Chương 136
Văn Nhất Nhất
29/11/2018
Có Tần Khả Tâm dốc lòng chăm sóc, cộng thêm Hứa Mạch nghe lệnh làm việc
thì sinh hoạt của Lâm Du sau khi mang thai rất thoải mái, không hề cảm
thấy khó chịu chút nào. Bất cứ lúc nào cũng có thể đến trông coi giải
trí Thần Thiên, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn tình hình công việc của Bác
Dương một chút, nếu không thì ở nhà tĩnh tâm nghỉ ngơi. Cuộc sống như
thế, yên bình mà rất thích ý, là cuộc sống mà từ trước đến nay cô chưa
từng trải qua.
Cùng lúc đó, Lâm Du nhạy cảm phát hiện dị năng của cô bắt đầu từ từ biến mất. Nhắm mắt lại lần nữa, phạm vi cô có thể nghe được từ từ thu hẹp dần. Cho đến lúc sắp sinh thì chỉ cô chỉ nghe được rõ ràng âm thanh trong vòng năm mét.
"Thật sự không cảm thấy khó chịu sao?" Từ khi biết Lâm Du có chút khác thường thì Hứa Mạch lại càng cẩn thận kỹ càng, sợ sẽ xảy ra sơ xuất.
"Không có." Lâm Du không nói láo. Ngoại trừ thính giác không nhạy bén như lúc trước nữa thì những thứ khác quả thật không có gì bất thường.
"Anh vẫn cảm thấy không yên tâm." Hứa Mạch lắc đầu, nắm tay Lâm Du lo lắng nói, "Mấy ngày nay anh sẽ không đến công ty nữa. Chỉ cần Tiểu Du có chút không thoải mái thì nhất định phải lập tức nói cho anh biết."
" Được." Cô biết cho dù Hứa Mạch có đến công ty thì cũng không thể an tâm làm việc nên Lâm Du không ép anh mà lại nghe lời gật đầu.
Nghe thấy Lâm Du trả lời thì Hứa Mạch mới hơi yên lòng. Anh để ý Tiểu Du như vậy, dù có mất đứa con thì cũng phải bảo vệ cẩn thận an toàn cho Tiểu Du. Anh chưa bao giờ che giấu điều này trước mặt Lâm Du, anh truyền đạt tâm ý sâu trong lòng mình cho Lâm Du biết từng giây từng phút.
Tất nhiên Lâm Du cảm nhận được Hứa Mạch thật lòng với mình. Không thể không nói, Lâm Du cảm thấy rất ấm áp. Giống như một dòng nước ấm khắc vào trong xương cốt, lướt qua tay chân, tràn vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng Lâm Du, để lại vết tích không cách nào xóa nhòa.
Lâm Du sinh con thuận lợi. Ngay từ mấy tháng trước lúc kiểm tra thì cô đã phát hiện trong bụng mình có hai bảo bảo. Nhưng vẫn không chẩn đoán là nam hay nữ, nhưng dĩ nhiên điều này cũng khiến cho tất cả mọi người vui mừng không dứt.
Nghe thấy tiếng khóc vang dội truyền ra từ phòng sinh thì mọi người đứng đợi ngoài cửa đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt xuất hiện nụ cười thật lòng.
Hai bảo bảo rất đáng yêu. Một nam một nữ, long phượng thai vô cùng như ý cát tường, khiến trưởng bối Nhà họ Hứa vui vẻ không nói nên lời.
So với con trai, hiển nhiên Hứa Mạch thích con gái hơn. Chỉ vì trong mắt anh, dáng dấp con gái giống Lâm Du hơn cho nên thời gian anh ôm con gái cũng nhiều hơn con trai.
Đối với tính thiên vị của Hứa Mạch, Tần Khả Tâm rất bất mãn. Không phải nói bà trọng nam khinh nữ, không thích cháu gái, chẳng qua là không hài lòng khi thấy cháu trai nhà mình bị lạnh nhạt. Kết quả vốn dĩ đang cưng chiều cháu gái thì bà liền đổi qua thành cháu trai, bắt đầu suốt ngày vây quanh cháu trai, hoàn toàn ném cháu gái cho Hứa Mạch.
Buồn cười nhìn Hứa Mạch và Tần Khả Tâm tỏ rõ lập trường, đối xửa khác nhau rõ rệt, Lâm Du hơi nhếch miệng, tâm trạng có vẻ hấp tấp không ổn định được.
Đúng, hấp tấp. Từ khi hai đứa bé được sinh ra thì Lâm Du liền phát hiện dị năng của mình đã hoàn toàn biến mất rồi. Không thể nghe được âm thanh người thường không nghe được nữa, dù có cố gắng nhắm mắt lại thì cũng không làm nên chuyện gì.
Điều duy nhất có thể chứng minh cô từng khác thường chính là không gian kia vẫn còn tồn tại như cũ. Nhưng mà khác với lúc trước là tảng đá không còn rỉ nước nữa. Nói cách khác, ao nước bí mật của cô đã biến thành nước chết.
Nước chết là khái niệm gì? Lâm Du không dám tùy ý suy đoán, cũng không có tra cứu. Cô biết ông trời rất công bằng, sẽ không chỉ che chở một người từ đầu đến cuối. Mà bây giờ cô thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị tâm lý cho thật tốt khi nước ao dần dần biến mất.
"Không sao." Sau khi hai bảo bảo được dỗ ngủ thì Hứa Mạch ôm Lâm Du, nhẹ nhàng trấn an. Anh biết tầm quan trọng của bí mật này đối với Tiểu Du. Dù không thể mang đến bất kỳ điều tốt nào cho Tiểu Du, nhưng vì nó đặc thù nên có thể làm cho Tiểu Du an tâm. Bây giờ đột nhiên biến mất nên Tiểu Du nhất định sẽ bất an.
" Ừ." Ngoại trừ gật đầu, Lâm Du không biết nên đáp thế nào. Cô không ngăn được nó biến mất, giống như lúc nó đột nhiên xuất hiện vậy, đó vốn là hiện tượng không bình thường, sớm muộn gì cũng có một ngày mất đi.
"Thử một chút xem còn có thể dẫn anh vào hay không." Vì muốn chắc chắn chuyện này đã đi đến đâu rồi nên Hứa Mạch nhắc nhở.
" Được." Lâm Du vừa nói vừa ôm eo Hứa Mạch, nhắm mắt lại, lặng lẽ bóp vào vết sẹo lưỡi liềm trong lòng bàn tay.
Một lúc lâu sau vẫn không có bất kỳ dị tượng nào xảy ra. Ngay lúc Hứa Mạch há mồm muốn nói Tiểu Du không cần thử nữa thì trước mắt chợt lóe sáng, một phút sau đã đứng bên cạnh ao nước.
Cũng may là cô thành công. Nhìn ao nước tĩnh lặng không lay động, trong mắt Lâm Du có chút phức tạp. Cô như cảm thấy được đây là lần cuối cùng. Lần cuối cùng dẫn Hứa Mạch vào đây, cũng là lần cuối cùng cô xuất hiện ở nơi này.
Nếu nói không buồn là nói xạo. Nhưng bởi vì có Hứa Mạch theo ở bên cạnh chia sẻ điều bí mật này nên Lâm Du phát hiện cũng không khó chịu đến nỗi không thể chịu đựng. Ít nhất khi nhìn dấu vết hình lưỡi liềm trong lòng bàn tay càng lúc càng mờ nhạt đi cô cũng không còn cảm thấy ngoài ý muốn nữa.
"Có anh ở đây." Vào ban đêm hôm xác định dấu trăng lưỡi liềm trong lòng bàn tay Lâm Du hoàn toàn biến mất, Hứa Mạch nói vào tai Lâm Du, Trịnh trọng cam kết.
Lâm Du không gật đầu, cũng không trả lời, mà chỉ rúc vào trong ngực Hứa Mạch. Giống như nơi đó có bến đỗ an toàn cho cô vậy.
Không có không gian đó thì thời gian vẫn cứ tiếp tục trôi qua như trước. Bởi vì có thêm hai bánh bao nhỏ nên Lâm Du không có quá nhiều thời gian để đau lòng đã bị ép hòa nhập vào thế giới mới để nuôi hai đứa bé.
Trong cuộc sống của cô bất cứ lúc nào cũng có thể vang lên tiếng khóc rống, nhưng lại không cảm thấy đáng ghét như đã nghĩ, ngược lại còn cảm thấy phải có trách nhiệm. Phải chăm sóc bảo bảo thật tốt, phải cố gắng nuôi lớn hai đứa bé... Suy nghĩ như vậy từ từ xuất hiện trong lòng cô, càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Rồi đến cuối cùng đã hòa tan trái tim Lâm Du.
"Chị họ, cái này cái này, nhìn thử xem có thích hay không?" Diệp Di Nhiên mới từ chỗ Doãn Tĩnh Lan về, trong tay đầy quần áo cho hai đứa bé.
" Ừ, không tệ." Diệp Di Nhiên rất thích mặc quần áo đáng yêu cho hài đứa bé, lần này cô cũng không quá thích nên cứ để mặc cho Diệp Di Nhiên lăn qua lăn lại.
"Em cũng cảm thấy rất đẹp mắt. Đến đây, để cho bảo bảo chúng ta thử một chút." Lần trước Diệp Di Nhiên bị Chu Lăng kéo đến bệnh viện kiểm tra đã chứng thực chưa mang thai. Diệp Di Nhiên thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng thấy mất mát một cách khó hiểu. Lúc ấy cô đã cảm thấy có lẽ cô không ghét trẻ con như mình tưởng tượng!
Chờ đến khi hai bảo bảo của Lâm Du ra đời, Diệp Di Nhiên càng xác nhận điều mình phỏng đoán. Nhìn hai bảo bảo béo béo mập mập, Diệp Di Nhiên thật sự rất thích. Bình thường chỉ cần có thời gian rảnh rỗi thì liền yêu chạy qua đây. Cũng may bởi vì có thêm hai bảo bảo nên Hứa Mạch không có động một chút lại đuổi cô đi, thật sự khiến cho Diệp Di Nhiên hả giận không ít.
Lâm Du đều đoán được chút tâm tư nhỏ này của Diệp Di Nhiên, nhưng cô vẫn không hiểu. Cô nhìn ra được Diệp Di Nhiên thật sự rất thích bảo bảo nhà mình. Nếu như như vậy có thể khơi dậy tình thương của mẹ trong lòng Diệp Di Nhiên thì đây cũng là một chuyện tốt. Nghe nói Chu Lăng cũng muốn làm ba!
"Đúng rồi, chị họ, hôn sự của Tĩnh Lan và Tần Nam đã đăng lên báo rồi." Diệp Di Nhiên cũng không biết Tần Nam có thông báo cho Lâm Du biết không, nhưng cô thật sự nhận được lời nhắn từ Doãn Tĩnh Lan, nói là phải nói cho Lâm Du biết.
" Ừ." Lâm Du biết chuyện này, không phải Tần Nam báo cho cô biết, mà là Hứa Mạch nói. Trước khi Nhà họ Tần xác nhận hôn sự thì có hỏi qua ý kiến của Hứa Mạch. Vì vậy cho nên trước khi Tần Nam và Doãn Tĩnh Lan biết thì Lâm Du đã biết được tin tức này từ chỗ Hứa Mạch rồi.
"Tĩnh Lan nói là cô ấy sẽ tới nhà để đưa thiệp mời." Gần đây vì phải chuẩn bị chuyện kết hôn nên Doãn Tĩnh Lan khá bận rộn, cho nên không thể tới nhà thăm hỏi được. Nhưng mà cô ấy lại cảm thấy gọi điện thoại thông báo thì không đủ thành ý nên mới kêu chị em tốt là Diệp Di Nhiên nói giùm.
"Được! Chị ở nhà chờ." Sau khi sinh bảo bảo xong thì Lâm Du cũng rất ít đến công ty. Thần Thiên giao cho Cố Nhiên toàn quyền phụ trách, Bác Dương vẫn bình thường như cũ. Dĩ nhiên văn kiện nào cần cô phê duyệt thì cô vẫn sẽ phụ trách. Nhưng mà địa điểm làm việc chuyển từ công ty về nhà mà thôi.
"Nhắc tới mới nhớ, Tĩnh Lan còn muốn mời chị và anh họ đi ăn cơm đấy! Nhưng mà nghĩ hai bảo bảo còn nhỏ, không tiện bế ra ngoài nên tạm thời không mời nữa." Diệp Di Nhiên vừa nói vừa cầm quần áo xinh đẹp ướm lên người hai bảo bảo, chơi rất vui vẻ.
Nguyên văn lời nói của Doãn Tĩnh Lan là rất cảm kích Lâm Du và Hứa Mạch đã giúp đỡ. Khi đó đi gặp mặt Tần Nam cô cũng không ôm hy vọng quá lớn. Nhưng mà mọi chuyện lại phát triển ngoài dự liệu của cô, nhưng cũng may hôm đó Lâm Du và Hứa Mạch đi cùng nên không quá tẻ nhạt, cũng gián tiếp để lại án tượng tốt cho cô.
Nói đến đây thì Lâm Du lắc đầu một cái, cũng không thật sự cho là mình có công lao lớn. Nói cho cùng thì mọi thứ vẫn thuộc về duyên phận của Doãn Tĩnh Lan và Tần Nam, không có liên quan gì tới người ngoài.
"Không phải nói như vậy." Quen biết Doãn Tĩnh Lan nhiều năm, Diệp Di Nhiên rất hiểu ý của Doãn Tĩnh Lan, "Nói như thế nào đây? Thật ra thì trong cuộc sống của chúng ta, chuyện coi mắt là rất bình thường, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ có chút trốn tránh. Em như vậy, Tĩnh Lan cũng như vậy. Ban đầu trong nhà sắp xếp coi mắt, Tĩnh Lan vốn không muốn đi. Nếu không phải biết có chị ở đó thì nhất định cậu ấy sẽ không đến gặp mặt Tần Nam. Cho nên Tĩnh Lan rất cảm kích vì cậu ấy tìm được lý do tốt để xóa bỏ cảm giác chán ghét trong lòng. Mà lý do này chính là chị họ đó."
Nếu như Diệp Di Nhiên không nói thì Lâm Du cũng không nghĩ tới điều này. Bản thân cô chưa từng đi coi mắt nên cũng không quá trốn tránh chuyện coi mắt. Nhưng khi nghe Diệp Di Nhiên nói thì cô có thể hiểu được. Lâm Du gật đầu một cái rồi cũng không từ chối nữa: " Được. Khi nào có cơ hội thì ra ngoài ăn một bữa."
"Ừ ừ. Còn phải dẫn theo bảo bảo." Trong lúc nói chuyện Diệp Di Nhiên đã thay xong quần áo cho hai bảo bảo, lúc này hai mắt đều sáng rỡ. Cô thích nhất là mấy đứa bé đáng yêu.
"Nếu thích như vậy thì tự mình sinh một đứa đi!" Có lẽ vì đã làm mẹ nên tâm trạng của Lâm Du thay đổi, vì vậy mới muốn thúc giục Diệp Di Nhiên.
"Chị họ, sao đột nhiên chị lại đứng cùng một chiến tuyến với mẹ em vậy." Diệp Di Nhiên bĩu môi, trong lời nói lại có chút ý không thích. Cô biết Lâm Du nghĩ cho cô, cũng không có ác ý. Hơn nữa bởi vì có hai bảo bảo này nên cô cũng không trốn tránh chuyện sinh con nữa.
"Chỉ đột nhiên nói vậy thôi. Nếu em không thích thì sau này chị không nói nữa." Dù sao cũng không phải là mẹ Diệp, Lâm Du cũng không vội vàng thúc giục. Nhưng mà lập trường của cô vẫn rất rõ ràng, "Chỉ cảm thấy có vẻ như Chu Lăng cũng rất thích trẻ con, có lẽ cậu ta cũng muốn làm ba."
Cùng lúc đó, Lâm Du nhạy cảm phát hiện dị năng của cô bắt đầu từ từ biến mất. Nhắm mắt lại lần nữa, phạm vi cô có thể nghe được từ từ thu hẹp dần. Cho đến lúc sắp sinh thì chỉ cô chỉ nghe được rõ ràng âm thanh trong vòng năm mét.
"Thật sự không cảm thấy khó chịu sao?" Từ khi biết Lâm Du có chút khác thường thì Hứa Mạch lại càng cẩn thận kỹ càng, sợ sẽ xảy ra sơ xuất.
"Không có." Lâm Du không nói láo. Ngoại trừ thính giác không nhạy bén như lúc trước nữa thì những thứ khác quả thật không có gì bất thường.
"Anh vẫn cảm thấy không yên tâm." Hứa Mạch lắc đầu, nắm tay Lâm Du lo lắng nói, "Mấy ngày nay anh sẽ không đến công ty nữa. Chỉ cần Tiểu Du có chút không thoải mái thì nhất định phải lập tức nói cho anh biết."
" Được." Cô biết cho dù Hứa Mạch có đến công ty thì cũng không thể an tâm làm việc nên Lâm Du không ép anh mà lại nghe lời gật đầu.
Nghe thấy Lâm Du trả lời thì Hứa Mạch mới hơi yên lòng. Anh để ý Tiểu Du như vậy, dù có mất đứa con thì cũng phải bảo vệ cẩn thận an toàn cho Tiểu Du. Anh chưa bao giờ che giấu điều này trước mặt Lâm Du, anh truyền đạt tâm ý sâu trong lòng mình cho Lâm Du biết từng giây từng phút.
Tất nhiên Lâm Du cảm nhận được Hứa Mạch thật lòng với mình. Không thể không nói, Lâm Du cảm thấy rất ấm áp. Giống như một dòng nước ấm khắc vào trong xương cốt, lướt qua tay chân, tràn vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng Lâm Du, để lại vết tích không cách nào xóa nhòa.
Lâm Du sinh con thuận lợi. Ngay từ mấy tháng trước lúc kiểm tra thì cô đã phát hiện trong bụng mình có hai bảo bảo. Nhưng vẫn không chẩn đoán là nam hay nữ, nhưng dĩ nhiên điều này cũng khiến cho tất cả mọi người vui mừng không dứt.
Nghe thấy tiếng khóc vang dội truyền ra từ phòng sinh thì mọi người đứng đợi ngoài cửa đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt xuất hiện nụ cười thật lòng.
Hai bảo bảo rất đáng yêu. Một nam một nữ, long phượng thai vô cùng như ý cát tường, khiến trưởng bối Nhà họ Hứa vui vẻ không nói nên lời.
So với con trai, hiển nhiên Hứa Mạch thích con gái hơn. Chỉ vì trong mắt anh, dáng dấp con gái giống Lâm Du hơn cho nên thời gian anh ôm con gái cũng nhiều hơn con trai.
Đối với tính thiên vị của Hứa Mạch, Tần Khả Tâm rất bất mãn. Không phải nói bà trọng nam khinh nữ, không thích cháu gái, chẳng qua là không hài lòng khi thấy cháu trai nhà mình bị lạnh nhạt. Kết quả vốn dĩ đang cưng chiều cháu gái thì bà liền đổi qua thành cháu trai, bắt đầu suốt ngày vây quanh cháu trai, hoàn toàn ném cháu gái cho Hứa Mạch.
Buồn cười nhìn Hứa Mạch và Tần Khả Tâm tỏ rõ lập trường, đối xửa khác nhau rõ rệt, Lâm Du hơi nhếch miệng, tâm trạng có vẻ hấp tấp không ổn định được.
Đúng, hấp tấp. Từ khi hai đứa bé được sinh ra thì Lâm Du liền phát hiện dị năng của mình đã hoàn toàn biến mất rồi. Không thể nghe được âm thanh người thường không nghe được nữa, dù có cố gắng nhắm mắt lại thì cũng không làm nên chuyện gì.
Điều duy nhất có thể chứng minh cô từng khác thường chính là không gian kia vẫn còn tồn tại như cũ. Nhưng mà khác với lúc trước là tảng đá không còn rỉ nước nữa. Nói cách khác, ao nước bí mật của cô đã biến thành nước chết.
Nước chết là khái niệm gì? Lâm Du không dám tùy ý suy đoán, cũng không có tra cứu. Cô biết ông trời rất công bằng, sẽ không chỉ che chở một người từ đầu đến cuối. Mà bây giờ cô thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị tâm lý cho thật tốt khi nước ao dần dần biến mất.
"Không sao." Sau khi hai bảo bảo được dỗ ngủ thì Hứa Mạch ôm Lâm Du, nhẹ nhàng trấn an. Anh biết tầm quan trọng của bí mật này đối với Tiểu Du. Dù không thể mang đến bất kỳ điều tốt nào cho Tiểu Du, nhưng vì nó đặc thù nên có thể làm cho Tiểu Du an tâm. Bây giờ đột nhiên biến mất nên Tiểu Du nhất định sẽ bất an.
" Ừ." Ngoại trừ gật đầu, Lâm Du không biết nên đáp thế nào. Cô không ngăn được nó biến mất, giống như lúc nó đột nhiên xuất hiện vậy, đó vốn là hiện tượng không bình thường, sớm muộn gì cũng có một ngày mất đi.
"Thử một chút xem còn có thể dẫn anh vào hay không." Vì muốn chắc chắn chuyện này đã đi đến đâu rồi nên Hứa Mạch nhắc nhở.
" Được." Lâm Du vừa nói vừa ôm eo Hứa Mạch, nhắm mắt lại, lặng lẽ bóp vào vết sẹo lưỡi liềm trong lòng bàn tay.
Một lúc lâu sau vẫn không có bất kỳ dị tượng nào xảy ra. Ngay lúc Hứa Mạch há mồm muốn nói Tiểu Du không cần thử nữa thì trước mắt chợt lóe sáng, một phút sau đã đứng bên cạnh ao nước.
Cũng may là cô thành công. Nhìn ao nước tĩnh lặng không lay động, trong mắt Lâm Du có chút phức tạp. Cô như cảm thấy được đây là lần cuối cùng. Lần cuối cùng dẫn Hứa Mạch vào đây, cũng là lần cuối cùng cô xuất hiện ở nơi này.
Nếu nói không buồn là nói xạo. Nhưng bởi vì có Hứa Mạch theo ở bên cạnh chia sẻ điều bí mật này nên Lâm Du phát hiện cũng không khó chịu đến nỗi không thể chịu đựng. Ít nhất khi nhìn dấu vết hình lưỡi liềm trong lòng bàn tay càng lúc càng mờ nhạt đi cô cũng không còn cảm thấy ngoài ý muốn nữa.
"Có anh ở đây." Vào ban đêm hôm xác định dấu trăng lưỡi liềm trong lòng bàn tay Lâm Du hoàn toàn biến mất, Hứa Mạch nói vào tai Lâm Du, Trịnh trọng cam kết.
Lâm Du không gật đầu, cũng không trả lời, mà chỉ rúc vào trong ngực Hứa Mạch. Giống như nơi đó có bến đỗ an toàn cho cô vậy.
Không có không gian đó thì thời gian vẫn cứ tiếp tục trôi qua như trước. Bởi vì có thêm hai bánh bao nhỏ nên Lâm Du không có quá nhiều thời gian để đau lòng đã bị ép hòa nhập vào thế giới mới để nuôi hai đứa bé.
Trong cuộc sống của cô bất cứ lúc nào cũng có thể vang lên tiếng khóc rống, nhưng lại không cảm thấy đáng ghét như đã nghĩ, ngược lại còn cảm thấy phải có trách nhiệm. Phải chăm sóc bảo bảo thật tốt, phải cố gắng nuôi lớn hai đứa bé... Suy nghĩ như vậy từ từ xuất hiện trong lòng cô, càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Rồi đến cuối cùng đã hòa tan trái tim Lâm Du.
"Chị họ, cái này cái này, nhìn thử xem có thích hay không?" Diệp Di Nhiên mới từ chỗ Doãn Tĩnh Lan về, trong tay đầy quần áo cho hai đứa bé.
" Ừ, không tệ." Diệp Di Nhiên rất thích mặc quần áo đáng yêu cho hài đứa bé, lần này cô cũng không quá thích nên cứ để mặc cho Diệp Di Nhiên lăn qua lăn lại.
"Em cũng cảm thấy rất đẹp mắt. Đến đây, để cho bảo bảo chúng ta thử một chút." Lần trước Diệp Di Nhiên bị Chu Lăng kéo đến bệnh viện kiểm tra đã chứng thực chưa mang thai. Diệp Di Nhiên thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng thấy mất mát một cách khó hiểu. Lúc ấy cô đã cảm thấy có lẽ cô không ghét trẻ con như mình tưởng tượng!
Chờ đến khi hai bảo bảo của Lâm Du ra đời, Diệp Di Nhiên càng xác nhận điều mình phỏng đoán. Nhìn hai bảo bảo béo béo mập mập, Diệp Di Nhiên thật sự rất thích. Bình thường chỉ cần có thời gian rảnh rỗi thì liền yêu chạy qua đây. Cũng may bởi vì có thêm hai bảo bảo nên Hứa Mạch không có động một chút lại đuổi cô đi, thật sự khiến cho Diệp Di Nhiên hả giận không ít.
Lâm Du đều đoán được chút tâm tư nhỏ này của Diệp Di Nhiên, nhưng cô vẫn không hiểu. Cô nhìn ra được Diệp Di Nhiên thật sự rất thích bảo bảo nhà mình. Nếu như như vậy có thể khơi dậy tình thương của mẹ trong lòng Diệp Di Nhiên thì đây cũng là một chuyện tốt. Nghe nói Chu Lăng cũng muốn làm ba!
"Đúng rồi, chị họ, hôn sự của Tĩnh Lan và Tần Nam đã đăng lên báo rồi." Diệp Di Nhiên cũng không biết Tần Nam có thông báo cho Lâm Du biết không, nhưng cô thật sự nhận được lời nhắn từ Doãn Tĩnh Lan, nói là phải nói cho Lâm Du biết.
" Ừ." Lâm Du biết chuyện này, không phải Tần Nam báo cho cô biết, mà là Hứa Mạch nói. Trước khi Nhà họ Tần xác nhận hôn sự thì có hỏi qua ý kiến của Hứa Mạch. Vì vậy cho nên trước khi Tần Nam và Doãn Tĩnh Lan biết thì Lâm Du đã biết được tin tức này từ chỗ Hứa Mạch rồi.
"Tĩnh Lan nói là cô ấy sẽ tới nhà để đưa thiệp mời." Gần đây vì phải chuẩn bị chuyện kết hôn nên Doãn Tĩnh Lan khá bận rộn, cho nên không thể tới nhà thăm hỏi được. Nhưng mà cô ấy lại cảm thấy gọi điện thoại thông báo thì không đủ thành ý nên mới kêu chị em tốt là Diệp Di Nhiên nói giùm.
"Được! Chị ở nhà chờ." Sau khi sinh bảo bảo xong thì Lâm Du cũng rất ít đến công ty. Thần Thiên giao cho Cố Nhiên toàn quyền phụ trách, Bác Dương vẫn bình thường như cũ. Dĩ nhiên văn kiện nào cần cô phê duyệt thì cô vẫn sẽ phụ trách. Nhưng mà địa điểm làm việc chuyển từ công ty về nhà mà thôi.
"Nhắc tới mới nhớ, Tĩnh Lan còn muốn mời chị và anh họ đi ăn cơm đấy! Nhưng mà nghĩ hai bảo bảo còn nhỏ, không tiện bế ra ngoài nên tạm thời không mời nữa." Diệp Di Nhiên vừa nói vừa cầm quần áo xinh đẹp ướm lên người hai bảo bảo, chơi rất vui vẻ.
Nguyên văn lời nói của Doãn Tĩnh Lan là rất cảm kích Lâm Du và Hứa Mạch đã giúp đỡ. Khi đó đi gặp mặt Tần Nam cô cũng không ôm hy vọng quá lớn. Nhưng mà mọi chuyện lại phát triển ngoài dự liệu của cô, nhưng cũng may hôm đó Lâm Du và Hứa Mạch đi cùng nên không quá tẻ nhạt, cũng gián tiếp để lại án tượng tốt cho cô.
Nói đến đây thì Lâm Du lắc đầu một cái, cũng không thật sự cho là mình có công lao lớn. Nói cho cùng thì mọi thứ vẫn thuộc về duyên phận của Doãn Tĩnh Lan và Tần Nam, không có liên quan gì tới người ngoài.
"Không phải nói như vậy." Quen biết Doãn Tĩnh Lan nhiều năm, Diệp Di Nhiên rất hiểu ý của Doãn Tĩnh Lan, "Nói như thế nào đây? Thật ra thì trong cuộc sống của chúng ta, chuyện coi mắt là rất bình thường, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ có chút trốn tránh. Em như vậy, Tĩnh Lan cũng như vậy. Ban đầu trong nhà sắp xếp coi mắt, Tĩnh Lan vốn không muốn đi. Nếu không phải biết có chị ở đó thì nhất định cậu ấy sẽ không đến gặp mặt Tần Nam. Cho nên Tĩnh Lan rất cảm kích vì cậu ấy tìm được lý do tốt để xóa bỏ cảm giác chán ghét trong lòng. Mà lý do này chính là chị họ đó."
Nếu như Diệp Di Nhiên không nói thì Lâm Du cũng không nghĩ tới điều này. Bản thân cô chưa từng đi coi mắt nên cũng không quá trốn tránh chuyện coi mắt. Nhưng khi nghe Diệp Di Nhiên nói thì cô có thể hiểu được. Lâm Du gật đầu một cái rồi cũng không từ chối nữa: " Được. Khi nào có cơ hội thì ra ngoài ăn một bữa."
"Ừ ừ. Còn phải dẫn theo bảo bảo." Trong lúc nói chuyện Diệp Di Nhiên đã thay xong quần áo cho hai bảo bảo, lúc này hai mắt đều sáng rỡ. Cô thích nhất là mấy đứa bé đáng yêu.
"Nếu thích như vậy thì tự mình sinh một đứa đi!" Có lẽ vì đã làm mẹ nên tâm trạng của Lâm Du thay đổi, vì vậy mới muốn thúc giục Diệp Di Nhiên.
"Chị họ, sao đột nhiên chị lại đứng cùng một chiến tuyến với mẹ em vậy." Diệp Di Nhiên bĩu môi, trong lời nói lại có chút ý không thích. Cô biết Lâm Du nghĩ cho cô, cũng không có ác ý. Hơn nữa bởi vì có hai bảo bảo này nên cô cũng không trốn tránh chuyện sinh con nữa.
"Chỉ đột nhiên nói vậy thôi. Nếu em không thích thì sau này chị không nói nữa." Dù sao cũng không phải là mẹ Diệp, Lâm Du cũng không vội vàng thúc giục. Nhưng mà lập trường của cô vẫn rất rõ ràng, "Chỉ cảm thấy có vẻ như Chu Lăng cũng rất thích trẻ con, có lẽ cậu ta cũng muốn làm ba."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.