Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Chương 67: Hình ảnh mơ hồ

A Tần A Tần

18/01/2022

Ca phẫu thuật chỉ kéo dài hơn 20 phút mà Cố Uyên Đình lại cảm thấy như thể một giây dài đằng đẵng như một năm.

Cuối cùng tiếng trẻ con khóc vang lên trong phòng phẫu thuật, em bé ra đời, ca phẫu thuật vô cùng thuận lợi.

Bác sĩ và y tá xử lý cho em bé sơ sinh, Cố Uyên Đình liếc mắt nhìn con rồi lại nhìn chằm chằm vào Nhiên Nhiên chưa kết thúc phẫu thuật hẳn, thần kinh căng thẳng từ đầu đến cuối chưa bình tĩnh lại.

Bác sĩ xử lý cho em bé xong, y tá ôm nhóc con đứng ở bên lau chùi thân thể.

Tô Ý Nhiên được xử lý và khâu vết thương phẫu thuật, quá trình này lại tốn thêm hai mươi phút, Cố Uyên Đình vẫn cứ lẳng lặng nhìn. Hắn ghi tạc tất cả vào lòng.

Cuối cùng ca phẫu thuật kết thúc không có bất kỳ một chút sơ suất gì, tất cả thuận lợi.

Thần kinh căng thẳng của Cố Uyên Đình thả lỏng, như thể được giải phóng khỏi cơn nghẹt thở, hẳn thở hổn hển một tiếng, sau đó đột nhiên tầm mắt mơ hồ, có thứ gì đó ướt át chảy ra khỏi hốc mắt. Đầu hắn choáng váng, trong đầu đột nhiên chợt lóe lên một hình ảnh mơ hồ không rõ, chỉ chớp nhoáng trong giây lát.

Hình ảnh kia quá mơ hồ cũng quá nhanh, căn bản không nắm bắt được, thoáng qua lại biến mất.

Cố Uyên Đình không để ý, cũng không rảnh để ý, mọi suy nghĩ của hắn đặt ở trên người Nhiên Nhiên đang nằm trên giường phẫu thuật.

Hắn lau đôi mắt đang nhòe mờ mới phát hiện không biết từ khi nào nước mắt lại tuôn ra lần nữa làm tầm mắt hắn mơ hồ.

Cố Uyên Đình không để ý đến chuyện này, hắn đứng lên nhưng bởi vì tê chân nên lảo đảo một cái, hắn vẫn cảm nhận được cảm giác đau đớn vừa rồi.

Bác sĩ và y tá để ý tới tình huống của hắn, lo lắng hỏi: "Giám đốc Cố? Ngài không sao chứ?"

Cố Uyên Đình lắc đầu, đứng vững: "Không sao." Hắn lo âu nhìn Nhiên Nhiên vẫn đang nhắm mắt, "Em ấy thế nào rồi?"

Giọng bác sĩ Trần đầy ý cười: "Ca phẫu thuật rất thuận lợi, tình hình của Tô tiên sinh rất tốt, bây giờ chuyển đến phòng bệnh được rồi."

Cố Uyên Đình gật đầu, nghiêm túc nhìn bác sĩ Trần, thành khẩn nói: "Cảm ơn anh." Hắn lại nghiêm túc nhìn mấy bác sĩ trợ lý và y tá, "Cảm ơn mọi người."

Mấy bác sĩ cùng y tá vừa mừng vừa lo, vội xua tay: "Chuyện nên làm, nên làm ấy mà."

Em bé vẫn đang khóc, y tá đã lau chùi sạch người và tiêm mũi phòng dịch đầu tiên, ôm lấy em bé cho nhóc con tiếp xúc da kề da sau sinh với Tô Ý Nhiên.

Rất thần kỳ, em bé vừa tiếp xúc với Tô Ý Nhiên là không khóc nữa, tuy rằng nó vẫn chưa mở mắt ra mà như thể có cảm ứng tự nhiên làm cho nó trời sinh thân mật với cậu.

Y tá pha sữa bột vào bình sữa cầm đến cho nhóc con uống, nó hút núm vú cao su chùn chụt, ngoan ngoãn uống sữa.

Cố Uyên Đình cúi đầu nhìn con, em bé vừa ra đời nho nhỏ, người cũng hồng hồng, vẫn hơi nhăn nhúm, ngay cả đôi mắt vẫn chưa mở, không nói là đẹp, nhưng nó nằm bên người Nhiên Nhiên ngoan như vậy. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Một bảo bảo lớn, một bảo bảo nhỏ, họ là một nhà ba người.

Hồi lâu Cố Uyên Đình mới giơ tay khẽ sờ khuôn mặt của con.

Nhóc con xấu. Hắn dịu dàng vuốt ve nhóc con, nói trong lòng.



Ba Tô mẹ Tô lo lắng chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, chốc chốc lo lắng đi tới đi lui trên hành lang, chốc chốc lại về ngồi xuống ghế dài, đang lúc đứng ngồi không yên đột nhiên hai ông bà nghe thấy một tiếng trẻ con khóc vọng ra từ phòng phẫu thuật.

Ba Tô mẹ Tô đứng bật dậy liếc mắt nhìn nhau, run môi mà không nói nên lời, lại lo lắng đợi hồi lâu. Cuối cùng đèn xanh trên cửa phòng phẫu thuật sáng lên, cửa từ từ mở ra, Tô Ý Nhiên nằm trên giường bệnh được đẩy ra, bên cạnh cậu còn có em bé đang nằm.

Mắt mẹ Tô đỏ ngầu, bà vội vã ba bước cũng thành hai bước đi tới, nhìn Tô Ý Nhiên trên giường bệnh, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Con trai..."

Ba Tô cũng nhanh chóng sải bước đi tới, sốt ruột nhìn Tô Ý Nhiên: "Con thế nào rồi?"

Thấy Tô Ý Nhiên vẫn nhắm mắt chưa tỉnh lại, hai người lại nhìn Cố Uyên Đình.

Cố Uyên Đình nói: "Ca phẫu thuật rất thuận lợi, thuốc tê chưa hết tác dụng nên hai tiếng nữa Nhiên Nhiên mới tỉnh lại."

Mẹ Tô yên lòng gật đầu, nhìn cháu mình thì tươi cười, bà nhẹ nhàng sờ nhóc con: "Cháu ngoan của bà..."

Ba Tô cũng thở phào nhẹ nhõm, ông nhìn xung quanh: "Đừng đứng ở đây nữa, nhanh đẩy con vào phòng bệnh đi."

Quay lại phòng bệnh ở mấy ngày nay, Cố Uyên Đình ngồi cạnh Tô Ý Nhiên. Cậu được đặt thành tư thế nằm nghiêng, sau lưng được đệm cái gối mềm mềm mại để giảm xóc, trên bụng được đặt bao cát ép vết thương đẩy nhanh quá trình khôi phục, trên cánh tay được quấn thiết bị giám sát nhịp tim và cắm kim truyền dịch dinh dưỡng.

Cố Uyên Đình nhìn Nhiên Nhiên như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hắn đau lòng không thôi, thân thể của hắn lại đau nhức. Hắn nắm bàn tay không truyền nước biển của Tô Ý Nhiên, thỉnh thoảng lại sờ trán và mặt cậu.

Ca phẫu thuật thuận lợi, quay về phòng bệnh, Cố Uyên Đình thả lỏng ra lại căng thẳng lần nữa.

Hắn từng đọc tri thức liên quan cho nên biết phẫu thuật kết thúc thuận lợi chẳng qua là chỉ là bắt đầu, chăm sóc hậu phẫu mới là một trận đánh ác liệt, phải chăm sóc cậu cẩn thận tỉ mỉ hơn.

Cách một quãng thời gian y tá lại tới một chuyến kiểm tra và ghi chép tình huống sức khỏe của Tô Ý Nhiên và em bé để tránh xuất hiện phản ứng dị thường.

Chốc lát, gần hai tiếng trôi qua.

Cố Uyên Đình bỗng nhiên cảm thấy tay trái của Nhiên Nhiên trong tay mình giật giật, hắn vội nhìn cậu, thấy hàng lông mi dài mà dày của Nhiên Nhiên đột nhiên rung rung, sau đó cậu mở mắt ra, tỉnh lại.

Tô Ý Nhiên tỉnh lại vẫn hơi mơ màng, cậu nghe thấy giọng nói kích động của anh Đình: "Nhiên Nhiên! Em tỉnh rồi?"

Cậu quay đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt kích động, lo lắng của anh Đình, mỉm cười với hắn: "Anh Đình."

Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên nhìn sang thì vội vã lo âu hỏi: "Em thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không? Có thấy đau không?"

"Con trai!" ba Tô mẹ Tô thấy Tô Ý Nhiên tỉnh rồi cũng vội thân thiết chạy đến, cũng lo lắng hỏi cậu cảm thấy thế nào.

Tô Ý Nhiên lắc lắc đầu, mỉm cười với họ: "Vẫn ổn, chỉ là hơi mệt, không có chỗ nào khó chịu."

Cậu cảm thấy cơ thể hơi suy yếu, từ eo trở xuống không có cảm giác gì, cậu biết đây là thuốc tê chưa hết tác dụng, cậu tỉnh lại là bởi vì thuốc gây mê hết tác dụng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cố Uyên Đình nghe giọng Nhiên Nhiên đầy vẻ suy yếu vô lực, lòng đau đớn không thôi, hắn sờ khuôn mặt nhỏ của cậu, cúi người dịu dàng hôn trán cậu một cái: "Nhiên Nhiên đừng sợ, thuận lợi lắm, kết thúc rồi."

Lúc này Tô Ý Nhiên mới nhớ ra, con... con của cậu!

Cậu quay đầu nhìn: "Con em đâu?" Mới hỏi xong cậu đã thấy một nhóc con nho nhỏ đang nằm ở giường trẻ sơ sinh bên phải, nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ, họ nói chuyện cũng không đánh thức được nó.



Tô Ý Nhiên mở to mắt không dám chớp nhìn nhóc con, cơ hồ là nín thở. Cậu quay đầu nhìn anh Đình lại nhìn con, không dám tin nói: "Nó là con của chúng ta ạ?"

Cậu cảm thấy quá thần kỳ, rất khó mà tin nổi, nhắm mắt lại rồi lại mở, chỉ ngủ một giấc thôi mà con của cậu và anh Đình đã xuất hiện trên thế giới, còn nằm ở bên cạnh cậu!

Cố Uyên Đình khựng lại, thuận theo tầm mắt của Tô Ý Nhiên xem nhóc con, sau đó hắn nghiêm túc gật đầu: "Đúng, nó là con của chúng ta." Lúc nói, giọng của hắn trở nên càng thêm dịu dàng.

Mẹ Tô thấy Tô Ý Nhiên ngơ ngác thì không nhịn được bật cười: "Con trai ngốc, không phải là của các con thì là của ai? Sau này các con trở thành các ông bố rồi!"

Ba Tô cũng vui cười hớn hở, cười Tô Ý Nhiên ngốc, cười xong, mình cũng sững sờ: "Bây giờ ba mẹ cũng thăng cấp thành ông bà rồi!" Nói mãi, ông lại bật cười ngây ngô.

Mẹ Tô lườm ông một cái, quay đầu nhìn cháu ngoan, cũng cười theo. Bà nhẹ nhàng ôm lấy nhóc con trên giường trẻ sơ sinh, không nhịn được hôn một cái: "Cháu ngoan."

Bà thấy Tô Ý Nhiên vẫn nhìn nhóc con nên cẩn thận đặt nó ở bên cạnh cậu: "Con trai, sờ nó xem?"

Tô Ý Nhiên cố hết sức cẩn thận nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhóc con một cái, trong nháy mắt trong lòng cậu mềm mại, tràn đầy tình yêu thương với con, nhưng mà...

Tô Ý Nhiên nhìn con hồi lâu, không nhịn được hỏi: "Sao... nó xấu thế..."

Toàn thân nhóc con hồng hồng lại còn nhăn nhúm, hoàn toàn khác với vẻ trắng nõn đáng yêu như tưởng tượng của cậu...

Trong lòng cậu đầy mất mát, theo lý thì dù em bé của cậu và anh Đình không đẹp xuất sắc thì cũng không kém được, tại sao lại như vậy chứ?

Nghĩ một hồi, cậu lại lo lắng cho em bé, sầu muộn nhìn anh Đình: "Con như thế, sau này yêu đương liệu có khó tìm người yêu không nhỉ?"

Cố Uyên Đình nghe thấy Nhiên Nhiên hỏi đáng yêu như thế, lòng mềm như kẹo bông gòn: "Không đâu, hơn nữa..."

Mẹ Tô nghe lời nói ngốc nghếch của Tô Ý Nhiên mà cười thành tiếng, trả lời thay Cố Uyên Đình: "Đồ ngốc nhà con, em bé vừa ra đời đứa nào chẳng vậy, qua mấy ngày là thay đổi."

Tô Ý Nhiên thế mới biết mình không biết thường thức lại còn làm trò cười, cũng bởi vì trước đó học lớp huấn luyện toàn học tri thức sinh nở, không ai nói tới dáng vẻ của em bé khi ra đời. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cậu xoay đầu nhìn con, lại hổ thẹn. Dù con có xấu thì sao? Đó cũng là con của cậu. Tô Ý Nhiên nhanh chóng bù đắp mà khẽ khàng sờ con, ba yêu con nha.

Cậu nghĩ tới một vấn đề, lại hỏi: "Nó là trai hay gái ạ?"

Ba Tô nói: "Là con trai, được hai cân tám, khỏe mạnh lắm."

Em bé mà nam giới mang thai sinh ra thiên về nhỏ, hai cân tám đã là rất khỏe mạnh.

Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên tỉnh lại vẫn còn yếu ớt như vậy mà lại còn ngắm con, toàn bộ lực chú ý ở trên người con thì vừa đau lòng vừa chua xót, hắn nói: "Nhiên Nhiên, kệ con đã, bây giờ em cần nghỉ ngơi, ngủ thêm một lát nhé? Hoặc là nhắm mắt lại dưỡng thần một lúc."

Nhiên Nhiên vẫn còn yếu, phải nghỉ ngơi cho tốt mà không phải là bị con cướp đi lực chú ý.

Tô Ý Nhiên lắc đầu: "Không sao, giờ em không buồn ngủ, ngắm con thêm một lát." Nói xong cậu lại cười dịu dàng với con, nhìn con không chớp mắt, không nỡ dời tầm mắt đi.

Cố Uyên Đình: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook