Chương 5: Bạn học thân thiết
Ngôn Âm
20/06/2021
Ngày đầu tiên đến trường khá thuận
lợi, Đường Uyên Kha dễ thương trong bộ váy đồng phục đỏ đô trường học
quốc tế. Đầu đội lệch một chiếc nón vành nhỏ. Cô khá thích thú với môi
trường mới mẻ này. Khi đứng trước trên bục giới thiệu trước các bạn học
vẫn thoải mái như thường.
"Xin chào. Mình tên Đường Uyên Kha vừa mới chuyển đến đây. Rất vui làm quen với các bạn, mong mọi người giúp đỡ ạ."
Bạn bè có vẻ dễ gần, ngay cả lúc giáo viên xếp chỗ cũng nhiều bạn vui vẻ tỏ ý muốn ngồi cùng cô.
"Em xuống chỗ lớp trưởng nhé!" - Cô giáo đưa tay chỉ phía bàn cuối còn trống một chỗ.
Uyên Kha mảy may không do dự đi thẳng một mạch xuống cuối lớp. Cô tự nhiên ngồi vào chỗ trống còn lại ở bàn cuối cùng. Bên cạnh là một cậu bạn trông rất tri thức. Mắt kính, tóc vuốt gọn gàng, áo sơ mi trắng mềm mại không nếp nhăn. Hoàn hảo.
"Chào bạn, mình là Uyên Kha."
"...Quốc Quốc...Khang.." - Cậu bạn hơi nhút nhát, lắp ba lắp bắp mãi mới thốt được hai từ.
Đường Uyên Kha vốn cởi mở lại đáng yêu, chẳng mấy chốc liền trở nên thân thiết với bạn cùng bàn. Đi học được gặp bạn bè, thầy cô so với ở trong tòa thành một mình cô độc thì đương nhiên cô chọn vế trước rồi.
Alex theo lệnh phu nhân căn dặn, đưa Đường Uyên Kha đi học hằng ngày. Ông tuân thủ nhiệm vụ rất tốt, mặc dù Uyên Kha có chút e ngại khi ngồi xe sang trọng đến trường, dễ bị bạn bè chú ý. Nhưng không có quyền lên tiếng vì khó khăn lắm cô mới được cha nuôi đồng ý cho đến trường nên chẳng dám yêu cầu này nọ.
Như mọi ngày, Uyên Kha về đến tòa thành vào lúc xế chiều. Cô vừa bỏ cặp xuống thì chị giúp việc trong nhà gõ cửa phòng.
"Tiểu thư, bà chủ gọi về từ Malaysia. Bảo muốn gặp cô."
Uyên Kha hớn hở chạy từ trên xuống phòng khách. Điện thoại hiện đang ở chế độ chờ máy.
"Alo!" - Giọng Uyên Kha khó kiềm nén được sự vui mừng.
"Kha nhi, là ta. Con sống có tốt không?"
"Dạ có ạ, mọi người và bác quản gia đối xử rất tốt với con. Bà nội không cần lo lắng đâu. Người có khỏe không? Con rất nhớ bà..."
"Ta rất tốt. Kha nhi ngoan, ta cũng rất nhớ con. Mau kể ta nghe mấy ngày qua con đã làm gì?"
Đường Uyên Kha đem hết mọi chuyện kể từ đầu việc xin phép cha nuôi đến buổi học đầu tiên, gặp bạn bè thầy cô ra sao. Đường Giai Cơ xót thương đứa trẻ còn nhỏ mà phải học tam quy lễ tiết nhà họ Đường.
"Kha nhi giỏi lắm. Khi nào ta trở về sẽ mua quà tặng con. Được không?"
"Vâng ạ! Vậy người phải mau mau trở về đó." - Cô cười híp cả hai mắt. Đang trò chuyện hăng say, Uyên Kha chợt nghĩ đến chuyện gì, giọng trầm xuống, mặt xụ lại buồn xo.
"Bà nội, cha nuôi hình như không thương con. Cha chưa từng hỏi thăm con, ở tòa thành lâu như vậy, cha nuôi cũng không hề xuất hiện nhiều. Có phải con khiến người không thoải mái?"
Đường Giai Cơ thầm thở dài, tính khí con trai bà thế nào, đương nhiên bà biết rõ. Bảo một người không yêu thích trẻ con đi cưng chiều, quan tâm nó, quả thật là chuyện khó khăn. Tuy nhiên, Đường Giai Cơ tin tưởng rằng Vũ Thuần sẽ nuôi dạy Uyên Kha rất tốt.
"Kha nhi, cha nuôi vốn lạnh lùng với mọi thứ. Con đừng thấy thế mà trách cha con. Ta cam đoan, một thời gian nữa nó có thể trở thành người cha tốt. Con phải thông cảm cho nó. Hiểu không?"
"Vâng, con hiểu rồi."
Đường Uyên Kha chẳng buồn rầu thêm. Đường Giai Cơ an ủi vài câu rồi lưu luyến cúp máy. Đường Uyên Kha ngoan ngoãn để bác quản gia dẫn đi tắm rửa và ăn cơm tối.
Đường Vũ Thuần bận rộn họp dự án cả ngày. Cơm trưa còn chưa đụng đến, đang vùi đầu trong đống văn bản cần phê duyệt thì điện thoại bên cạnh đổ chuông. Người mẹ đáng kính đang du lịch ở nước ngoài gọi.
"Con nghe..." - Hắn nhạt nhẽo thốt lên hai chữ có lệ.
"Công việc khá bận rộn à?" - Đường Giai Cơ từ lâu đã quen với tính cách "không mặn chẳng ngọt" này của hắn với mọi người xung quanh.
"Hôm nay có việc gì khiến mẹ quan tâm đến công việc của con vậy?"
"...." - Bà giả vờ như bỏ qua lời châm chọc, nhẹ nhàng lên tiếng: "Vũ Thuần, mẹ không phải điều tra con."
"..."
"Mẹ vừa gọi Kha nhi, con bé buồn đến mức sụt cân. Nó nghĩ con bỏ rơi, lạnh nhạt với nó".
"Chuyện này liên quan gì tới mẹ?"
"Vũ Thuần, con nên nhớ con là cha. Người cha luôn yêu thương con gái mình dù rằng con bé không phải ruột thịt. Mẹ hi vọng con dành một chút tình cảm cho Kha nhi, con bé đã mất gia đình một lần rồi. Mẹ không muốn quá khứ lặp lại, coi như mẹ xin con..."
"...." Hắn im lặng vài giây, lần đầu tiên người mẹ cao cao tại thượng cầu xin hắn. "Thế con không phải máu mủ? Năm đó mẹ không nhớ cha đã làm gì sao?"
Hắn cười lạnh một tiếng đầy giễu cợt.
"..." Đường Giai Cơ đau lòng, bà biết hắn vẫn canh cánh chuyện năm xưa.
"Mẹ đã giao con bé cho con. Kha nhi là người của con, mẹ đừng can thiệp việc của con. Từ bây giờ, Đường Uyên Kha thuộc về Đường Vũ Thuần. Mẹ không có quyền quản lí chuyện con bé nữa."
Nói xong, hắn dứt khoát tắt máy, ném điện thoại sang một bên. Dựa người ra sau ghế, tay xoa xoa mi tâm đau nhức.
Kể tiếp chuyện Đường Uyên Kha đi học. Bạn bè trong lớp cảm thấy gia thế chống lưng đằng sau Uyên Kha rất ghê gớm. Nhiều người dè chừng tiếp xúc dù Uyên Kha dễ gần và thân thiện. Nam sinh trong lớp bạo dạn hơn, yêu thích tính cách hoạt bát như chim họa mi của cô nên thỉnh thoảng có vài bạn bắt chuyện.
Đường Uyên Kha có vẻ quý cậu bạn ngồi cạnh. Suốt buổi học thường xuyên trò chuyện không ngừng. Quốc Khang hơi ngại ngùng nhưng vẫn kiên trì trả lời từng câu.
Trong giờ học thể dục, cô thường chạy hết 600 mét bỏ xa các bạn nữ cùng tuổi khác. Thầy giáo suốt ngày khen Uyên Kha, thể dục coi như môn sở trường vì cô bé có thể chất tốt. Một lần tình cờ, Đường Uyên Kha quên mang theo nước khoáng, cổ họng khô khốc khó chịu. Cô chợt nhớ trong túi còn chai nước chưa khui. Vội vã xin thầy quay lại phòng thay đồ.
Đường Uyên Kha cầm chai ngửa cổ uống một hơi, sau đó đóng tủ. Đúng lúc định trở về sân tập, vô tình nghe thấy tiếng động kì quặc phát ra ngày càng lớn cách không xa. Uyên Kha nhíu mày, có chút tò mò. Bây giờ mọi người đều đang ở sân vận động, ai mà trốn ở đây nhỉ? Vừa thắc mắc, Đường Uyên Kha chậm rãi tiến đến gần nơi đó.
"Ưm...chỗ này..không tiện đâu.."
"Không tiện như thế nào?" - Giọng nam trung vang lên rõ mồn một.
Đáp lại là tiếng nữ nhẹ: "Cậu muốn làm gì đây?"
"Tôi muốn gì cậu biết rõ mà..."
Sau đó tiếng hít thở dồn dập, Đường Uyên Kha trợn mắt nhìn lén qua khe cửa nhà vệ sinh khép hờ. Cảnh tượng một chàng trai đang đè chặt bạn nữ hôn cuồng nhiệt.
Đúng lúc cô muốn xoay người bỏ chạy, lại xui xẻo vấp chân xô phải cửa đánh rầm một cái. Uyên Kha thấy nam sinh kia giật mình quay lại nhìn về hướng cô.
"Xin chào. Mình tên Đường Uyên Kha vừa mới chuyển đến đây. Rất vui làm quen với các bạn, mong mọi người giúp đỡ ạ."
Bạn bè có vẻ dễ gần, ngay cả lúc giáo viên xếp chỗ cũng nhiều bạn vui vẻ tỏ ý muốn ngồi cùng cô.
"Em xuống chỗ lớp trưởng nhé!" - Cô giáo đưa tay chỉ phía bàn cuối còn trống một chỗ.
Uyên Kha mảy may không do dự đi thẳng một mạch xuống cuối lớp. Cô tự nhiên ngồi vào chỗ trống còn lại ở bàn cuối cùng. Bên cạnh là một cậu bạn trông rất tri thức. Mắt kính, tóc vuốt gọn gàng, áo sơ mi trắng mềm mại không nếp nhăn. Hoàn hảo.
"Chào bạn, mình là Uyên Kha."
"...Quốc Quốc...Khang.." - Cậu bạn hơi nhút nhát, lắp ba lắp bắp mãi mới thốt được hai từ.
Đường Uyên Kha vốn cởi mở lại đáng yêu, chẳng mấy chốc liền trở nên thân thiết với bạn cùng bàn. Đi học được gặp bạn bè, thầy cô so với ở trong tòa thành một mình cô độc thì đương nhiên cô chọn vế trước rồi.
Alex theo lệnh phu nhân căn dặn, đưa Đường Uyên Kha đi học hằng ngày. Ông tuân thủ nhiệm vụ rất tốt, mặc dù Uyên Kha có chút e ngại khi ngồi xe sang trọng đến trường, dễ bị bạn bè chú ý. Nhưng không có quyền lên tiếng vì khó khăn lắm cô mới được cha nuôi đồng ý cho đến trường nên chẳng dám yêu cầu này nọ.
Như mọi ngày, Uyên Kha về đến tòa thành vào lúc xế chiều. Cô vừa bỏ cặp xuống thì chị giúp việc trong nhà gõ cửa phòng.
"Tiểu thư, bà chủ gọi về từ Malaysia. Bảo muốn gặp cô."
Uyên Kha hớn hở chạy từ trên xuống phòng khách. Điện thoại hiện đang ở chế độ chờ máy.
"Alo!" - Giọng Uyên Kha khó kiềm nén được sự vui mừng.
"Kha nhi, là ta. Con sống có tốt không?"
"Dạ có ạ, mọi người và bác quản gia đối xử rất tốt với con. Bà nội không cần lo lắng đâu. Người có khỏe không? Con rất nhớ bà..."
"Ta rất tốt. Kha nhi ngoan, ta cũng rất nhớ con. Mau kể ta nghe mấy ngày qua con đã làm gì?"
Đường Uyên Kha đem hết mọi chuyện kể từ đầu việc xin phép cha nuôi đến buổi học đầu tiên, gặp bạn bè thầy cô ra sao. Đường Giai Cơ xót thương đứa trẻ còn nhỏ mà phải học tam quy lễ tiết nhà họ Đường.
"Kha nhi giỏi lắm. Khi nào ta trở về sẽ mua quà tặng con. Được không?"
"Vâng ạ! Vậy người phải mau mau trở về đó." - Cô cười híp cả hai mắt. Đang trò chuyện hăng say, Uyên Kha chợt nghĩ đến chuyện gì, giọng trầm xuống, mặt xụ lại buồn xo.
"Bà nội, cha nuôi hình như không thương con. Cha chưa từng hỏi thăm con, ở tòa thành lâu như vậy, cha nuôi cũng không hề xuất hiện nhiều. Có phải con khiến người không thoải mái?"
Đường Giai Cơ thầm thở dài, tính khí con trai bà thế nào, đương nhiên bà biết rõ. Bảo một người không yêu thích trẻ con đi cưng chiều, quan tâm nó, quả thật là chuyện khó khăn. Tuy nhiên, Đường Giai Cơ tin tưởng rằng Vũ Thuần sẽ nuôi dạy Uyên Kha rất tốt.
"Kha nhi, cha nuôi vốn lạnh lùng với mọi thứ. Con đừng thấy thế mà trách cha con. Ta cam đoan, một thời gian nữa nó có thể trở thành người cha tốt. Con phải thông cảm cho nó. Hiểu không?"
"Vâng, con hiểu rồi."
Đường Uyên Kha chẳng buồn rầu thêm. Đường Giai Cơ an ủi vài câu rồi lưu luyến cúp máy. Đường Uyên Kha ngoan ngoãn để bác quản gia dẫn đi tắm rửa và ăn cơm tối.
Đường Vũ Thuần bận rộn họp dự án cả ngày. Cơm trưa còn chưa đụng đến, đang vùi đầu trong đống văn bản cần phê duyệt thì điện thoại bên cạnh đổ chuông. Người mẹ đáng kính đang du lịch ở nước ngoài gọi.
"Con nghe..." - Hắn nhạt nhẽo thốt lên hai chữ có lệ.
"Công việc khá bận rộn à?" - Đường Giai Cơ từ lâu đã quen với tính cách "không mặn chẳng ngọt" này của hắn với mọi người xung quanh.
"Hôm nay có việc gì khiến mẹ quan tâm đến công việc của con vậy?"
"...." - Bà giả vờ như bỏ qua lời châm chọc, nhẹ nhàng lên tiếng: "Vũ Thuần, mẹ không phải điều tra con."
"..."
"Mẹ vừa gọi Kha nhi, con bé buồn đến mức sụt cân. Nó nghĩ con bỏ rơi, lạnh nhạt với nó".
"Chuyện này liên quan gì tới mẹ?"
"Vũ Thuần, con nên nhớ con là cha. Người cha luôn yêu thương con gái mình dù rằng con bé không phải ruột thịt. Mẹ hi vọng con dành một chút tình cảm cho Kha nhi, con bé đã mất gia đình một lần rồi. Mẹ không muốn quá khứ lặp lại, coi như mẹ xin con..."
"...." Hắn im lặng vài giây, lần đầu tiên người mẹ cao cao tại thượng cầu xin hắn. "Thế con không phải máu mủ? Năm đó mẹ không nhớ cha đã làm gì sao?"
Hắn cười lạnh một tiếng đầy giễu cợt.
"..." Đường Giai Cơ đau lòng, bà biết hắn vẫn canh cánh chuyện năm xưa.
"Mẹ đã giao con bé cho con. Kha nhi là người của con, mẹ đừng can thiệp việc của con. Từ bây giờ, Đường Uyên Kha thuộc về Đường Vũ Thuần. Mẹ không có quyền quản lí chuyện con bé nữa."
Nói xong, hắn dứt khoát tắt máy, ném điện thoại sang một bên. Dựa người ra sau ghế, tay xoa xoa mi tâm đau nhức.
Kể tiếp chuyện Đường Uyên Kha đi học. Bạn bè trong lớp cảm thấy gia thế chống lưng đằng sau Uyên Kha rất ghê gớm. Nhiều người dè chừng tiếp xúc dù Uyên Kha dễ gần và thân thiện. Nam sinh trong lớp bạo dạn hơn, yêu thích tính cách hoạt bát như chim họa mi của cô nên thỉnh thoảng có vài bạn bắt chuyện.
Đường Uyên Kha có vẻ quý cậu bạn ngồi cạnh. Suốt buổi học thường xuyên trò chuyện không ngừng. Quốc Khang hơi ngại ngùng nhưng vẫn kiên trì trả lời từng câu.
Trong giờ học thể dục, cô thường chạy hết 600 mét bỏ xa các bạn nữ cùng tuổi khác. Thầy giáo suốt ngày khen Uyên Kha, thể dục coi như môn sở trường vì cô bé có thể chất tốt. Một lần tình cờ, Đường Uyên Kha quên mang theo nước khoáng, cổ họng khô khốc khó chịu. Cô chợt nhớ trong túi còn chai nước chưa khui. Vội vã xin thầy quay lại phòng thay đồ.
Đường Uyên Kha cầm chai ngửa cổ uống một hơi, sau đó đóng tủ. Đúng lúc định trở về sân tập, vô tình nghe thấy tiếng động kì quặc phát ra ngày càng lớn cách không xa. Uyên Kha nhíu mày, có chút tò mò. Bây giờ mọi người đều đang ở sân vận động, ai mà trốn ở đây nhỉ? Vừa thắc mắc, Đường Uyên Kha chậm rãi tiến đến gần nơi đó.
"Ưm...chỗ này..không tiện đâu.."
"Không tiện như thế nào?" - Giọng nam trung vang lên rõ mồn một.
Đáp lại là tiếng nữ nhẹ: "Cậu muốn làm gì đây?"
"Tôi muốn gì cậu biết rõ mà..."
Sau đó tiếng hít thở dồn dập, Đường Uyên Kha trợn mắt nhìn lén qua khe cửa nhà vệ sinh khép hờ. Cảnh tượng một chàng trai đang đè chặt bạn nữ hôn cuồng nhiệt.
Đúng lúc cô muốn xoay người bỏ chạy, lại xui xẻo vấp chân xô phải cửa đánh rầm một cái. Uyên Kha thấy nam sinh kia giật mình quay lại nhìn về hướng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.