Chương 47: Bị Đánh
Lâm Linh
04/01/2021
" Thôi không nói nhiều nữa, mau đi cùng bọn anh nào. "
Một tên khác tiến tới, nắm chặt lấy tay cô kéo đi.
" Buông tay tôi ra! "
Hồ Điếp lấy hết sức vùng ra, nhưng sức lực của một người con gái thì làm sao mà đọ lại nổi chứ. Lúc này thì cô bắt đầu hoảng, Hồ Điệp đã sợ lắm rồi, cô bắt đầu ứa nước mắt. Tại sao Thiếu Huy đi lấy xe mà lâu vậy?
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Sao cưng xinh mà cứng đầu thế? "
Tên đang cầm tay Hồ Điệp bắt đầu nổi nóng. Hắn kéo giật tay cô để ngã về phía hắn. Người đó lấy tay nắm chặt cằm của cô nâng lên, mặt đối mặt với hắn.
Hồ Điệp khẽ cau mày vì đau, ánh mắt cô tức giận nhìn hắn.
" Ái chà, mèo con tức giận rồi này. "
" Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra khỏi mặt tôi. "
" Hả?! Gì chứ? Mày ngon thì nói lại xem! "
Hắn ta tức giận, giơ tay lên định đánh cô. Theo phản xạ thì Hồ Điệp nhắm chặt mắt lại, né sang một bên. Hắn giáng xuống mặt cô một cái tát, vừa sưng vừa đỏ hết cả mặt cô.
Hồ Điệp muốn khóc lắm rồi, sao Thiếu Huy còn chưa đến vậy?
" Này! Mấy tên kia! "
Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến tâm cô trở nên nhẹ nhõm. Hồ Điệp liền quay sang hướng phát ra giọng nói.
Không chần chừ, Thiếu Huy chạy ngay đến bên cạnh cô. May thật, cuối cùng thì anh cũng đến.
Thiếu Huy giơ nắm đấm giáng vào mặt tên đang nắm tay cô, cũng là người đã đánh cô khi nãy.
Tên đó bị đánh bất ngờ thì choáng váng, thụt lùi vài bước rồi ngã xuống đất. Những tên còn lại thì giật mình, vội đỡ hắn lên.
" Mày là thằng nào hả? "
Hắn tức giận nhìn anh. Miệng hắn vì cú đấm của Thiếu Huy mà bắt đầu chảy máu.
" Không cần biết. Nhưng đã đụng đến cô ấy thì coi như đụng tới tao. "
Anh trả lời rất điềm tĩnh, nhưng xung quanh anh và ánh mắt anh đều tràn ngập sát khí khiến cho bọn chúng run người trước khí thế áp đảo của Thiếu Huy.
Hồ Điệp đứng bên cạnh anh mà bất ngờ, đây là lần đầu tiên cô thấy Thiếu Huy có dáng vẻ này. Chắc có lẽ là bản chất vốn có thường ngày của anh, nhưng là vì 'một số lý do' nên Thiếu Huy không bộc lộ ra.
" Ha, ra là chồng của cô em đây à. Nhan sắc cũng không tồi đấy. Xem ra cưng lấy được một thằng chồng hời đấy. "
Một tên thấy bạn của mình bị đánh như thế thì đứng lên. đi đến gần đánh giá anh.
Thiếu Huy bỏ ngoài tai những gì hắn nói mà anh quay sang Hồ Điệp nhìn cô, hai tay nhẹ nhàng áp vào má, nâng mặt cô lên, ngón cái anh vuốt nhẹ chỗ Hồ Điệp vừa bị đánh.
" Chắc vợ đau lắm đúng không? Chồng xin lỗi, vì sự chậm trễ của chồng mà vợ bị đánh rồi. "
Anh nhìn cô mà lòng đau như cắt. Bọn này dám đánh cô khi Thiếu Huy không có ở đây, đúng là ăn gan hùm mà.
" Vợ đứng xa chồng ra một chút nhé, sẽ nguy hiểm lắm, chồng không muốn vợ bị thương một lần nữa đâu. "
" Vâng. "
Nghe anh nói thế thì Hồ Điệp cũng nghe theo anh, chạy đến một chỗ cách chỗ Thiếu Huy đứng khoảng ba mét để có thể nhìn thấy anh.
" Bây giờ thì bọn bây sẽ phải trả giá cho việc dám dánh vợ tao. "
" Ái chà, mạnh miệng thế! Không biết đánh được hết không m- "
Hắn ta chưa kịp dứt câu thì Thiếu Huy đã bất ngờ tung nắm đấm vào mặt hắn. Tên đó liền ngã nhào xuống đất như tên ban đầu bị anh đánh.
Hai tên còn lại thấy thế thì nhanh chóng xông lên đánh Thiếu Huy. Tên thứ nhất định đánh vào mắt anh nhưng anh đã nhanh chóng tránh được đòn đó. Tên còn lại thì giơ chân định đá vào bụng, nhưng Thiếu Huy cũng nhanh chóng chụp chân hắn lại.
Thiếu Huy cũng nhanh chóng phản đòn, anh chỉ cúi thấp người rồi quạt chân làm bọn họ té là xong.
Chỉ cần dựa vào hai đòn vừa nãy của bọn họ là anh đã biết hai tên này chỉ mạnh miệng thôi, còn việc đánh đấm thì chẳng có kĩ thuật, chỉ biết quơ tay loạn xạ thôi.
Hồ Điệp đứng bên ngoài quan sát Thiếu Huy mà tim đập thình thịch, khi thấy anh giải quyết xong bọn họ thì cô mới nhẹ nhõm được một chút.
Nhưng khi Thiếu Huy vừa quay lại thì một tên đứng lên, hắn định đánh lén sau lưng anh.
" Ah! Cảnh sát kìa! Này anh cảnh sát, ở đây có đánh nhau, mau bắt những người này lại đi! "
Hồ Điệp thấy thế thì nhanh trí làm cho bọn họ sợ. Tên đó nghe thấy cô nói như thế thì giật mình, kêu đồng bọn đứng lên ba chân bốn cẳng mà bỏ chạy.
" Anh có sao không? "
Hồ Điệp lo lắng hỏi.
" Không, chồng không sao. Chắc hồi nãy vợ sợ lắm nhỉ? Xin lỗi vợ nhé. "
" Không sao, anh không bị gì là tốt rồi. Giờ chúng ta về nhé? Cũng sắp mười một giờ rồi. "
" Ừm. "
[. . .]
Thiếu Huy cùng Hồ Điệp về nhà, về đến nhà thì vừa đúng mười một giờ. Mọi người trong nhà thấy hai bọn họ về thì mừng rỡ, định chào thì thấy quần áo Thiếu Huy xộc xệch, nhìn sang Hồ Điệp thì thấy má cô đỏ, sưng lên, còn in cả năm ngón tay trên má.
Biết có chuyện gì đó không hay thì họ hỏi Thiếu Huy.
" Sao quần áo con xộc xệch vậy? Còn Hồ Điệp nữa, ai đánh con vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? "
Hâm Bằng hỏi cô và anh.
" Ờ...dạ... "
Hồ Điệp và Thiếu Huy nhìn nhau.
" Chuyện là cô ấy bị kẻ xấu bắt chuyện rồi kéo cô ấy đi sau đó thì bị tát một cái, con vừa đi lấy xe xong thấy thế thì con chỉ bảo vệ vợ con thôi. "
" Vậy là cháu đánh nhau với bọn chúng?! "
Hiểu Tâm hơi cau mày nhìn anh.
" Vâng... "
" Con có biết là làm như thế là nguy hiểm lắm không? "
Nhã Tịnh lúc này lên tiếng.
" Dạ biết, nhưng con là chồng cô ấy thì đó là việc con phải làm mà. "
" Mẹ đừng la anh ấy, lỗi là do con. Nếu con biết bọn họ có ý đồ xấu khi đến gần con thì con đã rời đi rồi. "
Hồ Điệp lên tiếng bảo vệ anh, cũng tựa như cách mà cô làm cho Cẩn Y trước đây.
" Đó không phải là lỗi của con. Có phải Thiếu Huy bảo con đứng chờ không? "
" Dạ... "
" Vậy đó là do Thiếu Huy. "
" Thôi được rồi. Hai con lên phòng đi, dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi, hai đứa không bị thương nặng là được. Ba sẽ bảo người hầu mang đá lên để chườm cho Hồ Điệp. "
" Vâng, con cảm ơn ba. Bọn con xin phép. "
Nói rồi Thiếu Huy và Hồ Điệp đi lên phòng. Vừa vào phòng, đóng cửa lại thì anh ôm chầm lấy cô, đầu anh gục xuống vai cô.
" Chồng thực sự xin lỗi, tại chồng mà vợ bị la, tại chồng mà vợ bị đánh, cổ tay của vợ cũng đỏ vì bị đám người kia kéo đi. "
" Chẳng phải em không có bị xây sát gì nhiều sao? Anh đừng lo mà. Em phải nói câu này biết bao nhiêu lần thì anh mới yên tâm đây. "
Hồ Điệp cũng ôm lấy Thiếu Huy nói.
" Sao vợ lại hiền thế này? "
Có vẻ như tính cách của anh khi giả ngốc và không giả ngốc cũng không khác nhau là mấy, ngoại trừ việc anh tức giận giống khi cô bị đánh thôi. Theo Hồ Điệp nghĩ là thế.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Mọi người nhớ like và đánh giá 5 sao cho mình nhé. Mình xin cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình.
Một tên khác tiến tới, nắm chặt lấy tay cô kéo đi.
" Buông tay tôi ra! "
Hồ Điếp lấy hết sức vùng ra, nhưng sức lực của một người con gái thì làm sao mà đọ lại nổi chứ. Lúc này thì cô bắt đầu hoảng, Hồ Điệp đã sợ lắm rồi, cô bắt đầu ứa nước mắt. Tại sao Thiếu Huy đi lấy xe mà lâu vậy?
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Sao cưng xinh mà cứng đầu thế? "
Tên đang cầm tay Hồ Điệp bắt đầu nổi nóng. Hắn kéo giật tay cô để ngã về phía hắn. Người đó lấy tay nắm chặt cằm của cô nâng lên, mặt đối mặt với hắn.
Hồ Điệp khẽ cau mày vì đau, ánh mắt cô tức giận nhìn hắn.
" Ái chà, mèo con tức giận rồi này. "
" Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra khỏi mặt tôi. "
" Hả?! Gì chứ? Mày ngon thì nói lại xem! "
Hắn ta tức giận, giơ tay lên định đánh cô. Theo phản xạ thì Hồ Điệp nhắm chặt mắt lại, né sang một bên. Hắn giáng xuống mặt cô một cái tát, vừa sưng vừa đỏ hết cả mặt cô.
Hồ Điệp muốn khóc lắm rồi, sao Thiếu Huy còn chưa đến vậy?
" Này! Mấy tên kia! "
Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến tâm cô trở nên nhẹ nhõm. Hồ Điệp liền quay sang hướng phát ra giọng nói.
Không chần chừ, Thiếu Huy chạy ngay đến bên cạnh cô. May thật, cuối cùng thì anh cũng đến.
Thiếu Huy giơ nắm đấm giáng vào mặt tên đang nắm tay cô, cũng là người đã đánh cô khi nãy.
Tên đó bị đánh bất ngờ thì choáng váng, thụt lùi vài bước rồi ngã xuống đất. Những tên còn lại thì giật mình, vội đỡ hắn lên.
" Mày là thằng nào hả? "
Hắn tức giận nhìn anh. Miệng hắn vì cú đấm của Thiếu Huy mà bắt đầu chảy máu.
" Không cần biết. Nhưng đã đụng đến cô ấy thì coi như đụng tới tao. "
Anh trả lời rất điềm tĩnh, nhưng xung quanh anh và ánh mắt anh đều tràn ngập sát khí khiến cho bọn chúng run người trước khí thế áp đảo của Thiếu Huy.
Hồ Điệp đứng bên cạnh anh mà bất ngờ, đây là lần đầu tiên cô thấy Thiếu Huy có dáng vẻ này. Chắc có lẽ là bản chất vốn có thường ngày của anh, nhưng là vì 'một số lý do' nên Thiếu Huy không bộc lộ ra.
" Ha, ra là chồng của cô em đây à. Nhan sắc cũng không tồi đấy. Xem ra cưng lấy được một thằng chồng hời đấy. "
Một tên thấy bạn của mình bị đánh như thế thì đứng lên. đi đến gần đánh giá anh.
Thiếu Huy bỏ ngoài tai những gì hắn nói mà anh quay sang Hồ Điệp nhìn cô, hai tay nhẹ nhàng áp vào má, nâng mặt cô lên, ngón cái anh vuốt nhẹ chỗ Hồ Điệp vừa bị đánh.
" Chắc vợ đau lắm đúng không? Chồng xin lỗi, vì sự chậm trễ của chồng mà vợ bị đánh rồi. "
Anh nhìn cô mà lòng đau như cắt. Bọn này dám đánh cô khi Thiếu Huy không có ở đây, đúng là ăn gan hùm mà.
" Vợ đứng xa chồng ra một chút nhé, sẽ nguy hiểm lắm, chồng không muốn vợ bị thương một lần nữa đâu. "
" Vâng. "
Nghe anh nói thế thì Hồ Điệp cũng nghe theo anh, chạy đến một chỗ cách chỗ Thiếu Huy đứng khoảng ba mét để có thể nhìn thấy anh.
" Bây giờ thì bọn bây sẽ phải trả giá cho việc dám dánh vợ tao. "
" Ái chà, mạnh miệng thế! Không biết đánh được hết không m- "
Hắn ta chưa kịp dứt câu thì Thiếu Huy đã bất ngờ tung nắm đấm vào mặt hắn. Tên đó liền ngã nhào xuống đất như tên ban đầu bị anh đánh.
Hai tên còn lại thấy thế thì nhanh chóng xông lên đánh Thiếu Huy. Tên thứ nhất định đánh vào mắt anh nhưng anh đã nhanh chóng tránh được đòn đó. Tên còn lại thì giơ chân định đá vào bụng, nhưng Thiếu Huy cũng nhanh chóng chụp chân hắn lại.
Thiếu Huy cũng nhanh chóng phản đòn, anh chỉ cúi thấp người rồi quạt chân làm bọn họ té là xong.
Chỉ cần dựa vào hai đòn vừa nãy của bọn họ là anh đã biết hai tên này chỉ mạnh miệng thôi, còn việc đánh đấm thì chẳng có kĩ thuật, chỉ biết quơ tay loạn xạ thôi.
Hồ Điệp đứng bên ngoài quan sát Thiếu Huy mà tim đập thình thịch, khi thấy anh giải quyết xong bọn họ thì cô mới nhẹ nhõm được một chút.
Nhưng khi Thiếu Huy vừa quay lại thì một tên đứng lên, hắn định đánh lén sau lưng anh.
" Ah! Cảnh sát kìa! Này anh cảnh sát, ở đây có đánh nhau, mau bắt những người này lại đi! "
Hồ Điệp thấy thế thì nhanh trí làm cho bọn họ sợ. Tên đó nghe thấy cô nói như thế thì giật mình, kêu đồng bọn đứng lên ba chân bốn cẳng mà bỏ chạy.
" Anh có sao không? "
Hồ Điệp lo lắng hỏi.
" Không, chồng không sao. Chắc hồi nãy vợ sợ lắm nhỉ? Xin lỗi vợ nhé. "
" Không sao, anh không bị gì là tốt rồi. Giờ chúng ta về nhé? Cũng sắp mười một giờ rồi. "
" Ừm. "
[. . .]
Thiếu Huy cùng Hồ Điệp về nhà, về đến nhà thì vừa đúng mười một giờ. Mọi người trong nhà thấy hai bọn họ về thì mừng rỡ, định chào thì thấy quần áo Thiếu Huy xộc xệch, nhìn sang Hồ Điệp thì thấy má cô đỏ, sưng lên, còn in cả năm ngón tay trên má.
Biết có chuyện gì đó không hay thì họ hỏi Thiếu Huy.
" Sao quần áo con xộc xệch vậy? Còn Hồ Điệp nữa, ai đánh con vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? "
Hâm Bằng hỏi cô và anh.
" Ờ...dạ... "
Hồ Điệp và Thiếu Huy nhìn nhau.
" Chuyện là cô ấy bị kẻ xấu bắt chuyện rồi kéo cô ấy đi sau đó thì bị tát một cái, con vừa đi lấy xe xong thấy thế thì con chỉ bảo vệ vợ con thôi. "
" Vậy là cháu đánh nhau với bọn chúng?! "
Hiểu Tâm hơi cau mày nhìn anh.
" Vâng... "
" Con có biết là làm như thế là nguy hiểm lắm không? "
Nhã Tịnh lúc này lên tiếng.
" Dạ biết, nhưng con là chồng cô ấy thì đó là việc con phải làm mà. "
" Mẹ đừng la anh ấy, lỗi là do con. Nếu con biết bọn họ có ý đồ xấu khi đến gần con thì con đã rời đi rồi. "
Hồ Điệp lên tiếng bảo vệ anh, cũng tựa như cách mà cô làm cho Cẩn Y trước đây.
" Đó không phải là lỗi của con. Có phải Thiếu Huy bảo con đứng chờ không? "
" Dạ... "
" Vậy đó là do Thiếu Huy. "
" Thôi được rồi. Hai con lên phòng đi, dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi, hai đứa không bị thương nặng là được. Ba sẽ bảo người hầu mang đá lên để chườm cho Hồ Điệp. "
" Vâng, con cảm ơn ba. Bọn con xin phép. "
Nói rồi Thiếu Huy và Hồ Điệp đi lên phòng. Vừa vào phòng, đóng cửa lại thì anh ôm chầm lấy cô, đầu anh gục xuống vai cô.
" Chồng thực sự xin lỗi, tại chồng mà vợ bị la, tại chồng mà vợ bị đánh, cổ tay của vợ cũng đỏ vì bị đám người kia kéo đi. "
" Chẳng phải em không có bị xây sát gì nhiều sao? Anh đừng lo mà. Em phải nói câu này biết bao nhiêu lần thì anh mới yên tâm đây. "
Hồ Điệp cũng ôm lấy Thiếu Huy nói.
" Sao vợ lại hiền thế này? "
Có vẻ như tính cách của anh khi giả ngốc và không giả ngốc cũng không khác nhau là mấy, ngoại trừ việc anh tức giận giống khi cô bị đánh thôi. Theo Hồ Điệp nghĩ là thế.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Mọi người nhớ like và đánh giá 5 sao cho mình nhé. Mình xin cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.