Chương 18: Trái cấm
Ngôn Âm
20/06/2021
Toàn bộ dây thần kinh đại não đều
ngưng hoạt động, chiếc lưỡi cứng đờ của cô bị mút lấy. Uyên Kha trong
phút chốc tỉnh táo trở lại, cô nhận ra chuyện trái thiên nghịch lí gì
đang rơi trên người mình. Trước đây dù có đánh chết cô cũng không dám
tưởng tượng sẽ vượt quá mức cha con với Đường Vũ Thuần. Uyên Kha phản
ứng kịch liệt, vẻ mặt đích thị là bị dọa đến sợ chết khiếp. Hai tay Uyên Kha đấm đá loạn xạ, cố đẩy hắn tránh xa nhất có thể. Nỗi nhục nhã, xấu
hổ, bi thương tất cả cùng lúc ập đến nhấn chìm Uyên Kha.
Đáp lại hành động khước từ của cô, Đường Vũ Thuần càng điên cuồng hôn ngấu nghiến. Hai cánh tay cứng rắn như hai gọng kiềm sắt giữ chặt thân hình yếu ớt trong lòng. Môi và lưỡi hắn càn quét khắp từng ngõ ngách. Đây không phải là một nụ hôn, mà là sự giày vò về thể xác.
"Cha nuôi... Không..." - Uyên Kha gắng gượng nói qua kẽ răng, gương mặt trắng hồng giàn giụa nước mắt.
"..." - Đường Vũ Thuần không đáp trả. Một tay hắn vòng qua chiếc eo thon kéo sát cô gần hơn rồi nhấc bổng, đi về phía chiếc giường lớn duy nhất trong phòng ngủ.
Sức lực đàn ông vốn chênh lệch lớn so với phụ nữ. Uyên Kha bất lực giãy giụa, chân đạp mạnh phía ông ta. "Buông ra... Cha..nuôi..."
Hắn dễ dàng né tránh khỏi cú đá, Đường Vũ Thuần dùng chân kẹp chặt khiến cô không thể làm gì khác. Ngay sau đó, miệng cô nếm được mùi máu tanh nồng đậm ở đầu lưỡi, ông ta cắn rách môi cô. Chưa dừng lại như vậy, Đường Vũ Thuần còn tận tình liếm sạch chỗ máu tươi đang chảy một cách đầy thỏa mãn. Cô sợ hãi muốn ngất đi nhưng hắn đâu dễ dàng bỏ qua. Sau đó, hắn ném cô lên tấm nệm giường êm ái bằng vải lụa.
Bình thường cô rất thích được nằm ngủ ở đây. Nhưng hôm nay nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, Uyên Kha liền chẳng còn tâm tư quan tâm bất cứ điều nào nữa. Ông ta nhàn nhã cởi từng chiếc áo sơ mi, cảm giác kinh tởm cuộn trào trong người cô. Quả nhiên, ông ta có ý nghĩ không đứng đắn.
"Cha...đừng như vậy... Con cầu xin người..."
Hốc mắt hắn đỏ ngầu rực lửa, khuôn mặt luôn bình thản trở thành thâm trầm khó đoán. Bộ dạng đáng khiếp sợ, hắn quăng áo sơ mi sang một bên, chạm tiếp chỗ thắt lưng.
Hiểu được bản thân rơi vào bước đường cùng, cầu xin cũng tốn công vô ích. Uyên Kha thừa dịp hắn lơ là, cô trượt nhanh xuống giường chạy thoát.
Đường Vũ Thuần phản ứng cực nhạy bén, hắn chụp lấy bàn chân trắng muốt lôi ngược cô trở về lần nữa.
"Không... Cha nuôi... Đừng như vậy, mau thả con ra..."
"Khốn khiếp, ông là đồ bệnh hoạn, điên khùng..."
Uyên Kha mất hết bình tĩnh chửi bới ầm ĩ, cô biết rõ mình không được phép xúc phạm cha nuôi. Có điều nếu không ngăn cản e rằng mọi thứ sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát.
Đường Vũ Thuần tức giận bóp chặt cằm cô, nói như gầm lên: "Câm miệng, chẳng phải con luôn miệng gọi ta là cha nuôi sao? Chúng ta không chung huyết thống thì dù trở thành tình nhân hay Đường phu nhân tương lai thì đều như nhau có phải không?"
Nói đến câu cuối, khóe môi hắn nhếch đầy vẻ mỉa mai, châm chọc.
Uyên Kha không tin nổi những điều vừa nghe thấy. Thân hình rắn chắc nóng rực của hắn đang áp chặt trên người không chút kẽ hở: "Ông điên rồi! Ông thật sự bị phát điên rồi! Mau thả tôi ra. Ông là kẻ bệnh hoạn, biến thái nhất mà tôi từng gặp."
"Dành sức lại để lát sau cầu xin ta đi!"
Đường Vũ Thuần cúi đầu, tiếp tục màn hôn mạnh bạo cưỡng chế. Hắn mặc kệ cảm nhận của người đang nằm dưới thân, bàn tay lớn thô ráp men theo dọc bờ eo thon gọn tìm đúng hai đỉnh mềm mại nắn bóp vài cái. Chiếc áo sơ mi nữ bị hắn xé thành nhiều mảnh, áo lót màu đen tuyền hiện nổi bật làn da trắng hồng.
Uyên Kha phản kháng khỏi từng cái đụng chạm. Hai tay liền bị khống chế trên đỉnh đầu không thể nhúc nhích. Hắn hôn dọc một đường từ cổ đến nụ hoa màu hồng nhạt.
"Tôi hận ông... Đường Vũ Thuần, tôi nói cho ông biết. Việc ông làm ngay bây giờ không phải là việc của một người cha có thể làm với con gái mình. Nếu như ngày hôm nay ông đụng đến tôi, tôi sẽ khiến ông hối hận. Chắc chắn là như thế!"
Giọng Uyên Kha run run, cô đang đánh cược. Uyên Kha đem tất cả tình cảm người thân suốt 8 năm qua ra đánh cược một lần. Cô hi vọng Đường Vũ Thuần còn sót lại chút lý tính tỉnh táo.
Thế nhưng có lẽ cô đã nhầm: "Hối hận ư? Ta chưa từng và không bao giờ có cảm giác hèn mọn đó! Rất hân hạnh trông chờ con cho ta nếm thử."
"..." Nước mắt nóng hổi ào ạt chảy xuống. Cô chưa từng nghĩ bản thân có ngày phải trả giá đắt như thế này. Phải chăng vì sự ích kỉ năm ấy với Quốc Khang nên ông trời mới trừng phạt cô? Có rất nhiều ngày, cô từng mơ mộng về viễn cảnh tương lai của mình. Một gia đình nhỏ bé, có người chồng yêu thương và một đứa con kháu khỉnh đáng yêu. Cô sẽ vì họ quên đi quá khứ, quên đi hận thù, bắt đầu cuộc sống bình yên mới. Chỉ hi vọng một đời an yên, tự tại.
Ngay giây phút hắn đi vào sâu bên trong, nỗi đau đớn xé nát thân thể khiến Uyên Kha chìm vào hố sâu không thấy đáy. Nó đã chấm dứt tất cả... Gia đình hạnh phúc, ngôi nhà nhỏ ấm áp, tình yêu chân thành... Hóa thành nước mắt mặn chát nhạt nhòa hai mắt cô.
Hắn vốn dĩ muốn từng bước dạo đầu giúp Kha nhi quen với việc kích thích lạ lẫm. Tuy nhiên những giọt nước mắt trong suốt bé li ti thay nhau rơi trên mặt hắn. Đường Vũ Thuần ngẩn người dừng mọi động tác. Sau đó, hắn bỗng nhiên trở nên tức giận. Mọi suy nghĩ nhẹ nhàng hay kiềm chế đều biến mất, thay vào những suy nghĩ phải làm Uyên Kha cảm nhận được tất cả sự giày vò cùng nỗi đau khổ đến phế thân liệt tim. Chỉ có như vậy, hắn mới thỏa mãn xoa dịu những nỗi bực tức vô cớ trong lòng.
Khi trực tiếp gặp phải vách ngăn cách bên trong, hắn có chút chần chừ. Hắn cư nhiên lại do dự trước Uyên Kha. Chuyện này để kẻ khác nghe thấy sẽ buồn cười chết mất. Thế nhưng kí ức cũ như ngọn lửa thiêu đốt người hắn. Đường Vũ Thuần lập tức ra sức chiếm đoạt và trừng phạt.
Bàn tay lớn nắm trọn bên ngực còn chưa đầy đặn, nặn thành các dạng hình thù khác nhau. Hai chân cô bị hắn đẩy lên cao, cố định mở lớn.
Uyên Kha không còn khóc lóc nữa, đôi mắt to tròn long lanh giờ đây trống rỗng, vô hồn tựa như người chết. Ngoài cảm giác đau đớn ở thân dưới, cô chẳng còn nhận thấy bất kể việc gì đang diễn ra.
Còn chuyện nào đáng cười hơn chuyện bị cha mình cưỡng bức. Cô liệu có gan kiện hắn không? Câu trả lời tất nhiên là không. Quyền lực và tiền bạc mới là công lý, là pháp luật trong xã hội toan tính bây giờ. Huống hồ. Đường Vũ Thuần có thể lực không đơn giản giống như một doanh nhân lương thiện bề ngoài.
"Kêu lên!" - Đường Vũ Thuần hung hăng bóp mặt cô. hắn muốn nghe được tiếng rên rỉ dâm đãng của cô con gái Trịnh gia khi bị hắn xâm chiếm. Vẻ mặt uất ức cam chịu lọt vào tầm mắt làm hắn thoải mái hơn bao giờ hết. Từ rất lâu rồi, hắn chưa từng có cảm giác thỏa mãn như hiện tại. Đường Vũ Thuần càng chìm đắm trong lạc thú khó cưỡng từ thân thể cô mang lại, càng tham lam đòi hỏi vận động.
Uyên Kha cắn chặt môi đến bật máu, cố gắng không cho hắn như ý nguyện. Tiếng rên rỉ đáng hổ thẹn trong giây lát không kiềm được bật ra ngoài, hắn cắn lên xương quai xanh của cô. Uyên Kha bắt đầu cảm ghét bản thân mình vô dụng. Cơ thể khác với suy nghĩ dường như nó thuần phục nằm dưới thân ông ta, từng đợt khoái cảm dâng trào ồ ạt như sóng biển.
Suốt một đêm dài, trăng sáng lung linh ngoài cửa sổ. Mùi hoa bách hợp tràn ngập mê hoặc tâm trí con người. Đường Vũ Thuần dùng mọi tư thế hưởng thụ cơ thể thiếu nữ non nớt mãi đến khi người trong lòng mệt mỏi ngất đi.
Đáp lại hành động khước từ của cô, Đường Vũ Thuần càng điên cuồng hôn ngấu nghiến. Hai cánh tay cứng rắn như hai gọng kiềm sắt giữ chặt thân hình yếu ớt trong lòng. Môi và lưỡi hắn càn quét khắp từng ngõ ngách. Đây không phải là một nụ hôn, mà là sự giày vò về thể xác.
"Cha nuôi... Không..." - Uyên Kha gắng gượng nói qua kẽ răng, gương mặt trắng hồng giàn giụa nước mắt.
"..." - Đường Vũ Thuần không đáp trả. Một tay hắn vòng qua chiếc eo thon kéo sát cô gần hơn rồi nhấc bổng, đi về phía chiếc giường lớn duy nhất trong phòng ngủ.
Sức lực đàn ông vốn chênh lệch lớn so với phụ nữ. Uyên Kha bất lực giãy giụa, chân đạp mạnh phía ông ta. "Buông ra... Cha..nuôi..."
Hắn dễ dàng né tránh khỏi cú đá, Đường Vũ Thuần dùng chân kẹp chặt khiến cô không thể làm gì khác. Ngay sau đó, miệng cô nếm được mùi máu tanh nồng đậm ở đầu lưỡi, ông ta cắn rách môi cô. Chưa dừng lại như vậy, Đường Vũ Thuần còn tận tình liếm sạch chỗ máu tươi đang chảy một cách đầy thỏa mãn. Cô sợ hãi muốn ngất đi nhưng hắn đâu dễ dàng bỏ qua. Sau đó, hắn ném cô lên tấm nệm giường êm ái bằng vải lụa.
Bình thường cô rất thích được nằm ngủ ở đây. Nhưng hôm nay nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, Uyên Kha liền chẳng còn tâm tư quan tâm bất cứ điều nào nữa. Ông ta nhàn nhã cởi từng chiếc áo sơ mi, cảm giác kinh tởm cuộn trào trong người cô. Quả nhiên, ông ta có ý nghĩ không đứng đắn.
"Cha...đừng như vậy... Con cầu xin người..."
Hốc mắt hắn đỏ ngầu rực lửa, khuôn mặt luôn bình thản trở thành thâm trầm khó đoán. Bộ dạng đáng khiếp sợ, hắn quăng áo sơ mi sang một bên, chạm tiếp chỗ thắt lưng.
Hiểu được bản thân rơi vào bước đường cùng, cầu xin cũng tốn công vô ích. Uyên Kha thừa dịp hắn lơ là, cô trượt nhanh xuống giường chạy thoát.
Đường Vũ Thuần phản ứng cực nhạy bén, hắn chụp lấy bàn chân trắng muốt lôi ngược cô trở về lần nữa.
"Không... Cha nuôi... Đừng như vậy, mau thả con ra..."
"Khốn khiếp, ông là đồ bệnh hoạn, điên khùng..."
Uyên Kha mất hết bình tĩnh chửi bới ầm ĩ, cô biết rõ mình không được phép xúc phạm cha nuôi. Có điều nếu không ngăn cản e rằng mọi thứ sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát.
Đường Vũ Thuần tức giận bóp chặt cằm cô, nói như gầm lên: "Câm miệng, chẳng phải con luôn miệng gọi ta là cha nuôi sao? Chúng ta không chung huyết thống thì dù trở thành tình nhân hay Đường phu nhân tương lai thì đều như nhau có phải không?"
Nói đến câu cuối, khóe môi hắn nhếch đầy vẻ mỉa mai, châm chọc.
Uyên Kha không tin nổi những điều vừa nghe thấy. Thân hình rắn chắc nóng rực của hắn đang áp chặt trên người không chút kẽ hở: "Ông điên rồi! Ông thật sự bị phát điên rồi! Mau thả tôi ra. Ông là kẻ bệnh hoạn, biến thái nhất mà tôi từng gặp."
"Dành sức lại để lát sau cầu xin ta đi!"
Đường Vũ Thuần cúi đầu, tiếp tục màn hôn mạnh bạo cưỡng chế. Hắn mặc kệ cảm nhận của người đang nằm dưới thân, bàn tay lớn thô ráp men theo dọc bờ eo thon gọn tìm đúng hai đỉnh mềm mại nắn bóp vài cái. Chiếc áo sơ mi nữ bị hắn xé thành nhiều mảnh, áo lót màu đen tuyền hiện nổi bật làn da trắng hồng.
Uyên Kha phản kháng khỏi từng cái đụng chạm. Hai tay liền bị khống chế trên đỉnh đầu không thể nhúc nhích. Hắn hôn dọc một đường từ cổ đến nụ hoa màu hồng nhạt.
"Tôi hận ông... Đường Vũ Thuần, tôi nói cho ông biết. Việc ông làm ngay bây giờ không phải là việc của một người cha có thể làm với con gái mình. Nếu như ngày hôm nay ông đụng đến tôi, tôi sẽ khiến ông hối hận. Chắc chắn là như thế!"
Giọng Uyên Kha run run, cô đang đánh cược. Uyên Kha đem tất cả tình cảm người thân suốt 8 năm qua ra đánh cược một lần. Cô hi vọng Đường Vũ Thuần còn sót lại chút lý tính tỉnh táo.
Thế nhưng có lẽ cô đã nhầm: "Hối hận ư? Ta chưa từng và không bao giờ có cảm giác hèn mọn đó! Rất hân hạnh trông chờ con cho ta nếm thử."
"..." Nước mắt nóng hổi ào ạt chảy xuống. Cô chưa từng nghĩ bản thân có ngày phải trả giá đắt như thế này. Phải chăng vì sự ích kỉ năm ấy với Quốc Khang nên ông trời mới trừng phạt cô? Có rất nhiều ngày, cô từng mơ mộng về viễn cảnh tương lai của mình. Một gia đình nhỏ bé, có người chồng yêu thương và một đứa con kháu khỉnh đáng yêu. Cô sẽ vì họ quên đi quá khứ, quên đi hận thù, bắt đầu cuộc sống bình yên mới. Chỉ hi vọng một đời an yên, tự tại.
Ngay giây phút hắn đi vào sâu bên trong, nỗi đau đớn xé nát thân thể khiến Uyên Kha chìm vào hố sâu không thấy đáy. Nó đã chấm dứt tất cả... Gia đình hạnh phúc, ngôi nhà nhỏ ấm áp, tình yêu chân thành... Hóa thành nước mắt mặn chát nhạt nhòa hai mắt cô.
Hắn vốn dĩ muốn từng bước dạo đầu giúp Kha nhi quen với việc kích thích lạ lẫm. Tuy nhiên những giọt nước mắt trong suốt bé li ti thay nhau rơi trên mặt hắn. Đường Vũ Thuần ngẩn người dừng mọi động tác. Sau đó, hắn bỗng nhiên trở nên tức giận. Mọi suy nghĩ nhẹ nhàng hay kiềm chế đều biến mất, thay vào những suy nghĩ phải làm Uyên Kha cảm nhận được tất cả sự giày vò cùng nỗi đau khổ đến phế thân liệt tim. Chỉ có như vậy, hắn mới thỏa mãn xoa dịu những nỗi bực tức vô cớ trong lòng.
Khi trực tiếp gặp phải vách ngăn cách bên trong, hắn có chút chần chừ. Hắn cư nhiên lại do dự trước Uyên Kha. Chuyện này để kẻ khác nghe thấy sẽ buồn cười chết mất. Thế nhưng kí ức cũ như ngọn lửa thiêu đốt người hắn. Đường Vũ Thuần lập tức ra sức chiếm đoạt và trừng phạt.
Bàn tay lớn nắm trọn bên ngực còn chưa đầy đặn, nặn thành các dạng hình thù khác nhau. Hai chân cô bị hắn đẩy lên cao, cố định mở lớn.
Uyên Kha không còn khóc lóc nữa, đôi mắt to tròn long lanh giờ đây trống rỗng, vô hồn tựa như người chết. Ngoài cảm giác đau đớn ở thân dưới, cô chẳng còn nhận thấy bất kể việc gì đang diễn ra.
Còn chuyện nào đáng cười hơn chuyện bị cha mình cưỡng bức. Cô liệu có gan kiện hắn không? Câu trả lời tất nhiên là không. Quyền lực và tiền bạc mới là công lý, là pháp luật trong xã hội toan tính bây giờ. Huống hồ. Đường Vũ Thuần có thể lực không đơn giản giống như một doanh nhân lương thiện bề ngoài.
"Kêu lên!" - Đường Vũ Thuần hung hăng bóp mặt cô. hắn muốn nghe được tiếng rên rỉ dâm đãng của cô con gái Trịnh gia khi bị hắn xâm chiếm. Vẻ mặt uất ức cam chịu lọt vào tầm mắt làm hắn thoải mái hơn bao giờ hết. Từ rất lâu rồi, hắn chưa từng có cảm giác thỏa mãn như hiện tại. Đường Vũ Thuần càng chìm đắm trong lạc thú khó cưỡng từ thân thể cô mang lại, càng tham lam đòi hỏi vận động.
Uyên Kha cắn chặt môi đến bật máu, cố gắng không cho hắn như ý nguyện. Tiếng rên rỉ đáng hổ thẹn trong giây lát không kiềm được bật ra ngoài, hắn cắn lên xương quai xanh của cô. Uyên Kha bắt đầu cảm ghét bản thân mình vô dụng. Cơ thể khác với suy nghĩ dường như nó thuần phục nằm dưới thân ông ta, từng đợt khoái cảm dâng trào ồ ạt như sóng biển.
Suốt một đêm dài, trăng sáng lung linh ngoài cửa sổ. Mùi hoa bách hợp tràn ngập mê hoặc tâm trí con người. Đường Vũ Thuần dùng mọi tư thế hưởng thụ cơ thể thiếu nữ non nớt mãi đến khi người trong lòng mệt mỏi ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.