Chương 65: Ngoại Truyện 9: Định Nghĩa Của Hạnh Phúc (Hồ Điệp - Thiếu Huy) (Hoàn)
Lâm Linh
04/01/2021
Hồ Điệp và Thiếu Huy trở về nhà với khuôn mặt rạng rỡ, còn Hâm Bằng, Hiểu Tâm và Nhã Tịnh thì sốt sắn, lo lắng. Thấy hai người họ trở về thì Nhã Tịnh vội hỏi.
" Sao rồi con? "
" Con/vợ con có thai rồi ạ. "
Cô và anh đồng thanh cười nói.
" Thật à! Ôi trời ơi, cuối cùng tôi cũng được lên chức làm ông nội rồi. "
Hâm Bằng vui mừng đứng bật dậy, vẻ mặt mãn nguyện, nhắm mắt chắp tay nhìn lên trần nhà.
" Thai được bao nhiêu tháng rồi cháu? "
" Dạ bốn tháng rồi. "
" Vậy à, bảo sao bà lại thấy bụng cháu có chút to. "
" Con cứ nghĩ là do dạo này con ăn nhiều nên mới như thế này, làm cho quản lý của con la cho một trận vì làm mất dáng. "
" Vậy con đã gọi điện xin nghỉ chưa? "
Nhã Tịnh hỏi
" Dạ chưa, một lát nữa con sẽ gọi cho báo cho ba mẹ và em gái trước rồi xin nghỉ sau. "
" Ừm, vậy là tốt rồi. "
" Thiếu Huy, con đưa Hồ Điệp lên phòng nghỉ ngơi đi, đứng hoài cũng không tốt đâu. "
Nhã Tịnh nhìn Hồ Điệp nói rồi quay sang nhìn Thiếu Huy căn dặn.
" Vâng. "
Anh cẩn thận đỡ Hồ Điệp lên phòng. Vào phòng, cô dựa lưng vào thành giường, mệt mỏi thở. Bây giờ cô cảm thấy lồng ngực mình hơi tức nên có chút khó thở.
" Em sao vậy? Mệt à? "
Thiếu Huy thấy cô ngồi thở dốc thì lo lắng hỏi.
" Em không sao, chỉ khó thở chút thôi, đây là triệu chứng bình thường khi có thai, một lát nữa sẽ hết. "
Hồ Điệp gượng cười để làm anh bớt lo lắng.
" Em có thèm ăn hay buồn nôn gì không? "
" Không, hiện tại thì vẫn chưa. Anh đừng lo lắng quá, cần gì thì em sẽ nói. Bây giờ anh lên đây ngồi với em đi, em muốn dựa vào vai anh một chút. "
" Ừm. "
Thiếu Huy liền lên giường, ngồi cạnh cô để cô dựa vào vai mình, tay anh vuốt nhẹ mái tóc của Hồ Điệp.
[. . .]
Dần dần, dưới sự chăm sóc chu đáo của Thiếu Huy thì cái thai cũng ngày một lớn hơn. Khi Hồ Điệp mang thai thì dĩ nhiên sẽ có cái tính 'sáng nắng chiều mưa', điều này cũng làm khó anh không ít. Nhưng với lòng yêu thương của anh thì Thiếu Huy vẫn không chỉ làm Hồ Điệp nguôi giận mà còn có thể khiến cô ngại ngùng đỏ cả mặt.
Tính đến nay thì cái thai cũng đã tám tháng mười ngày, sẽ không lâu nữa thì cả gia đình nhà họ Bạch và nhà họ Huyết sẽ đón chào thêm một thành viên mới nữa.
" Anh ơi, em muốn ăn xiên nướng. "
Hồ Điệp và Thiếu Huy đang đi dạo trên phố thì cô thấy một tiệm bán xiên nướng thì máu ăn của cô nổi lên. Anh cũng nhìn theo hướng tay mà Hồ Điệp chỉ, Thiếu Huy cũng muốn cho cô ăn nhưng ý định đó hoàn toàn dập tắt khi anh nhìn thấy quán.
Vì là quán vỉa hè nên anh cũng biết nó không bằng những nhà hàng BBQ, nhưng so với các quán ăn vỉa hè khác thì quán này chẳng hợp vệ sinh gì cả. Giấy ăn thì vứt bừa bãi trên bàn lẫn dưới đất mà không có ai thèm dọn cả
" Không. "
Thiếu Huy kiên quyết.
" Nhưng mà... "
" Nhìn quán không hợp vệ sinh như thế mà em cũng muốn ngồi à. "
Anh khẽ cau mày nói.
" Chúng ta mua mang đi. "
" Ở nơi không sạch sẽ như thế này thì thức ăn cũng thế thôi. "
Anh sợ Hồ Điệp ăn thức ăn từ nơi này thì lỡ bị đau bụng sẽ ảnh hưởng đến thai mất.
" Vợ à, nghe lời anh nhé. Đợi em sinh xong thì anh cho em ăn chỗ khác ngon hơn mà còn hợp vệ sinh hơn. "
Thiếu Huy vỗ về cô.
" Vâng... "
Hồ Điệp đành nghe theo anh, đi theo anh, ánh mắt luyến tiếc nhìn theo. Đi được một lúc thì lần này cô thấy quán đồ chiên, Hồ Điệp dừng lại, nhìn chằm chằm vào quán đấy với đôi mắt thèm thuồng.
" Sao vậy em? "
Cô đột ngột dừng lại như thế thì Thiếu Huy cũng dừng lại. Thấy ánh mắt cô đang nhìn thứ gì đó thì anh cũng nhìn theo hướng mắt của Hồ Điệp. Hiểu được cô muốn gì thì anh liền từ chối, mặc dù cô vẫn chưa hỏi.
" Em không được ăn. "
Anh nhìn cô với ánh mắt kiên quyết.
" A...nhưng mà em thèm. "
" Không được. Em mới ăn hôm qua, nhiêu đó là đủ lắm rồi. "
" Thôi mà anh, em chỉ muốn một cây xúc xích lăn bột thôi mà. "
Hồ Điệp vương đôi mắt long lanh lên nhìn Thiếu Huy. Anh dường như có chút dao động khi nhìn thấy ánh mắt ấy của cô, nhưng Thiếu Huy đã dùng chút lí trí của mình để ngăn cản cô.
" Không được, nó rất nhiều dầu mỡ, không tốt cho con đâu. "
" Nhưng mà con thèm thì em cũng thèm mà. "
" Nếu em muốn tốt cho con thì không được ăn. "
" Vâng...em biết rồi. "
Hồ Điệp buồn bã, xụ mặt miễn cưỡng nghe theo lời anh. Cô cũng phải vì con mà từ bỏ món ăn đó tạm thời vậy.
" Lần khác anh bù nhé. "
Nhìn thấy cô buồn như thế thì Thiếu Huy cũng không vui, anh vuốt nhẹ đầu cô vỗ về.
" Vâng. "
Hồ Điệp cũng lấy lại tinh thần, tiếp tục đi dạo với anh.
Đi được một lát thì có một tên trộm chạy đến đụng vào vai cô làm cô ngã ra sau, nhưng hên là Thiếu Huy đã nhanh chóng đỡ cô.
" Giúp tôi với, bắt tên trộm đó giúp tôi. "
Một người phụ nữ mang thai từ phía xa nói lớn.
" Em chờ anh. "
Thiếu Huy nói với Hồ Điệp rồi đuổi theo tên trộm đó. Chẳng mấy chốc, anh đã bắt được tên trộm giao cho cảnh sát và trả lại túi xách cho người phụ nữ kia.
" Cảm ơn anh. "
" Không có gì. "
Nói rồi Thiếu Huy rời đi, đến chỗ của Hồ Điệp. Vừa đến thì anh để ý đến sắc mặt của cô đột nhiên không được tốt, chảy mồ hôi đầm đìa.
" Em sao vậy?! "
Thiếu Huy hốt hoảng hỏi.
" Em đau bụng quá. "
Hồ Điệp cau mày, đau đớn nói.
" Chẳng lẽ em sắp sinh à? Để anh gọi cấp cứu. "
Anh vội vàng gọi cho cấp cứu. Cầu mong là cô đừng xảy ra chuyện gì hết.
[. . .]
" Em đau quá! "
Hồ Điệp nằm trên giường bệnh được các y tá đẩy đi.
" Có anh ở đây, em ráng chịu đau một. "
" Xin anh chờ ở đây, anh không được tiến vào nữa. "
Một y tá ngăn anh đứng ở ngoài phòng phẫu thuật. Thiếu Huy chỉ đành đứng bên ngoài, bất lực nhìn cánh cửa đang dần khép lại. Anh ngồi chờ ở bên ngoài thì cả hai gia đình đều chạy đến, anh đã liên lạc cho họ trong lúc ngồi trên xe cấp cứu.
" Sao rồi con? Hồ Điệp vào lâu chưa? "
Á Hiên lo lắng hỏi Thiếu Huy.
" Cô ấy mới vào thôi ạ. "
Bà nghe câu trả lời của anh thì chỉ gật đầu thay cho câu trả. Rồi mọi người cũng ngồi chờ Hồ Điệp.
[. . .]
Đã hơn một tiếng trôi qua rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, ánh đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng mãi. Thiếu Huy đứng ngồi không yên, cứ đi tới đi lui làm ai nấy đều chóng mặt hết cả.
" Con ngồi xuống đi Thiếu Huy. "
Hâm Bằng nhắc nhở.
" Con lo lắm, lỡ cô ấy bị gì thì sao? "
" Hồi lúc mẹ con sinh thì ba có lo nhưng cũng không có đi tới đi lui như con đâu. "
" Thôi đi, anh bớt xạo, em nghe mẹ nói anh chờ em lâu quá mà vẫn chưa ra thì đòi lật luôn cái bệnh viện này, thậm chí còn muốn chạy vào phòng phẫu thuật nữa kìa, bảo vệ phải cản anh đấy. "
" Coi kìa, giống anh thật đấy. "
Á Hiên ngồi nghe thế thì khẽ cười.
" Anh không có. "
Sở Tiêu nhìn sang chỗ khác.
" Thôi, em nghe Hồ Điệp kể đấy. "
" ... "
Sở Tiêu nghe thế thì chỉ đành im lặng nhìn sang chỗ khác.
" À thì...không có đâu, mẹ nói đùa đấy. "
Hâm Bằng chột dạ, lảng tránh ánh mắt của Nhã Tịnh. Sao Hiểu Tâm lại đi kể cái chuyện xấu hổ này cho Nhã Tịnh nghe chứ? Haiz, thật khổ quá.
" Cũng hên là con không giống anh, nếu mà giống thì em không biết phải làm... "
" Hay con cho người phá cái bệnh viện này nhé? "
Nhã Tịnh chưa kịp nói hết câu thì Thiếu Huy đã lên tiếng, nhưng anh hầu như chẳng để ý gì đến câu chuyện của ba mẹ mình. Nhã Tịnh nghe anh nói thế thì giật mình. Trời ạ, con hơn cha là nhà có phúc, nhưng hơn về việc này thì không có phúc đâu.
" Anh bình tĩnh lại đi, một lát nữa thì chị Điệp sẽ ra thôi. "
Cẩn Y trấn an Thiếu Huy.
" Nếu như sinh không thành công thì anh sẽ cho người phá luôn cái bệnh viện này. Giữ được cả hai thì giữ, giữ một thì không thèm con, cần vợ thôi. "
Anh nở một nụ cười ác quỷ dưới vỏ bọc của thiên thần, khiến cho ai nấy đều rợn cả người.
" Oe oe oe! "
Vừa dứt câu thì, đèn phòng phẫu thuật tắt, tiếng khóc của đứa bé vang lên, bác sĩ cũng bước ra.
" Đã sinh xong rồi, mẹ và con đều khỏe cả, mọi có thể vào thăm rồi. "
Vị bác sĩ vừa dứt câu thì Thiếu Huy liền bật tung cửa chạy ngay vào trong. Làm cho Hồ Điệp giật cả mình.
" Vợ ơi! "
" Anh nhỏ tiếng thôi, con đang ngủ. "
Hồ Điệp đưa tay lên miệng, cười nói.
Thiếu Huy chầm chầm, nhẹ nhàng đi đến gần cô, nhìn đứa bé nhỏ nhắn đang nằm trong lòng Hồ Điệp. Cái mũi nhỏ nhỏ, môi chúm chím, ngón tay cũng nhỏ quá. Anh sợ nếu anh chạm vào thì sẽ vỡ vụn ra mất.
" Con của chúng ta đó, là con trai. "
" Nhỏ quá! "
Đây là lần đầu tiên Thiếu Huy nhìn thấy trẻ sơ sinh nên có chút hiếu kì, nhưng cũng có chút lo lắng. Anh đang đứng như thế thì đột nhiên có một lực nào đó đẩy anh ra.
" Con sao rồi? Có đau lắm không? "
Ra là người đẩy anh là Nhã Tịnh. Không biết ai mới là con ruột của bà đây.
" Có một chút ạ. "
" Mẹ tròn con vuông rồi. "
Hâm Bằng nói.
" Em được làm dì rồi! Bé con dễ thương quá, em cũng muốn có một đứa. "
" Em đi mà nói cho Tuấn Lãng nghe, chứ nói cho chị nghe làm gì, đâu có ích gì đâu. "
Hồ Điệp cười, trêu chọc Cẩn Y.
" Chị lại trêu em. "
Cẩn Y ngượng nghịu nhìn cô.
Thiếu Huy đứng phía sau nhìn chằm chằm vào mọi người, rõ ràng là anh đang mặn nồng với Hồ Điệp mà những người này lại vào đây, làm phá hủy luôn tâm trạng của anh rồi. Hồ Điệp là vợ anh mà.
Thiếu Huy hờn dỗi nhìn, Hiểu Tâm dường như để ý thấy biểu cảm của anh thì khẽ phì cười.
" Chúng ta ra ngoài thôi, chúng ta đang làm phiền 'ai đó' đấy. "
Hiểu Tâm nói với mọi người vừa hất mặt về phía Thiếu Huy. Nhã Tịnh cũng nhìn theo, thấy vẻ mặt hờn dỗi đó làm bà nhớ đến lúc anh còn nhỏ khi giận ai đó. Trông cưng quá đi.
" Mau ra ngoài thôi nào. "
Nói rồi mọi người lần lượt rời đi, nhường lại không gian riêng tư cho cặp vợ chồng này. Thiếu Huy một lần nữa tiến lại gần Hồ Điệp.
" Anh muốn thử bế con không? "
" Anh á?! "
Thiếu Huy bất ngờ nhìn cô. Lỡ như anh bế không được rồi làm con bị thương thì sao?
Anh đứng bất động nhìn, khẽ vương bàn tay ra đến gần con anh. Thì một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy ngón tay của anh. Nhỏ quá đi! Nguyên một bàn tay của bé con anh mới nắm hết được một ngón tay của Thiếu Huy.
Anh tròn mắt nhìn bàn tay bé nhỏ đó, con anh sao dễ thương vậy nè!
" Có vẻ như con thích anh lắm đấy, con muốn anh bế này. Anh thử đi. "
Hồ Điệp từ từ đưa con cho Thiếu Huy.
" Một tay anh luồn một xuống đỡ cổ và đầu, tay kia luồn dưới hông và mông. "
Thiếu Huy cẩn thận làm theo lời cô. Hồ Điệp nhìn anh làm mà khẽ cười, cách làm vụng về quá, còn vẻ mặt lúng túng đó nữa. Anh bế lên, con anh nhẹ quá, giống như lông vũ vậy, trông mập mạp thế mà, chắc cũng bốn ký mấy đây. Nhưng chắc do Thiếu Huy khỏe quá nên mới không cảm nhận được.
" Em đã mệt rồi, cảm ơn em đã làm vợ anh. "
Anh vừa bế con, vừa cúi người hôn nhẹ vào trán cô.
[. . .]
" Tu Kiệt, con đừng trốn nữa, mẹ thua rồi. Mẹ kiếm con từ nãy đến giờ là hơn một tiếng rồi. Con mau ra đi. "
Hồ Điệp và con cô đang chơi trốn tìm ở trong vườn, nhưng từ nãy đến giờ mà cô vẫn chưa kiếm ra. Tính đến nay thì Bạch Tu Kiệt, con trai của cô và Thiếu Huy cũng được năm tuổi rồi, tính cách thì cứ nhiên ác quỷ đội lớp thiên thần, y chang Thiếu Huy.
" Em đang làm gì vậy? "
Anh từ xa đi đến gần Hồ Điệp.
" Em đang chơi trốn tìm với con, nhưng mà hơn một tiếng rồi em vẫn chưa tìm thấy. "
" Lại làm khó em rồi. "
Thiếu Huy nói rồi nhìn xung quanh, anh ngước nhìn lên trên cây thì thấy bóng người thập thò. Hồ Điệp thì không tìm thấy Tu Kiệt, nhưng anh thì lúc nào cũng tìm thấy Tu Kiệt chỉ trong phút chốc.
" Con mau xuống đây đi, ba thấy con rồi, đừng trêu mẹ nữa. "
Thiếu Huy nói lớn.
Tu Kiệt từ trên cây nhảy xuống, đứng nhìn Hồ Điệp và anh.
" Lúc nào ba cũng phá hết, con muốn chơi với mẹ nhiều hơn mà. "
Cậu bé với dáng người nhỏ nhắn, nhưng chững chạc, khác hoàn toàn so với độ tuổi của mình. Phồng má, ấm ức nói.
" Con chiếm mẹ cả ngày rồi, giờ phải đến lượt ba chứ. "
Thiếu Huy ôm eo Hồ Điệp kéo vào lòng.
" Không được, mẹ là của con. "
Tu Kiệt nắm lấy tay cô kéo lại, nhưng sức của một đứa trẻ năm tuổi thì làm sao mà đọ lại với người lớn chứ.
" Nhưng đây là vợ ba! "
" Của con! "
" Của ba! "
" Đã nói là của con mà! Ba không thương con gì hết, phải nhường mẹ cho con. "
" Không được, đây là vợ của ba, con chơi cả ngày với mẹ rồi, giờ phải đến lượt ba chứ. "
" Thôi thôi, được rồi. Hai ba con đừng cãi nhau nữa, em là của hai người. Giờ thì đi vào nhà nào, trời bắt đầu có gió rồi. "
Hồ Điệp đành lên tiếng giảng hòa hai người này. Y như ba cô và Cẩn Y vậy, suốt ngày cãi nhau, và mẹ cô phải cản. Giờ có lẽ Hồ Điệp làm 'công việc' như của Á Hiên rồi.
Nghe lời của Hồ Điệp, Tu Kiệt và Thiếu Huy cũng ngừng cãi nhau. Cô bế Tu Kiệt lên rồi đi vào nhà cùng anh.
Tối đến, Thiếu Huy nằm bên cạnh cô, ôm vào lòng âu yếm.
" Vợ ơi, anh yêu em nhiều lắm. "
Anh dụi đầu vào ngực Hồ Điệp, nũng nịu nói.
" Em cũng yêu anh nhiều. "
Cô cũng mỉm cười, vuốt tóc 'đứa trẻ to xác' kia.
" Ba mẹ ơi, tối nay con muốn ngủ chung. "
Cả hai người đang lãng mạn như thế thì Tu Kiệt mở cửa bước vào, mắt rơm rớm nước mắt nói.
" Sao vậy con? "
Hồ Điệp giật mình, nhìn Tu Kiệt hỏi.
" Con gặp ác mộng, con muốn ngủ chung với mẹ. "
Cậu nhóc lấy tay dụi dụi mắt, nhìTn cô với ánh mắt vô cùng đáng thương. Cái ánh mắt này y chang như lúc Hồ Điệp làm nũng với Thiếu Huy khi cô đòi ăn vào lúc mang thai ấy. Trước cái ánh mắt ấy thì Hồ Điệp cũng không thể nào cưỡng lại được.
" Vậy con lên đây nằm với mẹ nào. "
Trái ngược với Hồ Điệp, Thiếu Huy đang rất khó chịu, anh thừa biết đứa con tinh nghịch của anh chỉ đang diễn thôi, rõ ràng là Tu Kiệt muốn độc chiếm cô, không muốn anh xen vào.
" Thật chẳng hiểu nổi cái trình độ diễn xuất đó ở đâu mà ra. "
Anh khó chịu, lầm bầm trong miệng.
" Anh nói gì thế? "
Hồ Điệp quay qua hỏi anh.
" À không có gì đâu. "
Thiếu Huy trả lời xong thì nhìn Tu Kiệt. Sau khi leo được lên giường, nằm giữa Hồ Điệp và anh thì Tu Kiệt nhìn sang Thiếu Huy nở một nụ cười đắc thắng làm anh tức điên lên.
" Như thế này hạnh phúc quá. "
Tu Kiệt đột nhiên lên tiếng.
" Vậy con biết thế nào là hạnh phúc không? "
Thiếu Huy hỏi.
" Là một loại tâm lý của con người, khiến bản thân con người cảm thấy yêu đời hơn. "
Hồ Điệp nghe con mình trả lời thì trố mắt ra nhìn. Cô không nghĩ một đứa trẻ năm tuổi sẽ nói như thế. Chẳng lẽ con cô già trước tuổi à? Hay là do nó quá thông minh? Hẳn là cả hai nhỉ.
" Hay nói cách khác, hạnh phúc là giống như vầy nè. Con được nằm giữa ba và mẹ, được ba mẹ, ông bà nội, ngoại yêu thương. Đó là định nghĩa của con về hạnh phúc, nó chỉ đơn giản là vậy thôi. "
Thiếu Huy và Hồ Điệp nhìn Tu Kiệt.
" Mẹ ơi, con thương mẹ nhiều lắm lắm luôn. Cảm ơn mẹ vì đã sinh con ra. "
Tu Kiệt quay sang nhìn cô nói.
" Mẹ cũng thương con lắm. "
Hồ Điệp cảm động khi nghe con mình nói thế, cô khẽ hôn lên trán Tu Kiệt một cái.
" Mặc dù lúc nào ba cũng giành mẹ với con, nhưng mà con cũng thương mà như thương mẹ nữa. "
Tu Kiệt quay sang nhìn Thiếu Huy.
" Ừm, ba cũng thương con. "
Anh cũng hôn lên trán Tu Kiệt một cái. Tuy hai ba con nhà này lúc nào cũng cãi nhau, nhưng dù sao thì Tu Kiệt cũng là con anh mà, làm sao mà không thương được chứ.
Thương sao cho hết cái 'của nợ' này đây, con của cô và anh hầu như thừa hưởng hết tất cả những tốt của họ.
Hồ Điệp lẫn Thiếu Huy đều có những nét đẹp khiến vạn người mê đắm, Tu Kiệt lại thừa hưởng nét đẹp của cô và anh. Không những vậy, còn có cả giọng hát của Hồ Điệp, tài năng 'diễn xuất' của Thiếu Huy, trí thông minh, nhạy bén của cả hai người. Chắc sau này sẽ có luôn cả khả năng lãnh đạo của anh đấy.
Trai tài gái sắc, sinh ra một đứa con có thể gọi là giỏi về mọi mặt. Thế thì con gì bằng nữa, có Tu Kiệt thì căn nhà ngày càng trở nên ồn ào, rộn rã hơn nhờ tiếng cãi vã của hai cha con, nhưng như thế cũng vui mà.
" Sao rồi con? "
" Con/vợ con có thai rồi ạ. "
Cô và anh đồng thanh cười nói.
" Thật à! Ôi trời ơi, cuối cùng tôi cũng được lên chức làm ông nội rồi. "
Hâm Bằng vui mừng đứng bật dậy, vẻ mặt mãn nguyện, nhắm mắt chắp tay nhìn lên trần nhà.
" Thai được bao nhiêu tháng rồi cháu? "
" Dạ bốn tháng rồi. "
" Vậy à, bảo sao bà lại thấy bụng cháu có chút to. "
" Con cứ nghĩ là do dạo này con ăn nhiều nên mới như thế này, làm cho quản lý của con la cho một trận vì làm mất dáng. "
" Vậy con đã gọi điện xin nghỉ chưa? "
Nhã Tịnh hỏi
" Dạ chưa, một lát nữa con sẽ gọi cho báo cho ba mẹ và em gái trước rồi xin nghỉ sau. "
" Ừm, vậy là tốt rồi. "
" Thiếu Huy, con đưa Hồ Điệp lên phòng nghỉ ngơi đi, đứng hoài cũng không tốt đâu. "
Nhã Tịnh nhìn Hồ Điệp nói rồi quay sang nhìn Thiếu Huy căn dặn.
" Vâng. "
Anh cẩn thận đỡ Hồ Điệp lên phòng. Vào phòng, cô dựa lưng vào thành giường, mệt mỏi thở. Bây giờ cô cảm thấy lồng ngực mình hơi tức nên có chút khó thở.
" Em sao vậy? Mệt à? "
Thiếu Huy thấy cô ngồi thở dốc thì lo lắng hỏi.
" Em không sao, chỉ khó thở chút thôi, đây là triệu chứng bình thường khi có thai, một lát nữa sẽ hết. "
Hồ Điệp gượng cười để làm anh bớt lo lắng.
" Em có thèm ăn hay buồn nôn gì không? "
" Không, hiện tại thì vẫn chưa. Anh đừng lo lắng quá, cần gì thì em sẽ nói. Bây giờ anh lên đây ngồi với em đi, em muốn dựa vào vai anh một chút. "
" Ừm. "
Thiếu Huy liền lên giường, ngồi cạnh cô để cô dựa vào vai mình, tay anh vuốt nhẹ mái tóc của Hồ Điệp.
[. . .]
Dần dần, dưới sự chăm sóc chu đáo của Thiếu Huy thì cái thai cũng ngày một lớn hơn. Khi Hồ Điệp mang thai thì dĩ nhiên sẽ có cái tính 'sáng nắng chiều mưa', điều này cũng làm khó anh không ít. Nhưng với lòng yêu thương của anh thì Thiếu Huy vẫn không chỉ làm Hồ Điệp nguôi giận mà còn có thể khiến cô ngại ngùng đỏ cả mặt.
Tính đến nay thì cái thai cũng đã tám tháng mười ngày, sẽ không lâu nữa thì cả gia đình nhà họ Bạch và nhà họ Huyết sẽ đón chào thêm một thành viên mới nữa.
" Anh ơi, em muốn ăn xiên nướng. "
Hồ Điệp và Thiếu Huy đang đi dạo trên phố thì cô thấy một tiệm bán xiên nướng thì máu ăn của cô nổi lên. Anh cũng nhìn theo hướng tay mà Hồ Điệp chỉ, Thiếu Huy cũng muốn cho cô ăn nhưng ý định đó hoàn toàn dập tắt khi anh nhìn thấy quán.
Vì là quán vỉa hè nên anh cũng biết nó không bằng những nhà hàng BBQ, nhưng so với các quán ăn vỉa hè khác thì quán này chẳng hợp vệ sinh gì cả. Giấy ăn thì vứt bừa bãi trên bàn lẫn dưới đất mà không có ai thèm dọn cả
" Không. "
Thiếu Huy kiên quyết.
" Nhưng mà... "
" Nhìn quán không hợp vệ sinh như thế mà em cũng muốn ngồi à. "
Anh khẽ cau mày nói.
" Chúng ta mua mang đi. "
" Ở nơi không sạch sẽ như thế này thì thức ăn cũng thế thôi. "
Anh sợ Hồ Điệp ăn thức ăn từ nơi này thì lỡ bị đau bụng sẽ ảnh hưởng đến thai mất.
" Vợ à, nghe lời anh nhé. Đợi em sinh xong thì anh cho em ăn chỗ khác ngon hơn mà còn hợp vệ sinh hơn. "
Thiếu Huy vỗ về cô.
" Vâng... "
Hồ Điệp đành nghe theo anh, đi theo anh, ánh mắt luyến tiếc nhìn theo. Đi được một lúc thì lần này cô thấy quán đồ chiên, Hồ Điệp dừng lại, nhìn chằm chằm vào quán đấy với đôi mắt thèm thuồng.
" Sao vậy em? "
Cô đột ngột dừng lại như thế thì Thiếu Huy cũng dừng lại. Thấy ánh mắt cô đang nhìn thứ gì đó thì anh cũng nhìn theo hướng mắt của Hồ Điệp. Hiểu được cô muốn gì thì anh liền từ chối, mặc dù cô vẫn chưa hỏi.
" Em không được ăn. "
Anh nhìn cô với ánh mắt kiên quyết.
" A...nhưng mà em thèm. "
" Không được. Em mới ăn hôm qua, nhiêu đó là đủ lắm rồi. "
" Thôi mà anh, em chỉ muốn một cây xúc xích lăn bột thôi mà. "
Hồ Điệp vương đôi mắt long lanh lên nhìn Thiếu Huy. Anh dường như có chút dao động khi nhìn thấy ánh mắt ấy của cô, nhưng Thiếu Huy đã dùng chút lí trí của mình để ngăn cản cô.
" Không được, nó rất nhiều dầu mỡ, không tốt cho con đâu. "
" Nhưng mà con thèm thì em cũng thèm mà. "
" Nếu em muốn tốt cho con thì không được ăn. "
" Vâng...em biết rồi. "
Hồ Điệp buồn bã, xụ mặt miễn cưỡng nghe theo lời anh. Cô cũng phải vì con mà từ bỏ món ăn đó tạm thời vậy.
" Lần khác anh bù nhé. "
Nhìn thấy cô buồn như thế thì Thiếu Huy cũng không vui, anh vuốt nhẹ đầu cô vỗ về.
" Vâng. "
Hồ Điệp cũng lấy lại tinh thần, tiếp tục đi dạo với anh.
Đi được một lát thì có một tên trộm chạy đến đụng vào vai cô làm cô ngã ra sau, nhưng hên là Thiếu Huy đã nhanh chóng đỡ cô.
" Giúp tôi với, bắt tên trộm đó giúp tôi. "
Một người phụ nữ mang thai từ phía xa nói lớn.
" Em chờ anh. "
Thiếu Huy nói với Hồ Điệp rồi đuổi theo tên trộm đó. Chẳng mấy chốc, anh đã bắt được tên trộm giao cho cảnh sát và trả lại túi xách cho người phụ nữ kia.
" Cảm ơn anh. "
" Không có gì. "
Nói rồi Thiếu Huy rời đi, đến chỗ của Hồ Điệp. Vừa đến thì anh để ý đến sắc mặt của cô đột nhiên không được tốt, chảy mồ hôi đầm đìa.
" Em sao vậy?! "
Thiếu Huy hốt hoảng hỏi.
" Em đau bụng quá. "
Hồ Điệp cau mày, đau đớn nói.
" Chẳng lẽ em sắp sinh à? Để anh gọi cấp cứu. "
Anh vội vàng gọi cho cấp cứu. Cầu mong là cô đừng xảy ra chuyện gì hết.
[. . .]
" Em đau quá! "
Hồ Điệp nằm trên giường bệnh được các y tá đẩy đi.
" Có anh ở đây, em ráng chịu đau một. "
" Xin anh chờ ở đây, anh không được tiến vào nữa. "
Một y tá ngăn anh đứng ở ngoài phòng phẫu thuật. Thiếu Huy chỉ đành đứng bên ngoài, bất lực nhìn cánh cửa đang dần khép lại. Anh ngồi chờ ở bên ngoài thì cả hai gia đình đều chạy đến, anh đã liên lạc cho họ trong lúc ngồi trên xe cấp cứu.
" Sao rồi con? Hồ Điệp vào lâu chưa? "
Á Hiên lo lắng hỏi Thiếu Huy.
" Cô ấy mới vào thôi ạ. "
Bà nghe câu trả lời của anh thì chỉ gật đầu thay cho câu trả. Rồi mọi người cũng ngồi chờ Hồ Điệp.
[. . .]
Đã hơn một tiếng trôi qua rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, ánh đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng mãi. Thiếu Huy đứng ngồi không yên, cứ đi tới đi lui làm ai nấy đều chóng mặt hết cả.
" Con ngồi xuống đi Thiếu Huy. "
Hâm Bằng nhắc nhở.
" Con lo lắm, lỡ cô ấy bị gì thì sao? "
" Hồi lúc mẹ con sinh thì ba có lo nhưng cũng không có đi tới đi lui như con đâu. "
" Thôi đi, anh bớt xạo, em nghe mẹ nói anh chờ em lâu quá mà vẫn chưa ra thì đòi lật luôn cái bệnh viện này, thậm chí còn muốn chạy vào phòng phẫu thuật nữa kìa, bảo vệ phải cản anh đấy. "
" Coi kìa, giống anh thật đấy. "
Á Hiên ngồi nghe thế thì khẽ cười.
" Anh không có. "
Sở Tiêu nhìn sang chỗ khác.
" Thôi, em nghe Hồ Điệp kể đấy. "
" ... "
Sở Tiêu nghe thế thì chỉ đành im lặng nhìn sang chỗ khác.
" À thì...không có đâu, mẹ nói đùa đấy. "
Hâm Bằng chột dạ, lảng tránh ánh mắt của Nhã Tịnh. Sao Hiểu Tâm lại đi kể cái chuyện xấu hổ này cho Nhã Tịnh nghe chứ? Haiz, thật khổ quá.
" Cũng hên là con không giống anh, nếu mà giống thì em không biết phải làm... "
" Hay con cho người phá cái bệnh viện này nhé? "
Nhã Tịnh chưa kịp nói hết câu thì Thiếu Huy đã lên tiếng, nhưng anh hầu như chẳng để ý gì đến câu chuyện của ba mẹ mình. Nhã Tịnh nghe anh nói thế thì giật mình. Trời ạ, con hơn cha là nhà có phúc, nhưng hơn về việc này thì không có phúc đâu.
" Anh bình tĩnh lại đi, một lát nữa thì chị Điệp sẽ ra thôi. "
Cẩn Y trấn an Thiếu Huy.
" Nếu như sinh không thành công thì anh sẽ cho người phá luôn cái bệnh viện này. Giữ được cả hai thì giữ, giữ một thì không thèm con, cần vợ thôi. "
Anh nở một nụ cười ác quỷ dưới vỏ bọc của thiên thần, khiến cho ai nấy đều rợn cả người.
" Oe oe oe! "
Vừa dứt câu thì, đèn phòng phẫu thuật tắt, tiếng khóc của đứa bé vang lên, bác sĩ cũng bước ra.
" Đã sinh xong rồi, mẹ và con đều khỏe cả, mọi có thể vào thăm rồi. "
Vị bác sĩ vừa dứt câu thì Thiếu Huy liền bật tung cửa chạy ngay vào trong. Làm cho Hồ Điệp giật cả mình.
" Vợ ơi! "
" Anh nhỏ tiếng thôi, con đang ngủ. "
Hồ Điệp đưa tay lên miệng, cười nói.
Thiếu Huy chầm chầm, nhẹ nhàng đi đến gần cô, nhìn đứa bé nhỏ nhắn đang nằm trong lòng Hồ Điệp. Cái mũi nhỏ nhỏ, môi chúm chím, ngón tay cũng nhỏ quá. Anh sợ nếu anh chạm vào thì sẽ vỡ vụn ra mất.
" Con của chúng ta đó, là con trai. "
" Nhỏ quá! "
Đây là lần đầu tiên Thiếu Huy nhìn thấy trẻ sơ sinh nên có chút hiếu kì, nhưng cũng có chút lo lắng. Anh đang đứng như thế thì đột nhiên có một lực nào đó đẩy anh ra.
" Con sao rồi? Có đau lắm không? "
Ra là người đẩy anh là Nhã Tịnh. Không biết ai mới là con ruột của bà đây.
" Có một chút ạ. "
" Mẹ tròn con vuông rồi. "
Hâm Bằng nói.
" Em được làm dì rồi! Bé con dễ thương quá, em cũng muốn có một đứa. "
" Em đi mà nói cho Tuấn Lãng nghe, chứ nói cho chị nghe làm gì, đâu có ích gì đâu. "
Hồ Điệp cười, trêu chọc Cẩn Y.
" Chị lại trêu em. "
Cẩn Y ngượng nghịu nhìn cô.
Thiếu Huy đứng phía sau nhìn chằm chằm vào mọi người, rõ ràng là anh đang mặn nồng với Hồ Điệp mà những người này lại vào đây, làm phá hủy luôn tâm trạng của anh rồi. Hồ Điệp là vợ anh mà.
Thiếu Huy hờn dỗi nhìn, Hiểu Tâm dường như để ý thấy biểu cảm của anh thì khẽ phì cười.
" Chúng ta ra ngoài thôi, chúng ta đang làm phiền 'ai đó' đấy. "
Hiểu Tâm nói với mọi người vừa hất mặt về phía Thiếu Huy. Nhã Tịnh cũng nhìn theo, thấy vẻ mặt hờn dỗi đó làm bà nhớ đến lúc anh còn nhỏ khi giận ai đó. Trông cưng quá đi.
" Mau ra ngoài thôi nào. "
Nói rồi mọi người lần lượt rời đi, nhường lại không gian riêng tư cho cặp vợ chồng này. Thiếu Huy một lần nữa tiến lại gần Hồ Điệp.
" Anh muốn thử bế con không? "
" Anh á?! "
Thiếu Huy bất ngờ nhìn cô. Lỡ như anh bế không được rồi làm con bị thương thì sao?
Anh đứng bất động nhìn, khẽ vương bàn tay ra đến gần con anh. Thì một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy ngón tay của anh. Nhỏ quá đi! Nguyên một bàn tay của bé con anh mới nắm hết được một ngón tay của Thiếu Huy.
Anh tròn mắt nhìn bàn tay bé nhỏ đó, con anh sao dễ thương vậy nè!
" Có vẻ như con thích anh lắm đấy, con muốn anh bế này. Anh thử đi. "
Hồ Điệp từ từ đưa con cho Thiếu Huy.
" Một tay anh luồn một xuống đỡ cổ và đầu, tay kia luồn dưới hông và mông. "
Thiếu Huy cẩn thận làm theo lời cô. Hồ Điệp nhìn anh làm mà khẽ cười, cách làm vụng về quá, còn vẻ mặt lúng túng đó nữa. Anh bế lên, con anh nhẹ quá, giống như lông vũ vậy, trông mập mạp thế mà, chắc cũng bốn ký mấy đây. Nhưng chắc do Thiếu Huy khỏe quá nên mới không cảm nhận được.
" Em đã mệt rồi, cảm ơn em đã làm vợ anh. "
Anh vừa bế con, vừa cúi người hôn nhẹ vào trán cô.
[. . .]
" Tu Kiệt, con đừng trốn nữa, mẹ thua rồi. Mẹ kiếm con từ nãy đến giờ là hơn một tiếng rồi. Con mau ra đi. "
Hồ Điệp và con cô đang chơi trốn tìm ở trong vườn, nhưng từ nãy đến giờ mà cô vẫn chưa kiếm ra. Tính đến nay thì Bạch Tu Kiệt, con trai của cô và Thiếu Huy cũng được năm tuổi rồi, tính cách thì cứ nhiên ác quỷ đội lớp thiên thần, y chang Thiếu Huy.
" Em đang làm gì vậy? "
Anh từ xa đi đến gần Hồ Điệp.
" Em đang chơi trốn tìm với con, nhưng mà hơn một tiếng rồi em vẫn chưa tìm thấy. "
" Lại làm khó em rồi. "
Thiếu Huy nói rồi nhìn xung quanh, anh ngước nhìn lên trên cây thì thấy bóng người thập thò. Hồ Điệp thì không tìm thấy Tu Kiệt, nhưng anh thì lúc nào cũng tìm thấy Tu Kiệt chỉ trong phút chốc.
" Con mau xuống đây đi, ba thấy con rồi, đừng trêu mẹ nữa. "
Thiếu Huy nói lớn.
Tu Kiệt từ trên cây nhảy xuống, đứng nhìn Hồ Điệp và anh.
" Lúc nào ba cũng phá hết, con muốn chơi với mẹ nhiều hơn mà. "
Cậu bé với dáng người nhỏ nhắn, nhưng chững chạc, khác hoàn toàn so với độ tuổi của mình. Phồng má, ấm ức nói.
" Con chiếm mẹ cả ngày rồi, giờ phải đến lượt ba chứ. "
Thiếu Huy ôm eo Hồ Điệp kéo vào lòng.
" Không được, mẹ là của con. "
Tu Kiệt nắm lấy tay cô kéo lại, nhưng sức của một đứa trẻ năm tuổi thì làm sao mà đọ lại với người lớn chứ.
" Nhưng đây là vợ ba! "
" Của con! "
" Của ba! "
" Đã nói là của con mà! Ba không thương con gì hết, phải nhường mẹ cho con. "
" Không được, đây là vợ của ba, con chơi cả ngày với mẹ rồi, giờ phải đến lượt ba chứ. "
" Thôi thôi, được rồi. Hai ba con đừng cãi nhau nữa, em là của hai người. Giờ thì đi vào nhà nào, trời bắt đầu có gió rồi. "
Hồ Điệp đành lên tiếng giảng hòa hai người này. Y như ba cô và Cẩn Y vậy, suốt ngày cãi nhau, và mẹ cô phải cản. Giờ có lẽ Hồ Điệp làm 'công việc' như của Á Hiên rồi.
Nghe lời của Hồ Điệp, Tu Kiệt và Thiếu Huy cũng ngừng cãi nhau. Cô bế Tu Kiệt lên rồi đi vào nhà cùng anh.
Tối đến, Thiếu Huy nằm bên cạnh cô, ôm vào lòng âu yếm.
" Vợ ơi, anh yêu em nhiều lắm. "
Anh dụi đầu vào ngực Hồ Điệp, nũng nịu nói.
" Em cũng yêu anh nhiều. "
Cô cũng mỉm cười, vuốt tóc 'đứa trẻ to xác' kia.
" Ba mẹ ơi, tối nay con muốn ngủ chung. "
Cả hai người đang lãng mạn như thế thì Tu Kiệt mở cửa bước vào, mắt rơm rớm nước mắt nói.
" Sao vậy con? "
Hồ Điệp giật mình, nhìn Tu Kiệt hỏi.
" Con gặp ác mộng, con muốn ngủ chung với mẹ. "
Cậu nhóc lấy tay dụi dụi mắt, nhìTn cô với ánh mắt vô cùng đáng thương. Cái ánh mắt này y chang như lúc Hồ Điệp làm nũng với Thiếu Huy khi cô đòi ăn vào lúc mang thai ấy. Trước cái ánh mắt ấy thì Hồ Điệp cũng không thể nào cưỡng lại được.
" Vậy con lên đây nằm với mẹ nào. "
Trái ngược với Hồ Điệp, Thiếu Huy đang rất khó chịu, anh thừa biết đứa con tinh nghịch của anh chỉ đang diễn thôi, rõ ràng là Tu Kiệt muốn độc chiếm cô, không muốn anh xen vào.
" Thật chẳng hiểu nổi cái trình độ diễn xuất đó ở đâu mà ra. "
Anh khó chịu, lầm bầm trong miệng.
" Anh nói gì thế? "
Hồ Điệp quay qua hỏi anh.
" À không có gì đâu. "
Thiếu Huy trả lời xong thì nhìn Tu Kiệt. Sau khi leo được lên giường, nằm giữa Hồ Điệp và anh thì Tu Kiệt nhìn sang Thiếu Huy nở một nụ cười đắc thắng làm anh tức điên lên.
" Như thế này hạnh phúc quá. "
Tu Kiệt đột nhiên lên tiếng.
" Vậy con biết thế nào là hạnh phúc không? "
Thiếu Huy hỏi.
" Là một loại tâm lý của con người, khiến bản thân con người cảm thấy yêu đời hơn. "
Hồ Điệp nghe con mình trả lời thì trố mắt ra nhìn. Cô không nghĩ một đứa trẻ năm tuổi sẽ nói như thế. Chẳng lẽ con cô già trước tuổi à? Hay là do nó quá thông minh? Hẳn là cả hai nhỉ.
" Hay nói cách khác, hạnh phúc là giống như vầy nè. Con được nằm giữa ba và mẹ, được ba mẹ, ông bà nội, ngoại yêu thương. Đó là định nghĩa của con về hạnh phúc, nó chỉ đơn giản là vậy thôi. "
Thiếu Huy và Hồ Điệp nhìn Tu Kiệt.
" Mẹ ơi, con thương mẹ nhiều lắm lắm luôn. Cảm ơn mẹ vì đã sinh con ra. "
Tu Kiệt quay sang nhìn cô nói.
" Mẹ cũng thương con lắm. "
Hồ Điệp cảm động khi nghe con mình nói thế, cô khẽ hôn lên trán Tu Kiệt một cái.
" Mặc dù lúc nào ba cũng giành mẹ với con, nhưng mà con cũng thương mà như thương mẹ nữa. "
Tu Kiệt quay sang nhìn Thiếu Huy.
" Ừm, ba cũng thương con. "
Anh cũng hôn lên trán Tu Kiệt một cái. Tuy hai ba con nhà này lúc nào cũng cãi nhau, nhưng dù sao thì Tu Kiệt cũng là con anh mà, làm sao mà không thương được chứ.
Thương sao cho hết cái 'của nợ' này đây, con của cô và anh hầu như thừa hưởng hết tất cả những tốt của họ.
Hồ Điệp lẫn Thiếu Huy đều có những nét đẹp khiến vạn người mê đắm, Tu Kiệt lại thừa hưởng nét đẹp của cô và anh. Không những vậy, còn có cả giọng hát của Hồ Điệp, tài năng 'diễn xuất' của Thiếu Huy, trí thông minh, nhạy bén của cả hai người. Chắc sau này sẽ có luôn cả khả năng lãnh đạo của anh đấy.
Trai tài gái sắc, sinh ra một đứa con có thể gọi là giỏi về mọi mặt. Thế thì con gì bằng nữa, có Tu Kiệt thì căn nhà ngày càng trở nên ồn ào, rộn rã hơn nhờ tiếng cãi vã của hai cha con, nhưng như thế cũng vui mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.