Chương 11
Bạo Táo Đích Bàng Giải
08/10/2019
Vì đi cùng Tần Qua nên khi Ngô Đồng đến bệnh viện đã khá muộn. Khi vào phòng Tiểu Nguyên thì thấy trong phòng không có ai.
“Chị y tá, em trai của em đi đâu rồi ạ?” Ngô Đồng hỏi nữ y tá đi ngang qua phòng.
“À …” Nữ y tá nghĩ một lát rồi trả lời “Em trai em đang chơi cùng các bạn dưới vườn hoa.”
“Cám ơn chị.” Ngô Đồng lại đi xuống thang máy, đến vườn hoa của bệnh viện.
Còn cách một đoạn nhưng cô đã nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên mặc quần áo bệnh nhân đang chơi bóng đá cùng một số bạn nhỏ, nô đùa thật vui vẻ. Ngô Đồng thấy em trai ngày càng hoạt bát, trong lòng phấn chấn lại có chút phiền muộn. Hôm nay là ngày chị kết hôn nhưng chị phải nói như thế nào với em đây.
“Chị!” Tiểu Nguyên xoay người thì nhìn thấy chị gái đang đi tới, vẫy vẫy tay rồi đưa quả bóng cho bạn, sau đó chạy nhanh về phía Ngô Đồng.
“Không được chạy nhanh như vậy.” Ngô Đồng cau mày nói.
Tiểu Nguyên cười nhưng cũng nghe lời bước chậm lại “Bác sĩ nói em còn trẻ nên sẽ khôi phục rất nhanh, không chừng còn được xuất viện sớm hơn so với dự đoán đó chị.”
“Vậy càng phải chú ý, chị cũng hi vọng em được xuất viện sớm.”
"Dạ.” Tiểu Nguyên cầm khăn tay Ngô Đồng đưa, vừa lau mồ hôi vừa nói “Hôm nay chị có việc sao? Chị đến hơi trễ.”
“Ừ.” Ngô Đồng hơi sững người lại, thầm nghĩ phải nói chuyện mình đã kết hôn cho em trai biết như thế nào đây. Nếu cuộc hôn nhân này chỉ là tạm thời, cô có thể giấu Tiểu Nguyên, coi như chưa từng xảy ra. Nhưng cuộc hôn nhân này, Ngô Đồng không có quyền lựa chọn, nên nếu nó là cuộc hôn nhân lâu dài, vậy cô không thể giấu Tiểu Nguyên cả đời.
Nếu nói do tình yêu mà kết hôn, vậy khi Tiểu Nguyên bị bệnh sao không thấy anh rể tương lai đến thăm. Tiểu Nguyên là một đứa trẻ thông minh, chắc chắn sẽ phát hiện bất thường, mà Tần Qua cũng sẽ không phối hợp. Phải làm sao bây giờ đây?
“Chị? Chị?”
“Hả??” Ngô Đồng giật mình hoàn hồn.
“Chị suy nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy? Em gọi chị mấy lần cũng không nghe.” Mắt Tiểu Nguyên tràn đầy lo lắng “Có phải gần đây chị mệt mỏi quá không?”
“Không phải đâu.” Ngô Đồng nhìn xung quanh, chỉ vào chiếc ghế đá trong vườn hoa nói “Chị em mình qua bên kia ngồi một chút đi.”
Tiểu Nguyên cảm thấy chị mình hôm nay hơi kỳ lạ nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào. Hai người ngồi trên ghế dài, Tiểu Nguyên nghiêng đầu hỏi “Chị có chuyện muốn nói cho em biết phải không?”
Ngô Đồng cầm chặt tay Tiểu Nguyên, đầu tiên là cười trấn an rồi quyết định nói ra “Chị vừa mới làm một việc mà không biết phải nói với em như thế nào.”
“Chị, hai chúng ta là chị em ruột thịt, có gì mà không thể nói ra.” Tiểu Nguyên nhăn nhăn lông mày.
“Chị sợ em sẽ truy hỏi nhưng lại không biết giải thích với em như thế nào.”
Từ khi cha mẹ qua đời, hai chị em sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm so với chị em bình thường còn thân thiết hơn, cả hai đều trân trọng nhau, chia sẻ hết những buồn vui trong cuộc sống, cho nên Tiểu Nguyên không thể nghĩ ra việc gì mà chị mình muốn cho mình biết nhưng lại sợ mình truy hỏi.
Nhưng trên đời này ai cũng có những bí mật mà không muốn người khác biết, Tiểu Nguyên cảm thấy mình bây giờ đã trưởng thành nên có thể hiểu được chị mình.
“Chị, chị cứ nói đi. Nếu chị không muốn e truy hỏi, em sẽ không truy hỏi.”
“Chị kết hôn rồi.” Như là đợi Tiểu Nguyên nói ra câu này, Ngô Đồng lập tức thốt lên.
“Cái gì???” Tiểu Nguyên đứng phắt dậy, không thể tin nhìn chị mình “Là ai? Anh ta làm gì? Em đã gặp anh ta chưa? Anh chị quen nhau bao lâu rồi? Không đúng, em nhớ chị nói với em là chưa có bạn trai?”
“Em đã nói là em không truy hỏi.” Ngô Đồng nói.
“Thế này mà gọi là truy hỏi sao?” Tiểu Nguyên cảm thấy chị mình thật là vô lý “Một tên đàn ông khốn kiếp nào đó lừa chị gái em mà em không thể hỏi một chút hay sao?”
Ngô Đồng không nói lời nào, ánh mắt đen nháy nhìn chăm chú Tiểu Nguyên. Thật nhanh Tiểu Nguyên giơ cờ trắng đầu hàng nhưng cảm thấy thật sự lo lắng, phiền muộn gãi gãi cái đầu mới chỉ mọc được một ít tóc “Chí ít thì cũng phải cho em gặp anh ấy chứ.”
“Tất nhiên rồi …” Ngô Đồng dừng một chút rồi bổ sung “Đợi đến kì nghỉ đông của em.”
“Cái gì? Em muốn gặp bây giờ cơ?” Tiểu Nguyên cảm thấy mình tuyệt đối khôn thể nhân nhượng.
“Không được.” Ngô Đồng cự tuyệt.
“Vì sao?” Tiểu Nguyên cảm thấy điên mất, chị gái mình kết hôn với ai mà mình cũng không biết.
“Tình cảm của anh chị vẫn chưa ổn định.”
“Không … ổn định?” Tiểu Nguyên tự động bổ não một chuyện tình cẩu huyết, hơi bối rối hỏi “Chị, chị không phải là cùng một người xa lạ … ấy cái kia …sau đó … kết hôn theo lệnh bác sĩ hả?”
“Không nên tùy tiện bổ não.” Ngô Đồng tức giận nói.
“Chị, chị thật không công bằng. Chị đột nhiên nói chị đã kết hôn nhưng lại không cho em gặp anh rể mà không có lý do chính đáng. Chị nói em làm sao mà yên tâm được.” Tiểu Nguyên hét lên.
“Em chỉ cần nhớ rõ …” Ngô Đồng trấn định, ôn hòa mà kiên định nhìn Tiểu Nguyên “Chị em đã gặp một người tốt. Em cũng hi vọng là chị sống tốt mà, phải không?”
“Em đương nhiên là mong chị sống tốt. Nhưng mà …”
“Vậy em cho chị thời gian đi. Chờ đến khi em nghỉ đông, chị nhất định sẽ giới thiệu anh ấy cho em biết.”
Tiểu Nguyên từ nhỏ đến lời đều rất nghe lời Ngô Đồng, từ khi cha mẹ qua đời, cậu muốn lớn thật nhanh để có thể bảo vệ được chị mình. Đối với nguyện vọng của Ngô Đồng, Tiểu Nguyên không bao giờ làm trái lại, cho nên một lần nữa cậu lại bị thái độ kiên quyết của Ngô Đồng thuyết phục.
“Vậy … Chị nhất định phải sống thật tốt, không cho phép lừa gạt em.” Tất cả những nghi hoặc và lo lắng của Tiểu Nguyên chỉ có thể hóa thành một lời nói như vậy.
“Cám ơn em, Tiểu Nguyên.”
Tiểu Nguyên không kiềm được, khom người ôm Ngô Đồng vào lòng, giọng nói buồn buồn “Chị, em vẫn muốn trưởng thành rồi bảo vệ chị, vậy mà chị lại lập gia đình rồi.”
Ngô Đồng cười nhẹ, vỗ vỗ cái đầu trọc của em trai “Chị không cần em bảo vệ, chị chỉ hi vọng em được mạnh khỏe.”
Khi Ngô Đồng từ bệnh viện về nhà, tâm tình đã trở nên dễ chịu hơn hẳn, khi cô khuyên Tiểu Nguyên, cô cũng đã suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện. Mấy tháng trước, Tiểu Nguyên bị bệnh, Ngô Đồng không còn đường nào để đi, chỉ có thể cầu thần khấn Phật, chỉ cần Tiểu Nguyên hết bệnh thì làm gì cô cũng có thể làm. Cho nên phải kết hôn với Tần Qua, Ngô Đồng chỉ không thoải mái trong lòng nhưng không phải là cam chịu. Nhìn từ một góc độ nào đó để xét, thì chính Tần Qua là người cứu mạng Tiểu Nguyên.
Ngô Đồng cầm tờ giấy đăng kí kết hôn trong giỏ xách ra, nhìn ánh mắt sắc bén của người đàn ông trong tấm ảnh, nhẹ nhàng nói “Chúng ta hãy cùng cố gắng đi.”
Mà lúc này, tại Hoàn Sơn Phỉ Thúy, sau khi ăn tối xong, Tần Qua dựa vào thành ban công ngoài phòng mình, miệng ngậm một điếu thuốc, lười biếng phun từng ngụm từng ngụm khói thuốc tròn vào không gian.
Đinh linh.
Âm thanh báo tin nhắn Wechat vang lên phá vỡ màn đêm yên tĩnh, Tần Qua ngậm điếu thuốc, vào phòng, tùy ý cầm điện thoại di động lên xem, sau đó khóe mắt vương nét cười.
(Chiều mai có thời gian không? Hai chúng ta đi xem đồ đạc trong nhà đi.)
Tần Qua dùng tay lấy điếu thuốc trong miệng ra, bấm vào số điện thoại nào đó, rồi đến chỗ nào đó dựa vào, lười biếng chờ.
“Alo.” Giọng nói của Ngô Đồng qua điện thoại truyền đến tai Tần Qua, cào vào lòng anh ngứa ngáy khó chịu.
“Nhanh như vậy đã muốn gặp anh rồi?” Mặt Tần Qua khuất sau bóng đêm làm người ta không rõ tâm tình.
“Vì trong nhà chưa có gì hết, mà đồ đạc trong gia đình cần mua sắm rất nhiều, phải đi mấy lần lận đó. Tôi nghĩ chúng ta sắp xếp thời gian mà đi mua thôi.”
“Trong nhà?” Tiếng Tần Qua cười trầm thấp.
“Sao vậy?” Ngô Đồng không hiểu Tần Qua cười cái gì.
“Chiều mai anh sẽ đến đón em.”
“Được.” Ngô Đồng nhẩm tính, sáng mai đến bệnh viện, buổi chiều là vừa kịp.
“Em đang ở đâu vậy? Ở nhà hả?” Tần Qua đột nhiên hỏi.
“Vâng.” Giọng nói Ngô Đồng mềm mại, dịu dàng làm cơ bắp toàn thân Tần Qua trở nên căng cứng.
“Nằm ở trên giường?”
Đúng là Ngô Đồng đang nằm trên giường đọc sách, thế là không suy nghĩ nhiều lại ừ một cái.
“Bà xã …” Âm thanh Tần Qua có chút khàn khàn.
“Sao thế?” Ngô Đồng đối với việc Tần Qua gọi mình là bà xã đã miễn dịch.
“Anh tưởng tượng dáng vẻ em nằm ở trên giường, nhất định là rất ngon … mắt.”
Sắc mặt Ngô Đồng khó coi, lập tức cúp điện thoại, người này sao lại thô lỗ như vậy chứ.
Tần Qua không ngạc nhiên chút nào khi điện thoại báo âm tút tút, anh ghé người trên lan can cười thoải mái, sau đó lần đầu tiên có chút mong chờ ngày mai đến.
Sáng hôm sau, người nhà họ Tần ngạc nhiên khi không thấy Tần Qua ra ngoài, hơn nữa còn ngồi ăn sáng cùng họ.
Mẹ Tần kinh ngạc hỏi “Hôm nay con không ra ngoài hả?”
“Có chứ ạ, buổi chiều con mới đi.” Mọi người nhà họ Tần quen ăn sáng theo kiểu phương Tây nhưng Tần Qua thích ăn kiểu truyền thống Trung Quốc. Vậy là khi mọi người cầm nĩa ăn sáng thì bàn tay to của Tần Qua lại cầm bánh bao gặm, tướng ăn có chút thô lỗ.
Ban đầu, người nhà họ Tần không quen mắt nhưng tập mãi cũng thành quen. Hơn nữa bác sĩ tâm lý đã nói qua, Tần Qua không phải là không biết lễ nghi trên bàn ăn, cũng không phải là không biết ăn uống một cách thanh tao, lịch sự, chỉ là anh muốn ăn uống như thế là để hoài niệm một cái gì đó.
“Buổi chiều con định đi đâu vậy?” Mẹ Tần cảm thấy tâm tình con trai nhà mình rất tốt nên hỏi.
“Con cùng Ngô Đồng đi mua sắm đồ đạc trong nhà.”. Nói xong cũng mặc cho mọi người trong nhà kinh ngạc nhìn nhau, nghiêng đầu qua hỏi Phi Phi “Con ăn xong rồi sao? Ba dẫn con ra vườn chơi bóng nha.”
Phi Phi nhảy xuống ghế, đáp án không cần nói cũng biết. Tần Qua khiêng Phi Phi lên vai, bước nhanh ra ngoài sân.
Mẹ Tần chờ con trai ra khỏi phòng ăn, lập tức chờ không nổi quay qua hai cha con nhà họ Tần, không thể tin hỏi “Có phải Tần Qua vừa nói sẽ cùng Ngô Đồng đi mua đồ dùng trong nhà không?”
“Đúng thế thật.” Ba Tần gật đầu.
“Tâm tình của Tần Qua có vẻ rất tốt?”
Kỳ thật, Tần Qua lúc nào cũng cười hì hì, nhưng đến cùng là anh vui hay không vui, người nhà họ Tần cũng không phân biệt được. Cho nên trong lúc nhất thời ba Tần cũng không thể trả lời.
“Hôm nay tâm tình của anh rất tốt đó mẹ.” Tần Hoài tiếp lời “Khi anh thật sự vui vẻ sẽ cõng Phi Phi trên vai.”
“Mẹ đã nói kết hôn cho Tần Qua là việc tốt mà.” Mẹ Tần biểu lộ ‘mình thật sáng suốt’ “Không được, mẹ phải mau mau chọn ngày để hai gia đình gặp mặt, gặp gỡ, dặn dò con dâu mới được.”
“Tôi đã nói với bà đừng can thiệp vào chuyện tụi nhỏ.” Ba Tần nhịn không được nói.
“Sao mà tôi không quản đây, con trai kết hôn, hôn lễ không tổ chức cũng coi như xong, đã đăng ký kết hôn rồi mà tôi còn chưa được gặp con dâu, con dâu cũng chưa gọi tôi một tiếng mẹ chồng đâu đấy.” Mẹ Tần không cam lòng làu bàu.
Ba Tần cũng không thể phản bác lời mẹ Tần, vì vậy yên lặng cúi đầu tiếp tục uống cà phê.
---
Mười hai giờ năm mươi, Ngô Đồng đã đứng chờ dưới lầu. Vì tối hôm qua không ngủ được, sắc mặt không tươi tỉnh nên cô phải đánh phấn để che bớt. Da Ngô Đồng vốn trắng trẻo, để giảm bớt dấu vết việc cô đánh phấn, Ngô Đồng cũng thoa một lớp son màu đỏ tươi sáng. Đôi chân thon dài như ẩn như hiện dưới lớp váy hoa dài. Cảnh sắc tươi đẹp làm ai đi qua cũng phải ngoái nhìn. Đó chính là ấn tượng mà Tần Qua cảm thấy khi nhìn từ trên xe Jeep.
Ngô Đồng nhìn thấy chiếc xe Jeep quen thuộc, bước xuống bậc thang đến bên chiếc xe. Đến gần cô thấy Tần Qua đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt mang một vẻ rất nguy hiểm.
“Anh sao vậy?” Ngô Đồng hỏi.
“Lên xe.” Tần Qua nhìn lướt bộ váy Ngô Đồng mặc, rõ ràng là một bộ váy bình thường, không hở, không lộ nhưng mặc trên người Ngô Đồng lại là sự hấp dẫn chết người.
Người này khi nãy nói chuyện điện thoại còn rất vui vẻ cơ mà, sao vừa gặp lại làm mặt lạnh cho ai xem. Ngô Đồng hơi mím môi, im lặng mở cửa xe ngồi bên ghế lái phụ.
Tần Qua nâng cửa kính xe, Ngô Đồng xoay người cài dây an toàn, quay đầu lại thì phát hiện cả người Tần Qua đều nghiêng hết sang bên mình, dây an toàn cũng không biết mở ra từ lúc nào.
Dây thần kinh của Ngô Đồng vang lên tiếng nhắc nhở, cô muốn lùi người lại thì mới phát hiện tự mình đã cột chặt người vào ghế lái phụ. Tần Qua vòng tay qua cái eo mềm mại của Ngô Đồng, một tay chống lên ghế ngồi. Ngô Đồng cảm giác mình là một miếng thịt trong miệng Tần Qua, bị anh gặm một lần, rồi lại liếm một lần. Tần Qua lùi lại một chút, nhìn cánh môi Ngô Đồng vừa còn sắc son đỏ tươi, giờ đã bị phai nhạt không ít, nháy mắt vừa lòng.
“Anh làm cái gì vậy?” Hai má Ngô Đồng đỏ bừng vì nín thở, đôi mắt to tròn ngập nước đang mở to chẳng có chút gì uy hiếp người khác mà lộ ra vẻ mềm mại, đáng yêu.
“Anh đâu có làm gì.” Tần Qua ngồi thẳng người, thắt dây an toàn một lần nữa rồi khởi động xe chạy ra khỏi khu chung cư.
Ngô Đồng tự mình giận dỗi một lúc nhưng cũng không có cách nào đối phó với Tân Qua. Qua gương chiếu hậu, cô phát hiện son môi đã bị phai, nên lấy trong giỏ xách hộp phấn trang điểm và cây son định trang điểm lại.
“Cây son đỏ của em mùi vị thật ngọt.” Tần Qua bỗng nhiên nói.
Ngô Đồng chớp chớp mắt, không hiểu nhìn Tần Qua, trong đầu lại hiện lên việc Tần Qua đột nhiên hôn mình, sau đó Ngô Đồng cũng hiểu rõ, cô liếc mắt “Nếu anh thích cây son này tôi tặng cho anh, cho anh ăn ngon miệng.”
“Anh chỉ thích ăn son trên miệng em.” Tần Qua nhìn Ngô Đồng cười sung sướng.
Ngô Đồng đã cầm cây son để trên môi, lại bởi vì câu nói của Tần Qua làm cô tô son cũng không được mà không tô son cũng không được, cả khuôn mặt trắng như vậy mà đôi môi lại nhạt màu làm thẩm mỹ của Ngô Đồng không thể tiếp nhận được. Cuối cùng Ngô Đồng giận dỗi nhét cây son vào lại túi xách, lấy ra một bịch khăn ướt, lau hết kem BB trên mặt.
Đến khi Tần Qua lái xe đến trung tâm mua sắm dụng cụ gia đình lớn nhất Đế Đô, Ngô Đồng đã tẩy trang xong. Mặt cô sạch sẽ, hai mắt có vết quầng thâm xanh nhạt làm cả người có chút mệt mỏi, mềm yếu.
“Tới rồi sao.” Ngô Đồng tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống. Tần Qua tắt máy, cũng xuống xe. Anh đi vòng qua đầu xe đến bên Ngô Đồng, duỗi tay ra nhẹ ôm lấy eo cô, vừa ôm cô vào lòng vừa đi.
“Anh lại muốn làm cái gì vây?” Ngô Đồng không hiểu người đàn ông này lại lên cơn gì đây.
“Anh ôm eo của vợ anh thì có gì sai sao?”
“Ôm vậy thì làm sao mà đi?”
Tần Qua không trả lời, hất cằm bảo cô nhìn phía trước. Ngô Đồng nhìn phía trước không xa, quả nhiên gặp một người phụ nữ trẻ trang điểm diêm dúa, thân mình õng ẹo giống như treo trên người của bạn trai.
“Người ta làm được là do họ có luyện tập qua, còn tôi không có kỹ năng này.” Ngô Đồng muốn ói.
“Thật vô dụng.” Tần Qua vẻ mặt ghét bỏ.
“…” Ngô Đồng không còn gì để nói, cô thở phì phì, đẩy Tần Qua ra đi vượt lên phía trước.
Tần Qua nhướng mày cười nhẹ, bước dài vài bước là đuổi kịp Ngô Đồng, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của cô. Ngô Đồng giãy giãy muốn tránh ra nhưng đó là một ‘nhiệm vụ bất khả thi’, cuối cùng cô tùy ý để Tần Qua nắm tay mình, hai người cứ vậy một trước một sau đi vào trung tâm mua sắm. Nhìn hai người giống như một đôi vợ chồng, cô vợ đanh đá đáo để bắt buộc ông xã mình không tình nguyện đi mua sắm.
“Anh muốn mua gì trước.” Dạo quanh một vòng, Ngô Đồng cũng không biết mua món gì trước.
“Giường!” Tần Qua nói như một lẽ dĩ nhiên “Anh chỉ quan tâm việc mua giường, cái khác tùy em.”
Vì sao lại quan tâm việc mua giường, Ngô Đồng nghe là hiểu ý tứ “đen tối” của anh. Cô cảm thấy nhất định là mình ở một chỗ lâu với Tần Qua cũng bị lây nhiễm bệnh tâm thần mất rồi.
“Chị y tá, em trai của em đi đâu rồi ạ?” Ngô Đồng hỏi nữ y tá đi ngang qua phòng.
“À …” Nữ y tá nghĩ một lát rồi trả lời “Em trai em đang chơi cùng các bạn dưới vườn hoa.”
“Cám ơn chị.” Ngô Đồng lại đi xuống thang máy, đến vườn hoa của bệnh viện.
Còn cách một đoạn nhưng cô đã nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên mặc quần áo bệnh nhân đang chơi bóng đá cùng một số bạn nhỏ, nô đùa thật vui vẻ. Ngô Đồng thấy em trai ngày càng hoạt bát, trong lòng phấn chấn lại có chút phiền muộn. Hôm nay là ngày chị kết hôn nhưng chị phải nói như thế nào với em đây.
“Chị!” Tiểu Nguyên xoay người thì nhìn thấy chị gái đang đi tới, vẫy vẫy tay rồi đưa quả bóng cho bạn, sau đó chạy nhanh về phía Ngô Đồng.
“Không được chạy nhanh như vậy.” Ngô Đồng cau mày nói.
Tiểu Nguyên cười nhưng cũng nghe lời bước chậm lại “Bác sĩ nói em còn trẻ nên sẽ khôi phục rất nhanh, không chừng còn được xuất viện sớm hơn so với dự đoán đó chị.”
“Vậy càng phải chú ý, chị cũng hi vọng em được xuất viện sớm.”
"Dạ.” Tiểu Nguyên cầm khăn tay Ngô Đồng đưa, vừa lau mồ hôi vừa nói “Hôm nay chị có việc sao? Chị đến hơi trễ.”
“Ừ.” Ngô Đồng hơi sững người lại, thầm nghĩ phải nói chuyện mình đã kết hôn cho em trai biết như thế nào đây. Nếu cuộc hôn nhân này chỉ là tạm thời, cô có thể giấu Tiểu Nguyên, coi như chưa từng xảy ra. Nhưng cuộc hôn nhân này, Ngô Đồng không có quyền lựa chọn, nên nếu nó là cuộc hôn nhân lâu dài, vậy cô không thể giấu Tiểu Nguyên cả đời.
Nếu nói do tình yêu mà kết hôn, vậy khi Tiểu Nguyên bị bệnh sao không thấy anh rể tương lai đến thăm. Tiểu Nguyên là một đứa trẻ thông minh, chắc chắn sẽ phát hiện bất thường, mà Tần Qua cũng sẽ không phối hợp. Phải làm sao bây giờ đây?
“Chị? Chị?”
“Hả??” Ngô Đồng giật mình hoàn hồn.
“Chị suy nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy? Em gọi chị mấy lần cũng không nghe.” Mắt Tiểu Nguyên tràn đầy lo lắng “Có phải gần đây chị mệt mỏi quá không?”
“Không phải đâu.” Ngô Đồng nhìn xung quanh, chỉ vào chiếc ghế đá trong vườn hoa nói “Chị em mình qua bên kia ngồi một chút đi.”
Tiểu Nguyên cảm thấy chị mình hôm nay hơi kỳ lạ nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào. Hai người ngồi trên ghế dài, Tiểu Nguyên nghiêng đầu hỏi “Chị có chuyện muốn nói cho em biết phải không?”
Ngô Đồng cầm chặt tay Tiểu Nguyên, đầu tiên là cười trấn an rồi quyết định nói ra “Chị vừa mới làm một việc mà không biết phải nói với em như thế nào.”
“Chị, hai chúng ta là chị em ruột thịt, có gì mà không thể nói ra.” Tiểu Nguyên nhăn nhăn lông mày.
“Chị sợ em sẽ truy hỏi nhưng lại không biết giải thích với em như thế nào.”
Từ khi cha mẹ qua đời, hai chị em sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm so với chị em bình thường còn thân thiết hơn, cả hai đều trân trọng nhau, chia sẻ hết những buồn vui trong cuộc sống, cho nên Tiểu Nguyên không thể nghĩ ra việc gì mà chị mình muốn cho mình biết nhưng lại sợ mình truy hỏi.
Nhưng trên đời này ai cũng có những bí mật mà không muốn người khác biết, Tiểu Nguyên cảm thấy mình bây giờ đã trưởng thành nên có thể hiểu được chị mình.
“Chị, chị cứ nói đi. Nếu chị không muốn e truy hỏi, em sẽ không truy hỏi.”
“Chị kết hôn rồi.” Như là đợi Tiểu Nguyên nói ra câu này, Ngô Đồng lập tức thốt lên.
“Cái gì???” Tiểu Nguyên đứng phắt dậy, không thể tin nhìn chị mình “Là ai? Anh ta làm gì? Em đã gặp anh ta chưa? Anh chị quen nhau bao lâu rồi? Không đúng, em nhớ chị nói với em là chưa có bạn trai?”
“Em đã nói là em không truy hỏi.” Ngô Đồng nói.
“Thế này mà gọi là truy hỏi sao?” Tiểu Nguyên cảm thấy chị mình thật là vô lý “Một tên đàn ông khốn kiếp nào đó lừa chị gái em mà em không thể hỏi một chút hay sao?”
Ngô Đồng không nói lời nào, ánh mắt đen nháy nhìn chăm chú Tiểu Nguyên. Thật nhanh Tiểu Nguyên giơ cờ trắng đầu hàng nhưng cảm thấy thật sự lo lắng, phiền muộn gãi gãi cái đầu mới chỉ mọc được một ít tóc “Chí ít thì cũng phải cho em gặp anh ấy chứ.”
“Tất nhiên rồi …” Ngô Đồng dừng một chút rồi bổ sung “Đợi đến kì nghỉ đông của em.”
“Cái gì? Em muốn gặp bây giờ cơ?” Tiểu Nguyên cảm thấy mình tuyệt đối khôn thể nhân nhượng.
“Không được.” Ngô Đồng cự tuyệt.
“Vì sao?” Tiểu Nguyên cảm thấy điên mất, chị gái mình kết hôn với ai mà mình cũng không biết.
“Tình cảm của anh chị vẫn chưa ổn định.”
“Không … ổn định?” Tiểu Nguyên tự động bổ não một chuyện tình cẩu huyết, hơi bối rối hỏi “Chị, chị không phải là cùng một người xa lạ … ấy cái kia …sau đó … kết hôn theo lệnh bác sĩ hả?”
“Không nên tùy tiện bổ não.” Ngô Đồng tức giận nói.
“Chị, chị thật không công bằng. Chị đột nhiên nói chị đã kết hôn nhưng lại không cho em gặp anh rể mà không có lý do chính đáng. Chị nói em làm sao mà yên tâm được.” Tiểu Nguyên hét lên.
“Em chỉ cần nhớ rõ …” Ngô Đồng trấn định, ôn hòa mà kiên định nhìn Tiểu Nguyên “Chị em đã gặp một người tốt. Em cũng hi vọng là chị sống tốt mà, phải không?”
“Em đương nhiên là mong chị sống tốt. Nhưng mà …”
“Vậy em cho chị thời gian đi. Chờ đến khi em nghỉ đông, chị nhất định sẽ giới thiệu anh ấy cho em biết.”
Tiểu Nguyên từ nhỏ đến lời đều rất nghe lời Ngô Đồng, từ khi cha mẹ qua đời, cậu muốn lớn thật nhanh để có thể bảo vệ được chị mình. Đối với nguyện vọng của Ngô Đồng, Tiểu Nguyên không bao giờ làm trái lại, cho nên một lần nữa cậu lại bị thái độ kiên quyết của Ngô Đồng thuyết phục.
“Vậy … Chị nhất định phải sống thật tốt, không cho phép lừa gạt em.” Tất cả những nghi hoặc và lo lắng của Tiểu Nguyên chỉ có thể hóa thành một lời nói như vậy.
“Cám ơn em, Tiểu Nguyên.”
Tiểu Nguyên không kiềm được, khom người ôm Ngô Đồng vào lòng, giọng nói buồn buồn “Chị, em vẫn muốn trưởng thành rồi bảo vệ chị, vậy mà chị lại lập gia đình rồi.”
Ngô Đồng cười nhẹ, vỗ vỗ cái đầu trọc của em trai “Chị không cần em bảo vệ, chị chỉ hi vọng em được mạnh khỏe.”
Khi Ngô Đồng từ bệnh viện về nhà, tâm tình đã trở nên dễ chịu hơn hẳn, khi cô khuyên Tiểu Nguyên, cô cũng đã suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện. Mấy tháng trước, Tiểu Nguyên bị bệnh, Ngô Đồng không còn đường nào để đi, chỉ có thể cầu thần khấn Phật, chỉ cần Tiểu Nguyên hết bệnh thì làm gì cô cũng có thể làm. Cho nên phải kết hôn với Tần Qua, Ngô Đồng chỉ không thoải mái trong lòng nhưng không phải là cam chịu. Nhìn từ một góc độ nào đó để xét, thì chính Tần Qua là người cứu mạng Tiểu Nguyên.
Ngô Đồng cầm tờ giấy đăng kí kết hôn trong giỏ xách ra, nhìn ánh mắt sắc bén của người đàn ông trong tấm ảnh, nhẹ nhàng nói “Chúng ta hãy cùng cố gắng đi.”
Mà lúc này, tại Hoàn Sơn Phỉ Thúy, sau khi ăn tối xong, Tần Qua dựa vào thành ban công ngoài phòng mình, miệng ngậm một điếu thuốc, lười biếng phun từng ngụm từng ngụm khói thuốc tròn vào không gian.
Đinh linh.
Âm thanh báo tin nhắn Wechat vang lên phá vỡ màn đêm yên tĩnh, Tần Qua ngậm điếu thuốc, vào phòng, tùy ý cầm điện thoại di động lên xem, sau đó khóe mắt vương nét cười.
(Chiều mai có thời gian không? Hai chúng ta đi xem đồ đạc trong nhà đi.)
Tần Qua dùng tay lấy điếu thuốc trong miệng ra, bấm vào số điện thoại nào đó, rồi đến chỗ nào đó dựa vào, lười biếng chờ.
“Alo.” Giọng nói của Ngô Đồng qua điện thoại truyền đến tai Tần Qua, cào vào lòng anh ngứa ngáy khó chịu.
“Nhanh như vậy đã muốn gặp anh rồi?” Mặt Tần Qua khuất sau bóng đêm làm người ta không rõ tâm tình.
“Vì trong nhà chưa có gì hết, mà đồ đạc trong gia đình cần mua sắm rất nhiều, phải đi mấy lần lận đó. Tôi nghĩ chúng ta sắp xếp thời gian mà đi mua thôi.”
“Trong nhà?” Tiếng Tần Qua cười trầm thấp.
“Sao vậy?” Ngô Đồng không hiểu Tần Qua cười cái gì.
“Chiều mai anh sẽ đến đón em.”
“Được.” Ngô Đồng nhẩm tính, sáng mai đến bệnh viện, buổi chiều là vừa kịp.
“Em đang ở đâu vậy? Ở nhà hả?” Tần Qua đột nhiên hỏi.
“Vâng.” Giọng nói Ngô Đồng mềm mại, dịu dàng làm cơ bắp toàn thân Tần Qua trở nên căng cứng.
“Nằm ở trên giường?”
Đúng là Ngô Đồng đang nằm trên giường đọc sách, thế là không suy nghĩ nhiều lại ừ một cái.
“Bà xã …” Âm thanh Tần Qua có chút khàn khàn.
“Sao thế?” Ngô Đồng đối với việc Tần Qua gọi mình là bà xã đã miễn dịch.
“Anh tưởng tượng dáng vẻ em nằm ở trên giường, nhất định là rất ngon … mắt.”
Sắc mặt Ngô Đồng khó coi, lập tức cúp điện thoại, người này sao lại thô lỗ như vậy chứ.
Tần Qua không ngạc nhiên chút nào khi điện thoại báo âm tút tút, anh ghé người trên lan can cười thoải mái, sau đó lần đầu tiên có chút mong chờ ngày mai đến.
Sáng hôm sau, người nhà họ Tần ngạc nhiên khi không thấy Tần Qua ra ngoài, hơn nữa còn ngồi ăn sáng cùng họ.
Mẹ Tần kinh ngạc hỏi “Hôm nay con không ra ngoài hả?”
“Có chứ ạ, buổi chiều con mới đi.” Mọi người nhà họ Tần quen ăn sáng theo kiểu phương Tây nhưng Tần Qua thích ăn kiểu truyền thống Trung Quốc. Vậy là khi mọi người cầm nĩa ăn sáng thì bàn tay to của Tần Qua lại cầm bánh bao gặm, tướng ăn có chút thô lỗ.
Ban đầu, người nhà họ Tần không quen mắt nhưng tập mãi cũng thành quen. Hơn nữa bác sĩ tâm lý đã nói qua, Tần Qua không phải là không biết lễ nghi trên bàn ăn, cũng không phải là không biết ăn uống một cách thanh tao, lịch sự, chỉ là anh muốn ăn uống như thế là để hoài niệm một cái gì đó.
“Buổi chiều con định đi đâu vậy?” Mẹ Tần cảm thấy tâm tình con trai nhà mình rất tốt nên hỏi.
“Con cùng Ngô Đồng đi mua sắm đồ đạc trong nhà.”. Nói xong cũng mặc cho mọi người trong nhà kinh ngạc nhìn nhau, nghiêng đầu qua hỏi Phi Phi “Con ăn xong rồi sao? Ba dẫn con ra vườn chơi bóng nha.”
Phi Phi nhảy xuống ghế, đáp án không cần nói cũng biết. Tần Qua khiêng Phi Phi lên vai, bước nhanh ra ngoài sân.
Mẹ Tần chờ con trai ra khỏi phòng ăn, lập tức chờ không nổi quay qua hai cha con nhà họ Tần, không thể tin hỏi “Có phải Tần Qua vừa nói sẽ cùng Ngô Đồng đi mua đồ dùng trong nhà không?”
“Đúng thế thật.” Ba Tần gật đầu.
“Tâm tình của Tần Qua có vẻ rất tốt?”
Kỳ thật, Tần Qua lúc nào cũng cười hì hì, nhưng đến cùng là anh vui hay không vui, người nhà họ Tần cũng không phân biệt được. Cho nên trong lúc nhất thời ba Tần cũng không thể trả lời.
“Hôm nay tâm tình của anh rất tốt đó mẹ.” Tần Hoài tiếp lời “Khi anh thật sự vui vẻ sẽ cõng Phi Phi trên vai.”
“Mẹ đã nói kết hôn cho Tần Qua là việc tốt mà.” Mẹ Tần biểu lộ ‘mình thật sáng suốt’ “Không được, mẹ phải mau mau chọn ngày để hai gia đình gặp mặt, gặp gỡ, dặn dò con dâu mới được.”
“Tôi đã nói với bà đừng can thiệp vào chuyện tụi nhỏ.” Ba Tần nhịn không được nói.
“Sao mà tôi không quản đây, con trai kết hôn, hôn lễ không tổ chức cũng coi như xong, đã đăng ký kết hôn rồi mà tôi còn chưa được gặp con dâu, con dâu cũng chưa gọi tôi một tiếng mẹ chồng đâu đấy.” Mẹ Tần không cam lòng làu bàu.
Ba Tần cũng không thể phản bác lời mẹ Tần, vì vậy yên lặng cúi đầu tiếp tục uống cà phê.
---
Mười hai giờ năm mươi, Ngô Đồng đã đứng chờ dưới lầu. Vì tối hôm qua không ngủ được, sắc mặt không tươi tỉnh nên cô phải đánh phấn để che bớt. Da Ngô Đồng vốn trắng trẻo, để giảm bớt dấu vết việc cô đánh phấn, Ngô Đồng cũng thoa một lớp son màu đỏ tươi sáng. Đôi chân thon dài như ẩn như hiện dưới lớp váy hoa dài. Cảnh sắc tươi đẹp làm ai đi qua cũng phải ngoái nhìn. Đó chính là ấn tượng mà Tần Qua cảm thấy khi nhìn từ trên xe Jeep.
Ngô Đồng nhìn thấy chiếc xe Jeep quen thuộc, bước xuống bậc thang đến bên chiếc xe. Đến gần cô thấy Tần Qua đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt mang một vẻ rất nguy hiểm.
“Anh sao vậy?” Ngô Đồng hỏi.
“Lên xe.” Tần Qua nhìn lướt bộ váy Ngô Đồng mặc, rõ ràng là một bộ váy bình thường, không hở, không lộ nhưng mặc trên người Ngô Đồng lại là sự hấp dẫn chết người.
Người này khi nãy nói chuyện điện thoại còn rất vui vẻ cơ mà, sao vừa gặp lại làm mặt lạnh cho ai xem. Ngô Đồng hơi mím môi, im lặng mở cửa xe ngồi bên ghế lái phụ.
Tần Qua nâng cửa kính xe, Ngô Đồng xoay người cài dây an toàn, quay đầu lại thì phát hiện cả người Tần Qua đều nghiêng hết sang bên mình, dây an toàn cũng không biết mở ra từ lúc nào.
Dây thần kinh của Ngô Đồng vang lên tiếng nhắc nhở, cô muốn lùi người lại thì mới phát hiện tự mình đã cột chặt người vào ghế lái phụ. Tần Qua vòng tay qua cái eo mềm mại của Ngô Đồng, một tay chống lên ghế ngồi. Ngô Đồng cảm giác mình là một miếng thịt trong miệng Tần Qua, bị anh gặm một lần, rồi lại liếm một lần. Tần Qua lùi lại một chút, nhìn cánh môi Ngô Đồng vừa còn sắc son đỏ tươi, giờ đã bị phai nhạt không ít, nháy mắt vừa lòng.
“Anh làm cái gì vậy?” Hai má Ngô Đồng đỏ bừng vì nín thở, đôi mắt to tròn ngập nước đang mở to chẳng có chút gì uy hiếp người khác mà lộ ra vẻ mềm mại, đáng yêu.
“Anh đâu có làm gì.” Tần Qua ngồi thẳng người, thắt dây an toàn một lần nữa rồi khởi động xe chạy ra khỏi khu chung cư.
Ngô Đồng tự mình giận dỗi một lúc nhưng cũng không có cách nào đối phó với Tân Qua. Qua gương chiếu hậu, cô phát hiện son môi đã bị phai, nên lấy trong giỏ xách hộp phấn trang điểm và cây son định trang điểm lại.
“Cây son đỏ của em mùi vị thật ngọt.” Tần Qua bỗng nhiên nói.
Ngô Đồng chớp chớp mắt, không hiểu nhìn Tần Qua, trong đầu lại hiện lên việc Tần Qua đột nhiên hôn mình, sau đó Ngô Đồng cũng hiểu rõ, cô liếc mắt “Nếu anh thích cây son này tôi tặng cho anh, cho anh ăn ngon miệng.”
“Anh chỉ thích ăn son trên miệng em.” Tần Qua nhìn Ngô Đồng cười sung sướng.
Ngô Đồng đã cầm cây son để trên môi, lại bởi vì câu nói của Tần Qua làm cô tô son cũng không được mà không tô son cũng không được, cả khuôn mặt trắng như vậy mà đôi môi lại nhạt màu làm thẩm mỹ của Ngô Đồng không thể tiếp nhận được. Cuối cùng Ngô Đồng giận dỗi nhét cây son vào lại túi xách, lấy ra một bịch khăn ướt, lau hết kem BB trên mặt.
Đến khi Tần Qua lái xe đến trung tâm mua sắm dụng cụ gia đình lớn nhất Đế Đô, Ngô Đồng đã tẩy trang xong. Mặt cô sạch sẽ, hai mắt có vết quầng thâm xanh nhạt làm cả người có chút mệt mỏi, mềm yếu.
“Tới rồi sao.” Ngô Đồng tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống. Tần Qua tắt máy, cũng xuống xe. Anh đi vòng qua đầu xe đến bên Ngô Đồng, duỗi tay ra nhẹ ôm lấy eo cô, vừa ôm cô vào lòng vừa đi.
“Anh lại muốn làm cái gì vây?” Ngô Đồng không hiểu người đàn ông này lại lên cơn gì đây.
“Anh ôm eo của vợ anh thì có gì sai sao?”
“Ôm vậy thì làm sao mà đi?”
Tần Qua không trả lời, hất cằm bảo cô nhìn phía trước. Ngô Đồng nhìn phía trước không xa, quả nhiên gặp một người phụ nữ trẻ trang điểm diêm dúa, thân mình õng ẹo giống như treo trên người của bạn trai.
“Người ta làm được là do họ có luyện tập qua, còn tôi không có kỹ năng này.” Ngô Đồng muốn ói.
“Thật vô dụng.” Tần Qua vẻ mặt ghét bỏ.
“…” Ngô Đồng không còn gì để nói, cô thở phì phì, đẩy Tần Qua ra đi vượt lên phía trước.
Tần Qua nhướng mày cười nhẹ, bước dài vài bước là đuổi kịp Ngô Đồng, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của cô. Ngô Đồng giãy giãy muốn tránh ra nhưng đó là một ‘nhiệm vụ bất khả thi’, cuối cùng cô tùy ý để Tần Qua nắm tay mình, hai người cứ vậy một trước một sau đi vào trung tâm mua sắm. Nhìn hai người giống như một đôi vợ chồng, cô vợ đanh đá đáo để bắt buộc ông xã mình không tình nguyện đi mua sắm.
“Anh muốn mua gì trước.” Dạo quanh một vòng, Ngô Đồng cũng không biết mua món gì trước.
“Giường!” Tần Qua nói như một lẽ dĩ nhiên “Anh chỉ quan tâm việc mua giường, cái khác tùy em.”
Vì sao lại quan tâm việc mua giường, Ngô Đồng nghe là hiểu ý tứ “đen tối” của anh. Cô cảm thấy nhất định là mình ở một chỗ lâu với Tần Qua cũng bị lây nhiễm bệnh tâm thần mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.