Chương 35
Văn Nhất Nhất
19/09/2016
Thời điểm nhìn thấy Hứa Mạch và Lâm Du, sắc mặt Tôn Uyển Đình có chút bối rối, cơ mặt hơi co quắp.
Còn Lâm Hồng Tín, dù cố ra vẻ trấn định, cũng không nhịn được thỉnh thoảng liếc nhìn Hứa Mạch. Bất kể như thế nào, thái độ của Hứa gia là điểm mấu chốt, ông cần phải cẩn thận đề phòng.
Từ khi Lâm Nhất Thiến bước vào yến hội, hai chân liền như nhũn ra, sắc mặt trắng bệch, không nói được một câu. Cả người cứng ngắc trốn sau lưng Tôn Uyển Đình, hận không thể biến thành không khí ngay lập tức.
"Cha, mẹ, hai người tới rồi!" Đi tới trước mặt Lâm Hồng Tín và Tôn Uyển Đình, vẻ mặt Lâm Du như thường, thái độ tuy không mấy thân cận, nhưng cũng không xa cách. Giống như chưa từng phát sinh bất kỳ chuyện gì.
" Ừ." Tùy ý hướng về phía Lâm Du gật đầu một cái, toàn bộ sự chú ý của Tôn Uyển Đình liền chuyển sang Hứa Mạch, "Hứa đại thiếu khỏe."
"Lâm phu nhân khỏe." Khách sáo chào hỏi xong xuôi, Hứa Mạch trực tiếp hỏi, "Không biết... Chuyện Lâm gia đáp ứng chuyển nhượng cổ phần Bác Dương cho Tiểu Du khi nào thì xong thủ tục?"
Không tài nào nghĩ tới Hứa Mạch sẽ đòi cổ phần Bác Dương ngay trước mọi người, mặt ba người Lâm Hồng Tín đỏ lên, không lên tiếng, quyết tâm làm ngơ.
Không ai trả lời, Hứa Mạch cũng không nóng nảy, nhàn nhạt nhếch miệng, lẳng lặng nhìn ba người họ chằm chằm. Bầu không khí trong nháy mắt hạ xuống thật thấp.
Mọi người từ bốn phương tám hướng chuyển tầm mắt sang nhìn bọn họ, như có gai ở sau lưng, có thể đâm chết người. Do dự hồi lâu, Lâm Hồng Tín mở miệng: "Xin Hứa đại thiếu yên tâm, sẽ nhanh chóng hoàn thành."
"Thật sao? Lâm tổng giám đốc có thể nói thời gian cụ thể không? Luật sư của Hứa thị đã bận rộn không ít vì chuyện này, quả thực không được tốt lắm" Quy tắc làm người của Hứa Mạch, một khi đã nhận định thì không có khả năng buông tay. Nói hắn ỷ thế hiếp người cũng được, nói hắn cướp đoạt trắng trợn cũng tốt, ngược lại, cổ phần Bác Dương trong tay Lâm Nhất Thiến, hắn nhất quyết chẳng buông tha!
Bị Hứa Mạch uy hiếp, Lâm Hồng Tín khẽ cắn răng, cười khan gật đầu nói: "Rất nhanh, rất nhanh thôi."
"Rất nhanh ư? Tối hôm nay? Hay ngày mai?" Theo lý thuyết, Lâm Hồng Tín đứng, Hứa Mạch ngồi, khí thế của Lâm Hồng Tín sẽ áp đảo Hứa Mạch. Nhưng không. Mặc dù phải ngẩng mặt nói chuyện với Lâm Hồng Tín, khí thế của Hứa Mạch vẫn vững như bàn thạch.
Mấy lời qua loa lấy lệ ai chẳng nói được, nụ cười lấy lòng trên mặt Lâm Hồng Tín cứng đờ, đứng tại chỗ lúng túng.
Thật ra thì Lâm Hồng Tín đã ngầm bắt tay vào thu mua cổ phần còn phân tán của Bác Dương. Chỉ cần số cổ phần trong tay của hắn vượt qua 50%, cổ phần từ Lâm Nhất Thiến chuyển cho Lâm Du chỉ là phần nhỏ!
Đúng là người tính không bằng trời tính, cho dù hắn chịu bỏ ra số tiền lớn, cố gắng hết sức cũng chỉ thu hồi được 8%.
Cho nên tới bây giờ, trong tay Lâm Hồng Tín chỉ có 44% cổ phần như cũ. Nếu như lúc này đem 15% kia của Nhất Thiến chuyển cho Lâm Du, cô liền trở thành cổ đông lớn nhất ở Bác Dương vì nắm giữ 45% cổ phần... Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Hồng Tín vẫn là nhất quyết không buông tay.
"Tiểu Du à, lâu rồi hai mẹ con mình không có dịp trò chuyện cùng nhau. Bảo Nhất Thiến truyền lời cho con, cũng không thấy con về nhà. Vừa vặn hiện giờ rảnh rỗi, chúng ta đến bên kia ngồi xuống trò chuyện một lát được không?" Tôn Uyển Đình thừa nhận, là bà cố tình nói sang chuyện khác. Tuy lý do rất cứng nhắc nhưng là vào giờ phút này, việc bà có thể làm cũng chỉ là đánh lừa dư luận thôi.
"Nhiều khách khứa như vậy, đứng ở cửa quả thật kỳ cục." Không thể không gật đầu, Lâm Du vỗ vỗ vai Hứa Mạch, "Không bằng mời ba mẹ qua bên kia ngồi xuống trò chuyện?"
"Được!" Hứa Mạch sảng khoái đáp ứng, còn tặng thêm nụ cười ấm áp, "Cha, mẹ, mời tới bên này."
"Tiểu Du, đừng..." người mà Tôn Uyển Đình muốn tìm là Lâm Du, tự nhiên sẽ không để Hứa Mạch chen vào. Mắt thấy Hứa Mạch theo cùng, liền vội vàng lắc đầu một cái, "Hiếm có cơ hội, hai mẹ chúng ta con liền trò chuyện thật tốt. Ba của con cùng Nhất Thiến đều không tham gia, Hứa đại thiếu cũng đừng đi theo, được không?"
Lâm Hồng Tín cùng Lâm Nhất Thiến mãnh liệt gật đầu, Lâm Du hơi nhíu mày: "Vậy cũng tốt! Để cho Hứa Mạch theo ba cùng Nhất Thiến trò chuyện, con theo mẹ đến bên kia."
Hai cha con Lâm Nhất Thiến đứng hình tại chỗ, cũng không dám… gật đầu nữa. Nói tới nói lui, bọn họ vẫn không thể nào chạy thoát?
"Đi thôi! Hai mẹ con chúng ta đến bên kia trò chuyện thật tốt!" Không còn cách nào khác, bà vội vội vàng vàng kéo Lâm Du đi khỏi.
"Ba, con tìm Chu Tuyền trước." Tôn Uyển Đình cùng Lâm Du rời đi, Lâm Nhất Thiến không còn chỗ chắn trước mặt, bại lộ trong tầm mắt Hứa Mạch. Vào giờ phút này, trong đầu cô chỉ có thể nghĩ tới “cái phao” Chu Tuyền.
"Đi đi!" Trong bụng khẽ thở dài một cái, Lâm Hồng Tín bất đắc dĩ nói. Hắn cũng không muốn một mình đối mặt với Hứa Mạch, nhưng mà họa là do Nhất Thiến gây ra, đem Nhất Thiến đưa đi mới là thượng sách. Nể tình Chu gia, không chừng Hứa gia sẽ không quá làm khó Nhất Thiến nữa.
"Đứng lại." Thanh âm Hứa Mạch không cao, khí thế cũng không lạnh.
Cơ hồ là theo bản năng, Lâm Nhất Thiến dừng bước ngay. Mặc dù cô liều mạng muốn di chuyển, lại không làm gì được. Cảm giác vô lực, hoảng loạn xen lẫn sợ hãi kịch liệt gia tăng làm cô muốn nổi điên!
"Lâm nhị tiểu thư tựa hồ rất đi vội vã? Mặt mày tôi đáng ghét như vậy sao?" Nụ cười trên mặt không đổi, giọng Hứa Mạch mang nghi ngờ hỏi.
"Không... Không có..." Vành mắt ngập nước, Lâm Nhất Thiến run rẩy nói, thanh âm nhỏ gần như không thể nghe thấy. Cô thật không biết Hứa Mạch đáng sợ như vậy. Rõ ràng thời điểm cô thích hắn, hắn luôn ôn hòa lễ độ, chưa bao giờ bực dọc cũng chưa từng nổi giận, cứ như dù là chuyện gì xảy ra đều cười một tiếng mà qua. Cô chính là “say nắng” dáng vẻ đó!
"Hứa đại thiếu hiểu lầm. Bởi vì Nhất Thiến có chuyện muốn nói với Chu Tuyền nên mới rời đi." Lâm Hồng Tín vừa nói vừa bước đến chắn trước mặt Lâm Nhất Thiến. Để cho Nhất Thiến ở chỗ này, sợ là khó xong việc. Còn không bằng trước tiên đem Nhất Thiến rời đi, ông ở lại đàm luận điều kiện với Hứa Mạch.
"Tôi lại không nghĩ vậy!" Hoàn toàn không cho Lâm Hồng Tín mặt mũi, Hứa Mạch châm chọc lắc đầu một cái, "Đã làm sai chuyện liền muốn chuồn, kẻ đầu sỏ biến tôi thành cái bộ dạng này tới hôm nay cũng chưa từng thành tâm đến trước mặt tôi nói câu “xin lỗi” . Chẳng lẽ đôi chân này của tôi không đáng tiền?"
"Sao lại thế được! Tuyệt không phải như Hứa đại thiếu nghĩ. Nhất Thiến thật biết sai rồi, cho tới bây giờ vẫn còn mang lòng áy náy, cho nên mới không dám đối mặt với Hứa đại thiếu ngài. Lâm gia chúng ta rất thành tâm muốn chuộc lỗi, cho nên mới đem Tiểu Du đưa đến Hứa gia chiếu cố ngài! Ngài..." Bởi vì vô cùng hốt hoảng, Lâm Hồng Tín trực tiếp dùng tới kính xưng "ngài", vẻ lấy lòng hiện ra hết bên ngoài. Chưa nói xong chuyện liền bắt gặp sự châm chọc cùng tức giận nơi đáy mắt Hứa Mạch, nhất thời ngậm miệng, không dám nói tiếp.
Cùng lúc đó, Tôn Uyển Đình kéo Lâm Du đi tới trong góc, khí thế liền cường hãn hơn nhiều: "Tiểu Du, rốt cuộc là chuyện gì? Hứa gia bên này liên tiếp gặp biến cố, sao không thấy con lên tiếng? Con oán hận ba mẹ chuyện gì? Hay là cảm thấy ba mẹ nơi nào không đúng, khiến con mất hứng? Có việc gì cứ nói thẳng! Coi ba mẹ trở thành người ngoài rồi hả?"
Lâm Du không phản bác, cũng không có giải bày, mặc cho Tôn Uyển Đình thao thao bất tuyệt. Nơi này dù là nơi hẻo lánh, nhưng vẫn còn chưa tới vắng đến mức không có người. Thêm vào nữa Tôn Uyển Đình kéo Lâm Du tới đây đã làm người khác chú ý, chẳng ít người hiếu kỳ đều phóng tầm mắt sang bên này.
"Tiểu Du, con nói thật với mẹ đi. Có phải ngay từ đầu con không vui khi gả cho Hứa Mạch? Nếu như con không tình nguyện, có thể nói với ba mẹ, sao lại trước mặt đáp ứng sau lưng len lén đoạn tuyệt liên hệ với cả nhà? Mẹ sớm cảm thấy kỳ quái rồi, thế nào con gả vào Hứa gia rồi lại biệt vô âm tín. Chẳng lẽ Hứa gia không cho phép con bước ra khỏi cửa? Hoặc là con không muốn trở về thăm ba mẹ có đúng hay không?" Nói tới đây, trong lòng Tôn Uyển Đình không ngừng khinh thường. Sớm biết Lâm Du giận dỗi bọn họ, bà đã tìm Lâm Du nói chuyện!
Bây giờ lại nói với Lâm Du những thứ này cũng không quản là có tác dụng hay không. Còn có... Hứa Mạch chính là không có ý định bỏ qua cho nhà bọn họ, giống như muốn làm Lâm Du vui vẻ? Tôn Uyển Đình cảm thấy, trong chuyện này có Lâm Du động tay động chân.
Trách chỉ trách bà ban đầu nghĩ lầm rồi, hơn nữa còn là sai hoàn toàn. Cho là đem Lâm Du đẩy ra ngoài làm bia đỡ đạn, coi như xong chuyện. Thành công qua loa lấy lệ đối vớiHứa gia, lại thuận lợi thoát khỏi “đại phiền toái” Lâm Du, còn vừa lòng đẹp ý vì Nhất Thiến tìm một bến đỗ tốt... Cho nên, căn bản là bà không có nghĩ tới việc hỏi tình cảnh Lâm Du ở Hứa gia, cũng lười quan tâm tới.
Mà hiện nay, nhìn rõ ràng Lâm Du có Hứa Mạch làm chỗ dựa, Tôn Uyển Đình ngoại trừ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ. Cớ gì lại không kịp thời ổn định tâm Lâm Du, để cho cô chiếm thế thượng phong dễ như trở bàn tay? Đối với bà, Lâm Du chẳng có chút uy hiếp nào hết, ngay cả khi trong tay cô có cổ phần, từ đầu đến cuối chỉ là vật trong túi, tùy thời có thể thu hồi lại!
Lâm Du vẫn không mở miệng, chờ xem Tôn Uyển Đình còn có thể ra chiêu thức gì. Cô đã từng quá mù quáng, căn bản không biết bộ mặt thật của những người được gọi là “người thân” này. Lần này, cô sẽ trợn to hai mắt nhìn thật tốt, quyết không để mình lâm vào thế bị động.
"Tiểu Du, sao con không nói chuyện. Đúng rồi, còn di vật cha mẹ ruột của con nữa. Lần trước con đột nhiên nhắc tới, mẹ không để ý, cũng không có đi theo con. Con đi nhìn rồi là phải không? Rốt cuộc con cầm cái gì? Nghe ba con nói, hộp gỗ nhỏ trên bàn trang điểm của mẹ con tựa hồ không thấy? Con có lấy đi không? Bên trong có cái gì, có quan trọng lắm không?" Tôn Uyển Đình nhịn một bụng lời nói muốn nói với Lâm Du, chỉ chờ cô trả lời.
Lâm Du là do một tay bà nuôi lớn. Qua nhiều năm như vậy, bà cũng đã thành công “lũng đoạn” cuộc sống của cô. Năm tháng sau này còn dài, Tôn Uyển Đình càng tự tin hơn gấp trăm lần, không có một chút lo lắng.
"Là con lấy đi. Chỉ để tưởng niệm thôi, không có thứ gì quan trọng." Lâm Du đã sớm dự đoán rồi sẽ có một ngày như thế. Việc mà Tôn Uyển Đình thắc mắc, cô đã nghĩ xong câu trả lời. Dù Tôn Uyển Đình muốn đòi cái hộp gỗ kia, cũng không có gì đáng lo ngại. Dây chuyền ở trên cổ của Hứa Mạch, gan Tôn Uyển Đình dù có to bằng trời cũng không dám tìm Hứa Mạch.
" Tưởng niệm? Rốt cuộc là vật gì? Tiểu Du, đưa cho mẹ nhìn một chút. Không chừng mẹ có thể nhớ lại một số chuyện cũ, còn có thể nói cho con nghe nghe." Tôn Uyển Đình nhạy bén, vội vàng thúc giục. Bà muốn biết rõ lí do vì sao Lâm Du thay đổi thái độ, chờ đến khi cô làm sáng tỏ nguyên nhân, mới có thể hốt thuốc đúng bệnh, gãi ngứa đúng chỗ!
" Dạ, nếu mẹ muốn nhìn, vậy thì nhìn một chút đi! Bất quá phải đợi đến lúc yến hội kết thúc. Hiện tại khách khứa rất nhiều, không thích hợp để chúng ta rời đi." Trước sự truy hỏi của bà, Lâm Du không hề lộ ra một chút kinh hoảng hay sơ hở.
Thái độ Lâm Du như vậy ngược lại Tôn Uyển Đình nghi ngờ. Chẳng lẽ cái đó hộp gỗ đó không có gì quan trọng? Mặt kệ! Tìm cơ hội xem trước rồi tính!
"Được rồi, chuyện này chúng ta sau này lại nói. Nhưng Tiểu Du à, dầu gì con cũng là chị của Nhất Thiến, thế nào cũng phải giúp đỡ một chút chứ! Mẹ thấy Hứa đại thiếu rất thích con, còn muốn cùng con kết hôn. Hay con nói với Hứa đại thiếu, bỏ qua cho Nhất Thiến dược không? Dù gì sau này chúng ta cũng là thông gia, đều là người một nhà. Sao con có thể mặc cho Hứa đại thiếu gây sự với chúng ta? Chẳng lẽ phải tính toán chi li, cạnh tranh đến ngươi chết ta sống?" Tôn Uyển Đình oán trách nói.
"Mẹ, chuyện của Hứa gia con không xen vào được, cũng không quản được. Không phải mẹ không biết con gả vào Hứa gia thế nào, bọn họ làm sao có thể từ bỏ ý đồ? Bản thân con còn lo chưa xong, làm sao giúp Nhất Thiến?" Lâm Du đã cố nhẫn nại để nghe cho hết những gì Tôn Uyển Đình nói.
"Sao có thể? Mẹ thấy Hứa đại thiếu rõ ràng rất thích con! Tiểu Du, ta là mẹ của con, đừng nghĩ qua mặt được ta!" Rõ ràng bà không tin những gì Lâm Du giải thích, Tôn Uyển Đình nhấn mạnh thân phận của bà. Mặc dù bà không phải mẹ ruột của Lâm Du, nhưng địa vị của bà trong lòng Lâm Du không thấp, bà không tin không bắt được Lâm Du!
"Mẹ, con không có nói láo. Nếu mẹ không tin, con nói nhiều hơn nữa cũng vô ích." Lâm Du bình tĩnh nhìn Tôn Uyển Đình, từng chữ từng câu giải thích, "Còn nữa, mẹ, mọi việc không thể chỉ nhìn mặt ngoài, mẹ thấy Hứa Mạch yêu thích con, có chắc chắn là hắn không có giả vờ? Suýt chút nữa Nhất Thiến lấy mạng của hắn, hại hắn nằm trên giường hơn bốn tháng, tỉnh lại lại trở thành người tàn tật... Nếu là mẹ, mẹ có bỏ qua không?"
Tôn Uyển Đình bị hỏi khó. Dĩ nhiên bà biết Hứa gia sẽ không bỏ qua, đây cũng đều bà lo lắng nhất. Lâm Du đã đưa vào Hứa gia rồi, cũng sắp thành vợ Hứa Mạch, chẳng lẽ không có chút xíu tác dụng? Hiện nay Hứa Mạch không phải người thực vật, hắn sẽ vô duyên vô cớ cưới Lâm Du?
Cô biết lý do này không thuyết phục được Tôn Uyển Đình, cô cũng không lo lắng. Căn bản là cô không muốn có tí dính líu nào với Lâm gia, chẳng qua là cùng nhau diễn trò, xem bản lĩnh ai cao hơn thôi.
"Ta không quan tâm! Cổ phần trong tay Nhất Thiến không thể cho ngươi! Ngược lại thì ngươi, ban đầu không phải ông nội để lại cho ngươi 30% cổ phần sao, lấy ra phân nửa cho Nhất Thiến, còn phần của Nhất Thiến thì đổi cho ngươi. Cứ như vậy, cổ phần của Nhất Thiến không thay đổi, của ngươi cũng không ít, còn cho Hứa gia một câu trả lời, vẹn cả đôi dường." Tôn Uyển Đình đưa ra yêu cầu của mình.
Lâm Du cười, nụ cười rất nhẹ rất nhạt, Tôn Uyển Đình không có nhìn thấy, nhưng bên kia Hứa Mạch lại nhìn thấy rõ ràng.
Xem ra, vị Lâm phu nhân này đã chọc giận Lâm Du! Hứa Mạch cười lạnh một tiếng, hướng về phía Lâm Hồng Tín đua ra “tối hậu thư”: "Sáng sớm ngày mai tám giờ, tôi phải thấy 15% cổ phần Bác Dương trên danh nghĩa Lâm Nhất Thiến viết tên Lâm Du. Nếu không, Bác Dương cũng không cần tồn tại."
"Hứa..." Giương mắt nhìn Hứa Mạch đẩy xe lăn đi về phía nơi hẻo lánh, Lâm Hồng Tín đưa tay ra muốn vãn hồi, lại bị Hứa Hoán chẳng biết đi tới bên người ông lúc nào cản lại.
"Xin lỗi, Lâm tổng, mời tới bên này." Chỉ chỉ vị trí hiện tại của Hứa Chấn Thiên, thái độ Hứa Hoán không mấy thân thiện, khiến cho Lâm Hồng Tín kinh hồn bạt vía.
Lâm Nhất Thiến nhân cơ hội này chuồn êm. Chắc rằng lực chú ý của Hứa Mạch dời đi, ngay lập tức xông về Chu Tuyền. Cũng không để ý sắc mặt khó coi Chu Tuyền như thế nào, nắm thật chặt tay Chu Tuyền không buông ra: "Chúng ta về nhà!"
Chu Tuyền cũng muốn về nhà, nhưng là hắn không về được! Lâm Nhất Thiến gây họa, có Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình giúp cô chịu trách nhiệm, không oán không hối giúp cô thu dọn chiến trường. Còn hắn? Thân phận con riêng đã khiến hắn ở Chu gia rất khó chịu, “tân nương” đổi người càng làm cho hắn khó xử. Ánh mắt Chu Đáo nhìn sang tức giận, Chu Tuyền biết: Lần này hắn tiêu rồi!
"Đi thôi!" Bởi vì quá mức sợ hãi, Lâm Nhất Thiến thanh âm không tự chủ lên cao, có vẻ bén nhọn lại chói tai. Cô vừa kêu xong, nhất thời ngày càng nhiều tầm mắt dời sang cô.
Vốn thấy Hứa Mạch rời đi, đại đa số mọi người đều nhìn về phía nơi hẻo lánh. Dù sao Hứa Mạch mới là nhân vật chính, hắn ở đây, chính là tâm điểm. Lâm Nhất Thiến biết rõ điều này, Chu Tuyền càng không thể không biết.
Nhưng giờ khắc này, cử động vô lễ của Lâm Nhất Thiến khiến hai người trở thành tâm điểm. Những cặp mắt nhình sang mang theo hiếu kỳ và khinh thường, hai người không hẹn mà cùng cúi đầu, theo bản năng trốn tránh.
"Náo cái gì? Có thấy mất mặt không?" Chu Đáo cũng không nhịn được nữa, nghiêm mặt phát tác.
Đây là lần đầu tiên Chu Đáo nghi ngờ quyết định đem Chu Tuyền trở về Chu gia. Vốn cho là đứa bé này sẽ làm cho ông nở mày nở mặt, trăm ngàn lần không nghĩ tới vinh quang đâu không thấy, chỉ thấy một tràn mất mặt!
Chu Đáo nhìn về phía Chu Tuyền, trong mắt tràn đầy không vui. Sâu xa hơn, ông bắt đầu hoài nghi, Chu Tuyền là cố ý! Cố ý trả thù ông, trả thù Chu gia, trả thù bọn họ đã từng xem nhẹ cùng lạnh lùng đối với Chu Tuyền cùng mẹ Chu Tuyền!
"Ba, thật xin lỗi." Bị khiển trách, trên mặt của Chu Tuyền nóng hừng hực. Lại nhìn thấy ánh mắt châm chọc như có như không của Chu Lăng, Chu Tuyền hung tợn cắn răng, cố nhịn khuất nhục(*). Một ngày nào đó, Chu gia sẽ là của hắn, hắn mới là người thừa kế Chu gia đường đường chính chính!
(*) Áp bức và lăng nhục
"Thật xin lỗi? Chỉ là một câu ‘‘thật xin lỗi’’ có hữu dụng không? Mày không nhìn thấy thái độ của Hứa đại thiếu đối với chúng ta? Hứa lão gia ngay cả cái liếc mắt cũng không muốn cho! Tất cả đều do mày! Mày... Về nhà coi ta thu thập ngươi thế nào!" Chu Đáo rất muốn mắng to Chu Tuyền, bất quá, ông vẫn cố nén lửa giận. Bất kể như thế nào, không thể gây chuyện trong yến hội Hứa gia, không thể khiến tất cả mọi người coi Chu gia thành trò cười.
Không nghĩ tới Chu Đáo sẽ phản ứng như vậy mạnh, Lâm Nhất Thiến nháy mắt mấy cái, có chút không hiểu đây là trạng thái gì. Coi như Lâm gia đắc tội Hứa gia, không đến nỗi ngay cả Chu gia cũng gặp họa theo chứ! Rõ ràng Chu gia ngay từ đầu rất vui lòng cưới Lâm Du, thân phận của nàng so với Lâm Du còn đường đường chính chính hơn, làm sao lại không thể gả cho Chu Tuyền rồi hả?
Ở trong lòng Lâm Nhất Thiến, sở dĩ cô giấu giếm, chỉ là vì né tránh Hứa gia. Về phần những người khác, cô chưa bao giờ tận lực che giấu. Huống chi trong lòng hắn, cô so với Lâm Du càng xứng đáng bên cạnh Chu Tuyền, cô cũng không cho là Chu Tuyền thua thiệt khi cưới cô. Nếu không, sau khi Chu Tuyền phát hiện cô không phải Lâm Du, vì sao liền tiếp nhận sự thật, ngầm thừa nhận sắp xếp của bọn họ?
Lâm Nhất Thiến không biết, cùng với chuyện Lâm Du không phải con gái ruột của Lâm Hồng Tín và Tôn Uyển Đình thì bí mật Chu Tuyền là con riêng chính là điều mà Chu gia không muốn người ngoài biết.
Dĩ nhiên, bản chất hai người khác nhau. Sự tình Lâm gia giấu giếm thân thế Lâm Du bị vạch trần, nhiều lắm cho rằng họ muốn bảo vệ Lâm Du. Về phần xuất thân của Chu Tuyền tai tiếng cực lớn, căn bản không thấy được ánh sáng!
Ngay cả Lâm Nhất Thiến, nếu như để cho cô biết Chu Tuyền là con riêng, sợ rằng cô sẽ lập tức phát điên mất! Còn hiện giờ, cô nên vui mừng khi không biết chuyện này, cũng nên vui mừng Chu gia không có ý định phanh phui chuyện này ra ánh sáng. Cứ như vậy, ít nhất cô còn nhận được danh tiếng Chu gia tam thiếu phu nhân, dương dương tự đắc cảm thấy lựa chọn của mình đủ sáng suốt...
"Mẹ, cổ phần Bác Dương trên danh nghĩa của con đã giao cho Hứa Mạch. Mặc dù vẫn là viết tên con, nhưng quyền chi phối đã không phải của con nữa rồi. Rốt cuộc tại sao lại như vậy, hẳn là trong lòng mẹ biết rõ. Con lấy 30% cổ phần Bác Dương đổi lấy bình yên vô sự ở Hứa gia, Nhất Thiến chỉ cần giao 15% cổ phần là có thể tránh được bị Hứa Mạch gây tổn thương. Cẩn thận tính toán, con mới là người vô tội bị dính líu, không phải sao? Tại sao mẹ lại hùng hổ đứng ở chỗ này chỉ trích con không có giúp Nhất Thiến? Dù con có phép thần thông cũng không thể lấy 15% cổ phần trong tay Hứa Mạch đến giúp Nhất Thiến thoát thân." Coi như là biểu đạt bất mãn với Tôn Uyển Đình, đồng thời Lâm Du cũng nói ra ủy khuất, giống như hoàn toàn không có tồn tại cừu hận. Thái độ Lâm Du như vậy, thành công để cho Tôn Uyển Đình buông lỏng, không chút nào ý thức được nguy cơ.
Đối mặt với những lời tố cáo của cô, Tôn Uyển Đình lúng túng, cũng không đem thái độ Lâm Du để ở trong lòng. Lâm Du có chịu ủy khuất hay không, bà căn bản không để ý. Hứa gia đối với Lâm Du có được hay không, nàng cũng không quan tâm. Bất quá, cổ phần trong tay Lâm Du cực kỳ trọng yếu, sao có thể bị cướp đi?
Chợt bắt cánh tay Lâm Du, Tôn Uyển Đình không dám tin, sắc nhọn kêu thành tiếng: "Cái gì? Cổ phần tất cả đều bị Hứa Mạch cầm đi?"
"Không sai." Hít sâu một hơi, Lâm Du ổn định tâm tình, châm chọc nói, "Mẹ, nếu không mẹ đi nói với Hứa Mạch, để cho hắn đem 30% cổ phần trả lại cho con đi?"
"Tiểu Du!" Tôn Uyển Đình thở hốc vì kinh ngạc, tức giận giậm chân, "Rốt con bị sao vậy? Chuyện trọng đại như vậy cũng không thương lượng với ba mẹ? Con có biết Bác Dương là tâm huyết cả đời của ông nội con không? Hả?? Ông nội đem nhiều cổ phần để lại cho ngươi như vậy, là yêu thuơng ngươi, là tình cảm đối với cha mẹ ruột của ngươi! Nhưng ngươi thì sao? Ngươi.. Thậm chí ngay cả cổ phần ông nội để lại cho ngươi tất cả không quản được? Sau này ngươi làm sao giao phó với ông nội của ngươi?"
"Không bằng tôi giúp Tiểu Du giao phó với ông nội Lâm?" Hứa Mạch đột nhiên lên tiếng, trong phút chốc thay đổi thế cục, Tôn Uyển Đình bị dọa sợ đến mức không thốt được lời nào.
Mắt thấy Tôn Uyển Đình như bong bóng xì hơi, hận không thể lập tức tìm cái kẽ đất chui vào, đáy mắt Lâm Du thoáng qua một tia châm chọc. Tối nay là lần đầu tiên hợp tác giữa cô với Hứa Mạch, hiệu quả lại tốt đến kì lạ. Nên than thở một nhà ba người Lâm Hồng Tín quá phối hợp sao?
Còn Lâm Hồng Tín, dù cố ra vẻ trấn định, cũng không nhịn được thỉnh thoảng liếc nhìn Hứa Mạch. Bất kể như thế nào, thái độ của Hứa gia là điểm mấu chốt, ông cần phải cẩn thận đề phòng.
Từ khi Lâm Nhất Thiến bước vào yến hội, hai chân liền như nhũn ra, sắc mặt trắng bệch, không nói được một câu. Cả người cứng ngắc trốn sau lưng Tôn Uyển Đình, hận không thể biến thành không khí ngay lập tức.
"Cha, mẹ, hai người tới rồi!" Đi tới trước mặt Lâm Hồng Tín và Tôn Uyển Đình, vẻ mặt Lâm Du như thường, thái độ tuy không mấy thân cận, nhưng cũng không xa cách. Giống như chưa từng phát sinh bất kỳ chuyện gì.
" Ừ." Tùy ý hướng về phía Lâm Du gật đầu một cái, toàn bộ sự chú ý của Tôn Uyển Đình liền chuyển sang Hứa Mạch, "Hứa đại thiếu khỏe."
"Lâm phu nhân khỏe." Khách sáo chào hỏi xong xuôi, Hứa Mạch trực tiếp hỏi, "Không biết... Chuyện Lâm gia đáp ứng chuyển nhượng cổ phần Bác Dương cho Tiểu Du khi nào thì xong thủ tục?"
Không tài nào nghĩ tới Hứa Mạch sẽ đòi cổ phần Bác Dương ngay trước mọi người, mặt ba người Lâm Hồng Tín đỏ lên, không lên tiếng, quyết tâm làm ngơ.
Không ai trả lời, Hứa Mạch cũng không nóng nảy, nhàn nhạt nhếch miệng, lẳng lặng nhìn ba người họ chằm chằm. Bầu không khí trong nháy mắt hạ xuống thật thấp.
Mọi người từ bốn phương tám hướng chuyển tầm mắt sang nhìn bọn họ, như có gai ở sau lưng, có thể đâm chết người. Do dự hồi lâu, Lâm Hồng Tín mở miệng: "Xin Hứa đại thiếu yên tâm, sẽ nhanh chóng hoàn thành."
"Thật sao? Lâm tổng giám đốc có thể nói thời gian cụ thể không? Luật sư của Hứa thị đã bận rộn không ít vì chuyện này, quả thực không được tốt lắm" Quy tắc làm người của Hứa Mạch, một khi đã nhận định thì không có khả năng buông tay. Nói hắn ỷ thế hiếp người cũng được, nói hắn cướp đoạt trắng trợn cũng tốt, ngược lại, cổ phần Bác Dương trong tay Lâm Nhất Thiến, hắn nhất quyết chẳng buông tha!
Bị Hứa Mạch uy hiếp, Lâm Hồng Tín khẽ cắn răng, cười khan gật đầu nói: "Rất nhanh, rất nhanh thôi."
"Rất nhanh ư? Tối hôm nay? Hay ngày mai?" Theo lý thuyết, Lâm Hồng Tín đứng, Hứa Mạch ngồi, khí thế của Lâm Hồng Tín sẽ áp đảo Hứa Mạch. Nhưng không. Mặc dù phải ngẩng mặt nói chuyện với Lâm Hồng Tín, khí thế của Hứa Mạch vẫn vững như bàn thạch.
Mấy lời qua loa lấy lệ ai chẳng nói được, nụ cười lấy lòng trên mặt Lâm Hồng Tín cứng đờ, đứng tại chỗ lúng túng.
Thật ra thì Lâm Hồng Tín đã ngầm bắt tay vào thu mua cổ phần còn phân tán của Bác Dương. Chỉ cần số cổ phần trong tay của hắn vượt qua 50%, cổ phần từ Lâm Nhất Thiến chuyển cho Lâm Du chỉ là phần nhỏ!
Đúng là người tính không bằng trời tính, cho dù hắn chịu bỏ ra số tiền lớn, cố gắng hết sức cũng chỉ thu hồi được 8%.
Cho nên tới bây giờ, trong tay Lâm Hồng Tín chỉ có 44% cổ phần như cũ. Nếu như lúc này đem 15% kia của Nhất Thiến chuyển cho Lâm Du, cô liền trở thành cổ đông lớn nhất ở Bác Dương vì nắm giữ 45% cổ phần... Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Hồng Tín vẫn là nhất quyết không buông tay.
"Tiểu Du à, lâu rồi hai mẹ con mình không có dịp trò chuyện cùng nhau. Bảo Nhất Thiến truyền lời cho con, cũng không thấy con về nhà. Vừa vặn hiện giờ rảnh rỗi, chúng ta đến bên kia ngồi xuống trò chuyện một lát được không?" Tôn Uyển Đình thừa nhận, là bà cố tình nói sang chuyện khác. Tuy lý do rất cứng nhắc nhưng là vào giờ phút này, việc bà có thể làm cũng chỉ là đánh lừa dư luận thôi.
"Nhiều khách khứa như vậy, đứng ở cửa quả thật kỳ cục." Không thể không gật đầu, Lâm Du vỗ vỗ vai Hứa Mạch, "Không bằng mời ba mẹ qua bên kia ngồi xuống trò chuyện?"
"Được!" Hứa Mạch sảng khoái đáp ứng, còn tặng thêm nụ cười ấm áp, "Cha, mẹ, mời tới bên này."
"Tiểu Du, đừng..." người mà Tôn Uyển Đình muốn tìm là Lâm Du, tự nhiên sẽ không để Hứa Mạch chen vào. Mắt thấy Hứa Mạch theo cùng, liền vội vàng lắc đầu một cái, "Hiếm có cơ hội, hai mẹ chúng ta con liền trò chuyện thật tốt. Ba của con cùng Nhất Thiến đều không tham gia, Hứa đại thiếu cũng đừng đi theo, được không?"
Lâm Hồng Tín cùng Lâm Nhất Thiến mãnh liệt gật đầu, Lâm Du hơi nhíu mày: "Vậy cũng tốt! Để cho Hứa Mạch theo ba cùng Nhất Thiến trò chuyện, con theo mẹ đến bên kia."
Hai cha con Lâm Nhất Thiến đứng hình tại chỗ, cũng không dám… gật đầu nữa. Nói tới nói lui, bọn họ vẫn không thể nào chạy thoát?
"Đi thôi! Hai mẹ con chúng ta đến bên kia trò chuyện thật tốt!" Không còn cách nào khác, bà vội vội vàng vàng kéo Lâm Du đi khỏi.
"Ba, con tìm Chu Tuyền trước." Tôn Uyển Đình cùng Lâm Du rời đi, Lâm Nhất Thiến không còn chỗ chắn trước mặt, bại lộ trong tầm mắt Hứa Mạch. Vào giờ phút này, trong đầu cô chỉ có thể nghĩ tới “cái phao” Chu Tuyền.
"Đi đi!" Trong bụng khẽ thở dài một cái, Lâm Hồng Tín bất đắc dĩ nói. Hắn cũng không muốn một mình đối mặt với Hứa Mạch, nhưng mà họa là do Nhất Thiến gây ra, đem Nhất Thiến đưa đi mới là thượng sách. Nể tình Chu gia, không chừng Hứa gia sẽ không quá làm khó Nhất Thiến nữa.
"Đứng lại." Thanh âm Hứa Mạch không cao, khí thế cũng không lạnh.
Cơ hồ là theo bản năng, Lâm Nhất Thiến dừng bước ngay. Mặc dù cô liều mạng muốn di chuyển, lại không làm gì được. Cảm giác vô lực, hoảng loạn xen lẫn sợ hãi kịch liệt gia tăng làm cô muốn nổi điên!
"Lâm nhị tiểu thư tựa hồ rất đi vội vã? Mặt mày tôi đáng ghét như vậy sao?" Nụ cười trên mặt không đổi, giọng Hứa Mạch mang nghi ngờ hỏi.
"Không... Không có..." Vành mắt ngập nước, Lâm Nhất Thiến run rẩy nói, thanh âm nhỏ gần như không thể nghe thấy. Cô thật không biết Hứa Mạch đáng sợ như vậy. Rõ ràng thời điểm cô thích hắn, hắn luôn ôn hòa lễ độ, chưa bao giờ bực dọc cũng chưa từng nổi giận, cứ như dù là chuyện gì xảy ra đều cười một tiếng mà qua. Cô chính là “say nắng” dáng vẻ đó!
"Hứa đại thiếu hiểu lầm. Bởi vì Nhất Thiến có chuyện muốn nói với Chu Tuyền nên mới rời đi." Lâm Hồng Tín vừa nói vừa bước đến chắn trước mặt Lâm Nhất Thiến. Để cho Nhất Thiến ở chỗ này, sợ là khó xong việc. Còn không bằng trước tiên đem Nhất Thiến rời đi, ông ở lại đàm luận điều kiện với Hứa Mạch.
"Tôi lại không nghĩ vậy!" Hoàn toàn không cho Lâm Hồng Tín mặt mũi, Hứa Mạch châm chọc lắc đầu một cái, "Đã làm sai chuyện liền muốn chuồn, kẻ đầu sỏ biến tôi thành cái bộ dạng này tới hôm nay cũng chưa từng thành tâm đến trước mặt tôi nói câu “xin lỗi” . Chẳng lẽ đôi chân này của tôi không đáng tiền?"
"Sao lại thế được! Tuyệt không phải như Hứa đại thiếu nghĩ. Nhất Thiến thật biết sai rồi, cho tới bây giờ vẫn còn mang lòng áy náy, cho nên mới không dám đối mặt với Hứa đại thiếu ngài. Lâm gia chúng ta rất thành tâm muốn chuộc lỗi, cho nên mới đem Tiểu Du đưa đến Hứa gia chiếu cố ngài! Ngài..." Bởi vì vô cùng hốt hoảng, Lâm Hồng Tín trực tiếp dùng tới kính xưng "ngài", vẻ lấy lòng hiện ra hết bên ngoài. Chưa nói xong chuyện liền bắt gặp sự châm chọc cùng tức giận nơi đáy mắt Hứa Mạch, nhất thời ngậm miệng, không dám nói tiếp.
Cùng lúc đó, Tôn Uyển Đình kéo Lâm Du đi tới trong góc, khí thế liền cường hãn hơn nhiều: "Tiểu Du, rốt cuộc là chuyện gì? Hứa gia bên này liên tiếp gặp biến cố, sao không thấy con lên tiếng? Con oán hận ba mẹ chuyện gì? Hay là cảm thấy ba mẹ nơi nào không đúng, khiến con mất hứng? Có việc gì cứ nói thẳng! Coi ba mẹ trở thành người ngoài rồi hả?"
Lâm Du không phản bác, cũng không có giải bày, mặc cho Tôn Uyển Đình thao thao bất tuyệt. Nơi này dù là nơi hẻo lánh, nhưng vẫn còn chưa tới vắng đến mức không có người. Thêm vào nữa Tôn Uyển Đình kéo Lâm Du tới đây đã làm người khác chú ý, chẳng ít người hiếu kỳ đều phóng tầm mắt sang bên này.
"Tiểu Du, con nói thật với mẹ đi. Có phải ngay từ đầu con không vui khi gả cho Hứa Mạch? Nếu như con không tình nguyện, có thể nói với ba mẹ, sao lại trước mặt đáp ứng sau lưng len lén đoạn tuyệt liên hệ với cả nhà? Mẹ sớm cảm thấy kỳ quái rồi, thế nào con gả vào Hứa gia rồi lại biệt vô âm tín. Chẳng lẽ Hứa gia không cho phép con bước ra khỏi cửa? Hoặc là con không muốn trở về thăm ba mẹ có đúng hay không?" Nói tới đây, trong lòng Tôn Uyển Đình không ngừng khinh thường. Sớm biết Lâm Du giận dỗi bọn họ, bà đã tìm Lâm Du nói chuyện!
Bây giờ lại nói với Lâm Du những thứ này cũng không quản là có tác dụng hay không. Còn có... Hứa Mạch chính là không có ý định bỏ qua cho nhà bọn họ, giống như muốn làm Lâm Du vui vẻ? Tôn Uyển Đình cảm thấy, trong chuyện này có Lâm Du động tay động chân.
Trách chỉ trách bà ban đầu nghĩ lầm rồi, hơn nữa còn là sai hoàn toàn. Cho là đem Lâm Du đẩy ra ngoài làm bia đỡ đạn, coi như xong chuyện. Thành công qua loa lấy lệ đối vớiHứa gia, lại thuận lợi thoát khỏi “đại phiền toái” Lâm Du, còn vừa lòng đẹp ý vì Nhất Thiến tìm một bến đỗ tốt... Cho nên, căn bản là bà không có nghĩ tới việc hỏi tình cảnh Lâm Du ở Hứa gia, cũng lười quan tâm tới.
Mà hiện nay, nhìn rõ ràng Lâm Du có Hứa Mạch làm chỗ dựa, Tôn Uyển Đình ngoại trừ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ. Cớ gì lại không kịp thời ổn định tâm Lâm Du, để cho cô chiếm thế thượng phong dễ như trở bàn tay? Đối với bà, Lâm Du chẳng có chút uy hiếp nào hết, ngay cả khi trong tay cô có cổ phần, từ đầu đến cuối chỉ là vật trong túi, tùy thời có thể thu hồi lại!
Lâm Du vẫn không mở miệng, chờ xem Tôn Uyển Đình còn có thể ra chiêu thức gì. Cô đã từng quá mù quáng, căn bản không biết bộ mặt thật của những người được gọi là “người thân” này. Lần này, cô sẽ trợn to hai mắt nhìn thật tốt, quyết không để mình lâm vào thế bị động.
"Tiểu Du, sao con không nói chuyện. Đúng rồi, còn di vật cha mẹ ruột của con nữa. Lần trước con đột nhiên nhắc tới, mẹ không để ý, cũng không có đi theo con. Con đi nhìn rồi là phải không? Rốt cuộc con cầm cái gì? Nghe ba con nói, hộp gỗ nhỏ trên bàn trang điểm của mẹ con tựa hồ không thấy? Con có lấy đi không? Bên trong có cái gì, có quan trọng lắm không?" Tôn Uyển Đình nhịn một bụng lời nói muốn nói với Lâm Du, chỉ chờ cô trả lời.
Lâm Du là do một tay bà nuôi lớn. Qua nhiều năm như vậy, bà cũng đã thành công “lũng đoạn” cuộc sống của cô. Năm tháng sau này còn dài, Tôn Uyển Đình càng tự tin hơn gấp trăm lần, không có một chút lo lắng.
"Là con lấy đi. Chỉ để tưởng niệm thôi, không có thứ gì quan trọng." Lâm Du đã sớm dự đoán rồi sẽ có một ngày như thế. Việc mà Tôn Uyển Đình thắc mắc, cô đã nghĩ xong câu trả lời. Dù Tôn Uyển Đình muốn đòi cái hộp gỗ kia, cũng không có gì đáng lo ngại. Dây chuyền ở trên cổ của Hứa Mạch, gan Tôn Uyển Đình dù có to bằng trời cũng không dám tìm Hứa Mạch.
" Tưởng niệm? Rốt cuộc là vật gì? Tiểu Du, đưa cho mẹ nhìn một chút. Không chừng mẹ có thể nhớ lại một số chuyện cũ, còn có thể nói cho con nghe nghe." Tôn Uyển Đình nhạy bén, vội vàng thúc giục. Bà muốn biết rõ lí do vì sao Lâm Du thay đổi thái độ, chờ đến khi cô làm sáng tỏ nguyên nhân, mới có thể hốt thuốc đúng bệnh, gãi ngứa đúng chỗ!
" Dạ, nếu mẹ muốn nhìn, vậy thì nhìn một chút đi! Bất quá phải đợi đến lúc yến hội kết thúc. Hiện tại khách khứa rất nhiều, không thích hợp để chúng ta rời đi." Trước sự truy hỏi của bà, Lâm Du không hề lộ ra một chút kinh hoảng hay sơ hở.
Thái độ Lâm Du như vậy ngược lại Tôn Uyển Đình nghi ngờ. Chẳng lẽ cái đó hộp gỗ đó không có gì quan trọng? Mặt kệ! Tìm cơ hội xem trước rồi tính!
"Được rồi, chuyện này chúng ta sau này lại nói. Nhưng Tiểu Du à, dầu gì con cũng là chị của Nhất Thiến, thế nào cũng phải giúp đỡ một chút chứ! Mẹ thấy Hứa đại thiếu rất thích con, còn muốn cùng con kết hôn. Hay con nói với Hứa đại thiếu, bỏ qua cho Nhất Thiến dược không? Dù gì sau này chúng ta cũng là thông gia, đều là người một nhà. Sao con có thể mặc cho Hứa đại thiếu gây sự với chúng ta? Chẳng lẽ phải tính toán chi li, cạnh tranh đến ngươi chết ta sống?" Tôn Uyển Đình oán trách nói.
"Mẹ, chuyện của Hứa gia con không xen vào được, cũng không quản được. Không phải mẹ không biết con gả vào Hứa gia thế nào, bọn họ làm sao có thể từ bỏ ý đồ? Bản thân con còn lo chưa xong, làm sao giúp Nhất Thiến?" Lâm Du đã cố nhẫn nại để nghe cho hết những gì Tôn Uyển Đình nói.
"Sao có thể? Mẹ thấy Hứa đại thiếu rõ ràng rất thích con! Tiểu Du, ta là mẹ của con, đừng nghĩ qua mặt được ta!" Rõ ràng bà không tin những gì Lâm Du giải thích, Tôn Uyển Đình nhấn mạnh thân phận của bà. Mặc dù bà không phải mẹ ruột của Lâm Du, nhưng địa vị của bà trong lòng Lâm Du không thấp, bà không tin không bắt được Lâm Du!
"Mẹ, con không có nói láo. Nếu mẹ không tin, con nói nhiều hơn nữa cũng vô ích." Lâm Du bình tĩnh nhìn Tôn Uyển Đình, từng chữ từng câu giải thích, "Còn nữa, mẹ, mọi việc không thể chỉ nhìn mặt ngoài, mẹ thấy Hứa Mạch yêu thích con, có chắc chắn là hắn không có giả vờ? Suýt chút nữa Nhất Thiến lấy mạng của hắn, hại hắn nằm trên giường hơn bốn tháng, tỉnh lại lại trở thành người tàn tật... Nếu là mẹ, mẹ có bỏ qua không?"
Tôn Uyển Đình bị hỏi khó. Dĩ nhiên bà biết Hứa gia sẽ không bỏ qua, đây cũng đều bà lo lắng nhất. Lâm Du đã đưa vào Hứa gia rồi, cũng sắp thành vợ Hứa Mạch, chẳng lẽ không có chút xíu tác dụng? Hiện nay Hứa Mạch không phải người thực vật, hắn sẽ vô duyên vô cớ cưới Lâm Du?
Cô biết lý do này không thuyết phục được Tôn Uyển Đình, cô cũng không lo lắng. Căn bản là cô không muốn có tí dính líu nào với Lâm gia, chẳng qua là cùng nhau diễn trò, xem bản lĩnh ai cao hơn thôi.
"Ta không quan tâm! Cổ phần trong tay Nhất Thiến không thể cho ngươi! Ngược lại thì ngươi, ban đầu không phải ông nội để lại cho ngươi 30% cổ phần sao, lấy ra phân nửa cho Nhất Thiến, còn phần của Nhất Thiến thì đổi cho ngươi. Cứ như vậy, cổ phần của Nhất Thiến không thay đổi, của ngươi cũng không ít, còn cho Hứa gia một câu trả lời, vẹn cả đôi dường." Tôn Uyển Đình đưa ra yêu cầu của mình.
Lâm Du cười, nụ cười rất nhẹ rất nhạt, Tôn Uyển Đình không có nhìn thấy, nhưng bên kia Hứa Mạch lại nhìn thấy rõ ràng.
Xem ra, vị Lâm phu nhân này đã chọc giận Lâm Du! Hứa Mạch cười lạnh một tiếng, hướng về phía Lâm Hồng Tín đua ra “tối hậu thư”: "Sáng sớm ngày mai tám giờ, tôi phải thấy 15% cổ phần Bác Dương trên danh nghĩa Lâm Nhất Thiến viết tên Lâm Du. Nếu không, Bác Dương cũng không cần tồn tại."
"Hứa..." Giương mắt nhìn Hứa Mạch đẩy xe lăn đi về phía nơi hẻo lánh, Lâm Hồng Tín đưa tay ra muốn vãn hồi, lại bị Hứa Hoán chẳng biết đi tới bên người ông lúc nào cản lại.
"Xin lỗi, Lâm tổng, mời tới bên này." Chỉ chỉ vị trí hiện tại của Hứa Chấn Thiên, thái độ Hứa Hoán không mấy thân thiện, khiến cho Lâm Hồng Tín kinh hồn bạt vía.
Lâm Nhất Thiến nhân cơ hội này chuồn êm. Chắc rằng lực chú ý của Hứa Mạch dời đi, ngay lập tức xông về Chu Tuyền. Cũng không để ý sắc mặt khó coi Chu Tuyền như thế nào, nắm thật chặt tay Chu Tuyền không buông ra: "Chúng ta về nhà!"
Chu Tuyền cũng muốn về nhà, nhưng là hắn không về được! Lâm Nhất Thiến gây họa, có Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình giúp cô chịu trách nhiệm, không oán không hối giúp cô thu dọn chiến trường. Còn hắn? Thân phận con riêng đã khiến hắn ở Chu gia rất khó chịu, “tân nương” đổi người càng làm cho hắn khó xử. Ánh mắt Chu Đáo nhìn sang tức giận, Chu Tuyền biết: Lần này hắn tiêu rồi!
"Đi thôi!" Bởi vì quá mức sợ hãi, Lâm Nhất Thiến thanh âm không tự chủ lên cao, có vẻ bén nhọn lại chói tai. Cô vừa kêu xong, nhất thời ngày càng nhiều tầm mắt dời sang cô.
Vốn thấy Hứa Mạch rời đi, đại đa số mọi người đều nhìn về phía nơi hẻo lánh. Dù sao Hứa Mạch mới là nhân vật chính, hắn ở đây, chính là tâm điểm. Lâm Nhất Thiến biết rõ điều này, Chu Tuyền càng không thể không biết.
Nhưng giờ khắc này, cử động vô lễ của Lâm Nhất Thiến khiến hai người trở thành tâm điểm. Những cặp mắt nhình sang mang theo hiếu kỳ và khinh thường, hai người không hẹn mà cùng cúi đầu, theo bản năng trốn tránh.
"Náo cái gì? Có thấy mất mặt không?" Chu Đáo cũng không nhịn được nữa, nghiêm mặt phát tác.
Đây là lần đầu tiên Chu Đáo nghi ngờ quyết định đem Chu Tuyền trở về Chu gia. Vốn cho là đứa bé này sẽ làm cho ông nở mày nở mặt, trăm ngàn lần không nghĩ tới vinh quang đâu không thấy, chỉ thấy một tràn mất mặt!
Chu Đáo nhìn về phía Chu Tuyền, trong mắt tràn đầy không vui. Sâu xa hơn, ông bắt đầu hoài nghi, Chu Tuyền là cố ý! Cố ý trả thù ông, trả thù Chu gia, trả thù bọn họ đã từng xem nhẹ cùng lạnh lùng đối với Chu Tuyền cùng mẹ Chu Tuyền!
"Ba, thật xin lỗi." Bị khiển trách, trên mặt của Chu Tuyền nóng hừng hực. Lại nhìn thấy ánh mắt châm chọc như có như không của Chu Lăng, Chu Tuyền hung tợn cắn răng, cố nhịn khuất nhục(*). Một ngày nào đó, Chu gia sẽ là của hắn, hắn mới là người thừa kế Chu gia đường đường chính chính!
(*) Áp bức và lăng nhục
"Thật xin lỗi? Chỉ là một câu ‘‘thật xin lỗi’’ có hữu dụng không? Mày không nhìn thấy thái độ của Hứa đại thiếu đối với chúng ta? Hứa lão gia ngay cả cái liếc mắt cũng không muốn cho! Tất cả đều do mày! Mày... Về nhà coi ta thu thập ngươi thế nào!" Chu Đáo rất muốn mắng to Chu Tuyền, bất quá, ông vẫn cố nén lửa giận. Bất kể như thế nào, không thể gây chuyện trong yến hội Hứa gia, không thể khiến tất cả mọi người coi Chu gia thành trò cười.
Không nghĩ tới Chu Đáo sẽ phản ứng như vậy mạnh, Lâm Nhất Thiến nháy mắt mấy cái, có chút không hiểu đây là trạng thái gì. Coi như Lâm gia đắc tội Hứa gia, không đến nỗi ngay cả Chu gia cũng gặp họa theo chứ! Rõ ràng Chu gia ngay từ đầu rất vui lòng cưới Lâm Du, thân phận của nàng so với Lâm Du còn đường đường chính chính hơn, làm sao lại không thể gả cho Chu Tuyền rồi hả?
Ở trong lòng Lâm Nhất Thiến, sở dĩ cô giấu giếm, chỉ là vì né tránh Hứa gia. Về phần những người khác, cô chưa bao giờ tận lực che giấu. Huống chi trong lòng hắn, cô so với Lâm Du càng xứng đáng bên cạnh Chu Tuyền, cô cũng không cho là Chu Tuyền thua thiệt khi cưới cô. Nếu không, sau khi Chu Tuyền phát hiện cô không phải Lâm Du, vì sao liền tiếp nhận sự thật, ngầm thừa nhận sắp xếp của bọn họ?
Lâm Nhất Thiến không biết, cùng với chuyện Lâm Du không phải con gái ruột của Lâm Hồng Tín và Tôn Uyển Đình thì bí mật Chu Tuyền là con riêng chính là điều mà Chu gia không muốn người ngoài biết.
Dĩ nhiên, bản chất hai người khác nhau. Sự tình Lâm gia giấu giếm thân thế Lâm Du bị vạch trần, nhiều lắm cho rằng họ muốn bảo vệ Lâm Du. Về phần xuất thân của Chu Tuyền tai tiếng cực lớn, căn bản không thấy được ánh sáng!
Ngay cả Lâm Nhất Thiến, nếu như để cho cô biết Chu Tuyền là con riêng, sợ rằng cô sẽ lập tức phát điên mất! Còn hiện giờ, cô nên vui mừng khi không biết chuyện này, cũng nên vui mừng Chu gia không có ý định phanh phui chuyện này ra ánh sáng. Cứ như vậy, ít nhất cô còn nhận được danh tiếng Chu gia tam thiếu phu nhân, dương dương tự đắc cảm thấy lựa chọn của mình đủ sáng suốt...
"Mẹ, cổ phần Bác Dương trên danh nghĩa của con đã giao cho Hứa Mạch. Mặc dù vẫn là viết tên con, nhưng quyền chi phối đã không phải của con nữa rồi. Rốt cuộc tại sao lại như vậy, hẳn là trong lòng mẹ biết rõ. Con lấy 30% cổ phần Bác Dương đổi lấy bình yên vô sự ở Hứa gia, Nhất Thiến chỉ cần giao 15% cổ phần là có thể tránh được bị Hứa Mạch gây tổn thương. Cẩn thận tính toán, con mới là người vô tội bị dính líu, không phải sao? Tại sao mẹ lại hùng hổ đứng ở chỗ này chỉ trích con không có giúp Nhất Thiến? Dù con có phép thần thông cũng không thể lấy 15% cổ phần trong tay Hứa Mạch đến giúp Nhất Thiến thoát thân." Coi như là biểu đạt bất mãn với Tôn Uyển Đình, đồng thời Lâm Du cũng nói ra ủy khuất, giống như hoàn toàn không có tồn tại cừu hận. Thái độ Lâm Du như vậy, thành công để cho Tôn Uyển Đình buông lỏng, không chút nào ý thức được nguy cơ.
Đối mặt với những lời tố cáo của cô, Tôn Uyển Đình lúng túng, cũng không đem thái độ Lâm Du để ở trong lòng. Lâm Du có chịu ủy khuất hay không, bà căn bản không để ý. Hứa gia đối với Lâm Du có được hay không, nàng cũng không quan tâm. Bất quá, cổ phần trong tay Lâm Du cực kỳ trọng yếu, sao có thể bị cướp đi?
Chợt bắt cánh tay Lâm Du, Tôn Uyển Đình không dám tin, sắc nhọn kêu thành tiếng: "Cái gì? Cổ phần tất cả đều bị Hứa Mạch cầm đi?"
"Không sai." Hít sâu một hơi, Lâm Du ổn định tâm tình, châm chọc nói, "Mẹ, nếu không mẹ đi nói với Hứa Mạch, để cho hắn đem 30% cổ phần trả lại cho con đi?"
"Tiểu Du!" Tôn Uyển Đình thở hốc vì kinh ngạc, tức giận giậm chân, "Rốt con bị sao vậy? Chuyện trọng đại như vậy cũng không thương lượng với ba mẹ? Con có biết Bác Dương là tâm huyết cả đời của ông nội con không? Hả?? Ông nội đem nhiều cổ phần để lại cho ngươi như vậy, là yêu thuơng ngươi, là tình cảm đối với cha mẹ ruột của ngươi! Nhưng ngươi thì sao? Ngươi.. Thậm chí ngay cả cổ phần ông nội để lại cho ngươi tất cả không quản được? Sau này ngươi làm sao giao phó với ông nội của ngươi?"
"Không bằng tôi giúp Tiểu Du giao phó với ông nội Lâm?" Hứa Mạch đột nhiên lên tiếng, trong phút chốc thay đổi thế cục, Tôn Uyển Đình bị dọa sợ đến mức không thốt được lời nào.
Mắt thấy Tôn Uyển Đình như bong bóng xì hơi, hận không thể lập tức tìm cái kẽ đất chui vào, đáy mắt Lâm Du thoáng qua một tia châm chọc. Tối nay là lần đầu tiên hợp tác giữa cô với Hứa Mạch, hiệu quả lại tốt đến kì lạ. Nên than thở một nhà ba người Lâm Hồng Tín quá phối hợp sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.