Chương 85
Văn Nhất Nhất
10/10/2017
Editor: Phan Dĩnh Lâm
Bên này hai người Chu Tuyền và Lý Mộng bắt tay hợp tác thành công thì bên kia Hứa Hoán cũng đã tra ra được chủ mưu của chủ đề gây bão kia là ai. Sau khi xác nhận chắc chắn là Lý Mộng, cậu vội vàng báo cho Hứa Chấn Thiên biết.
"Con biết rõ nên làm gì mà, phải không?" Mặt lạnh nhìn Hứa Hoán, Hứa Chấn Thiên cũng không truyền đạt chỉ thị rõ ràng.
"Ông nội yên tâm, con bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Làm tư thế chào trong quân đội xong, Hứa Hoán hào hứng ra chậm rãi rời khỏi nhà.
Chờ sau khi bóng dáng của Hứa Hoán biến mất sau cánh cửa, ông nghiêm mặt gọi điện thoại đến Tần gia. Thái độ bên nhà họ Tần cũng không khác gì ông, ông nội Tần nói rõ trong điện thoại, ông ấy sẽ không để yên chuyện này. Ông ấy sẽ lập tức liên lạc với Tần Nam để cậu giả quyết.
Tần Nam đang bận rộn chuẩn bị tham gia buổi casting diễn thử, cậu muốn chứng minh với đạo diễn rằng cậu có đủ thực lực để nhận vai diễn này, dù đó chỉ là vai nam phụ. Đang hào hứng bừng bừng thì cậu nhận được điện thoại từ ông nội Tần. Cậu nghe lời căn dặn của nội xong bèn trịnh trọng tìm anh họ Tần ngay lập tức.
Thật sự anh Tần không biết gì về những việc làm của Lý Mộng. Đột nhiên bị Tần Nam vấn tội, anh Tần rất bất mãn. Cho đến khi Tần Nam nói đây là ý của ông nội, anh Tần mới nhận ra được tính nghiêm trọng của chuyện này.
"Tôi thật sự không biết." Dĩ nhiên anh Tần có biết chuyện huyên náo trên mạng nhưng nếu như nói cho anh biết rằng chủ mưu của chuyện này là Lý Mộng, nh Tần cũng không thể nào tin được.
"Mặc kệ anh có biết hay không, chuyện này cũng đã xảy ra rồi. Ông nội đã biết chuyện này, tiếp theo nên làm gì chắc anh họ đã rõ rồi chứ." Vấn đề mấu chốt ở đây không phải là anh họ Tần biết hay không mà là ông nội Tần đã không thể dung túng cho Lý Mộng mặc tình làm bậy ở thành phố D nữa.
"Chú muốn tôi đuổi Tiểu Mộng đi" Không dám tin nhìn Tần Nam, anh Tần còn tưởng rằng, Tiểu Mộng ở nhà họ Tần khoảng thời gian lâu như vậy thì cũng được coi là phân nữa người nhà họ Tần rồi chứ.
"Anh họ cảm thấy thế nào?" Tần Nam bĩu môi: "Nếu không thì anh họ nghĩ xem ông nội bảo tôi đến làm gì?"
"Không thể nào! Ông nội sẽ không lên tiếng đuổi Tiểu Mộng đi." Anh Tần nổi nóng. Anh chắc chắn đây là ý tứ của Tần Nam vì ông nội không bao giờ nói trực tiếp như vậy.
"Từ nãy đến giờ tôi có nói đến hai từ “đuổi đi” không?" Đối với sự hoài nghi của anh Tần, Tần Nam không nhường nửa bước, từ đầu đến cuối nụ cười luôn hiện hữu trện mặt cậu: "Anh họ, tôi và anh đều là người thông minh, đừng đứng nơi đây so IQ. Rốt cuộc ông nội có thái độ gì, hay ông có trực tiếp ra chỉ thị hay không tôi nghĩ anh hiểu mà."
Anh Tần trầm mặc một chút. Một lát sau, anh ta ngẩng đầu lên hỏi: "Sao ông nội lại biết chuyện này?"
"Mấy ngày nay tôi cũng bề bộn nhiều việc nên không chú ý chuyện này. Nhưng nghe ông nội nói là do nhà họ Hứa điều tra được, ông nội Hứa tự mình gọi điện đến." Cậu biết anh họ Tần có ý định “lừa người dối mình” nhưng thật xinh lỗi, cậu không có ý định cho anh ta cơ hội này.
Nhắc tới Hứa Chấn Thiên, anh Tần biến sắc. Anh khẽ cắn răng, hít sâu một hơi: "Tôi hiểu rồi."
"Anh hiểu là được rồi. Vì chúng ta là người một nhà nên tôi trực tiếp đến tìm anh chứ không đi tim Lý Mộng. Vậy chuyện tiếp theo mong anh họ xử lý ổn thỏa, đừng để nội thất vọng. Nếu không, anh họ phải biết cá tính của tôi, một khi tôi ra tay thì tuyệt đối sẽ không “hạ thủ lưu tình”." Từ đó đến giờ cậu không biết cái gì gọi là “thương hoa tiếc ngọc” đối với kẻ cậu không để vào mắt.
Sau khi tiễn Tần Nam đi, sắc mặt anh Tần âm trầm đến tìm Lý Mộng ngay lập tức.
Lý Mộng đang hứng khởi bàn đối sách với Chu Tuyền thì thấy anh Tần đến. Thấy sắc mặt anh họ của mình không tốt, ả bèn ngắt điện thoại ngay, tiến đến hỏi: "Thế nào? Ai chọc anh họ tức giận?"
"Tiểu Mộng, em thẳng thắn nói cho anh biết, những chuyện trên mạng kia là do em là đúng không?" Ở trong mắt anh Tần, từ trước đến giờ Lý Mộng là cô gái đơn thuần đáng yêu. Nếu có thể, anh nguyện ý không tin chuyện này là do Lý Mộng làm.
Lý Mộng ngớ ngẩn, ngay sau đó ả coi như không có chuyện gì xảy ra bất mãn kháng nghị nói: "Chuyện gì vậy? Anh họ, anh làm em cảm thấy hồ đồ rồi."
"Em thật sự không biết anh đang nói gì sao? Nếu vậy thì anh nói cho em biết, những chuyện em đã làm cả hai nhà Tần – Hứa đều đã biết. Em còn có thể bình thản ngồi chỗ này sao?" Thấy sự chần chờ trong nháy mắt đó của Lý Mộng thì trong lòng anh Tần đã có đáp án. Không thể không thừa nhận, anh Tần rất thất vọng.
"Em..." Lý Mộng há hốc mồm nhìn anh Tần. Ả ủy khuất: "Coi như là em làm thì sao? Em chỉ đăng hai bài viết thôi, không phiền hà đến ai cả. Sao anh lại nổi giận với em?"
"Không phiền hà ai sao? Tiểu Mộng, em coi anh là kẻ ngu si dễ bị lường gạt đến vậy sao? Nếu thật sự không có mục đích gì thì tại sao em lại đăng hai bài viết kia? Nếu thật sự không phiền hà đến ai thì anh họ sẽ đến đây chất vấn em sao? Em có nghĩ đến hậu quả không? Nhà họ Hứa đã tra rõ chân tướng. Ông nội của anh cũng đã lên tiếng để anh giải quyết. Cái gì gọi là “giải quyết” có cần giải thích với em không?" Anh Tần căm tức, không nể mặt vạch trần Lý Mộng.
Ý thức được chuyện rất nghiêm trọng, ả không dám tiếp tục giả vờ vô tội nữa. Ả đứng lên lôi kéo tay áo anh Tần: "Anh họ, không phải là em cố ý. Em biết lỗi rồi, anh giúp em một chút được không?"
"Nếu giúp được anh có khoanh tay đứng nhìn không? Nhưng Tiểu Mộng à, em phải biết sai lầm lần này em phạm không phải chyện nhỏ. Nếu chẳng qua em chọc giận ông nội, anh cùng mẹ anh có thể nói tốt trước mặt bà nội một chút, đến lúc đó em lại ngoan ngoãn theo bà nội xin lỗi ông nội, cùng lắm khóc lóc mấy tiếng là xong chuyện. Nhưng lần này là ông Hứa! Ông Hứa yêu thương và coi trọng Hứa Mạch đến mức nào thì em cũng biết đó. Đừng tưởng rằng lần trước em bỏ đi, Hứa gia không nói gì thì mọi chuyện đã im xuôi. Vì em không chọc vào điểm mấu chốt nên nhà họ Hứa không nói gì, cũng không làm gì em. Nhưng bây giờ..." Anh Tần lấp lửng câu nói tiếp theo, nhưng bao nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Lý Mộng thất kinh.
Dĩ nhiên ả biết trọng lượng của Hứa Mạch trong lòng Hứa Chấn Thiên. Hơn nữa Hứa Mạch từng xảy ra chuyện, điều này càng khiến ông chú ý và quan tâm hắn hơn. Nhưng ả vẫn cho là, đối tượng ả nhắm đến là Lâm Du thì nhà họ Hứa sẽ không tức giận. Ả không ngờ rằng chuyện này lại kinh động đến ông nội Tần và ông nội Hứa.
Trong khoảng thời gian theo đuổi Hứa Mạch, dù ả được bên nhà họ Tần ủng hộ nhưng ả cũng chẳng thể kéo gần quan hệ với nhà họ Hứa. Tần Khả Tâm là nhà dương cầm có tiếng, thường xuyên bay ra nước ngoài căn bản không ở thành phố D. Ông nội Hứa cùng ba Hứa cũng không phải dạng người bình dị gần gũi, dù Lý Mộng muốn lấy lòng cũng không dám tùy tiện đến cửa viếng thăm.
Có một lần, Lý Mộng dự định tạo quan hệ tốt với Hứa Hoán, không chừng có thể dựa vào cậu mà mượn cớ đến Hứa gia. Nhưng đáng tiếc dù ả có làm gì thì Hứa Hoán cũng chỉ làm mặt lạnh hoặc coi như không thấy. Ả tự hỏi không biết ả đã làm gì sai mà thái độ của Hứa Hoán lại như vậy, cho đến khi anh Tần nói cho họ biết quan hệ giữa Tần Nam và Hứa Hoán. Dù hai người như chó với mèo nhưng thật sự rất thân với nhau.
Vô duyên vô cớ cũng bởi vì Tần Nam mà bị liên lụy, không ít lần Lý Mộng oán trách Tần Nam không biết làm người. Vậy nên quan hệ giữa ả và Tần Nam trong nhà họ Tần là kém cõi nhất. Không chỉ là Tần Nam ghét ả mà ngay cả ả cũng hết sức chán ghét Tần Nam. Ả luôn cho Tần Nam là đầu sỏ khiến ả không thể tạo quan hệ tốt với nhà họ Hứa.
Giờ này nghe anh Tần nói thế, trong lòng ả ngày càng khẩn trương hơn, không khỏi lo lắng nói: "Vậy làm sao bây giờ? Em thật sự không cố ý. Vì không dằn được cơn ghen tức Lâm Du cướp đi Hứa Mạch nên em mới... Em không nghĩ đến sẽ đắc tội Hứa gia, cũng không muốn huyên náo đến mức này."
"Bất kể em có muốn hay không thì tình cảnh bây giờ đã không thể thay đổi. Ngoại trừ việc mau chóng rời khỏi thành phố D thì em đã không còn con đường nào khác." Ý tứ của anh Tần rất rõ ràng, chỉ có khi ả trở lại Lý gia thì Hứa gia mới có thể bỏ qua cho Lý Mộng. Dù gì cũng có trưởng bối nhà họ Lý đứng ra, mọi chuyện sẽ không bị động.
"Em không muốn!" Lý Mộng biết, anh Tần chỉ vì muốn tốt cho ả. Nhưng nếu cứ bỏ đi như vậy thì ả mất hết thể diện còn gì.
"Vậy em muốn thế nào? Đến nhà họ Hứa xin lỗi hả? Em cảm thấy ông nội Tần sẽ tha thứ cho em ư? Khi gọi điện đến, thái độ của ông Hứa đã rất tức giận. Sợ rằng ngay cả cửa lớn nhà họ em còn vào không được, huống chi đến đó nói xin lỗi. Còn nữa, em quen biết Hứa Mạch bao lâu rồi? Em đừn có khờ mà cho hắn là người lương thiện, dễ dàng tha thứ cho chuyện đó. Tiểu Mộng, coi như anh họ xin em, em tỉnh tao lại đi!" Nếu có thể, anh Tần cũng không muốn mình chật vật thế này. Nhưng vấn đề cô em họ này gây ra thật sự quá lớn, anh vô phương thu dọn tàn cuộc.
"Vậy thì thế nào? Em không tin Hứa Mạch chỉ vì một người phụ nữ mà làm gì em. Anh họ biết không, trước kia Lâm Du là vợ chưa cưới của người ta đó! Vậy còn dám gả cho Hứa Mạch, đúng là không biết xấu hổ. Cô ta không phải đồ gì tốt, lòng dạ rắn rết, là động vật máu lạnh ngay cả cha mẹ nuôi của mình cũng ra tay hãm hại!" Lý Mộng lớn giọng tố cáo.
"Đủ rồi!" Anh Tần mất hết kiên nhẫn, tức giận lên tiếng: "Đừng nói trước kia Lâm Du là vợ chưa cưới của Chu Tuyền, coi như Lâm Du đã từng gả cho người khác, chỉ cần Hứa Mạch chịu cưới thì cô ta đã thành người nhà họ Hứa! Em biết được bao nhiêu chuyện về ân oán giữa Lâm Du và nhà họ Lâm mà rống cổ nói hả?"
"Tiểu Mộng, đơn thuần cũng phải có mức độ. Nếu như em muốn biến thành người con gái có đầu óc, vậy thì hãy thông minh một chút. Đừng có vội tin tưởng người khác, có ngày vô tròng mà không hay." Anh Tần thật tâm nhắc nhở, chỉ hy vọng Lý Mộng có thể hiểu.
Theo bản năng, Lý Mộng nghĩ ngay đến Chu Tuyền. Ngẫm nghĩ kỹ cà thâm ý trong lời nói của anh họ, Lý Mộng cúi đầu im lặng.
Nếu so với Chu Tuyền, Lý Mộng tin tưởng anh Tần hơn. Một khi anh họ đã nói vậy thì nhất định ả đã bỏ sót thứ gì đó, hoặc là Chu Tuyền đã gạt ả. Ả ngẩng đầu lên nhìn anh Tần: "Anh họ, anh giúp em đi. Em muốn biết tất tần tật mọi thứ về Lâm Du."
"Giúp em thì không là vấn đề. Vấn đề là rốt cuộc em muốn cái gì? Hứa Mạch đã cưới Lâm Du rồi, sao em cứ “chấp mê bất ngộ” vậy?" Dù Lý Mộng là em họ anh thương yêu nhất đi chăng nữa thì anh cũng phải thừa nhận, thật sự Lâm Du rất tốt.
Mặc kệ là ngoại hình hay năng lực, có thể làm tống giám đốc của Thần Thiên và Bác Dương, còn được đạo diễn quốc tế ưu ái... Lâm Du đã là người phụ nữ không tầm thường. Anh đã sống hơn ba thập kỉ rồi nhưng vẫn chưa thấy được người nào hoàn mĩ như Lâm Du.
"Có thể ly hôn mà. Có hợp thì cũng có tán! Hứa Mạch là của em, em tuyệt đối không nhường cho bất kì người nào khác" Lý Mộng nhất quyết muốn “cướp người”.
"Tiểu Mộng..." Anh Tần bất đắc dĩ thẳng lắc đầu. Tiểu Mộng quá cố chấp rồi. Nếu cứ khư khư giữ ý nghĩ như thế này thì sao có thể ở lại thành phố D. Thế nào cũng gây ra tai họa!
"Anh họ, em biết anh muốn nói cái gì. Khẳng định anh muốn nói rằng Hứa Mạch sẽ không tùy tiện ly hôn, cũng sẽ không lấy em đúng không? Nhưng em không để ý. Em đã sai một lần, tuyện đối không lặp lại sai lầm lần thứ hai. Mặc kệ tất cả, em sẽ không buôn tha Hứa Mạch đâu." Thái độ của Lý Mộng rất kiên quyết.
"Thật sự xin lỗi Tiểu Mộng, lần này anh họ không thể đứng về phía em. Lúc nãy anh đã gọi địa cho ông ngoại và cậu, không lâu sau họ sẽ đến thành phố D. Tới lúc đó coi như em không muốn trở về cũng phải theo họ rời đi. Trừ phi em có bản lãnh thuyết phục ông ngoại cùng cậu đứng về phía em, khiến họ giúp em đoạt lại Hứa Mạch." Đường đường là “nam tử hán đại trượng phu”, anh không muốn biến thành nhà tư vấn tâm lí đứng khuyên nhủ Lý Mộng như thế này. Nhưng anh không có sự lựa chọn!
"Cái gì? Anh họ, sao anh lại đối xử với em như vậy?" Không nghĩ tới anh Tần đã thông báo với Lý gia, Lý Mộng kinh hoảng đứng lên, vội vàng thu thập hành lý né tránh. Ả không muốn bị ông nội và ba bắt lại đâu, nhất định hai người họ sẽ đánh ả mất.
Bên này hai người Chu Tuyền và Lý Mộng bắt tay hợp tác thành công thì bên kia Hứa Hoán cũng đã tra ra được chủ mưu của chủ đề gây bão kia là ai. Sau khi xác nhận chắc chắn là Lý Mộng, cậu vội vàng báo cho Hứa Chấn Thiên biết.
"Con biết rõ nên làm gì mà, phải không?" Mặt lạnh nhìn Hứa Hoán, Hứa Chấn Thiên cũng không truyền đạt chỉ thị rõ ràng.
"Ông nội yên tâm, con bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Làm tư thế chào trong quân đội xong, Hứa Hoán hào hứng ra chậm rãi rời khỏi nhà.
Chờ sau khi bóng dáng của Hứa Hoán biến mất sau cánh cửa, ông nghiêm mặt gọi điện thoại đến Tần gia. Thái độ bên nhà họ Tần cũng không khác gì ông, ông nội Tần nói rõ trong điện thoại, ông ấy sẽ không để yên chuyện này. Ông ấy sẽ lập tức liên lạc với Tần Nam để cậu giả quyết.
Tần Nam đang bận rộn chuẩn bị tham gia buổi casting diễn thử, cậu muốn chứng minh với đạo diễn rằng cậu có đủ thực lực để nhận vai diễn này, dù đó chỉ là vai nam phụ. Đang hào hứng bừng bừng thì cậu nhận được điện thoại từ ông nội Tần. Cậu nghe lời căn dặn của nội xong bèn trịnh trọng tìm anh họ Tần ngay lập tức.
Thật sự anh Tần không biết gì về những việc làm của Lý Mộng. Đột nhiên bị Tần Nam vấn tội, anh Tần rất bất mãn. Cho đến khi Tần Nam nói đây là ý của ông nội, anh Tần mới nhận ra được tính nghiêm trọng của chuyện này.
"Tôi thật sự không biết." Dĩ nhiên anh Tần có biết chuyện huyên náo trên mạng nhưng nếu như nói cho anh biết rằng chủ mưu của chuyện này là Lý Mộng, nh Tần cũng không thể nào tin được.
"Mặc kệ anh có biết hay không, chuyện này cũng đã xảy ra rồi. Ông nội đã biết chuyện này, tiếp theo nên làm gì chắc anh họ đã rõ rồi chứ." Vấn đề mấu chốt ở đây không phải là anh họ Tần biết hay không mà là ông nội Tần đã không thể dung túng cho Lý Mộng mặc tình làm bậy ở thành phố D nữa.
"Chú muốn tôi đuổi Tiểu Mộng đi" Không dám tin nhìn Tần Nam, anh Tần còn tưởng rằng, Tiểu Mộng ở nhà họ Tần khoảng thời gian lâu như vậy thì cũng được coi là phân nữa người nhà họ Tần rồi chứ.
"Anh họ cảm thấy thế nào?" Tần Nam bĩu môi: "Nếu không thì anh họ nghĩ xem ông nội bảo tôi đến làm gì?"
"Không thể nào! Ông nội sẽ không lên tiếng đuổi Tiểu Mộng đi." Anh Tần nổi nóng. Anh chắc chắn đây là ý tứ của Tần Nam vì ông nội không bao giờ nói trực tiếp như vậy.
"Từ nãy đến giờ tôi có nói đến hai từ “đuổi đi” không?" Đối với sự hoài nghi của anh Tần, Tần Nam không nhường nửa bước, từ đầu đến cuối nụ cười luôn hiện hữu trện mặt cậu: "Anh họ, tôi và anh đều là người thông minh, đừng đứng nơi đây so IQ. Rốt cuộc ông nội có thái độ gì, hay ông có trực tiếp ra chỉ thị hay không tôi nghĩ anh hiểu mà."
Anh Tần trầm mặc một chút. Một lát sau, anh ta ngẩng đầu lên hỏi: "Sao ông nội lại biết chuyện này?"
"Mấy ngày nay tôi cũng bề bộn nhiều việc nên không chú ý chuyện này. Nhưng nghe ông nội nói là do nhà họ Hứa điều tra được, ông nội Hứa tự mình gọi điện đến." Cậu biết anh họ Tần có ý định “lừa người dối mình” nhưng thật xinh lỗi, cậu không có ý định cho anh ta cơ hội này.
Nhắc tới Hứa Chấn Thiên, anh Tần biến sắc. Anh khẽ cắn răng, hít sâu một hơi: "Tôi hiểu rồi."
"Anh hiểu là được rồi. Vì chúng ta là người một nhà nên tôi trực tiếp đến tìm anh chứ không đi tim Lý Mộng. Vậy chuyện tiếp theo mong anh họ xử lý ổn thỏa, đừng để nội thất vọng. Nếu không, anh họ phải biết cá tính của tôi, một khi tôi ra tay thì tuyệt đối sẽ không “hạ thủ lưu tình”." Từ đó đến giờ cậu không biết cái gì gọi là “thương hoa tiếc ngọc” đối với kẻ cậu không để vào mắt.
Sau khi tiễn Tần Nam đi, sắc mặt anh Tần âm trầm đến tìm Lý Mộng ngay lập tức.
Lý Mộng đang hứng khởi bàn đối sách với Chu Tuyền thì thấy anh Tần đến. Thấy sắc mặt anh họ của mình không tốt, ả bèn ngắt điện thoại ngay, tiến đến hỏi: "Thế nào? Ai chọc anh họ tức giận?"
"Tiểu Mộng, em thẳng thắn nói cho anh biết, những chuyện trên mạng kia là do em là đúng không?" Ở trong mắt anh Tần, từ trước đến giờ Lý Mộng là cô gái đơn thuần đáng yêu. Nếu có thể, anh nguyện ý không tin chuyện này là do Lý Mộng làm.
Lý Mộng ngớ ngẩn, ngay sau đó ả coi như không có chuyện gì xảy ra bất mãn kháng nghị nói: "Chuyện gì vậy? Anh họ, anh làm em cảm thấy hồ đồ rồi."
"Em thật sự không biết anh đang nói gì sao? Nếu vậy thì anh nói cho em biết, những chuyện em đã làm cả hai nhà Tần – Hứa đều đã biết. Em còn có thể bình thản ngồi chỗ này sao?" Thấy sự chần chờ trong nháy mắt đó của Lý Mộng thì trong lòng anh Tần đã có đáp án. Không thể không thừa nhận, anh Tần rất thất vọng.
"Em..." Lý Mộng há hốc mồm nhìn anh Tần. Ả ủy khuất: "Coi như là em làm thì sao? Em chỉ đăng hai bài viết thôi, không phiền hà đến ai cả. Sao anh lại nổi giận với em?"
"Không phiền hà ai sao? Tiểu Mộng, em coi anh là kẻ ngu si dễ bị lường gạt đến vậy sao? Nếu thật sự không có mục đích gì thì tại sao em lại đăng hai bài viết kia? Nếu thật sự không phiền hà đến ai thì anh họ sẽ đến đây chất vấn em sao? Em có nghĩ đến hậu quả không? Nhà họ Hứa đã tra rõ chân tướng. Ông nội của anh cũng đã lên tiếng để anh giải quyết. Cái gì gọi là “giải quyết” có cần giải thích với em không?" Anh Tần căm tức, không nể mặt vạch trần Lý Mộng.
Ý thức được chuyện rất nghiêm trọng, ả không dám tiếp tục giả vờ vô tội nữa. Ả đứng lên lôi kéo tay áo anh Tần: "Anh họ, không phải là em cố ý. Em biết lỗi rồi, anh giúp em một chút được không?"
"Nếu giúp được anh có khoanh tay đứng nhìn không? Nhưng Tiểu Mộng à, em phải biết sai lầm lần này em phạm không phải chyện nhỏ. Nếu chẳng qua em chọc giận ông nội, anh cùng mẹ anh có thể nói tốt trước mặt bà nội một chút, đến lúc đó em lại ngoan ngoãn theo bà nội xin lỗi ông nội, cùng lắm khóc lóc mấy tiếng là xong chuyện. Nhưng lần này là ông Hứa! Ông Hứa yêu thương và coi trọng Hứa Mạch đến mức nào thì em cũng biết đó. Đừng tưởng rằng lần trước em bỏ đi, Hứa gia không nói gì thì mọi chuyện đã im xuôi. Vì em không chọc vào điểm mấu chốt nên nhà họ Hứa không nói gì, cũng không làm gì em. Nhưng bây giờ..." Anh Tần lấp lửng câu nói tiếp theo, nhưng bao nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Lý Mộng thất kinh.
Dĩ nhiên ả biết trọng lượng của Hứa Mạch trong lòng Hứa Chấn Thiên. Hơn nữa Hứa Mạch từng xảy ra chuyện, điều này càng khiến ông chú ý và quan tâm hắn hơn. Nhưng ả vẫn cho là, đối tượng ả nhắm đến là Lâm Du thì nhà họ Hứa sẽ không tức giận. Ả không ngờ rằng chuyện này lại kinh động đến ông nội Tần và ông nội Hứa.
Trong khoảng thời gian theo đuổi Hứa Mạch, dù ả được bên nhà họ Tần ủng hộ nhưng ả cũng chẳng thể kéo gần quan hệ với nhà họ Hứa. Tần Khả Tâm là nhà dương cầm có tiếng, thường xuyên bay ra nước ngoài căn bản không ở thành phố D. Ông nội Hứa cùng ba Hứa cũng không phải dạng người bình dị gần gũi, dù Lý Mộng muốn lấy lòng cũng không dám tùy tiện đến cửa viếng thăm.
Có một lần, Lý Mộng dự định tạo quan hệ tốt với Hứa Hoán, không chừng có thể dựa vào cậu mà mượn cớ đến Hứa gia. Nhưng đáng tiếc dù ả có làm gì thì Hứa Hoán cũng chỉ làm mặt lạnh hoặc coi như không thấy. Ả tự hỏi không biết ả đã làm gì sai mà thái độ của Hứa Hoán lại như vậy, cho đến khi anh Tần nói cho họ biết quan hệ giữa Tần Nam và Hứa Hoán. Dù hai người như chó với mèo nhưng thật sự rất thân với nhau.
Vô duyên vô cớ cũng bởi vì Tần Nam mà bị liên lụy, không ít lần Lý Mộng oán trách Tần Nam không biết làm người. Vậy nên quan hệ giữa ả và Tần Nam trong nhà họ Tần là kém cõi nhất. Không chỉ là Tần Nam ghét ả mà ngay cả ả cũng hết sức chán ghét Tần Nam. Ả luôn cho Tần Nam là đầu sỏ khiến ả không thể tạo quan hệ tốt với nhà họ Hứa.
Giờ này nghe anh Tần nói thế, trong lòng ả ngày càng khẩn trương hơn, không khỏi lo lắng nói: "Vậy làm sao bây giờ? Em thật sự không cố ý. Vì không dằn được cơn ghen tức Lâm Du cướp đi Hứa Mạch nên em mới... Em không nghĩ đến sẽ đắc tội Hứa gia, cũng không muốn huyên náo đến mức này."
"Bất kể em có muốn hay không thì tình cảnh bây giờ đã không thể thay đổi. Ngoại trừ việc mau chóng rời khỏi thành phố D thì em đã không còn con đường nào khác." Ý tứ của anh Tần rất rõ ràng, chỉ có khi ả trở lại Lý gia thì Hứa gia mới có thể bỏ qua cho Lý Mộng. Dù gì cũng có trưởng bối nhà họ Lý đứng ra, mọi chuyện sẽ không bị động.
"Em không muốn!" Lý Mộng biết, anh Tần chỉ vì muốn tốt cho ả. Nhưng nếu cứ bỏ đi như vậy thì ả mất hết thể diện còn gì.
"Vậy em muốn thế nào? Đến nhà họ Hứa xin lỗi hả? Em cảm thấy ông nội Tần sẽ tha thứ cho em ư? Khi gọi điện đến, thái độ của ông Hứa đã rất tức giận. Sợ rằng ngay cả cửa lớn nhà họ em còn vào không được, huống chi đến đó nói xin lỗi. Còn nữa, em quen biết Hứa Mạch bao lâu rồi? Em đừn có khờ mà cho hắn là người lương thiện, dễ dàng tha thứ cho chuyện đó. Tiểu Mộng, coi như anh họ xin em, em tỉnh tao lại đi!" Nếu có thể, anh Tần cũng không muốn mình chật vật thế này. Nhưng vấn đề cô em họ này gây ra thật sự quá lớn, anh vô phương thu dọn tàn cuộc.
"Vậy thì thế nào? Em không tin Hứa Mạch chỉ vì một người phụ nữ mà làm gì em. Anh họ biết không, trước kia Lâm Du là vợ chưa cưới của người ta đó! Vậy còn dám gả cho Hứa Mạch, đúng là không biết xấu hổ. Cô ta không phải đồ gì tốt, lòng dạ rắn rết, là động vật máu lạnh ngay cả cha mẹ nuôi của mình cũng ra tay hãm hại!" Lý Mộng lớn giọng tố cáo.
"Đủ rồi!" Anh Tần mất hết kiên nhẫn, tức giận lên tiếng: "Đừng nói trước kia Lâm Du là vợ chưa cưới của Chu Tuyền, coi như Lâm Du đã từng gả cho người khác, chỉ cần Hứa Mạch chịu cưới thì cô ta đã thành người nhà họ Hứa! Em biết được bao nhiêu chuyện về ân oán giữa Lâm Du và nhà họ Lâm mà rống cổ nói hả?"
"Tiểu Mộng, đơn thuần cũng phải có mức độ. Nếu như em muốn biến thành người con gái có đầu óc, vậy thì hãy thông minh một chút. Đừng có vội tin tưởng người khác, có ngày vô tròng mà không hay." Anh Tần thật tâm nhắc nhở, chỉ hy vọng Lý Mộng có thể hiểu.
Theo bản năng, Lý Mộng nghĩ ngay đến Chu Tuyền. Ngẫm nghĩ kỹ cà thâm ý trong lời nói của anh họ, Lý Mộng cúi đầu im lặng.
Nếu so với Chu Tuyền, Lý Mộng tin tưởng anh Tần hơn. Một khi anh họ đã nói vậy thì nhất định ả đã bỏ sót thứ gì đó, hoặc là Chu Tuyền đã gạt ả. Ả ngẩng đầu lên nhìn anh Tần: "Anh họ, anh giúp em đi. Em muốn biết tất tần tật mọi thứ về Lâm Du."
"Giúp em thì không là vấn đề. Vấn đề là rốt cuộc em muốn cái gì? Hứa Mạch đã cưới Lâm Du rồi, sao em cứ “chấp mê bất ngộ” vậy?" Dù Lý Mộng là em họ anh thương yêu nhất đi chăng nữa thì anh cũng phải thừa nhận, thật sự Lâm Du rất tốt.
Mặc kệ là ngoại hình hay năng lực, có thể làm tống giám đốc của Thần Thiên và Bác Dương, còn được đạo diễn quốc tế ưu ái... Lâm Du đã là người phụ nữ không tầm thường. Anh đã sống hơn ba thập kỉ rồi nhưng vẫn chưa thấy được người nào hoàn mĩ như Lâm Du.
"Có thể ly hôn mà. Có hợp thì cũng có tán! Hứa Mạch là của em, em tuyệt đối không nhường cho bất kì người nào khác" Lý Mộng nhất quyết muốn “cướp người”.
"Tiểu Mộng..." Anh Tần bất đắc dĩ thẳng lắc đầu. Tiểu Mộng quá cố chấp rồi. Nếu cứ khư khư giữ ý nghĩ như thế này thì sao có thể ở lại thành phố D. Thế nào cũng gây ra tai họa!
"Anh họ, em biết anh muốn nói cái gì. Khẳng định anh muốn nói rằng Hứa Mạch sẽ không tùy tiện ly hôn, cũng sẽ không lấy em đúng không? Nhưng em không để ý. Em đã sai một lần, tuyện đối không lặp lại sai lầm lần thứ hai. Mặc kệ tất cả, em sẽ không buôn tha Hứa Mạch đâu." Thái độ của Lý Mộng rất kiên quyết.
"Thật sự xin lỗi Tiểu Mộng, lần này anh họ không thể đứng về phía em. Lúc nãy anh đã gọi địa cho ông ngoại và cậu, không lâu sau họ sẽ đến thành phố D. Tới lúc đó coi như em không muốn trở về cũng phải theo họ rời đi. Trừ phi em có bản lãnh thuyết phục ông ngoại cùng cậu đứng về phía em, khiến họ giúp em đoạt lại Hứa Mạch." Đường đường là “nam tử hán đại trượng phu”, anh không muốn biến thành nhà tư vấn tâm lí đứng khuyên nhủ Lý Mộng như thế này. Nhưng anh không có sự lựa chọn!
"Cái gì? Anh họ, sao anh lại đối xử với em như vậy?" Không nghĩ tới anh Tần đã thông báo với Lý gia, Lý Mộng kinh hoảng đứng lên, vội vàng thu thập hành lý né tránh. Ả không muốn bị ông nội và ba bắt lại đâu, nhất định hai người họ sẽ đánh ả mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.