Chương 22: Cha và con gái
Ngôn Âm
20/06/2021
Vừa đặt chân xuống máy bay, Kim Bích thì thầm bên tai cô hỏi: "Kha, em ổn không?"
Uyên Kha mặc bộ váy công sở màu xám nhạt, đeo kính mát đen che gần nửa gương mặt. Nguyên nhân chủ yếu là do sắc mặt cô khá tệ: "Em không sao."
Đường Vũ Thuần rất có lòng tốt, hắn ra lệnh cho người chuẩn bị tất cả thủ tục xuất cảnh chu đáo. Sáng nay, Alex cũng được cử đến đưa cô đến sân bay đúng giờ. Trên đời này lấy đâu ra "người cha chu đáo" thứ hai như thế!
"Quản lí Kim, chúng ta mau về khách sạn nghỉ ngơi thôi. Bây giờ đã khá muộn rồi." - Ngô Bắc Thuật giơ tay xem đồng hồ. Ở New York đang khoảng giữa đêm nhưng đèn đường vẫn còn sáng rực. Xe cộ trên đường đi lại náo nhiệt không kém khắp các con phố. Đúng thật là thành phố không ngủ.
"Được được." - Kim Bích vội vàng xách hành lí. Chị ta quay sang khẽ huých vào khuỷu tay Uyên Kha. - "Ngẩn ngơ nhìn gì đấy? Mau đi thôi."
"À...Ừ!" - Cô hoàn hồn đáp lại. Vừa rồi hình như có bóng dáng một người quen mắt lướt qua...
Khách sạn bọn họ ở đang kín, nên những người trong đoàn phim phải chia nhau ghép phòng cho tiện.
Ngoài vở diễn của Ngô Bắc Thuật, lần này công ty còn sắp xếp cho đoàn phim đạo diễn Tôn đi cùng để quay phim mới. Quản lí còn nói đây gọi là tiết kiệm chi phí đi lại cho công ty.
Uyên Kha ghép phòng cùng một nữ nghệ sĩ đóng vai diễn viên chính trong dự án phim lần này. Tên cô ấy khá dễ nghe lại dễ nhớ - Du Đằng. Bên cạnh Du Đằng luôn có cô trợ lý năng động, hoạt bát đi cùng. Lần đầu tiên gặp mặt chỗ quầy lễ tân, cô trợ lý kia đã nhanh nhẹn giới thiệu trước.
"Xin chào, em tên Mộc Châu. Hân hạnh làm quen với chị, còn đây là chị đại nhà em. Chị ấy là Du Đằng - nữ diễn viên bên đoàn phim."
Người con gái đứng bên cạnh mặc váy phồng tay thêu hoa dài đến mắt cá chân. Cô có mái tóc dài bồng bềnh, vóc dáng cao ráo, xinh đẹp. Đường cong hoàn hảo vừa vặn. Làn sa trắng trẻo khiến đôi môi đỏ cùng hàng mi cong thêm nổi bật. Từ người cô ấy toát lên vẻ nữ tính hòa lẫn nét quyến rũ. Uyên Kha nhìn đến nỗi mê mẩn, bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Con bé quen nói năng tùy hứng. Mọi người đừng để tâm." - Du Đằng nở nụ cười rạng rỡ như hoa hướng dương. - "Xin chào!"
Uyên Kha vô cùng hào hứng bắt tay cô gái: "Chào chị. Em tên Kha. Lần đầu gặp mặt, mong chị chiếu cố nhiều hơn."
"Tôi là quản lí của cô ấy, Kim Bích." - Kim Bích nhiệt tình đáp lại cái bắt tay của Mộc Châu.
Hai người nghệ sĩ kèm theo hai cô trợ lý cùng nhau chung một căn phòng tầng 5. Cũng may là khách sạn có chút tiếng tăm nên phòng khá lớn lại tiện nghi. Ngoài phòng bếp và phòng khách còn có hai phòng được kê hai chiếc giường lớn.
Uyên Kha cùng Du Đằng như vừa gặp đã thân quen từ lâu. Họ say sưa cùng nhau trò chuyện từ lúc bắt đầu nấu ăn đến tận khi chuẩn bị đi ngủ.
"Không ngờ phúc lợi cho diễn viên lại lớn như vậy? Em cứ nghĩ lần này ra nước ngoài phải ở phòng tầm trung."
Du Đằng như cười như không, giọng điệu thần bí: "Không phải món quà nào cũng miễn phí. Những thứ nhìn thấy trước mắt chưa hẳn đã tốt."
Tuy không hiểu lắm nhưng phát hiện thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Du Đằng. Uyên Kha chào tạm biệt rồi trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Bắc Thuật và đạo diễn Tôn tươi cười đi bên cạnh nhau xuất hiện dưới nhà hàng khách sạn. Dáng vẻ họ khá thoải mái và vui vẻ.
"Đạo diễn Tôn."
"Thầy giáo Ngô."
Du Đằng cùng Uyên Kha đồng thanh lên tiếng chào hỏi. Hai người gật đầu đáp trả, mỗi người đều gọi một phần ăn sáng rồi tiếp tục bàn chuyện công việc.
"Theo tôi nghĩ múa đương đại sẽ phù hợp so với múa truyền thống." - Đạo diễn Tôn lau miệng rồi đưa lời nhận xét đầu tiên.
Ngô Bắc Thuật nhấp một ngụm trà nhuận giọng, đăm chiêu nghĩ ngợi trong chốc lát: "Nghệ thuật đương đại không đảm bảo sẽ gây ấn tượng với người xem."
"Chúng ta phải bắt kịp xu hướng hiện nay. Bọn trẻ bây giờ đều thích xem tiết mục sôi động, nhiệt lượng hơn là một vở múa uyển chuyển nhàm chán."
"Tôi vẫn xem trọng những thứ cổ điển mang giá trị văn hóa cao hơn mấy cái trào lưu gì gì đó."
"Ông phải đứng trên lập trường toàn cục để quan sát. Chúng ta cần là khán giả xem chứ không phải đạo diễn hay biên kịch xem."
"Tôi chỉ đang bảo vệ nét đẹp văn hóa truyền thống."
Hai người đôi co qua lại mỗi lúc càng kịch liệt. Đang trong tình trạng căng thẳng thì phục vụ bê món ăn lên, cả hai người mới bình tĩnh nén lại rồi yên lặng.
"Kha, cô mau nói thử suy nghĩ mình xem." - Ngô Bắc Thuật biết về tranh cãi thì ông kém lí lẽ nên chẳng thể đến hồi kết được nên nhanh chóng tìm cho mình đồng minh.
Uyên Kha ngồi một bên nghe họ nói chuyện cũng hiểu đôi ba phần. Khi bị gọi tên điểm, cô suy nghĩ giây lát rồi từ tốn trả lời mà không lúng túng nhiều: "Thể loại đương đại hay truyền thống đều có cái hay của riêng chúng. Chúng ta không có quyền đề cao cái này rồi hạ bệ cái kia. Tuy nhiên, Ngô sư phụ quả thực nói không sai, tinh thần đề cao giá trị văn hóa vẫn cần chú tâm. Nếu muốn thu hút thì chọn hiện đại, nếu muốn ý nghĩa hãy chọn cổ điển. Vậy thì... theo ý tôi chúng ta có thể khéo léo kết hợp chúng để cùng đạt hiệu quả như mong muốn."
Ngô Bắc Thuật có vẻ tán đồng với sáng kiến mới này. Tôn Thiết vẫn chưa cảm thấy hài lòng, ông đặt thêm một câu hỏi: "Vấn đề nằm ở chỗ kết hợp như thế nào đây?"
Nói thì nghe có vẻ dễ nhưng không phải ai cũng làm được.
"Tính toán không bằng đúng lúc." - Du Đằng bất ngờ lên tiếng. - "Tôi có ý này, bộ phim sắp tới công chiếu vào đầu tháng sau. Hiện tại chúng ta vẫn chưa tìm được phương án quảng bá. Nếu vở diễn thầy Ngô biên đạo xuất hiện trong phim này thì hiệu quả hai bên nhận được chính là sự quan tâm của người hâm mộ từ hai phía."
"Thậm chí điệu múa truyền thống sẽ trình diễn trong phần mở đầu bộ phim đồng thời vào ngày buổi biểu diễn sắp tới? Nửa bài còn lại biên đạo thành kiểu đương đại gắn liền với ý nghĩa nội dung phim." Uyên Kha vừa dứt lời liền nhìn thấy nụ cười rực rỡ của Du Đằng.
Cô cũng mỉm cười đáp lại. Bọn họ quả thực có chung suy nghĩ.
Trông thấy hai vị hậu bối "kẻ tung người hứng" đưa ra lập luận chặt chẽ, thấu tình đạt lí. Tôn Thiết đẩy gọng kính lên, sắc mặt ôn hòa trở lại. Uyên Kha khiến ông phải thay đổi cách nhìn về cô.
"Chúng ta già rồi! Xem xem bọn trẻ thời nay có tài chưa kìa!" - Ngô Bắc Thuật cười hà hà.
"Nhờ hai cô gái xinh đẹp đây mà lão già được mở rộng tầm mắt. Bái phục! Bái phục!" - Đạo diễn Tôn làm động tác chấp tay bày tỏ niềm thán phục.
Không khí trong bàn ăn phút chốc náo nhiệt hẳn lên. Sau khi dùng bữa sáng no nê, mọi người lần lượt xuất phát đến địa điểm đầu tiên. Trước khi chính thức khởi hành, cả biên đạo múa Ngô và đạo diễn Tôn bắt buộc phải đến quan sát trước tình hình. Nơi họ xuất phát là quảng trường dành cho người đi bộ trong công viên lớn nhất thành phố New York.
Ngô Bắc Thuật quyết định chọn một vị trí có cây xanh tươi tốt. Ông sẽ quay cho Uyên Kha video ngắn giới thiệu bản thân rồi phát vào đầu buổi biểu diễn trước khi tiết mục khai màn bắt đầu.
Bên phía đạo diễn Tôn đang bàn bạc chụp album ảnh lấy bối cảnh đường phố, những tòa nhà cao tầng làm chủ đề. Đây là những bức ảnh chủ yếu về mối tình nam nữ chính gặp nhau giữa thành phố xa lạ, rất tương xứng với kịch bản phim.
Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Tôn Thiết đề nghị mời đoàn phim cùng nhau đi ăn trưa. Tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô. Buổi chiều đoàn phim còn công việc khác nên phải đến thêm nơi mới để chuẩn bị cảnh quay tiếp theo.
"Ngô Bắc Thuật, ông có hạnh phúc khi tôi nói muốn mời ông cùng đi ăn không?"
"Từ chối nghe có vẻ không lịch sử cho lắm nhỉ? Vậy cung kính không bằng tuân lệnh, tôi không khách sáo đâu nhé. Hình như món Tây ở đây khá ngon nhỉ?"
Tôn Thiết khích vai biên đạo múa Ngô như bạn bè tri kỷ lâu năm, ra vẻ hào phóng: "Nghe ông hết. Lão già chết tiệt."
Tất nhiên Ngô Bắc Thuật sẽ rất hào hứng kéo theo cô học trò đi ăn ké cùng mình. Đó chính là nguyên nhân dẫn đến việc Uyên Kha có mặt ở nhà hàng phương Tây nổi tiếng.
"Xin hỏi quý khách có đặt bàn trước không?" - Nữ nhân viên phục vụ cúi đầu chuẩn mực nghênh đón.
"Không."
Cô gái ngoại quốc vẫn giữ nguyên nụ cười: "Vậy quý khách đi bao nhiêu người?"
"Hơn 10 người." - Tôn Thiết lịch sự đáp.
"Vâng. Mời quý khách theo tôi."
Nữ phục vụ dẫn đầu hướng dẫn đường đi phía trước. Khi đi ngang chiếc bàn trong góc sảnh, Tôn Thiết ra hiệu cho đoàn người dừng lại. Ông quay sang nói với nhân viên kia: "Xin cảm phiền đợi tôi một lát."
Ông kéo Ngô Bắc Thuật còn đang khó hiểu đi đến chiếc bàn to đặt nơi sát bên cửa kính nhà hàng. Uyên Kha nhìn thấy có hai người đàn ông đang dùng bữa. Vì đứng khá xa nên cô không quan sát rõ mặt. Một trong số hai người đứng dậy tao nhã bắt tay với từng vị vừa đến chào hỏi.
Dáng vẻ khép nép của Tôn Thiết khi nói chuyện khiến cô kinh ngạc. Đó là nhân vật nào lại lợi hại đến thế? Ngay cả đạo diễn Tôn lẫy lừng người người coi trọng phải đi cúi đầu hỏi thăm.
"Du Đằng!" - Uyên Kha nghiêng người, mắt vẫn dõi theo tình hình bên kia, miệng thì thầm đủ hai người nghe. - "Chị đoán xem người đàn ông đáng tuổi con lão Tôn đang đứng bên kia là ai?"
Một hồi lâu sau vẫn không nghe được người bên cạnh trả lời, Uyên Kha tò mò nhìn sang. Du Đằng ngẩn ngơ nhìn về hướng người đàn ông đang đứng. Hình như anh ta cũng đang nhìn sang bên này.
Chưa kịp lên tiếng hỏi hai người có quen nhau sao thì Ngô Bắc Thuật đã vẫy vẫy tay ra hiệu gọi hai người đến.
"Vị này là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Nam thị. Thời Thịnh chính là công ty con của Nam thị." - Ngô Bắc Thuật tươi cười giới thiệu, không chú ý đến hành động lùi về sau một bước của Du Đằng.
Người đàn ông kia vẫn mang vẻ mặt trầm lặng, khóe môi có nét cười nhạt như ẩn như hiện. Hắn giơ tay ra phía trước mặt cô gái đang run rẩy tìm cách tránh né: "Hân hạnh. Nam Phó Hàm."
Tôn Thiết nháy mắt bảo Du Đằng mau đáp lại. Không còn cách nào khác, cô ấy đành bắt tay Nam Phó Hàm.
"Du..Du Đằng."
Nam Phó Hàm dùng ngón tay cái xoa xoa bàn tay cô đang bị mình nắm lấy, ám thị hết sức trắng trợn. Ánh mắt hắn nheo lại đầy vẻ thích thú.
Uyên Kha đứng một bên chẳng còn tâm tư phát hiện sắc mặt hoảng sợ của Du Đằng. Cô chậm chạp nhớ lại ánh mắt người đàn ông trước mặt cách đây không lâu khi đứng gần anh ta. Thâm hiểm, cười cợt nhưng rất quyến rũ.
Ngay lúc đó, người đàn ông còn lại đang ngồi quay lưng với đám đông cũng đứng dậy. Hắn xoay người, gương mặt đối diện với Uyên Kha khiến cô kinh hãi, thậm chí hắn còn gọi một tiếng: "Kha nhi."
Uyên Kha mặc bộ váy công sở màu xám nhạt, đeo kính mát đen che gần nửa gương mặt. Nguyên nhân chủ yếu là do sắc mặt cô khá tệ: "Em không sao."
Đường Vũ Thuần rất có lòng tốt, hắn ra lệnh cho người chuẩn bị tất cả thủ tục xuất cảnh chu đáo. Sáng nay, Alex cũng được cử đến đưa cô đến sân bay đúng giờ. Trên đời này lấy đâu ra "người cha chu đáo" thứ hai như thế!
"Quản lí Kim, chúng ta mau về khách sạn nghỉ ngơi thôi. Bây giờ đã khá muộn rồi." - Ngô Bắc Thuật giơ tay xem đồng hồ. Ở New York đang khoảng giữa đêm nhưng đèn đường vẫn còn sáng rực. Xe cộ trên đường đi lại náo nhiệt không kém khắp các con phố. Đúng thật là thành phố không ngủ.
"Được được." - Kim Bích vội vàng xách hành lí. Chị ta quay sang khẽ huých vào khuỷu tay Uyên Kha. - "Ngẩn ngơ nhìn gì đấy? Mau đi thôi."
"À...Ừ!" - Cô hoàn hồn đáp lại. Vừa rồi hình như có bóng dáng một người quen mắt lướt qua...
Khách sạn bọn họ ở đang kín, nên những người trong đoàn phim phải chia nhau ghép phòng cho tiện.
Ngoài vở diễn của Ngô Bắc Thuật, lần này công ty còn sắp xếp cho đoàn phim đạo diễn Tôn đi cùng để quay phim mới. Quản lí còn nói đây gọi là tiết kiệm chi phí đi lại cho công ty.
Uyên Kha ghép phòng cùng một nữ nghệ sĩ đóng vai diễn viên chính trong dự án phim lần này. Tên cô ấy khá dễ nghe lại dễ nhớ - Du Đằng. Bên cạnh Du Đằng luôn có cô trợ lý năng động, hoạt bát đi cùng. Lần đầu tiên gặp mặt chỗ quầy lễ tân, cô trợ lý kia đã nhanh nhẹn giới thiệu trước.
"Xin chào, em tên Mộc Châu. Hân hạnh làm quen với chị, còn đây là chị đại nhà em. Chị ấy là Du Đằng - nữ diễn viên bên đoàn phim."
Người con gái đứng bên cạnh mặc váy phồng tay thêu hoa dài đến mắt cá chân. Cô có mái tóc dài bồng bềnh, vóc dáng cao ráo, xinh đẹp. Đường cong hoàn hảo vừa vặn. Làn sa trắng trẻo khiến đôi môi đỏ cùng hàng mi cong thêm nổi bật. Từ người cô ấy toát lên vẻ nữ tính hòa lẫn nét quyến rũ. Uyên Kha nhìn đến nỗi mê mẩn, bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Con bé quen nói năng tùy hứng. Mọi người đừng để tâm." - Du Đằng nở nụ cười rạng rỡ như hoa hướng dương. - "Xin chào!"
Uyên Kha vô cùng hào hứng bắt tay cô gái: "Chào chị. Em tên Kha. Lần đầu gặp mặt, mong chị chiếu cố nhiều hơn."
"Tôi là quản lí của cô ấy, Kim Bích." - Kim Bích nhiệt tình đáp lại cái bắt tay của Mộc Châu.
Hai người nghệ sĩ kèm theo hai cô trợ lý cùng nhau chung một căn phòng tầng 5. Cũng may là khách sạn có chút tiếng tăm nên phòng khá lớn lại tiện nghi. Ngoài phòng bếp và phòng khách còn có hai phòng được kê hai chiếc giường lớn.
Uyên Kha cùng Du Đằng như vừa gặp đã thân quen từ lâu. Họ say sưa cùng nhau trò chuyện từ lúc bắt đầu nấu ăn đến tận khi chuẩn bị đi ngủ.
"Không ngờ phúc lợi cho diễn viên lại lớn như vậy? Em cứ nghĩ lần này ra nước ngoài phải ở phòng tầm trung."
Du Đằng như cười như không, giọng điệu thần bí: "Không phải món quà nào cũng miễn phí. Những thứ nhìn thấy trước mắt chưa hẳn đã tốt."
Tuy không hiểu lắm nhưng phát hiện thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Du Đằng. Uyên Kha chào tạm biệt rồi trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Bắc Thuật và đạo diễn Tôn tươi cười đi bên cạnh nhau xuất hiện dưới nhà hàng khách sạn. Dáng vẻ họ khá thoải mái và vui vẻ.
"Đạo diễn Tôn."
"Thầy giáo Ngô."
Du Đằng cùng Uyên Kha đồng thanh lên tiếng chào hỏi. Hai người gật đầu đáp trả, mỗi người đều gọi một phần ăn sáng rồi tiếp tục bàn chuyện công việc.
"Theo tôi nghĩ múa đương đại sẽ phù hợp so với múa truyền thống." - Đạo diễn Tôn lau miệng rồi đưa lời nhận xét đầu tiên.
Ngô Bắc Thuật nhấp một ngụm trà nhuận giọng, đăm chiêu nghĩ ngợi trong chốc lát: "Nghệ thuật đương đại không đảm bảo sẽ gây ấn tượng với người xem."
"Chúng ta phải bắt kịp xu hướng hiện nay. Bọn trẻ bây giờ đều thích xem tiết mục sôi động, nhiệt lượng hơn là một vở múa uyển chuyển nhàm chán."
"Tôi vẫn xem trọng những thứ cổ điển mang giá trị văn hóa cao hơn mấy cái trào lưu gì gì đó."
"Ông phải đứng trên lập trường toàn cục để quan sát. Chúng ta cần là khán giả xem chứ không phải đạo diễn hay biên kịch xem."
"Tôi chỉ đang bảo vệ nét đẹp văn hóa truyền thống."
Hai người đôi co qua lại mỗi lúc càng kịch liệt. Đang trong tình trạng căng thẳng thì phục vụ bê món ăn lên, cả hai người mới bình tĩnh nén lại rồi yên lặng.
"Kha, cô mau nói thử suy nghĩ mình xem." - Ngô Bắc Thuật biết về tranh cãi thì ông kém lí lẽ nên chẳng thể đến hồi kết được nên nhanh chóng tìm cho mình đồng minh.
Uyên Kha ngồi một bên nghe họ nói chuyện cũng hiểu đôi ba phần. Khi bị gọi tên điểm, cô suy nghĩ giây lát rồi từ tốn trả lời mà không lúng túng nhiều: "Thể loại đương đại hay truyền thống đều có cái hay của riêng chúng. Chúng ta không có quyền đề cao cái này rồi hạ bệ cái kia. Tuy nhiên, Ngô sư phụ quả thực nói không sai, tinh thần đề cao giá trị văn hóa vẫn cần chú tâm. Nếu muốn thu hút thì chọn hiện đại, nếu muốn ý nghĩa hãy chọn cổ điển. Vậy thì... theo ý tôi chúng ta có thể khéo léo kết hợp chúng để cùng đạt hiệu quả như mong muốn."
Ngô Bắc Thuật có vẻ tán đồng với sáng kiến mới này. Tôn Thiết vẫn chưa cảm thấy hài lòng, ông đặt thêm một câu hỏi: "Vấn đề nằm ở chỗ kết hợp như thế nào đây?"
Nói thì nghe có vẻ dễ nhưng không phải ai cũng làm được.
"Tính toán không bằng đúng lúc." - Du Đằng bất ngờ lên tiếng. - "Tôi có ý này, bộ phim sắp tới công chiếu vào đầu tháng sau. Hiện tại chúng ta vẫn chưa tìm được phương án quảng bá. Nếu vở diễn thầy Ngô biên đạo xuất hiện trong phim này thì hiệu quả hai bên nhận được chính là sự quan tâm của người hâm mộ từ hai phía."
"Thậm chí điệu múa truyền thống sẽ trình diễn trong phần mở đầu bộ phim đồng thời vào ngày buổi biểu diễn sắp tới? Nửa bài còn lại biên đạo thành kiểu đương đại gắn liền với ý nghĩa nội dung phim." Uyên Kha vừa dứt lời liền nhìn thấy nụ cười rực rỡ của Du Đằng.
Cô cũng mỉm cười đáp lại. Bọn họ quả thực có chung suy nghĩ.
Trông thấy hai vị hậu bối "kẻ tung người hứng" đưa ra lập luận chặt chẽ, thấu tình đạt lí. Tôn Thiết đẩy gọng kính lên, sắc mặt ôn hòa trở lại. Uyên Kha khiến ông phải thay đổi cách nhìn về cô.
"Chúng ta già rồi! Xem xem bọn trẻ thời nay có tài chưa kìa!" - Ngô Bắc Thuật cười hà hà.
"Nhờ hai cô gái xinh đẹp đây mà lão già được mở rộng tầm mắt. Bái phục! Bái phục!" - Đạo diễn Tôn làm động tác chấp tay bày tỏ niềm thán phục.
Không khí trong bàn ăn phút chốc náo nhiệt hẳn lên. Sau khi dùng bữa sáng no nê, mọi người lần lượt xuất phát đến địa điểm đầu tiên. Trước khi chính thức khởi hành, cả biên đạo múa Ngô và đạo diễn Tôn bắt buộc phải đến quan sát trước tình hình. Nơi họ xuất phát là quảng trường dành cho người đi bộ trong công viên lớn nhất thành phố New York.
Ngô Bắc Thuật quyết định chọn một vị trí có cây xanh tươi tốt. Ông sẽ quay cho Uyên Kha video ngắn giới thiệu bản thân rồi phát vào đầu buổi biểu diễn trước khi tiết mục khai màn bắt đầu.
Bên phía đạo diễn Tôn đang bàn bạc chụp album ảnh lấy bối cảnh đường phố, những tòa nhà cao tầng làm chủ đề. Đây là những bức ảnh chủ yếu về mối tình nam nữ chính gặp nhau giữa thành phố xa lạ, rất tương xứng với kịch bản phim.
Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Tôn Thiết đề nghị mời đoàn phim cùng nhau đi ăn trưa. Tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô. Buổi chiều đoàn phim còn công việc khác nên phải đến thêm nơi mới để chuẩn bị cảnh quay tiếp theo.
"Ngô Bắc Thuật, ông có hạnh phúc khi tôi nói muốn mời ông cùng đi ăn không?"
"Từ chối nghe có vẻ không lịch sử cho lắm nhỉ? Vậy cung kính không bằng tuân lệnh, tôi không khách sáo đâu nhé. Hình như món Tây ở đây khá ngon nhỉ?"
Tôn Thiết khích vai biên đạo múa Ngô như bạn bè tri kỷ lâu năm, ra vẻ hào phóng: "Nghe ông hết. Lão già chết tiệt."
Tất nhiên Ngô Bắc Thuật sẽ rất hào hứng kéo theo cô học trò đi ăn ké cùng mình. Đó chính là nguyên nhân dẫn đến việc Uyên Kha có mặt ở nhà hàng phương Tây nổi tiếng.
"Xin hỏi quý khách có đặt bàn trước không?" - Nữ nhân viên phục vụ cúi đầu chuẩn mực nghênh đón.
"Không."
Cô gái ngoại quốc vẫn giữ nguyên nụ cười: "Vậy quý khách đi bao nhiêu người?"
"Hơn 10 người." - Tôn Thiết lịch sự đáp.
"Vâng. Mời quý khách theo tôi."
Nữ phục vụ dẫn đầu hướng dẫn đường đi phía trước. Khi đi ngang chiếc bàn trong góc sảnh, Tôn Thiết ra hiệu cho đoàn người dừng lại. Ông quay sang nói với nhân viên kia: "Xin cảm phiền đợi tôi một lát."
Ông kéo Ngô Bắc Thuật còn đang khó hiểu đi đến chiếc bàn to đặt nơi sát bên cửa kính nhà hàng. Uyên Kha nhìn thấy có hai người đàn ông đang dùng bữa. Vì đứng khá xa nên cô không quan sát rõ mặt. Một trong số hai người đứng dậy tao nhã bắt tay với từng vị vừa đến chào hỏi.
Dáng vẻ khép nép của Tôn Thiết khi nói chuyện khiến cô kinh ngạc. Đó là nhân vật nào lại lợi hại đến thế? Ngay cả đạo diễn Tôn lẫy lừng người người coi trọng phải đi cúi đầu hỏi thăm.
"Du Đằng!" - Uyên Kha nghiêng người, mắt vẫn dõi theo tình hình bên kia, miệng thì thầm đủ hai người nghe. - "Chị đoán xem người đàn ông đáng tuổi con lão Tôn đang đứng bên kia là ai?"
Một hồi lâu sau vẫn không nghe được người bên cạnh trả lời, Uyên Kha tò mò nhìn sang. Du Đằng ngẩn ngơ nhìn về hướng người đàn ông đang đứng. Hình như anh ta cũng đang nhìn sang bên này.
Chưa kịp lên tiếng hỏi hai người có quen nhau sao thì Ngô Bắc Thuật đã vẫy vẫy tay ra hiệu gọi hai người đến.
"Vị này là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Nam thị. Thời Thịnh chính là công ty con của Nam thị." - Ngô Bắc Thuật tươi cười giới thiệu, không chú ý đến hành động lùi về sau một bước của Du Đằng.
Người đàn ông kia vẫn mang vẻ mặt trầm lặng, khóe môi có nét cười nhạt như ẩn như hiện. Hắn giơ tay ra phía trước mặt cô gái đang run rẩy tìm cách tránh né: "Hân hạnh. Nam Phó Hàm."
Tôn Thiết nháy mắt bảo Du Đằng mau đáp lại. Không còn cách nào khác, cô ấy đành bắt tay Nam Phó Hàm.
"Du..Du Đằng."
Nam Phó Hàm dùng ngón tay cái xoa xoa bàn tay cô đang bị mình nắm lấy, ám thị hết sức trắng trợn. Ánh mắt hắn nheo lại đầy vẻ thích thú.
Uyên Kha đứng một bên chẳng còn tâm tư phát hiện sắc mặt hoảng sợ của Du Đằng. Cô chậm chạp nhớ lại ánh mắt người đàn ông trước mặt cách đây không lâu khi đứng gần anh ta. Thâm hiểm, cười cợt nhưng rất quyến rũ.
Ngay lúc đó, người đàn ông còn lại đang ngồi quay lưng với đám đông cũng đứng dậy. Hắn xoay người, gương mặt đối diện với Uyên Kha khiến cô kinh hãi, thậm chí hắn còn gọi một tiếng: "Kha nhi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.