Ông Xã Lạnh Lùng, Em Yêu Anh!

Chương 12: Chương 11 (tiếp theo)

Sweet Rain

31/03/2016

Dịch Lăng xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, tỉnh dậy nhìn xung quanh. Bên cạnh trống không khiến lòng anh hơi trầm xuống.

Nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra đêm qua, Dịch Lăng thoải mái tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ hôm nay, anh sẽ trân trọng yêu thương cô gái này – vợ anh.

Sau khi thay quần áo, anh bước xuống nhà tìm kiếm bóng dáng nhỏ nhắn thân thương. Nhưng đáp lại anh và ngôi nhà trống không vắng vẻ.

“Cậu chủ, cậu thức dậy rồi à! Để tôi mang cho cậu một tách cafe.” – Thím Trương định rời đi thì Dịch Lăng liền kéo lại, khẽ hỏi.

“Thiếu phu nhân đâu rồi?”

“À. Lúc sáng thiếu phu nhân đi rồi.”

“Đi đâu?”

“Hôm nay là ngày cô ấy xuất ngoại cơ mà. Chắc hiện tại đang trên máy bay.” – Thím Trương khó hiểu nhìn vẻ mặt ngu luôn kia của Dịch Lăng. Anh trừng mắt như không tin vào những gì thím Trương nói.

“CÁI GÌ CƠ?” – Không kìm nén được kinh hoảng, anh hét lớn. Giọng nói pha lẫn tức giận, ngạc nhiên và hờn dỗi.

“Làm gì mà con la lớn thế hả?” – Mẹ Dịch bước xuống nhà, bắt gặp con trai đang ngu ngơ hét toáng làm bà cũng giật nảy mình.

“An Huyên đâu rồi hả mẹ?”

“Con bé nó đi Lon Don rồi. Lúc sáng vì không muốn đánh thức con nên nó đã rời đi.”

“...”

Bây giờ đã là mười một giờ trưa rồi. Dịch Lăng tức giận đùng đùng bỏ đi. Anh nhất định phải tóm được cô gái đáng đánh đòn kia trở về, nhất định anh sẽ hung hăng đánh vào mông cô.

Thế mà vừa ngồi lên xe, anh lại nhận được điện thoại khẩn cấp từ công ty. Vì tình hình đang rất nghiêm trọng nên anh tạm thời bỏ qua cho cô lần này. Nhưng An Huyên, em nhất định phải chết với anh!

Tập đoàn Thịnh Thế là chuỗi tập đoàn liên doanh đa quốc gia có thế lực mạnh nhất thành phố B và cả nước. Nghe nói ban đầu Thịnh Thế chỉ nổi tiếng trong nước nhưng kể từ năm năm trước khi Đại thiếu gia Dịch gia tiếp quản tập đoàn, anh ta tuổi trẻ tài cao lại được trời phú cho ngoại hình xuất sắc, gương mặt lãnh khốc tuyệt tình đã nhanh chóng dùng tài năng của mình đưa Thịnh Thế lên một tầm cao mới. Thịnh Thế không những chiếm lĩnh hết thị trường châu Á mà còn đánh mạnh sang bờ bên kia lục địa Âu Mỹ. Hiện nay trên thế giới dường như đều có thế lực và chi nhánh của Thịnh Thế.

Tổng bộ tập đoàn Thịnh Thế thành phố B – tầng cao nhất của tòa nhà.



“Tổng giám đốc Andrew anh tới rồi.” – Phòng họp các quản lý cấp cao của Thịnh Thế. Những con người tinh anh nhất đều đang ngồi ngay ngắn ở đây, cùng chờ đợi Dịch Lăng, gương mặt mọi người đều lộ rõ vẻ lo lắng.

“Chuyện là như thế nào?” – Dịch Lăng trầm mặc ngồi xuống ghế chủ vị, đưa mắt nhìn liếc qua một lượt những khuôn mặt quen thuộc ở đây. Khí lạnh dường như lan tỏa khắp phòng hội nghị rộng lớn. Trước khí thế áp đảo của Dịch Lăng, mọi người đều chủ động không rét mà run.

“Khách sạn FTS thuộc tập đoàn Thịnh Thế ở New York bị cháy từ tầng 10 đến tầng 15. Nguyên nhân do đâu thì tổng bộ đã cử người sang đó điều tra. May mắn là các khách hàng đã kịp thời di tán nên không xảy ra vấn đề nguy hiể tính mạng. Nhưng dư luận đồn thổi, chúng tôi rất lo lắng.” - Nicholas vừa chậm rãi báo cáo vừa quan sát sắc mặt biến hóa của Tổng giám đốc, trong lòng ngập tràn hoảng loạn.

“FTS là do ai quản lí?” – Dịch Lăng lạnh nhạt hỏi.

“Dạ, là Jenson ạ!”

“Tốt lắm.” – Hai chữ “tốt lắm” được thốt ra từ đôi môi quyến rũ của anh, mọi người đều nín thở không dám lên tiếng. Bởi ai cũng biết rằng, Dịch Lăng đang rất tức giận.

“Ngay bây giờ, Nicholas và trợ lý Helen sắp xếp cùng tôi tới New York. Các người có một giờ đồng hồ để chuẩn bị. Các quản lí cấp cao còn lại nên làm tốt công việc của mình. Nhớ. Không được để bất kì sai sót nào xảy ra.” – Rầm. Cánh cửa phòng hồi nghị nặng nề đóng lại kèm theo tiếng thở hắt ra của mọi người. Không dám chậm trễ, ai cũng nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ.

Trở về phòng làm việc, Dịch Lăng tức giận muốn phát tiết nhưng anh cố kìm nén. Thật là ngày chẳng ra làm sao. Cô vợ nhỏ của anh thì chạy trốn sang Anh không hề báo trước, FTS thì làm ăn thất trách. Đúng là hồ đồ hết cả rồi.

Cứ như thế đợi giải quyết xong chuyện bên New York đã là một tháng sau.

Đại học Cambrige – nước Anh.

Đã hơn một tháng kể từ ngày An Huyên tới Lon Don. Hơn 30 ngày xa quê hương, xa gia đình, cảm giác nhớ nhung cứ đong đầy khiến cô phải bật khóc mỗi khi màn đêm buông xuống. Nỗi trống vắng trong tim không cách nào có thể lắp đầy.

Cô nhớ ông nội, nhớ bà Kim.

Cô nhớ cha mẹ chồng, nhớ Ngưng Yên lúc nào cũng tươi cười bên cạnh.

Cô nhớ tất cả những gì quen thuộc nhất suốt hai mươi mấy năm qua.

Cô còn nhớ anh ấy... người đàn ông mà chỉ nghĩ đến thôi, ruột gan của cô cũng đau đến quặn thắt.

Nước mắt tuông trào.

Thật ra nhớ nhung chẳng là gì cả. Nhưng mỗi lần dạo bước qua những khu phố Anh cổ kính, mặt đường được phủ một lớp tuyết lạnh lẽo, bàn tay nhỏ lạnh ngắt không được nắm chặt, chỉ thế thôi đã đủ khiến người người ta phát điên lên rồi.



An Huyên không biết Dịch Lăng có sống tốt không? Anh có ăn uống đầy đủ không? Thời tiết Bắc Kinh mùa đông lạnh lẽo, anh có mặc đủ ấm không? ....

Cô lo lắng tất tật về anh – chỉ mỗi anh. Bao đêm mộng mị, hình ảnh đẹp đẽ của anh cứ chiếm lĩnh giấc mơ của cô nhưng khi giật mình tỉnh giấc, ảo ảnh cũng tan biết. Hạnh phúc cũng vụt bay.

Hơn một tháng, cô chưa một lần nhận được điện thoại của anh. Mỗi lần nhìn màn hình điện thoại nằm im lìm trên chiếc bàn nhỏ, bên cạnh lò sưởi rực lửa ấm áp nhưng lòng người lại cô quạnh, đớn đau.

Nhớ một người, vượt qua cả khoảng cách không gian và thời gian, chỉ hi vọng một lần người xuất hiện trước mặt, mỉm cười với mình.

Vừa kết thúc tiết học mỹ thuật, An Huyên sắp xếp cặp sách định đứng lên thì cô bạn cùng lớp người Hà Lan – Jelly nháy mắt cười tươi với cô.

“Cậu sẽ đến hội trường chứ Alice?”

An Huyên vừa cầm lấy cặp sách vừa khó hiểu nhìn cô bạn.

“Đến đó để làm gì?”

“Ôi. Thật là không biết nói gì với cậu. Hôm nay Andrew sẽ đến diễn thuyết ở trường ta đấy, đến đó mà học hỏi hiểu biết của người ta.” – Jelly mắt sáng long lanh, hứng thú nói.

“Người đó rất tài giỏi sao?” – An Huyên hơi tò mò. Cô thật sự rất thích những người cùng chung đam mê với mình.

“Wow. Còn hơn thế nữa chứ! Tớ được gặp anh ấy một lần vào 2 năm trước khi anh ấy lần đầu tiên đến đây diễn thuyết. Nói thật, không thể dùng từ ngữ nào hoàn hảo hơn để diễn tả về người đàn ông đó. Đẹp trai – trẻ tuổi – tài giỏi – giàu có. Dường như mọi ưu thế trên đời đều được hội tụ đủ ở anh ta.” – Nghe Jelly cứ huyên thuyên ngưỡng mộ anh ta mà kích động An Huyên, cô cũng muốn đến xem thử, rốt cuộc người đó là thần thánh phương nào.

Đến nơi, An Huyên trợn mắt há mồm nhìn khung cnahr trước mặt. Hội trường trường Đại học rộng lớn này hôm nay lại đông nghịt người. Ai cũng chen lấn nhau để giành được chỗ ngồi tốt nhất, đúng tầm nhìn của người kia.

Jelly cũng vội vã kéo tay An Huyên ngồi ở một góc bên ngoài cạnh cửa sổ, nhưng lại chính diện với nơi người kia diễn thuyết. Nhìn Jelly bên cạnh thích thú mà An Huyên bật cười. Đã lâu rồi, cô không còn được cảm giác vui vẻ như hôm nay. Vẻ hồn nhiên, vô tư ấy hình như đã bị cô lãng quên ở những tháng năm xưa cũ của quá khứ.

Rất nhanh mọi người đã ổn định. Thầy hiệu trưởng trịnh trọng bước lên lễ đài, uy nghiêm phát biểu.

“Xin chào tất cả các bạn sinh viên thân mến! Hôm nay, trường chúng ta rất vinh dự mời về được Andrew – người đàn ông trẻ tuổi tài giỏi và đang là CEO của chuỗi bảo tàng nghệ thuật nổi tiếng nhất nước Anh đến đây để diễn thuyết. Xin trân trọng mời anh.” – Tiếng nói trầm ổn vừa dứt, cả hội trường vỗ tay như sấm vang. Mọi người đều hứng thú hướng về phía trước.

Tiếp đó, tất cả như nín thở để nhìn người đang chậm rãi bước vào. Người đàn ông kia cao lớn như người phương Tây, toàn thân phản phất hơi thở quý tộc. Đôi chân dài thẳng tắp tiêu sái những bước đi tự tin, trầm ổn. Trên người là bộ âu phục hàng hiệu được cắt may thủ công tỉ mỉ, khéo léo càng tôn lên vẻ đẹp lạnh khốc của anh. Đến khuôn mặt anh....

An Huyên kinh sợ đứng bật dậy, cô như không thể tin vào mắt mình nhìn vào người đàn ông đang đứng trên lễ đài, mỉm cười ôn hòa kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Xã Lạnh Lùng, Em Yêu Anh!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook