Ông Xã Không Thuần Bà Xã Lưu Manh
Chương 15: Tức giận đua xe
Trần Tiểu Na
04/09/2015
- Anh uống đích thực
là nước ép nho xanh Patong tinh khiết, không phải rượu. - Ross uống
chiết xuất quả nho ngon không có độ cồn, vị có nồng hương rượu, nhưng
lại không có cồn độ, dư vị hương quả nho thiên nhiên nhẹ nhàng, xa xỉ,
được rất nhiều người trong giới thượng lưu lựa chọn.
- Mặc kệ là thứ gì, tóm lại đề trên nhãn chính là rượu, tôi cảm thấy anh lái xe không bảo đảm, cho nên, anh ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng cho tôi, nếu không tôi lập tức bỏ lại anh. - Mạc Bảo Bối bất chấp tất cả, cho dù biết Ross không uống rượu cô cũng sẽ tìm được lý do để mình tự lái xe.
Vốn dĩ Mạc Bảo Bối mang thái độ khinh thị xe nhập khẩu, hơn nữa chiếc xe còn là loại xe làm cô có một đoạn thời gian đau lòng, nhưng tối nay cô rất muốn giải trừ một hơi buồn bực trong lồng ngực, sau đó về nhà họ Mạc sớm một chút.
Vừa giậm giày cao gót xuống, vừa nhả ly hợp đến một nữa hành trình, đồng thời từ từ nhả hết ly hợp, Mạc Bảo Bối đã không nhịn được dùng sức đạp một cước lên chân ga, trong nháy mắt khởi động động cơ đến điểm đỏ, Cayenne màu trắng trong đêm giống như một tia sáng xông ra ngoài.
Shangri-La xây dựng trên đường lớn ở Giang Tân, ban đêm dọc theo đường đi rộng rãi ít xe, Mạc Bảo Bối dựa vào quen thuộc đối với con đường, hơn nữa rất rõ ràng thời gian từ đèn xanh sang đèn đỏ trên từng giao lộ trên tuyến đường, đi thẳng cua rẽ thông suốt, vì vậy dọc đường không trở ngại.
Vượt qua xe xung quanh trên làn đường vụt sáng như tia chớp. Mỗi lần đến gần Mạc Bảo Bối đều quyết đoán dùng tốc độ cao nhất, nhanh chóng vượt qua, kỷ thuật vượt qua cao siêu thành thục khiến Ross có vài phần kính trọng đối với Mạc Bảo Bối. Không nghĩ mặc dù Mạc Bảo Bối thoạt nhìn xinh đẹp động lòng người, nhưng tính tình kiên cường quả cảm, ngay cả phong cách lái xe cũng làm người ta sợ hãi than thở như thế.
Đột ngột rẽ xuống dốc, một đường vòng cung biên độ hoàn mỹ, lúc xe thể thao xuống dốc, bánh xe nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất ba giây đồng hồ, cả chiếc xe bay lên không, Mạc Bảo Bối rùng mình, chuyển động tay sử dụng lực thắng phanh sau, khống chế xe thể thao sắp gây ra nguy hiểm.
Thắng gấp, Mạc Bảo Bối vững vàng dừng Cayenne trước cổng biệt thự của mình, gạt dây an toàn. Xe Mạc Bảo Bối cũng không tắt, lại nhấc giày cao gót lên, đi ra khỏi cửa xe.
- Nhớ giao hẹn tối nay, bây giờ là thời gian gia đình của tôi, tự mình đi tốt. - Mạc Bảo Bối cũng không quay đầu lại nói, hai mắt nheo lại, lộ ra một hơi thở nguy hiểm.
Ross đã xuống xe đi theo sau lưng Mạc Bảo Bối, chuẩn bị cùng nhau vào cửa, nhưng nghe Mạc Bảo Bối nói như thế, mặc dù cảm thấy qua cửa mà không vào thì quá không lễ phép, nhưng cũng không đi tiếp nữa, sau khi đưa mắt nhìn Mạc Bảo Bối đi vào biệt thự, quay đầu lại tiến vào ghế lái, lái ô tô đi.
Mạc Bảo Bối vừa mới tiến vào phòng khách, chỉ thấy Mạc Trường Thắng và Lý Tố Tố hai người ngồi trên ghế sofa xem phim hoạt hình《Tom & Jerry》. Khóe miệng Mạc Bảo Bối co giật một chút, nghĩ thầm cũng chỉ có mẹ mình từng tuổi này mà còn có thể xem loại phim này.
Mang bộ mặt sa sầm Mạc Bảo Bối vươn tay nhỏ đưa túi cho chị cả Lưu, nhìn hai người xem ti vi cười khúc khích, đi tới.
Lý Tố Tố thấy con gái mình đến gần, tâm trí từ trên màn hình dời qua, ánh mắt chuyển sang con gái của mình:
- Con gái ngoan sao rồi? Tối hôm nay trò chuyện vui vẻ không?
- Ross không đưa con về sao? Sao không bảo cậu ấy vào ngồi một lát? - Mạc Trường Thắng quay cổ nhìn ra sau, hiệu quả cách âm siêu cao của biệt thự khiến Mạc Trường Thắng hoàn toàn không nghe thấy tiếng động xe thể thao.
- Rất vui vẻ, đề tài của chúng con hết sức ăn ý. - Mạc Bảo Bối nặn ra âm thanh từ trong miệng.
- Ba đã nói rồi, ánh mắt của ba con rất đặc biệt, một cái ba liền chọn trúng Ross, xem ra trời cao nhất định muốn hai đứa các con ở cùng nhau há..., ha ha. . . . . . - Mạc Trường Thắng thấy Mạc Bảo Bối nói như thế, dương dương tự đắc trả lời, hoàn toàn không để mắt đến vẻ mặt Mạc Bảo Bối.
- Vậy sao, nhìn một cái lập tức biết chúng con là trời tác hợp à, cho mình là thần thánh sao? - Thấy lão tử hoàn toàn không để mắt đến tức giận của mình, Mạc Bảo Bối nổi giận nói. Giao tiếp với Mạc Trường Thắng vĩnh viễn đều phải phát huy tâm tình đến mức tận cùng, nếu không ông luôn luôn có cách xử lý làm thành như không nhìn thấy.
- Bảo Bối làm sao thế, có phải Ross có chỗ nào khiến con không hài lòng? - Lý Tố Tố thấy đột nhiên giọng con gái gia tăng, lúc này mới bất tri bất giác ý thức được con gái đang mất hứng.
- Hôm nay Ross không chọc tới con, nhưng có người khác chọc tới con. - Mạc Bảo Bối nhìn chằm chằm lão tử của mình, âm u nói.
Lúc này Mạc Trường Thắng mới nhớ lại một đoạn điện thoại đột nhiên bị cắt, lập tức chột dạ dời ánh mắt đi, toát mồ hôi lạnh nhìn màn hình ti vi.
Lý Tố Tố nghi ngờ ánh mắt quanh co giữa hai cha con này, không biết đến tột cùng hai người đang chơi cái bí hiểm gì.
- Thế nào, chột dạ hay là cảm thấy mình không có mặt mũi đối mặt? - Mạc Bảo Bối bề ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười đến gần Mạc Trường Thắng, thân thiết kéo cánh tay Mạc Trường Thắng, ngọt ngào nói, chỉ là nội dung lời nói thật sự khác một trời một vực với giọng điệu.
- Bảo Bối, có phải là ba con chọc con mất hứng không? - Lý Tố Tố nhìn thấy thân thiết của con gái mình, mặc dù thấy con gái đang cười đến mức rất ngọt, Lý Tố Tố trời sinh thiếu một chút gân cốt nhất thời có chút nghi ngờ.
- Thím Lưu, thím đưa mẹ xinh đẹp của cháu lên lầu ngủ trước, hai ba con chúng cháu khơi thông tình cảm một chút. - Mạc Bảo Bối ra sức áp chế lửa giận trong lòng, cười nói.
- Bảo Bối hai người muốn nói gì mẹ không thể nghe sao? - Lý Tố Tố không chịu rời đi, không rõ chân tướng hỏi.
- Đây là bí mật giữa bọn con, giống như mẹ và con đều có bí mật vậy, không thể để cho người khác biết, chẳng qua con bảo đảm tuyệt đối không phải là chuyện gì xấu. Ngoan, mẹ lên trước đi, uống ly sữa tươi rồi ngủ! - Mạc Bảo Bối dụ dỗ mẹ xinh đẹp của mình, giọng nói dịu dàng.
- Vậy cũng tốt, hai người nói xong nhanh một chút rời sớm nghỉ ngơi sớm, cũng không sớm nữa! - Lần này Lý Tố Tố lưu luyến không rời nói.
- Vâng, con hiểu rõ, mẹ đi trước, ngủ quá trễ là đại kỵ của dung nhan đấy! - Mạc Bảo Bối biết mẹ xinh đẹp của mình thích đẹp, nhất là bây giờ tuy rằng vẫn đang thời điểm thướt tha thùy mị, nhưng thật ra rất gượng gạo với tuổi.
- Mẹ lập tức đi ngủ, Bảo Bối ngủ ngon. - Lý Tố Tố đứng dậy, cúi đầu hôn trán Mạc Bảo Bối, sau đó rời đi lên lầu nghỉ ngơi.
Mạc Bảo Bối đưa mắt nhìn Lý Tố Tố biến mất trên cầu thang xoắn ốc, nét mặt ngọt ngào trên mặt từ từ tan biến, tiếp theo đổi thành nét mặt lạnh lẽo, cặp mắt như phóng hỏa nhìn qua lão tử của mình.
- Khà khà, con gái ngoan à. . . . . . - Trong lòng Mạc Trường Thắng tự biết tối nay chạy không khỏi chính sách tàn bạo của con gái, nhưng vẫn nỗ lực giãy giụa muốn giải thích lấy lòng.
- Ba xác định con là con ruột của ba sao? - Mạc Bảo Bối mặt lạnh hỏi, hai tay khoanh ở trước ngực.
- Dĩ nhiên, con đúng là kết tinh tình yêu của ba và mẹ xinh đẹp. - Mạc Trường Thắng lập ngồi ngay ngắn, nghiêm túc trả lời vấn đề.
- Ba xác định con không phải là tự bật ra từ trong một tảng đá sao? - Mạc Bảo Bối tiếp tục hỏi.
- Dĩ nhiên, con đúng là do mẹ xinh đẹp hoài thai mười tháng ngậm đắng nuốt cay mới sinh ra được! - Mạc Trường Thắng nhanh chóng trả lời.
- Mặc kệ là thứ gì, tóm lại đề trên nhãn chính là rượu, tôi cảm thấy anh lái xe không bảo đảm, cho nên, anh ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng cho tôi, nếu không tôi lập tức bỏ lại anh. - Mạc Bảo Bối bất chấp tất cả, cho dù biết Ross không uống rượu cô cũng sẽ tìm được lý do để mình tự lái xe.
Vốn dĩ Mạc Bảo Bối mang thái độ khinh thị xe nhập khẩu, hơn nữa chiếc xe còn là loại xe làm cô có một đoạn thời gian đau lòng, nhưng tối nay cô rất muốn giải trừ một hơi buồn bực trong lồng ngực, sau đó về nhà họ Mạc sớm một chút.
Vừa giậm giày cao gót xuống, vừa nhả ly hợp đến một nữa hành trình, đồng thời từ từ nhả hết ly hợp, Mạc Bảo Bối đã không nhịn được dùng sức đạp một cước lên chân ga, trong nháy mắt khởi động động cơ đến điểm đỏ, Cayenne màu trắng trong đêm giống như một tia sáng xông ra ngoài.
Shangri-La xây dựng trên đường lớn ở Giang Tân, ban đêm dọc theo đường đi rộng rãi ít xe, Mạc Bảo Bối dựa vào quen thuộc đối với con đường, hơn nữa rất rõ ràng thời gian từ đèn xanh sang đèn đỏ trên từng giao lộ trên tuyến đường, đi thẳng cua rẽ thông suốt, vì vậy dọc đường không trở ngại.
Vượt qua xe xung quanh trên làn đường vụt sáng như tia chớp. Mỗi lần đến gần Mạc Bảo Bối đều quyết đoán dùng tốc độ cao nhất, nhanh chóng vượt qua, kỷ thuật vượt qua cao siêu thành thục khiến Ross có vài phần kính trọng đối với Mạc Bảo Bối. Không nghĩ mặc dù Mạc Bảo Bối thoạt nhìn xinh đẹp động lòng người, nhưng tính tình kiên cường quả cảm, ngay cả phong cách lái xe cũng làm người ta sợ hãi than thở như thế.
Đột ngột rẽ xuống dốc, một đường vòng cung biên độ hoàn mỹ, lúc xe thể thao xuống dốc, bánh xe nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất ba giây đồng hồ, cả chiếc xe bay lên không, Mạc Bảo Bối rùng mình, chuyển động tay sử dụng lực thắng phanh sau, khống chế xe thể thao sắp gây ra nguy hiểm.
Thắng gấp, Mạc Bảo Bối vững vàng dừng Cayenne trước cổng biệt thự của mình, gạt dây an toàn. Xe Mạc Bảo Bối cũng không tắt, lại nhấc giày cao gót lên, đi ra khỏi cửa xe.
- Nhớ giao hẹn tối nay, bây giờ là thời gian gia đình của tôi, tự mình đi tốt. - Mạc Bảo Bối cũng không quay đầu lại nói, hai mắt nheo lại, lộ ra một hơi thở nguy hiểm.
Ross đã xuống xe đi theo sau lưng Mạc Bảo Bối, chuẩn bị cùng nhau vào cửa, nhưng nghe Mạc Bảo Bối nói như thế, mặc dù cảm thấy qua cửa mà không vào thì quá không lễ phép, nhưng cũng không đi tiếp nữa, sau khi đưa mắt nhìn Mạc Bảo Bối đi vào biệt thự, quay đầu lại tiến vào ghế lái, lái ô tô đi.
Mạc Bảo Bối vừa mới tiến vào phòng khách, chỉ thấy Mạc Trường Thắng và Lý Tố Tố hai người ngồi trên ghế sofa xem phim hoạt hình《Tom & Jerry》. Khóe miệng Mạc Bảo Bối co giật một chút, nghĩ thầm cũng chỉ có mẹ mình từng tuổi này mà còn có thể xem loại phim này.
Mang bộ mặt sa sầm Mạc Bảo Bối vươn tay nhỏ đưa túi cho chị cả Lưu, nhìn hai người xem ti vi cười khúc khích, đi tới.
Lý Tố Tố thấy con gái mình đến gần, tâm trí từ trên màn hình dời qua, ánh mắt chuyển sang con gái của mình:
- Con gái ngoan sao rồi? Tối hôm nay trò chuyện vui vẻ không?
- Ross không đưa con về sao? Sao không bảo cậu ấy vào ngồi một lát? - Mạc Trường Thắng quay cổ nhìn ra sau, hiệu quả cách âm siêu cao của biệt thự khiến Mạc Trường Thắng hoàn toàn không nghe thấy tiếng động xe thể thao.
- Rất vui vẻ, đề tài của chúng con hết sức ăn ý. - Mạc Bảo Bối nặn ra âm thanh từ trong miệng.
- Ba đã nói rồi, ánh mắt của ba con rất đặc biệt, một cái ba liền chọn trúng Ross, xem ra trời cao nhất định muốn hai đứa các con ở cùng nhau há..., ha ha. . . . . . - Mạc Trường Thắng thấy Mạc Bảo Bối nói như thế, dương dương tự đắc trả lời, hoàn toàn không để mắt đến vẻ mặt Mạc Bảo Bối.
- Vậy sao, nhìn một cái lập tức biết chúng con là trời tác hợp à, cho mình là thần thánh sao? - Thấy lão tử hoàn toàn không để mắt đến tức giận của mình, Mạc Bảo Bối nổi giận nói. Giao tiếp với Mạc Trường Thắng vĩnh viễn đều phải phát huy tâm tình đến mức tận cùng, nếu không ông luôn luôn có cách xử lý làm thành như không nhìn thấy.
- Bảo Bối làm sao thế, có phải Ross có chỗ nào khiến con không hài lòng? - Lý Tố Tố thấy đột nhiên giọng con gái gia tăng, lúc này mới bất tri bất giác ý thức được con gái đang mất hứng.
- Hôm nay Ross không chọc tới con, nhưng có người khác chọc tới con. - Mạc Bảo Bối nhìn chằm chằm lão tử của mình, âm u nói.
Lúc này Mạc Trường Thắng mới nhớ lại một đoạn điện thoại đột nhiên bị cắt, lập tức chột dạ dời ánh mắt đi, toát mồ hôi lạnh nhìn màn hình ti vi.
Lý Tố Tố nghi ngờ ánh mắt quanh co giữa hai cha con này, không biết đến tột cùng hai người đang chơi cái bí hiểm gì.
- Thế nào, chột dạ hay là cảm thấy mình không có mặt mũi đối mặt? - Mạc Bảo Bối bề ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười đến gần Mạc Trường Thắng, thân thiết kéo cánh tay Mạc Trường Thắng, ngọt ngào nói, chỉ là nội dung lời nói thật sự khác một trời một vực với giọng điệu.
- Bảo Bối, có phải là ba con chọc con mất hứng không? - Lý Tố Tố nhìn thấy thân thiết của con gái mình, mặc dù thấy con gái đang cười đến mức rất ngọt, Lý Tố Tố trời sinh thiếu một chút gân cốt nhất thời có chút nghi ngờ.
- Thím Lưu, thím đưa mẹ xinh đẹp của cháu lên lầu ngủ trước, hai ba con chúng cháu khơi thông tình cảm một chút. - Mạc Bảo Bối ra sức áp chế lửa giận trong lòng, cười nói.
- Bảo Bối hai người muốn nói gì mẹ không thể nghe sao? - Lý Tố Tố không chịu rời đi, không rõ chân tướng hỏi.
- Đây là bí mật giữa bọn con, giống như mẹ và con đều có bí mật vậy, không thể để cho người khác biết, chẳng qua con bảo đảm tuyệt đối không phải là chuyện gì xấu. Ngoan, mẹ lên trước đi, uống ly sữa tươi rồi ngủ! - Mạc Bảo Bối dụ dỗ mẹ xinh đẹp của mình, giọng nói dịu dàng.
- Vậy cũng tốt, hai người nói xong nhanh một chút rời sớm nghỉ ngơi sớm, cũng không sớm nữa! - Lần này Lý Tố Tố lưu luyến không rời nói.
- Vâng, con hiểu rõ, mẹ đi trước, ngủ quá trễ là đại kỵ của dung nhan đấy! - Mạc Bảo Bối biết mẹ xinh đẹp của mình thích đẹp, nhất là bây giờ tuy rằng vẫn đang thời điểm thướt tha thùy mị, nhưng thật ra rất gượng gạo với tuổi.
- Mẹ lập tức đi ngủ, Bảo Bối ngủ ngon. - Lý Tố Tố đứng dậy, cúi đầu hôn trán Mạc Bảo Bối, sau đó rời đi lên lầu nghỉ ngơi.
Mạc Bảo Bối đưa mắt nhìn Lý Tố Tố biến mất trên cầu thang xoắn ốc, nét mặt ngọt ngào trên mặt từ từ tan biến, tiếp theo đổi thành nét mặt lạnh lẽo, cặp mắt như phóng hỏa nhìn qua lão tử của mình.
- Khà khà, con gái ngoan à. . . . . . - Trong lòng Mạc Trường Thắng tự biết tối nay chạy không khỏi chính sách tàn bạo của con gái, nhưng vẫn nỗ lực giãy giụa muốn giải thích lấy lòng.
- Ba xác định con là con ruột của ba sao? - Mạc Bảo Bối mặt lạnh hỏi, hai tay khoanh ở trước ngực.
- Dĩ nhiên, con đúng là kết tinh tình yêu của ba và mẹ xinh đẹp. - Mạc Trường Thắng lập ngồi ngay ngắn, nghiêm túc trả lời vấn đề.
- Ba xác định con không phải là tự bật ra từ trong một tảng đá sao? - Mạc Bảo Bối tiếp tục hỏi.
- Dĩ nhiên, con đúng là do mẹ xinh đẹp hoài thai mười tháng ngậm đắng nuốt cay mới sinh ra được! - Mạc Trường Thắng nhanh chóng trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.