Chương 90: .2: Ngu Đình Huyên Khiến Người Ta Không Nhìn Rõ Được (2)
Niêm Hoa
13/07/2021
“Mình cũng không tin!” Ngu Đình Huyên ngạo nghễ nói: “Cưỡng ép hái dưa, cho dù không ngọt, cũng phải cắn một miếng nếm thử.”
Mẫn Chỉ không nói gì nhìn Ngu Đình Huyên.
Ngu Đình Huyên đầy ý cười dạt dào nhìn Mẫn Chỉ: “Cho dù người trong lòng mình không phải Phó Thịnh, mình cũng phải cắn một miếng, nếm thử hương vị, giá trị nhan sắc của Phó Thịnh, ngoài Diệp Tự ra thì không còn ai theo kịp đâu. Vì sao mình phải dễ dàng từ bỏ?”
Có người bưng trà tới cho Mẫn Chỉ, Mẫn Chỉ thuận tay nhận lấy, nhấp một ngụm, nhẹ nhàng nói: “Tô Ảnh chỉ là một trợ lý nhỏ, việc gì phải chấp nhặt với cô ấy?”
Ngu Đình Huyên cười như không cười nhìn Mẫn Chỉ: “Cho nên, hôm nay cậu tới là để biện hộ cho cô ta à?”
Mẫn Chỉ cũng cười ngẩng đầu, trả lời: “Nói như thế, không bằng nói là mình tham trà ngon của cậu. Dù sao, loại trà ngon này, mình cũng không gặp nhiều.”
Tô Ảnh ở nhà nằm liên tiếp mấy ngày rồi.
May mà thuốc mỡ của nhà họ Phó rất tốt, sau khi bôi lên, ngày hôm sau liền đỡ đau hơn hẳn.
Đến ngày thứ ba đã bắt đầu kết vảy, hoạt động không còn gì chướng ngại nữa.
Dù thế, Tô Ảnh vẫn an phận nằm úp sấp trên giường năm ngày, bởi vì đây là mệnh lệnh của Phó Thịnh.
Rốt cuộc đến ngày thứ sau, bác sĩ tuyên bố đã hoàn toàn khỏi hẳn, chỉ cần lúc nào đừng rảnh rỗi nhàm chán mà cạy ra vảy, thì hoàn toàn không đáng ngại nữa rồi.
Tô Ảnh chiếm được đặc xá liền hoan hô một tiếng, tung tăng đi tắm rửa.
Năm ngày này, mỗi ngày chỉ có thể dùng khăn để lau, thật sự khiến cô kìm nén đến phát điên rồi.
Vốn là người phương nam, không thể tắm rửa, ha ha, như thế thì không thua già một trong thập đại khổ hình.
Cho nên khi Phó Thịnh về nhà, liền nghe thấy Tô Ảnh đang vui vẻ hát trong nhà tắm.
Không hề nghĩ, cũng biết cô đang xả đầy nước, ở bên trong hắt nước lên người.
Suy nghĩ đến đó, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh hai người từng ngã trong bồn tắm.
Phó Thịnh lắc lắc đầu.
Gần đây sao lại thế này?
Dường như là quá sủng ái nha đầu này rồi!
Mộc Minh cũng nghe được tiếng ầm ĩ trong nhà tắm, nói với Phó Thịnh: “Phó tổng, anh còn gì phân phó không?”
Phó Thịnh khoát tay: “Được rồi, cậu về trước đi. Ngày mai thay tôi đến Zurich một chút, công ty con ở bên đó đã không kiểm toán một năm rồi. Cậu đi cùng với Cát Tuấn xem sao.”
Mộc Minh do dư một chút: “Phó tổng, hay để Cát Tuấn đi, tôi ở lại.”
Lúc này, Phó Thịnh nói: “KHông cần, hai người cùng đi đi.”
Mộc Minh chỉ có thể gật đầu nhận lệnh.
Sau khi Mộc Minh rời khỏi, Phó Thịnh trở lại phòng của mình, cởi áo khoác, vứt trên ghế sofa, xoay người định đi thay quần áo, liền nghe được tiếng trong phòng cách vách, Tô Ảnh tắm rừa xong liền đi ra.
Cô gái ngu ngốc này.
Mới bị người khác bắt nạt, còn có thể vui vẻ như thế.
Nếu không phải anh trút giận thay cô, còn không biết cô đã bị bắt nạt thành dáng vẻ gì nữa?
Đã biết là thiếu nợ của cô ấy chưa?
“Tô Ảnh!” Phó Thịnh quyết định không thể để cho Tô Ảnh tiếp tục thảnh thơi như vậy được, lúc này liền kêu lên: “Cà phê!”
Tô Ảnh đang lau tóc nghe thấy tiếng nói của Phó Thịnh, khẩn trương bỏ khăn mặt xuống, xoay người mang cà phê vừa nấu xong đi qua.
“Phó tổng, anh đã về.” Tô Ảnh bước nhỏ và nhanh, đặt cà phê xuống dưới bàn: “Trễ như vậy rồi còn uống cà phê, buổi tối anh sẽ thức đêm làm việc sao?”
Phó Thịnh hừ một tiếng, vừa định nói chuyện, đột nhiên tầm mắt bị ngón chân trắng mịn của Tô Ảnh hấp daanxx.
Tô Ảnh không đi dép lê, cứ đi chân trần như vậy dẫm lên nền thảm đen nhánh.
Trắng đen đan xen, trông rất đẹp mắt.
Yết hầu của anh động một cái, gian nan rời đi tầm mắt: “Chân không chạy loạn khắp nơi, cô còn nhỏ sao?”
Lúc này Tô Ảnh mới phát hiện, trong tình thế cấp bách, cô quên mất không xỏ dép lê đã chạy tới rồi.
Mẫn Chỉ không nói gì nhìn Ngu Đình Huyên.
Ngu Đình Huyên đầy ý cười dạt dào nhìn Mẫn Chỉ: “Cho dù người trong lòng mình không phải Phó Thịnh, mình cũng phải cắn một miếng, nếm thử hương vị, giá trị nhan sắc của Phó Thịnh, ngoài Diệp Tự ra thì không còn ai theo kịp đâu. Vì sao mình phải dễ dàng từ bỏ?”
Có người bưng trà tới cho Mẫn Chỉ, Mẫn Chỉ thuận tay nhận lấy, nhấp một ngụm, nhẹ nhàng nói: “Tô Ảnh chỉ là một trợ lý nhỏ, việc gì phải chấp nhặt với cô ấy?”
Ngu Đình Huyên cười như không cười nhìn Mẫn Chỉ: “Cho nên, hôm nay cậu tới là để biện hộ cho cô ta à?”
Mẫn Chỉ cũng cười ngẩng đầu, trả lời: “Nói như thế, không bằng nói là mình tham trà ngon của cậu. Dù sao, loại trà ngon này, mình cũng không gặp nhiều.”
Tô Ảnh ở nhà nằm liên tiếp mấy ngày rồi.
May mà thuốc mỡ của nhà họ Phó rất tốt, sau khi bôi lên, ngày hôm sau liền đỡ đau hơn hẳn.
Đến ngày thứ ba đã bắt đầu kết vảy, hoạt động không còn gì chướng ngại nữa.
Dù thế, Tô Ảnh vẫn an phận nằm úp sấp trên giường năm ngày, bởi vì đây là mệnh lệnh của Phó Thịnh.
Rốt cuộc đến ngày thứ sau, bác sĩ tuyên bố đã hoàn toàn khỏi hẳn, chỉ cần lúc nào đừng rảnh rỗi nhàm chán mà cạy ra vảy, thì hoàn toàn không đáng ngại nữa rồi.
Tô Ảnh chiếm được đặc xá liền hoan hô một tiếng, tung tăng đi tắm rửa.
Năm ngày này, mỗi ngày chỉ có thể dùng khăn để lau, thật sự khiến cô kìm nén đến phát điên rồi.
Vốn là người phương nam, không thể tắm rửa, ha ha, như thế thì không thua già một trong thập đại khổ hình.
Cho nên khi Phó Thịnh về nhà, liền nghe thấy Tô Ảnh đang vui vẻ hát trong nhà tắm.
Không hề nghĩ, cũng biết cô đang xả đầy nước, ở bên trong hắt nước lên người.
Suy nghĩ đến đó, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh hai người từng ngã trong bồn tắm.
Phó Thịnh lắc lắc đầu.
Gần đây sao lại thế này?
Dường như là quá sủng ái nha đầu này rồi!
Mộc Minh cũng nghe được tiếng ầm ĩ trong nhà tắm, nói với Phó Thịnh: “Phó tổng, anh còn gì phân phó không?”
Phó Thịnh khoát tay: “Được rồi, cậu về trước đi. Ngày mai thay tôi đến Zurich một chút, công ty con ở bên đó đã không kiểm toán một năm rồi. Cậu đi cùng với Cát Tuấn xem sao.”
Mộc Minh do dư một chút: “Phó tổng, hay để Cát Tuấn đi, tôi ở lại.”
Lúc này, Phó Thịnh nói: “KHông cần, hai người cùng đi đi.”
Mộc Minh chỉ có thể gật đầu nhận lệnh.
Sau khi Mộc Minh rời khỏi, Phó Thịnh trở lại phòng của mình, cởi áo khoác, vứt trên ghế sofa, xoay người định đi thay quần áo, liền nghe được tiếng trong phòng cách vách, Tô Ảnh tắm rừa xong liền đi ra.
Cô gái ngu ngốc này.
Mới bị người khác bắt nạt, còn có thể vui vẻ như thế.
Nếu không phải anh trút giận thay cô, còn không biết cô đã bị bắt nạt thành dáng vẻ gì nữa?
Đã biết là thiếu nợ của cô ấy chưa?
“Tô Ảnh!” Phó Thịnh quyết định không thể để cho Tô Ảnh tiếp tục thảnh thơi như vậy được, lúc này liền kêu lên: “Cà phê!”
Tô Ảnh đang lau tóc nghe thấy tiếng nói của Phó Thịnh, khẩn trương bỏ khăn mặt xuống, xoay người mang cà phê vừa nấu xong đi qua.
“Phó tổng, anh đã về.” Tô Ảnh bước nhỏ và nhanh, đặt cà phê xuống dưới bàn: “Trễ như vậy rồi còn uống cà phê, buổi tối anh sẽ thức đêm làm việc sao?”
Phó Thịnh hừ một tiếng, vừa định nói chuyện, đột nhiên tầm mắt bị ngón chân trắng mịn của Tô Ảnh hấp daanxx.
Tô Ảnh không đi dép lê, cứ đi chân trần như vậy dẫm lên nền thảm đen nhánh.
Trắng đen đan xen, trông rất đẹp mắt.
Yết hầu của anh động một cái, gian nan rời đi tầm mắt: “Chân không chạy loạn khắp nơi, cô còn nhỏ sao?”
Lúc này Tô Ảnh mới phát hiện, trong tình thế cấp bách, cô quên mất không xỏ dép lê đã chạy tới rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.