Ông Xã Là Idol: Bao Giờ Mình Công Khai?
Chương 26: Tôi thích em rồi
Hạ Tâm
07/06/2021
Bạch Tử Hàn sau khi thay đồ thì cùng Phương Linh rời khỏi khách sạn. Anh đeo một chiếc kính râm bản to nên rất khó nhìn ra dung mạo.
Bạch Tử Hàn với tâm thế thoải mái bao nhiêu thì Phương Linh lại căng thẳng bấy nhiêu, đi được vài bước lại nhìn trước ngó sau xem có ai phát hiện ra anh không. Bởi vì điều này có ảnh hưởng rất hệ trọng tới cô, anh chỉ like ảnh của cô một cái mà fan của anh đã muốn ăn tươi nuốt sống cô đến nơi, nếu còn bị phát hiện đi chơi cùng anh thì không biết cô sẽ bị bọn họ băm vằm thành bao nhiêu mảnh nữa.
"Đừng tỏ ra như mình là tội phạm vượt ngục nữa, tôi cũng không lo cô lo cái gì." Bạch Tử Hàn cho tay vào túi quần thong thả đi bên cạnh cô.
"Anh thì biết cái gì chứ, tôi có thể sẽ bị fan của anh xé nát bất cứ lúc nào đấy." Phương Linh đang ngó nghiêng xung quanh nghe anh nói vậy thì lập tức lườm anh một cái.
"Không sao đâu, nếu thế thật thì tôi sẽ giúp cô mang xác về giao cho bố mẹ cô." Bạch Tử Hàn lạnh nhạt phun ra một câu.
Phương Linh càng lườm anh dữ dội hơn, anh nói vậy mà được hả, cô đang mạo hiểm để đưa anh đi chơi đấy.
"Nếu có gặp fan anh ở đây tôi nhất định sẽ chạy trước lúc đó không biết ai mới là người bị xé xác đâu." Phương Linh nói rồi thẳng lưng ưỡn ngực đi lên phía trước.
*****
Nơi bọn họ đến đầu tiên là Royal City. Ở đây được chia làm nhiều khu như là khu mua sắm, khu ăn uống, khu vui chơi, nói chúng nơi đây được coi như một hoàng gia thu nhỏ.
Phương Linh kéo Bạch Tử Hàn đến rạp chiếu phim, chọn phim "Bố Già" đang hot gần đây, sau đó lại chạy đi mua bỏng ngô và nước ngọt.
"Mau vào thôi"
Vì lượt người xem gần như full rạp nên phải xếp hàng để vào. Có mấy người vô ý thức liên tục xô đẩy rồi còn định chen lấn lên trên, có người muốn chen lên chỗ cô nên cố tình đẩy cô sang một bên. Phương Linh không để ý nên lảo đảo ngã sang một bên, cũng may Bạch Bạch Tử Hàn nhanh tay đỡ lấy cô kéo vào lòng.
Một tay anh ôm vai cô, một tay cầm bỏng ngô và nước ngọt.
Đây chính là một cảnh cơm tró khiến người đi đường đặc biệt là người còn độc thân ghen tị đỏ mắt.
Mấy cô gái nãy giờ để ý Bạch Tử Hàn cũng không nhịn được mà tiếc nuối. Dù không nhìn rõ mặt mũi thế nào nhưng với dáng vóc kia cũng đủ để bọn họ say mê.
Bọn họ ngồi ở hàng ghế thứ 6 không quá gần cũng không quá xa, vừa tầm. Cũng may phụ đề có cả tiếng anh nên Bạch Tử Hàn có thể hiểu được bọn họ nói gì.
Khi bộ phim kết thúc Bạch Tử Hàn quay sang nhìn cô gái đang nước mắt dài nước mắt ngắn mà không biết phải làm sao, mọi người đều đã rời đi gần hết chỉ có cô là vẫn ngồi lì ở đấy khóc nức nở. Bạch Tử Hàn lấy khăn giấy đưa cho cô, nói.
"Đừng khóc, chỉ là phim thôi mà."
"Hức....hức....đáng nhẽ tôi nên đi xem sớm hơn." Phương Linh xịt xịt cái mũi đỏ ửng, cầm giấy anh vừa đưa lau nước mắt nước mũi.
Bạch Tử Hàn lại lấy giấy lau sạch nước mắt trên mặt cô.
"Được rồi, giờ đi chơi tiếp được chưa?" Bạch Tử Hàn như đang hỏi một đứa trẻ đang giận dỗi.
Phương Linh gật gật cái đầu nhỏ nhưng gương mặt vẫn mếu máo.
Rời khỏi rạp chiếu phim, lần này không phải là Phương Linh dẫn anh đj nữa mà là Bạch Tử Hàn dẫn cô đi.
Đi vòng vòng một hồi liền đi đến khu trượt băng.
Nhìn thấy người khác trượt băng Phương Linh liền lập tức thấy hứng thú, tâm trạng lại vui vẻ trở lại, hai người họ mua vé rồi đi vào.
Nhưng vừa bước chân vào bên trong Phương Linh liền bị ngã cái rầm, cô chưa từng đi trượt băng bao giờ nên không biết.
Ngược lại, Bạch Tử Hàn lại lướt một cách dễ dàng, không những thế còn trượt một cách điêu luyện.
Phương Linh trố mắt nhìn một hồi, sau đó mới cố gắng bám vào lan can để đứng lên. Nhưng cô không dám bỏ tay khỏi lan can, vì nền băng nhân tạo rất trơn cô chỉ cần buông lỏng tay là sẽ ngã.
Bạch Tử Hàn sau khi trượt một vòng thì đi đến chỗ cô.
"Có cần tôi dạy cô không?"
Chưa đợi cô đồng ý anh đã kéo tay cô ra khỏi lan can rồi kéo đi.
Phương Linh sợ hãi vội ôm lấy cánh tay anh.
"Anh chậm thôi, tôi sẽ ngã đấy." Phương Linh chao đảo đi theo anh.
Bạch Tử Hàn cầm lấy hai tay cô để cô giữ thăng bằng rồi bắt đầu trượt.
Khoảng 15 phút sau Phương Linh đã có thể giữ thăng bằng, cô có thể tự trượt một mình nhưng tốc độ vẫn rất chậm và đương nhiên không thể điêu luyện bằng anh được.
Một thợ chụp ảnh dạo còn chụp trộm bọn họ mấy bức ảnh, mỗi bức đều là những khoảnh khắc rất tự nhiên. Sau khi bọn họ trượt xong đi ra ngoài người thợ ảnh đó liền đứa tất cả những ảnh anh ta chụp cho bọn cô, vừa mới in xong còn mới cứng.
"Nhìn đẹp thật đấy, cho anh hai tấm này." Phương Linh ngắm nghía bức ảnh rồi lấy ra hai tấm đưa cho anh.
Bạch Tử Hàn cầm lấy, nhìn một hồi rồi lặng lẽ cất vào ví.
Chơi trượt băng cũng khá mất sức nên Phương Linh quyết định sẽ kéo Bạch Tử Hàn đi ăn. Cô gọi một cốc trà sữa cỡ lớn và một chiếc đùi gà chiên, còn Bạch Tử Hàn chỉ có một cốc nước lọc và một cái bánh humburger.
Ăn uống xong xuôi bọn họ lại tiếp tục dạo trong Royal City, cho đến chiều tối mới rời đi.
Trên đường về khách sạn Phương Linh ôm một con gấu to đùng cười vui sướng.
"Anh giỏi thật thấy không ngờ lại có thể gắp thú bông giỏi như vậy." Hiếm hoi Phương Linh lên tiếng khen ngợi anh.
Vừa nãy bọn họ chơi gắp thú bông, cô gắp hoài không được vậy mà anh gắp phát nào được phát đấy, kết quả là cô được đổi một con gấu to gần bằng người này.
"Thích thì ra ngoài mua được rồi, cần gì mất công gắp" Anh cảm thấy trò chơi này rất vô bổ, cũng chẳng hề cảm thấy thành tựu gì.
"Anh đúng là không biết gì cả, nói nhiều với anh cũng vậy." Phương Linh bĩu môi lườm anh một cái.
Đến trước cổng khách sạn, Phương Linh vẫy tay chào tạm biệt anh.
"Anh vào trong đi, tôi cũng về đây."
Dứt lời cô quay người định bắt taxi về thì cổ tay bị anh nắm lại.
"Có chuyện gì sao?" Phương Linh quay lại nhìn anh.
Bạch Tử Hàn không nói gì, đột nhiên cúi thấp người về phía cô.
Phương Linh vô thức hơi ngửa ra sau.
Chưa đến một giây Bạch Tử Hàn di chuyển tay từ cổ tay cô xuống chiếc eo nhỏ nhắn của cô.
"Hình như....." Giọng anh trầm thấp nhưng lại vô cùng mê hoặc truyền vào tai cô.
"Sao?" Tim cô bất giác đập nhanh, trong lòng lại có chút mong chờ cái gì đó.
"Tôi thích em rồi." Giọng anh êm ái như gió xuân thổi vào trái tim khô cằn của cô suốt bao nhiêu năm qua.
Phương Linh chỉ biết mở to mắt nhìn anh, môi mấp máy không biết phải nói gì. Anh là đang tỏ tình với cô sao? Anh thích cô ư? Khó tin thật đấy.
"Tôi...."
"Không cần trả lời vội, khi nào đã suy nghĩ kĩ thì hãy trả lời." Bạch Tử Hàn ép sát cô vào ngực mình, đôi môi mỏng quyến rũ khẽ thì thầm bên tai cô.
Bạch Tử Hàn với tâm thế thoải mái bao nhiêu thì Phương Linh lại căng thẳng bấy nhiêu, đi được vài bước lại nhìn trước ngó sau xem có ai phát hiện ra anh không. Bởi vì điều này có ảnh hưởng rất hệ trọng tới cô, anh chỉ like ảnh của cô một cái mà fan của anh đã muốn ăn tươi nuốt sống cô đến nơi, nếu còn bị phát hiện đi chơi cùng anh thì không biết cô sẽ bị bọn họ băm vằm thành bao nhiêu mảnh nữa.
"Đừng tỏ ra như mình là tội phạm vượt ngục nữa, tôi cũng không lo cô lo cái gì." Bạch Tử Hàn cho tay vào túi quần thong thả đi bên cạnh cô.
"Anh thì biết cái gì chứ, tôi có thể sẽ bị fan của anh xé nát bất cứ lúc nào đấy." Phương Linh đang ngó nghiêng xung quanh nghe anh nói vậy thì lập tức lườm anh một cái.
"Không sao đâu, nếu thế thật thì tôi sẽ giúp cô mang xác về giao cho bố mẹ cô." Bạch Tử Hàn lạnh nhạt phun ra một câu.
Phương Linh càng lườm anh dữ dội hơn, anh nói vậy mà được hả, cô đang mạo hiểm để đưa anh đi chơi đấy.
"Nếu có gặp fan anh ở đây tôi nhất định sẽ chạy trước lúc đó không biết ai mới là người bị xé xác đâu." Phương Linh nói rồi thẳng lưng ưỡn ngực đi lên phía trước.
*****
Nơi bọn họ đến đầu tiên là Royal City. Ở đây được chia làm nhiều khu như là khu mua sắm, khu ăn uống, khu vui chơi, nói chúng nơi đây được coi như một hoàng gia thu nhỏ.
Phương Linh kéo Bạch Tử Hàn đến rạp chiếu phim, chọn phim "Bố Già" đang hot gần đây, sau đó lại chạy đi mua bỏng ngô và nước ngọt.
"Mau vào thôi"
Vì lượt người xem gần như full rạp nên phải xếp hàng để vào. Có mấy người vô ý thức liên tục xô đẩy rồi còn định chen lấn lên trên, có người muốn chen lên chỗ cô nên cố tình đẩy cô sang một bên. Phương Linh không để ý nên lảo đảo ngã sang một bên, cũng may Bạch Bạch Tử Hàn nhanh tay đỡ lấy cô kéo vào lòng.
Một tay anh ôm vai cô, một tay cầm bỏng ngô và nước ngọt.
Đây chính là một cảnh cơm tró khiến người đi đường đặc biệt là người còn độc thân ghen tị đỏ mắt.
Mấy cô gái nãy giờ để ý Bạch Tử Hàn cũng không nhịn được mà tiếc nuối. Dù không nhìn rõ mặt mũi thế nào nhưng với dáng vóc kia cũng đủ để bọn họ say mê.
Bọn họ ngồi ở hàng ghế thứ 6 không quá gần cũng không quá xa, vừa tầm. Cũng may phụ đề có cả tiếng anh nên Bạch Tử Hàn có thể hiểu được bọn họ nói gì.
Khi bộ phim kết thúc Bạch Tử Hàn quay sang nhìn cô gái đang nước mắt dài nước mắt ngắn mà không biết phải làm sao, mọi người đều đã rời đi gần hết chỉ có cô là vẫn ngồi lì ở đấy khóc nức nở. Bạch Tử Hàn lấy khăn giấy đưa cho cô, nói.
"Đừng khóc, chỉ là phim thôi mà."
"Hức....hức....đáng nhẽ tôi nên đi xem sớm hơn." Phương Linh xịt xịt cái mũi đỏ ửng, cầm giấy anh vừa đưa lau nước mắt nước mũi.
Bạch Tử Hàn lại lấy giấy lau sạch nước mắt trên mặt cô.
"Được rồi, giờ đi chơi tiếp được chưa?" Bạch Tử Hàn như đang hỏi một đứa trẻ đang giận dỗi.
Phương Linh gật gật cái đầu nhỏ nhưng gương mặt vẫn mếu máo.
Rời khỏi rạp chiếu phim, lần này không phải là Phương Linh dẫn anh đj nữa mà là Bạch Tử Hàn dẫn cô đi.
Đi vòng vòng một hồi liền đi đến khu trượt băng.
Nhìn thấy người khác trượt băng Phương Linh liền lập tức thấy hứng thú, tâm trạng lại vui vẻ trở lại, hai người họ mua vé rồi đi vào.
Nhưng vừa bước chân vào bên trong Phương Linh liền bị ngã cái rầm, cô chưa từng đi trượt băng bao giờ nên không biết.
Ngược lại, Bạch Tử Hàn lại lướt một cách dễ dàng, không những thế còn trượt một cách điêu luyện.
Phương Linh trố mắt nhìn một hồi, sau đó mới cố gắng bám vào lan can để đứng lên. Nhưng cô không dám bỏ tay khỏi lan can, vì nền băng nhân tạo rất trơn cô chỉ cần buông lỏng tay là sẽ ngã.
Bạch Tử Hàn sau khi trượt một vòng thì đi đến chỗ cô.
"Có cần tôi dạy cô không?"
Chưa đợi cô đồng ý anh đã kéo tay cô ra khỏi lan can rồi kéo đi.
Phương Linh sợ hãi vội ôm lấy cánh tay anh.
"Anh chậm thôi, tôi sẽ ngã đấy." Phương Linh chao đảo đi theo anh.
Bạch Tử Hàn cầm lấy hai tay cô để cô giữ thăng bằng rồi bắt đầu trượt.
Khoảng 15 phút sau Phương Linh đã có thể giữ thăng bằng, cô có thể tự trượt một mình nhưng tốc độ vẫn rất chậm và đương nhiên không thể điêu luyện bằng anh được.
Một thợ chụp ảnh dạo còn chụp trộm bọn họ mấy bức ảnh, mỗi bức đều là những khoảnh khắc rất tự nhiên. Sau khi bọn họ trượt xong đi ra ngoài người thợ ảnh đó liền đứa tất cả những ảnh anh ta chụp cho bọn cô, vừa mới in xong còn mới cứng.
"Nhìn đẹp thật đấy, cho anh hai tấm này." Phương Linh ngắm nghía bức ảnh rồi lấy ra hai tấm đưa cho anh.
Bạch Tử Hàn cầm lấy, nhìn một hồi rồi lặng lẽ cất vào ví.
Chơi trượt băng cũng khá mất sức nên Phương Linh quyết định sẽ kéo Bạch Tử Hàn đi ăn. Cô gọi một cốc trà sữa cỡ lớn và một chiếc đùi gà chiên, còn Bạch Tử Hàn chỉ có một cốc nước lọc và một cái bánh humburger.
Ăn uống xong xuôi bọn họ lại tiếp tục dạo trong Royal City, cho đến chiều tối mới rời đi.
Trên đường về khách sạn Phương Linh ôm một con gấu to đùng cười vui sướng.
"Anh giỏi thật thấy không ngờ lại có thể gắp thú bông giỏi như vậy." Hiếm hoi Phương Linh lên tiếng khen ngợi anh.
Vừa nãy bọn họ chơi gắp thú bông, cô gắp hoài không được vậy mà anh gắp phát nào được phát đấy, kết quả là cô được đổi một con gấu to gần bằng người này.
"Thích thì ra ngoài mua được rồi, cần gì mất công gắp" Anh cảm thấy trò chơi này rất vô bổ, cũng chẳng hề cảm thấy thành tựu gì.
"Anh đúng là không biết gì cả, nói nhiều với anh cũng vậy." Phương Linh bĩu môi lườm anh một cái.
Đến trước cổng khách sạn, Phương Linh vẫy tay chào tạm biệt anh.
"Anh vào trong đi, tôi cũng về đây."
Dứt lời cô quay người định bắt taxi về thì cổ tay bị anh nắm lại.
"Có chuyện gì sao?" Phương Linh quay lại nhìn anh.
Bạch Tử Hàn không nói gì, đột nhiên cúi thấp người về phía cô.
Phương Linh vô thức hơi ngửa ra sau.
Chưa đến một giây Bạch Tử Hàn di chuyển tay từ cổ tay cô xuống chiếc eo nhỏ nhắn của cô.
"Hình như....." Giọng anh trầm thấp nhưng lại vô cùng mê hoặc truyền vào tai cô.
"Sao?" Tim cô bất giác đập nhanh, trong lòng lại có chút mong chờ cái gì đó.
"Tôi thích em rồi." Giọng anh êm ái như gió xuân thổi vào trái tim khô cằn của cô suốt bao nhiêu năm qua.
Phương Linh chỉ biết mở to mắt nhìn anh, môi mấp máy không biết phải nói gì. Anh là đang tỏ tình với cô sao? Anh thích cô ư? Khó tin thật đấy.
"Tôi...."
"Không cần trả lời vội, khi nào đã suy nghĩ kĩ thì hãy trả lời." Bạch Tử Hàn ép sát cô vào ngực mình, đôi môi mỏng quyến rũ khẽ thì thầm bên tai cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.