Chương 66: .1: Tô Ảnh Nổi Tiếng (1)
Niêm Hoa
13/07/2021
Phó Thịnh chưa bao giờ quan tâm đến người khác, không nhịn được nhìn Tô Ảnh vài lần, nhưng vẫn chưa nói gì cả.
Anh rất muốn an ủi kẻ đáng thương này.
Nhưng thật sự anh chưa bao giờ an ủi con gái.
Từ nhỏ đến lớn, đều là phụ nữ thuận theo anh, thích ứng với anh.
Lại vẫn chưa từng có ai để anh phải chủ động đi dỗ dành người đó.
Cho nên, anh không biết nên dỗ như thế nào.
Qua thật lâu, lúc này Tô Ảnh mới trầm thấp mở miệng: “Phó tổng, hôm nay cảm ơn anh!”
Phó Thịnh liền cứng ngắc, vốn muốn nói ra không sao cả, nhưng đến bên miệng, lời nói ra lại trở thành: “Tôi là lo lắng cô làm mất mặt tôi.”
Tô Ảnh nhẹ nhàng nở nụ cười.
Đúng, đây mới là Phó Thịnh.
Sao anh có thể thực sự quan tâm mình?
Chẳng qua là vì, mình là trợ lý đời sống bên cạnh anh mà thôi, bản thân mình có chuyện không hay, chủ nhân cũng sẽ vô tình bị vấy bẩn.
Nhìn dáng vẻ hiểu rõ của Tô Ảnh, Phó Thịnh cảm thấy trong lòng có chút thất bại.
Rõ ràng anh không muốn nói như thế, nhưng lúc nói ra, liền trở thành như vậy rồi.
Phó Thịnh cảm thấy trong lòng cực kỳ phiền toái.
Phụ nữ thực sự phiền phức.
Sinh vật phiền phức!
Sau đó, điện thoại của Phó Thịnh vang lên một tiếng, Phó Thịnh vừa cầm lên đã thấy, là tin nhắn của Ngu Đình Huyên gửi đến: “Tôi giúp cho anh một việc, anh không mời tôi ăn cơm sao?”
Phó Thịnh cất kỹ điện thoại, nói với Tô Ảnh: “Tôi còn có việc, cô bắt xe về đi.”
Tô Ảnh giật mình, trả lời ngày: “Vâng, tổng giám đốc.”
Tô Ảnh nhanh chóng bị đuổi xuống xe, không đợi cô quay đầu, ô tô lao vụt đi không thấy tung tích như tên rời cung.
Ánh mắt Tô Ảnh âm u.
Quả nhiên, Phó Thịnh chỉ lo lắng mình liên lụy đến anh, cho nên mới xuất hiện.
Anh ta mới không xuất hiện vì quan tâm mình.
Tô Ảnh lập tức bị ý nghĩ này dọa cho sợ hết hồn.
Cô lập tức ôm ngực, không ngừng tự trách: “Trời ơi, làm sao mình có thể nghĩ như thế? Điên rồi, điên rồi, mình nhất định điên rồi! Vậy mà cảm thấy Phó Thịnh xuất hiện ở khách sạn Quốc Hưng vì mình! Anh ta xuất hiện ở đó, nhất định là trùng hợp! Đúng, trùng hợp, chỉ là trùng hợp!”
Trái tim Tô Ảnh bùm bụp nhảy lên.
Tô Ảnh đã bắt đầu luống cuống tay chân.
Nhìn xe của Phó Thịnh đã đi xa, cô hít sâu một ngụm khí, xóa bỏ đi tất cả tạp niệm trong đầu, lúc này mới giơ tay bắt taxi ở ven đường.
Sau khi Tô Ảnh trở lại biệt thự Gia Thịnh, liền đi tắm rửa trước một cái.
Quần áo trên người đã bị phá hủy trong lúc bị xô đẩy ở hội trường.
Quần áo này, cũng không thể mặc được nữa rồi.
Sau khi thay quần áo xong, Tô Ảnh ôm quần áo chuẩn bị đến phòng giặt.
Vừa vào cửa, Tô Ảnh đã bị dì giúp việc ở phòng giặt kéo lại, dì hưng phấn nói với Tô Ảnh: “Tô Ảnh, Tô Ảnh, cô mau nhìn đi, cô nổi tiếng rồi.”
Vẻ mặt Tô Ảnh mờ mịt khó hiểu: “A? Nổi tiếng cái gì?”
Dì túm láy Tô Ảnh chạy ra phòng khách, chỉ vào ti vi nói: “Cô xem, hiện giờ đều đang đưa tin của cô? Còn có video cô hát nữa!”
Sau một giây, hình ảnh trên ti vi liền thay đổi, là dáng vẻ Tô Ảnh đang hát.
Cho dù là hát chay không hề có bất cứ thiết bị thu âm nào, nhưng tiếng hát của Tô Ảnh giống như có thể xuyên thấu tận trời xanh, trong suốt sáng ngời, khiến người khác say mê.
Tô Ảnh nhìn chính mình trên ti vi, quả thực là chật vật không nói được.
Trong hoàn cảnh kia, bản thân cô không có cách nào xuất hiện chói lọi rạng rỡ được.
Mình chật vật như thế, đứng bên cạnh Phó Thịnh tuấn mỹ vô song, lại giống như là vương tử và tôi tớ. Không, ngay cả tư cách làm tôi tớ cũng không có.
Thật sự không so sánh thì sẽ không thấy thương tổn!
Nhưng không biết có phải đã chào hỏi trước với truyền thông không, truyền thông chỉ đưa tin cô là Ảnh Hạ Bà Sa, lại không đưa tên thật là Tô Ảnh lên.
Anh rất muốn an ủi kẻ đáng thương này.
Nhưng thật sự anh chưa bao giờ an ủi con gái.
Từ nhỏ đến lớn, đều là phụ nữ thuận theo anh, thích ứng với anh.
Lại vẫn chưa từng có ai để anh phải chủ động đi dỗ dành người đó.
Cho nên, anh không biết nên dỗ như thế nào.
Qua thật lâu, lúc này Tô Ảnh mới trầm thấp mở miệng: “Phó tổng, hôm nay cảm ơn anh!”
Phó Thịnh liền cứng ngắc, vốn muốn nói ra không sao cả, nhưng đến bên miệng, lời nói ra lại trở thành: “Tôi là lo lắng cô làm mất mặt tôi.”
Tô Ảnh nhẹ nhàng nở nụ cười.
Đúng, đây mới là Phó Thịnh.
Sao anh có thể thực sự quan tâm mình?
Chẳng qua là vì, mình là trợ lý đời sống bên cạnh anh mà thôi, bản thân mình có chuyện không hay, chủ nhân cũng sẽ vô tình bị vấy bẩn.
Nhìn dáng vẻ hiểu rõ của Tô Ảnh, Phó Thịnh cảm thấy trong lòng có chút thất bại.
Rõ ràng anh không muốn nói như thế, nhưng lúc nói ra, liền trở thành như vậy rồi.
Phó Thịnh cảm thấy trong lòng cực kỳ phiền toái.
Phụ nữ thực sự phiền phức.
Sinh vật phiền phức!
Sau đó, điện thoại của Phó Thịnh vang lên một tiếng, Phó Thịnh vừa cầm lên đã thấy, là tin nhắn của Ngu Đình Huyên gửi đến: “Tôi giúp cho anh một việc, anh không mời tôi ăn cơm sao?”
Phó Thịnh cất kỹ điện thoại, nói với Tô Ảnh: “Tôi còn có việc, cô bắt xe về đi.”
Tô Ảnh giật mình, trả lời ngày: “Vâng, tổng giám đốc.”
Tô Ảnh nhanh chóng bị đuổi xuống xe, không đợi cô quay đầu, ô tô lao vụt đi không thấy tung tích như tên rời cung.
Ánh mắt Tô Ảnh âm u.
Quả nhiên, Phó Thịnh chỉ lo lắng mình liên lụy đến anh, cho nên mới xuất hiện.
Anh ta mới không xuất hiện vì quan tâm mình.
Tô Ảnh lập tức bị ý nghĩ này dọa cho sợ hết hồn.
Cô lập tức ôm ngực, không ngừng tự trách: “Trời ơi, làm sao mình có thể nghĩ như thế? Điên rồi, điên rồi, mình nhất định điên rồi! Vậy mà cảm thấy Phó Thịnh xuất hiện ở khách sạn Quốc Hưng vì mình! Anh ta xuất hiện ở đó, nhất định là trùng hợp! Đúng, trùng hợp, chỉ là trùng hợp!”
Trái tim Tô Ảnh bùm bụp nhảy lên.
Tô Ảnh đã bắt đầu luống cuống tay chân.
Nhìn xe của Phó Thịnh đã đi xa, cô hít sâu một ngụm khí, xóa bỏ đi tất cả tạp niệm trong đầu, lúc này mới giơ tay bắt taxi ở ven đường.
Sau khi Tô Ảnh trở lại biệt thự Gia Thịnh, liền đi tắm rửa trước một cái.
Quần áo trên người đã bị phá hủy trong lúc bị xô đẩy ở hội trường.
Quần áo này, cũng không thể mặc được nữa rồi.
Sau khi thay quần áo xong, Tô Ảnh ôm quần áo chuẩn bị đến phòng giặt.
Vừa vào cửa, Tô Ảnh đã bị dì giúp việc ở phòng giặt kéo lại, dì hưng phấn nói với Tô Ảnh: “Tô Ảnh, Tô Ảnh, cô mau nhìn đi, cô nổi tiếng rồi.”
Vẻ mặt Tô Ảnh mờ mịt khó hiểu: “A? Nổi tiếng cái gì?”
Dì túm láy Tô Ảnh chạy ra phòng khách, chỉ vào ti vi nói: “Cô xem, hiện giờ đều đang đưa tin của cô? Còn có video cô hát nữa!”
Sau một giây, hình ảnh trên ti vi liền thay đổi, là dáng vẻ Tô Ảnh đang hát.
Cho dù là hát chay không hề có bất cứ thiết bị thu âm nào, nhưng tiếng hát của Tô Ảnh giống như có thể xuyên thấu tận trời xanh, trong suốt sáng ngời, khiến người khác say mê.
Tô Ảnh nhìn chính mình trên ti vi, quả thực là chật vật không nói được.
Trong hoàn cảnh kia, bản thân cô không có cách nào xuất hiện chói lọi rạng rỡ được.
Mình chật vật như thế, đứng bên cạnh Phó Thịnh tuấn mỹ vô song, lại giống như là vương tử và tôi tớ. Không, ngay cả tư cách làm tôi tớ cũng không có.
Thật sự không so sánh thì sẽ không thấy thương tổn!
Nhưng không biết có phải đã chào hỏi trước với truyền thông không, truyền thông chỉ đưa tin cô là Ảnh Hạ Bà Sa, lại không đưa tên thật là Tô Ảnh lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.