Chương 72: Đáp trả
Thập Vĩ Thố
07/03/2019
Vương Chí này trừ đối với máy tính ra, thời điểm khác đầu óc luôn mù mờ.
Khi còn bé thì chậm biết nói, lại ngây ngô ngu ngơ, đến nỗi mẹ cậu gặp người ta sẽ khóc nói mình sinh ra đứa trẻ bị thiểu năng.
Sau đó đi học, thành tích lại rất tốt, có lẽ mẹ cậu cho rằng con trai mình bị ngốc, nên từ nhỏ đã không dạy cậu quá nhiều về quan hệ giữa người với người, chỉ muốn cậu một lòng một dạ đi học.
Sau đó học máy tính, Vương Chí này lập tức vùi đầu vào, hoàn toàn thành kẻ ngoài máy tính ra thì những mặt khác đều đần độn.
Nếu không tại sao một sinh viên tài giỏi tốt nghiệp khoa máy tính với số điểm cao nhất, thậm chí ngay cả công việc cũng không tìm được!
Vừa gặp được người phỏng vấn thì đã bắt đầu khẩn trương, dáng vẻ kia thật sự làm người ta không yên lòng.
Lúc đầu cậu nộp sơ yếu lý lịch, đối phương nhìn lý lịch xinh đẹp này rồi muốn giữ người, kết quả vừa phỏng vấn thử thì ấn tượng gì cũng bay mất.
Vì vậy Trịnh thị có thể giữ cậu lại, hơn nữa cho cậu tiền lương cao như vậy, còn có vị sếp tốt như thế... với cả bà chủ, Vương Chí đối với Trịnh thị, thật có thể nói hận không thể đào tim móc phổi.
Cho nên khi nghe người ngăn cản nói với cậu: "Anh Vương có muốn đầu nhập vào công ty khác không?"
Phản ứng đầu tiên của Vương Chí là trong lòng rơi lộp bộp, có người muốn hại Trịnh thị kìa!
Lúc này đầu óc cậu đột nhiên rõ ràng, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không còn cà lăm nữa rồi.
"Có ý gì?"
Đối phương mang giày Tây, cười đến hòa ái: "Sếp của chúng tôi ở nhà hàng trước mặt chờ anh, gặp mặt trò chuyện nhé."
Trong đầu Vương Chí vòng tới vòng lui, cuối cùng gật đầu, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con chứ!
Người nọ cung kính dẫn đường, dẫn cậu đến nhà hàng cao cấp trước mặt, đi thẳng lên lầu.
Vương Chí len lén quan sát, còn nhớ rõ trước kia khi Trịnh Thâm muốn đặt thức ăn cho bọn họ, đã có người nói giỡn đặt ở đây đi.
Vậy mà sếp chỉ thản nhiên nhìn bọn họ, nói: "Các cậu ăn tôi luôn đi."
Lúc ấy cả phòng cười ầm lên, Trịnh Thâm quản lý nghiêm khắc, nhưng trong quy củ lại lộ ra linh hoạt, khiến người ta nhẹ nhõm.
Đôi khi trông anh nghiêm túc, nhưng ví như bộ kỹ thuật thường tiếp xúc khá nhiều với anh lại cảm thấy anh rất trượng nghĩa, đáng tin.
Chu Chính Bình thấy người đến thì thở phào nhẹ nhõm, theo ông ta, không có góc tường khó cạy, chỉ có không ra tay đủ mạnh mà thôi.
"Anh Vương! Đến rồi à, mau ngồi đi!" Ông ta đứng lên, lấy ra tất cả nhiệt tình của một ông chủ trang web mua sắm lớn.
Chu Chính Bình nghĩ, Trịnh Thâm luôn mặt lạnh đối xử với nhân viên, ông ta phải lấy ra nhiệt tình, mới có sự đối lập.
Có đối lập mới thấy được sự chênh lệch, có chênh lệch mới có thể đạt được mục đích.
Vương Chí cười khan: "Khách sáo rồi." Quả nhiên có âm mưu! Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo [1]!
[1] Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
Chu Chính Bình ngồi xuống đối diện cậu, ra hiệu cho trợ lý, đối phương gật đầu, lặng yên ra ngoài chọn món ăn.
Hải sâm, cua đồng, bào ngư, tổ yến gì đó, một bàn lớn biểu hiện thành ý của Chu Chính Bình.
Vương Chí: "..." Ông ta có hạ độc không thế! Độc chết mình rồi thì lần này Trịnh thị sẽ không thể xoay người?!
"Anh Vương, ăn đi, thấy vừa rồi cậu vội vội vàng vàng tùy tiện ăn có một chút à, có lẽ không no nhỉ."
"Không không, tôi no rồi."
"Làm việc với máy tính rất hại não, ăn ít thế thì sao đủ? Ăn thêm đi."
"Không không không không cần, sếp nói buổi trưa sẽ đặt tôm hùm nhỏ." Nhất định bắt cậu phải ăn, chắc chắn có âm mưu!
Chu Chính Bình nghẹn, ngẫm nghĩ tôm hùm loại nhỏ mà so với một bàn này... Có phải người của Trịnh thị này đầu óc có vấn đề không?
Ông ta dùng đũa gắp hải sâm đặt vào chén Vương Chí: "Công việc ở Trịnh thị thế nào?"
"Cực kỳ tốt..."
Chu Chính Bình cũng đói bụng, gắp lên ăn, Vương Chí yên tâm, không hạ độc là tốt rồi.
"Năm ngoái được thưởng hoa hồng bao nhiêu vậy?" Hỏi câu này có vẻ không lễ phép, nhưng Chu Chính Bình đã nhìn ra tình trạng của Vương Chí này nên không vòng vèo với cậu.
"Không có..."
"Cái gì?! Cậu thiết kế nhiều đồ như vậy mà không được thưởng sao?!" Chu Chính Bình kinh hãi, đầu óc của Trịnh Thâm này có vấn đề rồi.
Đầu Vương Chí càng ngày càng thấp, đừng hiểu lầm, đây là xấu hổ.
Phải biết, chuyện bại não đần độn mà cậu đã làm không khiến sếp đánh chết cậu, đã là tốt đến không thể tốt hơn với cậu rồi!
Cậu thẹn với sếp, thẹn với bà chủ...
Chu Chính Bình khẽ cười, Trịnh Thâm bất nhân bất nghĩa như vậy, vậy thì dễ nói rồi.
"Không cho hoa hồng quả thật hơi quá đáng, nếu anh Vương ở beibei (beibei.com), thành tích thế này, được thưởng 500 vạn là chuyện bình thường."
Vương Chí trợn to mắt, 500 vạn?! Trong nháy mắt cậu nghĩ đến sai lầm mà mình đã phạm phải nên bị khấu trừ hoa hồng, hối hận không thôi!
A! Mắt bị mù rồi!
Chu Chính Bình thấy cậu có vẻ lung lay, cười nói: "Anh Vương có hứng thú đến beibei của chúng tôi không, lương nhân đôi, cuối năm có hoa hồng, đảm nhiệm chức quản lý của bộ kỹ thuật."
Điều kiện này khá tốt, có tiền có quyền, Chu Chính Bình cảm thấy ông ta đã thể hiện thành ý lớn nhất! Chẳng qua với trí tuệ của Vương Chí này hiển nhiên không thể nào làm quản lý được, có thể cho cái chức phó quản lý, nhưng bây giờ phải đào người trước đã.
Quả nhiên, mắt của người thanh niên đối diện mở càng lớn.
Quả thật Vương Chí trợn tròn mắt, cậu cảm thấy chẳng lẽ ông chủ beibei này đang khi dễ cậu ngốc sao?!
Gì mà tiền lương nhân đôi, hoa hồng cuối năm, hóa ra muốn cậu đi làm quản lý của bộ kỹ thuật cơ đấy?!
Ý định của người này thật ác độc!
Sếp đã nói, cậu không thích hợp làm ‘quan’, cứ làm thật tốt nghiên cứu của mình là được, thăng chức rồi, ngược lại sẽ hại người hại mình.
Hơn nữa cậu nghĩ đến quản lý của bộ kỹ thuật bọn họ... Không khỏi lạnh cả sống lưng.
Cả ngày bận rộn tới bận rộn lui, chẳng có thời gian tập trung lập trình! Còn phải đặt bữa cho bọn cậu, sắp xếp cuộc sống cho bọn cậu... Nếu có chuyện gì bọn cậu sẽ cứ luôn mồm há miệng kêu ‘Quản lý’ ơi!
Vương Chí nhìn lại Chu Chính Bình này, chợt cảm thấy tức giận, chẳng lẽ người này đang khinh khi cậu sao?!
"Anh Vương, anh cảm thấy thế nào?"
Vương Chí đứng lên: "Tôi tôi tôi... Tôi đi vệ sinh trước đã!"
Chu Chính Bình: "..."
Vương Chí đứng trong nhà vệ sinh, lấy điện thoại di động ra, nhấn dãy số quen thuộc của sếp.
"Nói!" Bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng, Vương Chí bỗng cảm thấy buông lỏng.
"Sếp ơi! Cứu em với! Beibei tìm em, ông chủ của bọn họ..." Vương Chí một năm một mười nói rõ xong, rồi sau đó mắt trông mong ngồi chờ Trịnh Thâm bố trí.
"Ừ."
Đối phương chỉ ừ một tiếng, Vương Chí theo sát hỏi: "Em nên làm gì giờ hả sếp!"
"Công việc của cậu xong chưa?"
"Chưa ạ..."
"Vậy còn không cút nhanh về!"
"... À vâng."
"Sau đó hỏi xem bàn thức ăn kia có thể gói lại không, mang về đi, ông đây còn chưa được ăn ở chỗ đó đâu đấy!"
"Vâng..."
Bên kia Trịnh Thâm lại nói một câu, trong nháy mắt Vương Chí giật như máu gà cúp điện thoại xông ra.
Trịnh Thâm nói: "Tôi mới vừa gọi tôm hùm loại nhỏ, sắp đến rồi đấy."
...
"Ông chủ Chu! Tôi phải về công ty rồi!" Vương Chí nói một hơi.
Chu Chính Bình sững sờ, thành ý còn chưa đủ ư? "Anh Vương suy nghĩ thế nào?"
"Không không không, tôi không thể rời khỏi Trịnh thị."
"Không thể hủy hợp đồng sao? Cậu yên tâm, phương diện hợp đồng toàn bộ giao cho beibei là được."
Vương Chí điên cuồng lắc đầu: "Không hủy hợp đồng."
"Có yêu cầu gì đều được, tiền lương gấp ba!"
"Không không không, tôi phải về."
Chu Chính Bình vẫn đang ngẩn ra, Vương Chí hỏi: "Đây là cơm do ông chủ Chu mời tôi đúng không?"
Chu Chính Bình theo bản năng gật đầu: "Đúng vậy, tôi đối với cậu..."
Vương Chí chặn họng ông ta, hưng phấn hô to ra ngoài: "Phục vụ! Gói!"
"..."
Không hổ là nhà hàng cao cấp năm sao, tốc độ cực nhanh, Vương Chí xách bọc lớn bọc nhỏ nói: "Cảm ơn ông chủ Chu, tôi đi trước đây."
"Cậu vội cái gì..."
"Sếp đã đặt tôm hùm, trở về trễ thì đám hỗn tạp kia đã ăn hết rồi đấy!" Nói xong lập tức chạy ra ngoài, thật sự là chạy!
Nhóm người Chu Chính Bình nhìn cái mâm trống rỗng thật lâu, nuốt một ngụm nước bọt: "Nếu anh muốn ăn... Tôi có thể gọi một bàn cho anh mà!"
Trịnh Thâm này chắc chắn có độc!
...
Buổi trưa hôm nay đồ ăn tăng ca của Trịnh thị thật hoành tráng! Đây chính là cơm nhà hàng năm sao đấy, đặt trong phòng nghỉ, còn có tôm hùm do Trịnh Thâm gọi, vừa trò chuyện vừa ăn.
Trịnh Thâm cũng ăn nhanh rồi lên lầu tiếp tục công việc, Vương Chí ngâm nga điệu hát dân gian, ăn tôm hùm với bào ngư, rất vui vẻ.
Đây mới là cuộc sống này, thật tuyệt vời.
...
Đến buổi chiều, lời đồn đãi có thể nói càng truyền càng ác, trên web đã hoàn toàn nghiêng về việc phê phán mua sắm Tinh Không, Kha thiên vương bên kia nói Trịnh thị không ra mặt giải quyết thì sẽ hủy hợp đồng.
Ngược lại Chu Thiến không nói vậy, buổi sáng tỏ thái độ đứng về phía bọn anh, cũng không nói đến chuyện hủy hợp đồng.
Diêu Giai nhảy dồn dập, buổi sáng đưa ra ngôn luận như vậy, Xương Thịnh thừa dịp follow cô ta, rồi sau đó tuyên bố cô ta trở thành người phát ngôn của nhãn hiệu tự chế Xương Thịnh.
Cô ta còn biểu đạt sự vui mừng biết ơn, nhãn hiệu tự chế Xương Thịnh này một lần đã đạp được Trịnh thị để thượng vị quả thật kiếm được đầy bồn đầy bát, kéo đủ độ chú ý.
Cao tầng của Trịnh Thâm - Trịnh thị khá tức giận, chỉ có Trịnh Thâm vô cùng tỉnh táo, chỉ một lòng lặng lẽ đợi thời cơ.
Màn diễn này của Diêu Giai và Xương Thịnh đã sớm tập luyện thành thạo rồi.
Hôm nay bọn anh không chỉ đã làm rất nhiều chuẩn bị, mà còn điều tra xong chân tướng.
Cuộc phong ba của Tinh Không, người khởi xướng chính là Xương Thịnh, sau lưng có beibei đẩy tay, còn có những đối thủ cạnh tranh khác, anh một cước tôi một đạp, vội vàng bỏ đá xuống giếng.
Trịnh Thâm rất tức giận, không phải anh tức những người này gây sức ép với Tinh Không, anh tức giận vì khi anh mới vừa quyết định ở bên Miêu Miêu vài ngày thì những người này lại gây ra náo động!
Hễ ngăn cản anh và Miêu Miêu thì đều là kẻ địch, lần này đáp trả con cọp lớn trước đã, về phần những người khác, Trịnh Thâm ghi sổ nhớ kĩ rồi.
Còn có minh tình quèn Diêu Giai kia, rất tốt, thù mới hận cũ cùng tính một lượt đi!
Khoảng tám giờ tối, tan việc, tan học, là lúc lưu lượng rất không ít.
Trịnh Thâm vung tay lên: "Các phòng ban vào vị trí, chuẩn bị đáp trả."
Khi còn bé thì chậm biết nói, lại ngây ngô ngu ngơ, đến nỗi mẹ cậu gặp người ta sẽ khóc nói mình sinh ra đứa trẻ bị thiểu năng.
Sau đó đi học, thành tích lại rất tốt, có lẽ mẹ cậu cho rằng con trai mình bị ngốc, nên từ nhỏ đã không dạy cậu quá nhiều về quan hệ giữa người với người, chỉ muốn cậu một lòng một dạ đi học.
Sau đó học máy tính, Vương Chí này lập tức vùi đầu vào, hoàn toàn thành kẻ ngoài máy tính ra thì những mặt khác đều đần độn.
Nếu không tại sao một sinh viên tài giỏi tốt nghiệp khoa máy tính với số điểm cao nhất, thậm chí ngay cả công việc cũng không tìm được!
Vừa gặp được người phỏng vấn thì đã bắt đầu khẩn trương, dáng vẻ kia thật sự làm người ta không yên lòng.
Lúc đầu cậu nộp sơ yếu lý lịch, đối phương nhìn lý lịch xinh đẹp này rồi muốn giữ người, kết quả vừa phỏng vấn thử thì ấn tượng gì cũng bay mất.
Vì vậy Trịnh thị có thể giữ cậu lại, hơn nữa cho cậu tiền lương cao như vậy, còn có vị sếp tốt như thế... với cả bà chủ, Vương Chí đối với Trịnh thị, thật có thể nói hận không thể đào tim móc phổi.
Cho nên khi nghe người ngăn cản nói với cậu: "Anh Vương có muốn đầu nhập vào công ty khác không?"
Phản ứng đầu tiên của Vương Chí là trong lòng rơi lộp bộp, có người muốn hại Trịnh thị kìa!
Lúc này đầu óc cậu đột nhiên rõ ràng, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không còn cà lăm nữa rồi.
"Có ý gì?"
Đối phương mang giày Tây, cười đến hòa ái: "Sếp của chúng tôi ở nhà hàng trước mặt chờ anh, gặp mặt trò chuyện nhé."
Trong đầu Vương Chí vòng tới vòng lui, cuối cùng gật đầu, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con chứ!
Người nọ cung kính dẫn đường, dẫn cậu đến nhà hàng cao cấp trước mặt, đi thẳng lên lầu.
Vương Chí len lén quan sát, còn nhớ rõ trước kia khi Trịnh Thâm muốn đặt thức ăn cho bọn họ, đã có người nói giỡn đặt ở đây đi.
Vậy mà sếp chỉ thản nhiên nhìn bọn họ, nói: "Các cậu ăn tôi luôn đi."
Lúc ấy cả phòng cười ầm lên, Trịnh Thâm quản lý nghiêm khắc, nhưng trong quy củ lại lộ ra linh hoạt, khiến người ta nhẹ nhõm.
Đôi khi trông anh nghiêm túc, nhưng ví như bộ kỹ thuật thường tiếp xúc khá nhiều với anh lại cảm thấy anh rất trượng nghĩa, đáng tin.
Chu Chính Bình thấy người đến thì thở phào nhẹ nhõm, theo ông ta, không có góc tường khó cạy, chỉ có không ra tay đủ mạnh mà thôi.
"Anh Vương! Đến rồi à, mau ngồi đi!" Ông ta đứng lên, lấy ra tất cả nhiệt tình của một ông chủ trang web mua sắm lớn.
Chu Chính Bình nghĩ, Trịnh Thâm luôn mặt lạnh đối xử với nhân viên, ông ta phải lấy ra nhiệt tình, mới có sự đối lập.
Có đối lập mới thấy được sự chênh lệch, có chênh lệch mới có thể đạt được mục đích.
Vương Chí cười khan: "Khách sáo rồi." Quả nhiên có âm mưu! Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo [1]!
[1] Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
Chu Chính Bình ngồi xuống đối diện cậu, ra hiệu cho trợ lý, đối phương gật đầu, lặng yên ra ngoài chọn món ăn.
Hải sâm, cua đồng, bào ngư, tổ yến gì đó, một bàn lớn biểu hiện thành ý của Chu Chính Bình.
Vương Chí: "..." Ông ta có hạ độc không thế! Độc chết mình rồi thì lần này Trịnh thị sẽ không thể xoay người?!
"Anh Vương, ăn đi, thấy vừa rồi cậu vội vội vàng vàng tùy tiện ăn có một chút à, có lẽ không no nhỉ."
"Không không, tôi no rồi."
"Làm việc với máy tính rất hại não, ăn ít thế thì sao đủ? Ăn thêm đi."
"Không không không không cần, sếp nói buổi trưa sẽ đặt tôm hùm nhỏ." Nhất định bắt cậu phải ăn, chắc chắn có âm mưu!
Chu Chính Bình nghẹn, ngẫm nghĩ tôm hùm loại nhỏ mà so với một bàn này... Có phải người của Trịnh thị này đầu óc có vấn đề không?
Ông ta dùng đũa gắp hải sâm đặt vào chén Vương Chí: "Công việc ở Trịnh thị thế nào?"
"Cực kỳ tốt..."
Chu Chính Bình cũng đói bụng, gắp lên ăn, Vương Chí yên tâm, không hạ độc là tốt rồi.
"Năm ngoái được thưởng hoa hồng bao nhiêu vậy?" Hỏi câu này có vẻ không lễ phép, nhưng Chu Chính Bình đã nhìn ra tình trạng của Vương Chí này nên không vòng vèo với cậu.
"Không có..."
"Cái gì?! Cậu thiết kế nhiều đồ như vậy mà không được thưởng sao?!" Chu Chính Bình kinh hãi, đầu óc của Trịnh Thâm này có vấn đề rồi.
Đầu Vương Chí càng ngày càng thấp, đừng hiểu lầm, đây là xấu hổ.
Phải biết, chuyện bại não đần độn mà cậu đã làm không khiến sếp đánh chết cậu, đã là tốt đến không thể tốt hơn với cậu rồi!
Cậu thẹn với sếp, thẹn với bà chủ...
Chu Chính Bình khẽ cười, Trịnh Thâm bất nhân bất nghĩa như vậy, vậy thì dễ nói rồi.
"Không cho hoa hồng quả thật hơi quá đáng, nếu anh Vương ở beibei (beibei.com), thành tích thế này, được thưởng 500 vạn là chuyện bình thường."
Vương Chí trợn to mắt, 500 vạn?! Trong nháy mắt cậu nghĩ đến sai lầm mà mình đã phạm phải nên bị khấu trừ hoa hồng, hối hận không thôi!
A! Mắt bị mù rồi!
Chu Chính Bình thấy cậu có vẻ lung lay, cười nói: "Anh Vương có hứng thú đến beibei của chúng tôi không, lương nhân đôi, cuối năm có hoa hồng, đảm nhiệm chức quản lý của bộ kỹ thuật."
Điều kiện này khá tốt, có tiền có quyền, Chu Chính Bình cảm thấy ông ta đã thể hiện thành ý lớn nhất! Chẳng qua với trí tuệ của Vương Chí này hiển nhiên không thể nào làm quản lý được, có thể cho cái chức phó quản lý, nhưng bây giờ phải đào người trước đã.
Quả nhiên, mắt của người thanh niên đối diện mở càng lớn.
Quả thật Vương Chí trợn tròn mắt, cậu cảm thấy chẳng lẽ ông chủ beibei này đang khi dễ cậu ngốc sao?!
Gì mà tiền lương nhân đôi, hoa hồng cuối năm, hóa ra muốn cậu đi làm quản lý của bộ kỹ thuật cơ đấy?!
Ý định của người này thật ác độc!
Sếp đã nói, cậu không thích hợp làm ‘quan’, cứ làm thật tốt nghiên cứu của mình là được, thăng chức rồi, ngược lại sẽ hại người hại mình.
Hơn nữa cậu nghĩ đến quản lý của bộ kỹ thuật bọn họ... Không khỏi lạnh cả sống lưng.
Cả ngày bận rộn tới bận rộn lui, chẳng có thời gian tập trung lập trình! Còn phải đặt bữa cho bọn cậu, sắp xếp cuộc sống cho bọn cậu... Nếu có chuyện gì bọn cậu sẽ cứ luôn mồm há miệng kêu ‘Quản lý’ ơi!
Vương Chí nhìn lại Chu Chính Bình này, chợt cảm thấy tức giận, chẳng lẽ người này đang khinh khi cậu sao?!
"Anh Vương, anh cảm thấy thế nào?"
Vương Chí đứng lên: "Tôi tôi tôi... Tôi đi vệ sinh trước đã!"
Chu Chính Bình: "..."
Vương Chí đứng trong nhà vệ sinh, lấy điện thoại di động ra, nhấn dãy số quen thuộc của sếp.
"Nói!" Bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng, Vương Chí bỗng cảm thấy buông lỏng.
"Sếp ơi! Cứu em với! Beibei tìm em, ông chủ của bọn họ..." Vương Chí một năm một mười nói rõ xong, rồi sau đó mắt trông mong ngồi chờ Trịnh Thâm bố trí.
"Ừ."
Đối phương chỉ ừ một tiếng, Vương Chí theo sát hỏi: "Em nên làm gì giờ hả sếp!"
"Công việc của cậu xong chưa?"
"Chưa ạ..."
"Vậy còn không cút nhanh về!"
"... À vâng."
"Sau đó hỏi xem bàn thức ăn kia có thể gói lại không, mang về đi, ông đây còn chưa được ăn ở chỗ đó đâu đấy!"
"Vâng..."
Bên kia Trịnh Thâm lại nói một câu, trong nháy mắt Vương Chí giật như máu gà cúp điện thoại xông ra.
Trịnh Thâm nói: "Tôi mới vừa gọi tôm hùm loại nhỏ, sắp đến rồi đấy."
...
"Ông chủ Chu! Tôi phải về công ty rồi!" Vương Chí nói một hơi.
Chu Chính Bình sững sờ, thành ý còn chưa đủ ư? "Anh Vương suy nghĩ thế nào?"
"Không không không, tôi không thể rời khỏi Trịnh thị."
"Không thể hủy hợp đồng sao? Cậu yên tâm, phương diện hợp đồng toàn bộ giao cho beibei là được."
Vương Chí điên cuồng lắc đầu: "Không hủy hợp đồng."
"Có yêu cầu gì đều được, tiền lương gấp ba!"
"Không không không, tôi phải về."
Chu Chính Bình vẫn đang ngẩn ra, Vương Chí hỏi: "Đây là cơm do ông chủ Chu mời tôi đúng không?"
Chu Chính Bình theo bản năng gật đầu: "Đúng vậy, tôi đối với cậu..."
Vương Chí chặn họng ông ta, hưng phấn hô to ra ngoài: "Phục vụ! Gói!"
"..."
Không hổ là nhà hàng cao cấp năm sao, tốc độ cực nhanh, Vương Chí xách bọc lớn bọc nhỏ nói: "Cảm ơn ông chủ Chu, tôi đi trước đây."
"Cậu vội cái gì..."
"Sếp đã đặt tôm hùm, trở về trễ thì đám hỗn tạp kia đã ăn hết rồi đấy!" Nói xong lập tức chạy ra ngoài, thật sự là chạy!
Nhóm người Chu Chính Bình nhìn cái mâm trống rỗng thật lâu, nuốt một ngụm nước bọt: "Nếu anh muốn ăn... Tôi có thể gọi một bàn cho anh mà!"
Trịnh Thâm này chắc chắn có độc!
...
Buổi trưa hôm nay đồ ăn tăng ca của Trịnh thị thật hoành tráng! Đây chính là cơm nhà hàng năm sao đấy, đặt trong phòng nghỉ, còn có tôm hùm do Trịnh Thâm gọi, vừa trò chuyện vừa ăn.
Trịnh Thâm cũng ăn nhanh rồi lên lầu tiếp tục công việc, Vương Chí ngâm nga điệu hát dân gian, ăn tôm hùm với bào ngư, rất vui vẻ.
Đây mới là cuộc sống này, thật tuyệt vời.
...
Đến buổi chiều, lời đồn đãi có thể nói càng truyền càng ác, trên web đã hoàn toàn nghiêng về việc phê phán mua sắm Tinh Không, Kha thiên vương bên kia nói Trịnh thị không ra mặt giải quyết thì sẽ hủy hợp đồng.
Ngược lại Chu Thiến không nói vậy, buổi sáng tỏ thái độ đứng về phía bọn anh, cũng không nói đến chuyện hủy hợp đồng.
Diêu Giai nhảy dồn dập, buổi sáng đưa ra ngôn luận như vậy, Xương Thịnh thừa dịp follow cô ta, rồi sau đó tuyên bố cô ta trở thành người phát ngôn của nhãn hiệu tự chế Xương Thịnh.
Cô ta còn biểu đạt sự vui mừng biết ơn, nhãn hiệu tự chế Xương Thịnh này một lần đã đạp được Trịnh thị để thượng vị quả thật kiếm được đầy bồn đầy bát, kéo đủ độ chú ý.
Cao tầng của Trịnh Thâm - Trịnh thị khá tức giận, chỉ có Trịnh Thâm vô cùng tỉnh táo, chỉ một lòng lặng lẽ đợi thời cơ.
Màn diễn này của Diêu Giai và Xương Thịnh đã sớm tập luyện thành thạo rồi.
Hôm nay bọn anh không chỉ đã làm rất nhiều chuẩn bị, mà còn điều tra xong chân tướng.
Cuộc phong ba của Tinh Không, người khởi xướng chính là Xương Thịnh, sau lưng có beibei đẩy tay, còn có những đối thủ cạnh tranh khác, anh một cước tôi một đạp, vội vàng bỏ đá xuống giếng.
Trịnh Thâm rất tức giận, không phải anh tức những người này gây sức ép với Tinh Không, anh tức giận vì khi anh mới vừa quyết định ở bên Miêu Miêu vài ngày thì những người này lại gây ra náo động!
Hễ ngăn cản anh và Miêu Miêu thì đều là kẻ địch, lần này đáp trả con cọp lớn trước đã, về phần những người khác, Trịnh Thâm ghi sổ nhớ kĩ rồi.
Còn có minh tình quèn Diêu Giai kia, rất tốt, thù mới hận cũ cùng tính một lượt đi!
Khoảng tám giờ tối, tan việc, tan học, là lúc lưu lượng rất không ít.
Trịnh Thâm vung tay lên: "Các phòng ban vào vị trí, chuẩn bị đáp trả."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.