Ông Xã Là Lưu Manh Giả Danh Tri Thức

Chương 50: Biến thái

Tương Cà Cay, stomatos

04/02/2019

Bàn tay lạnh ngắt đó lại tiếp tục trườn lên cổ cô, vuốt ve như thể đang thưởng thức làn da mịn màng ấy. Sau đó lại kéo mái tóc cô, giật giật như muốn cô quay lại nhìn nó.

"Nguyệt... Nguyệt Dã..."

Nhiễm Cách vì quá chăm chú vào sự kì lạ sau lưng mình mà không phát hiện Hoa Nguyệt Dã đã bỏ tay cô ra từ lúc nào.

Cô hốt hoảng sờ soạng đằng trước tìm thân thể quen thuộc nhưng không thấy gì cả. Cô chỉ đang ở trong bóng tối tuyệt vọng vùng vẫy để tìm ánh sáng quen thuộc.

Cố gắng nhủ thầm mình chắc chắn sẽ thoát móng vuốt ghê rợn đó nhưng chân lại không nhịn được run rẩy.

Bỗng tiếng sột soạt vang lên, bàn tay kia dịch chuyển xuống lưng cô, rồi lại xuống eo. Lúc này, đầu óc Nhiễm Cách nổ tung, nỗi sợ hãi biến đi đâu mất, thay vào đó là tức giận.

WTF!? Biến thái à?

Nghĩ thế Nhiễm Cách quay lại, dùng cù chỏ thụt vào bụng kẻ đó. Lập tức kẻ đó hét lên một tiếng rồi buông tay ra, bỏ chạy. Nhưng đâu dễ như vậy, cô quay ra sau, đá vào kẻ đó rồi nhanh chóng xác lùi ra lại phòng hờ kẻ đó phản kích.

Lúc này, đèn vụt sáng. Vì để thích nghi với ánh sáng nên mắt cô nhắm chặt một lúc rồi mới mở ra. Aizz, kẻ đó lại chạy trốn rồi, tốc độ đáng nể thật.

Sau lưng vang lên tiếng động, cô quay lại. Thấy Hoa Nguyệt Dã một tay đang vuốt cổ áo, tay kia kéo xềnh xệch người nào đó tới chỗ cô.

"Không sao?"

Nhiễm Cách gật đầu, rồi lại ngó người anh đang kéo.

"Đừng nhìn." Hoa Nguyệt Dã che mắt cô, người này xấu xí muốn chết, sợ làm bẩn mắt cô.

Lúc nãy phát hiện có người xẹt qua, anh nhanh chóng đuổi theo lại phát hiện đó là một người phụ nữ lớn tuổi tóc hoa râm bù xù, trên tay cầm con dao găm rỉ sét. Anh khống chế một lúc là ổn, chỉ là do quá tối, bà ta lại chạy loạn như vậy khiến anh cũng hơi tức giận ra tay hơi mạnh.

"Người này là ai?"

Hoa Nguyệt Dã nhún vai, anh phát hiện khoé mắt cô hơi ửng hồng, tưởng cô sợ, lên tiếng an ủi:

"Anh đi bắt người xấu, không phải đã về rồi sao?"

Nhiễm Cách dở khóc dở cười, sao anh lại dùng giọng điệu dỗ trẻ con đó nói với cô chứ? Nhiễm Cách nắm tay anh, cô cười khẽ:

"Em không sợ. Chỉ là lúc nãy có tên biến thái nào đó..."

Hoa Nguyệt Dã chợt nắm chặt tay cô, căng thẳng hỏi, "Hắn có làm gì em không?"

Cô lắc đầu, "Không cần lo lắng, hắn chỉ chạm vào eo em một chút."



Hoa Nguyệt Dã nhíu mày, vẻ mặt âm trầm nhìn sâu vào mắt cô. Mà Nhiễm Cách cây ngay không sợ chết đứng, trừng lại anh. Người bị biến thái động chạm là cô chứ có phải anh đâu mà nhìn anh khó chịu thế.

Hoa Nguyệt Dã cùng Nhiễm Cách ra ngoài, gọi đám Hoa Phong giao phó người phụ nữ hôn mê cho họ rồi kéo tay Nhiễm Cách lên một chiếc xe khác.

Anh ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn cho mình rồi quay sang thắt luôn cho Nhiễm Cách. Cô im lặng suốt dọc đường, không biết anh giở trò gì mà hằn học suốt nãy giờ, đôi mắt lạnh nhạt không nhìn cô mà chuyên tâm lái xe.

Nhiễm Cách không biết anh chở mình đi đâu, cũng mặc kệ anh, cô ngắm cảnh ban đêm ngoài cửa sổ.

Khoảng nửa tiếng sau, anh dừng trước một căn nhà hoang, đối diện là vách đá lớn, không cẩn thận trượt chân ngã thì coi như tiêu đời.

Hoa Nguyệt Dã mở cửa xuống, rồi lại vòng qua chỗ cô mở dây an toàn rồi bế cô đi đến vách đá.

Nhiễm Cách giật mình không biết anh định làm gì, tay ôm lấy cổ anh. Chỉ thấy anh đứng gần vách đá, chỉ còn một chút nữa là cả hai cùng rơi xuống.

Cô la lên:

"Anh làm gì vậy hả? Muốn chết hay sao?"

Hoa Nguyệt Dã hờ hững nhìn cô, "Phải, anh muốn coi xem rốt cuộc em ngoan cường cỡ nào. Nói, lấy anh hay không lấy?"

Nhiễm Cách không trả lời, anh lại cố tình nhích lên một xíu. Những cục đá trên vách lộc cộc rơi xuống vực không nghe tiếng động làm cô hoảng sợ.

"Anh, anh bị điên rồi. Em có chọc giận anh lúc nào chứ?"

Hoa Nguyệt Dã liếc cô, biểu thị cô mà nói tiếng nữa thì anh sẽ ném cô xuống.

"Được rồi được rồi, em lấy anh."

Mắt anh loé lên, sau đó dõng dạc nói:

"Tiểu Cách, em không đồng ý lấy anh, anh sẽ ném em xuống. Mà em đã đồng ý rồi mà vẫn còn nói những câu vô tâm như vừa rồi anh sẽ ném em xuống trước, xử lý xong hiện trường thì nhảy theo em."

Nói xong anh lùi ra sau đặt cô xuống. Nhiễm Cách lúc này vẫn chưa định hình được điều anh nói, trong đầu hiện ra hai chữ "biến thái". Cô hoàn hồn, tức giận nhìn anh, mím môi uất ức. Rốt cuộc cô đã nói gì sai chứ?

Hoa Nguyệt Dã chỉ cảm thấy thoả mãn khi cô đồng ý, sau đó anh tiến tới, bắt lấy cằm cô rồi hung hăng hôn cô khi cô chưa kịp phản ứng.

Một trận triền miên làm môi cô sưng tấy, lúc này Nhiễm Cách dựa vào xe, ánh mắt mơ màng nhưng nhanh chóng tỉnh táo, hiện lên sự tức giận cùng ấm ức. Hoa Nguyệt Dã như kẻ biến thái vuốt ve môi cô, sau đó lại dùng răng day day môi dưới của cô, cảm giác ngọt ngào như mật ong khiến anh thoả mãn.

Nhiễm Cách lườm anh toé khói, quyết định không mở miệng nói chuyện với anh, nhìn sang chỗ khác thở phì phò tức giận.

Mà tâm tình Hoa Nguyệt Dã rất tốt, không so đo với cô. Lấy khăn tay trong túi lau mồ hôi trên trán cô lại bị cô né tránh.



"Tiểu Cách," Hoa Nguyệt Dã thở dài, "Lúc nãy anh rất muốn đánh em, sao có thể thốt ra lời vô tâm như vậy chứ?"

Nhiễm Cách quay qua, trợn mắt, "Vô tâm lúc nào chứ?"

Rồi cô suy nghĩ, "Chẳng lẽ lúc em nói anh không cần lo lắng ư?"

Hoa Nguyệt Dã mím môi, không trả lời. Ánh mắt anh hiện lên vẻ cố chấp như con nít muốn ăn kẹo mà lại không được. Nhiễm Cách chịu thua anh, cô vòng tay qua ôm cổ anh.

"Cái đó, em chỉ là muốn anh đừng lo lắng thôi mà. Anh hiểu lầm rồi."

"Không hiểu lầm, em không yêu anh."

Nhiễm Cách trừng mắt, người bạn trai này của cô bị đa nhân cách sao? Lúc lại trầm tĩnh, vững vàng, lúc như con nít đòi kẹo thế này!

"Anh..."

"Em không yêu anh, anh không cho em đi." Hoa Nguyệt Dã cố chấp nói, tay anh như gọng kiềm giữ chặt vai cô.

"Nguyệt Dã..."

"Em không yêu anh."

"Em..."

"Không yêu anh. Không cho em đi."

"Em có..."

"Em không."

Nhiễm Cách nổi nóng quát lên, "Em có yêu anh."

Hoa Nguyệt Dã không cãi lại, anh lấy trong túi chiếc nhẫn được thiết kế tinh xảo, có đính viên đá đỏ trên đó. Anh cười cười nhìn cô.

"Được rồi được rồi, em lấy anh... Em có... Em có yêu anh..."

WTF!? Đó là máy thu âm mini à? Và nhận ra một điều tệ hơn nữa, Nhiễm Cách hoá đá, cô bị anh gài bẫy rồi.

Hoa Nguyệt Dã sờ đầu cô, "Ngoan, anh cũng yêu anh, mà anh yêu em hơn. Giờ về thôi, trời trở lạnh rồi."

Đến khi về tới nhà cô vẫn chưa hoàn hồn. Hình như cô bị bán rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Xã Là Lưu Manh Giả Danh Tri Thức

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook