Chương 48
Bạo Táo Đích Bàng Giải
08/10/2019
Ba ngày đưa Phi Phi đến lớp năng khiếu, Ngô Đồng cũng xin nghỉ làm ba
ngày để đi cùng Phi Phi, cho đến khi xác định Phi Phi đã quen với lớp
học, khi không có cô ở đó, Phi Phi không hoang mang sợ hãi nữa thì cô
mới an lòng.
Từ lúc phải ở cùng Phi Phi cả ngày cho đến như bây giờ chỉ cần buổi sáng đưa đến lóp, buổi chiều tan làm thì đón về, chỉ dùng khoảng thời gian hai tuần lễ.
Nhưng Ngô Đồng vẫn mua cho Phi Phi một chiếc đồng hồ thông minh, vì Phi Phi vẫn chưa nói chuyện nên Ngô Đồng đã cài đặt vào đồng hồ chức năng nghe lén, cách một tiếng đồng hồ cô lại mở điện thoại lên, kết nối với Phi Phi để nghe hoàn cảnh xung quanh Phi Phi.
Cũng may đã nửa tháng trôi qua cũng chưa xảy ra chuyện gì không hay, cũng có bé cảm thấy Phi Phi là một đứa trẻ kì quái nhưng sẽ bị Lý Tử Hào và Lượng Lượng ngăn trở, giống như lúc này.
“Lý Tử Hào, cậu để cho Phi Phi dạy tớ một chút, làm sao có thể ráp rubic nhanh như vậy.” Một bé trai khỏe mạnh bụ bẫm nói.
“Không phải là Phi Phi vừa mới chỉ cho cậu rồi sao?” Lý Tử Hào nói.
“Cậu ấy chỉ lắp ráp rubic trước mắt tớ có một lần mà thôi, tớ muốn biết cậu ấy làm như thế nào cơ.” Bé trai quay qua Phi Phi, nôn nóng nói “Phi Phi, cậu nói cho tớ biết đi, sao cậu không để ý đến mình, cậu nói chuyện đi chứ.”
“Phi Phi không muốn nói chuyện.” Lượng Lượng cũng ngăn cản bé trai.
“Cậu ấy vì sao lại không nói chuyện.” Bé trai nghi ngờ “Từ khi cậu ấy đến lớp, tớ chưa nghe cậu ấy nói lời nào đầu. Có phải cậu ấy không biết nói không?”
“Cậu ấy sẽ không nói đâu?” Lý Tử Hào nóng nảy, tự nhiên dám nói xấu bạn nhóc “Cậu tránh ra, sau này tớ nói Phi Phi không chỉ cho cậu nữa.”
“Vì sao chứ?” Bé trai oan ức nói.
“Ai bảo cậu nói Phi Phi xấu chứ.” Lý Tử Hào là một cậu bé dễ mang thù.
“Nhưng mà cậu ấy vốn dĩ là không nói câu nào mà.” Bé trai khăng khăng chỉ vào Phi Phi.
“Cậu thì biết cái gì?” Lượng Lượng đẩy cánh tay bé trai đang chỉ vào Phi Phi “Ba tớ nói, bình thường thần đồng đều có những thói quen đặc biệt, Phi Phi chính là không thích nói chuyện.”
“Đúng, đặc biệt là với người ngu ngốc như cậu.” Lý Tử Hào còn là một cậu bé độc miệng.
“Các cậu … Các cậu … Oa … oa…” Bé trai ấm ức chạy đi, gục xuống bàn khóc nức nở.
Ngô Đồng đứng ngoài cửa sổ lo lắng bé trai này có thể bị để lại bóng ma tâm lý hay không đây.
“Phi Phi.” Ngô Đồng mang theo ý cười, kêu nhẹ một tiếng.
Nãy giờ Phi Phi vẫn đang cúi đầu, ngay lập tức xoay người, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, nhảy một phát xuống ghế chạy nhanh đến dúi đầu vào ngực Ngô Đồng, vui vẻ cà cà.
Ngô Đồng ôm Phi Phi, trong mắt cũng tràn ý cười, cô thích nhất là nhìn lúc Phi Phi vừa nhìn thấy mình, đối mắt từ từ, từ từ phát sáng.
“Hôm nay con có chơi với các bạn vui không?” Ngô Đồng hỏi.
Khóe miệng Phi Phi nhếch lên lộ ra đôi lúm đồng tiền nhỏ, nhè nhẹ gật đầu.
“Dì Ngô Đồng.” Bạn nhỏ Tiểu Hào và Lượng Lượng cùng chạy đến.
“Chào các con.” Ngô Đồng thân mật xoa xoa tóc hai cậu nhóc.
“Chúng con chào dì.” Hai nhóc cũng là các cậu bé rất ngoan.
Ngô Đồng lấy trong túi xách hộp bánh ngọt đưa cho hai bé “Đây là bánh ngọt dì vừa mua, cho hai con nè.”
“Con cám ơn dì.” Lượng Lượng vui vẻ mở hộp ra, cầm một cái bánh nhét ngay vào miệng.
“Cậu đã béo đến thế này mà còn ăn nhiều như vậy.” Lý Tử Hào nói.
“Cậu ăn nhiều mà không mập được chẳng lẽ lại là lỗi của mình.” Ngưu Lượng Lượng rất nghi ngờ Lý Tử Hào đang hâm mộ thân hình của cậu.
“Ai muốn mập lên, cậu mới mập như heo.”
“Mẹ tớ nói, ăn nhiều mới cao lên được.” Lượng Lượng phản bác “Cậu ăn nhiều đồ ăn vậy mà không mập được, chứng tỏ cậu sẽ không cao được đâu.”
“Cậu nói bậy!” Lý Tử Hào tức đỏ cả mắt.
Ngô Đồng thấy hai bạn nhỏ cãi nhau đến suýt gây lộn, buồn cười khuyên nhủ “Trẻ con phải ăn nhiều rau quả, bổ sung canxi, buổi tối phải đi ngủ sớm thì mới có thể cao lên được.”
“Cậu nghe thấy chưa.” Tiểu Hào nói với Lượng Lượng.
“Nhưng tớ sẽ cao hơn cậu.”
“Tớ cao hơn.”
“Dì Ngô Đồng, dì nói sau nay hai chúng con ai cao hơn ạ?” Hai cậu nhóc cùng nhìn Ngô Đồng hỏi.
Bỗng nhiên bị hỏi, Ngô Đồng sửng sốt một giây rồi cười ha ha “Chuyện này khi các con lớn lên thì sẽ biết thôi mà.”
“Vậy khi nào lớn lên chúng ta lại so lại nha.”
“So thì so.”
“Dì đón Phi Phi về trước nha.” Ngô Đồng cúi đầu nói với Phi Phi “Phi Phi chào tạm biệt các bạn đi con.”
Phi Phi nghe lời hướng về hai bạn nhỏ vẫy vẫy tay.
“Tạm biệt dì, tạm biệt Phi Phi, hẹn gặp lại.”
Vẫy tay tạm biệt hai bạn nhỏ đáng yêu, Ngô Đồng lái xe chở Phi Phi về nhà. Trên đường về, Ngô Đồng cảm giác Phi Phi luôn nhìn cô, nhìn đặc biệt chăm chú, đến nỗi đồ chơi rubic yêu thích ở trong tay cũng không thèm chơi.
Lúc lái xe, Ngô Đồng không tiện hỏi, cho đến khi về đến nhà, Ngô Đồng bế Phi Phi từ trên xe xuống mới hỏi “Phi Phi, sao con cứ nhìn mẹ như vậy?”
Phi Phi chớp chớp mắt, vẫn nhìn Ngô Đồng nhưng vẫn không nói lời nào.
“Con nhìn … Con luôn nhìn mẹ, chắc là có chuyện muốn hỏi mẹ, đúng không nào. Nhưng mà con không nói ra thì mẹ sẽ không biết con muốn hỏi gì nha.” Ngô Đồng dỗ Phi Phi.
Phi Phi cúi đầu do dự một lúc sau đó buông Ngô Đồng ra, chạy nhanh về phòng, một lát sau cầm theo bút vẽ và giấy quay lại phòng khách.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Ngô Đồng, Phi Phi vẽ hình một người đơn giản, sau đó nhìn Ngô Đồng rồi vỗ vỗ vào ngực mình.
“Con vẽ con hả?” Ngô Đồng suy đoán.
Phi Phi hé miệng cười một tiếng, rồi tiếp tục vẽ thêm một hình người lớn hơn một chút bên cạnh, rồi ngẩng đầu, chỉ chỉ vào chính mình.
“Đây cũng là con?” Ngô Đồng cảm thấy mù mờ.
Phi Phi gật đầu thật mạnh, sau đó để bút xuống, đem trang giấy vừa vẽ đẩy đến trước mặt Ngô Đồng, mặt mũi tràn đầy mong đợi nhìn Ngô Đồng.
“Một người nhỏ là con, một người lớn cũng là con?” Ngô Đồng sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng, cô chỉ vào hình vẽ người lớn hơn hỏi Phi Phi “Đây là con sau này lớn lên đúng không?”
Phi Phi kích động, mặt đỏ ửng lên.
“Mẹ vẫn chưa hiểu con muốn hỏi điều gì.” Ngô Đồng suy ngẫm một lúc lâu vẫn không rõ Phi Phi muốn nói gì.
Phi Phi có chút nôn nóng, bưng lấy khuôn mặt nhỏ suy nghĩ một lát, bỗng nhiên đứng lên. Lòng bàn tay đặt lên đỉnh đầu mình, sau đó lại nhón nhón mũi chân lên. Ngô Đồng nhìn thì thấy đây là động tác đo chiều cao, chợt nghĩ đến lời mình đã nói với Lý Tử Hào và Ngưu Lượng Lượng thì đã hiểu rõ. Thì ra là Phi Phi cũng lo lắng khi mình lớn lên sẽ không cao được, cô cảm thấy dở khóc dở cười.
“Con muốn hỏi sau này con lớn lên có cao hay không hả?”
Phi Phi thấy rốt cuộc mẹ đã hiểu ý mình muốn hỏi, thôi không kiễng chân nữa, trên mặt tràn đầy kích động mong đợi câu trả lời của mẹ.
“Thực ra, ngoài việc ăn cơm và đi ngủ ra thì con có cao được hay không còn phụ thuộc vào gien của ba mẹ nữa.”
Gien? Phi Phi mơ hồ.
“Nói cách khác, nếu ba mẹ có dáng người cao thì con cái sau này lớn lên cũng sẽ cao.” Ngô Đồng giải thích.
Ba mẹ? Phi Phi nhìn thoáng qua mẹ mình, lại nhớ lại dáng người của ba Tần Qua, ừm, ba mình so với ba của các bạn khác hình như là cao hơn hẳn, nói như vậy, sau này lớn lên mình chắc chắn sẽ cao lớn.
Đạt được kết luận như vậy, Phi Phi yên lòng, cầm khối rubic vui sướng tiếp tục chơi.
Ngô Đồng nhịn không được khẽ nhéo khuôn mặt bụ bẫm của Phi Phi, đứa nhỏ này sao lại đáng yêu như vậy chứ. Phi Phi mở to đôi mắt vô tội nhìn mẹ mình, làm cho Ngô Đồng không kìm lòng được lại xoa bóp một hồi.
Cho đến khi hồi chuông điện thoại di động vang lên, Ngô Đồng cũng không nỡ buông khuôn mặt nhỏ mềm của Phi Phi ra. Mà sau khi mẹ mình rời đi, Phi Phi mới cẩn thận dùng bàn tay mập mạp xoa xoa khuôn mặt đã đỏ bừng của mình.
“Tiểu Nguyên hả em.” Ngô Đồng nhận điện thoại của em trai, khóe mắt đuôi mày tràn đầy ý cười.
“Chị, chị đang làm gì vậy?”
“Chị vừa tan làm về nhà.”
“Anh rể có ở nhà không chị?”
“Anh ấy còn chưa tan tầm.”
“Chị, em đang chuẩn bị thi cuối kỳ.” Tiểu Nguyên bỗng nhiên nói.
“Vậy em phải cố gắng thi cho tốt, chỉ cho phép em thi rớt một môn.” Ngô Đồng cười nói.
“Chị, chị có ý gì đó. Em của chị ít nhiều gì cũng là học viên giỏi của khoa, làm sao có thể rớt học phần được cơ chứ.” Tiểu Nguyên đối với yêu cầu của chị mình không còn gì để nói.
“Vậy chị đổi lại một chút, chỉ cho phép em có một môn đạt trung bình thôi.” Ngô Đồng biết nghe lời hay, sửa lại yêu cầu.
“Tùy chị.” Tiểu Nguyên gọi điện đến cũng không phải cùng chị mình nói chuyện về việc thi cử của mình “Chị, thi cuối kỳ xong em sẽ được nghỉ đó.”
“Em được nghỉ thì về đây chứ sao.” Ngô Đồng không để ý nói.
“Vậy chị và anh rể đến sân bay đón em nha.” Tiểu Nguyên thừa cơ nói.
“Hả, chuyện này ….” Bây giờ Ngô Đồng mới hiểu ý của em trai mình, làm sao bây giờ, mặc dù tình cảm của cô và Tần Qua đã ổn định, nhưng mà … Phải giải thích làm sao lý do cô gả cho Tần Qua đây?
“Sao vậy chị? Anh rể không muốn hả?” Tiểu Nguyên nghe được sự do dự trong lời nói của Ngô Đồng.
“Không phải, chỉ là gần đây anh rể em vừa mới xây dựng sự nghiệp, anh ấy hơi bận rộn.”
“Em không biết đâu.” Lần này, Tiểu Nguyên nhất định không thỏa hiệp “Anh chị đã kết hôn lâu như vậy, em là em vợ mà hình dáng của anh rể như thế nào em vẫn chưa biết. Lúc trước chị không cho em gặp, em đều ngoan ngoãn nghe lời chị, hiện tại em muốn anh chị đi đón em một chút mà cũng không được nữa sao?”
“Chị đi đón em cũng được mà.”
“Em đã mua vé cuối tuần này bay rồi đó, anh chị sắp xếp thời gian đi.”
“Ấy …”
“Cứ vậy nha chị, khi nào có vé em nhắn Wechat cho chị.” Nói xong, không đợi Ngô Đồng nói gì, Tiểu Nguyên đã tắt điện thoại.
Tần Đại thiếu chạy như bay về nhà, mở cửa ra thì thấy vợ đang nói chuyện với ai đó, làm anh sợ toát mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ anh về trễ rồi? Cái tên Thẩm Tây Minh nhỏ nhen đó đã nhanh chân hớt lẻo trước rồi? (nguyên tác: ác nhân cáo trạng trước)
“Bà xã, bà xã, em nghe anh giải thích cái đã!” Tần Đại thiếu sốt ruột, luống cuống chạy về phía Ngô Đồng.
“Giải thích cái gì?” Ngô Đồng buồn bực nhìn người đàn ông đang vội vã cuống cuồng.
“Em phải tin tưởng anh, anh không có ngoại tình, không có niềm vui mới đâu, tất cả đều là ngoài ý muốn mà.” Tần Đại thiếu nắm lấy tay Ngô Đồng, thốt lên.
“Ngoại tình? Niềm vui mới?” Lúc đầu sắc mặt Ngô Đồng còn tốt, giờ đã tái đi rồi
“Đúng, đúng, ai da, không đúng.” Tần Đại thiếu gấp đến nỗi lời nói cũng không còn mạch lạc ”Em đừng nghe tên khốn Thẩm Tây Minh nói bậy, cậu ta chọc gậy bánh xe đó.”
“Thẩm Tây Minh? Mắc mớ gì đến anh ấy?”
“Cậu ta không gọi điện cho em?” Cuối cùng Tần Đại thiếu cũng có chút tỉnh táo.
“Anh ấy gọi hay không gọi cho em không quan trọng, nhưng nếu bây giờ anh không giải thích rõ ràng cho em thì em sẽ gọi hỏi anh ấy.” Ngô Đồng vươn tay định lấy điện thoại.
“Anh nói, em đừng gọi điện cho cậu ta.” Tần Qua làm sao mà để bà xã mình chủ động gọi điện cho tình địch chứ.
“Hôm nay anh đang ở công ty làm việc chăm chỉ, bỗng nhiên có một cô gái nói nhất định phải tặng quà cho anh, nói là cám ơn anh cứu mạng cô ta.” Tần Đại thiếu buồn bực muốn chết “Anh căn bản chẳng nhớ nổi cô ta là ai, nhưng mà cô ta cứ nói muốn cám ơn anh, nhất quyết đưa quà tặng anh, nhưng mà làm sao anh có thể nhận đồ vật gì đó từ người phụ nữ khác được chứ.”
Ngô Đồng cười lạnh hai tiếng.
“Bà xã, em phải tin tưởng anh mà.”
“Trước tiên anh nói xem ngoại tình là làm sao.” Ngô Đồng lạnh nhạt.
“Làm gì có chuyện ngoại tình. Chính là cô gái đó cứ nhất định tặng đồ cho anh, anh không nhận, hai bên giằng co thì không hiểu sao cô gái đó đứng không vững. Anh nhìn thấy cô ta sắp ngã đập đầu vào bậc thang nên đưa tay ra đỡ thì bị Thẩm Tây Minh nhìn thấy.” Tần Đại thiếu hung hăng nói “Kết quả tên nhỏ nhen đó nói muốn đốt nhà chúng ta, nói anh ngoại tình.”
“Cô ta đứng không vững?”
“Ừ.”
“Anh giúp đỡ một chút?”
“Ừ.”
“Anh ôm người ta hả?”
“Ừ.” Tần Qua trả lời xong mới phản ứng lại “Không phải, không phải, anh là vì cứu người mà.”
“Anh hùng cứu mỹ nhân? Hai lần liên tiếp?”
“Anh không có, cô ta đâu có đẹp đẽ gì, còn không bằng một ngón tay của vợ anh.” Tần Qua nói như đinh đóng cột.
“Nói như vậy, nếu cô gái đó đẹp hơn em thì anh sẽ ngoại tình hả?” Ngô Đồng cầm điện thoại đập bốp một cái lên bàn.
Tần Đại thiếu giật nảy mình, lắc đầu lia lịa “Đương nhiên là không đời nào. Với lại trên thế giới này làm gì có người nào đẹp hơn vợ anh nữa chứ.”
“Phụt …” Cuối cùng Ngô Đồng không nhịn được mà phì cười.
“Bà xã, em tha thứ cho anh rồi hả?” Tần Đại thiếu chân chó nói.
“Anh có phải là ngốc hay không vậy.” Ngô Đồng duỗi tay chỉ một cái lên ngực Tần Qua “Người khác nói anh ngoại tình là em liền tin tưởng anh ngoại tình liền sao?”
“A??” Tần Đại thiếu không hiểu.
“Hoặc chính anh nói cho em hoặc chính mắt em nhìn thấy, nếu không, em sẽ không tin.” Ngô Đồng nghiêm túc nói.
“Bà xã, em là tốt nhất.” Tần Đại thiếu cảm động kéo Ngô Đồng ôm vào ngực “Em biết không, trên đường về nhà anh suy nghĩ, nếu em hiểu lầm anh như vậy, anh sẽ tìm Thẩm Tây Minh đánh cho anh ta một trận rồi kéo người phụ nữ kia đến trước mặt em bắt cô ta giải thích rõ ràng.”
“Anh ngốc hả.” Ngô Đồng cười nhẹ, đập lên bản vai người đàn ông một cái.
Phi Phi cầm bút, vẽ hình ảnh ba ôm mẹ vào trong giấy, đúng rồi, còn vẽ mình ở bên cạnh nữa chứ.
Từ lúc phải ở cùng Phi Phi cả ngày cho đến như bây giờ chỉ cần buổi sáng đưa đến lóp, buổi chiều tan làm thì đón về, chỉ dùng khoảng thời gian hai tuần lễ.
Nhưng Ngô Đồng vẫn mua cho Phi Phi một chiếc đồng hồ thông minh, vì Phi Phi vẫn chưa nói chuyện nên Ngô Đồng đã cài đặt vào đồng hồ chức năng nghe lén, cách một tiếng đồng hồ cô lại mở điện thoại lên, kết nối với Phi Phi để nghe hoàn cảnh xung quanh Phi Phi.
Cũng may đã nửa tháng trôi qua cũng chưa xảy ra chuyện gì không hay, cũng có bé cảm thấy Phi Phi là một đứa trẻ kì quái nhưng sẽ bị Lý Tử Hào và Lượng Lượng ngăn trở, giống như lúc này.
“Lý Tử Hào, cậu để cho Phi Phi dạy tớ một chút, làm sao có thể ráp rubic nhanh như vậy.” Một bé trai khỏe mạnh bụ bẫm nói.
“Không phải là Phi Phi vừa mới chỉ cho cậu rồi sao?” Lý Tử Hào nói.
“Cậu ấy chỉ lắp ráp rubic trước mắt tớ có một lần mà thôi, tớ muốn biết cậu ấy làm như thế nào cơ.” Bé trai quay qua Phi Phi, nôn nóng nói “Phi Phi, cậu nói cho tớ biết đi, sao cậu không để ý đến mình, cậu nói chuyện đi chứ.”
“Phi Phi không muốn nói chuyện.” Lượng Lượng cũng ngăn cản bé trai.
“Cậu ấy vì sao lại không nói chuyện.” Bé trai nghi ngờ “Từ khi cậu ấy đến lớp, tớ chưa nghe cậu ấy nói lời nào đầu. Có phải cậu ấy không biết nói không?”
“Cậu ấy sẽ không nói đâu?” Lý Tử Hào nóng nảy, tự nhiên dám nói xấu bạn nhóc “Cậu tránh ra, sau này tớ nói Phi Phi không chỉ cho cậu nữa.”
“Vì sao chứ?” Bé trai oan ức nói.
“Ai bảo cậu nói Phi Phi xấu chứ.” Lý Tử Hào là một cậu bé dễ mang thù.
“Nhưng mà cậu ấy vốn dĩ là không nói câu nào mà.” Bé trai khăng khăng chỉ vào Phi Phi.
“Cậu thì biết cái gì?” Lượng Lượng đẩy cánh tay bé trai đang chỉ vào Phi Phi “Ba tớ nói, bình thường thần đồng đều có những thói quen đặc biệt, Phi Phi chính là không thích nói chuyện.”
“Đúng, đặc biệt là với người ngu ngốc như cậu.” Lý Tử Hào còn là một cậu bé độc miệng.
“Các cậu … Các cậu … Oa … oa…” Bé trai ấm ức chạy đi, gục xuống bàn khóc nức nở.
Ngô Đồng đứng ngoài cửa sổ lo lắng bé trai này có thể bị để lại bóng ma tâm lý hay không đây.
“Phi Phi.” Ngô Đồng mang theo ý cười, kêu nhẹ một tiếng.
Nãy giờ Phi Phi vẫn đang cúi đầu, ngay lập tức xoay người, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, nhảy một phát xuống ghế chạy nhanh đến dúi đầu vào ngực Ngô Đồng, vui vẻ cà cà.
Ngô Đồng ôm Phi Phi, trong mắt cũng tràn ý cười, cô thích nhất là nhìn lúc Phi Phi vừa nhìn thấy mình, đối mắt từ từ, từ từ phát sáng.
“Hôm nay con có chơi với các bạn vui không?” Ngô Đồng hỏi.
Khóe miệng Phi Phi nhếch lên lộ ra đôi lúm đồng tiền nhỏ, nhè nhẹ gật đầu.
“Dì Ngô Đồng.” Bạn nhỏ Tiểu Hào và Lượng Lượng cùng chạy đến.
“Chào các con.” Ngô Đồng thân mật xoa xoa tóc hai cậu nhóc.
“Chúng con chào dì.” Hai nhóc cũng là các cậu bé rất ngoan.
Ngô Đồng lấy trong túi xách hộp bánh ngọt đưa cho hai bé “Đây là bánh ngọt dì vừa mua, cho hai con nè.”
“Con cám ơn dì.” Lượng Lượng vui vẻ mở hộp ra, cầm một cái bánh nhét ngay vào miệng.
“Cậu đã béo đến thế này mà còn ăn nhiều như vậy.” Lý Tử Hào nói.
“Cậu ăn nhiều mà không mập được chẳng lẽ lại là lỗi của mình.” Ngưu Lượng Lượng rất nghi ngờ Lý Tử Hào đang hâm mộ thân hình của cậu.
“Ai muốn mập lên, cậu mới mập như heo.”
“Mẹ tớ nói, ăn nhiều mới cao lên được.” Lượng Lượng phản bác “Cậu ăn nhiều đồ ăn vậy mà không mập được, chứng tỏ cậu sẽ không cao được đâu.”
“Cậu nói bậy!” Lý Tử Hào tức đỏ cả mắt.
Ngô Đồng thấy hai bạn nhỏ cãi nhau đến suýt gây lộn, buồn cười khuyên nhủ “Trẻ con phải ăn nhiều rau quả, bổ sung canxi, buổi tối phải đi ngủ sớm thì mới có thể cao lên được.”
“Cậu nghe thấy chưa.” Tiểu Hào nói với Lượng Lượng.
“Nhưng tớ sẽ cao hơn cậu.”
“Tớ cao hơn.”
“Dì Ngô Đồng, dì nói sau nay hai chúng con ai cao hơn ạ?” Hai cậu nhóc cùng nhìn Ngô Đồng hỏi.
Bỗng nhiên bị hỏi, Ngô Đồng sửng sốt một giây rồi cười ha ha “Chuyện này khi các con lớn lên thì sẽ biết thôi mà.”
“Vậy khi nào lớn lên chúng ta lại so lại nha.”
“So thì so.”
“Dì đón Phi Phi về trước nha.” Ngô Đồng cúi đầu nói với Phi Phi “Phi Phi chào tạm biệt các bạn đi con.”
Phi Phi nghe lời hướng về hai bạn nhỏ vẫy vẫy tay.
“Tạm biệt dì, tạm biệt Phi Phi, hẹn gặp lại.”
Vẫy tay tạm biệt hai bạn nhỏ đáng yêu, Ngô Đồng lái xe chở Phi Phi về nhà. Trên đường về, Ngô Đồng cảm giác Phi Phi luôn nhìn cô, nhìn đặc biệt chăm chú, đến nỗi đồ chơi rubic yêu thích ở trong tay cũng không thèm chơi.
Lúc lái xe, Ngô Đồng không tiện hỏi, cho đến khi về đến nhà, Ngô Đồng bế Phi Phi từ trên xe xuống mới hỏi “Phi Phi, sao con cứ nhìn mẹ như vậy?”
Phi Phi chớp chớp mắt, vẫn nhìn Ngô Đồng nhưng vẫn không nói lời nào.
“Con nhìn … Con luôn nhìn mẹ, chắc là có chuyện muốn hỏi mẹ, đúng không nào. Nhưng mà con không nói ra thì mẹ sẽ không biết con muốn hỏi gì nha.” Ngô Đồng dỗ Phi Phi.
Phi Phi cúi đầu do dự một lúc sau đó buông Ngô Đồng ra, chạy nhanh về phòng, một lát sau cầm theo bút vẽ và giấy quay lại phòng khách.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Ngô Đồng, Phi Phi vẽ hình một người đơn giản, sau đó nhìn Ngô Đồng rồi vỗ vỗ vào ngực mình.
“Con vẽ con hả?” Ngô Đồng suy đoán.
Phi Phi hé miệng cười một tiếng, rồi tiếp tục vẽ thêm một hình người lớn hơn một chút bên cạnh, rồi ngẩng đầu, chỉ chỉ vào chính mình.
“Đây cũng là con?” Ngô Đồng cảm thấy mù mờ.
Phi Phi gật đầu thật mạnh, sau đó để bút xuống, đem trang giấy vừa vẽ đẩy đến trước mặt Ngô Đồng, mặt mũi tràn đầy mong đợi nhìn Ngô Đồng.
“Một người nhỏ là con, một người lớn cũng là con?” Ngô Đồng sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng, cô chỉ vào hình vẽ người lớn hơn hỏi Phi Phi “Đây là con sau này lớn lên đúng không?”
Phi Phi kích động, mặt đỏ ửng lên.
“Mẹ vẫn chưa hiểu con muốn hỏi điều gì.” Ngô Đồng suy ngẫm một lúc lâu vẫn không rõ Phi Phi muốn nói gì.
Phi Phi có chút nôn nóng, bưng lấy khuôn mặt nhỏ suy nghĩ một lát, bỗng nhiên đứng lên. Lòng bàn tay đặt lên đỉnh đầu mình, sau đó lại nhón nhón mũi chân lên. Ngô Đồng nhìn thì thấy đây là động tác đo chiều cao, chợt nghĩ đến lời mình đã nói với Lý Tử Hào và Ngưu Lượng Lượng thì đã hiểu rõ. Thì ra là Phi Phi cũng lo lắng khi mình lớn lên sẽ không cao được, cô cảm thấy dở khóc dở cười.
“Con muốn hỏi sau này con lớn lên có cao hay không hả?”
Phi Phi thấy rốt cuộc mẹ đã hiểu ý mình muốn hỏi, thôi không kiễng chân nữa, trên mặt tràn đầy kích động mong đợi câu trả lời của mẹ.
“Thực ra, ngoài việc ăn cơm và đi ngủ ra thì con có cao được hay không còn phụ thuộc vào gien của ba mẹ nữa.”
Gien? Phi Phi mơ hồ.
“Nói cách khác, nếu ba mẹ có dáng người cao thì con cái sau này lớn lên cũng sẽ cao.” Ngô Đồng giải thích.
Ba mẹ? Phi Phi nhìn thoáng qua mẹ mình, lại nhớ lại dáng người của ba Tần Qua, ừm, ba mình so với ba của các bạn khác hình như là cao hơn hẳn, nói như vậy, sau này lớn lên mình chắc chắn sẽ cao lớn.
Đạt được kết luận như vậy, Phi Phi yên lòng, cầm khối rubic vui sướng tiếp tục chơi.
Ngô Đồng nhịn không được khẽ nhéo khuôn mặt bụ bẫm của Phi Phi, đứa nhỏ này sao lại đáng yêu như vậy chứ. Phi Phi mở to đôi mắt vô tội nhìn mẹ mình, làm cho Ngô Đồng không kìm lòng được lại xoa bóp một hồi.
Cho đến khi hồi chuông điện thoại di động vang lên, Ngô Đồng cũng không nỡ buông khuôn mặt nhỏ mềm của Phi Phi ra. Mà sau khi mẹ mình rời đi, Phi Phi mới cẩn thận dùng bàn tay mập mạp xoa xoa khuôn mặt đã đỏ bừng của mình.
“Tiểu Nguyên hả em.” Ngô Đồng nhận điện thoại của em trai, khóe mắt đuôi mày tràn đầy ý cười.
“Chị, chị đang làm gì vậy?”
“Chị vừa tan làm về nhà.”
“Anh rể có ở nhà không chị?”
“Anh ấy còn chưa tan tầm.”
“Chị, em đang chuẩn bị thi cuối kỳ.” Tiểu Nguyên bỗng nhiên nói.
“Vậy em phải cố gắng thi cho tốt, chỉ cho phép em thi rớt một môn.” Ngô Đồng cười nói.
“Chị, chị có ý gì đó. Em của chị ít nhiều gì cũng là học viên giỏi của khoa, làm sao có thể rớt học phần được cơ chứ.” Tiểu Nguyên đối với yêu cầu của chị mình không còn gì để nói.
“Vậy chị đổi lại một chút, chỉ cho phép em có một môn đạt trung bình thôi.” Ngô Đồng biết nghe lời hay, sửa lại yêu cầu.
“Tùy chị.” Tiểu Nguyên gọi điện đến cũng không phải cùng chị mình nói chuyện về việc thi cử của mình “Chị, thi cuối kỳ xong em sẽ được nghỉ đó.”
“Em được nghỉ thì về đây chứ sao.” Ngô Đồng không để ý nói.
“Vậy chị và anh rể đến sân bay đón em nha.” Tiểu Nguyên thừa cơ nói.
“Hả, chuyện này ….” Bây giờ Ngô Đồng mới hiểu ý của em trai mình, làm sao bây giờ, mặc dù tình cảm của cô và Tần Qua đã ổn định, nhưng mà … Phải giải thích làm sao lý do cô gả cho Tần Qua đây?
“Sao vậy chị? Anh rể không muốn hả?” Tiểu Nguyên nghe được sự do dự trong lời nói của Ngô Đồng.
“Không phải, chỉ là gần đây anh rể em vừa mới xây dựng sự nghiệp, anh ấy hơi bận rộn.”
“Em không biết đâu.” Lần này, Tiểu Nguyên nhất định không thỏa hiệp “Anh chị đã kết hôn lâu như vậy, em là em vợ mà hình dáng của anh rể như thế nào em vẫn chưa biết. Lúc trước chị không cho em gặp, em đều ngoan ngoãn nghe lời chị, hiện tại em muốn anh chị đi đón em một chút mà cũng không được nữa sao?”
“Chị đi đón em cũng được mà.”
“Em đã mua vé cuối tuần này bay rồi đó, anh chị sắp xếp thời gian đi.”
“Ấy …”
“Cứ vậy nha chị, khi nào có vé em nhắn Wechat cho chị.” Nói xong, không đợi Ngô Đồng nói gì, Tiểu Nguyên đã tắt điện thoại.
Tần Đại thiếu chạy như bay về nhà, mở cửa ra thì thấy vợ đang nói chuyện với ai đó, làm anh sợ toát mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ anh về trễ rồi? Cái tên Thẩm Tây Minh nhỏ nhen đó đã nhanh chân hớt lẻo trước rồi? (nguyên tác: ác nhân cáo trạng trước)
“Bà xã, bà xã, em nghe anh giải thích cái đã!” Tần Đại thiếu sốt ruột, luống cuống chạy về phía Ngô Đồng.
“Giải thích cái gì?” Ngô Đồng buồn bực nhìn người đàn ông đang vội vã cuống cuồng.
“Em phải tin tưởng anh, anh không có ngoại tình, không có niềm vui mới đâu, tất cả đều là ngoài ý muốn mà.” Tần Đại thiếu nắm lấy tay Ngô Đồng, thốt lên.
“Ngoại tình? Niềm vui mới?” Lúc đầu sắc mặt Ngô Đồng còn tốt, giờ đã tái đi rồi
“Đúng, đúng, ai da, không đúng.” Tần Đại thiếu gấp đến nỗi lời nói cũng không còn mạch lạc ”Em đừng nghe tên khốn Thẩm Tây Minh nói bậy, cậu ta chọc gậy bánh xe đó.”
“Thẩm Tây Minh? Mắc mớ gì đến anh ấy?”
“Cậu ta không gọi điện cho em?” Cuối cùng Tần Đại thiếu cũng có chút tỉnh táo.
“Anh ấy gọi hay không gọi cho em không quan trọng, nhưng nếu bây giờ anh không giải thích rõ ràng cho em thì em sẽ gọi hỏi anh ấy.” Ngô Đồng vươn tay định lấy điện thoại.
“Anh nói, em đừng gọi điện cho cậu ta.” Tần Qua làm sao mà để bà xã mình chủ động gọi điện cho tình địch chứ.
“Hôm nay anh đang ở công ty làm việc chăm chỉ, bỗng nhiên có một cô gái nói nhất định phải tặng quà cho anh, nói là cám ơn anh cứu mạng cô ta.” Tần Đại thiếu buồn bực muốn chết “Anh căn bản chẳng nhớ nổi cô ta là ai, nhưng mà cô ta cứ nói muốn cám ơn anh, nhất quyết đưa quà tặng anh, nhưng mà làm sao anh có thể nhận đồ vật gì đó từ người phụ nữ khác được chứ.”
Ngô Đồng cười lạnh hai tiếng.
“Bà xã, em phải tin tưởng anh mà.”
“Trước tiên anh nói xem ngoại tình là làm sao.” Ngô Đồng lạnh nhạt.
“Làm gì có chuyện ngoại tình. Chính là cô gái đó cứ nhất định tặng đồ cho anh, anh không nhận, hai bên giằng co thì không hiểu sao cô gái đó đứng không vững. Anh nhìn thấy cô ta sắp ngã đập đầu vào bậc thang nên đưa tay ra đỡ thì bị Thẩm Tây Minh nhìn thấy.” Tần Đại thiếu hung hăng nói “Kết quả tên nhỏ nhen đó nói muốn đốt nhà chúng ta, nói anh ngoại tình.”
“Cô ta đứng không vững?”
“Ừ.”
“Anh giúp đỡ một chút?”
“Ừ.”
“Anh ôm người ta hả?”
“Ừ.” Tần Qua trả lời xong mới phản ứng lại “Không phải, không phải, anh là vì cứu người mà.”
“Anh hùng cứu mỹ nhân? Hai lần liên tiếp?”
“Anh không có, cô ta đâu có đẹp đẽ gì, còn không bằng một ngón tay của vợ anh.” Tần Qua nói như đinh đóng cột.
“Nói như vậy, nếu cô gái đó đẹp hơn em thì anh sẽ ngoại tình hả?” Ngô Đồng cầm điện thoại đập bốp một cái lên bàn.
Tần Đại thiếu giật nảy mình, lắc đầu lia lịa “Đương nhiên là không đời nào. Với lại trên thế giới này làm gì có người nào đẹp hơn vợ anh nữa chứ.”
“Phụt …” Cuối cùng Ngô Đồng không nhịn được mà phì cười.
“Bà xã, em tha thứ cho anh rồi hả?” Tần Đại thiếu chân chó nói.
“Anh có phải là ngốc hay không vậy.” Ngô Đồng duỗi tay chỉ một cái lên ngực Tần Qua “Người khác nói anh ngoại tình là em liền tin tưởng anh ngoại tình liền sao?”
“A??” Tần Đại thiếu không hiểu.
“Hoặc chính anh nói cho em hoặc chính mắt em nhìn thấy, nếu không, em sẽ không tin.” Ngô Đồng nghiêm túc nói.
“Bà xã, em là tốt nhất.” Tần Đại thiếu cảm động kéo Ngô Đồng ôm vào ngực “Em biết không, trên đường về nhà anh suy nghĩ, nếu em hiểu lầm anh như vậy, anh sẽ tìm Thẩm Tây Minh đánh cho anh ta một trận rồi kéo người phụ nữ kia đến trước mặt em bắt cô ta giải thích rõ ràng.”
“Anh ngốc hả.” Ngô Đồng cười nhẹ, đập lên bản vai người đàn ông một cái.
Phi Phi cầm bút, vẽ hình ảnh ba ôm mẹ vào trong giấy, đúng rồi, còn vẽ mình ở bên cạnh nữa chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.