Chương 27: Lo Lắng
Lâm Linh
04/01/2021
Thiếu Huy bây giờ đang tự trách bản thân mình rất nhiều. Nếu như anh dời cuộc hẹn đi thăm Tiêu Chiến sau khi anh đưa Huyết Hồ Điệp về nhà thì chuyện này đã không xảy ra. Anh thật đúng là một người chồng không tốt.
Không biết Huyết Hồ Điệp đã nằm trong bồn tắm bao lâu. Mà bây giờ người của Hồ Điệp lạnh như thế này.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Một lát sau thi xe cấp cứu đã đến bệnh viện, bọn họ đưa Huyết Hồ Điệp vào trong. Bọn họ đưa cô vào phòng bệnh để khám tổng quát.
" Mời người nhà chờ ở bên ngoài. "
Bác sĩ nói xong thì bước vào phòng khám.
Ở bên ngoài, Bạch Thiếu Huy đứng ngồi không yên. Anh cứ đi qua đi lại mãi, thấp thỏm, lo lắng cho Huyết Hồ Điệp.
" Con ngồi ngồi xuống đi. "
Bạch Hâm Bằng nhìn Thiếu Huy đang đi quanh quẩn trước mắt ông. Nếu anh cứ tiếp tục đi như thế thì sẽ làm ông rất chóng mặt.
" Không chịu đâu! Con đang lo cho vợ muốn chết đây! "
" Tất cả mọi người ở đây đều lo cho Hồ Điệp hết cả con à. "
" Nhưng đây đều là lỗi của con. "
" Không phải lỗi của cháu đâu. Đây mới chính là lỗi của bà... "
Hoàng Hiểu Tâm buồn bã nói.
" Hả? Bà nói vậy là sao? Làm sao mà lại là lỗi của bà được? "
Bạch Thiếu Huy khó hiểu nhìn bà.
" Haiz..., là do buổi trưa bà đã không kêu người lên gọi con bé xuống ăn cơm nên đã không biết sự việc này sẽ xảy ra như thế này... "
Hiểu Tâm thở dài rồi nói.
" Bà không biết việc này sẽ xảy ra mà. Đây mới là lỗi của cháu, lẽ ra cháu nên để ý đến vợ nhiều hơn... "
" Thôi thôi được rồi, mẹ và Thiếu Huy đừng tranh cãi nhau nữa. Quan trọng bây giờ phải cầu cho Hồ Điệp sẽ không sao. "
" Nếu bác sĩ khám không ra bệnh hoặc không chữa khỏi thì ba sẽ làm cho ông ấy không có việc để làm ở thành phố này. "
" Ơ kìa, ba! Sao ba lại làm vậy chứ?! Con không muốn ba làm như vậy đâu! "
Bạch Thiếu Huy khó chịu, nhìn ông nói.
" Vậy thì con muốn như thế nào đây? "
" Con muốn ba đóng cửa bệnh viện này, chỉ vậy thôi. "
" Còn không thì con muốn ba san bằng luôn cái bệnh viện này. "
" Dù sao thì cũng chỉ mất một cái bệnh viện thôi mà. "
Thiếu Huy nở một nụ cười ngây thơ nhìn Hâm Bằng.
" Ha ha, ý tưởng không tồi. Quả đúng là con trai của ba. "
Bạch Hâm Bằng cũng nhếch mép cười. Tán thành với ý kiến đó của anh.
Thật ra đây là bệnh viện thuộc quyền quản lý của công ty nhà họ Bạch. Chính vì thế họ muốn làm gì cái bệnh viện này cũng được.
Hoàng Hiểu Tâm và Lương Nhã Tịnh ngồi đấy, chẳng biết nói gì với hai cha con nhà này. Đúng là cha nào con nấy mà.
Khoảng một lúc lâu sau, chắc cũng tầm ba chục phút sau. Thì bác sĩ bước ra ngoài, Thiếu Huy vội vàng nắm lấy vai ông ta bóp mạnh và lắc.
“ Bác sĩ! Vợ của tôi có bị làm sao không hả?! “
Mặc dù người bác sĩ chưa nói gì khiến cho anh khó chịu cả. Nhưng Bạch Thiếu Huy lại dùng giọnh nói lạnh lùng vốn có của anh, cùng với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống vị bác sĩ kia.
“ Th \- thiếu gia, bình tĩnh lại đã. "
Vị bác sĩ đó bối rối, sợ sệt nhìn anh.
“ Nói nhanh, đừng để tôi mất kiên nhẫn. “
Hoàng Hiểu Tâm, Bạch Hâm Bằng và Lương Nhã Tịnh thấy anh có biểu hiện như thế thì bất ngờ.
Đây đâu phải tính cách thường ngày của anh, trông Bạch Thiếu Huy cứ như trở thành người khác.
Mọi người bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, đặc biệt là Nhã Tịnh và Hâm Bằng. Bà đưa mắt nhìn ông như muốn nói " Liệu có phải thằng bé... " , Hâm Bằng cũng gật nhẹ đầu đồng tình với bà.
“ Thưa thiếu gia, Huyết tiểu thư là bị bệnh cảm cúm. “
“ Cảm cúm? “
“ Vâng! Nhưng may là tiểu thư chỉ bị nhẹ thôi. Nếu nặng hơn thì sẽ dẫn đến bị tai biến, còn nặng nhất là có thể dẫn đến tử vong. “
“ Nghiêm trọng vậy sao!? “
“ Vâng! Nhưng mọi người đừng lo, vì cũng may là cấp cứu kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng. “
“ Vậy thì may quá! “
Anh nghe bác sĩ nói thế thì thở phào nhẹ nhỏm.
“ Tôi vào thăm cô ấy được đúng không? “
“ Vâng! Mọi người có thể vào thăm. Nhưng tiểu thư vẫn chưa tỉnh nên mọi người đừng gây ra tiếng động lớn. “
“ Tôi biết rồi. “
Vừa dứt lời, Bạch Thiếu Huy liền sải bước chân dài. Mọi người cũng cùng anh nhanh chóng bước vào trong bệnh để thăm Huyết Hồ Điệp.
Bước vào đó, Thiếu Huy lấy ghế đặt bên cạnh giường của Hồ Điệp.
Anh đặt một tay áp vào đôi má lạnh lẽo của cô. Tay còn lại nắm chặt bàn tay thon thả của cô.
Anh ngắm nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô mà lòng đau như cắt.
“ Nhìn vợ xuống sắc quá... “
“ Trong cái rủi cũng có cái may con à. “
Lương Nhã Tịnh đặt một tay lên vai Bạch Thiếu Huy.
Ánh mắt bà chăm chăm nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hồ Điệp mà thở dài.
" Khi nào thì vợ con mới tỉnh vậy mẹ? "
" Làm sao mà con hỏi mẹ việc này chứ? Con phải đi hỏi bác sĩ đấy. "
Nhã Tịnh nghĩ, sao con mệt mà lại không nói cho mọi người biết như vậy chứ? Để cho bây giờ mọi việc lại xảy ra như thế này. Con có biết bây giờ mọi người đang lo lắng cho con như thế nào không.
Không biết Huyết Hồ Điệp đã nằm trong bồn tắm bao lâu. Mà bây giờ người của Hồ Điệp lạnh như thế này.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Một lát sau thi xe cấp cứu đã đến bệnh viện, bọn họ đưa Huyết Hồ Điệp vào trong. Bọn họ đưa cô vào phòng bệnh để khám tổng quát.
" Mời người nhà chờ ở bên ngoài. "
Bác sĩ nói xong thì bước vào phòng khám.
Ở bên ngoài, Bạch Thiếu Huy đứng ngồi không yên. Anh cứ đi qua đi lại mãi, thấp thỏm, lo lắng cho Huyết Hồ Điệp.
" Con ngồi ngồi xuống đi. "
Bạch Hâm Bằng nhìn Thiếu Huy đang đi quanh quẩn trước mắt ông. Nếu anh cứ tiếp tục đi như thế thì sẽ làm ông rất chóng mặt.
" Không chịu đâu! Con đang lo cho vợ muốn chết đây! "
" Tất cả mọi người ở đây đều lo cho Hồ Điệp hết cả con à. "
" Nhưng đây đều là lỗi của con. "
" Không phải lỗi của cháu đâu. Đây mới chính là lỗi của bà... "
Hoàng Hiểu Tâm buồn bã nói.
" Hả? Bà nói vậy là sao? Làm sao mà lại là lỗi của bà được? "
Bạch Thiếu Huy khó hiểu nhìn bà.
" Haiz..., là do buổi trưa bà đã không kêu người lên gọi con bé xuống ăn cơm nên đã không biết sự việc này sẽ xảy ra như thế này... "
Hiểu Tâm thở dài rồi nói.
" Bà không biết việc này sẽ xảy ra mà. Đây mới là lỗi của cháu, lẽ ra cháu nên để ý đến vợ nhiều hơn... "
" Thôi thôi được rồi, mẹ và Thiếu Huy đừng tranh cãi nhau nữa. Quan trọng bây giờ phải cầu cho Hồ Điệp sẽ không sao. "
" Nếu bác sĩ khám không ra bệnh hoặc không chữa khỏi thì ba sẽ làm cho ông ấy không có việc để làm ở thành phố này. "
" Ơ kìa, ba! Sao ba lại làm vậy chứ?! Con không muốn ba làm như vậy đâu! "
Bạch Thiếu Huy khó chịu, nhìn ông nói.
" Vậy thì con muốn như thế nào đây? "
" Con muốn ba đóng cửa bệnh viện này, chỉ vậy thôi. "
" Còn không thì con muốn ba san bằng luôn cái bệnh viện này. "
" Dù sao thì cũng chỉ mất một cái bệnh viện thôi mà. "
Thiếu Huy nở một nụ cười ngây thơ nhìn Hâm Bằng.
" Ha ha, ý tưởng không tồi. Quả đúng là con trai của ba. "
Bạch Hâm Bằng cũng nhếch mép cười. Tán thành với ý kiến đó của anh.
Thật ra đây là bệnh viện thuộc quyền quản lý của công ty nhà họ Bạch. Chính vì thế họ muốn làm gì cái bệnh viện này cũng được.
Hoàng Hiểu Tâm và Lương Nhã Tịnh ngồi đấy, chẳng biết nói gì với hai cha con nhà này. Đúng là cha nào con nấy mà.
Khoảng một lúc lâu sau, chắc cũng tầm ba chục phút sau. Thì bác sĩ bước ra ngoài, Thiếu Huy vội vàng nắm lấy vai ông ta bóp mạnh và lắc.
“ Bác sĩ! Vợ của tôi có bị làm sao không hả?! “
Mặc dù người bác sĩ chưa nói gì khiến cho anh khó chịu cả. Nhưng Bạch Thiếu Huy lại dùng giọnh nói lạnh lùng vốn có của anh, cùng với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống vị bác sĩ kia.
“ Th \- thiếu gia, bình tĩnh lại đã. "
Vị bác sĩ đó bối rối, sợ sệt nhìn anh.
“ Nói nhanh, đừng để tôi mất kiên nhẫn. “
Hoàng Hiểu Tâm, Bạch Hâm Bằng và Lương Nhã Tịnh thấy anh có biểu hiện như thế thì bất ngờ.
Đây đâu phải tính cách thường ngày của anh, trông Bạch Thiếu Huy cứ như trở thành người khác.
Mọi người bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, đặc biệt là Nhã Tịnh và Hâm Bằng. Bà đưa mắt nhìn ông như muốn nói " Liệu có phải thằng bé... " , Hâm Bằng cũng gật nhẹ đầu đồng tình với bà.
“ Thưa thiếu gia, Huyết tiểu thư là bị bệnh cảm cúm. “
“ Cảm cúm? “
“ Vâng! Nhưng may là tiểu thư chỉ bị nhẹ thôi. Nếu nặng hơn thì sẽ dẫn đến bị tai biến, còn nặng nhất là có thể dẫn đến tử vong. “
“ Nghiêm trọng vậy sao!? “
“ Vâng! Nhưng mọi người đừng lo, vì cũng may là cấp cứu kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng. “
“ Vậy thì may quá! “
Anh nghe bác sĩ nói thế thì thở phào nhẹ nhỏm.
“ Tôi vào thăm cô ấy được đúng không? “
“ Vâng! Mọi người có thể vào thăm. Nhưng tiểu thư vẫn chưa tỉnh nên mọi người đừng gây ra tiếng động lớn. “
“ Tôi biết rồi. “
Vừa dứt lời, Bạch Thiếu Huy liền sải bước chân dài. Mọi người cũng cùng anh nhanh chóng bước vào trong bệnh để thăm Huyết Hồ Điệp.
Bước vào đó, Thiếu Huy lấy ghế đặt bên cạnh giường của Hồ Điệp.
Anh đặt một tay áp vào đôi má lạnh lẽo của cô. Tay còn lại nắm chặt bàn tay thon thả của cô.
Anh ngắm nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô mà lòng đau như cắt.
“ Nhìn vợ xuống sắc quá... “
“ Trong cái rủi cũng có cái may con à. “
Lương Nhã Tịnh đặt một tay lên vai Bạch Thiếu Huy.
Ánh mắt bà chăm chăm nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hồ Điệp mà thở dài.
" Khi nào thì vợ con mới tỉnh vậy mẹ? "
" Làm sao mà con hỏi mẹ việc này chứ? Con phải đi hỏi bác sĩ đấy. "
Nhã Tịnh nghĩ, sao con mệt mà lại không nói cho mọi người biết như vậy chứ? Để cho bây giờ mọi việc lại xảy ra như thế này. Con có biết bây giờ mọi người đang lo lắng cho con như thế nào không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.