - Mặc dù Simon cố hết sức uốn nắn khẩu âm, nói chữ không rõ ràng lắm, nhưng kiêu ngạo để lộ ra ngoài từ lời nói lại vô cùng chân thực.
Trong lòng Mạc Bảo Bối hiện một trận xúc động, giao tình chính trị như vậy ở trên mảnh đất Trung Quốc này cực kỳ hiếm thấy, nhìn thấy tình nghĩa trong đôi mắt Simon đối với Ross, cũng có chút cảm động.
- Tôi muốn tới bên kia nghỉ ngơi trước một chút, chờ bữa tiệc chính thức bắt đầu anh đi tìm tôi được không? - Mạc Bảo Bối muốn để thời gian lại cho hai người ngoại quốc vừa gặp đồng hương này.
- Được, anh sẽ mau chóng đi tìm em. - Ross cũng không giữ lại, cười nhìn bóng lưng Mạc Bảo Bối rời đi.
Cách lúc bữa tiệc bắt đầu còn có mười phút, Mạc Bảo Bối thuận tay cầm một ly hồng trà ở khu thức uống, một mình ngồi trên ghế sofa bằng da thật trong khu nghỉ ngơi, nhìn bóng người di chuyển rất náo nhiệt trong hội trường bữa tiệc.
Người trong giới chính trị mượn thời cơ tiệc tùng, hoặc là hỏi thăm lẫn nhau, hoặc là nịnh nọt a dua, trên mặt của mỗi người đều tràn đầy tươi cười.
- Bốp! - Một tiếng vang thật nhỏ từ rèm cửa sổ phía sau ghế sa lon truyền đến.
Bởi vì bữa tiệc chưa bắt đầu, mọi người đang di chuyển khắp nơi trong khu đối diện nói chuyện, cũng không có người nghe thấy âm thanh rất nhỏ này. Nhưng đang yên tĩnh trong khu nghỉ ngơi, Mạc Bảo Bối lại nghe được cực kỳ rõ ràng.
Tò mò đi ra rèm cửa sổ phía sau, Mạc Bảo Bối chậm rãi kéo một góc rèm ra.
Một cô gái mặc váy dài đỏ rực bị hai người khác xô đẩy. Cô gái kia nhìn qua cùng lắm chỉ hai mươi tuổi đầu, hai người khác nhìn trên mặt tối thiểu cũng đã ba mấy tuổi rồi, không biết làm khó cô gái kia vì chuyện gì.
Chỉ có một cái khe hở nhỏ của bộ phận cửa sổ thủy tinh ngăn cách toàn bộ âm thanh, Mạc Bảo Bối không thể nào nghe tỉ mỉ rõ ràng nội dung đối thoại, nhưng theo cử chỉ nhìn ra được hai phụ nữ kia đang gây khó dễ cho cô thiếu nữ nọ, nhất thời khai hỏa toàn bộ lửa nóng, buông rèm cửa sổ xuống, nhấc chân đẩy cửa đi ra.
- Cái đồ tiện nhân nhà cô, lại có thể quyến rũ chồng của người khác, có xấu hổ hay không hả?
- Ỷ vào khuôn mặt hồ ly tinh, cũng không biết dùng thủ đoạn đùa bỡn gì đi mê hoặc đàn ông, thứ người như thế làm sao có thể muốn mặt được mặt, muốn đàn ông được đàn ông?
Hai phụ nữ đưa lưng về phía Mạc Bảo Bối chanh chua nói, thiếu nữ váy đỏ dựa lưng vào lan can cũng không tức giận, chỉ cao ngạo nâng cằm, giống như không hề nghe vào âm thanh của hai người phụ nữ này.
- Nói chuyện đi, cái con hồ ly tinh này, bày bộ dạng đó cho ai nhìn hả, thật là không đáng cho chị La, ban đầu đối với mày tốt như vậy, ai biết vừa quay đầu lại mày đã quyến rũ chồng người ta, bây giờ làm cho gia đình không được yên bình, mà mày vẫn có mặt mũi chạy tới tham gia bữa tiệc, cũng không nhìn một chút thân phận mình là gì!
- Đúng thế, loại người giống như mày sẽ không có kết cục tốt, mày cẩn thận làm tiểu tam sẽ không được chết tử tế!
Lời nói của hai phụ nữ hết sức cay nghiệt, nhưng cô gái váy đỏ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, mặc dù không dám mở miệng phản bác nhưng cũng không chịu cúi đầu, quật cường nâng cằm, thời điểm nghe hai chữ "tiểu tam" mắt đẹp mày tú hơi nhíu.
- Thế nào, có mặt đi làm tiểu tam người ta, không có mặt thừa nhận à? - Một phụ nữ chỉ vào mặt cô gái váy đỏ đó, ngón tay hung tợn chọc gương mặt cô gái, mặc dù da không rách, nhưng để lại một dấu móng tay rất sâu.
- Các người nói xong rồi sao? Nói xong tôi phải vào, bữa tiệc sẽ lập tức bắt đầu. - Người thiếu nữ kia chậm rãi mở miệng hỏi.
- Muốn đi vào quyến rũ người hả, ở đây tất cả đàn ông mày thích đều đã kết hôn, thế nào, bây giờ đã không chờ đợi được nữa sao? - Âm thanh chói tai vang dội phập phồng trong gió, nội dung trong lời nói khiến trong mắt cô gái váy đỏ có một chút nhếch nhác.
Nói xong lời nói chanh chua, này hai phụ nữ còn chưa hả giận, động tay lộn xộn trên người cô gái váy đỏ, mà cô gái kia cũng không tránh không né, mặc cho hai người phát tiết.
- Đủ rồi! - Mạc Bảo Bối rốt cuộc không nhìn nổi nữa, lên tiếng quát lớn.
Hai phụ nữ kia quay đầu lại nhìn thấy người ngăn cản lại là Mạc Bảo Bối, lập tức thu tay:
- Tiểu thư Mạc cô ra ngoài hóng gió sao?
- Đúng là ngại quá, để cho cô nhìn thấy loại người khó coi này, đều là thiếu nữ một tuổi, tiểu thư Mạc thật là đoan trang, phóng khoáng, hơn nữa lại giữ lễ yêu nước, lại có người lại chẳng biết xấu hổ quyến rũ đàn ông có vợ, đúng là khác nhau một trời một vực.
Mạc Bảo Bối thường thay Lý Tố Tố tham gia các bữa tiệc chính trị, bởi vì tính tình nóng nảy và tình cảm yêu nước sâu đậm của Mạc Bảo Bối, cộng thêm Mạc Trường Thắng quyền cao chức trọng, trong xã hội thượng lưu thành phố X đã có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy rồi, vì vậy hai người phụ nữ này nịnh hót lấy lòng.
- Tôi mặc kệ giữa chuyện giữa mấy người, nhưng nơi này là Đại sứ quán Nga, không cần làm tôi mất thể diện trước mặt những người ngoại quốc. - Mạc Bảo Bối ngầm bi thương nói, trong mắt lộ ra vẻ không nhịn được.
- Chúng tôi đã cẩn thận, nhìn thấy nơi này không có ai phát hiện, hơn nữa âm thanh cũng không truyền vào được mới dám. Tiểu thư Mạc cô đừng để ý, bây giờ chúng tôi đi ngay! – Lúc này hai phụ nữ mới ý thức được đây đang ở trong Đại sứ quán, ngộ nhỡ hành động thế này bị người phát hiện, khó tránh khỏi sinh ra sóng gió.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.