Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình
Chương 73: Nhanh hơn
A Tần A Tần
18/07/2024
Tô Ý Nhiên đột nhiên bị anh Đình hôn kịch liệt làm cho bối rối, chưa được một lúc đã bị hôn không thở nổi. Cậu sốt ruột đẩy vai anh Đình ra, lại chỉ có thể kháng nghị phát ra tiếng “A a”, con vẫn ở bên cạnh đấy!
Cố Uyên Đình hôn đủ rồi mới buông Nhiên Nhiên đang không ngừng kháng nghị ra, lại chưa đã thèm liếm đôi môi bị hắn hôn đến độ hồng hồng.
Tô Ý Nhiên bị hắn hôn đến độ đôi môi ngứa ngáy, cậu vội vàng đẩy hắn ra, quay đầu nhìn em bé trên giường trẻ sơ sinh. Cũng may nhóc con vẫn cứ ngủ say sưa, ngây thơ không biết gì hết.
Tô Ý Nhiên vẫn đỏ mặt, cậu trách cứ liếc mắt lườm anh Đình một cái: “Anh làm cái gì trước mặt con thế.”
Cố Uyên Đình nhìn nhóc con ngủ say như chết trong giường, sờ khuôn mặt nó, nói với Nhiên Nhiên: “Con vẫn ngủ.”
Tô Ý Nhiên nhìn anh Đình cây ngay không sợ chết đứng, hết cách. Thôi...
Lúc này, cô Tiền đi lên: “Cậu Cố, cậu Tô, hai cậu đi ăn cơm tối đi, ở đây tôi trông là được.”
Tô Ý Nhiên gật đầu, nhìn anh Đình: “Đi thôi.”
Cố Uyên Đình cầm tay Nhiên Nhiên cùng đi ra khỏi phòng trẻ con, vừa ra đến cửa, hắn lại quay đầu liếc mắt nhìn nhóc con trên giường trẻ sơ sinh, sau đó dời mắt, đi xuống tầng.
Chắc là hắn cả nghĩ quá rồi, nào có nhiều thần quái huyền học như thế. Hơn nữa, trẻ con có thể biết cái gì chứ.
Hai người xuống nhà ăn cơm xong, trò chuyện với ba Tô mẹ Tô, buổi tối cả nhà lại chơi với em bé, đầm ấm vui vẻ trong phòng trẻ con.
Sau khi có hai cô bảo mẫu, ba Tô mẹ Tô cũng rảnh rỗi hơn nhiều, cơ bản không có việc gì cần hai người làm, mỗi ngày đều vui vẻ chơi với cháu.
Trước khi ngủ, Tô Ý Nhiên nằm trên giường cảm thấy vết thương ngứa, cậu không nhịn được xốc áo ngủ lên cúi đầu nhìn, rất muốn gãi một cái.
Cố Uyên Đình tắm xong đi ra, thấy Nhiên Nhiên đang cúi đầu nhìn vết thương của mình, tay do dự dừng ở trên đó, trông có vẻ rất muốn gãi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hắn căng thẳng, vội vã bước nhanh tới, kéo tay Nhiên Nhiên ra, nghiêm túc nói với cậu: “Không được chạm vào, Nhiên Nhiên.”
Tô Ý Nhiên ngẩng đầu nhìn anh Đình: “Em ngứa quá.” Cậu rất muốn gãi... Hơn nữa không phải ngứa bình thường, là cảm giác ngứa như kim châm, làm cho người ta khó có thể nhịn.
Cố Uyên Đình đau lòng hôn tay cậu: “Anh đi tìm thuốc mỡ, ngoan, nhịn thêm một chút.”
Hắn nhanh chóng cầm thuốc mỡ về, xem vết thương của Nhiên Nhiên mà đau lòng. Gần đây vết thương đang mọc da non nên cậu cảm thấy vết thương vừa đau vừa ngứa, phải mấy ngày nữa mới hết ngứa.
Thật ra vừa nãy đã bôi thuốc mỡ một lần, đỡ hơn chút, nhưng vẫn làm Tô Ý Nhiên cảm thấy ngứa.
Cố Uyên Đình nhẹ nhàng bôi thêm thuốc mỡ cho Nhiên Nhiên, hỏi cậu: “Em thấy thế nào? Đỡ hơn chút nào không?”
Tô Ý Nhiên cảm thấy đỡ ngứa hơn chút, cậu gật đầu: “Đỡ hơn chút.”
Chờ thuốc mỡ khô, Cố Uyên Đình kéo vạt áo cậu xuống, cẩn thận ôm cậu nằm trong chăn. Để tránh cậu nửa đêm vô thức gãi vết thương, hắn nắm tay cậu ngủ để khống chế tay cậu, như vậy tay cậu hơi nhúc nhích là hắn tỉnh lại ngay.
Một tháng trôi qua rất nhanh, hôm nay Cố Uyên Đình đưa Tô Ý Nhiên đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả kiểm tra bình thường, cậu khôi phục rất tốt làm bác sĩ Trần kiểm tra xong cũng phải thán phục. Hắn rất ít khi gặp người có thể khôi phục tốt như cậu.
Cố Uyên Đình mới yên tâm.
Tô Ý Nhiên khám xong, lại đưa Cố Uyên Đình đi gặp bác sĩ Tôn khám trầm cảm sau sinh cho hắn. May mà kết quả cũng rất tốt, bệnh trầm cảm nhẹ của hắn cũng đã tốt.
Ba Tô mẹ Tô thấy Tô Ý Nhiên khôi phục rất tốt, cũng yên tâm. Họ cũng đến thành phố A gần hai tháng, khoảng thời gian này xưởng nuôi trồng của nhà đều nhờ người trông, mà cứ nhờ người khác mãi cũng không phải cách. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tô Ý Nhiên và Cố Uyên Đình rất tốt, cháu cũng được bảo mẫu chăm sóc rất tốt. Họ ở đây cũng không giúp được quá nhiều, sau khi thương lượng, hai ông bà quyết định ba Tô về nhà trước xử lý công việc.
Dù sao cháu vẫn còn quá nhỏ, mẹ Tô không yên lòng, cảm thấy mình vẫn có thể giúp đỡ vài việc nên ở lại, đợi đến cuối năm sẽ cùng Tô Ý Nhiên về nhà ăn tết.
Chẳng mấy chốc, lại hai tháng trôi qua, đến những ngày cuối tháng mười một.
Lần trước khám xong, Tô Ý Nhiên quay lại với công việc của mình. Bởi vì sức khỏe của cậu vẫn chưa khôi phục hẳn nên Cố Uyên Đình không cho cậu làm quá mệt nhọc, muốn để cậu đợi thêm hai, ba tháng, khỏe hắn mới bắt đầu đi làm lại, nhưng cậu cảm thấy mình rất sung sức, thân thể cũng rất tốt, việc vặt của con đều có bảo mẫu xử lý, có cả mẹ Tô đang giúp đỡ. Cho dù mỗi ngày cậu chăm con, ở cạnh con, cậu vẫn có nhiều thời gian rảnh.
Cậu cảm thấy nhàn rỗi cũng không phải hay, từ chối yêu cầu của anh Đình, cuối cùng không để cho mình quá bận rộn dưới sự kiên trì của hắn, duy trì một tuần đến cửa hàng hai lần, live stream ba lần.
Sau khi quay lại live stream, những người hâm mộ của cậu đều rất nhiệt tình. Khụ, nói chuẩn xác là vô cùng nhiệt tình. Mỗi lần live stream bình luận toàn lướt như bay, có rất nhiều fan nằng nặc đòi muốn xem bé con của cậu và anh Đình, cho xem tay nhỏ của em bé cũng được.
Tô Ý Nhiên rất chiều fan, thấy rất nhiều fan mong chờ, cậu chụp một tấm ảnh tay cậu đặt lên tay anh Đình, tay nhỏ của con được nắm ở chính giữa bức ảnh, khiêm tốn đăng lên Weibo, caption: 【 Một nhà ba người chúng tôi [ thỏ cười hồng nhạt ] 】.
Cố Uyên Đình cũng đăng bức ảnh y chang, kèm theo caption y chang lên Weibo: 【 Một nhà ba người chúng tôi. 】
Những người hâm mộ sắp điên luôn rồi, gào lên đáng yêu quá, đặc biệt là fan CP Nhất Thính quả thực là hưng phấn ở một tầm cao mới.
Tô Ý Nhiên đọc những bình luận hưng phấn của fan, mỉm cười mà mặc kệ bọn họ. Nhưng cậu lại nhớ đến bản thân kiếp trước, may là thế giới này nam giới mang thai tuy hiếm mà không phải chuyện lạ, nếu như chuyện khó tin này phát sinh ở kiếp trước, chỉ sợ lại bị bàn tán...
“Đang nghĩ gì thế?” Cố Uyên Đình vừa mới về, nghe mẹ Tô nói Nhiên Nhiên ở trong phòng trẻ con, vội đến tìm cậu, đúng lúc thấy cậu đang nhìn con trong nôi ngẩn người, hồn vía trên mây.
Tô Ý Nhiên hoàn hồn, lắc đầu cười nói: “Không có gì.” không cần nói cho anh Đình chuyện này, cậu xuyên việt từ một thế giới khác đến cũng không cách nào giải thích cho hắn...
Cố Uyên Đình ngẩn ra, rõ ràng cậu đang suy nghĩ chuyện gì đó, tại sao nói dối hắn?
Tô Ý Nhiên thấy hôm nay hắn về khá trễ, hỏi: “Hôm nay anh bận việc ạ?”
Cố Uyên Đình không nghĩ nhiều, cũng có thể là Nhiên Nhiên chỉ đang ngẩn người. Hắn tiến lên ôm lấy cậu, cúi đầu hôn cậu một cái: “Cũng ổn, không tính là bận quá.”
Trước đó bởi vì lo cho sức khỏe của cậu nên lúc nào hắn cũng ở cạnh cậu, công việc đều giao cho người phía dưới xử lý, công việc khá quan trọng cũng ứ đọng chờ đợi hắn giải quyết. Chỉ có công việc khẩn cấp hắn mới bỏ thời gian ra, hoặc là sau khi cậu ngủ mới xử lý. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hai tháng này Cố Uyên Đình dần khôi phục tần suất làm việc lúc trước, xử lý rất nhiều việc đọng lại.
Nhưng hôm nay hắn không bận việc...
Hắn cầm tay cậu, nhìn con trong nôi: “Lại ngủ.”
Tô Ý Nhiên gật đầu, cười sờ mặt con: “Ngày nào cũng ngủ như heo con.” Giai đoạn này trẻ con hay ngủ lâu, số lần tỉnh cũng nhiều.
Cố Uyên Đình nhớ việc hôm nay mình làm, cầm tay cậu thật chặt, sau đó đan tay vào tay cậu. Hắn quay đầu nhìn cậu, căng thẳng mở miệng: “Nhiên Nhiên, hai ngày nữa chúng ta đi chơi mấy ngày được không?”
“Chơi mấy ngày?” Tô Ý Nhiên nghi hoặc nhìn hắn, “Đi đâu ạ?”
Cố Uyên Đình nói: “Gần nước Y có một hải đảo, đẹp lắm, siêu đẹp, có rất nhiều thứ chơi vui.” Hắn chỉ lo cậu không đồng ý, lấy điện thoại ra cho cậu xem những bức ảnh đã chuẩn bị kĩ càng, để cậu biết trên hải đảo có bao nhiêu cái chơi vui.
Tô Ý Nhiên lướt qua mấy bức ảnh, hải đảo đúng là rất đẹp, qua ảnh cũng có thể khiến cho người ta thoải mái, cậu rất thích, nhưng mà...
Cậu trả điện thoại cho Cố Uyên Đình, lắc đầu: “Hay là thôi đi, chờ con lớn lên chút chúng ta đi sau. Bây giờ con nhỏ quá, không rời được.”
Cố Uyên Đình vội nói: “Không cần lo cho con, trong nhà có bảo mẫu, các bà sẽ chăm sóc cho con, huống chi mẹ cũng ở nhà, yên tâm đi.” Hắn lại bổ sung, “Chúng ta chỉ ra ngoài chơi mấy ngày, sẽ về ngay.”
Tô Ý Nhiên hơi do dự. Trước đây hàng năm cậu và anh Đình đều đi ra ngoài du lịch hai đến ba lần, tính toán thời gian, từ năm trước đến bây giờ họ đã lâu không đi chơi với nhau.
Cố Uyên Đình thấy cậu thả lỏng, không ngừng cố gắng, tiếp tục khuyên nhủ: “Nhiên Nhiên, bấy lâu nay em vất vả rồi, chúng ta ra ngoài thả lỏng đi, được không?”
Tô Ý Nhiên nghĩ, lại nhìn con, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Thôi, ở nhà cũng thoải mái mà, không cần ra ngoài chơi.” Cậu nhìn anh Đình, “Sau này đi sau.”
Cố Uyên Đình im lặng, nghĩ đến kế hoạch của mình, rất thất vọng.
Tô Ý Nhiên thấy hắn thất vọng ủ rũ mà không đành lòng. Cậu nhìn con, lại do dự.
Cố Uyên Đình không chịu buông bỏ, hắn bỗng nghĩ đến gì đó, giọng trở nên sa sút: “ Mấy ngày nữa... là sinh nhật của anh.” Hắn chờ đợi nhìn cậu, “Anh muốn đón sinh nhật với em, hai người chúng ta, được không?”
Tô Ý Nhiên nghe mà lòng mềm nhũn, căn bản không thể từ chối hắn. Cậu nghĩ đến năm ngoái, bởi vì hắn đang bận chuyện nhà họ Cố nên đến nước D xa xôi, sinh nhật cũng không thể tổ chức.
Ra ngoài chơi mấy ngày cũng không có gì ghê gớm, con ở nhà có mẹ trông, có bảo mẫu chăm sóc, không cần lo.
Một năm qua anh Đình cũng rất vất vả, trước đó còn bị trầm cảm, thôi theo hắn đi ra ngoài chơi mấy ngày vậy, cũng giải sầu, hai người cùng đi thả lỏng.
Tô Ý Nhiên gật đầu đồng ý: “Vâng, bao giờ chúng ta đi?”
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên đồng ý, mắt sáng lên, trong lúc nhất thời luống cuống, lòng vừa kích động vừa vui mừng, cổ họng khô sáp, hô hấp cũng trở nên dồn dập, như thể được cậu đồng ý lời cầu hôn.
Hắn muốn kết hôn với Nhiên Nhiên, cùng cậu... hoàn thành đêm đầu hoàn mỹ của họ trên hải đảo.
Tác giả có lời muốn nói: 【 Thính Thính: A a a a a a a a a a 】
Cố Uyên Đình hôn đủ rồi mới buông Nhiên Nhiên đang không ngừng kháng nghị ra, lại chưa đã thèm liếm đôi môi bị hắn hôn đến độ hồng hồng.
Tô Ý Nhiên bị hắn hôn đến độ đôi môi ngứa ngáy, cậu vội vàng đẩy hắn ra, quay đầu nhìn em bé trên giường trẻ sơ sinh. Cũng may nhóc con vẫn cứ ngủ say sưa, ngây thơ không biết gì hết.
Tô Ý Nhiên vẫn đỏ mặt, cậu trách cứ liếc mắt lườm anh Đình một cái: “Anh làm cái gì trước mặt con thế.”
Cố Uyên Đình nhìn nhóc con ngủ say như chết trong giường, sờ khuôn mặt nó, nói với Nhiên Nhiên: “Con vẫn ngủ.”
Tô Ý Nhiên nhìn anh Đình cây ngay không sợ chết đứng, hết cách. Thôi...
Lúc này, cô Tiền đi lên: “Cậu Cố, cậu Tô, hai cậu đi ăn cơm tối đi, ở đây tôi trông là được.”
Tô Ý Nhiên gật đầu, nhìn anh Đình: “Đi thôi.”
Cố Uyên Đình cầm tay Nhiên Nhiên cùng đi ra khỏi phòng trẻ con, vừa ra đến cửa, hắn lại quay đầu liếc mắt nhìn nhóc con trên giường trẻ sơ sinh, sau đó dời mắt, đi xuống tầng.
Chắc là hắn cả nghĩ quá rồi, nào có nhiều thần quái huyền học như thế. Hơn nữa, trẻ con có thể biết cái gì chứ.
Hai người xuống nhà ăn cơm xong, trò chuyện với ba Tô mẹ Tô, buổi tối cả nhà lại chơi với em bé, đầm ấm vui vẻ trong phòng trẻ con.
Sau khi có hai cô bảo mẫu, ba Tô mẹ Tô cũng rảnh rỗi hơn nhiều, cơ bản không có việc gì cần hai người làm, mỗi ngày đều vui vẻ chơi với cháu.
Trước khi ngủ, Tô Ý Nhiên nằm trên giường cảm thấy vết thương ngứa, cậu không nhịn được xốc áo ngủ lên cúi đầu nhìn, rất muốn gãi một cái.
Cố Uyên Đình tắm xong đi ra, thấy Nhiên Nhiên đang cúi đầu nhìn vết thương của mình, tay do dự dừng ở trên đó, trông có vẻ rất muốn gãi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hắn căng thẳng, vội vã bước nhanh tới, kéo tay Nhiên Nhiên ra, nghiêm túc nói với cậu: “Không được chạm vào, Nhiên Nhiên.”
Tô Ý Nhiên ngẩng đầu nhìn anh Đình: “Em ngứa quá.” Cậu rất muốn gãi... Hơn nữa không phải ngứa bình thường, là cảm giác ngứa như kim châm, làm cho người ta khó có thể nhịn.
Cố Uyên Đình đau lòng hôn tay cậu: “Anh đi tìm thuốc mỡ, ngoan, nhịn thêm một chút.”
Hắn nhanh chóng cầm thuốc mỡ về, xem vết thương của Nhiên Nhiên mà đau lòng. Gần đây vết thương đang mọc da non nên cậu cảm thấy vết thương vừa đau vừa ngứa, phải mấy ngày nữa mới hết ngứa.
Thật ra vừa nãy đã bôi thuốc mỡ một lần, đỡ hơn chút, nhưng vẫn làm Tô Ý Nhiên cảm thấy ngứa.
Cố Uyên Đình nhẹ nhàng bôi thêm thuốc mỡ cho Nhiên Nhiên, hỏi cậu: “Em thấy thế nào? Đỡ hơn chút nào không?”
Tô Ý Nhiên cảm thấy đỡ ngứa hơn chút, cậu gật đầu: “Đỡ hơn chút.”
Chờ thuốc mỡ khô, Cố Uyên Đình kéo vạt áo cậu xuống, cẩn thận ôm cậu nằm trong chăn. Để tránh cậu nửa đêm vô thức gãi vết thương, hắn nắm tay cậu ngủ để khống chế tay cậu, như vậy tay cậu hơi nhúc nhích là hắn tỉnh lại ngay.
Một tháng trôi qua rất nhanh, hôm nay Cố Uyên Đình đưa Tô Ý Nhiên đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả kiểm tra bình thường, cậu khôi phục rất tốt làm bác sĩ Trần kiểm tra xong cũng phải thán phục. Hắn rất ít khi gặp người có thể khôi phục tốt như cậu.
Cố Uyên Đình mới yên tâm.
Tô Ý Nhiên khám xong, lại đưa Cố Uyên Đình đi gặp bác sĩ Tôn khám trầm cảm sau sinh cho hắn. May mà kết quả cũng rất tốt, bệnh trầm cảm nhẹ của hắn cũng đã tốt.
Ba Tô mẹ Tô thấy Tô Ý Nhiên khôi phục rất tốt, cũng yên tâm. Họ cũng đến thành phố A gần hai tháng, khoảng thời gian này xưởng nuôi trồng của nhà đều nhờ người trông, mà cứ nhờ người khác mãi cũng không phải cách. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tô Ý Nhiên và Cố Uyên Đình rất tốt, cháu cũng được bảo mẫu chăm sóc rất tốt. Họ ở đây cũng không giúp được quá nhiều, sau khi thương lượng, hai ông bà quyết định ba Tô về nhà trước xử lý công việc.
Dù sao cháu vẫn còn quá nhỏ, mẹ Tô không yên lòng, cảm thấy mình vẫn có thể giúp đỡ vài việc nên ở lại, đợi đến cuối năm sẽ cùng Tô Ý Nhiên về nhà ăn tết.
Chẳng mấy chốc, lại hai tháng trôi qua, đến những ngày cuối tháng mười một.
Lần trước khám xong, Tô Ý Nhiên quay lại với công việc của mình. Bởi vì sức khỏe của cậu vẫn chưa khôi phục hẳn nên Cố Uyên Đình không cho cậu làm quá mệt nhọc, muốn để cậu đợi thêm hai, ba tháng, khỏe hắn mới bắt đầu đi làm lại, nhưng cậu cảm thấy mình rất sung sức, thân thể cũng rất tốt, việc vặt của con đều có bảo mẫu xử lý, có cả mẹ Tô đang giúp đỡ. Cho dù mỗi ngày cậu chăm con, ở cạnh con, cậu vẫn có nhiều thời gian rảnh.
Cậu cảm thấy nhàn rỗi cũng không phải hay, từ chối yêu cầu của anh Đình, cuối cùng không để cho mình quá bận rộn dưới sự kiên trì của hắn, duy trì một tuần đến cửa hàng hai lần, live stream ba lần.
Sau khi quay lại live stream, những người hâm mộ của cậu đều rất nhiệt tình. Khụ, nói chuẩn xác là vô cùng nhiệt tình. Mỗi lần live stream bình luận toàn lướt như bay, có rất nhiều fan nằng nặc đòi muốn xem bé con của cậu và anh Đình, cho xem tay nhỏ của em bé cũng được.
Tô Ý Nhiên rất chiều fan, thấy rất nhiều fan mong chờ, cậu chụp một tấm ảnh tay cậu đặt lên tay anh Đình, tay nhỏ của con được nắm ở chính giữa bức ảnh, khiêm tốn đăng lên Weibo, caption: 【 Một nhà ba người chúng tôi [ thỏ cười hồng nhạt ] 】.
Cố Uyên Đình cũng đăng bức ảnh y chang, kèm theo caption y chang lên Weibo: 【 Một nhà ba người chúng tôi. 】
Những người hâm mộ sắp điên luôn rồi, gào lên đáng yêu quá, đặc biệt là fan CP Nhất Thính quả thực là hưng phấn ở một tầm cao mới.
Tô Ý Nhiên đọc những bình luận hưng phấn của fan, mỉm cười mà mặc kệ bọn họ. Nhưng cậu lại nhớ đến bản thân kiếp trước, may là thế giới này nam giới mang thai tuy hiếm mà không phải chuyện lạ, nếu như chuyện khó tin này phát sinh ở kiếp trước, chỉ sợ lại bị bàn tán...
“Đang nghĩ gì thế?” Cố Uyên Đình vừa mới về, nghe mẹ Tô nói Nhiên Nhiên ở trong phòng trẻ con, vội đến tìm cậu, đúng lúc thấy cậu đang nhìn con trong nôi ngẩn người, hồn vía trên mây.
Tô Ý Nhiên hoàn hồn, lắc đầu cười nói: “Không có gì.” không cần nói cho anh Đình chuyện này, cậu xuyên việt từ một thế giới khác đến cũng không cách nào giải thích cho hắn...
Cố Uyên Đình ngẩn ra, rõ ràng cậu đang suy nghĩ chuyện gì đó, tại sao nói dối hắn?
Tô Ý Nhiên thấy hôm nay hắn về khá trễ, hỏi: “Hôm nay anh bận việc ạ?”
Cố Uyên Đình không nghĩ nhiều, cũng có thể là Nhiên Nhiên chỉ đang ngẩn người. Hắn tiến lên ôm lấy cậu, cúi đầu hôn cậu một cái: “Cũng ổn, không tính là bận quá.”
Trước đó bởi vì lo cho sức khỏe của cậu nên lúc nào hắn cũng ở cạnh cậu, công việc đều giao cho người phía dưới xử lý, công việc khá quan trọng cũng ứ đọng chờ đợi hắn giải quyết. Chỉ có công việc khẩn cấp hắn mới bỏ thời gian ra, hoặc là sau khi cậu ngủ mới xử lý. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hai tháng này Cố Uyên Đình dần khôi phục tần suất làm việc lúc trước, xử lý rất nhiều việc đọng lại.
Nhưng hôm nay hắn không bận việc...
Hắn cầm tay cậu, nhìn con trong nôi: “Lại ngủ.”
Tô Ý Nhiên gật đầu, cười sờ mặt con: “Ngày nào cũng ngủ như heo con.” Giai đoạn này trẻ con hay ngủ lâu, số lần tỉnh cũng nhiều.
Cố Uyên Đình nhớ việc hôm nay mình làm, cầm tay cậu thật chặt, sau đó đan tay vào tay cậu. Hắn quay đầu nhìn cậu, căng thẳng mở miệng: “Nhiên Nhiên, hai ngày nữa chúng ta đi chơi mấy ngày được không?”
“Chơi mấy ngày?” Tô Ý Nhiên nghi hoặc nhìn hắn, “Đi đâu ạ?”
Cố Uyên Đình nói: “Gần nước Y có một hải đảo, đẹp lắm, siêu đẹp, có rất nhiều thứ chơi vui.” Hắn chỉ lo cậu không đồng ý, lấy điện thoại ra cho cậu xem những bức ảnh đã chuẩn bị kĩ càng, để cậu biết trên hải đảo có bao nhiêu cái chơi vui.
Tô Ý Nhiên lướt qua mấy bức ảnh, hải đảo đúng là rất đẹp, qua ảnh cũng có thể khiến cho người ta thoải mái, cậu rất thích, nhưng mà...
Cậu trả điện thoại cho Cố Uyên Đình, lắc đầu: “Hay là thôi đi, chờ con lớn lên chút chúng ta đi sau. Bây giờ con nhỏ quá, không rời được.”
Cố Uyên Đình vội nói: “Không cần lo cho con, trong nhà có bảo mẫu, các bà sẽ chăm sóc cho con, huống chi mẹ cũng ở nhà, yên tâm đi.” Hắn lại bổ sung, “Chúng ta chỉ ra ngoài chơi mấy ngày, sẽ về ngay.”
Tô Ý Nhiên hơi do dự. Trước đây hàng năm cậu và anh Đình đều đi ra ngoài du lịch hai đến ba lần, tính toán thời gian, từ năm trước đến bây giờ họ đã lâu không đi chơi với nhau.
Cố Uyên Đình thấy cậu thả lỏng, không ngừng cố gắng, tiếp tục khuyên nhủ: “Nhiên Nhiên, bấy lâu nay em vất vả rồi, chúng ta ra ngoài thả lỏng đi, được không?”
Tô Ý Nhiên nghĩ, lại nhìn con, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Thôi, ở nhà cũng thoải mái mà, không cần ra ngoài chơi.” Cậu nhìn anh Đình, “Sau này đi sau.”
Cố Uyên Đình im lặng, nghĩ đến kế hoạch của mình, rất thất vọng.
Tô Ý Nhiên thấy hắn thất vọng ủ rũ mà không đành lòng. Cậu nhìn con, lại do dự.
Cố Uyên Đình không chịu buông bỏ, hắn bỗng nghĩ đến gì đó, giọng trở nên sa sút: “ Mấy ngày nữa... là sinh nhật của anh.” Hắn chờ đợi nhìn cậu, “Anh muốn đón sinh nhật với em, hai người chúng ta, được không?”
Tô Ý Nhiên nghe mà lòng mềm nhũn, căn bản không thể từ chối hắn. Cậu nghĩ đến năm ngoái, bởi vì hắn đang bận chuyện nhà họ Cố nên đến nước D xa xôi, sinh nhật cũng không thể tổ chức.
Ra ngoài chơi mấy ngày cũng không có gì ghê gớm, con ở nhà có mẹ trông, có bảo mẫu chăm sóc, không cần lo.
Một năm qua anh Đình cũng rất vất vả, trước đó còn bị trầm cảm, thôi theo hắn đi ra ngoài chơi mấy ngày vậy, cũng giải sầu, hai người cùng đi thả lỏng.
Tô Ý Nhiên gật đầu đồng ý: “Vâng, bao giờ chúng ta đi?”
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên đồng ý, mắt sáng lên, trong lúc nhất thời luống cuống, lòng vừa kích động vừa vui mừng, cổ họng khô sáp, hô hấp cũng trở nên dồn dập, như thể được cậu đồng ý lời cầu hôn.
Hắn muốn kết hôn với Nhiên Nhiên, cùng cậu... hoàn thành đêm đầu hoàn mỹ của họ trên hải đảo.
Tác giả có lời muốn nói: 【 Thính Thính: A a a a a a a a a a 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.