Chương 31: .1: Làm Tốt Công Việc Mà Một Trợ Lý Nên Làm (1)
Niêm Hoa
13/07/2021
“A, được.” Tô Ảnh nhanh chóng gật đầu, nhìn theo Mộc Minh sau khi rời đi, bưng đồ ăn khuya vào gõ cửa.
Phòng của Phó Thịnh lớn gấp đôi phòng của cô.
Phòng ngủ và thư phòng kết hợp cùng một chỗ, làm thành một cái phòng kép.
Phòng ngủ ở bên trong, thư phòng ở bên ngoài.
Cho nên, Tô Ảnh từ cửa nhỏ đi vào trong thư phòng.
Cô đặt đồ ăn khuya ở trên bàn, chuẩn bị xoay người rời đi, liền nghe thấy âm thanh của Phó Thịnh truyền ra từ trong phòng ngủ: “Mang đồ ăn khuya vào đây.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Tô Ảnh nhanh chóng mang đồ ăn vào trong.
Vừa vào phòng ngủ, vừa hay nhìn thấy Phó Thịnh mặc áo tắm đi từ trong toilet ra, chân trần đi trên nền thảm màu xám đậm, áo tắm hơi mở ra, là da thịt màu mật ong khỏe mạnh cùng với đường cong bắp thịt cường tráng.
Tô Ảnh chỉ nhìn thoáng qua, lập tức cúi đầu nói: “Tổng giám đốc, đây là đồ ăn khuya của anh.”
“Đặt ở bên kia đi.” Phó Thịnh gật đầu nói, Tô Ảnh nhanh chóng đặt xuống bàn trà, lui về phía sau hai bước liền rời đi.
“Đêm nay cô cũng chưa ăn gì cả? Cùng ăn đi!” Phó Thịnh thuận miệng nói.
Tô Ảnh sờ bụng, muốn nói thật ra đêm nay cô đã ăn no, tuy cô bị bắt nạt, nhưng là trước khi bị bắt nạt, thừa lúc anh không chú ý đã ăn qua rồi.
Tô Ảnh vừa định từ chối, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt không cho phép từ chối kia của Phó Thịnh, đúng lúc nhận thức được sợ hãi, ngoan ngoãn trả lời: “Vâng, tổng giám đốc.”
Nghe được câu trả lời của cô, lúc này Phó Thịnh mới vừa lòng ngồi trên ghế sofa, vừa lau tóc vừa mở miệng nói: “Đêm qua người xảy ra tranh chấp với cô ở cửa hàng tiện lợi là ai? Hôm nay người làm khó dễ cô ở trong toilet là ai?”
Tô Ảnh có chút khó kham, nhưng vẫn trả lời vấn đề này: “Ngày hôm qua, người ở trong cửa hàng tiện lợi là bạn trai cũ của tôi, tên là Vương Nhạc Đông. Người giữ chặt tôi ở trong toilet hôm nay là chị gái con riêng của ba dượng, tên là Điền Mỹ Hòa.”
Phó Thịnh châm chọc nhìn cô: “Cho nên, cô bị hai người ngu xuẩn đó liên thủ bắt nạt à?”
Tô Ảnh cúi đầu, thẹn thùng nói: “Vâng, tổng giám đốc.”
Ngược lại, cô cũng muốn đánh trả lại. Nhưng vấn đề là, cô làm như thế, công việc này cũng sẽ mất đi?
Khăn mặt trong tay Phó Thịnh lập tức bị quăng đến trên người Tô Ảnh, thở phì phò đứng lên. Vì sao anh lại có một trợ lý ngu xuẩn như thế?
Tô Ảnh có chút há hốc mồm, không biết vì sao mà Phó Thịnh tức giận?
Người bị đánh là cô, anh tức giận cái gì? Đúng rồi, nhất định là cảm thấy chính mình làm anh mất mặt, cho nên mới tức giận như thế?
Cũng đúng, mình là bạn gái mà anh dẫn đến, lại bị người khác nhục nhã trước mặt mọi người, vừa bị bạt tai lại bị đẩy ngã rồi hãm hại, đây đúng là làm nhục thể diện của Phó Thịnh.
Tô Ảnh khẩn trương đứng lên: “Tổng giám đốc, anh không ăn à?”
“Ăn cái gì mà ăn? Đi dọn dẹp phòng tắm đi!” Phó Thịnh cũng không quay đầu lại ra lệnh nói.
“Vâng, tổng giám đốc.” Ài, lại tức giận.
Tô Ảnh ngoan ngoãn đến phòng tắm, cầm lấy bàn chải, quét rửa sạch sẽ trong ngoài nhà tắm.
Lúc rửa sạch bồn tắm, nhìn thấy nó giống như một loại bể bơi nhỏ, còn chưa có rút hết nước, nghĩ ngợi, xắn tay áo lên đi mò vào trong nước.
Sờ soạng hồi lâu, cô xắn váy lên nhảy vào trong bồn tắm, lúc này mới mở chỗ thoát nước ra.
Vừa mở thoát nước ra, trong bồn tắm hình thành một vòng xoáy nhỏ, lễ phục của cô liền biến thành một đóa hoa ở trong nướ, thật dễ nhìn.
Tô Ảnh thích chơi đùa, tự nhiên xoay chuyển trong bồn tắm, vòng xoáy càng lúc càng lớn hơn, váy trên người cô đều giãn ra toàn bộ, giống như một đóa mẫu đơn nở rộ.
Phòng của Phó Thịnh lớn gấp đôi phòng của cô.
Phòng ngủ và thư phòng kết hợp cùng một chỗ, làm thành một cái phòng kép.
Phòng ngủ ở bên trong, thư phòng ở bên ngoài.
Cho nên, Tô Ảnh từ cửa nhỏ đi vào trong thư phòng.
Cô đặt đồ ăn khuya ở trên bàn, chuẩn bị xoay người rời đi, liền nghe thấy âm thanh của Phó Thịnh truyền ra từ trong phòng ngủ: “Mang đồ ăn khuya vào đây.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Tô Ảnh nhanh chóng mang đồ ăn vào trong.
Vừa vào phòng ngủ, vừa hay nhìn thấy Phó Thịnh mặc áo tắm đi từ trong toilet ra, chân trần đi trên nền thảm màu xám đậm, áo tắm hơi mở ra, là da thịt màu mật ong khỏe mạnh cùng với đường cong bắp thịt cường tráng.
Tô Ảnh chỉ nhìn thoáng qua, lập tức cúi đầu nói: “Tổng giám đốc, đây là đồ ăn khuya của anh.”
“Đặt ở bên kia đi.” Phó Thịnh gật đầu nói, Tô Ảnh nhanh chóng đặt xuống bàn trà, lui về phía sau hai bước liền rời đi.
“Đêm nay cô cũng chưa ăn gì cả? Cùng ăn đi!” Phó Thịnh thuận miệng nói.
Tô Ảnh sờ bụng, muốn nói thật ra đêm nay cô đã ăn no, tuy cô bị bắt nạt, nhưng là trước khi bị bắt nạt, thừa lúc anh không chú ý đã ăn qua rồi.
Tô Ảnh vừa định từ chối, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt không cho phép từ chối kia của Phó Thịnh, đúng lúc nhận thức được sợ hãi, ngoan ngoãn trả lời: “Vâng, tổng giám đốc.”
Nghe được câu trả lời của cô, lúc này Phó Thịnh mới vừa lòng ngồi trên ghế sofa, vừa lau tóc vừa mở miệng nói: “Đêm qua người xảy ra tranh chấp với cô ở cửa hàng tiện lợi là ai? Hôm nay người làm khó dễ cô ở trong toilet là ai?”
Tô Ảnh có chút khó kham, nhưng vẫn trả lời vấn đề này: “Ngày hôm qua, người ở trong cửa hàng tiện lợi là bạn trai cũ của tôi, tên là Vương Nhạc Đông. Người giữ chặt tôi ở trong toilet hôm nay là chị gái con riêng của ba dượng, tên là Điền Mỹ Hòa.”
Phó Thịnh châm chọc nhìn cô: “Cho nên, cô bị hai người ngu xuẩn đó liên thủ bắt nạt à?”
Tô Ảnh cúi đầu, thẹn thùng nói: “Vâng, tổng giám đốc.”
Ngược lại, cô cũng muốn đánh trả lại. Nhưng vấn đề là, cô làm như thế, công việc này cũng sẽ mất đi?
Khăn mặt trong tay Phó Thịnh lập tức bị quăng đến trên người Tô Ảnh, thở phì phò đứng lên. Vì sao anh lại có một trợ lý ngu xuẩn như thế?
Tô Ảnh có chút há hốc mồm, không biết vì sao mà Phó Thịnh tức giận?
Người bị đánh là cô, anh tức giận cái gì? Đúng rồi, nhất định là cảm thấy chính mình làm anh mất mặt, cho nên mới tức giận như thế?
Cũng đúng, mình là bạn gái mà anh dẫn đến, lại bị người khác nhục nhã trước mặt mọi người, vừa bị bạt tai lại bị đẩy ngã rồi hãm hại, đây đúng là làm nhục thể diện của Phó Thịnh.
Tô Ảnh khẩn trương đứng lên: “Tổng giám đốc, anh không ăn à?”
“Ăn cái gì mà ăn? Đi dọn dẹp phòng tắm đi!” Phó Thịnh cũng không quay đầu lại ra lệnh nói.
“Vâng, tổng giám đốc.” Ài, lại tức giận.
Tô Ảnh ngoan ngoãn đến phòng tắm, cầm lấy bàn chải, quét rửa sạch sẽ trong ngoài nhà tắm.
Lúc rửa sạch bồn tắm, nhìn thấy nó giống như một loại bể bơi nhỏ, còn chưa có rút hết nước, nghĩ ngợi, xắn tay áo lên đi mò vào trong nước.
Sờ soạng hồi lâu, cô xắn váy lên nhảy vào trong bồn tắm, lúc này mới mở chỗ thoát nước ra.
Vừa mở thoát nước ra, trong bồn tắm hình thành một vòng xoáy nhỏ, lễ phục của cô liền biến thành một đóa hoa ở trong nướ, thật dễ nhìn.
Tô Ảnh thích chơi đùa, tự nhiên xoay chuyển trong bồn tắm, vòng xoáy càng lúc càng lớn hơn, váy trên người cô đều giãn ra toàn bộ, giống như một đóa mẫu đơn nở rộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.