Chương 11: Bữa Ăn Tối Lãng Mạn
Lâm Linh
04/01/2021
Anh không ngờ, một cô gái có tính cách dịu dàng, lương thiện, lúc nào cũng nở nụ cười trên môi. Huyết Hồ Điệp là một người có thể dễ dàng mang lại niềm vui cho người khác, nhưng thật không ngờ, sâu thẳm trong cô lúc nào cũng có một nỗi buồn không tên.
Nội tâm của Huyết Hồ Điệp thật kiên cường!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Nghe Bạch Thiếu Huy nói thế thì Huyết Hồ Điệp ngẩn người ra. Cô bất giác nở một nụ cười, một nụ cười xuất phát từ trái tim cô, không một chút giả tạo.
Thiếu Huy thấy Hồ Điệp cười, liền hớn hở nói:
" Ah! Vợ cười rồi kìa! Nụ cười này của vợ đẹp lắm. "
" Bướm nhỏ, vợ hãy cười nhiều lên nhé, khi nhìn nụ cười thật sự của vợ, nhìn vợ xinh lắm đấy! "
" Cảm ơn anh. "
Một lúc sau, phục vụ mang lên hai đĩa thịt bò bít tết \- Wagyu Kobe hảo hạng.
Vì Hồ Điệp đói cũng đã lâu, nên khi ngửi thấy mùi từ món bít tết, bụng cô liền 'đánh trống' lớn hơn.
Cô thật sự đói lắm rồi!
" Món bít tết bảy phần chín, ba phần tái, không cay của anh. "
Người phục vụ nói rồi đặt một đĩa thịt bít tết xuống bàn.
" Món bít tết bảy phần chín, ba phần tái, được làm cay của cô. "
Người phục vụ đặt đĩa thịt bít tết còn lại trên tay lên bàn rồi cúi người nói:
" Chúc quý khách ngon miệng ạ! "
Nói xong, anh phục vụ xoay người bước đi, để lại không gian riêng tư dành cho hai người họ.
Huyết Hồ Điệp nhìn đĩa thịt của mình rồi tiếp tục nhìn đĩa thịt của Bạch Thiếu Huy, cô ngước lên nhìn anh hỏi:
" Anh có cần em cắt thịt giúp cho anh không? "
" Hử? "
" Không, không cần đâu. Ai lại để vợ cắt thịt cho chồng chứ! "
" Ngược lại việc này vợ phải để chồng cắt thịt giúp cho vợ mới đúng chứ. "
Bạch Thiếu Huy vừa nói vừa vương tay lấy đĩa bít tết của Huyết Hồ Điệp, cắt ra từng miếng nhỏ cho cô.
Cắt xong, anh để đĩa thịt lại chỗ của cô.
" Của vợ đây! "
" Em cảm ơn. "
Hai người họ ăn được một lúc thì anh ngước lên hỏi Hồ Điệp:
" Vợ có vẻ thích ăn cay nhỉ? "
" Vâng, em thích ăn cay lắm! "
" Vậy vợ có thích đồ ngọt không? "
" Đồ ngọt à? Nếu bánh hoặc kem có vị socola thì em sẽ ăn. "
" Ra là vợ thích socola. "
" Vâng, nhưng bánh thì thỉnh thoảng em mới ăn. "
" Vậy còn anh thì sao? "
" Chồng cũng thích ăn cay, nhưng không ăn được nhiều, và chồng thích ăn ngọt, đặc biệt là bánh. "
" Vậy để hôm nào em làm bánh cho anh ăn nhé! "
" Bướm nhỏ biết làm bánh à? "
" Vâng. "
" Thật hay quá, vậy là chồng sẽ được ăn bánh do vợ làm mỗi ngày rồi. "
" Em sẽ không làm mỗi ngày đâu, ăn nhiều bánh ngọt sẽ không tốt. "
" Vẫn nên nghe lời vợ vậy. "
Huyết Hồ Điệp và Bạch Thiếu Huy trò chuyện. Họ cùng nhau ăn bữa tối dưới ngọn nến chập chờn lãng mạn, cùng với khung cảnh đêm lấp lánh bởi ánh đèn của những toà cao ốc sau tấm kính.
Một lúc sau, cô và anh dùng xong bữa tối. Cũng đã mười chín giờ bốn mươi lăm, Hồ Điệp và Thiếu Huy ra ngoài cũng đã lâu. Đã đến lúc phải về nhà rồi.
\[. . .\]
Về đến Bạch gia, Bạch Thiếu Huy nắm tay Huyết Hồ Điệp kéo vào trong.
Vừa bước vào phòng khách, Hồ Điệp đã thấy Hoàng Hiểu Tâm, Bạch Hâm Bằng và Lương Nhã Tịnh đang vừa uống trà vừa trò chuyện cùng nhau.
Thấy họ, Huyết Hồ Điệp và Bạch Thiếu Huy vội cúi chào:
" Thưa bà nội, ba, mẹ bọn con mới đi chơi về! "
Huyết Hồ Điệp và Bạch Thiếu Huy đồng thanh.
Cô cất giọng nhẹ nhàng và có một chút lo lắng nói:
" Con xin lỗi, vì con và anh Thiếu Huy đã đi chơi về trễ quá! "
Lương Nhã Tịnh nghe Hồ Điệp nói thế liền mỉm cười nói:
" Trễ gì chứ! Bọn con vui thì về trễ đến cỡ nào cũng được. "
" Nhưng bây giờ cũng chỉ mới hai mươi giờ mười lăm phút thôi mà! Bọn con đi chơi chắc hẳn vui lắm, đúng không? "
Bạch Thiếu Huy lên tiếng, vui vẻ nói:
" Dạ đúng, vui lắm mẹ à. "
Lần này đến lượt Hoàng Hiểu Tâm nói nhẹ:
" Các cháu đi chơi có mệt không? "
Hồ Điệp cười, nói:
" Dạ cũng không mệt lắm đâu bà nội, vì vui quá nên bọn cháu cũng không cảm thấy mệt. "
Nhã Tịnh nhìn Huyết Hồ Điệp và Bạch Thiếu Huy một hồi lâu rồi nói:
" Hai đứa đi chơi ở đâu thế? "
Thiếu Huy hớn hở nói:
" Lúc đầu thì bọn con đến trung tâm mua sắm, con và Bướm nhỏ mua nhiều đồ lắm. "
" Sau đó thì bọn con đến khu vui chơi giải trí chơi đến lúc trời sập tối. "
" Vậy hai con đã ăn tối chưa? "
" Hai bọn con đã ăn tối rồi mẹ à! "
Lương Nhã Tịnh gật đầu, hài lòng nói:
" Ừm ừm, tốt đấy! Cứ tiếp tục phát huy như thế để bồi dưỡng thêm tình cảm nhé các con! "
Huyết Hồ Điệp nghe Nhã Tịnh nói thế thì cô ngượng ngùng, cô hơi cúi đầu xuống đất, đôi mắt cô lén lút nhìn Bạch Thiếu Huy.
Bạch Hâm Bằng nhìn Hồ Điệp và Thiếu Huy giọng trầm trầm nói:
" Hai đứa con đi chơi chắc hẳn cũng khá mệt rồi. "
" Mau đi lên phòng tắm rửa rồi đi ngủ đi. "
Cô nghe Hâm Bằng nói thế thì hơi đứng người, bất ngờ nhìn ông. Vì đây là lần đầu tiên Bạch Hâm Bằng nói chuyện với Huyết Hồ Điệp.
Nhưng Hồ Điệp cũng nhanh chóng trở lại bình thường, cô gật đầu, hơi cúi người nói:
" Vâng, vậy bọn con xin phép lên phòng trước. "
Hoàng Hiểu Tâm, Bạch Hâm Bằng và Lương Nhã Tịnh đồng loạt gật đầu.
Nội tâm của Huyết Hồ Điệp thật kiên cường!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Nghe Bạch Thiếu Huy nói thế thì Huyết Hồ Điệp ngẩn người ra. Cô bất giác nở một nụ cười, một nụ cười xuất phát từ trái tim cô, không một chút giả tạo.
Thiếu Huy thấy Hồ Điệp cười, liền hớn hở nói:
" Ah! Vợ cười rồi kìa! Nụ cười này của vợ đẹp lắm. "
" Bướm nhỏ, vợ hãy cười nhiều lên nhé, khi nhìn nụ cười thật sự của vợ, nhìn vợ xinh lắm đấy! "
" Cảm ơn anh. "
Một lúc sau, phục vụ mang lên hai đĩa thịt bò bít tết \- Wagyu Kobe hảo hạng.
Vì Hồ Điệp đói cũng đã lâu, nên khi ngửi thấy mùi từ món bít tết, bụng cô liền 'đánh trống' lớn hơn.
Cô thật sự đói lắm rồi!
" Món bít tết bảy phần chín, ba phần tái, không cay của anh. "
Người phục vụ nói rồi đặt một đĩa thịt bít tết xuống bàn.
" Món bít tết bảy phần chín, ba phần tái, được làm cay của cô. "
Người phục vụ đặt đĩa thịt bít tết còn lại trên tay lên bàn rồi cúi người nói:
" Chúc quý khách ngon miệng ạ! "
Nói xong, anh phục vụ xoay người bước đi, để lại không gian riêng tư dành cho hai người họ.
Huyết Hồ Điệp nhìn đĩa thịt của mình rồi tiếp tục nhìn đĩa thịt của Bạch Thiếu Huy, cô ngước lên nhìn anh hỏi:
" Anh có cần em cắt thịt giúp cho anh không? "
" Hử? "
" Không, không cần đâu. Ai lại để vợ cắt thịt cho chồng chứ! "
" Ngược lại việc này vợ phải để chồng cắt thịt giúp cho vợ mới đúng chứ. "
Bạch Thiếu Huy vừa nói vừa vương tay lấy đĩa bít tết của Huyết Hồ Điệp, cắt ra từng miếng nhỏ cho cô.
Cắt xong, anh để đĩa thịt lại chỗ của cô.
" Của vợ đây! "
" Em cảm ơn. "
Hai người họ ăn được một lúc thì anh ngước lên hỏi Hồ Điệp:
" Vợ có vẻ thích ăn cay nhỉ? "
" Vâng, em thích ăn cay lắm! "
" Vậy vợ có thích đồ ngọt không? "
" Đồ ngọt à? Nếu bánh hoặc kem có vị socola thì em sẽ ăn. "
" Ra là vợ thích socola. "
" Vâng, nhưng bánh thì thỉnh thoảng em mới ăn. "
" Vậy còn anh thì sao? "
" Chồng cũng thích ăn cay, nhưng không ăn được nhiều, và chồng thích ăn ngọt, đặc biệt là bánh. "
" Vậy để hôm nào em làm bánh cho anh ăn nhé! "
" Bướm nhỏ biết làm bánh à? "
" Vâng. "
" Thật hay quá, vậy là chồng sẽ được ăn bánh do vợ làm mỗi ngày rồi. "
" Em sẽ không làm mỗi ngày đâu, ăn nhiều bánh ngọt sẽ không tốt. "
" Vẫn nên nghe lời vợ vậy. "
Huyết Hồ Điệp và Bạch Thiếu Huy trò chuyện. Họ cùng nhau ăn bữa tối dưới ngọn nến chập chờn lãng mạn, cùng với khung cảnh đêm lấp lánh bởi ánh đèn của những toà cao ốc sau tấm kính.
Một lúc sau, cô và anh dùng xong bữa tối. Cũng đã mười chín giờ bốn mươi lăm, Hồ Điệp và Thiếu Huy ra ngoài cũng đã lâu. Đã đến lúc phải về nhà rồi.
\[. . .\]
Về đến Bạch gia, Bạch Thiếu Huy nắm tay Huyết Hồ Điệp kéo vào trong.
Vừa bước vào phòng khách, Hồ Điệp đã thấy Hoàng Hiểu Tâm, Bạch Hâm Bằng và Lương Nhã Tịnh đang vừa uống trà vừa trò chuyện cùng nhau.
Thấy họ, Huyết Hồ Điệp và Bạch Thiếu Huy vội cúi chào:
" Thưa bà nội, ba, mẹ bọn con mới đi chơi về! "
Huyết Hồ Điệp và Bạch Thiếu Huy đồng thanh.
Cô cất giọng nhẹ nhàng và có một chút lo lắng nói:
" Con xin lỗi, vì con và anh Thiếu Huy đã đi chơi về trễ quá! "
Lương Nhã Tịnh nghe Hồ Điệp nói thế liền mỉm cười nói:
" Trễ gì chứ! Bọn con vui thì về trễ đến cỡ nào cũng được. "
" Nhưng bây giờ cũng chỉ mới hai mươi giờ mười lăm phút thôi mà! Bọn con đi chơi chắc hẳn vui lắm, đúng không? "
Bạch Thiếu Huy lên tiếng, vui vẻ nói:
" Dạ đúng, vui lắm mẹ à. "
Lần này đến lượt Hoàng Hiểu Tâm nói nhẹ:
" Các cháu đi chơi có mệt không? "
Hồ Điệp cười, nói:
" Dạ cũng không mệt lắm đâu bà nội, vì vui quá nên bọn cháu cũng không cảm thấy mệt. "
Nhã Tịnh nhìn Huyết Hồ Điệp và Bạch Thiếu Huy một hồi lâu rồi nói:
" Hai đứa đi chơi ở đâu thế? "
Thiếu Huy hớn hở nói:
" Lúc đầu thì bọn con đến trung tâm mua sắm, con và Bướm nhỏ mua nhiều đồ lắm. "
" Sau đó thì bọn con đến khu vui chơi giải trí chơi đến lúc trời sập tối. "
" Vậy hai con đã ăn tối chưa? "
" Hai bọn con đã ăn tối rồi mẹ à! "
Lương Nhã Tịnh gật đầu, hài lòng nói:
" Ừm ừm, tốt đấy! Cứ tiếp tục phát huy như thế để bồi dưỡng thêm tình cảm nhé các con! "
Huyết Hồ Điệp nghe Nhã Tịnh nói thế thì cô ngượng ngùng, cô hơi cúi đầu xuống đất, đôi mắt cô lén lút nhìn Bạch Thiếu Huy.
Bạch Hâm Bằng nhìn Hồ Điệp và Thiếu Huy giọng trầm trầm nói:
" Hai đứa con đi chơi chắc hẳn cũng khá mệt rồi. "
" Mau đi lên phòng tắm rửa rồi đi ngủ đi. "
Cô nghe Hâm Bằng nói thế thì hơi đứng người, bất ngờ nhìn ông. Vì đây là lần đầu tiên Bạch Hâm Bằng nói chuyện với Huyết Hồ Điệp.
Nhưng Hồ Điệp cũng nhanh chóng trở lại bình thường, cô gật đầu, hơi cúi người nói:
" Vâng, vậy bọn con xin phép lên phòng trước. "
Hoàng Hiểu Tâm, Bạch Hâm Bằng và Lương Nhã Tịnh đồng loạt gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.