Chương 1: Tự nguyện
Lâm Linh
04/01/2021
Cô, Huyết Hồ Điệp là con nuôi của nhà họ Huyết, trước đây vì không thể sinh con nên vợ chồng nhà họ Huyết đã nhận nuôi Hồ Điệp vào lúc cô 3 tuổi từ cô nhi viện.
Họ quan tâm, chăm sóc cô như con ruột, một khoảng thời gian sau, Hạ Á Hiên, phu nhân nhà họ Huyết mang thai.
Cũng may cho Huyết Hồ Điệp, sau khi sinh Huyết Cẩn Y, em gái cô. Vợ chồng họ vẫn yêu thương cô như bình thường, họ không màng tới việc cô là con nuôi mà đối xử tệ bạc với Huyết Hồ Điệp.
Huyết Hồ Điệp và Huyết Cẩn Y từ nhỏ đã là chị em tốt với nhau. Hồ Điệp là người nhút nhát, không như Cẩn Y. Cẩn Y là một đứa trẻ tinh nghịch, cô luôn tìm cách để quậy phá xung quanh căn nhà.
Đã nhiều lần vợ chồng nhà họ Huyết đau đầu vì những trò đùa nghịch ngợm của Cẩn Y. Những lúc Huyết Cẩn Y bị mắng, tuy không phải là em ruột của Hồ Điệp nhưng cô rất thương cô em gái này, thế là cô nhận tội thay cho Cẩn Y. Hạ Á Hiên và Huyết Sở Tiêu cũng chỉ lắc đầu rồi mắng luôn cả hai đứa.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Huyết Hồ Điệp bây giờ đã là một thiếu nữ hai mươi ba tuổi vô cùng xinh đẹp. Tính cách Hồ Điệp lương thiện, cô dịu dàng nho nhã. Khi càng lớn, Hồ Điệp ngày càng hát hay.
\[. . .\]
" Chào buổi sáng thưa ba, mẹ. "
Huyết Hồ Điệp cất giọng dịu dàng, bước xuống bậc thang chào ba mẹ. Cô tiến đến ngồi kế bên ba cô, Huyết Sở Tiêu.
Hạ Á Hiên đang cầm tách trà chuẩn bị uống, còn Huyết Sở Tiêu, ông đang cầm tờ báo. Hai người họ nghe thấy giọng nói của Huyết Hồ Điệp thì ngước lên, mỉm cười nhìn cô con gái xinh xắn của mình.
Hạ Á Hiên uống một ngụm trà rồi hỏi Huyết Hồ Điệp:
" Điệp Điệp, con đã gọi tiểu Y dậy chưa? "
Hồ Điệp mỉm cười nhìn mẹ của mình rồi nói:
" Dạ rồi ạ, con bé sẽ xuống nhanh thôi mẹ. "
" Thật khổ quá, tiểu Y đã mười chín tuổi rồi mà vẫn như con nít. Một phần cũng tại con, nuông chiều em quá, nếu em nó làm sai thì cứ để nó nhận lỗi. Từ nhỏ cho đến bây giờ con lúc nào cũng binh nó, không binh thì lại nhận tội thay. Con mà nhận lỗi thay cho nó là hại nó đấy. "
" Vâng ạ, nhưng mẹ cũng đừng nghiêm khắc với tiểu Y quá. "
Huyết Hồ Điệp vừa nói xong thì cô đã nghe thấy giọng nói của Huyết Cẩn Y.
Từ trên lầu, Cẩn Y vừa chạy xuống phòng khách vừa chào:
" Chào buổi sáng, mọi người! "
" Coi chừng té đó Y Y, đi từ từ thôi. "
Huyết Hồ Điệp thấy em mình chạy xuống cầu thang nhanh như thế thì không khỏi lo lắng.
Huyết Sở Tiêu nghiêm mặt nhìn Huyết Cẩn Y đang ngồi kế vợ mình rồi hằng giọng nói:
" Con lo gì chứ. Nó không sợ thì mới chạy như thế, nếu nó té là lỗi của nó, chẳng lẽ nếu nó té thì con lại nhận tội thay à. "
Huyết Hồ Điệp chỉ im lặng không dám nói gì, quả thật bao che cho Huyết Cẩn Y gần như đã là thói quen xấu từ nhỏ của cô rồi.
" Ba ác quá đó. Con té thì con sẽ tự chịu trách nhiệm, sẽ không để chị nhận tội thay đâu. "
Cẩn Y bĩu môi nhìn ba mình.
" Thôi nào, đừng nói nữa, tôi và Điệp Điệp đói lắm rồi đấy, chúng ta mau đi ăn sáng thôi. "
Hạ Á Hiên nhanh chóng đứng lên giản hoà cho hai bố con này. Mỗi lần hai bố con này mà cãi nhau thì có đến ngày hôm sau thì chuyện vẫn chưa kết thúc.
Gia đình họ cùng nhau xuống phòng ăn, họ đều đang nói chuyện vô cùng vui vẻ. Cả nhà quây quần bên nhau, một khung cảnh vô cùng đầm ấm.
Đang trò chuyện thì điện thoại của Sở Tiêu vang lên, ông bỏ chiếc nĩa đang cầm trên tay xuống rồi bắt máy.
" Haiz, tôi biết rồi. "
Huyết Sở Tiêu thở dài, ông ảo não trả lời rồi cúp máy. Cuộc gọi khi nãy là của thư kí của ông, anh ấy vừa gọi điện về báo cáo tình hình của công ty cho Sở Tiêu biết.
Thật ra, Huyết Sở Tiêu bị lừa kí hợp đồng giả, khiến cho công ty thua lỗ nặng, nếu cố gắng cầm cự thì công ty ông cũng chỉ giữ được bốn ngày nữa thôi.
Chuyện này ngoài ông ra thì cũng chỉ có Hạ Á Hiên biết, ông thật sự không muốn hai cô con gái của mình phải lo lắng.
Huyết Hồ Điệp nhận thấy trong giọng nói của ba mình có chút buồn bã, cô liền lo lắng hỏi:
" Có chuyện gì vậy ba? "
" À không, không có gì đâu con yêu. "
Sở Tiêu lắc đầu nguầy nguậy.
" Ở công ty có chuyện đúng không ba? "
Hồ Điệp cau mày nhìn ba mình.
" Không phải... "
" Ba đừng giấu nữa, con biết công ty xảy ra chuyện rồi. "
" Chuyện này... "
Hạ Á Hiên đặt tay lên vai chồng mình rồi nói:
" Thôi, ông cứ nói đi, dù gì tụi nhỏ cũng cần biết mà. "
Huyết Sở Tiêu im lặng một hồi rồi nói:
" Đành vậy, thật ra...công ty ba chỉ trụ được bốn ngày nữa thôi, nếu không sẽ bị phá sản. "
" Thế phải làm sao đây ba? Chắc chắn phải còn cách nào chứ. "
Huyết Hồ Điệp hốt hoảng khi nghe ba nói thế.
" Cũng không phải là không có cách, đây là cách duy nhất. Nhưng cách này không hay lắm, với cả, ba cũng không muốn ép buộc các con. "
" Thế đó là cách gì vậy ba? "
Hồ Điệp hấp tấp hỏi, nếu có thể giúp công ty của ba tránh khỏi việc phá sản thì cô sẽ làm tất cả.
" Chỉ có thiếu gia nhà họ Bạch mới có thể giúp chúng ta. "
" Thiếu gia nhà họ Bạch? Ý ba là Bạch Thiếu Huy đúng không ba? "
" Đúng, nếu cưới anh ta, chúng ta sẽ thoát khỏi bờ vực phá sản. Nhưng các con đừng lo, ba sẽ không bắt ép các con cưới anh ta đâu. "
" Con sẽ cưới anh ấy. "
Huyết Hồ Điệp không chần chừ, cô đập tay xuống bàn đứng lên nhìn ba mình với ánh mắt đầy kiên quyết.
Huyết Sở Tiêu dường như muốn gầm lên nói:
" Không được, ba tuyệt đối sẽ không gả đứa nào cho anh ta hết. Làm sao mà ba có thể để cho con làm vợ của một thằng ngốc chứ. "
" Nhưng ba à, đây là cách duy nhất có thể giúp công ty ba mà. "
" ... "
" Ba nói ba không ép buộc con, vậy nó đồng nghĩa với việc con tự nguyện. Về chuyện này, ba không hề ép con. "
" Nhưng ba không thể nào gả con cho một thằng ngốc được. "
" Ba à, ba hãy thử nhìn về mặt tích cực xem, có khi bị ngốc cũng không hẳn là chuyện xấu đâu. Bạch Thiếu Huy bị ngốc thì anh ấy sẽ không đánh đập hay mắng chửi con. Ba thấy con nói có đúng không? "
Huyết Sở Tiêu nhìn chằm chằm vào ánh mắt đầy kiên quyết của cô. Suy nghĩ một hồi, ông đành miễn cưỡng đồng ý cho Huyết Hồ Điệp lấy Bạch Thiếu Huy.
" Thôi được rồi, ba đồng ý, nhưng nghe ba nói này, nếu người nhà của Thiếu Huy có bắt nạt con thì con hãy nói cho ba biết nhé. "
" Ba thì có thể làm gì được họ chứ. Ba chỉ cần ngồi làm việc trên chiếc ghế chủ tịch của Huyết gia là con vui rồi. "
" ...Thôi, ba ra ngoài một chút. "
Huyết Sở Tiêu nói rồi ra phòng khách gọi điện cho Bạch gia.
" Chị ơi... "
Huyết Cẩn Y từ nãy đến giờ chỉ biết im lặng, bây giờ cô mới dám lên tiếng.
" Sao thế em? "
" Nếu như chị đi rồi thì ai chơi với em, ai sẽ đi mua sắm với em đây. "
Cẩn Y gần như muốn bật khóc khi biết Hồ Điệp sắp phải xa mình.
" Ngoan nào, khi nào công ty ổn thoả, chị sẽ xin phép họ về nhà một chuyến. "
" Vâng. "
Huyết Cẩn Y nắm lấy tay của Hồ Điệp mà sụt sịt khóc.
Huyết Hồ Điệp vuốt nhẹ đầu cô em gái tinh nghịch của mình, nhẹ nhàng nói:
" Đừng khóc chứ, chị chưa đi mà. Em nghe chị dặn này, ở nhà không có chị, em đừng quậy phá, sẽ khiến cho ba mẹ mệt đấy. "
Cẩn Y chỉ gật đầu thay cho câu trả lời của mình.
Hạ Á Hiên nhìn hai cô con gái mình mà rơm rớm nước mắt. Huyết Hồ Điệp tuy không phải là con ruột của bà nhưng bà yêu thương Hồ Điệp vô cùng.
Nghĩ đến việc Hồ Điệp vì Huyết gia mà phải gả cho một tên ngốc thì bà cảm thấy thật có lỗi.
" Điệp Điệp à, mẹ xin lỗi, mẹ vô dụng quá, mẹ không thể giúp gì cho con được. "
Huyết Hồ Điệp nghe mẹ nói vậy thì vội chạy đến bên cạnh Á Hiên, nắm lấy tay bà.
" Mẹ, mẹ đừng nói vậy. Cả ba, mẹ và em gái nữa, mọi người đã cho con biết cảm giác thế nào là một gia đình. "
" ... "
" Lần này, con có gả cho Bạch gia để giúp gia đình mình có lẽ vẫn chưa đủ đâu, nên mẹ đừng khóc nhé mẹ. "
" Ừm... "
Huyết Sở Tiêu sau khi liên lạc cho Bạch gia xong thì quay trở lại phòng ăn.
Huyết Sở Tiêu bóp nhẹ hai thái dương rồi nói:
" Tiểu Điệp, ba đã liên lạc cho Bạch gia và thông báo cho họ biết rồi, họ bảo ngày hôm kia sẽ sang rước con. "
Không thể nào tin được, cô con gái được ông và vợ mình hết mực cưng chiều như thế sắp phải đi rồi. Hồ Điệp dịu dàng, lương thiện như thế, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ trải qua khắc nghiệt, không biết sau này cô có chịu nổi không.
" Vâng, bây giờ con lên phòng chuẩn bị đồ trước đây. "
Hồ Điệp nói rồi rời bàn ăn, lên phòng.
" Chị, khi nào chuẩn bị xong, chúng ta cùng ra ngoài chơi nhé! "
" Ừm. "
\[. . .\]
Huyết Hồ Điệp lên phòng lấy một chiếc va li cỡ vừa ra. Hồ Điệp chỉ mang theo vài bộ đồ ngủ và đồ mặc ở nhà, mang thêm một đôi giày đế xuông và đôi giày cao gót.
Soạn đồ xong, cô vào nhà tắm, Hồ Điệp tắm sơ qua bằng nước lạnh rồi thay một chiếc đầm hoa màu đỏ đậm. Tay cầm một chiếc túi xách bước xuống phòng khách, Huyết Cẩn Y đã ngồi chờ cô sẵn rồi.
Vừa thấy Huyết Hồ Điệp xuống, Cẩn Y bước nhanh tới, kéo tay cô ra ngoài.
" Ba, mẹ, con với chị Điệp đi chơi đây. "
" Ừm, hai đứa đi cẩn thận. "
Huyết Sở Tiêu và Hạ Á Hiên đồng loạt nói rồi nhìn hai cô con gái yêu quý của mình đang tung tăng chạy ra ngoài.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Mọi người nhớ like và đánh giá 5 sao cho mình nhé. Mình xin cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình.
Họ quan tâm, chăm sóc cô như con ruột, một khoảng thời gian sau, Hạ Á Hiên, phu nhân nhà họ Huyết mang thai.
Cũng may cho Huyết Hồ Điệp, sau khi sinh Huyết Cẩn Y, em gái cô. Vợ chồng họ vẫn yêu thương cô như bình thường, họ không màng tới việc cô là con nuôi mà đối xử tệ bạc với Huyết Hồ Điệp.
Huyết Hồ Điệp và Huyết Cẩn Y từ nhỏ đã là chị em tốt với nhau. Hồ Điệp là người nhút nhát, không như Cẩn Y. Cẩn Y là một đứa trẻ tinh nghịch, cô luôn tìm cách để quậy phá xung quanh căn nhà.
Đã nhiều lần vợ chồng nhà họ Huyết đau đầu vì những trò đùa nghịch ngợm của Cẩn Y. Những lúc Huyết Cẩn Y bị mắng, tuy không phải là em ruột của Hồ Điệp nhưng cô rất thương cô em gái này, thế là cô nhận tội thay cho Cẩn Y. Hạ Á Hiên và Huyết Sở Tiêu cũng chỉ lắc đầu rồi mắng luôn cả hai đứa.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Huyết Hồ Điệp bây giờ đã là một thiếu nữ hai mươi ba tuổi vô cùng xinh đẹp. Tính cách Hồ Điệp lương thiện, cô dịu dàng nho nhã. Khi càng lớn, Hồ Điệp ngày càng hát hay.
\[. . .\]
" Chào buổi sáng thưa ba, mẹ. "
Huyết Hồ Điệp cất giọng dịu dàng, bước xuống bậc thang chào ba mẹ. Cô tiến đến ngồi kế bên ba cô, Huyết Sở Tiêu.
Hạ Á Hiên đang cầm tách trà chuẩn bị uống, còn Huyết Sở Tiêu, ông đang cầm tờ báo. Hai người họ nghe thấy giọng nói của Huyết Hồ Điệp thì ngước lên, mỉm cười nhìn cô con gái xinh xắn của mình.
Hạ Á Hiên uống một ngụm trà rồi hỏi Huyết Hồ Điệp:
" Điệp Điệp, con đã gọi tiểu Y dậy chưa? "
Hồ Điệp mỉm cười nhìn mẹ của mình rồi nói:
" Dạ rồi ạ, con bé sẽ xuống nhanh thôi mẹ. "
" Thật khổ quá, tiểu Y đã mười chín tuổi rồi mà vẫn như con nít. Một phần cũng tại con, nuông chiều em quá, nếu em nó làm sai thì cứ để nó nhận lỗi. Từ nhỏ cho đến bây giờ con lúc nào cũng binh nó, không binh thì lại nhận tội thay. Con mà nhận lỗi thay cho nó là hại nó đấy. "
" Vâng ạ, nhưng mẹ cũng đừng nghiêm khắc với tiểu Y quá. "
Huyết Hồ Điệp vừa nói xong thì cô đã nghe thấy giọng nói của Huyết Cẩn Y.
Từ trên lầu, Cẩn Y vừa chạy xuống phòng khách vừa chào:
" Chào buổi sáng, mọi người! "
" Coi chừng té đó Y Y, đi từ từ thôi. "
Huyết Hồ Điệp thấy em mình chạy xuống cầu thang nhanh như thế thì không khỏi lo lắng.
Huyết Sở Tiêu nghiêm mặt nhìn Huyết Cẩn Y đang ngồi kế vợ mình rồi hằng giọng nói:
" Con lo gì chứ. Nó không sợ thì mới chạy như thế, nếu nó té là lỗi của nó, chẳng lẽ nếu nó té thì con lại nhận tội thay à. "
Huyết Hồ Điệp chỉ im lặng không dám nói gì, quả thật bao che cho Huyết Cẩn Y gần như đã là thói quen xấu từ nhỏ của cô rồi.
" Ba ác quá đó. Con té thì con sẽ tự chịu trách nhiệm, sẽ không để chị nhận tội thay đâu. "
Cẩn Y bĩu môi nhìn ba mình.
" Thôi nào, đừng nói nữa, tôi và Điệp Điệp đói lắm rồi đấy, chúng ta mau đi ăn sáng thôi. "
Hạ Á Hiên nhanh chóng đứng lên giản hoà cho hai bố con này. Mỗi lần hai bố con này mà cãi nhau thì có đến ngày hôm sau thì chuyện vẫn chưa kết thúc.
Gia đình họ cùng nhau xuống phòng ăn, họ đều đang nói chuyện vô cùng vui vẻ. Cả nhà quây quần bên nhau, một khung cảnh vô cùng đầm ấm.
Đang trò chuyện thì điện thoại của Sở Tiêu vang lên, ông bỏ chiếc nĩa đang cầm trên tay xuống rồi bắt máy.
" Haiz, tôi biết rồi. "
Huyết Sở Tiêu thở dài, ông ảo não trả lời rồi cúp máy. Cuộc gọi khi nãy là của thư kí của ông, anh ấy vừa gọi điện về báo cáo tình hình của công ty cho Sở Tiêu biết.
Thật ra, Huyết Sở Tiêu bị lừa kí hợp đồng giả, khiến cho công ty thua lỗ nặng, nếu cố gắng cầm cự thì công ty ông cũng chỉ giữ được bốn ngày nữa thôi.
Chuyện này ngoài ông ra thì cũng chỉ có Hạ Á Hiên biết, ông thật sự không muốn hai cô con gái của mình phải lo lắng.
Huyết Hồ Điệp nhận thấy trong giọng nói của ba mình có chút buồn bã, cô liền lo lắng hỏi:
" Có chuyện gì vậy ba? "
" À không, không có gì đâu con yêu. "
Sở Tiêu lắc đầu nguầy nguậy.
" Ở công ty có chuyện đúng không ba? "
Hồ Điệp cau mày nhìn ba mình.
" Không phải... "
" Ba đừng giấu nữa, con biết công ty xảy ra chuyện rồi. "
" Chuyện này... "
Hạ Á Hiên đặt tay lên vai chồng mình rồi nói:
" Thôi, ông cứ nói đi, dù gì tụi nhỏ cũng cần biết mà. "
Huyết Sở Tiêu im lặng một hồi rồi nói:
" Đành vậy, thật ra...công ty ba chỉ trụ được bốn ngày nữa thôi, nếu không sẽ bị phá sản. "
" Thế phải làm sao đây ba? Chắc chắn phải còn cách nào chứ. "
Huyết Hồ Điệp hốt hoảng khi nghe ba nói thế.
" Cũng không phải là không có cách, đây là cách duy nhất. Nhưng cách này không hay lắm, với cả, ba cũng không muốn ép buộc các con. "
" Thế đó là cách gì vậy ba? "
Hồ Điệp hấp tấp hỏi, nếu có thể giúp công ty của ba tránh khỏi việc phá sản thì cô sẽ làm tất cả.
" Chỉ có thiếu gia nhà họ Bạch mới có thể giúp chúng ta. "
" Thiếu gia nhà họ Bạch? Ý ba là Bạch Thiếu Huy đúng không ba? "
" Đúng, nếu cưới anh ta, chúng ta sẽ thoát khỏi bờ vực phá sản. Nhưng các con đừng lo, ba sẽ không bắt ép các con cưới anh ta đâu. "
" Con sẽ cưới anh ấy. "
Huyết Hồ Điệp không chần chừ, cô đập tay xuống bàn đứng lên nhìn ba mình với ánh mắt đầy kiên quyết.
Huyết Sở Tiêu dường như muốn gầm lên nói:
" Không được, ba tuyệt đối sẽ không gả đứa nào cho anh ta hết. Làm sao mà ba có thể để cho con làm vợ của một thằng ngốc chứ. "
" Nhưng ba à, đây là cách duy nhất có thể giúp công ty ba mà. "
" ... "
" Ba nói ba không ép buộc con, vậy nó đồng nghĩa với việc con tự nguyện. Về chuyện này, ba không hề ép con. "
" Nhưng ba không thể nào gả con cho một thằng ngốc được. "
" Ba à, ba hãy thử nhìn về mặt tích cực xem, có khi bị ngốc cũng không hẳn là chuyện xấu đâu. Bạch Thiếu Huy bị ngốc thì anh ấy sẽ không đánh đập hay mắng chửi con. Ba thấy con nói có đúng không? "
Huyết Sở Tiêu nhìn chằm chằm vào ánh mắt đầy kiên quyết của cô. Suy nghĩ một hồi, ông đành miễn cưỡng đồng ý cho Huyết Hồ Điệp lấy Bạch Thiếu Huy.
" Thôi được rồi, ba đồng ý, nhưng nghe ba nói này, nếu người nhà của Thiếu Huy có bắt nạt con thì con hãy nói cho ba biết nhé. "
" Ba thì có thể làm gì được họ chứ. Ba chỉ cần ngồi làm việc trên chiếc ghế chủ tịch của Huyết gia là con vui rồi. "
" ...Thôi, ba ra ngoài một chút. "
Huyết Sở Tiêu nói rồi ra phòng khách gọi điện cho Bạch gia.
" Chị ơi... "
Huyết Cẩn Y từ nãy đến giờ chỉ biết im lặng, bây giờ cô mới dám lên tiếng.
" Sao thế em? "
" Nếu như chị đi rồi thì ai chơi với em, ai sẽ đi mua sắm với em đây. "
Cẩn Y gần như muốn bật khóc khi biết Hồ Điệp sắp phải xa mình.
" Ngoan nào, khi nào công ty ổn thoả, chị sẽ xin phép họ về nhà một chuyến. "
" Vâng. "
Huyết Cẩn Y nắm lấy tay của Hồ Điệp mà sụt sịt khóc.
Huyết Hồ Điệp vuốt nhẹ đầu cô em gái tinh nghịch của mình, nhẹ nhàng nói:
" Đừng khóc chứ, chị chưa đi mà. Em nghe chị dặn này, ở nhà không có chị, em đừng quậy phá, sẽ khiến cho ba mẹ mệt đấy. "
Cẩn Y chỉ gật đầu thay cho câu trả lời của mình.
Hạ Á Hiên nhìn hai cô con gái mình mà rơm rớm nước mắt. Huyết Hồ Điệp tuy không phải là con ruột của bà nhưng bà yêu thương Hồ Điệp vô cùng.
Nghĩ đến việc Hồ Điệp vì Huyết gia mà phải gả cho một tên ngốc thì bà cảm thấy thật có lỗi.
" Điệp Điệp à, mẹ xin lỗi, mẹ vô dụng quá, mẹ không thể giúp gì cho con được. "
Huyết Hồ Điệp nghe mẹ nói vậy thì vội chạy đến bên cạnh Á Hiên, nắm lấy tay bà.
" Mẹ, mẹ đừng nói vậy. Cả ba, mẹ và em gái nữa, mọi người đã cho con biết cảm giác thế nào là một gia đình. "
" ... "
" Lần này, con có gả cho Bạch gia để giúp gia đình mình có lẽ vẫn chưa đủ đâu, nên mẹ đừng khóc nhé mẹ. "
" Ừm... "
Huyết Sở Tiêu sau khi liên lạc cho Bạch gia xong thì quay trở lại phòng ăn.
Huyết Sở Tiêu bóp nhẹ hai thái dương rồi nói:
" Tiểu Điệp, ba đã liên lạc cho Bạch gia và thông báo cho họ biết rồi, họ bảo ngày hôm kia sẽ sang rước con. "
Không thể nào tin được, cô con gái được ông và vợ mình hết mực cưng chiều như thế sắp phải đi rồi. Hồ Điệp dịu dàng, lương thiện như thế, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ trải qua khắc nghiệt, không biết sau này cô có chịu nổi không.
" Vâng, bây giờ con lên phòng chuẩn bị đồ trước đây. "
Hồ Điệp nói rồi rời bàn ăn, lên phòng.
" Chị, khi nào chuẩn bị xong, chúng ta cùng ra ngoài chơi nhé! "
" Ừm. "
\[. . .\]
Huyết Hồ Điệp lên phòng lấy một chiếc va li cỡ vừa ra. Hồ Điệp chỉ mang theo vài bộ đồ ngủ và đồ mặc ở nhà, mang thêm một đôi giày đế xuông và đôi giày cao gót.
Soạn đồ xong, cô vào nhà tắm, Hồ Điệp tắm sơ qua bằng nước lạnh rồi thay một chiếc đầm hoa màu đỏ đậm. Tay cầm một chiếc túi xách bước xuống phòng khách, Huyết Cẩn Y đã ngồi chờ cô sẵn rồi.
Vừa thấy Huyết Hồ Điệp xuống, Cẩn Y bước nhanh tới, kéo tay cô ra ngoài.
" Ba, mẹ, con với chị Điệp đi chơi đây. "
" Ừm, hai đứa đi cẩn thận. "
Huyết Sở Tiêu và Hạ Á Hiên đồng loạt nói rồi nhìn hai cô con gái yêu quý của mình đang tung tăng chạy ra ngoài.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Mọi người nhớ like và đánh giá 5 sao cho mình nhé. Mình xin cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.