Chương 10: Kẹo cai thuốc
Lyly
28/08/2022
Sau khi dùng bữa sáng xong thì một lần nữa tất cả mọi người lại tụ tập ở phòng khách.
Viên Thi thì ngồi kế anh, còn đám người Quách Phó thì đứng phía sau, phía trước là ông Tô còn đối diện anh và cô là cha con Lê Hải.
" Ta nói cho con biết, ta không bao giờ chấp nhận việc con và cô ta yêu nhau và sau này cô ta đừng hòng bước chân vào Tô gia, ta chỉ xem Lê Khả Di là con dâu thôi còn cô ta thì không. " ông Tô lớn tiếng nói.
Bởi vì khi nãy trong bàn ăn thế nên ông không muốn nói nhiều.
Nhìn cô là biết thân phận thấp kém rồi và cũng chẳng giúp ích gì cho ông và Tô gia, ông không bao giờ chấp nhận người con dâu như cô đâu.
Cô đừng quá ảo tưởng.
" Tôi yêu ai cũng phải hỏi qua ý kiến ông sao? Tôi cần ông chấp nhận mới được yêu à, ha! Nực cười " anh nhếch môi cười lạnh, tay anh từ nãy đến giờ vẫn đặt ở eo cô không buông.
Quá nực cười!
Anh sống hay chết ông cũng chưa từng hỏi thăm qua, vậy mà bây giờ ông lại hao tâm tổn sức đến việc anh tìm người phụ nữ bên cạnh mình.
" Tô Niên à hai bên gia đình chúng ta đã có hôn ước từ rất lâu rồi, con xem Khả Di yêu con như vậy, tại sao con lại đối xử với con bé như thế? " ông Lê nói.
Lê Khả Di ngay lập tức bày ra khuôn mặt đáng thương nhìn anh.
Lời ba cô ta nói rất đúng, Lê Khả Di yêu anh từ rất lâu thế nên cô ta mới nhờ ba mình đứng ra lập hôn ước cho cô ta và anh.
" Những hôn ước vớ vẩn đó tôi đây không cần thiết phải biết tới, chuyện mà Tô Niên tôi đã quyết thì không ai có thể thay đổi, nếu còn nhắc tới vấn đề này nữa thì tôi sẽ không bỏ qua dù bất cứ là ai " anh nghiêm giọng nói, mắt thì đảo quanh một vòng và dừng lại trước ông Tô.
Anh muốn sẵn đây để nói ông hiểu, dù ông có làm bằng cách gì đi nữa thì đừng hòng anh đồng ý.
Yêu sao? Anh không cần tình yêu của cô ta.
Viên Thi ngồi im lặng nghe chuyện, nói tới đây thì cô càng chắc chắn hơn mối quan hệ giữa anh và ông Tô có vấn đề.
Cô không tiện hỏi nhưng cô nhất định sẽ tìm hiểu nó thật kỹ.
" Anh.... anh Tô Niên, tại sao anh lại có thể nói ra những lời đó chứ, chẳng lẽ suốt bao năm qua anh không nhận ra tình cảm của em sao? "
Cô ta đã cố gắng lấy lòng anh vậy mà anh lại nói những lời tuyệt tình đó, dù sao tình cảm cô ta dành cho anh cũng là thật.
Lê Khả Di rất yêu anh!
" Hay là vì cô ta nên anh mới từ chối hôn ước đúng không? " cô ta tức giận hướng tay chỉ thẳng vào cô.
" Này Lê tiểu thư, việc anh ấy từ chối kết hôn với cô thì có liên quan gì tới tôi còn nữa người anh ấy yêu chính là tôi chứ không phải cô, bao năm qua cô không chiếm được trái tim của anh ấy thì đó là do cô không đủ bản lĩnh vậy thì cô còn trách ai được đấy, hửm! " cô nhìn cô ta nở nụ cười chế nhạo, khi cô nói xong còn choàng tay qua ôm lấy anh trước mặt mọi người.
Đã diễn thì phải diễn cho tới, cô đây đang muốn xem cô ta tức giận sẽ trông như thế nào?
Viên Thi định không lên tiếng vì chuyện này không hề liên quan tới cô nhưng cô ta đã đá động đến cô rồi thì nhất định cô phải đáp trả lại, tính cô trước giờ không nhường nhịn một ai.
Cũng đúng thôi, thời gian cô ta quen biết anh còn lâu hơn cả cô, vậy mà cô ta vẫn không thể khiến anh yêu mình, là do cô ta không đủ khả năng thôi.
Tuy anh không nói rõ với cô nhưng cô cũng biết cách làm người khác hài lòng đấy.
Quả nhiên mang cô về đây rất có lợi cho anh.
Nghe những lời nói này từ cô thì khiến Lê Khả Di tức giận không thôi, cô là ai? Mà dám ăn nói kiểu đó với cô ta chứ.
" Là cô đã cướp mất anh ấy, cô là đồ tiện nhân, là hồ ly tinh, là loại phụ nữ không biết xấu hổ " cô ta buông lời mắng chửi cô.
Nhưng Viên Thi lại không vì những câu đó mà nổi giận, vẻ mặt cô điềm tỉnh đến đáng sợ, trên môi chỉ cười nhẹ một cái.
Bộ dạng này của cô ta khiến cô rất hài lòng, chỉ với những lời nói đó của cô vậy mà cô ta đã không kiếm chế được rồi, loại phụ nữ này chỉ được cái miệng mà thôi.
Con người ta hơn nhau là ở cái đầu, không phải chuyện gì cũng có thể làm ầm lên là giải quyết được vấn đề, cô cực kỳ ghét những người giống như Lê Khả Di.
" Thân cô là một tiểu thư của gia tộc có tiếng vậy mà mở miệng ra lại có thể nói những lời thô tục ấy sao? Thật là mất hết cả mặt mũi mà, ba cô thế kia mà lại để con gái ăn nói vô học như thế à, nếu tôi là ba mẹ cô chắc chắn sẽ rất xấu hổ đó " cô nói với giọng điệu giễu cợt.
" Đi về " Lê Hải nổi nóng liền đứng lên lớn giọng gọi cô ta về.
Lê Khả Di chỉ biết liếc mắt nhìn cô rồi hậm hực bỏ đi, lần này cô ta thua cô nhất định lần sau cô ta sẽ trả lại những gì cô đã làm với cô ta hôm nay.
" Đến bang " anh liếc mắt nhìn đám người Quách Phó nói, sau đó nắm tay cô đi.
Lên tới xe, Viên Thi ngồi dựa đầu vào cửa kính, chẳng thèm nói chuyện tới ai, từ khi xuống máy bay thì đầu cô có chút đau nên không được thoải mái cho lắm.
Đã thế còn gặp Lê Khả Di làm cô càng thêm khó chịu, nói là không để ý tới những lời mắng chửi của cô ta nhưng cô cũng có chút buồn mà thôi không sao cả, xem như hôm nay cô gặp xui xẻo vậy.
Khi nãy là vì có Lê Khả Di ở đó nên cô mới cố gắng phối hợp cùng anh nhưng thật sự cô khá mệt mỏi, mỗi lần cô đi máy bay đều bị như vậy, lúc cô soạn đồ quên mang theo thuốc uống. Lát nữa cô sẽ tìm chỗ để mua.
" Ông ở đây quan sát hai đứa nó thế nào? Có chuyện gì thì báo lại cho tôi " khi anh rời đi thì ông Tô đã quay qua căn dặn quản gia.
" Vâng ông chủ "
Tô Dạ cũng không ở lâu mà đứng dậy rời đi, ông không tin mình không làm gì được anh.
Đến bang, cô không vào mà mượn xe anh chạy đi một chút, cô ghé tiệm thuốc để mua ít thuốc cho mình, Viên Thi nhìn xung quanh thì thấy ở đây có bán kẹo cai thuốc đột nhiên trong đầu cô liền nghĩ tới anh ngay.
" Cái đó bán thế nào? " tay cô chỉ hướng về hộp kẹo kia.
" Cô muốn mua mấy hộp "
" Một thùng có bao nhiêu hộp? "
Cô suy nghĩ một lát thì tiếp tục hỏi, anh hút thuốc lâu như vậy không thể nào một hộp đủ để anh bỏ thuốc ngay được với lại kẹo này cũng có thể dùng như những kẹo bình thường khác.
" 50 hộp "
" Vậy lấy tôi một thùng "
Cô mua hẳn một thùng cho anh luôn, lần này anh khỏi động đến những gói thuốc độc hại kia.
Mua xong thì cô trở lại bang, ở đây cũng không khác gì bang ở thành phố Sơn Đông chỉ có điều là bang này có vẻ nhiều thuộc hạ hơn.
" Vừa đi đâu? " bước vào phòng thì anh đã lên tiếng hỏi cô.
" Tôi mua chút đồ thôi " cô chậm rãi đáp lại.
" Lão đại cái này cho anh "
Cô lấy trong túi xách mình ra một hộp kẹo mà khi nãy cô mua đưa cho anh, cô không đưa anh hết tất cả mà cứ cách vài ngày sẽ đưa cho anh một hộp.
" Đó là gì? "
Anh biết nhưng vẫn muốn hỏi cô.
" Kẹo cai thuốc, khi nào anh muốn hút thuốc thì ăn một viên sẽ không còn cảm giác thèm thuốc nữa, nhớ ăn đấy " cô giải thích rất kỹ cho anh nghe.
" Hộp thuốc của anh đâu? Đưa đây " cô đưa tay ra phía trước mặt anh.
Tô Niên lấy từ trong túi áo ra đưa cho cô, hành động này của anh không biết xuất phát từ đâu nhưng lời cô nói ra lại khiến anh không thể từ chối được.
" Anh ăn thử đi, tôi còn rất nhiều khi nào hết thì tôi sẽ đưa cho anh tiếp, vậy nhé, tôi ra ngoài đây "
Cô nói xong thì nhanh chóng rời đi, tới thùng rác còn tiện tay vứt hộp thuộc vào đó, biết là nó khá mắc tiền đó nhưng không phải tiền cô nên cô không cần phải tiếc.
Nhìn hộp kẹo bỗng nhiên trên môi anh nở nụ cười và rất nhanh đã thu lại, trong lòng anh lúc này có một cảm giác rất lạ ngay cả anh cũng không thể hiểu đó là thứ cảm giác gì?
Tay anh không nhanh không chậm mở ra và nếm thử mùi vị của nó, không tệ.
Lê Khả Di về tới nhà thì bực tức mà hét lớn, cô ta thật muốn băm cô ra làm trăm mảnh để hả giận.
" Hét cái gì? Vẫn chưa đủ nhục hay sao? "
" Con nhỏ đó quả thật không tầm thường, cách ăn nói lại rất khôn khéo, mày không bằng một góc của nó, thằng Tô Niên chọn nó mà không chọn mày là đúng " Lê Hải cũng tức giận không kém gì cô ta.
Câu nói lúc nãy của cô chẳng phải là đang chế nhạo ông ta sao? Rằng ông ta không biết dạy con để cô ta làm loạn chẳng ra thể thống gì.
Ngoài cô ra thì ông ta chưa từng bị ai nói như vậy.
Thật mất mặt.
" Ba nói vậy mà nghe được à, con là con gái ba đó " cô ta liền đáp trả.
Cái gì mà không bằng một góc của cô, bộ cô tài giỏi lắm sao? Dù có thế nào thì thân phận của cô cũng không so được với cô ta.
" Im ngay, đúng là ngu ngốc, mày như vậy thằng Tô Niên càng xem thường mày hơn còn con nhỏ đó cũng vậy, chuyện gì cũng phải suy nghĩ trước con à "
Là khi nãy cô ta giận quá mất khôn, chuyện này sẽ không xảy ra thêm một lần nào nữa.
" Ba cho người điều tra con nhỏ đó đi " cô ta nói xong thì đi lên phòng.
Cô ta theo đuổi anh bao năm nay được không vì có Nguyễn Viên Thi mà bỏ cuộc, cô ta sẽ đấu với cô tới cùng.
Viên Thi thì ngồi kế anh, còn đám người Quách Phó thì đứng phía sau, phía trước là ông Tô còn đối diện anh và cô là cha con Lê Hải.
" Ta nói cho con biết, ta không bao giờ chấp nhận việc con và cô ta yêu nhau và sau này cô ta đừng hòng bước chân vào Tô gia, ta chỉ xem Lê Khả Di là con dâu thôi còn cô ta thì không. " ông Tô lớn tiếng nói.
Bởi vì khi nãy trong bàn ăn thế nên ông không muốn nói nhiều.
Nhìn cô là biết thân phận thấp kém rồi và cũng chẳng giúp ích gì cho ông và Tô gia, ông không bao giờ chấp nhận người con dâu như cô đâu.
Cô đừng quá ảo tưởng.
" Tôi yêu ai cũng phải hỏi qua ý kiến ông sao? Tôi cần ông chấp nhận mới được yêu à, ha! Nực cười " anh nhếch môi cười lạnh, tay anh từ nãy đến giờ vẫn đặt ở eo cô không buông.
Quá nực cười!
Anh sống hay chết ông cũng chưa từng hỏi thăm qua, vậy mà bây giờ ông lại hao tâm tổn sức đến việc anh tìm người phụ nữ bên cạnh mình.
" Tô Niên à hai bên gia đình chúng ta đã có hôn ước từ rất lâu rồi, con xem Khả Di yêu con như vậy, tại sao con lại đối xử với con bé như thế? " ông Lê nói.
Lê Khả Di ngay lập tức bày ra khuôn mặt đáng thương nhìn anh.
Lời ba cô ta nói rất đúng, Lê Khả Di yêu anh từ rất lâu thế nên cô ta mới nhờ ba mình đứng ra lập hôn ước cho cô ta và anh.
" Những hôn ước vớ vẩn đó tôi đây không cần thiết phải biết tới, chuyện mà Tô Niên tôi đã quyết thì không ai có thể thay đổi, nếu còn nhắc tới vấn đề này nữa thì tôi sẽ không bỏ qua dù bất cứ là ai " anh nghiêm giọng nói, mắt thì đảo quanh một vòng và dừng lại trước ông Tô.
Anh muốn sẵn đây để nói ông hiểu, dù ông có làm bằng cách gì đi nữa thì đừng hòng anh đồng ý.
Yêu sao? Anh không cần tình yêu của cô ta.
Viên Thi ngồi im lặng nghe chuyện, nói tới đây thì cô càng chắc chắn hơn mối quan hệ giữa anh và ông Tô có vấn đề.
Cô không tiện hỏi nhưng cô nhất định sẽ tìm hiểu nó thật kỹ.
" Anh.... anh Tô Niên, tại sao anh lại có thể nói ra những lời đó chứ, chẳng lẽ suốt bao năm qua anh không nhận ra tình cảm của em sao? "
Cô ta đã cố gắng lấy lòng anh vậy mà anh lại nói những lời tuyệt tình đó, dù sao tình cảm cô ta dành cho anh cũng là thật.
Lê Khả Di rất yêu anh!
" Hay là vì cô ta nên anh mới từ chối hôn ước đúng không? " cô ta tức giận hướng tay chỉ thẳng vào cô.
" Này Lê tiểu thư, việc anh ấy từ chối kết hôn với cô thì có liên quan gì tới tôi còn nữa người anh ấy yêu chính là tôi chứ không phải cô, bao năm qua cô không chiếm được trái tim của anh ấy thì đó là do cô không đủ bản lĩnh vậy thì cô còn trách ai được đấy, hửm! " cô nhìn cô ta nở nụ cười chế nhạo, khi cô nói xong còn choàng tay qua ôm lấy anh trước mặt mọi người.
Đã diễn thì phải diễn cho tới, cô đây đang muốn xem cô ta tức giận sẽ trông như thế nào?
Viên Thi định không lên tiếng vì chuyện này không hề liên quan tới cô nhưng cô ta đã đá động đến cô rồi thì nhất định cô phải đáp trả lại, tính cô trước giờ không nhường nhịn một ai.
Cũng đúng thôi, thời gian cô ta quen biết anh còn lâu hơn cả cô, vậy mà cô ta vẫn không thể khiến anh yêu mình, là do cô ta không đủ khả năng thôi.
Tuy anh không nói rõ với cô nhưng cô cũng biết cách làm người khác hài lòng đấy.
Quả nhiên mang cô về đây rất có lợi cho anh.
Nghe những lời nói này từ cô thì khiến Lê Khả Di tức giận không thôi, cô là ai? Mà dám ăn nói kiểu đó với cô ta chứ.
" Là cô đã cướp mất anh ấy, cô là đồ tiện nhân, là hồ ly tinh, là loại phụ nữ không biết xấu hổ " cô ta buông lời mắng chửi cô.
Nhưng Viên Thi lại không vì những câu đó mà nổi giận, vẻ mặt cô điềm tỉnh đến đáng sợ, trên môi chỉ cười nhẹ một cái.
Bộ dạng này của cô ta khiến cô rất hài lòng, chỉ với những lời nói đó của cô vậy mà cô ta đã không kiếm chế được rồi, loại phụ nữ này chỉ được cái miệng mà thôi.
Con người ta hơn nhau là ở cái đầu, không phải chuyện gì cũng có thể làm ầm lên là giải quyết được vấn đề, cô cực kỳ ghét những người giống như Lê Khả Di.
" Thân cô là một tiểu thư của gia tộc có tiếng vậy mà mở miệng ra lại có thể nói những lời thô tục ấy sao? Thật là mất hết cả mặt mũi mà, ba cô thế kia mà lại để con gái ăn nói vô học như thế à, nếu tôi là ba mẹ cô chắc chắn sẽ rất xấu hổ đó " cô nói với giọng điệu giễu cợt.
" Đi về " Lê Hải nổi nóng liền đứng lên lớn giọng gọi cô ta về.
Lê Khả Di chỉ biết liếc mắt nhìn cô rồi hậm hực bỏ đi, lần này cô ta thua cô nhất định lần sau cô ta sẽ trả lại những gì cô đã làm với cô ta hôm nay.
" Đến bang " anh liếc mắt nhìn đám người Quách Phó nói, sau đó nắm tay cô đi.
Lên tới xe, Viên Thi ngồi dựa đầu vào cửa kính, chẳng thèm nói chuyện tới ai, từ khi xuống máy bay thì đầu cô có chút đau nên không được thoải mái cho lắm.
Đã thế còn gặp Lê Khả Di làm cô càng thêm khó chịu, nói là không để ý tới những lời mắng chửi của cô ta nhưng cô cũng có chút buồn mà thôi không sao cả, xem như hôm nay cô gặp xui xẻo vậy.
Khi nãy là vì có Lê Khả Di ở đó nên cô mới cố gắng phối hợp cùng anh nhưng thật sự cô khá mệt mỏi, mỗi lần cô đi máy bay đều bị như vậy, lúc cô soạn đồ quên mang theo thuốc uống. Lát nữa cô sẽ tìm chỗ để mua.
" Ông ở đây quan sát hai đứa nó thế nào? Có chuyện gì thì báo lại cho tôi " khi anh rời đi thì ông Tô đã quay qua căn dặn quản gia.
" Vâng ông chủ "
Tô Dạ cũng không ở lâu mà đứng dậy rời đi, ông không tin mình không làm gì được anh.
Đến bang, cô không vào mà mượn xe anh chạy đi một chút, cô ghé tiệm thuốc để mua ít thuốc cho mình, Viên Thi nhìn xung quanh thì thấy ở đây có bán kẹo cai thuốc đột nhiên trong đầu cô liền nghĩ tới anh ngay.
" Cái đó bán thế nào? " tay cô chỉ hướng về hộp kẹo kia.
" Cô muốn mua mấy hộp "
" Một thùng có bao nhiêu hộp? "
Cô suy nghĩ một lát thì tiếp tục hỏi, anh hút thuốc lâu như vậy không thể nào một hộp đủ để anh bỏ thuốc ngay được với lại kẹo này cũng có thể dùng như những kẹo bình thường khác.
" 50 hộp "
" Vậy lấy tôi một thùng "
Cô mua hẳn một thùng cho anh luôn, lần này anh khỏi động đến những gói thuốc độc hại kia.
Mua xong thì cô trở lại bang, ở đây cũng không khác gì bang ở thành phố Sơn Đông chỉ có điều là bang này có vẻ nhiều thuộc hạ hơn.
" Vừa đi đâu? " bước vào phòng thì anh đã lên tiếng hỏi cô.
" Tôi mua chút đồ thôi " cô chậm rãi đáp lại.
" Lão đại cái này cho anh "
Cô lấy trong túi xách mình ra một hộp kẹo mà khi nãy cô mua đưa cho anh, cô không đưa anh hết tất cả mà cứ cách vài ngày sẽ đưa cho anh một hộp.
" Đó là gì? "
Anh biết nhưng vẫn muốn hỏi cô.
" Kẹo cai thuốc, khi nào anh muốn hút thuốc thì ăn một viên sẽ không còn cảm giác thèm thuốc nữa, nhớ ăn đấy " cô giải thích rất kỹ cho anh nghe.
" Hộp thuốc của anh đâu? Đưa đây " cô đưa tay ra phía trước mặt anh.
Tô Niên lấy từ trong túi áo ra đưa cho cô, hành động này của anh không biết xuất phát từ đâu nhưng lời cô nói ra lại khiến anh không thể từ chối được.
" Anh ăn thử đi, tôi còn rất nhiều khi nào hết thì tôi sẽ đưa cho anh tiếp, vậy nhé, tôi ra ngoài đây "
Cô nói xong thì nhanh chóng rời đi, tới thùng rác còn tiện tay vứt hộp thuộc vào đó, biết là nó khá mắc tiền đó nhưng không phải tiền cô nên cô không cần phải tiếc.
Nhìn hộp kẹo bỗng nhiên trên môi anh nở nụ cười và rất nhanh đã thu lại, trong lòng anh lúc này có một cảm giác rất lạ ngay cả anh cũng không thể hiểu đó là thứ cảm giác gì?
Tay anh không nhanh không chậm mở ra và nếm thử mùi vị của nó, không tệ.
Lê Khả Di về tới nhà thì bực tức mà hét lớn, cô ta thật muốn băm cô ra làm trăm mảnh để hả giận.
" Hét cái gì? Vẫn chưa đủ nhục hay sao? "
" Con nhỏ đó quả thật không tầm thường, cách ăn nói lại rất khôn khéo, mày không bằng một góc của nó, thằng Tô Niên chọn nó mà không chọn mày là đúng " Lê Hải cũng tức giận không kém gì cô ta.
Câu nói lúc nãy của cô chẳng phải là đang chế nhạo ông ta sao? Rằng ông ta không biết dạy con để cô ta làm loạn chẳng ra thể thống gì.
Ngoài cô ra thì ông ta chưa từng bị ai nói như vậy.
Thật mất mặt.
" Ba nói vậy mà nghe được à, con là con gái ba đó " cô ta liền đáp trả.
Cái gì mà không bằng một góc của cô, bộ cô tài giỏi lắm sao? Dù có thế nào thì thân phận của cô cũng không so được với cô ta.
" Im ngay, đúng là ngu ngốc, mày như vậy thằng Tô Niên càng xem thường mày hơn còn con nhỏ đó cũng vậy, chuyện gì cũng phải suy nghĩ trước con à "
Là khi nãy cô ta giận quá mất khôn, chuyện này sẽ không xảy ra thêm một lần nào nữa.
" Ba cho người điều tra con nhỏ đó đi " cô ta nói xong thì đi lên phòng.
Cô ta theo đuổi anh bao năm nay được không vì có Nguyễn Viên Thi mà bỏ cuộc, cô ta sẽ đấu với cô tới cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.