Chương 21
Văn Nhất Nhất
31/08/2016
Tức giận trong lòng tăng lên, Hứa Hoán không nhịn được gõ cửa một cái: “Lâm Du, thời gian không còn sớm, làm việc phải có chừng mực, đừng tùy tiện quấy rầy anh họ tôi nghỉ ngơi”
Nghe động tĩnh bên ngoài cửa truyền tới, Lâm Du dừng đọc lại, lưu loát đem bản thảo cuối cùng gửi đi. Sau đó, nhếch miệng, nhìn về phía Hứa Mạch: “Lại bị bắt bẻ a”
Ngón tay Hứa Mạch lại một lần nữa …nhẹ nhàng giật giật. Mà lần này, vừa vặn bị Lâm Du trông thấy.
Là ngón trỏ không sai! Cô thật nhìn thấy. Trong lòng Lâm Du giật mình, nghẹn ngào hô: “Hứa Mạch, anh đã tỉnh?”
“Oành” một tiếng, cửa phòng Hứa Mạch bị đại lực mạnh mẽ từ bên ngoài đẩy ra, Hứa Hoán mặt đầy khẩn trương vọt vào: “Anh họ, anh tỉnh…”
Nhìn Hứa Mạch trên giường không có động tĩnh gì, máu nóng trong người Hứa Hoán đều bị đông lại, lửa giận liên tục không ngừng nhảy lên trong nháy mắt: “Lâm Du, cô rốt cuộc phát thần kinh cái gì? Anh họ tôi đây là tỉnh chưa! Tỉnh chưa?”
Không rãnh để ý Hứa Hoán rống giận cùng chất vấn, Lâm Du chẳng qua là thận trong nâng tay phải của Hứa Mạch lên, mong đợi đụng một cái.
Nhưng mà, khiến cho Lâm Du thất vọng chính là, ngón tay Hứa Mạch không có nhúc nhích lần nữa. Chẳng qua là lẳng lặng, không nhúc nhích bị cô nắm trong tay.
Thấy một màn như vậy, tính nhẫn nại của Hứa Hoán rốt cuộc cũng hao hết, chợt cử động, bắt lấy cánh tay Lâm Du kéo ra bên ngoài: “Đủ rồi, Lâm Du! Cô mau ra khỏi phòng anh họ cho tôi, không cho phép quấy rầy anh họ, cũng đừng lại dùng những mánh khóe nhỏ buồn cười của cô đùa bỡn tôi”
Lâm Du bị Hứa Hoán buộc phải rời khỏi phòng Hứa Mạch, Lâm Du muốn tránh thoát, lại không địch lại lực đạo của Hứa Hoán. Một khắc bị Hứa Hoán dùng đại lực lôi ra ngoài ở cửa phòng kia, Lâm Du chưa từ bỏ ý định quay đầu nhìn về phía Hứa Mạch đang nằm trên giường, lại thấy ngón tay trỏ của Hứa Mạch giờ phút này lại nhổng lên thật cao.
“Hứa…” kinh ngạc vui mừng chỉ cửa phòng, Lâm Du vừa mới mở miệng, liền bị Hứa Hoán cắt đứt.
“Im miệng! Hơn nữa đêm, cô rốt cuộc muốn làm gì? Nhất định phải huyên náo khiến mọi người cũng không được yên bình phải không? Ông nội lớn tuổi, không chịu nổi sự hành hạ của cô” Hứa Hoán vừa nói liền mặt lạnh ngăn cản Lâm Du ở trước mặt, ngăn chặn cửa phòng ở sau lưng, “Cho nên Lâm Du, cô ngay lập tức trở về phòng, lập tức, lập tức!”
Nhìn khuôn mặt Hứa Hoán không cho thương lượng, ánh mắt Lâm Du chợt lóe, yên lặng trở lại căn phòng của mình. Sau đó, tựa lưng vào cửa phòng, nhắm mắt lại, cẩn thận nghe động tĩnh của Hứa Mạch.
Bởi vì đề phòng Lâm Du sẽ tiếp tục làm chuyện xấu, chờ một hồi lại chạy tới, Hứa Hoán đứng ở cầu thang gần mười lăm phút, mới thả nhẹ bước chân xuống lầu. Bị Lâm Du làm rối lên, hắn đến bây giờ còn chưa được uống nước, thật là bực mình.
Yên lặng nghe tiếng bước chân Hứa Hoán đi xuống lầu, Lâm Du cố nén nóng nảy không hành động thiếu suy nghĩ. Lẳng lặng chờ Hứa Hoán uống nước xong, đi lên lầu, trở về phòng, thẳng đến khi nằm trên giường…đến khi toàn bộ Hứa trạch lâm vào yên tĩnh hoàn toàn, lúc này cô mới mím chặt môi, thả lỏng tâm mở ra cửa phòng của mình, lặng lẽ lẻn vào phòng của Hứa Mạch.
Chỉ tiếc, Hứa Mạch không thể chờ đợi đến lúc cô tới lần nữa. Giống như lúc nãy Lâm Du nhìn thấy chỉ là ảo giác, Hứa Mạch vẫn thần sắc yên tĩnh nằm đó, không có bất cứ dấu hiệu tỉnh lại nào.
“Chắc tôi đã từng nói với anh, tôi không phải người điên chứ? Coi như ở bệnh viện tâm thần năm năm, từ đầu tới cuối tôi cũng tin mình không có bệnh! Tôi không có nhìn lầm, cũng không có khả năng sinh ra ảo giác…” Lâm Du không có mở đèn, mượn ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, cúi đầu ngắm nhìn Hứa Mạch, “Anh không tin có đúng hay không?”
“Tôi cũng biết anh sẽ không tin tưởng, khẳng định anh cũng cho rằng tôi là bị điên” Tự mình thay thế Hứa Mạch trả lời câu hỏi mà mình đặt ra, thần sắc Lâm Du có chút u buồn, ánh mắt lộ ra một cỗ cố chấp không nói nên lời, “Nhưng tôi có thể hướng anh chứng minh, tôi đích đích thực thực không phải là bị điên! Tôi không phải!”
Nói xong một chữ cuối cùng, Lâm Du cởi dây chuyền bạc trên cổ xuống, nắm tay phải Hứa Mạch, đem mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm để vào trong đó. Sau đó, cầm dao gọt trái cây trên đầu tủ, nhẹ nhàng đâm một vết thương ở lòng bàn tay phải.
Máu tươi đỏ thẩm rơi vào hình trăng lưỡi liềm bên trên mặt dây chuyền, chảy tới lòng bàn tay Hứa Mạch, Lâm Du nhắm mắt lại, đem tay phải của mình úp xuống, tạo thành tư thế mười ngón tay đan xen vào nhau.
“Hứa Mạch, tôi đưa anh đến một nới có được không?” trong đêm khuya yên tĩnh, Lâm Du thấp giọng nói âm trầm mà quỷ dị, càng hơn nữa là làm người ta rợn tóc gáy. Vào giờ phút này, chấp niệm trong lòng cô mãnh liệt chưa từng có, thế như trẻ tre, bỗng nhiên không hề có báo trước bộc phát.
Một đạo ánh sáng thoáng qua, bao vây Hứa Mạch ở trên giường cùng nhau, hai người biến mất trong phòng.
Thời điểm mở mắt ra lần nữa, liền nhìn thấy ao cùng măng đá quen thuộc, nhìn thêm Hứa Mạch bên người chút nữa, Lâm Du biết, cô thắng cuộc. Đem máu tươi của cô làm môi giới, quả nhiên có thể làm được.
Nhếch mép lên, tâm tình Lâm Du không khỏi chuyển tốt, theo bản năng nghiêng đầu nói: “Hứa Mạch, anh xem, tôi nói rồi, tôi không phải bị điên”.
Tóm lại Hứa Mạch không phải là Lâm Du, không thể bởi vì xuất hiện ở địa phương này mà phát sinh kì tích. Hắn vẫn là Hứa Mạch nằm trên giường không thể động đậy, là người thực vật mà tất cả bác sĩ cũng bó tay khẳng định chỉ có thể chờ đợi kì tích xảy ra.
Kì tích, đối với Lâm Du mà nói, ao nước trước mắt chính là kì tích! Bản thân cô chính là kì tích chân thật chất. Mặc dù cô cho Hứa Mạch uống nước ao lâu như vậy cũng không có hiệu quả, cô lại như cũ tin chắc, ao nước này đối với Hứa Mạch tuyệt đối là hữu dụng! Chẳng qua là, cô còn không có tìm được bí quyết cứu Hứa Mạch mà thôi.
Đồng thời nghĩ như vậy, Lâm Du đứng lên, chuẩn bị lại cho Hứa Mạch uống nước trong ao.
Không có mang ly tới, cũng chỉ có thể lấy tay thôi. Đút nước cho Hứa Mạch Lâm Du nhất thời không bắt bẻ được, tay phải chìm vào trong ao, máu từ lòng bàn tay cứ như vậy hòa tan vào trong nước.
Hẳn là không có vấn đề gì chứ? Nhìn máu tươi vào trong ao không có trở thành nhạt, trong nháy mắt liền biến mất, Lâm Du nháy mắt mấy cái, không xác định liếc Hứa Mạch vẫn chưa tỉnh một cái.
Không sao! Máu tươi của cô nếu có thể làm môi giới tiến vào trong này, ít nhất sẽ không xảy ra bài xích! Nghĩ đến đáp án như vậy, Lâm Du không do dự nữa, hai tay múc một bụm nước, từ từ đưa đến miệng Hứa Mạch.
Cứ như vậy, máu tươi của Lâm Du dung hòa vào nước bị cho vào trong bụng Hứa Mạch, một ngụm lại một ngụm, cho đến khi Lâm Du thấy đủ rồi, mới dừng lại.
Lúc tờ mờ sáng, Lâm Du thần không biết quỷ không hay mang theo Hứa Mạch trở lại căn phòng không một bóng người. chắc chắn Hứa trạch không có ai tỉnh, Lâm Du liền vội vã lấy ra nước trong ao vì Hứa mạch lau vết máu trên tay phải, lại thuận tay đem dây truyền bạc đeo lên cổ Hứa Mạch, cuối cùng lặng lẽ trở về phòng của mình.
Thành công đem Hứa Mạch vào không gian, tâm tình Lâm Du rất là vui vẻ. Giống như bí mật bị đè nén trong lòng rốt cuộc cũng có một người khác hỗ trợ cùng nhau chia sẽ, cô tâm tình sảng khoái, an tâm ngủ một giấc ngon lành hiếm thấy. nhưng chờ đến khi cô tỉnh dậy, tình hình Hứa trạch đã thay đổi.
Hứa Chấn Thiên chính miệng lên tiếng: không cho Lâm Du tiếp tục chăm sóc Hứa Mạch nữa.
“Tại sao? Hứa gia gia, con làm sai chuyện gì sao?” Lâm Du tin chắc, chuyện đêm qua cô đường đột mang Hứa Mạch đi, trong thiên hạ, ngoại trừ cô và Hứa Mạch, không có người thứ ba biết đến.
“Cô cảm thấy thế nào?” Đối với Lâm Du, thaí độ của Hứa Chấn Thiên luôn luôn mang theo mấy phần hiền hòa. Nhưng hôm nay, ông lại nhìn Lâm Du chằm chằm mang theo ánh mắt tràn đầy tức giận, thậm chí còn mang theo vài phần rõ ràng không tin tưởng.
“Con không biết” hoàn toàn không biết thái độ Hứa Chấn Thiên tại sao lại đột nhiên thay đổi, Lâm Du lắc đầu một cái, ánh mắt trong suốt.
“Hôm nay cô rời giường đặc biệt trễ, là vì hôm qua thức khuya sao?” Sáng sớm hôm nay, Hứa Hoán liền đi tìm Hứa Chấn Thiên. Vừa mới nghe Hứa Hoán nói, Hứa Chấn Thiên cũng không để trong lòng. Lâm Du không phải người không phân biện nặng nhẹ, hơn nữa đêm lại ở trong phòng Hứa Mạch, chắc hẳn phải có nguyên nhân.
Nhưng mà khi Hứa Hoán nói đến, Lâm Du nói dối chuyện Hứa Mạch tỉnh lại, sắc mặt Hứa Chấn Thiên liền thay đổi. chuyện khác, ông còn có thể thông cảm, cũng có thể dàng tha thứ. Nhưng chuyện gì liên quan đến Hứa Mạch, Hứa Chấn Thiên tuyệt đối sẽ không bỏ mặc, càng không bỏ qua cho ai có ý đồ xấu với hắn.
Bất kể Lâm Du vì nguyên nhân gì mà nói dối, Hứa Chấn Thiên cũng không có biện pháp ha thứ cho cô.
“Cũng không có thức khuya, chỉ là ngủ hơi trễ một chút” Lâm Du nói xong đồng thời, ánh mắt liếc nhìn Hứa hoán đứng đó không xa, “Hiệu sách ngày hôm qua có đưa qua mấy quyển sách, con muốn đọc cho Hứa Mạch nghe một chút”
“Tiếp theo cô có phải là muốn nói với ông nội, thật ra là nữa đêm hôm qua anh họ có tỉnh lại, mà cô chính là đang cùng anh họ nói chuyện?” Hứa Hoán khinh thường đầy giễu cợt. đối với hành động của Lâm Du, hắn từ lâu đã có phòng bị, từ đầu đến cuối chưa từng lơ là..
“Tôi chỉ là có thói quen trò truyện với Hứa Mạch, bất kể chuyện gì cũng nói với hắn vài câu. Cũng không phải chuyện lạ, hắn có thể đáp lại tôi thì có gì lạ đâu chứ?” Nhìn thẳng vào ánh mắt giễu cợt của Hứa Hoán, Lâm Du không lùi không tránh, nghiêm túc trả lời.
“Vậy cũng không cần hơn nữa đêm chạy đến phòng anh họ nói chuyện? chính cô không ngủ, ngay cả thời gian nghĩ ngơi của anh họ cũng bị náo loạn? tác phong sinh hoạt của anh họ từ xưa đến nay đều là có sao nói vậy, chú trong phẩm chất, quy luật nghiêm khắc” Hứa Hoán lạnh nhạt nói.
“Đủ rồi! bắt đầu từ hôm nay, chuyện tình của Hứa Mạch không cho phép người ngoài nhúng tay vào” không cho Lâm Du có cơ hội giải thích, Hứa Chấn Thiên đưa ra quyết định cuối cùng.
Nghe động tĩnh bên ngoài cửa truyền tới, Lâm Du dừng đọc lại, lưu loát đem bản thảo cuối cùng gửi đi. Sau đó, nhếch miệng, nhìn về phía Hứa Mạch: “Lại bị bắt bẻ a”
Ngón tay Hứa Mạch lại một lần nữa …nhẹ nhàng giật giật. Mà lần này, vừa vặn bị Lâm Du trông thấy.
Là ngón trỏ không sai! Cô thật nhìn thấy. Trong lòng Lâm Du giật mình, nghẹn ngào hô: “Hứa Mạch, anh đã tỉnh?”
“Oành” một tiếng, cửa phòng Hứa Mạch bị đại lực mạnh mẽ từ bên ngoài đẩy ra, Hứa Hoán mặt đầy khẩn trương vọt vào: “Anh họ, anh tỉnh…”
Nhìn Hứa Mạch trên giường không có động tĩnh gì, máu nóng trong người Hứa Hoán đều bị đông lại, lửa giận liên tục không ngừng nhảy lên trong nháy mắt: “Lâm Du, cô rốt cuộc phát thần kinh cái gì? Anh họ tôi đây là tỉnh chưa! Tỉnh chưa?”
Không rãnh để ý Hứa Hoán rống giận cùng chất vấn, Lâm Du chẳng qua là thận trong nâng tay phải của Hứa Mạch lên, mong đợi đụng một cái.
Nhưng mà, khiến cho Lâm Du thất vọng chính là, ngón tay Hứa Mạch không có nhúc nhích lần nữa. Chẳng qua là lẳng lặng, không nhúc nhích bị cô nắm trong tay.
Thấy một màn như vậy, tính nhẫn nại của Hứa Hoán rốt cuộc cũng hao hết, chợt cử động, bắt lấy cánh tay Lâm Du kéo ra bên ngoài: “Đủ rồi, Lâm Du! Cô mau ra khỏi phòng anh họ cho tôi, không cho phép quấy rầy anh họ, cũng đừng lại dùng những mánh khóe nhỏ buồn cười của cô đùa bỡn tôi”
Lâm Du bị Hứa Hoán buộc phải rời khỏi phòng Hứa Mạch, Lâm Du muốn tránh thoát, lại không địch lại lực đạo của Hứa Hoán. Một khắc bị Hứa Hoán dùng đại lực lôi ra ngoài ở cửa phòng kia, Lâm Du chưa từ bỏ ý định quay đầu nhìn về phía Hứa Mạch đang nằm trên giường, lại thấy ngón tay trỏ của Hứa Mạch giờ phút này lại nhổng lên thật cao.
“Hứa…” kinh ngạc vui mừng chỉ cửa phòng, Lâm Du vừa mới mở miệng, liền bị Hứa Hoán cắt đứt.
“Im miệng! Hơn nữa đêm, cô rốt cuộc muốn làm gì? Nhất định phải huyên náo khiến mọi người cũng không được yên bình phải không? Ông nội lớn tuổi, không chịu nổi sự hành hạ của cô” Hứa Hoán vừa nói liền mặt lạnh ngăn cản Lâm Du ở trước mặt, ngăn chặn cửa phòng ở sau lưng, “Cho nên Lâm Du, cô ngay lập tức trở về phòng, lập tức, lập tức!”
Nhìn khuôn mặt Hứa Hoán không cho thương lượng, ánh mắt Lâm Du chợt lóe, yên lặng trở lại căn phòng của mình. Sau đó, tựa lưng vào cửa phòng, nhắm mắt lại, cẩn thận nghe động tĩnh của Hứa Mạch.
Bởi vì đề phòng Lâm Du sẽ tiếp tục làm chuyện xấu, chờ một hồi lại chạy tới, Hứa Hoán đứng ở cầu thang gần mười lăm phút, mới thả nhẹ bước chân xuống lầu. Bị Lâm Du làm rối lên, hắn đến bây giờ còn chưa được uống nước, thật là bực mình.
Yên lặng nghe tiếng bước chân Hứa Hoán đi xuống lầu, Lâm Du cố nén nóng nảy không hành động thiếu suy nghĩ. Lẳng lặng chờ Hứa Hoán uống nước xong, đi lên lầu, trở về phòng, thẳng đến khi nằm trên giường…đến khi toàn bộ Hứa trạch lâm vào yên tĩnh hoàn toàn, lúc này cô mới mím chặt môi, thả lỏng tâm mở ra cửa phòng của mình, lặng lẽ lẻn vào phòng của Hứa Mạch.
Chỉ tiếc, Hứa Mạch không thể chờ đợi đến lúc cô tới lần nữa. Giống như lúc nãy Lâm Du nhìn thấy chỉ là ảo giác, Hứa Mạch vẫn thần sắc yên tĩnh nằm đó, không có bất cứ dấu hiệu tỉnh lại nào.
“Chắc tôi đã từng nói với anh, tôi không phải người điên chứ? Coi như ở bệnh viện tâm thần năm năm, từ đầu tới cuối tôi cũng tin mình không có bệnh! Tôi không có nhìn lầm, cũng không có khả năng sinh ra ảo giác…” Lâm Du không có mở đèn, mượn ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, cúi đầu ngắm nhìn Hứa Mạch, “Anh không tin có đúng hay không?”
“Tôi cũng biết anh sẽ không tin tưởng, khẳng định anh cũng cho rằng tôi là bị điên” Tự mình thay thế Hứa Mạch trả lời câu hỏi mà mình đặt ra, thần sắc Lâm Du có chút u buồn, ánh mắt lộ ra một cỗ cố chấp không nói nên lời, “Nhưng tôi có thể hướng anh chứng minh, tôi đích đích thực thực không phải là bị điên! Tôi không phải!”
Nói xong một chữ cuối cùng, Lâm Du cởi dây chuyền bạc trên cổ xuống, nắm tay phải Hứa Mạch, đem mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm để vào trong đó. Sau đó, cầm dao gọt trái cây trên đầu tủ, nhẹ nhàng đâm một vết thương ở lòng bàn tay phải.
Máu tươi đỏ thẩm rơi vào hình trăng lưỡi liềm bên trên mặt dây chuyền, chảy tới lòng bàn tay Hứa Mạch, Lâm Du nhắm mắt lại, đem tay phải của mình úp xuống, tạo thành tư thế mười ngón tay đan xen vào nhau.
“Hứa Mạch, tôi đưa anh đến một nới có được không?” trong đêm khuya yên tĩnh, Lâm Du thấp giọng nói âm trầm mà quỷ dị, càng hơn nữa là làm người ta rợn tóc gáy. Vào giờ phút này, chấp niệm trong lòng cô mãnh liệt chưa từng có, thế như trẻ tre, bỗng nhiên không hề có báo trước bộc phát.
Một đạo ánh sáng thoáng qua, bao vây Hứa Mạch ở trên giường cùng nhau, hai người biến mất trong phòng.
Thời điểm mở mắt ra lần nữa, liền nhìn thấy ao cùng măng đá quen thuộc, nhìn thêm Hứa Mạch bên người chút nữa, Lâm Du biết, cô thắng cuộc. Đem máu tươi của cô làm môi giới, quả nhiên có thể làm được.
Nhếch mép lên, tâm tình Lâm Du không khỏi chuyển tốt, theo bản năng nghiêng đầu nói: “Hứa Mạch, anh xem, tôi nói rồi, tôi không phải bị điên”.
Tóm lại Hứa Mạch không phải là Lâm Du, không thể bởi vì xuất hiện ở địa phương này mà phát sinh kì tích. Hắn vẫn là Hứa Mạch nằm trên giường không thể động đậy, là người thực vật mà tất cả bác sĩ cũng bó tay khẳng định chỉ có thể chờ đợi kì tích xảy ra.
Kì tích, đối với Lâm Du mà nói, ao nước trước mắt chính là kì tích! Bản thân cô chính là kì tích chân thật chất. Mặc dù cô cho Hứa Mạch uống nước ao lâu như vậy cũng không có hiệu quả, cô lại như cũ tin chắc, ao nước này đối với Hứa Mạch tuyệt đối là hữu dụng! Chẳng qua là, cô còn không có tìm được bí quyết cứu Hứa Mạch mà thôi.
Đồng thời nghĩ như vậy, Lâm Du đứng lên, chuẩn bị lại cho Hứa Mạch uống nước trong ao.
Không có mang ly tới, cũng chỉ có thể lấy tay thôi. Đút nước cho Hứa Mạch Lâm Du nhất thời không bắt bẻ được, tay phải chìm vào trong ao, máu từ lòng bàn tay cứ như vậy hòa tan vào trong nước.
Hẳn là không có vấn đề gì chứ? Nhìn máu tươi vào trong ao không có trở thành nhạt, trong nháy mắt liền biến mất, Lâm Du nháy mắt mấy cái, không xác định liếc Hứa Mạch vẫn chưa tỉnh một cái.
Không sao! Máu tươi của cô nếu có thể làm môi giới tiến vào trong này, ít nhất sẽ không xảy ra bài xích! Nghĩ đến đáp án như vậy, Lâm Du không do dự nữa, hai tay múc một bụm nước, từ từ đưa đến miệng Hứa Mạch.
Cứ như vậy, máu tươi của Lâm Du dung hòa vào nước bị cho vào trong bụng Hứa Mạch, một ngụm lại một ngụm, cho đến khi Lâm Du thấy đủ rồi, mới dừng lại.
Lúc tờ mờ sáng, Lâm Du thần không biết quỷ không hay mang theo Hứa Mạch trở lại căn phòng không một bóng người. chắc chắn Hứa trạch không có ai tỉnh, Lâm Du liền vội vã lấy ra nước trong ao vì Hứa mạch lau vết máu trên tay phải, lại thuận tay đem dây truyền bạc đeo lên cổ Hứa Mạch, cuối cùng lặng lẽ trở về phòng của mình.
Thành công đem Hứa Mạch vào không gian, tâm tình Lâm Du rất là vui vẻ. Giống như bí mật bị đè nén trong lòng rốt cuộc cũng có một người khác hỗ trợ cùng nhau chia sẽ, cô tâm tình sảng khoái, an tâm ngủ một giấc ngon lành hiếm thấy. nhưng chờ đến khi cô tỉnh dậy, tình hình Hứa trạch đã thay đổi.
Hứa Chấn Thiên chính miệng lên tiếng: không cho Lâm Du tiếp tục chăm sóc Hứa Mạch nữa.
“Tại sao? Hứa gia gia, con làm sai chuyện gì sao?” Lâm Du tin chắc, chuyện đêm qua cô đường đột mang Hứa Mạch đi, trong thiên hạ, ngoại trừ cô và Hứa Mạch, không có người thứ ba biết đến.
“Cô cảm thấy thế nào?” Đối với Lâm Du, thaí độ của Hứa Chấn Thiên luôn luôn mang theo mấy phần hiền hòa. Nhưng hôm nay, ông lại nhìn Lâm Du chằm chằm mang theo ánh mắt tràn đầy tức giận, thậm chí còn mang theo vài phần rõ ràng không tin tưởng.
“Con không biết” hoàn toàn không biết thái độ Hứa Chấn Thiên tại sao lại đột nhiên thay đổi, Lâm Du lắc đầu một cái, ánh mắt trong suốt.
“Hôm nay cô rời giường đặc biệt trễ, là vì hôm qua thức khuya sao?” Sáng sớm hôm nay, Hứa Hoán liền đi tìm Hứa Chấn Thiên. Vừa mới nghe Hứa Hoán nói, Hứa Chấn Thiên cũng không để trong lòng. Lâm Du không phải người không phân biện nặng nhẹ, hơn nữa đêm lại ở trong phòng Hứa Mạch, chắc hẳn phải có nguyên nhân.
Nhưng mà khi Hứa Hoán nói đến, Lâm Du nói dối chuyện Hứa Mạch tỉnh lại, sắc mặt Hứa Chấn Thiên liền thay đổi. chuyện khác, ông còn có thể thông cảm, cũng có thể dàng tha thứ. Nhưng chuyện gì liên quan đến Hứa Mạch, Hứa Chấn Thiên tuyệt đối sẽ không bỏ mặc, càng không bỏ qua cho ai có ý đồ xấu với hắn.
Bất kể Lâm Du vì nguyên nhân gì mà nói dối, Hứa Chấn Thiên cũng không có biện pháp ha thứ cho cô.
“Cũng không có thức khuya, chỉ là ngủ hơi trễ một chút” Lâm Du nói xong đồng thời, ánh mắt liếc nhìn Hứa hoán đứng đó không xa, “Hiệu sách ngày hôm qua có đưa qua mấy quyển sách, con muốn đọc cho Hứa Mạch nghe một chút”
“Tiếp theo cô có phải là muốn nói với ông nội, thật ra là nữa đêm hôm qua anh họ có tỉnh lại, mà cô chính là đang cùng anh họ nói chuyện?” Hứa Hoán khinh thường đầy giễu cợt. đối với hành động của Lâm Du, hắn từ lâu đã có phòng bị, từ đầu đến cuối chưa từng lơ là..
“Tôi chỉ là có thói quen trò truyện với Hứa Mạch, bất kể chuyện gì cũng nói với hắn vài câu. Cũng không phải chuyện lạ, hắn có thể đáp lại tôi thì có gì lạ đâu chứ?” Nhìn thẳng vào ánh mắt giễu cợt của Hứa Hoán, Lâm Du không lùi không tránh, nghiêm túc trả lời.
“Vậy cũng không cần hơn nữa đêm chạy đến phòng anh họ nói chuyện? chính cô không ngủ, ngay cả thời gian nghĩ ngơi của anh họ cũng bị náo loạn? tác phong sinh hoạt của anh họ từ xưa đến nay đều là có sao nói vậy, chú trong phẩm chất, quy luật nghiêm khắc” Hứa Hoán lạnh nhạt nói.
“Đủ rồi! bắt đầu từ hôm nay, chuyện tình của Hứa Mạch không cho phép người ngoài nhúng tay vào” không cho Lâm Du có cơ hội giải thích, Hứa Chấn Thiên đưa ra quyết định cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.