Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình
Chương 19: Chiều chuộng
A Tần A Tần
08/07/2021
Tô Ý Nhiên nước mắt mông lung vùi trong chăn nhung, muốn che không dám che mà khẽ bưng quai hàm, đầu óc mơ mơ màng màng.
Cậu ngất ngất ngây ngây mà đau lại cảm thấy mất mặt, thật sự quá mất mặt, đã người lớn thế rồi, lại còn vì ăn nhiều kẹo đau răng vào viện, lúc này là triệt để lật xe thật, hu hu hu hu...
Cố Uyên Đình hoả tốc lái xe đến bệnh viện răng hàm mặt top 3 của thành phố A, xuống xe cẩn thận ôm Tô Ý Nhiên ra, nhanh chóng vào bệnh viện truyền nước khám cấp cứu.
Bác sĩ chụp cho Tô Ý Nhiên, lại để cho cậu nằm ở trên giường phòng khám kiểm tra hàm răng của cậu: "Viêm răng tủy cấp tính, làm tiễu phẫu là xong."
Cố Uyên Đình ở bên cạnh cầm tay Tô Ý Nhiên thật chặt, sốt sắng hỏi bác sĩ: "Nghiêm trọng không?"
Bác sĩ chuẩn bị làm tiểu phẫu: "Không nghiêm trọng, đây có thể là chứng viêm tái phát kì đầu, may là khám đúng lúc, còn chưa tới kì cuối, nhưng cụ thể vẫn phải quan sát mấy ngày lại nói, nếu như không được, nhất định phải điều trị tủy răng."
Ông nói: "Mở tủy giảm sức ép trước, quan sát ba ngày, ba ngày sau lại đây khám lại."
Tiểu phẫu không cần vào phòng phẫu thuật, bác sĩ tiêm thuốc tê cho Tô Ý Nhiên, Tô Ý Nhiên sợ kim tiêm dài, nhắm mắt lại không dám nhìn, chỉ cảm thấy tiêm thuốc tê đau vô cùng, qua đi lại không có cảm giác nào.
Trong quá trình tiểu phẫu, Cố Uyên Đình vẫn luôn nắm tay Tô Ý Nhiên, ngón tay cái vô thức qua lại động viên vuốt ve một mảng da nhỏ trên tay cậu, đôi mắt nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình trị liệu, ghi hết tất cả những thứ này vào lòng.
Làm tiểu phẫu xong, bác sĩ căn dặn Tô Ý Nhiên: "Cậu đây là điển hình từ sâu răng gây nên viêm tủy răng, người trẻ tuổi vẫn phải chú ý bảo vệ hàm răng, không thì già rồi sẽ phải chịu khổ."
Dược hiệu thuốc tê của Tô Ý Nhiên chưa hết, miệng và nửa khuôn mặt như bọc cái gì đó, cậu khó nói, "Vâng" một tiếng, gật gật đầu với bác sĩ.
Cố Uyên Đình thay cậu trả lời: "Vâng, cám ơn chú, chúng tôi sau này nhất định chú ý."
Bác sĩ liếc mắt nhìn Cố Uyên Đình một cái: "Hai cậu là một đôi?" Vừa nhìn là thấy một đôi rất yêu nhau.
Thấy Cố Uyên Đình gật đầu, ông cúi đầu viết đơn thuốc lên giấy, kê đơn thuốc cho Tô Ý Nhiên, vừa nói mấy mục cần chú ý cho Cố Uyên Đình: "Mấy ngày nay cái gì ăn vào miệng phải chú ý kỵ nóng, kỵ lạnh, kỵ chua, ngọt, cay, quá cứng, quá mềm cũng không được..."
Cố Uyên Đình gật đầu nghiêm túc nghe, ghi nhớ từng cái trong lòng.
Tất cả chuẩn bị xong, Cố Uyên Đình cùng bác sĩ lấy thuốc, Tô Ý Nhiên cẩn thận chờ dược hiệu thuốc tê hết, cảm giác nửa khuôn mặt dần dần khôi phục tri giác, dược hiệu thuốc tê đã qua một nửa, mặt vẫn hơi cộm lên, thế nhưng đã không thấy đau đớn chút nào.
Tô Ý Nhiên cẩn thận chọc chọc khuôn mặt sưng lên của mình, cũng không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào. Trong lòng cậu thả lỏng một hơi thật lớn ra, răng rốt cục không đau, lại nghĩ, lại cảm thấy rất mất mặt, thật sự muốn che mặt...
Cố Uyên Đình lấy thuốc về, thấy Tô Ý Nhiên đã ngồi dậy, hắn không dám đụng vào mặt Tô Ý Nhiên, chỉ nhẹ nhàng sờ lông mi còn ướt nhẹp của cậu, ôn nhu hỏi: "Cảm giác thế nào, còn đau không?"
Trong miệng Tô Ý Nhiên như ngậm lấy đồ, nói: "Hơi cộm."
Hu hu hu... Nói xong càng thấy mất thể diện.
Cố Uyên Đình thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lúc đó lại căng thẳng, không dám yên tâm sớm như vậy: "Chúng ta về nhà trước, em phải cẩn thận nghỉ ngơi."
Hắn nói lại muốn ôm lấy Tô Ý Nhiên, Tô Ý Nhiên ngượng ngùng tự mình xuống giường trị liệu: "Tự m i đượ (tự em đi được)."
Tô Ý Nhiên: "..." Thôi không nói.
Cố Uyên Đình nghe hiểu cậu, thế nhưng không nghe theo ý cậu. Hắn khoác chăn nhung vắt trên ghế cho cậu lần nữa, gói cậu lại chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, sửa cổ áo ngoài chăn, cúi đầu hôn trán cậu: "Nghe lời, Nhiên Nhiên."
Cố Uyên Đình vẫn cứ ôm ngang cậu lên, làm cho cậu cẩn thận vùi ở trong ngực của mình, mới đi ra ngoài.
Tô Ý Nhiên kỳ thực hiện tại ngoại trừ dược hiệu thuốc tê chưa hết, đầu cũng không đau, mặt cũng không đau, răng cũng không đau, cả người đều thả lỏng, chạy hai vòng cũng không có vấn đề gì.
Thế nhưng cậu biết mình hôm nay hù đến anh Đình, chột dạ hổ thẹn không tranh cãi với hắn, ngoan ngoãn cho Cố Uyên Đình ôm, khuôn mặt nhỏ thật biết điều kề sát ở ngực anh Đình.
Cố Uyên Đình ôm Tô Ý Nhiên vào trong xe, lái xe trở lại bãi đậu xe ở chung cư, lại ôm cậu một đường về đến nhà.
Hắn ôm Tô Ý Nhiên đặt trên giường, sờ sờ mái tóc mềm mại: "Cảm giác hết thuốc tê chưa?"
Tô Ý Nhiên cảm thụ: "Còn hơi hơi." Cơ bản không có cảm giác cộm gì, miệng cậu cũng đã rõ ràng.
Cố Uyên Đình hỏi: "Răng còn đau không?"
Tô Ý Nhiên lắc lắc đầu: "Không đau, anh Đình, em đã đỡ rồi, yên tâm đi."
Cố Uyên Đình không yên lòng, cẩn thận lấy ngón tay nhẹ nhàng đụng vào má trái mềm mại: "Chạm như vậy đau không?"
Tô Ý Nhiên không khỏi mỉm cười, cầm tay anh Đình kề mặt vào tay hắn: "Thật sự không đau nha."
Cố Uyên Đình dán một phút chốc, không dám lộn xộn, lại thu tay về: "Em ngoan chút, đừng lộn xộn, để anh đi lấy nước cho em uống thuốc."
Trước khi đến bệnh viện, Tô Ý Nhiên đã uống thuốc tiêu viêm cùng thuốc giảm đau rồi, hiện tại qua lại cũng giằng co hai, ba tiếng, Cố Uyên Đình hỏi bác sĩ, bác sĩ cho cậu về nhà uống thêm hai viên metronidazole(*).
(Thuốc kháng khuẩn)
Cố Uyên Đình cầm nước ấm và thuốc về, cho cậu uống xong thuốc, cởi chăn nhung, áo khoác, giày, tất của cậu ra, ôm cậu cho cậu nằm xuống, đắp kín chăn, dém góc chăn, sờ sờ trán cậu: "Em ngủ tiếp một lát."
Tô Ý Nhiên thuận động tác của hắn ngoan ngoãn ngủ trong ổ chăn, xốc góc chăn lên ra hiệu cho hắn vào. Cậu nhìn hắn: "Anh cũng tới ngủ đi, trời còn chưa sáng."
Hiện tại đã hơn năm giờ, nhưng bởi vì ngày mưa dầm, trời bên ngoài vẫn tối mịt.
Cố Uyên Đình nói: "Anh không buồn ngủ, chờ lát nữa đi nấu cháo, em ngủ trước."
Tô Ý Nhiên biết anh Đình đang khó chịu, thế nhưng nửa đêm dằn vặt đến bây giờ, làm sao có khả năng không buồn ngủ chứ. Cậu nhẹ nhàng lắc đầu, mềm giọng nói: "Em không muốn, em muốn anh ngủ cùng em."
Cố Uyên Đình nghe cậu nói như vậy, sợ cậu không có ai không ngủ được, lập tức đồng ý.
Hắn loạt xoạt nằm vào trong chăn, ôm lấy Tô Ý Nhiên, hôn trán cậu, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cậu: "Ngủ đi, anh ở đây."
Tô Ý Nhiên vốn không quá buồn ngủ, được Cố Uyên Đình vỗ vỗ như vậy, từ từ cơn buồn ngủ kéo tới, cuối cùng thật sự ngủ, vùi trong ngực Cố Uyên Đình ngủ ngon lành.
Tô Ý Nhiên tỉnh lại, ngửi thấy được mùi cháo.
Cậu dụi dụi mắt, bên cạnh đã không thấy anh Đình, nhất định là rời giường ở bên ngoài nấu cháo. Cậu nhìn một chút đồng hồ báo thức đầu giường, hơn chín giờ sáng.
Hôm nay là thứ sáu, nhân viên cửa hàng Trương Tiểu Hồng và hai nhân viên kia cùng có ca làm, nhưng Tô Ý Nhiên đã cho Trương Tiểu Hồng một chiếc chìa khóa, phòng ngừa lúc mình có việc lưu Trương Tiểu Hồng trông quầy.
Cậu nhắn vào group WeChat của cửa hàng, giải thích nói mình có việc đến chậm chút, cần thiết thì dừng bán những đồ ngọt cần cậu làm, bán những thứ khác trong cửa hàng, Trương Tiểu Hồng và hai người khác lập tức trả lời nói được.
Tô Ý Nhiên suy nghĩ một chút, trải qua những ngày chung đụng này, cậu cảm thấy Trương Tiểu Hồng là nhân viên rất đáng để bồi dưỡng, tương lai nhìn xem tình huống phát triển của "Nhất Thính", nếu như tình thế phát triển tốt, cậu nhất định sẽ càng ngày càng bận rộn, lại quan sát thêm có thể cho phép dùng Trương Tiểu Hồng bồi dưỡng làm quản lý tiệm.
Tạm thời không nghĩ nhiều thế, Tô Ý Nhiên rời giường đi dép lê, cảm giác tinh thần sảng khoái hơn đêm qua nhiều.
Hiệu quả thuốc tê cũng sớm đã triệt để hết, răng cũng không đau, chỉ là má trái hơi sưng, đây là di chứng đêm qua lưu lại. Tô Ý Nhiên cầm lấy gương trên bàn, nhìn má trái một chút, cũng may nhìn không quá rõ.
Cậu ra phòng ngủ, thấy Cố Uyên Đình đang ở nhà bếp cầm muôi khuấy đều cháo trong nồi. Cố Uyên Đình thấy cậu dậy, lập tức thả muôi xuống đi tới, sốt sắng hỏi cậu: "Cảm giác thế nào? Còn đau không?"
Tô Ý Nhiên nói: "Không đau đớn chút nào, hôm qua trị liệu xong cũng đã ổn rồi." Cậu nói, vào phòng rửa tay, "Em đi đánh răng rửa mặt trước."
Cậu vừa mới vào đang mở nắp lọ kem đánh răng, lại từ trong gương nhìn thấy Cố Uyên Đình cùng vào.
Cố Uyên Đình đưa bàn chải đánh răng mới cho cậu: "Em dùng cái này."
Tô Ý Nhiên nhận, phát hiện đây là một cái bàn chải đánh răng mềm hơn, kinh ngạc: "Anh mới mua ạ?"
Cố Uyên Đình gật đầu: "Ừm."
Bàn chải đánh răng cũ quá cứng, hàm răng Tô Ý Nhiên mới vừa làm trị liệu xong, còn đang quan sát, cho dù tạm thời không đau, nếu như chịu kích thích nóng lạnh, chua ngọt cay, cứng dính vân vân, rất dễ khiến cho chứng viêm tái phát. Hắn sáng sớm đã đi xuống lầu mua một cái bàn chải đánh răng lông mềm.
Tô Ý Nhiên ở trong đánh răng rửa mặt, Cố Uyên Đình ở bên ngoài nấu cháo.
Tô Ý Nhiên hiện tại không thể ăn gì khác, chỉ có thể ăn cháo. Cố Uyên Đình nấu cháo trứng gà, tận lực nấu đến nát, lại lấy muôi quấy đến nhiệt độ vừa phải. Hắn nếm nếm, nhíu nhíu mày, cảm giác vẫn hơi nóng.
Tô Ý Nhiên rửa mặt, để khăn mặt đi ra, qua nhìn hắn nấu cháo: "Cái này đã xong chưa?"
Cố Uyên Đình khẽ cau mày: "Còn nóng."
Hắn thả muôi xuống, giơ tay nhẹ nhàng dán dán má trái của Tô Ý Nhiên, nhìn cậu lo lắng: "Vẫn sưng."
Tô Ý Nhiên lắc đầu cười: "Chỉ sưng lên một xíu xiu, mặt ngoài không thấy được, cũng không đau."
Cố Uyên Đình nửa tin nửa ngờ, hắn mở miệng Tô Ý Nhiên ra, duỗi tay vào cẩn thận sờ răng cậu: "Thế nào?"
Tô Ý Nhiên ngậm lấy ngón tay của hắn lắc đầu một cái: "Không đau."
Cố Uyên Đình sờ lợi cậu hơi sưng, sợ làm đau cậu, không dám sờ thêm, rút ngón tay ra ngoài, lôi ra một sợi óng ánh.
"..."
Cố Uyên Đình thả tay xuống, lắc ngón tay, trách cứ mình thời điểm như thế này còn có thể động dục.
Hắn chắp tay sau lưng, nắm hai ngón tay vào lòng bàn tay.
Cậu ngất ngất ngây ngây mà đau lại cảm thấy mất mặt, thật sự quá mất mặt, đã người lớn thế rồi, lại còn vì ăn nhiều kẹo đau răng vào viện, lúc này là triệt để lật xe thật, hu hu hu hu...
Cố Uyên Đình hoả tốc lái xe đến bệnh viện răng hàm mặt top 3 của thành phố A, xuống xe cẩn thận ôm Tô Ý Nhiên ra, nhanh chóng vào bệnh viện truyền nước khám cấp cứu.
Bác sĩ chụp cho Tô Ý Nhiên, lại để cho cậu nằm ở trên giường phòng khám kiểm tra hàm răng của cậu: "Viêm răng tủy cấp tính, làm tiễu phẫu là xong."
Cố Uyên Đình ở bên cạnh cầm tay Tô Ý Nhiên thật chặt, sốt sắng hỏi bác sĩ: "Nghiêm trọng không?"
Bác sĩ chuẩn bị làm tiểu phẫu: "Không nghiêm trọng, đây có thể là chứng viêm tái phát kì đầu, may là khám đúng lúc, còn chưa tới kì cuối, nhưng cụ thể vẫn phải quan sát mấy ngày lại nói, nếu như không được, nhất định phải điều trị tủy răng."
Ông nói: "Mở tủy giảm sức ép trước, quan sát ba ngày, ba ngày sau lại đây khám lại."
Tiểu phẫu không cần vào phòng phẫu thuật, bác sĩ tiêm thuốc tê cho Tô Ý Nhiên, Tô Ý Nhiên sợ kim tiêm dài, nhắm mắt lại không dám nhìn, chỉ cảm thấy tiêm thuốc tê đau vô cùng, qua đi lại không có cảm giác nào.
Trong quá trình tiểu phẫu, Cố Uyên Đình vẫn luôn nắm tay Tô Ý Nhiên, ngón tay cái vô thức qua lại động viên vuốt ve một mảng da nhỏ trên tay cậu, đôi mắt nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình trị liệu, ghi hết tất cả những thứ này vào lòng.
Làm tiểu phẫu xong, bác sĩ căn dặn Tô Ý Nhiên: "Cậu đây là điển hình từ sâu răng gây nên viêm tủy răng, người trẻ tuổi vẫn phải chú ý bảo vệ hàm răng, không thì già rồi sẽ phải chịu khổ."
Dược hiệu thuốc tê của Tô Ý Nhiên chưa hết, miệng và nửa khuôn mặt như bọc cái gì đó, cậu khó nói, "Vâng" một tiếng, gật gật đầu với bác sĩ.
Cố Uyên Đình thay cậu trả lời: "Vâng, cám ơn chú, chúng tôi sau này nhất định chú ý."
Bác sĩ liếc mắt nhìn Cố Uyên Đình một cái: "Hai cậu là một đôi?" Vừa nhìn là thấy một đôi rất yêu nhau.
Thấy Cố Uyên Đình gật đầu, ông cúi đầu viết đơn thuốc lên giấy, kê đơn thuốc cho Tô Ý Nhiên, vừa nói mấy mục cần chú ý cho Cố Uyên Đình: "Mấy ngày nay cái gì ăn vào miệng phải chú ý kỵ nóng, kỵ lạnh, kỵ chua, ngọt, cay, quá cứng, quá mềm cũng không được..."
Cố Uyên Đình gật đầu nghiêm túc nghe, ghi nhớ từng cái trong lòng.
Tất cả chuẩn bị xong, Cố Uyên Đình cùng bác sĩ lấy thuốc, Tô Ý Nhiên cẩn thận chờ dược hiệu thuốc tê hết, cảm giác nửa khuôn mặt dần dần khôi phục tri giác, dược hiệu thuốc tê đã qua một nửa, mặt vẫn hơi cộm lên, thế nhưng đã không thấy đau đớn chút nào.
Tô Ý Nhiên cẩn thận chọc chọc khuôn mặt sưng lên của mình, cũng không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào. Trong lòng cậu thả lỏng một hơi thật lớn ra, răng rốt cục không đau, lại nghĩ, lại cảm thấy rất mất mặt, thật sự muốn che mặt...
Cố Uyên Đình lấy thuốc về, thấy Tô Ý Nhiên đã ngồi dậy, hắn không dám đụng vào mặt Tô Ý Nhiên, chỉ nhẹ nhàng sờ lông mi còn ướt nhẹp của cậu, ôn nhu hỏi: "Cảm giác thế nào, còn đau không?"
Trong miệng Tô Ý Nhiên như ngậm lấy đồ, nói: "Hơi cộm."
Hu hu hu... Nói xong càng thấy mất thể diện.
Cố Uyên Đình thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lúc đó lại căng thẳng, không dám yên tâm sớm như vậy: "Chúng ta về nhà trước, em phải cẩn thận nghỉ ngơi."
Hắn nói lại muốn ôm lấy Tô Ý Nhiên, Tô Ý Nhiên ngượng ngùng tự mình xuống giường trị liệu: "Tự m i đượ (tự em đi được)."
Tô Ý Nhiên: "..." Thôi không nói.
Cố Uyên Đình nghe hiểu cậu, thế nhưng không nghe theo ý cậu. Hắn khoác chăn nhung vắt trên ghế cho cậu lần nữa, gói cậu lại chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, sửa cổ áo ngoài chăn, cúi đầu hôn trán cậu: "Nghe lời, Nhiên Nhiên."
Cố Uyên Đình vẫn cứ ôm ngang cậu lên, làm cho cậu cẩn thận vùi ở trong ngực của mình, mới đi ra ngoài.
Tô Ý Nhiên kỳ thực hiện tại ngoại trừ dược hiệu thuốc tê chưa hết, đầu cũng không đau, mặt cũng không đau, răng cũng không đau, cả người đều thả lỏng, chạy hai vòng cũng không có vấn đề gì.
Thế nhưng cậu biết mình hôm nay hù đến anh Đình, chột dạ hổ thẹn không tranh cãi với hắn, ngoan ngoãn cho Cố Uyên Đình ôm, khuôn mặt nhỏ thật biết điều kề sát ở ngực anh Đình.
Cố Uyên Đình ôm Tô Ý Nhiên vào trong xe, lái xe trở lại bãi đậu xe ở chung cư, lại ôm cậu một đường về đến nhà.
Hắn ôm Tô Ý Nhiên đặt trên giường, sờ sờ mái tóc mềm mại: "Cảm giác hết thuốc tê chưa?"
Tô Ý Nhiên cảm thụ: "Còn hơi hơi." Cơ bản không có cảm giác cộm gì, miệng cậu cũng đã rõ ràng.
Cố Uyên Đình hỏi: "Răng còn đau không?"
Tô Ý Nhiên lắc lắc đầu: "Không đau, anh Đình, em đã đỡ rồi, yên tâm đi."
Cố Uyên Đình không yên lòng, cẩn thận lấy ngón tay nhẹ nhàng đụng vào má trái mềm mại: "Chạm như vậy đau không?"
Tô Ý Nhiên không khỏi mỉm cười, cầm tay anh Đình kề mặt vào tay hắn: "Thật sự không đau nha."
Cố Uyên Đình dán một phút chốc, không dám lộn xộn, lại thu tay về: "Em ngoan chút, đừng lộn xộn, để anh đi lấy nước cho em uống thuốc."
Trước khi đến bệnh viện, Tô Ý Nhiên đã uống thuốc tiêu viêm cùng thuốc giảm đau rồi, hiện tại qua lại cũng giằng co hai, ba tiếng, Cố Uyên Đình hỏi bác sĩ, bác sĩ cho cậu về nhà uống thêm hai viên metronidazole(*).
(Thuốc kháng khuẩn)
Cố Uyên Đình cầm nước ấm và thuốc về, cho cậu uống xong thuốc, cởi chăn nhung, áo khoác, giày, tất của cậu ra, ôm cậu cho cậu nằm xuống, đắp kín chăn, dém góc chăn, sờ sờ trán cậu: "Em ngủ tiếp một lát."
Tô Ý Nhiên thuận động tác của hắn ngoan ngoãn ngủ trong ổ chăn, xốc góc chăn lên ra hiệu cho hắn vào. Cậu nhìn hắn: "Anh cũng tới ngủ đi, trời còn chưa sáng."
Hiện tại đã hơn năm giờ, nhưng bởi vì ngày mưa dầm, trời bên ngoài vẫn tối mịt.
Cố Uyên Đình nói: "Anh không buồn ngủ, chờ lát nữa đi nấu cháo, em ngủ trước."
Tô Ý Nhiên biết anh Đình đang khó chịu, thế nhưng nửa đêm dằn vặt đến bây giờ, làm sao có khả năng không buồn ngủ chứ. Cậu nhẹ nhàng lắc đầu, mềm giọng nói: "Em không muốn, em muốn anh ngủ cùng em."
Cố Uyên Đình nghe cậu nói như vậy, sợ cậu không có ai không ngủ được, lập tức đồng ý.
Hắn loạt xoạt nằm vào trong chăn, ôm lấy Tô Ý Nhiên, hôn trán cậu, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cậu: "Ngủ đi, anh ở đây."
Tô Ý Nhiên vốn không quá buồn ngủ, được Cố Uyên Đình vỗ vỗ như vậy, từ từ cơn buồn ngủ kéo tới, cuối cùng thật sự ngủ, vùi trong ngực Cố Uyên Đình ngủ ngon lành.
Tô Ý Nhiên tỉnh lại, ngửi thấy được mùi cháo.
Cậu dụi dụi mắt, bên cạnh đã không thấy anh Đình, nhất định là rời giường ở bên ngoài nấu cháo. Cậu nhìn một chút đồng hồ báo thức đầu giường, hơn chín giờ sáng.
Hôm nay là thứ sáu, nhân viên cửa hàng Trương Tiểu Hồng và hai nhân viên kia cùng có ca làm, nhưng Tô Ý Nhiên đã cho Trương Tiểu Hồng một chiếc chìa khóa, phòng ngừa lúc mình có việc lưu Trương Tiểu Hồng trông quầy.
Cậu nhắn vào group WeChat của cửa hàng, giải thích nói mình có việc đến chậm chút, cần thiết thì dừng bán những đồ ngọt cần cậu làm, bán những thứ khác trong cửa hàng, Trương Tiểu Hồng và hai người khác lập tức trả lời nói được.
Tô Ý Nhiên suy nghĩ một chút, trải qua những ngày chung đụng này, cậu cảm thấy Trương Tiểu Hồng là nhân viên rất đáng để bồi dưỡng, tương lai nhìn xem tình huống phát triển của "Nhất Thính", nếu như tình thế phát triển tốt, cậu nhất định sẽ càng ngày càng bận rộn, lại quan sát thêm có thể cho phép dùng Trương Tiểu Hồng bồi dưỡng làm quản lý tiệm.
Tạm thời không nghĩ nhiều thế, Tô Ý Nhiên rời giường đi dép lê, cảm giác tinh thần sảng khoái hơn đêm qua nhiều.
Hiệu quả thuốc tê cũng sớm đã triệt để hết, răng cũng không đau, chỉ là má trái hơi sưng, đây là di chứng đêm qua lưu lại. Tô Ý Nhiên cầm lấy gương trên bàn, nhìn má trái một chút, cũng may nhìn không quá rõ.
Cậu ra phòng ngủ, thấy Cố Uyên Đình đang ở nhà bếp cầm muôi khuấy đều cháo trong nồi. Cố Uyên Đình thấy cậu dậy, lập tức thả muôi xuống đi tới, sốt sắng hỏi cậu: "Cảm giác thế nào? Còn đau không?"
Tô Ý Nhiên nói: "Không đau đớn chút nào, hôm qua trị liệu xong cũng đã ổn rồi." Cậu nói, vào phòng rửa tay, "Em đi đánh răng rửa mặt trước."
Cậu vừa mới vào đang mở nắp lọ kem đánh răng, lại từ trong gương nhìn thấy Cố Uyên Đình cùng vào.
Cố Uyên Đình đưa bàn chải đánh răng mới cho cậu: "Em dùng cái này."
Tô Ý Nhiên nhận, phát hiện đây là một cái bàn chải đánh răng mềm hơn, kinh ngạc: "Anh mới mua ạ?"
Cố Uyên Đình gật đầu: "Ừm."
Bàn chải đánh răng cũ quá cứng, hàm răng Tô Ý Nhiên mới vừa làm trị liệu xong, còn đang quan sát, cho dù tạm thời không đau, nếu như chịu kích thích nóng lạnh, chua ngọt cay, cứng dính vân vân, rất dễ khiến cho chứng viêm tái phát. Hắn sáng sớm đã đi xuống lầu mua một cái bàn chải đánh răng lông mềm.
Tô Ý Nhiên ở trong đánh răng rửa mặt, Cố Uyên Đình ở bên ngoài nấu cháo.
Tô Ý Nhiên hiện tại không thể ăn gì khác, chỉ có thể ăn cháo. Cố Uyên Đình nấu cháo trứng gà, tận lực nấu đến nát, lại lấy muôi quấy đến nhiệt độ vừa phải. Hắn nếm nếm, nhíu nhíu mày, cảm giác vẫn hơi nóng.
Tô Ý Nhiên rửa mặt, để khăn mặt đi ra, qua nhìn hắn nấu cháo: "Cái này đã xong chưa?"
Cố Uyên Đình khẽ cau mày: "Còn nóng."
Hắn thả muôi xuống, giơ tay nhẹ nhàng dán dán má trái của Tô Ý Nhiên, nhìn cậu lo lắng: "Vẫn sưng."
Tô Ý Nhiên lắc đầu cười: "Chỉ sưng lên một xíu xiu, mặt ngoài không thấy được, cũng không đau."
Cố Uyên Đình nửa tin nửa ngờ, hắn mở miệng Tô Ý Nhiên ra, duỗi tay vào cẩn thận sờ răng cậu: "Thế nào?"
Tô Ý Nhiên ngậm lấy ngón tay của hắn lắc đầu một cái: "Không đau."
Cố Uyên Đình sờ lợi cậu hơi sưng, sợ làm đau cậu, không dám sờ thêm, rút ngón tay ra ngoài, lôi ra một sợi óng ánh.
"..."
Cố Uyên Đình thả tay xuống, lắc ngón tay, trách cứ mình thời điểm như thế này còn có thể động dục.
Hắn chắp tay sau lưng, nắm hai ngón tay vào lòng bàn tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.