Chương 85: .2: Vương Nhạc Đông Chẳng Biết Xấu Hổ (2)
Niêm Hoa
13/07/2021
Phó Thịnh quay trở về, nhìn thấy một cảnh gà bay chó sủa.
Khi anh biết, Tô Ảnh ra ngoài một chuyến xong trở về là cả người bị thương, trong mắt liền trở nên sắc bén hơn ba phần, thêm thúy nhếch khóe mắt lên, không thể che giấu được sát khí: “Sao lại thế này?”
Quản gia Lâm lau mồ hôi trên trán nói: “Cậu chủ, tôi cũng không biết, Tô Ảnh vừa về nhà, liền té xỉu ở trong này rồi.”
Phó Thịnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh của Tô Ảnh, trong lòng nổi lên chi chít đau đớn.
Anh đau lòng rồi.
“Người phụ nữ ngu xuẩn!” Anh ghét bỏ nhìn Tô Ảnh chật vật nằm đó, nhưng lại chủ động cẩn thận bế cô lên, sợ động đến vết thương trên người, liền di chuyển từng bước một trở về phòng.
Tuy đã xử lý vết thương bên ngoài xong, nhưng vết thương to cỡ bằng lòng bàn tay, xem ra nhìn vẫn thấy ghê người.
Sao có thể chịu vết thương nghiêm trọng như thế?
Hôm nay cô ra ngoài, gặp phải ai rồi?
Trong mơ màng, Tô Ảnh đã tỉnh lại, ý thức vẫn chưa rõ ràng, cũng cảm giác được có người xốc quần áo phía sau của cô lên, đang bôi thuốc cho cô.
“Đau đau quá…” Tô Ảnh vô thức kêu lên: “Nhẹ một chút, đau quá.”
Quả nhiên, bàn tay kia liền nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Ưm, thật thoải mái…” Tô Ảnh khép mí mắt lại.
Bỗng nhiên trên lưng truyền đến một trận đau nhức!
“A!” Tô Ảnh kêu lên, tất cả đau đớn trong nháy mắt như chạy lên thái dương.
“Sao anh lại làm thế…” Tô Ảnh dùng sức quay đầu lại, vừa muốn nạt nộ đối phương, đâm vào mắt lại là ánh mắt thâm thúy của Phó Thịnh, những lời còn lại, có chết cũng không dám nói ra rồi.
Phó tổng?
Khi nào thì anh ta về rồi?
Từ từ!
Hiện giờ mình không mặc quần áo!
Từ từ
Phó tổng đang bôi thuốc cho mình.
A!
Tô Ảnh nắm gối đầu, gắt gao che lại ngực của mình, ấp úng lên án: “Phó tổng, đây là phòng của tôi!”
Phó Thịnh hung hăng giơ tay lên đập vào đầu Tô Ảnh: “Trợn to mắt chó của cô lên nhìn cho rõ, phòng của ai?”
Tô Ảnh vừa ngẩng đầu lên đã thấy, thực ra đây là phòng của Phó Thịnh?
Hiện giờ chính mình lại nằm úp sấp trên cái giường lớn này…
Tô Ảnh cúi đầu vừa thấy, liền mở to mắt.
Đây là cái giường lớn của Phó tổng.
Sau đó chính mình còn đang bắt lấy gối của anh để che ngực?
Cả người Tô Ảnh cứng ngắc lại trong nháy ắt, giống như một chiếc cọc gỗ.
Vẻ mặt Phó Thịnh ghét bỏ nhìn cô: “Hai lạng thịt này của cô, thực sự đáng để bản thiếu gia nhìn sao? Bản thiếu gia tự mình bôi thuốc cho cô, cô còn nhiều chuyện như thế! Nằm úp sấp xuống!”
Đầu Tô Ảnh bị một bàn tay to hung hăng ấn một cái xuống, thuận theo bàn tay kéo xuống, tất cả sau lưng đều lộ ra trước tầm mắt của Phó Thịnh.
Sau đó, Tô Ảnh liền cảm nhận được Phó Thịnh tự mình bôi thuốc cho cô.
Phương pháp bôi thuốc này, đúng là một lời khó nói hết!
Rốt cuộc, sau khi Phó Thịnh xong xuôi, lúc này mới lấy quần áo, che đậy lên cho cô, nói: “trở về phòng mình đi.”
Tô Ảnh khẩn trương tiếp tục dùng gối che ngực, cúi đầu, chân không bước từng bước nhỏ, chạy về phòng mình.
Nằm úp sấp lên giường, Tô Ảnh bắt đầu buồn bực: Sao cô lại nằm trên giường của Phó Thịnh?
Anh ta lại có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng…
Mãi đến tối, người hầu trong nhà mới giải thích nghi vấn này cho cô.
Lúc người hầu đưa bữa tối và thuốc cho cô, thao thao bất tuyệt nói với Tô Ảnh: “Cô Tô, cô cũng rất được, từ trước đến giờ cậu chủ nhà chúng tôi đều chưa từng chăm sóc cho cô gái nào, cô là người đầu tiên đó, cậu chủ còn tự mình bôi thuốc cho cô, đây chính là phúc khí mà đốt đèn lồng cũng không tìm được.”
“Chị Nguyệt, sao em lại nằm trên giường Phó tổng?” Tô Ảnh ghé vào trên giường, duỗi thẳng cô, uống một ngụm canh xương.
Chị Nguyệt cười hắc hắc nói: “Còn không phải cô ôm cổ cậu chủ, sống chết không chịu buông ra sao? Cậu chủ thả cô vài lần, cũng không bỏ ra được, xoay người liền đi về phòng của mình. Kết quả, vừa đặt xuống, cô liền ngoan ngoãn nằm im! Cậu chủ thấy cô chiếm giường của anh ấy, vậy mà lại không tức giận, còn nói với quản gia Lâm, muốn tự mình bôi thuốc cho cô! Ai nha, tôi nói với cô nha, từ trước đến giờ cậu chủ chưa từng để cho người phụ nữ nào đến gần, cho dù là người hầu hay bảo mẫu trong nhà, đều chỉ cho phép đèn ông đến gần thôi.”
Khi anh biết, Tô Ảnh ra ngoài một chuyến xong trở về là cả người bị thương, trong mắt liền trở nên sắc bén hơn ba phần, thêm thúy nhếch khóe mắt lên, không thể che giấu được sát khí: “Sao lại thế này?”
Quản gia Lâm lau mồ hôi trên trán nói: “Cậu chủ, tôi cũng không biết, Tô Ảnh vừa về nhà, liền té xỉu ở trong này rồi.”
Phó Thịnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh của Tô Ảnh, trong lòng nổi lên chi chít đau đớn.
Anh đau lòng rồi.
“Người phụ nữ ngu xuẩn!” Anh ghét bỏ nhìn Tô Ảnh chật vật nằm đó, nhưng lại chủ động cẩn thận bế cô lên, sợ động đến vết thương trên người, liền di chuyển từng bước một trở về phòng.
Tuy đã xử lý vết thương bên ngoài xong, nhưng vết thương to cỡ bằng lòng bàn tay, xem ra nhìn vẫn thấy ghê người.
Sao có thể chịu vết thương nghiêm trọng như thế?
Hôm nay cô ra ngoài, gặp phải ai rồi?
Trong mơ màng, Tô Ảnh đã tỉnh lại, ý thức vẫn chưa rõ ràng, cũng cảm giác được có người xốc quần áo phía sau của cô lên, đang bôi thuốc cho cô.
“Đau đau quá…” Tô Ảnh vô thức kêu lên: “Nhẹ một chút, đau quá.”
Quả nhiên, bàn tay kia liền nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Ưm, thật thoải mái…” Tô Ảnh khép mí mắt lại.
Bỗng nhiên trên lưng truyền đến một trận đau nhức!
“A!” Tô Ảnh kêu lên, tất cả đau đớn trong nháy mắt như chạy lên thái dương.
“Sao anh lại làm thế…” Tô Ảnh dùng sức quay đầu lại, vừa muốn nạt nộ đối phương, đâm vào mắt lại là ánh mắt thâm thúy của Phó Thịnh, những lời còn lại, có chết cũng không dám nói ra rồi.
Phó tổng?
Khi nào thì anh ta về rồi?
Từ từ!
Hiện giờ mình không mặc quần áo!
Từ từ
Phó tổng đang bôi thuốc cho mình.
A!
Tô Ảnh nắm gối đầu, gắt gao che lại ngực của mình, ấp úng lên án: “Phó tổng, đây là phòng của tôi!”
Phó Thịnh hung hăng giơ tay lên đập vào đầu Tô Ảnh: “Trợn to mắt chó của cô lên nhìn cho rõ, phòng của ai?”
Tô Ảnh vừa ngẩng đầu lên đã thấy, thực ra đây là phòng của Phó Thịnh?
Hiện giờ chính mình lại nằm úp sấp trên cái giường lớn này…
Tô Ảnh cúi đầu vừa thấy, liền mở to mắt.
Đây là cái giường lớn của Phó tổng.
Sau đó chính mình còn đang bắt lấy gối của anh để che ngực?
Cả người Tô Ảnh cứng ngắc lại trong nháy ắt, giống như một chiếc cọc gỗ.
Vẻ mặt Phó Thịnh ghét bỏ nhìn cô: “Hai lạng thịt này của cô, thực sự đáng để bản thiếu gia nhìn sao? Bản thiếu gia tự mình bôi thuốc cho cô, cô còn nhiều chuyện như thế! Nằm úp sấp xuống!”
Đầu Tô Ảnh bị một bàn tay to hung hăng ấn một cái xuống, thuận theo bàn tay kéo xuống, tất cả sau lưng đều lộ ra trước tầm mắt của Phó Thịnh.
Sau đó, Tô Ảnh liền cảm nhận được Phó Thịnh tự mình bôi thuốc cho cô.
Phương pháp bôi thuốc này, đúng là một lời khó nói hết!
Rốt cuộc, sau khi Phó Thịnh xong xuôi, lúc này mới lấy quần áo, che đậy lên cho cô, nói: “trở về phòng mình đi.”
Tô Ảnh khẩn trương tiếp tục dùng gối che ngực, cúi đầu, chân không bước từng bước nhỏ, chạy về phòng mình.
Nằm úp sấp lên giường, Tô Ảnh bắt đầu buồn bực: Sao cô lại nằm trên giường của Phó Thịnh?
Anh ta lại có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng…
Mãi đến tối, người hầu trong nhà mới giải thích nghi vấn này cho cô.
Lúc người hầu đưa bữa tối và thuốc cho cô, thao thao bất tuyệt nói với Tô Ảnh: “Cô Tô, cô cũng rất được, từ trước đến giờ cậu chủ nhà chúng tôi đều chưa từng chăm sóc cho cô gái nào, cô là người đầu tiên đó, cậu chủ còn tự mình bôi thuốc cho cô, đây chính là phúc khí mà đốt đèn lồng cũng không tìm được.”
“Chị Nguyệt, sao em lại nằm trên giường Phó tổng?” Tô Ảnh ghé vào trên giường, duỗi thẳng cô, uống một ngụm canh xương.
Chị Nguyệt cười hắc hắc nói: “Còn không phải cô ôm cổ cậu chủ, sống chết không chịu buông ra sao? Cậu chủ thả cô vài lần, cũng không bỏ ra được, xoay người liền đi về phòng của mình. Kết quả, vừa đặt xuống, cô liền ngoan ngoãn nằm im! Cậu chủ thấy cô chiếm giường của anh ấy, vậy mà lại không tức giận, còn nói với quản gia Lâm, muốn tự mình bôi thuốc cho cô! Ai nha, tôi nói với cô nha, từ trước đến giờ cậu chủ chưa từng để cho người phụ nữ nào đến gần, cho dù là người hầu hay bảo mẫu trong nhà, đều chỉ cho phép đèn ông đến gần thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.